Chương 3: Hồi kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần ôm người trong lòng ngực ngồi dậy, khàn giọng thăm dò: "Một lần nữa, có được không?"

Từ trong cao trào lấy lại được một tia thanh tỉnh, Giang Trừng lại cảm nhận được tính khí bên trong hậu huyệt lại cứng lên, chôn mặt vào vai Lam Hi Thần, nhỏ giọng: "Ngươi còn hỏi ta sao? Ta chỉ cho ngươi một lần nữa thôi.... ưm~"

Đôi môi căng mọng lại một lần nữa đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt của ái nhân. Lam Hi Thần luồn lách đem lưỡi đưa vào khuấy động, vì đã có kinh nghiệm, Giang Trừng rụt rè phối hợp.

Đến khi môi lưỡi tách ra, Giang Trừng chưa kịp thở lấy hơi, Lam Hi Thần đã đem eo y kéo xuống khiến cự vật càng vào sâu hơn, mài qua điểm nhạy cảm của y khiến Giang Trừng căng cứng người, ngửa cổ phát ra một tiếng rên mê người, Lam Hi Thần cũng theo đó mà mút lấy yết hầu y.

Thấy Lam Hi Thần cứ chôn sâu trong huyệt động mà không có động tác tiếp theo, Giang Trừng hơi động eo, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngươi động một chút có được không?"

"Chóc" một cái, Lam Hi Thần khàn giọng, nói: "Ta mệt rồi, ngươi tự động đi."

"Ngươi!" Giang Trừng trừng mắt nhìn Lam Hi Thần, thường ngày ánh nhìn đó có bao nhiêu uy mãnh, lúc này trong mắt hắn, Giang Trừng như con mèo nhỏ nhe nanh buồn bực.

Nhác thấy Lam Hi Thần không sợ, hậu huyệt thì liên tục truyền đến từng trận ngứa ngáy khó tả, Giang Trừng không thể nghĩ ngợi gì nữa, tự lực cánh sinh để giảm bớt sự khó chịu.

Từ trước đến nay, chưa từng có ai bắt nạt y như vậy, Giang Trừng đong đưa eo, tay choàng qua cổ Lam Hi Thần làm điểm tựa, cự vật to lớn kéo căng vách thịt, mỗi lần y ngồi xuống liền có thể tự mình đem quy đầu nghiền vào nơi mẫn cảm nhất, mà khi như vậy, hậu huyệt lại được thít chặt lại.

Lam Hi Thần nhìn gương mặt đang đắm chìm trong dục vọng của ái nhân, hạ thân lại tiếp nhận sự ấm nóng của hậu huyệt khiến hắn không thể khống chế, miệng phát ra những trận rên rỉ trầm thấp bị đè nén, nói: "Vãn Ngâm, ngươi giỏi quá, ta thật sướng, ta sẽ thưởng cho ngươi."

Nói xong, Lam Hi Thần không đợi Giang Trừng phản ứng liền cúi đầu mút lấy một trong hai nhũ hoa trước ngực y, hai tai nâng mông Giang Trừng lên, ngay sau đó liền nhắm ngay nơi gồ lên mà ấn mạnh xuống, đồng thời tiếng vào nơi sâu nhất trong huyệt động. Khoái cảm cực lớn đánh tới khiến trước mắt Giang Trừng nổi đom đóm, cự vật phía trước bị bỏ rơi từ nãy giờ cũng giật giật hai cái, y ưỡn lưng bắn lên bụng Lam Hi Thần, mười ngón tay cào lên lưng hắn xuất hiện nhiều vết hằn màu đỏ chói.

Sau đó, Lam Hi Thần bắt đầu giữ nguyên động tác khi nãy mà ra vào, nhưng lực đạo lại nhẹ nhàng hơn một chút.

Khoái cảm ập tới từng cơn, bụng có chút trướng, lúc này Giang Trừng không nghĩ tới, sau cao trào thì có một thứ khác muốn đi ra, y thít chặt bụng mình, đẩy Lam Hi Thần, khàn khàn nói: "Ngươi đi ra, ta muốn tiểu."

