10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, mở đầu là tiết Biến hình của giáo sư Mcgonagall. Tôi vốn dĩ đã dậy rất sớm để chuẩn bị bài, ăn sáng cũng xong xuôi, nhưng nghĩ đến việc vác mặt đến đấy từ sớm chỉ để hứng chịu cái lườm của chủ nhiệm nhà tôi, tôi một mực ghì chân ở sảnh ăn đến sát giờ mới đi.

Một ngoại lệ chưa tính đến là tôi bị lạc đường. Thực tế mà nói, tôi đảm bảo bản thân đã đi đúng hướng theo bản đồ chỉ cho, nhưng khi tôi đang định leo lên cái cầu thang này thì nó lại dịch chuyển chỗ khác, cuối cùng thì lòng vòng thành một mê cung. Thành thử, lúc tôi ló mặt được đến lớp đã trễ gần 15 phút.

Khi bước vào phòng học trống chưa có mặt của giáo sư Mcgonagall, tôi còn tưởng tính cô ấy cao su lắm, lập tức thở phào, tự nhủ sau này đặc biệt là lớp Biến hình đi trễ chút cũng không sao.

-"Chấn chỉnh lại suy nghĩ của trò ngay, Orange Dursley."

Nhìn cảnh tượng con mèo mắt đỏ hóa người, tôi há hốc mồm nhìn thẳng vào giáo sư. Ánh nhìn sắc lẹm hơn hẳn hôm qua, đây là sự thúc đẩy cuối cùng để tôi được liệt vào sách đen của cô.

Tôi há mồm, cảm thán, "Cái đó thật sự rất kinh khủng."

Cô Mcgonagall gật đầu, thậm chí còn chẳng thèm cười một cái cho tôi đỡ căng thẳng.

-"Cảm ơn cái đánh giá đó của trò, Dursley. Được rồi, trò, Potter và Weasley, ba trò làm cái gì mà đến muộn như thế?"

Ngoái lại phía sau, tôi thấy hai đồng chí vừa nêu tên cũng kịp ló mặt tới. Ho khan, tôi nghiêm trang trả lời giáo sư bằng tất cả lòng kính trọng.

-"Thưa giáo sư, em lạc."

Malfoy ngồi ngay sát nách tôi bịt miệng cười. Tôi lườm hắn, nhưng thật sự không làm gì được.

Giáo sư Mcgonagall liếc tôi lẫn hai đồng chí đi muộn sau lưng thông qua cặp kính của bà. Kết hợp với sát khí muốn giết tôi tắp lự, tôi cho rằng thầy Cotton ở tiểu học của tôi đã tìm được đối thủ truyền kiếp của ổng.

-"Lí do rất hay. Liệu tôi có nên biến các trò thành bản đồ để khỏi đi lạc nữa hay không?"

...Thôi được, tôi thề sẽ không dám đến muộn lớp của cô Mcgonagall nữa, thề với lương tâm tôi.

Tôi lắc đầu, "Không, em xin lỗi cô, em sẽ không tái phạm nữa."

Thu lại cây đũa phép chòng chọc nghía tôi nãy giờ, bà xoay người lên bục.

-"Tốt. Tôi hi vọng ba trò không còn cần ai tìm chỗ hộ nữa."

Thả người ngồi cạnh Hermione, cùng với Harry và Ron ngồi ngay sau. Tôi trừng mắt, tuy rằng lúc nãy là cả 3 đi muộn, nhưng rõ ràng người hứng hết là tôi.

***

Tiết Độc Dược của "Đại Xà vương" là một tiết tệ hại, đối với toàn thể Gryffindor.

Tôi đã hứng chịu sự mắng nhiếc tuyệt vời cộng thêm vinh dự sổ đen của giáo sư Mcgonagall trong lớp Biến hình, và tôi rất đảm bảo mình không cần gây oán với giáo sư nào khác nữa.

Bậc thầy độc dược Severus Snape nổi tiếng là một chủ nhiệm rất thiên vị nhà mình, tức nhà Slytherin.

Ông ấy nổi đến mức tôi mới chỉ chân ướt chân ráo mò đến Hogwarts một ngày tròn đã đủ để biết danh tiếng lẫy lừng của giáo sư. Thật là một tin càng vui hơn, khi mà tôi được biết Slytherin và Gryffindor có đặc quyền được học chung với nhau trong tiết Độc dược.

Dĩ nhiên, giáo sư Severus Snape khiến tôi rất liên tưởng đến thầy hiệu trưởng ở trường tôi.

