CHƯƠNG 30 : BẠN CỦA SEVERUS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Qủa Đào Mật


Chương 30: Bạn Của Sievert

Bởi vì cô chưa quen với này chương trình học bốn năm gộp lại này, nhất là những môn học chưa từng học qua, chúng quá nhiều và tạp. Vì sợ cô mờ mịt không đầu mối, Sievert và Lily đặc biệt tìm Dumbledore nhóm chúng lại thành một danh sách đưa cho cô, để cô dựa theo những môn học có trong danh sách đó mà học và ôn tập. Hơn nữa cô còn từ Lily nghe được một tin tức tốt, James và Sirius bị Dumbledore phạt dọn toilet nam nữ trong trường một tháng, giáo dục lao động 2 tháng (ps: giáo dục lao động này là ở chổ bác harid nha mn), và hủy bỏ quyền trở về nhà vào mùa Giáng sinh năm nay. Lupin thân là huynh trưởng, cộng thêm không quản thúc, lỗi càng nặng hơn. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy cụ Dumbledore xử phạt như thế là quá nhẹ, nhưng lấy tính cách từ trước đến nay của Dumbledore, xử phạt như vậy đã tốt lắm rồi. Cô cũng không mong đợi xa vời gì, chỉ cần trút được cơn tức giận này thay Sievert là được.

Trong danh sách tổng cộng có 7 môn học, chúng theo thứ tự là: Môn Bùa chú, Phòng chống nghệ thuật hắc ám, môn Bay, Độc dược, Biến hình, Lịch sử pháp thuật, và thảo dược học.

Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn khi không có môn Tiên tri? Nếu không mỗi ngày cứ nhìn quả cầu pha lê kia nhưng lại không thấy bất kỳ thứ gì, thật quá lãng phí thời gian. So với nó thì cô cảm thấy hứng thú với môn bói toán hơn, nhưng hiện tại Hogwarts còn chưa có khóa học này. Nếu không, lấy năng lực biết trước của mình, lời tiên đoán của cô tuyệt đối không có vấn đề gì.

Môn Bay chính là môn cầm chổi bay tới bay lui trên không trung, ở phương diện này cô còn mạnh hơn so với Sievert và Lily nhiều, Sievert thì ghét dùng chổi bay, còn Lily là tinh anh thuộc phần tử sợ độ cao. Vào năm nhất cô chính là đệ tử nổi bật nhất trong lớp học bay, và bây giờ cứ thế mà dựa vào thành tích trong quá khứ thì sẽ không có vấn đề gì; Lịch sử pháp thuật chỉ có một quyển sách, tuy. . . . . . Rất dày, nhưng Lily đã liệt kê ra toàn bộ những điểm cần lưu ý rồi, cô chỉ việc học thuộc mà thôi! Về môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám và Bùa chú. . . . . .

Bùa chú không làm khó được cô, ngoại trừ một số bùa chú có độ khó cao ra, những vấn đề khác không lớn. Từ trên kinh nghiệm điện ảnh và những lần trà trộn vào thư viện trước kia của cô, loại bùa chú đơn giản này đối với cô mà nói chính là một bữa ăn sáng, nhưng Sievert vẫn luôn luôn không hài lòng đối với môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám và Bùa chú của cô. Nhưng cô không quan tâm, mọi người đều biết, lấy mức độ khó tính và kén chọn của cậu ấy, thì sẽ tỏ vẻ vừa lòng với ai chứ, coi như là mặt trời mọc ở hướng tây cũng không có khả năng. Nhưng kể cả môn Độc Dược, cô cũng không dám để Sievert dạy, môn Độc Dược của cô quá mức vang danh, thật sự là không có thiên phú, cũng không có năng lực.

Năm đó cô có thể qua mắt giáo sư Slughorn được là do sự trợ giúp bất cứ lúc nào của Sievert, nhưng bây giờ là cuộc thi, cô cảm thấy mình thật bất lực.

Còn môn Thảo dược, cô mắng to không chỉ một lần, cái môn này không phải để cho con người học mà, nó giống y như môn độc dược, một đống dược liệu lung tung rối loạn. Loạn đến nỗi khiến đầu óc trí nhớ của cô cũng loạn theo, suýt chút nữa là tinh thần cũng bị hỏng mất. Hơn nữa cô còn dễ bị nhầm lẫn, cô sắp điên rồi. . . . . .

Cho nên hai môn này cô chỉ dám để Lily giúp, nếu không cô sợ cô sẽ bị Sievert dùng ánh mắt miểu sát, cảm giác bất lực trong lòng càng tăng thêm. Lúc học hai môn này, cô cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của cậu ấy, cô sợ gặp phải sự khinh thường! Ai *Thở dài*. . . . . Loại cảm giác "Múa rìu qua mắt thợ." này thật tệ!

"Mệt quá đi!" Mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng "Theo yêu cầu" , uống lọ dược thủy tinh thần mà Sievert đã chuẩn bị cho cô.

