CHƯƠNG 28 : MẪU THUẪN CỦA LILY VÀ SEVERUS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Qủa Đào Mật

Chương 28: Mâu Thuẫn Của Sievert và Lily.


Những người đi lại trong Slytherin đều nhìn bọn cô đầy kinh ngạc, nhất là cô, đối với một người như cô, bọn họ rất xa lạ , hơn nữa đứng trước cô còn là Severus Snape và Lily Evans. Hai nhân vật nổi tiếng ở Slytherin và Gryffindor ——

"Khả Ny, mấy năm nay cậu đi đâu vậy? Năm đó, lúc bọn tớ tìm được huynh trưởng trở lại, đã không thấy tăm hơi cậu đâu!" Sievert nghi ngờ và kích động hỏi cô.

Lily cũng lẳng lặng nhìn, không nói gì. Có vẻ như đang đợi câu trả lời của cô. Dường như Lily cảm thấy rất hứng thú đối với cái đề tài này, cô biết bọn họ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.

"Các cậu cũng biết, khoảng thời gian đó sức khỏe của tớ rất tệ !" Thấy bọn họ gật đầu, cô mới nói tiếp, dựa theo những lời giải thích của Dumbledore, nói cho bọn họ nghe, như vậy mới không lộ ra dấu vết, "Tớ ngất xỉu trên con đường nhỏ ở Hogwarts, được giáo sư Dumbledore đưa về nhà của tớ để nghỉ ngơi điều dưỡng, cho tới bây giờ."

Cô biết nói như vậy là sơ hở quá nhiều, lấy chỉ số thông minh của Sievert và Lily, bọn họ sẽ sớm phát hiện ra những chỗ không ổn. Ví dụ như tại sao cô lại kêu bọn họ đi tìm huynh trưởng, làm như vậy là vì cái gì, nhưng bây giờ cô thật sự không tìm thấy lý do gì hay cả! Sợ bọn họ tiếp tục hỏi nữa, không biết làm thế nào trả lời, cho nên cô vội vàng chuyển đề tài. Không tiếp tục ở trong chuyện này nữa, hiện tại quang trọng nhất là giải quyết vấn đề giữa hai người bọn họ. Từ đầu đến giờ bọn họ vẫn chưa nói câu nào.

"Sievert, Lily. Rốt cuộc hai cậu bị sao như vậy?" Nhớ đến tình cảnh vừa rồi, cô mở miệng hỏi bọn họ, tai sao có thể biến thành như vậy chứ? Chẳng phải lúc trước quan hệ của họ rất tốt sao? Chỉ biết hỏi thăm cô, mà chẳng xử lý chuyện của mình gì cả.

Cô nhìn chằm chằm Sievert, Sievert nghe cô hỏi thì im lặng, trong đôi mắt nhìn Lily, tràn đầy vẻ xin lỗi.

Lily lạnh lùng liếc Sievert một cái nói: "Tôi chỉ là một máu bùn bẩn thỉu, sao có thể so sánh với Slytherin cao quý nào đó được?"

"Lily, không được nói bản thân mình như vậy." Cô nhanh chóng đánh gãy lời Lily, câu máu bùn này đối với người sinh ra là Muggle, là loại tổn thương mãnh liệt."Sievert, còn không mau xin lỗi!" Cô lén dùng khẩu ngữ nói với Sievert, mặc kệ như thế nào đi nữa, thì người làm Lily tổn thương là cậu.

" Xin lỗi cậu." Sievert ảo não nói.

Cô biết vừa mới nãy là do cậu ấy bị xỉ nhục, nên mới lỡ miệng chứ không có ý gì, nhưng người này là Lily, lúc ấy cậu ấy không có ý thức đượ điều này sao? Sievert này thật đúng là ——

Lily dùng giọng điệu hờ hững nói, "Tôi không muốn nghe."

" Tớ xin lỗi!"

"Cậu thôi đi!" Lily lộ vẻ tức giận.

Sievert yên lặng, không biết đối mặt với Lily như thế nào, để có được sự tha thứ của Lily. Cô cũng cảm thấy lo lắng nhìn họ, không biết phải nói gì, "Lily. . . . . ."