Dù sao thì, đó là một trong những lí do mà lúc nãy gặp tôi, Malfoy đã tặng cho tôi nụ cười gợi đòn đến khốn nạn của cậu ta. Đừng hỏi tôi đã cố gắng ra sao để kìm nén cơn khát máu đang dâng đến tận đỉnh. Nếu như không phải Hermione bên cạnh ngăn cản và sắp muộn giờ học, tôi chắc chắn sẽ buông bỏ cả đũa phép lẫn cái danh phù thủy để choảng nhau với Ma chó tóc trắng, theo kiểu Muggle.

Tôi tin là chúng tôi sẽ có một cuộc chiến ĐẪM-MÁU.

Tuy vậy, mặc dầu là thiên vị, nhưng tôi phải thú thật tiết học của giáo sư Snape rất dễ hiểu. Ông ấy quả thực là có tài.

Bên cạnh đó, tôi nhận thấy ông ấy ghét cay ghét đắng Harry. Minh chứng cho việc đó là vụ mất đi 5 điểm của Gryffindor do Harry không trả lời được câu hỏi và cư xử không phải phép với giáo viên, hoặc theo cách nói của thầy, do sự hỗn xược của thành viên.

Tôi, đã rất may mắn khi được lôi ra làm bia đỡ đạn.

Lí do? Bởi vì tôi ngồi cạnh Harry, rất thuận với tầm nhìn của Đại Xà vương Slytherin.

-"Dursley, đứng lên và cho tôi biết cách để pha chế ra thuốc chữa mụn."

Tôi mím môi, nếu nói không biết chẳng khác gì tự vả vào mồm mình, tôi liều mình đáp bừa.

-"Thưa giáo sư, chúng ta...ừm... Dầm lá lốt pha với rau diếc cá, trộn thêm ít đá lạnh và ớt mắt chim. Chúng ta sẽ có bài thuốc chữa mụn nhọt mang tên 'Dĩ độc trị độc'."

...

Cả lớp học Độc Dược yên tĩnh đột nhiên cười ầm như một rạp xiếc. Không chỉ mỗi Gryffindor, ngay cả Slytherin cũng có những người bỏ cả hình tượng mà cười bò ra bàn.

Nhìn sang Harry với Ron đang rất chuyên chú cho bài ca cười của họ, tôi âm thầm ra một tín hiệu S.O.S. Đáng buồn là trong không khí náo nhiệt quá độ, không ai nhận ra kẻ cần được cứu là tôi, nhất là khi ánh mắt tựa lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim non nớt của một kẻ chưa trưởng thành như tôi đến từ Đại Xà vương.

Tôi ngậm ngùi cúi đầu, vô cùng hối hận vì câu trả lời thiếu suy nghĩ mà để lại đại họa.

-"Trật tự! Trật tự! Gryffindor, trừ 10 điểm, vì tội bày trò trong giờ học!"

Nhìn ánh mắt sắc bén của Đại Xà vương, tôi nghĩ lần này sổ đen của giáo sư Snape rất vui lòng đón chờ tôi làm bạn.

***

Một trong những lớp học chán nhất là Lịch sử pháp thuật. Hermione đã tìm hiểu qua về lớp, và cô nói cho tôi biết rằng đây là lớp duy nhất được dạy bởi một con ma, tức giáo sư Binns.

Bỏ qua vấn đề về nội dung môn học, tôi cho rằng giáo sư Binns chắc chắn là một nhà giáo rất tận tâm với nghề. Nếu một người phát hiện mình đã già, họ sẽ nộp đơn nghỉ hưu hơn là tiếp tục hành nghề gõ đầu trẻ như thầy Binns. Vả lại, cũng không ai yêu nghề như giáo sư đến độ chết rồi vẫn lên lớp.

Ở giới Muggles cũng hiếm người trên 60 tuổi tiếp tục sự nghiệp giáo viên, đương nhiên, tôi tuyệt đối loại thầy Cotton và thầy hiệu trưởng khỏi danh sách đã nói.

Tuy vậy, bất kể giáo sư Binns là một giáo sư tận tụy hay không, tôi vẫn buộc phải công nhận lịch sử pháp thuật là bộ môn còn ngấy hơn cả môn Ngữ Văn giới Muggles.

Mặc dù đã được Ron cảnh báo, tôi vẫn điềm nhiên cho rằng cậu ta chỉ đùa cợt với tôi. Tôi ôm sách vở đến lớp, ngồi ngay bàn đầu, và hối hận với quyết định đần độn của mình.