Lam Hi Thần nghe vậy liền dừng động tác, như nghĩ ngợi một chút, hắn liền đem Giang Trừng xoay nửa vòng, ép y nằm sấp, mông vểnh lên, tạo thành tư thế như các loài vật giao hoan.

"Vậy ngươi tiểu đi." Lam Hi Thần cười cười nói.

Giang Trừng như biết hắn sắp làm gì, hoảng hốt muốn đẩy Lam Hi Thần ra liền bị hắn nắm lấy tính khí mà vuốt ve, hông thúc mạnh vào trong, tay còn lại ôm ngang eo y.

"Không muốn, đừng mà, Lam Hoán, ngươi đừng động nữa... ta.... ngươi..."

Giang Trừng không biết rốt cuộc bản thân đac nói những gì, ý thức còn sót lại duy nhất chính là không thể để bản thân mình mất mặt, không thể có việc lăn giường đến mức tiểu ra, nhưng mỗi lần y muốn trốn tránh, Lam Hi Thần liền như trừng phạt mà thúc mạnh.

Bỗng dưng Lam Hi Thần dời tay, đặt lên bụng dưới của Giang Trừng, ấn nhẹ.

Tức nước vỡ bờ, rất cuộc Giang Trừng vẫn là thất thủ, nước tiểu làm ướt dẫm một mảng giường. Sau đó Lam Hi Thần đỉnh hơn chục cái rồi bắn sâu vào trong hậu huyệt.

💜💙--------

Suốt cả một quá trình, bồng lên, tắm rửa, đem tinh dịch ra khỏi hậu huyệt, Giang Trừng đều không nói một tiếng nào.

Y đứng một bên nhìn Lam Hi Thần đem đệm mới đến, thay đệm mới cũng không thèm mở miệng, đến khi thấy phần đệm bị ướt, mặt Giang Trừng biến hóa thành tức giận.

Mọi chuyện xong xuôi, Lam Hi Thần bồng Giang Trừng đặt lên giường, Giang Trừng không nói một lời, xoay mặt vào trong, đưa lưng về phía hắn.

Thấy sự khác lạ của y, Lam Hi Thần liền sáp lại, hỏi: "Ngươi còn giận ta sao?"

Không một chút động đậy.

"Ta xin lỗi, ta... lần sau, lần sau ta sẽ không vậy nữa." Lam Hi Thần vươn tay ôm lấy cơ thể Giang Trừng vào lòng.

Nghe đến chữ 'lần sau', sự tức giận của Giang Trừng đã đến cực điểm, y xoay người đối mặt với Lam Hi Thần, mắng: "Còn có lần sau? Ngươi xem ngươi làm gì đi, ta đã nói là không muốn mà ngươi vẫn cố chấp, ép ta phải như vậy, ngươi muốn nghĩ cũng đừng nghĩ tới lần sau!"

Nói xong y cựa quậy muốn tránh thoát khỏi cái ôm của hắn liền bị hắn siết chặt hơn.

Lam Hi Thần nhìn gương mặt đỏ bừng không rõ là xấu hổ hay tức giận của Giang Trừng, nghĩ hắn đã chọc người này đến giận rồi liền cuống quýt hôn lên trán y, sau đó đem cơ thể Giang Trừng khảm sâu vào vòng ôm của mình, nói: "Ta xin lỗi, sẽ không có lần sau, ngươi đừng giận mà, ta sẽ không vậy nữa, Vãn Ngâm, ta chỉ muốn trêu ngươi một chút, ta không nghĩ đến ngươi lại giận đến như vậy, ta xin lỗi, ta sẽ không làm vậy một lần nào nữa và còn có...."

Nói đến đây, hắn dừng lại, nhẹ giọng nói: "Ta xin hứa sẽ yêu ngươi cả cuộc đời này."

Giang Trừng định đẩy hắn ra thì nghe xong, y im lặng trong chốc lát, mãi khi Lam Hi Thần tưởng hắn đã ngủ liền được y vươn tay ôm lấy, y nhỏ giọng: "Ta cũng vậy, Lam Hoán."

Ta cũng yêu ngươi cả đời này.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net