Bọn họ cũng có chương trình học quan trọng của mình, không thể lúc nào cũng ở bân cạnh cô, tới nay đã một tháng rưỡi, đối với các môn học, cô đều tiếp tục tiến hành theo thứ tự, môn lịch sử Pháp thuật cô đã thuộc gần hết, tất cả sự kiên trì đó xuất phát từ nguyên nhân cô là sinh viên khoa văn, cho tới bây giờ học thuộc lòng đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, hiểu khát quát được nội dung chính là xong. Môn biến hình, cô cũng đã học đến năm thứ tư, xem ra muốn hoàn thành trong kỳ hạn của Dumbledore cũng không phải là việc khó, nhưng hai môn kia, cô có chút bất đắc dĩ. . . . . . Học hai môn đó giống như học nói vậy, trong thời gian ngắn làm sao có hiệu quả được, cô chế độc dược lần nào là hỏng lần đấy. . . . . . Chưa bao giờ thành công qua. Còn môn Thảo dược, rất nhiều cây đều có hình dạng giống nhau (cây nào cũng như cây nào), làm sao phân biệt rõ ràng được. . . . . . Lần này xác định, cô chắc xong đời rồi.

Trời ơi là trời . . . . . . . . . Dành nhiều thời gian cho nó như vậy, đến cả thế giới bên ngoài kia thay đổi ra sao, cô cũng chưa từng đi xem, mà vẫn luôn "bế quan" ở chỗ này, trở thành một "nữ otaku (nữ thích ở nhà)" thật sự, nhưng vẫn không mang lại kết quả.....

Rõ ràng không có thiên phú trong lĩnh vực này, vẫn còn đây lề mề, lề mề gì... Cô không biết...

Mục đích chính của cô tới đây không phải là để học phép thuật, cô cũng không phải đi thách đấu với Voldemort và Dumbledore, vậy tốn nhiều thời gian như thế là vì cái gì. Tất cả là do lão Dumbledore chết tiệt kia, cho cô một nan đề biến thái (vấn đề khó) như vậy.

Sách! Sách! Sách! Tất cả đều là sách, mọi người nhìn thôi cũng thấy choáng váng rồi.

Mặc kệ, hôm nay cô nhất định phải chuồn ra ngoài, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, áp lực tinh thần sẽ khiến cô hỏng mất. Bỏ sách xuống, tắt đèn trong phòng, choàng áo khoác lên người, đi ra khỏi "Phòng theo yêu cầu".

Hogwarts và mấy tháng. . . . . . Không! Phải nói là với bốn năm trước, vẫn hùng vĩ, đẹp đẽ và đầy bí ẩn, khiến cho con người ta phải rung động. Nó giống như là một pho tượng thần, đứng trên đỉnh cao của thế giới phép thuật, dùng một phép thuật vô tận tạo ra một nơi an toàn, bảo vệ những đứa trẻ không có kinh ngiệm (ngây thơ chưa hiểu sự đời), giúp chúng tránh khỏi những sóng gió của thế giới bên ngoài, để chúng lớn lên trong vui vẻ không lo âu. Một ngàn năm văn hóa, một ngàn năm thần thoại. Cô không chỉ một lần khâm phục bốn thầy phù Thuỷ đã xây dựng nên trường học phép thuật này ở ngàn năm trước, bọn họ thật sự là 1 phép màu ......

Ở phía sau Hogwarts, căn chòi nhỏ của bác Haig vẫn lẳng lặng ở đó, dường như cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến nó thay đổi. Tại nơi vắng vẻ hẻo lánh này, ai có thể phát hiện nơi này thật ra là đường ranh giới giữa nguy hiểm và an toàn. Khu rừng cấm bên cạnh căn chòi nhỏ, che giấu rất nhiều bí mật, có biết bao nhiêu câu chuyện xảy ra ở đó.

"Tiểu thư Khả Ny phải không?" Giọng nói nghi hoặc của bác Hagrid xuất hiện ở phía trước.

Bác ấy vẫn là không thay đổi, đã nhiều năm như vậy, vẫn bảo vệ đệ tử Hogwarts không bị động vật trong rừng cấm làm hại, chỉ là khuôn mặt thêm một chút tang thương. Theo độ tuổi tăng lên, năm tháng cũng để lại dấu vết không thể phai mờ trên người của bác ấy.

"Đã lâu không gặp! Bác Hagrid." Cô mỉm cười chào bác Hagrid.

Bác Hagrid sững sờ nhìn Khả Ny một lát, rồi bỗng nhiên cao hứng đi về phía Khả Ny, " Là khả Ny thật sao, bây giờ cháu đã lớn thế này rồi, suýt nữa bác cũng không nhận ra ."

Lớn lên? Cô nhìn trên người mình, không có gì thay đổi mà! Có thể là do bác ấy hắn ấn tượng với hình dáng lúc nhỏ của cô. Cô cười khẽ, nhẹ nhàng ôm bác Hagrid giống như gặp lại người bạn cũ đã lâu không gặp, bác Hagrid rất cao, năm đó cô cao không đến bên eo của bác, bây giờ vẫn không đến cánh tay, có thể là do cô thật sự quá nhỏ nhắn. Cô có chút muốn biết, Diêu Minh và Hagrid rốt cuộc ai cao hơn? Ha ha. . . . . .