Hai mí mắt cứ muốn díp đến nơi, tai tôi lùng bùng Uric và Eric, mắt tôi lảo đảo những vì sao tinh tú trên trời đêm Hogwarts.

Tôi tự vả mặt mình lần thứ n khi nghe tiếng Hermione giơ tay hỏi thầy. Nhìn ra cửa, tôi mong ngóng bản thân có thể tìm chút tỉnh táo thông qua phong cảnh hữu tình của Hogwarts.

Lá vàng rơi lả tả xao động, hương gió mùa thu xộc lên mũi tôi hương hoa lan. Vào thời điểm hiện tại, khung cảnh này tựa một liều dược gây mê, chỉ tổ gây kích thích tuyến nước dãi của tôi.

Hít một hơi, tôi nằm soài ra bàn, hai mắt lim dim muốn sụp đến tận khoé mắt.

Tôi chớp mắt, từ từ mở ra, và bắt gặp khuôn mặt lão Filch in hằn trên cửa kính trong suốt.

Bạn tuyệt đối không thể tưởng tượng mặt của Argus Filch lúc đấy giống con Bull dog đến cái mức nào đâu.

-"AAAAAAA!!!!"

Tôi thét bài hãi, hất tung sách vở lên không trung, thành công để giáo sư Binns trừ bớt một điểm của nhà Gryffindor, combo liệt tôi vào danh sách đen của học sinh năm nhất.

Ánh nhìn của Hermione là một chất xúc tác cực mạnh, nó khiến tôi từ 'đếch care' thành 'ngại vl'. Tôi đỏ mặt, ái ngại nhặt sách vở học tiếp.

Sau tiết Lịch sử pháp thuật đầu tiên tại Hogwarts, tôi vô cùng vinh dự là học sinh năm nhất đầu tiên liệt vào sổ đen của giáo sư Binns, một người vốn dĩ rất hiền hòa.

***

Harry có vẻ rất ngạc nhiên với những thành tích tôi đạt được chỉ trong ngày đầu tiên đi học. Tôi đảm bảo tôi đã giúp Gryffindor trừ bớt đi hơn 10 điểm tất thảy. Khi ngồi vào bàn ăn buổi tối, Hermione đã tặng tôi một bài thuyết trình dày đặc cho chính cô nàng biên soạn về "Lề thói cơ bản của học sinh".

Tôi ù ù hai tai, gật đầu cho có.

Tưởng như tôi lắng nghe chăm chú, Hermione hài lòng, dúi vào tay tôi một quyển sách dày cộp. Tôi trố mắt, không thốt nên lời.

-"Cái...?!!"

-"Hogwarts, một lịch sử! Bồ từng nói muốn đọc nó."

Tôi cứng nhắc cử động, khóe môi cong lên 45 độ méo xệch.

-"C...Cảm ơn..."

Sau bữa tối, trở về phòng, tôi dứt khoát vứt quyển sách vào tủ đồ, che quần áo lên lấp. Ngẫm lại, tôi sợ Hermione biết được, bèn len lén thực hiện châm ngôn "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất", tôi nhắm mắt nhét dưới gối giấu tịt, còn bản thân thì ôm chăn nhảy lên sô pha ngủ.

Một thời gian sau đó, tôi trở lại vào giường, quên béng mất về vụ sách vở. Đêm đêm nằm ngủ, tôi vẫn hay mơ bản thân đang là một công nhân tài ba, ngày ngày vác từng cục gạch xây đắp cho Hogwarts.

Hôm sau, tôi vác hai con mắt đen như chuột chũi cười với Harry. Hermione rất tốt bụng tìm bùa chữa mất ngủ cho tôi, công hiệu 3 ngày, chứng mất ngủ của tôi càng thêm nặng.

Đó là lí do chính khiến tôi lần đầu vác xác vào bệnh xá của trường.

***

Tiết học Bay của cô Hooch đã từng là một tiết tôi mong chờ nhiều nhất. Trong những câu chuyện cổ tích mà tôi đã được đọc, việc phù thủy bay bằng chổi đến giờ đã là một huyền thoại, hoặc là một truyền thống.

Tuy vậy, cái khoảng khắc tôi mò bước đầu tiên vào sân tập bay, cùng con mắt gấu trúc đen thui, tôi đột nhiên muốn xin kiến tập kì lạ.

Phớt lờ cái giục giã liên hồi lẫn sự thúc đẩy tôi không được học tiết này, tôi vẫn kiên trì đến bên cạnh cây chổi của mình.