Trong việc này là lỗi của Sievert, cô không thể để cho chuyện này trở thành tiếc nuối của cậu ấy, nhất định phải nghĩ cách giải quyết mới được. Nếu không chuyện này và trong sách có cái gì khác nhau đâu.

"Nếu không phải là do Khả Ny trở về, thì tôi bây giờ tuyệt đối sẽ không đứng chung một chỗ với cậu." Mặc dù biết Khả Ny sẽ không vui, nhưng giọng điệu của Lily vẫn không có một chút hòa hoãn nào.

" Lúc ấy tớ. . . . . . Thật ra tớ. . . . . . cũng không cố ý nói cậu là máu bùn, tớ chỉ là . . . . ." Sievert bắt đầu nói đứt quãng, chắc cậu ấy không biết giải thích như thế nào.

"Nuốt mất lưỡi rồi à!" Giọng điệu của Lily không có một chút thông cảm nào, lạnh lùng nhìn Sievert, "Đã quá muộn. Tôi để cậu viện cớ nhiều năm rồi. Bạn bè của tôi cũng không hiểu được vì sao tôi lại có thể đi nói chuyện với cậu. Cậu và cái đám bạn tử thần thực tử quý hóa của cậu kia —— Thấy chưa, cậu cũng không phủ nhận nó! Nếu cậu cũng không phủ nhận, vậy cậu muốn làm gì! Hay cậu chờ không kịp muốn đi theo Người kia (*)làm việc, đúng không?"

(*): giait thích cuối chuyện.

Người kia? Voldemort?

Sievert há miệng thở dốc, nhưng cũng không nói được câu gì, rồi đóng chặt lại.

"Tôi không thể tiếp tục giả bộ được nữa, nếu cậu đã chọn con đường của cậu, tôi đây cũng sự lựa chọn của mình." Trên gương mặt của Lily hiện lên vẻ thất vọng.

"Không phải như vậy —— nghe này, tớ không có cố ý. . . . . ."

Lily nhanh chóng tiếp lời Sievert, không để cho cậu ấy nói tiếp, "—— Gọi tôi là máu bùn đúng không? Nhưng mỗi người bạn của tôi, cậu cũng gọi là máu bùn, Severus, trong mắt cậu, tôi đây có gì khác biệt đâu? Với lại! Chúng ta lựa chọn hai con đường khác nhau." Lily đau xót nhìn Sievert.

Không biết vì sao, cô có chút phiền. . . . . .

" Rốt cuộc các cậu đang nói cái gì vậy?" Bọn họ nói như vậy là sao thật khó hiểu, nhưng từ trong cuộc nói chuyện có liên quan đến tử thần thực tử và Người kia cô cũng có thể đoán được một phần nào đó.

Cô mê mang nhìn Sievert, bây giờ Sievert cũng có quan hệ với Voldemort sao? Sievert muốn đi theo chúa tể Voldemort! Trở thành tử thần thực tử! Bây giờ Sievert đã có ý tưởng này rồi sao? Không được, nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Sievert, xem trong lòng Sievert rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Lily ngồi xuống bên cạnh cô, lẳng lặng dựa vào cô thở dài, không muốn nói chuyện với Sievert.

". . . . . . Cậu cảm thấy, chúng ta có thể lại làm bạn không?" Sievert nhìn Lily, lại nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô. "Bạn thân nhất?"

" Bây giờ Chúng ta cũng là bạn, Sievert, nhưng tớ không thích cậu cả ngày đi theo đám người  lêu lổngkia! Xin lỗi, nhưng tớ thật sự rất chán ghét Ivor Dillonsby và Mulciber! Mulciber! Cậu ta là người như thế nào, Sievert, cậu ta là một con sâu bệnh hoạn! Cậu có biết ngày đó, cậu ta đã làm gì với Marie - McDonald không?"

Lily nhìn lên khuôn mặt gầy gò, xanh xao.

"Cái đó đâu tính là chuyện xấu gì." Sievert nói, "Chỉ đùa thôi mà, như vậy. . . . . ."

"Đó là Phép thuật hắc ám, nếu cậu cảm thấy thích đùa như vậy thì. . . . . ."

