Chương bảy: Con chồn màu xanh biết bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày tiếp theo cô và Mina đều cùng nhóm Shizuka ăn trưa trên sân thượng trường. Cho đến một hôm, lớp học tổ chức chuyến đi cắm trại trên núi. Vì đã bị thầy ghép nhóm với mấy người Nobita, Shizuka, Jain, và Suneo nên tối đó cô đã đến nhà Shizuka chuẩn bị.

Bọn họ đi ba ngày hai đêm, sẽ ở trong lều tự dựng.

Ngọn núi kia thường xuyên có đoàn đến cắm trại, còn có kiểm lâm hay đi kiểm tra nên rất an toàn, không có động vật nguy hiểm hay sạc lở đá.

Chỉ là leo lên núi có chút khó khăn.

Kiyoko lúc xin phép bà chủ nghỉ ba ngày tưởng sẽ bị la mắng, ai ngờ bà ấy rất vui vẻ cười, khuyên cô còn bé nên đi chơi cùng bạn học nhiều hơn, còn tặng cho cô mấy món ăn vặt để mang theo.

Suneo và Jain phụ trách việc dựng lều đốt lửa này nọ, chính họ cũng sẽ mang vật dụng cần thiết. Nhóm Shizuka và Kiyoko sẽ chuẩn bị thức ăn.

"Cơm nắm là món cần thiết nhất cho việc cắm trại. Nobita, Jain, Suneo, ba cậu làm cơm nắm nhé, nó rất dễ làm."

Shizuka phân chia việc cho ba người, họ cũng rất vui vẻ đồng ý. Kiyoko và Shizuka sẽ lo mấy món khó còn lại

"Chúng ta leo lên núi sẽ rất lâu, mấy món chiên sẽ không chịu được, sẽ khô, rất khó ăn."

Shizuka phân vân, trước kia bọn họ đi picnic mọi việc đều đều có Doremon lo.

"Lẩu thì sao? Bố tớ là người Trung, tớ có vài gói gia vị dùng để nấu lẩu. Cay cay nóng nóng rất hợp với tiết trời này."

Kiyoko đề xuất, Shizuka nhìn cô, vẻ mặt như tìm được bảo bối.

"Kiyoko, cậu thật thông minh."

"Vậy nên thịt và rau củ sẽ ướp sau đó để trong hộp kín, chúng ta sẽ lần lượt cầm. Đem theo quýt và đồ ăn khô để ăn lúc trên xe bus. Kiyoko, chúng ta sẽ mang theo gạo để nấu Cari, phải rồi còn trà để giải nhiệt...l

Shizuka tự lẩm bẩm một mình, xoay người đi vào bếp.

Bọn họ loay hoay chuẩn bị đến gần nửa đêm.

Kiyoko trở về nhà, sau khi tắm liền chuẩn bị quần áo cho ngày mai. Thời tiết đã lạnh, cắm trại trên núi cao sẽ còn lạnh hơn, Kiyoko không mang theo váy ngủ mà mang đồ ngủ mùa đông, còn mang theo hai ba bộ đồ giữ ấm, miếng dán nhiệt, thuốc say xe, dị ứng... này nọ. Cô đột nhiên có chút hoa mắt, nhìn đồng hồ đã 1h sáng liền leo lên giường đi ngủ.

Cô dậy rất sớm, lúc 5h đã dậy tập thể dục, cho hai con thú ăn rồi tưới cây. Vì chuyến đi kéo dài tới ba ngày nên cô sẽ mang chúng tới cửa hàng thú cưng để gửi.

7h mới xuất phát, còn hơn một tiếng đến lúc đó. Kiyoko mang balo khá to, thấy trong đó còn dư chỗ trống liền đem theo chút đồ ăn vặt bà chủ cho nhét vào, bỏ vào vài hộp mỳ ăn liền và một cái nồi sắt. Cô không biết mang theo làm gì, mà thôi kệ cứ bỏ vào đi vậy. Nhà còn dư nguyên liệu làm bánh, Kiyoko nghĩ sẽ tranh thủ nướng một mẻ bánh chocolate.