Giáo sư dạy môn Bay, Rolanda Hooch là một người phụ nữ cá tính. Chỉ cần soi qua trang phục lẫn phong cách của cô ấy, tôi căn bản cảm thấy cô ấy là một phụ nữ đáng ngưỡng mộ. Nếu như cô đã có chồng, tôi đảm bảo nhà cô sẽ đi theo chế độ mẫu hệ.

-"Chào năm nhất, chào mừng đến lớp học Bay đầu tiên. Các em còn chờ gì nữa? Đến đứng cạnh chổi của mình đi nào!"

-"Được rồi, đặt tay bên trên cán chổi của mình, và hô thật rõ: 'Lên!'"

Tôi gào, "Lên!"

Cây chổi xấu hoắc của tôi nằm õng ẹo dưới đất. Nó cứ nhấc một chút, rồi lại nằm. Nhấc chút, rồi lại nằm. Tôi khó chịu nhìn xung quanh, Harry đã thành công ngay từ lần đầu tiên, đến cả Draco Malfoy cũng thế.

Ron có vẻ thành công, nhưng đó là một thành công đổ máu mũi.

Hermione đồng cảnh ngộ với tôi, tôi cảm thấy vô cùng tự hào trên phương diện này.

Thôi được, tiếp nào!

-"Lên!"

Cây chổi đập cả cán vào sống mũi tôi.

-"Khục khục..."

-"Im ngay Harry!! Cả cậu nữa Ma chó!"

-"Tôi không phải Ma chó!"

Tôi cười mỉm, hàm ý không biết điều từ miệng bạn nói ra là tiếng người hay phân chó?

Xét vẻ mặt tức ói máu của Malfoy, tôi nghiêng về vế đằng sau.

Cô Hooch huýt còi đi ở giữa hai hàng của Gryffindor lẫn Slytherin. Theo yêu cầu, cô muốn chúng tôi tập bay một đoạn ngắn, sau đó ngay lập tức đáp xuống. Tôi dạng hai chân ngồi lên chổi, nhìn nhìn mặt đất trong hoang mang.

Vả lại, tôi vẫn thắc mắc, vì sao phù thủy có thể biến thành chim chóc muôn vật, mà vẫn cần phải bay bằng chổi?

Tuy vậy, tưởng tượng bản thân biến thành con chim sẻ chút chít bay trên trời, sau đó bị phượng hoàng cạp vô dạ dày, tôi dứt khoát đặt hết tâm tư để tập bay cho xem.

Malfoy đứng đối diện tôi, hắn dương dương tự đắc, đảm bảo chắc chắn là bay ăn đứt tôi. Tôi cười mỉm lần nữa, truyền gửi hàm ý tiếng cậu là phân chó cho hắn.

Cô Hooch nói tinh thần bất ổn thì không thể nào bay tốt. Tinh thần Malfoy đang rực lửa hận thù, tôi cho rằng hắn có tiềm năng rơi từ độ cao 16 thước xuống, gãy cổ chết luôn đi.

Harry bật ngón cái, cười với tôi, thì thào.

-"Cố lên nhé."

Tôi đảo mắt, "Lo cho cậu đi đã."

Cô Hooch bước qua lại, dõng dạc nói.

-"Tôi đếm đến 3, các em dậm chân xuống bay một đoạn cho tôi. Đáp xuống bằng cách ngả người về đằng trước. Bắt đầu...1...2..."

"Vụt!"

Tôi vô cùng thờ ơ đón nhận cơn gió mạnh từ bên trái thổi sang.

Neville Longbottom do sự hồi hộp lẫn lo lắng mà bay đi trước khẩu lệnh của cô Hooch, lộn vòng trên trời, bay thật cao, trông cậu ta thật tự do.

-"Trò Dursley!! Mau giữ bạn lại đi!!!"

Tôi chới với được mép áo của cậu ta, sau đó buông thõng.

-"Trò Longbottom!! Chờ chút!!" Cô Hooch lấy đũa phép, vội vàng ra lệnh. "Trò Dursley, nhanh chóng giữ bạn lại!!!"

Tôi đã không cứu được Neville, mà đấy là có cố giữ rồi mà giữ không nổi. Theo như đánh giá của cả hai nhà Gryffidor lẫn Slytherin, họ nói rằng tôi mang một nguyên nhân gián tiếp khiến Neville bị gãy cổ tay.

