Chương 15: Sự nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ khụ khụ!!"

Trong khói lửa mịt mờ, một tiếng ho nhỏ vang lên. Hattori mẫn cảm nhận thấy điều này lập tức nhìn chằm chằm vào đám lửa. Lửa quá lớn, cậu ta không thể nhìn rõ bên trong như thế nào đành lấy kính của cậu nhóc lên đeo. Lợi dụng khả năng phóng to của chiếc kính, lập tức cậu nhìn thấy Yoru và Madori bị đè lên bởi một phần khoang ngồi. Mà không...có thể nói là chỉ có cậu ta bị đè mà thôi. Còn Yoru trong ngực cậu ta thì đã hôn mê.

"Kia...kia là...bọn họ đang ở kia!"

Cậu nhanh chóng báo hiệu cho người khác biết, mọi người xung quanh cậu ta đều đã chạy hết. Có lẽ họ đã nhận ra tổ chức muốn nhằm vào mình. Bởi vậy nên lúc Gin đến họ không nhìn thấy, nếu không...

Ran, Kazuha và Heiji nhanh chóng đi tìm nguồn nước. Ngay khi bọn họ tìm được thì một bóng đen ướt đẫm đã chạy ra, lao vào biển lửa mịt mờ.

Gin mở to đôi mắt của mình, đảo mắt tìm kiếm bóng hình nhỏ bé.

Madori cắn răng chống đỡ sức ép của vật trên người, đôi mắt hổ phách dần dần nổi lên giông bão.

Yoru, Yoru...

Xin em đừng có chuyện gì!

"Yoru..."

Một đôi mắt trong bóng đêm lặng yên nhìn hết thảy. Sau khi thấy bọn họ đã an toàn, người ấy mới chỉnh chu lại chiếc mũ đen trên đầu, xoay người rời khỏi phòng điều khiển.

Lúc đội cứu hoả thành công dập lửa thì Conan cũng chuyển tỉnh. Heiji và Conan tựa vào bức tường, trầm lặng nhìn về phía Ma Thiên Luân đã bị nổ.

"Kudo, cậu có thấy lạ không?"

"Có...vụ nổ bom này vẫn chưa tìm ra hung thủ. Cảnh sát cũng không điều tra được gì hết. Nhưng tôi nghi ngờ là việc Ma Thiên Luân đột nhiên lại chuyển động. Là ai...đã làm điều đó?"

"Hả?"

"Trời, Hattori, không phải cậu không để ý đến chi tiết này chứ?"

Conan giật giật khoé miệng nhìn cậu ta.

"Tất nhiên rồi. Lúc ấy tình huống nguy cấp quá, bây giờ cậu nói tôi mới để ý." Heiji gãi gãi má, sau đó đột nhiên nghiêm túc nói:"Như vậy nghĩa là có ai đó đã cứu chúng ta? Nhưng là ai? Nhân viên và bảo an ở khu này đều bị hạ. Khách tới chơi tất nhiên là không có khả năng, vì khi phát hiện có bom thì tất cả đã chạy ra khỏi nơi này rồi. À đúng rồi Kudo." Cậu ta liếc nhìn Conan, nói:"Lúc cậu ngất thì có một người đã đến và đưa Yamada-san đi."

"Yamada?" Conan trầm ngâm, khẽ hỏi: "Cô ấy không sao chứ?"

"Không sao. Còn cậu bạn tên Madori kia bị thương khá nặng, cậu ta đã thừa nhận toàn bộ sức nặng của khoang ghế ngồi mà."

"Vậy à."

Conan đặt tay ra sau gáy, thở dài thườn thượt. Suy nghĩ của cậu cứ trôi về phía nghi vấn vì sao Ma Thiên Luân lại đột ngột hoạt động, hoàn toàn quên mất tà áo đen dài mà cậu đã nhìn thấy. Nếu cậu ta chịu để ý, có lẽ một manh mối lớn sẽ được tìm ra và sự thật tưởng chừng như bị chôn vùi kia sẽ được phơi bày. Và...một tầng quan hệ mới sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng. Đáng tiếc...

Phòng bên cạnh, Madori và Yoru nằm song song trên hai chiếc giường đối diện nhau. Gin đưa lưng về phía Madori, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô:

"Sao rồi?"

"Tôi vẫn chưa tìm được."

"Cô thật vô dụng." Hắn hừ lạnh, bàn tay kia lại dịu dàng mơn trớn trên khuôn mặt cô.

Shiho biến sắc, quát lớn:

"Anh không được phép làm hại chị của tôi!"

"Cô yên tâm. Khi nào cô còn có giá trị lợi dụng thì chị của cô sẽ an toàn. Thời gian cho cô sắp hết rồi, người thông minh thường không vòng vo."

"...Tôi hiểu rồi. Cho tôi 7 ngày, tôi sẽ đến tìm anh."

"Vậy thì tốt."

Dứt lời, hắn tắt điện thoại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái. Động tác mềm nhẹ như thế, giống như đã từng làm biết bao nhiêu lần.

"Sẽ có một ngày em nhớ ra..."

Hắn khẽ cụp mắt che đi hung quang, đội mũ lên rồi bước vội ra ngoài. Khi hắn rời đi, Madori mới từ từ mở mắt, đôi mắt ấy giờ khắc này trợn to, đầy kinh hãi và hoảng sợ.

Sẽ không phải như...cậu ta nghĩ chứ?

Người đàn ông kia, có phải hay không hắn là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net