"Làm sao bác biết là cháu, bác Hagrid!" Ngồi ở trong phòng nhỏ nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ là Dumbledore, chỉ có ông ta mới biết không phải sao? Bây giờ cô còn chưa chính thức nhập học.

Hagrid ngồi đối diện cầm ly nước cho cô, " Bọn James nói cho bác biết ."

"James?" Bọn họ đoán được sao!

"Cháu biết đấy, bọn họ đến đây từ một tháng trước, vẫn luôn ở chỗ này của bác giáo dục lao động." Hagrid giải thích nói.

Tất nhiên là cô biết, Hagrid nhìn cô cười, cô đặt ly nước lên bàn hỏi, "Mấy năm nay bác có khỏe không?" Khi đó gặp mặt, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ còn cơ hội lần thứ hai có thể lại ngồi chung một chỗ với bác Hagrid, bây giờ cảm giác thật sự rất lạ

"Vẫn khỏe, không tệ lắm!" Hagrid gật đầu nói."Chỉ là có một số đệ tử mới nhập học và đệ tử nhà Slytherin, cháu đừng nhìn như vậy. . . . . . Bác chỉ nói một bộ phận, có hơi. . . . . . Bướng bỉnh thôi. Về phần bọn James mấy năm này đều như vậy, bác cũng đã quen rồi." Hagrid nói rằng nhiều lúc Slytherin lộ ra vẻ tâm thần bất định, luôn đối địch với những người khác khiến mọi người mệt mỏi.

Mặc dù có một sô chuyện bác Hagrid giấu giếm không nói cho cô biết, sợ cô buồn hoặc là lo lắng, nhưng mà cô biết Slytherin gần đây cực kỳ không thành thật, ngay cả Sievert cũng ôm lòng sùng bái vớí Voldemort, huống chi là người khác. Cô khẽ thở dài, Slytherin ơi là Slytherin. . . . . . Lần này thật sự phiền phức rồi. . . . . .

Cô biết rõ những người đi theo Voldemort đều có kết cục rất thê thảm, thế nhưng cô có thể làm gì được, con đường đó, chính bọn hắn tự mình chọn, mỗi người đều có tín ngưỡng khác nhau, lựa chọn cũng không giống nhau, cô không có khả năng đưa ra quyết định thay bọn họ.

"Bác đừng kiêng dè điều gì cả, bác Hagrid! Đối với Slytherin, bác không cần phải giấu diếm, cháu cũng có thể đoán được một chút." Cô nhìn bác, cô vẫn luôn coi bác Hagrid như là một bạn thân của mình, "Bởi vì phép thuật hắc ám, phải không?"

Hagrid hơi giật mình nhìn cô, " Cháu biết phép thuật hắc ám?"

Cô cười lớn rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: "Bác phải hỏi là còn có ai chưa biết không!" Cái này cũng không phải là chuyện bí mật gì, đừng coi cô như là một đứa trẻ ngây thơ không biết gì cả. Lúc cô biết phép thuật hắc ám, thì bọn họ còn không biết ở nơi nào nữa?

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, Hagrid gật đầu, giọng điệu nói chuyện có phần chậm chạp hỏi, "Vậy Người đó, cháu cũng biết?"

Khuôn mặt Hagrid hơi căng thẳng, cô sờ lọn tóc rủ xuống trước ngực, rồi gật đầu một cái, cô có thể cảm thấy được cơ thể bác ấy thoáng chấn động một chút."Cháu biết, bác Hagrid! Nếu Người đó mà bác nhắc đến là Voldemort!"

"Khả Ny, cháu thật sự khiến bác phải giật mình, là người trong nhà Slytherin, hay là. . . . . . Người bên cạnh nói cho cháu biết." Hagrid nhíu mày.

"Người bên cạnh, bác nghĩ Severus nói sao?" Cô nhìn Hagrid nói.

Hagrid im lặng, không nói gì, chỉ nhìn cô, sự nghi ngờ hiện rõ trong đôi mắt.

"Không phải hắn nói cho cháu biết , mà là cháu đã sớm biết, trước đó đã biết, còn sớm hơn so với bọn họ."

"Cháu đừng hiểu lầm, Khả Ny, chỉ là bạn của Severus . . . . . ." Hagrid xin lỗi nhìn cô.

Nghe bác Hagrid nói vậy, cô chợt nhớ Ivor và Mulciber  mà Lily từng nói tới, rốt cuộc hai người kia có thân phận gì? Đến bây giờ cô còn chưa có thời gian đi tìm hiểu, yêu cầu của Dumbledore thật sự khiến cô mất không ít thời gian, phản ứng cũng bắt đầu chậm chạp, việc quan trọng như vậy, bây giờ mới nhớ tới, "Bác Haig, bác nói là Ivor và Mulciber sao? Rốt cuộc bọn hắn là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net