101.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi mở mắt ra và thấy bản thân đang đứng ở một xó xỉnh không rõ tên, không cần nghĩ lâu cũng có thể tự hiểu, tôi chắc chắn là lần nữa nằm mơ thấy Violet rồi.

Violet luôn xuất hiện trong những giấc mơ gần đây, từ thân hình của một người phụ nữ trưởng thành cho đến một cô bé tuổi đang lớn xinh đẹp. Những hình ảnh từ mờ nhạt dần trở nên rõ nét, cuối cùng là phác họa trước mắt tôi đầy đủ mọi thứ.

Violet có một mái tóc đen, một đôi mắt lam, lúc nào cũng sáng lấp lánh. Tôi nghĩ gần như cả người tôi đều mang gen của bà, thậm chí đến cả nụ cười mà Violet luôn dùng để xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi cũng phần nào cảm thấy khi tôi mỉm cười hẳn cũng có dáng vẻ y như thế.

Lần này khung cảnh không còn là Hogwarts, cũng không phải là ở nhà Williams, khung cảnh thật sự rất giống một phiên tòa. Tôi mập mờ nhìn thấy một ông chú ngồi trên cao, nếu không nhầm thì đó là Millicent Bagnold. Đã có lần Hermione nói với tôi cái tên này, đó là Bộ trưởng bộ pháp thuật trước ngài Fudge hiện nay.

Đánh giá hết một lượt quanh người ngài Bagnold xong, tôi chuyển sang cả căn phòng. Một bên dành cho luật sư bào chữa của bị cáo, một bên là luật sư buộc tội. Cả phiên tòa đều yên tĩnh, cảm giác không khí căng thẳng hơn nhiều lần so với trên phim ảnh.

Liền sau đó, tôi chú ý đến người đứng ở trung tâm. Hay còn gọi là bị cáo.

Ngài Bagnold cất giọng, "Tiểu thư Williams, tiểu thư còn gì muốn nói không?"

Tôi tròn mắt, đó là Violet à?

Xét thấy Violet chẳng có phản ứng gì là muốn đáp lại, Millicent Bagnold dứt khoát hạ giọng, "Vậy, tôi tuyên bố, Violet Williams, tiếp tay cho Nghệ thuật hắc ám, gây náo loạn cho an ninh và bảo mật của thế giới phù thủy, một trong những tay sai của Chúa Tể Hắc ám. Tuyên bố hình phạt: Tử---"

-"Khoan đã!"

Tôi lia mắt về phía giọng nói.

Thoạt tiên cứ tưởng Violet muốn lên tiếng phản đối lại, thật không ngờ lại một người khác. Từ vị trí của tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người kia, nhưng xét chiều rộng của bờ vai, tôi khẳng định đó là một người đàn ông.

-"Người thân của bị cáo không được phát biểu khi chưa được phép."

-"Violet không thể nào là tay sai của Voldemort được!" Người kia cao giọng mắng. "Cậu ấy đúng là có đam mê với Nghệ thuật hắc ám, nhưng chẳng lẽ cứ ai có đam mê với bộ môn đó thì cứ phải là Tử thần thực tử à?! Ông lấy bằng chứng đâu mà dám khẳng định!"

Ngài Bagnold lạnh lùng nhìn về phía Violet, "Tiểu thư Williams?"

Violet lắc đầu, "Không có gì để bào chữa."

Người đứng lên phản đối lập tức gào lên, "Violet!! Mình không tin cậu thực sự là tay sai của Voldemort!! Cậu không thể---"

-"Là mình." Violet cắt ngang. "Mọi thứ ngài Bagnold nói đều đúng hết, là mình làm. Cái gì cũng đều là mình hết."

-"...Cậu nói dối..."

-"Là thật." Violet điềm nhiên nhắm mắt. "Đừng gây sự nữa, mình dám làm dám chịu."

Ngài Bagnold nhướn mày, "Đề nghị người thân của bị cáo ngồi xuống."

Tôi chăm chú nhìn về bóng lưng người đàn ông vừa đứng lên phản đối đó. Bóng lưng ông ấy trông rất quen, tôi cảm tưởng như mình đã từng nhìn thấy người này rồi. Tóc đen, tôi đã từng gặp những người nào tóc đen mà còn là người trưởng thành nhỉ?

Một phần nào đó, tôi mơ hồ nghĩ, bóng lưng này đã từng đi trước mình rất lâu rồi...

***

-"Ư..."

Đau mắt chết, tôi khó khăn nhúc nhích người, rên rỉ khi nghe tiếng xương cốt kêu cọt kẹt. Cả người giống như muốn gãy đôi đến nơi rồi, tôi đau đớn nghĩ.

-"A...aa, ui..." Cổ họng khô khốc, tôi nhấp nháy hai mắt nhìn lên, cố quen với ánh sáng bất thường. Chợt thấy trên đầu tủ trước mặt có li nước, tôi cố vươn tay lên, vậy mà bả vai cứ thế nhói thẳng, tôi còn chưa kịp nhận ra đã bị cơn đau ập đến trung khu thần kinh, vội vàng hạ tay xuống.