Cô Hooch rất vinh dự trừ bớt điểm nhà Gryffindor với lí do "Không hợp tác với tiết học" của tôi. Hermione cho rằng tôi khá may mắn, nếu như không nhờ Neville bị gãy cổ tay và cô Hooch phải tốn công đưa cậu ta lên bệnh xá, tôi chắc chắn sẽ lên phòng đức dục với cổ.

Tôi gãi đầu, vặn ngược, "Ý bồ là mình phải cảm ơn Longbottom?"

Hermione xua tay, "Không! Ý mình là bồ quá vô cảm đó!"

Tôi cười cười, sau đó liếc mắt sang chỗ khác trốn tránh.

Cô Hooch đã bận rộn với việc đưa Neville lên bệnh xá chữa xương, lớp học đột nhiên mất trật tự. Nhà Slytherin với nhà Gryffindor vốn không ưa nhau từ trong trứng, Malfoy cầm đầu, cậu ta liền nhắm đối tượng là tôi mà trêu chọc.

Tôi khoanh tay, liếc mắt nhìn xung quanh, vu vơ nói.

-"Tiếng chó ở đâu ra thế nhỉ?"

Chẳng cần nhìn cũng biết, tên kia chắc chắn đang cáu lắm.

Harry phồng mang trợn má, vô cùng trẻ con mà lè lưỡi lêu lêu Malfoy. Cậu ấy đập vai tôi, xoay cả người tôi đối diện với Malfoy, nói tự hào.

-"Malfoy, bạn thân của tao, mày đừng hòng có cơ hội cướp được. Ple!!"

Malfoy lập tức xốc cổ áo cậu ấy, "Potter!"

Tôi nhìn xuống chân, quả cầu tròn tròn lăn từ từ đập vào mũi giầy tôi. Khi tôi tò mò cầm lên, làn khói màu đỏ hiện ra từ trong quả cầu, nó làm tôi tự hỏi mình đã quên cái gì?

Draco Malfoy sau khi cãi nhau chán chê với Harry, cậu ta quay sang giật quả cầu tôi đang cầm. Há mồm gào thét với cả nhà Slytherin, "Bọn mày! Quả cầu của thằng đần Neville này!"

Tôi cáu tiết, tôi đang cầm, cậu ta lấy quyền gì mà giật?

-"Ma chó! Trả cho tôi!"

Malfoy hẳn là dùng nửa con mắt nhìn tôi, "Có phải của cậu đâu? Của thằng Mông vểnh kia cơ mà."

-"Longbottom là bạn cùng nhà với tôi!"

Harry ghìm vai tôi, "Thôi Orange, đừng chấp!"

Draco nhe răng cười với tôi. Cậu ta tung quả cầu lên một chút, sau đó ra vẻ điêu luyện bắt nó, nhếch môi thách thức tôi, "Muốn thì tới đây mà lấy."

Cậu ta leo lên chổi bay thẳng.

Tôi tức mình, vớ lấy cây chổi gần nhất chuẩn bị đuổi theo hắn. Hermione ôm eo tôi, cậu ấy hết mình khuyên tôi thông suốt suy nghĩ đã. Cô Hooch đã cảnh báo không được bay lung tung, tôi cũng sẽ nghe theo, nhưng đây là một ngoại lệ. Neville tuy tôi không nói chuyện nhiều, nhưng vẫn là bạn cùng nhà, tôi căn bản cũng đã coi là bạn. Tôi không cần lí do chính nghĩa gì hết để bảo vệ bạn tôi.

Trên hết, tôi vốn dĩ cũng chẳng ưa Draco Malfoy rồi.

-"Bỏ mình ra, Hermione! Bỏ ra!"

-"Orange, bồ sẽ lại làm nhà Gryffindor trừ điểm đấy! Nghe mình, suy nghĩ thông suốt đã!!"

Tôi hất tay, "Ý mình quyết rồi!"

Tôi đã thành công thoát khỏi Hermione chỉ bằng một cú đẩy như thế. Quả nhiên so với tôi, cậu ấy có phần nữ tính hơn rất nhiều.

Leo lên chổi, tôi dậm chân định phóng. Cơn gió mạnh từ bên trái tốc sang, tôi ngơ ngác nhìn lên, Harry rõ ràng đã xuất phát trước tôi.

Do Harry lẫn Malfoy ở quá xa, tôi không nghe được họ nói gì, chỉ thấy hắn ta tung quả cầu lên không trung. Từ độ cao như vậy, tôi vội vàng nhảy lên chổi, tôi sợ quả cầu sẽ vỡ nát cho xem.