Và hậu quả của việc này là cô đã sắp muộn giờ.

Kiyoko lấy balo to tướng mang vào, gồng mình lên chạy tới trường. Lúc đi ngang qua ngã tư cô dường như có trông thấy Shinichi, cậu ấy đang đi bên cạnh một nữ sinh, hai người nói cười rất thân thiết.

Kiyoko khẽ cười, cố xoá đi cảm giác ấn tượng với cậu ta trong lòng, thầm nghĩ từ nay hai người chỉ nên đơn thuần là bạn thì tốt hơn.

Kiyoko chạy rất nhanh, cô tới vừa kịp lúc điểm danh.

Bọn họ đi xe bus, Kiyoko ngồi cùng nhau ở hàng số hai và Shizuka ở hàng ghế thứ ba, Suneo và bạn nữ cậu ta chơi khá thân ngồi phía sau, cùng hàng ba là hai người Dekisugi và Mina.

"Nobita sao cậu buồn quá vậy, cậu không khoẻ sao?"

Shizuka nhìn Nobita, từ lúc leo lên xe chẳng thấy cậu cười, cô có chút lo lắng. Suneo thì trái ngược, cậu ta ha ha cười trêu chọc

"Cậu ta không thích leo núi đó mà."

Cô bạn bên cạnh đánh nhẹ tay Suneo một cái, Suneo lập tức cụp đuôi ngoan ngoãn.

Nobita bị lời nói của Suneo làm lúng túng.

"Ai nói là mình không thích leo núi? Mình chính là sợ núi Takayama thấp quá nên leo không có đã."

"Cái gì, núi Takayama thấp quá sao?"

Takeshi lặp lại lời của cậu ta, cười ha ha một tràng, Suneo cũng hùa theo.

"Nobita, cậu thật khoác loác mà"

Kiyoko không tham gia vào cuộc chuyện trò của họ, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn bánh quy của mình nướng.

Cô lấy trong túi ra quả quýt, định dùng móng bóc vỏ ra thì Takeshi đã vươn tay nhận lấy, nhanh nhẹn bóc vỏ rồi đưa lại cho cô. Cả quá trình không hề nói lấy một lời. Kiyoko nhận nó, nhẹ giọng cảm ơn, cô tách một múi định bỏ vào miệng thì xe bất ngờ phanh gấp.

Đầu cô theo quán tính đập vào ghế trước nhưng may mắn có Takeshi vươn tay ra chắn lấy. Cả lớp bắt đầu ồn ào xì xào, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Các em mau im lặng"

Thầy giáo lớn tiếng nói cũng không không ngăn họ xì xào. Cô hướng dẫn viên chuyên nghiệp điều hoà không khí, mỉm cười nói

"Không sao đâu các em à, chúng ta cùng chơi trò đố chữ nhé."

Kiyoko áp mặt vào cửa sổ nhìn bác tài xế cúi người xuống kiểm tra bánh xe, mặt mày bất lực. Đúng lúc này cửa sổ đột nhiên xuất hiện một con chồn xanh biết bay khiến cô giật mình, mắt cô trợn tròn cùng nó đối nhau

"Cậu thấy Nobita đâu không?" Nó hỏi cô.

"Có... cậu ta ở kia."

Cô đưa tay chỉ xuống phía dưới, Kiyoko có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ cả lớp không sợ con chồn này sao?

Nó biết bay đó.

"Kia là bạn của Nobita, Doraemon, mèo ú đến từ thế kỉ hai mươi hai"

Takeshi giải thích nghi vấn cho cô.

Cứ vấn đề nào mà cô hỏi cậu ta đều rất kiên nhẫn mà đáp lời. Cỡ mười mấy phút sau cô thấy bác tài đã leo lên lại vị trí, cô lại càng ngạc nhiên hơn. Chẳng lẽ đã sửa xong rồi, thế còn vẻ mặt bất lực ban nãy đâu?

Con chồn kia làm nghề sửa xe hả?

"Là Doremon sửa giúp."

"Vậy.. sao..." Kiyoko cảm thấy nhân sinh quan của mình đảo lộn mất rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net