Chương mười một: Ngã cầu thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian Takeshi nằm viện ngày nào cô cũng tới thăm, Kiyoko biết gia cảnh nhà cậu cũng không mấy khá giả nên chủ động nói sẽ trả tiền viện phí, dù gì người cậu ta đỡ thay cho là cô. Thế nhưng nhà Kurobe đã đi trước cô một bước, thanh toán hết tiền viện phí, đền bù nhà Goda một số tiền không nhỏ, hi vọng đối phương đừng kiện con gái họ. Nhà Goda ban đầu không đồng ý, nhưng bị đối phương nửa ép buộc nửa dùng tiền đập đành phải chấp nhận. Còn Mina Kurobe, cô nàng sau đó đã được đưa vào trại giáo dưỡng, biết sai mới được thả ra ngoài.

Mấy tháng này Kiyoko ngồi một mình một bàn rất thoải mái. Sắp tới có một bài kiểm tra khá quan trọng, Kiyoko thường thức khuya dậy sớm để ôn bài. Hôm nay đến lượt cô trực lớp nên Kiyoko đến trường khá sớm. Lúc lướt qua phòng giáo vụ, cô dường như thấy một bóng hình có chút thân thuộc.

Kiyoko không mấy để tâm, cô nhanh chóng đi giặt khăn lau bảng, một mình cô làm nhưng tốc độ lại bằng hai người cộng lại. Lúc Kiyoko trực xong các bạn đều lần lượt tới lớp, ai nấy đều vui vẻ chào hỏi.

"Chào buổi sáng Kiyoko-chan"

Sau sự việc này, cả lớp đã gắn bó với nhau hơn.

"Chào buổi sáng mọi người."

Takeshi đã đi học lại bình thường, bài nào cậu ta không hiểu Kiyoko đều chủ động giảng cho, xem như là đền bù vậy. Khi mà Takeshi hoàn thành bài tập thì chuông vào lớp cũng vừa điểm, cả bọn nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.

Thầy chủ nhiệm mang giáo án tiến vào, vui vẻ nhìn về phía cửa. Kiyoko nghĩ có lẽ bên ngoài là học sinh mới.

"Lớp chúng ta có một bạn mới, các em đoán xem là ai nào?"

Cả lớp nghe có bạn mới lập tức ồn ào, nam sinh đoán bên ngoài kia là một nữ sinh đáng yêu, còn các bạn nữ lại nghĩ kia chắc chắn là một nam thần siêu cấp đẹp trai.

"Được rồi, em vào đi."

Cả lớp trông chờ nhìn vào một góc. Cánh cửa đẩy ra, nữ sinh bước vào trong ánh mắt khiếp sợ của họ.

"Mina Kurobe, bạn học cũ của chúng ta. Bạn ấy đã đi trại giáo dưỡng để kiểm điểm bản thân. Kurobe đã hứa sẽ xin lỗi Hanetsu và Goda, hi vọng các em sẽ chấp nhận bạn, cho bạn cơ hội đền bù lỗi lầm của mình."

Thầy vừa dứt lời cô nàng đã lập tức cúi đầu, lớn tiếng nói câu xin lỗi. Cả lớp ồ lên một tiếng, có lẽ cô nàng thật sự đã suy nghĩ thông suốt.

"Xin lỗi Kiyoko, xin lỗi Goda-kun, tớ thật sự đã biết sai rồi, xin hai cậu hãy tha lỗi cho tớ. Là tớ bị cơn tức giận làm che mờ lí trí."

Goda Takeshi nhìn cậu ta, có chút sửng sốt gật đầu.

Kiyoko không còn cách nào đành phải gật đầu, trong lòng cô có một trận lửa đang thiêu đốt, vô cùng hoảng loạn.

Cô nàng vẫn tiếp tục ngồi cạnh Kiyoko, nụ cười rất chân thành, ánh mắt trong sáng không tìm thấy nửa điểm giả dối.

Nhưng Kiyoko từ bé đã sống trong cái tổ chức giết người không gớm tay, chém chém giết giết đều đã nhìn thành vô cảm, chút trò này sao cô có thể không nhìn ra. Mặc dù mang danh nghĩa là bạn cùng bàn khá thân trước kia, Kiyoko chưa bao giờ buông lòng phòng bị với đối phương xuống.

"Kiyoko muốn cùng đi vệ sinh không?"

"Không, tớ không mắc. Cậu tự đi nhé."

Mina ồ một cái, tiếc nuối đi một mình.

Nhưng mà cô nàng cũng không bỏ cuộc, đến giờ ăn trưa lại đem hộp bento ra, thấp thỏm hỏi cô.

"Kiyoko-chan cùng ăn trưa với tớ nhé."

"Tớ hẹn cùng ăn với nhóm Shizuka rồi."

"Hình như Kiyoko vẫn còn ghét tớ thì phải, cậu vẫn chưa tha lỗi cho tớ phải không? Kiyoko, tớ xin lỗi rồi mà, cậu đâu cần phải lạnh nhạt như vậy."

Mina lợi dụng cả lớp ra ngoài đi học ngoại khoá về vào giờ ra chơi, cô ta đứng trước cầu thang, uất ức hỏi, vừa đảo mắt một cái nước mắt đã lã chã rơi.

"Sao thế? Vụ gì vậy?"

"Hình như Hanetsu với Kurobe lớp 2A, đang cãi nhau."

"Cậu nói xem Hanetsu senpai làm sao vậy, mặc dù Kurobe senpai đánh chị ta nhưng cũng đã xin lỗi rồi, thật quá quắc."

"Kurobe thật giống bạch liên hoa, nói khóc liền khóc, thật ghê tởm mà."

Kiyoko nhìn cô ta, có chút ghét bỏ, trong lòng thầm đồng tình với nữ sinh vừa nói. Cô tinh ý thấy ánh mắt khó chịu của mọi người đang đặt lên người mình liền điềm đạm cười, chủ động bắt lấy tay đối phương.

"Sao lại thế được, mặc dù trước kia cậu từng đánh tớ, nhưng tớ đã bằng lòng tha lỗi rồi. Sau này cậu đừng như thế nữa nhé, nhớ lại cảm giác đó tớ vẫn còn buồn lắm."

Tranh thủ đối phương vẫn đang sửng sốt, cô duỗi tay kéo cô ta về hướng mình. Kiyoko âm thầm lùi chân ra phía sau, ánh mắt không thể tin được nhìn về đối phương, cô loạng choạng ngã xuống, trước khi ngã cô cười trầm thấp nói khẽ vào tai cô ta.

"Đ-á-n-g đ-ờ-i."

Mina hốt hoảng, sắc mặt đã trắng bệch. Bây giờ cô ta mà ngã xuống mọi người chắc chắn sẽ nghĩ người làm ra lỗi này chính là cô.

Không được, không thể để Dekisugi ghét mình được...

Mina đang trong nỗi sợ căn bản chẳng nghĩ gì nhiều, theo bản năng vươn tay ra, chụp lấy cánh tay trắng nõn của Kiyoko, cả hai đồng thời ngã xuống trong tiếng la hét của mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net