Ma chó hình như không lường được tình huống tôi bay lên ngay sau khi hắn ném quả cầu đi. Xua tay loạn xạ, không kịp tránh, tôi lấy đà tung một cước giữa mặt hắn cho đáng.

Có vẻ Malfoy đúng là con nhà nòi, tôi đá cú đó rất mạnh, hắn căn bản chỉ chơi vơi một hồi nhưng mà vẫn không ngã. Tôi còn nhớ ra, tiết Độc dược lúc sáng của giáo sư Snape, tôi làm rớt dịch nhớt ốc sên lên giày mà quên chưa hề rửa.

...Có thể Malfoy không biết, dịch ốc sên rất có ích trong việc dưỡng da đó.

Quả cầu rất may được Harry bắt lấy. Cái cách cậu ấy lộn trên không trung có phải là quá mạo hiểm với người mới tập không? Tôi vốn đã định phớt lờ, cho đến khi bắt gặp cái bóng quen quen ở sau lưng cậu ấy.

-"Orange Dursley, cậu dám đá tôi!"

-"Chả có gì là tôi không dám cả! Tôi đấm cậu còn dám, đá cậu một cái cũng dám, giờ cậu thách nữa, tôi đảm bảo là tặng cho cậu một bùa biến thành đồ vật mà giáo sư Mcgonagall dạy lúc sáng cho xem!"

-"Cậu không phải khích! Dursley, cậu tới số rồi!" Hắn rút đũa phép, chĩa vào tôi. "Ăn đi này!"

"BỐP!!"

Trước khi cậu ta kịp đọc xong câu thần chú, tôi đứng lên cán chổi, một chân thẳng cẳng mà sút bay hắn như khi tập đá bóng.

Malfoy nên biết 2 điều. Tôi tuy là con gái, nhưng rất khỏe. Tôi tự tin có thể vật tay đo ván Harry và xấp xỉ Ron Weasley.

Thứ hai, hồi tiểu học, tôi từng tham gia câu lạc bộ bóng đá. Tuy là đội của tôi không được đi thi giải Toàn quốc, nhưng tôi vẫn có một thời là chủ lực của đội toàn nam đó.

Cậu ta nên vinh dự đi, chân tôi rất khỏe, Malfoy mà không gãy răng thì thánh nhất rồi đấy!!

-"Khỏi phải niệm chú! Ăn đi, tên biến thái!"

Tôi oai hùng đứng ở trên cán chổi, vỗ ngực tựa thần tiên kiêu hãnh mà gào.

Malfoy lộn trên trời một vòng, khoảng khắc hắn ta chuẩn bị đáp xuống đất bằng đầu, tôi há mồm nghe cụm "Wingardium Leviosa" rất to từ một ai đó đứng đằng sau.

-"Trò Dursley! Trò đang làm cái gì hả?! Xuống, xuống ngay!"

Tôi ôm mặt. Lạy Merlin! Cái bóng gầy gầy đằng sau lưng Harry là giáo sư Mcgonagall.

Tôi cứng ngắc, không dám động đậy. Dù cho là đang chơi vơi đứng ở trên cán chổi, tôi vẫn biết là mình chết đến nơi rồi.

Cùng lúc tôi định hạ chổi xuống, cả tầm mắt tôi chao đảo chao đảo. Cơn thiếu ngủ từ hơn 3 ngày trước kéo đến như một liều gây mê, tựa một luồng khói âm u mà che phủ cả hai mắt của tôi.

Không thể nào mà giữ thăng bằng, tôi ngả hẳn người về bên phải, cứ thế mà đáp đất với độ cao 16 thước hoàn hảo.

Tư thế đầu cắm trong đất. Tai tôi ong ong, tầm nhìn đen sì. Ngoại trừ tiếng hét bài hãi của Hermione cùng bạn học, kết hợp với màu máu tuôn như thác đổ từ trán ra, tôi quả thực không tiếp nhận nổi điều gì khác.

Bây giờ mới nhớ, quả cầu của Neville đã cố gắng nhắc tôi về một thứ.

Ác giả ác báo.

Draco Malfoy chẳng khác gì tên ác, vậy mà đáp đất bằng đầu không phải hắn, tôi cớ gì lại là hình nhân thế mạng cho hắn?!

Ý Merlin là kẻ ác là tôi sao?!

Tôi không cam tâm!! Tuyệt-đối-không-!!!

-"ORANGE!!!!"

Điều cuối cùng, phù thủy học thế nào?

Trả lời: Rất-tệ-hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net