"Vậy chuyện Poster và mấy thằng bạn của cậu ta thì tính là cái gì?" Sievert hỏi, lúc nói chuyện mặt của cậu ấy bắt đầu đỏ lên, nhìn qua có vẻ như cậu ấy không thể khống chế được sự tức giận trong lòng.

"Poster làm gì?" Lily nói.

" Bọn họ hay lén lút chuồn ra ngoài vào buổi tối. Cả cái cậu Lupin kia cũng rất quái lạ, cậu ta liên tục chạy ra ngoài, chẳng biết đi đâu?"

"Cậu ấy bị bệnh." Lily nói, "Bọn họ nói cậu ấy bị bệnh. . . . . ."

"Mỗi khi trăng tròn liền bị bệnh ư?" Sievert cười nhạo nói.

Trăng tròn! Sievert hoài nghi chuyện của Lupin, cô nhớ đoạn này bọn hắn cãi nhau vì những mâu thuẫn trước kia mới đúng chứ! Cô bất đắc dĩ sờ trán, là " Hiệu ứng bươm bướm!".

"Tôi biết rõ cái lý luận kia của cậu." Giọng của Lily nghe có vẻ lạnh nhạt."Vì sao cậu luôn cảm thấy hứng thú đối với chuyện của bọn họ, vì sao ngươi lại muốn biết bọn họ làm gì vào buổi tối như thế?"

"Tớ chỉ là muốn cho cậu biết, bọn họ không tốt giống như những gì mọi người nói!"

Sievert nhìn chằm chằm Lily, cố gắng nói rõ quan điểm của mình.

" Ít nhất bon hắn không dùng phép thuật hắc ám." Lily thấp giọng nói, "Cậu thật vô ơn! Tôi đã nghe nói về chuyện tối hôm đó rồi. Lúc cậu lén lút chạy vào mật đạo ở dưới cây liễu roi, là James Potter cứu cậu từ trong đó ra ——"

Phiền phức thật! Cô bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi—— cô tàng hình rồi hay sao? Mà hai ngừơi bọn họ lại chọn phớt lờ cô vậy——

Toàn bộ gương mặt Sievert trở nên vặn vẹo nhăn nhó, cậu ấy lẩm bẩm: "Đã cứu tớ, đã cứu tớ sao, cậu cảm thấy cậu ta là anh hùng đúng không? Cậu ta chỉ cố cứu bạn của mình mà thôi!"

"Nhưng cậu ta cũng cứu cậu, không phải sao?"

Đôi mắt màu lục sáng ngời của Lily híp lại, Sievert không nhịn được lui lại một bước.

Đầu cô sắp nổ rồi! ! ! Merlin, tha lỗi cho tôi!

"Tớ không có ý tứ đó. . . . . . Tớ chỉ không muốn cậu bị lừa mà thôi —— cậu ta thích cậu, James Potter thích cậu!" Những lời này giống như không bị khống chế phun ra, "Hơn nữa cậu ta còn được. . . . . . Tất cả mọi người nghĩ là. . . . . . đại anh hùng Quidditch ——" Lòng oán hận và thống khổ của Sievert khiến cho cậu ấy bắt đầu nói năng lộn xộn, lông mày Lily nhướng lên càng ngày càng cao.

"Tôi đương nhiên biết James Potter là một người kiêu căng ngông cuồng." Lily đánh gãy lời Sievert."Không cần cậu nói cho tôi biết điều này, nhưng mà sự "hài hước" của Ivor Dillonsby và Mulciber đúng là rất độc ác, xấu xa! Sievert, tôi không hiểu vì sao cậu lại có thể trở thành bạn với họ nữa."

"——" Sievert đang muốn nói cái gì đó. Nhưng cô thật sự nhịn không nổi nữa.

"Các cậu có cảm thấy phiền hay không? Làm như tớ chết rồi vậy! ! ! Rốt cuộc mọi chuyện như thế nào, giải thích rõ ràng cho tớ."

Cô nhìn bọn họ, thật sự nhịn không được nữa, gào lên.

(*)người kia: ý chỉ Kẻ--ai-cũng-biết--ai-đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net