Chương mười: Nổi điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mina đi học lại là chuyện của một tháng sau, chân cô nàng trước kia vẫn còn bó bột, đi lại đều dựa vào cây nạng bên cạnh, bây giờ đã khỏi hẳn. Cô nàng đi tới gần Kiyoko, Kiyoko thấy thế mới đứng lên đỡ đối phương ngồi xuống. Chỉ mới một tháng mà Mina đã gầy đi trông thấy, trông cô có chút tiều tuỵ, y hệt người vừa thất tình

"Tớ bị từ chối rồi..."

Đối phương chủ động lên tiếng, Kiyoko đoán Mina đã biết ngày hôm ấy cô ở ngoài phòng đã nghe thấy.

"Cậu ấy bảo không muốn yêu đương, cậu còn phải lo cho việc học. Hơn nữa cậu ấy đã có người mà mình thích rồi."

"Ừ..

Mina nhìn cô, đôi mắt vẫn còn hơi phiếm hồng, trong đáy mắt tràn đầy sự nghi ngờ, cùng chất vấn. Kiyoko nhìn cô nàng, ngẩn người, có chút không thể tin mà lắp bắp hỏi đối phương.

"Cậu nghi ngờ người cậu ấy thích là tớ?"

"Tớ... không biết. Cậu đừng hỏi tớ."

Mina lãng tránh, rõ ràng là đồng tình với lời vừa rồi của cô. Kiyoko sửng sốt, bắt lấy bả vai cô nàng, nhỏ giọng giải thích, mong muốn đối phương hãy suy nghĩ lại.

"Tớ và cậu ấy chưa nói chuyện riêng với nhau lần nào, tan học không hề gặp mặt. Ở trên lớp nếu trao đổi bài thì lúc đó đều có các cậu. Hidetoshi cũng gọi tớ là Hanetsu, như cách cậu ta gọi cậu là Kurobe. Tớ và Hidetoshi trên mạng không kết bạn với nhau, càng không có việc nhắn tin cho nhau. Tại sao cậu lại không tin tớ?"

"Tớ.. tớ không tin, không tin đâu, cậu né xa tớ ra."

Mina ôm đầu, liên tục khóc lóc, đã có vài học sinh tò mò nhìn về phía bọn họ. Kiyoko mím môi, có chút khó chịu.

"Mina à, đừng có như thế, xin hãy tin tớ đi. Hidetoshi không thể nào thích tớ được."

Bạn học xung quanh xì xào.

"Chuyện gì thế?"

"Mina tỏ tình với Dekisugi, bị cậu ấy từ chối rồi."

"Gớm, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Mina không biết Dekisugi là người như thế nào à? Loại xấu xí như cậu ta sao có thể với tới nam thần của chúng ta."

Mina nghe họ nói đỏ bừng mặt, lửa giận sôi trào bùng lên trong lòng cô ta. Cô ta đứng dậy, hai tay đập vào bàn, ầm một cái, hét lớn.

"Im đi."

"Đều im hết đi, đừng ai nói nữa."

Cô ta kích động đẩy ngã Kiyoko xuống ghế, cầm lấy mấy quyển sách trên bàn ném tới tấp về phía cô.

Cảm giác đau ở mông truyền đến làm cho Kiyoko không kịp phản ứng, tiếp đến trên mặt bị sách vở ném vào, mũi cô trào ra chất lỏng ươn ướt. Mina như người điên, cô ta cầm lấy cái ghế, dùng sức nâng lên như muốn ném nó về phía cô.

Cả lớp hét ầm lên, nói Mina mau dừng lại.

Kiyoko khiếp sợ, có chút không tin nhìn về phía đối phương.

Lúc cái ghế bị ném xuống có một người đã thay cô chặn lấy, đầu của cậu ta đập vào ghế kêu cái cốp thật mạnh, máu tươi thi nhau trào ra.

Từng giọt tí tách chảy xuống.

Ánh mắt cậu ta nhìn cô cố chấp mà lại đau lòng.

"Kiyoko... phải được bình an."

Kiyoko ngốc lăng ra, nhìn Takeshi bất tỉnh ở trên người, cô lay lay cậu ta, khiếp sợ gọi.

"Ta.. Takeshi.. cậu không sao chứ?"

Máu....

Đêm mẹ bị người ta giết chết Kiyoko cũng tận mắt nhìn thấy. Mẹ vì sợ cô gặp nguy hiểm nên nhốt cô ở trong tủ, thông qua cái lỗ nhỏ cô thấy bà chết tươi dưới súng của đối phương. Trước khi chết bà nhìn về phía cô, mỉm cười thều thào mấy chữ.

"Đừ.. đừng ra ngoài.."

"Ai đó gọi cấp cứu đi."

Kiyoko ôm lấy cậu ta, hoảng sợ la lớn, nước mắt cô thi nhau trào ra. Cũng may có người phản ứng nhanh lập tức gọi cấp cứu, cũng có người chạy đi gọi thầy giáo. Mina nhìn cô, mặt mày đầy sợ hãi.

"Không.. không phải tôi... KHÔNG PHẢI TÔI MÀ..."

Cô ta sợ hãi tung cửa xoay người bỏ trốn, may mà có bạn nữ gần đó giữ lại kịp. Cô ta cắn lấy cái tay bạn nữ, làm cô ấy kêu to một tiếng đau, dấu răng trên cái tay rất đậm, máu ứa ra."

Bạn nữ kia không phải thiện lành gì, cô nàng lấy hết sức tặng cho Mina một cái tát, tiếng vang rất lớn.

Mọi người không có thời gian để ý tới bọn họ, nhanh chóng dọn bàn ghế tạt ra để cấp cứu mang Takeshi đi dễ dàng hơn.

Họ cũng tìm băng gạt để giúp cô bạn ban nãy và Kiyoko khử trùng.

Cậu ấy... lại cứu tôi một lần nữa

Phải chăng đây là người mà ông trời đã cử tới nhân gian thay bố mẹ bảo vệ tôi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net