Li nước theo ngón tay tôi trượt đến gần mép tủ, chơi vơi một lúc rồi rơi thẳng xuống.

"Choang!"

-"Cậu tỉnh rồi à?"

Tôi ngơ ngác chuyển tầm mắt từ vũng nước dưới sàn lên.

-"..."

-"Đừng nói gì, cổ họng cậu bị thủy tinh đâm vào, dây thanh quản bị tổn thương, đại khái là tránh nói chuyện một thời gian đã. Tôi lấy giấy với bút cho cậu viết nhé?"

Người kia dùng chân gạt mấy mảnh vỡ sang một bên, từ từ tiến đến gần tôi.

Tôi dời tầm mắt xuống hai bả vai đau nhức, vội vàng lắc đầu. Nhưng lắc đầu cũng khiến cổ họng đau, tôi kiên quyết bỏ cuộc, im lìm quay đi, trong đầu vẫn tự hỏi người kia là ai.

-"Không nói nữa à?"

Tôi tặc lưỡi, không phải là cậu bảo tôi đừng nói à?

-"Cậu có nhận ra tôi là ai không đấy?"

Tôi cố nhúc nhích một chút xíu, lắc đầu.

Người kia thở một tiếng, "Vậy à? Mất trí nhớ hay gì?"

Tôi nhíu mày, tôi không phải là mất trí nhớ, tôi là không thấy được mặt cậu. Cậu xem tôi từ nãy đến giờ đều chỉ có thể nằm trong một tư thế duy nhất là mặt hướng lên trần, cậu lại ngồi ở bên trái hay bên phải tôi, tôi làm sao biết được.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng để nói ra được một câu dài đến thế tôi cũng chẳng có sức.

-"Cậu không mất trí nhớ đúng không? Cái này đâu phải tiểu thuyết ngôn tình hạng 3?"

Tôi dứt khoát không thể kiềm chế nữa, gầm gừ bảo, "Tôi không nhìn thấy cậu..."

Người kia thản nhiên chêm vào một câu nghi vấn, "Cậu mù rồi?"

Tôi triệt để im lặng.

-"Không đùa nữa, cậu nói chính xác đi. Nếu thực sự mắt cậu có vấn đề thì là chuyện nghiêm trọng. Đặc biệt là nếu cảm thấy giác mạc có chút đau nhức phải nói ngay, cậu rất có thể lúc rơi xuống là bị thủy tinh bay vào mắt đấy."

Tên kia tiếp tục lải nhải thêm một hồi nữa. Tôi có một loại cảm xúc mãnh liệt dâng trào lên: Ước gì mình bị điếc.

Sau đó bình tĩnh lại, tôi mới nghiêm túc ngẫm nghĩ: Thủy tinh?

Chớp chớp mắt một hồi mới có thể rõ ràng nhìn mọi thứ, tôi đảo mắt một vòng. Nơi này, cam đoan là bệnh xá Hogwarts rồi. Tôi khịt mũi, cảm thấy phần sống mũi đau nhói một cái, hình như ngay cả khứu giác cũng bị tổn thương, tôi ngoại trừ mùi sát trùng nhè nhẹ thì đều không ngửi thấy gì.

Dù sao, cũng là bệnh xá. Tại sao tôi lại ở bệnh xá nhỉ?

Tôi liền mơ màng khép mắt lại, nhặt từng mảnh kí ức rời rạc. Tôi là đang chiến đấu với Giám Ngục thì phải? Là đang đi trên hành lang Hogwarts, cùng với một người nào đó, rồi cùng người nào đó cứu một ai khác đó. Cái này là đang chơi trò "Fill in the blank" à? Cái quan trọng là tên hai người đi cùng trong câu chuyện đầy lỗ hổng mà tôi nhớ kìa, ai vậy?

Người kia cuối cùng cũng hồi tỉnh khỏi bài diễn văn dài dòng miên man, quay qua hỏi tôi:

-"Cậu nãy giờ có nghe tôi nói không vậy?"

Tôi thều thào, "Nước..."

-"Cậu khát à?"

Tôi thu hết sức bình sinh nói một lèo, "Có thể cho tôi uống nước trước khi trả lời cậu không, người lạ?"

-"...Cậu nói tôi là người lạ khiến tôi rất tổn thương đó." Người kia dù là miệng nói nhưng tâm vẫn thiện lương, kề cốc nước sát môi tôi, tri tâm tri kỉ để tôi từ từ uống. Dòng nước mát lạnh lướt qua cổ họng khô rát quả thực như nước chảy trên sa mạc, cơ man khiến đầu tôi thoáng chốc từ một lửa giận chuyển thành rừng nhiệt đới mát mẻ, tâm trạng phần nào tốt lên.

Tên kia lần nữa bĩu môi.

-"Chúng ta vừa cùng sinh ra tử đấy người anh em."

Tôi lập tức không kiêng nể, phun toàn bộ nước trong miệng ra.

-"Khụ khụ! Khụ khụ khụ, sặc nước!" Tôi đấm ngực ho khan, đau đớn nhói từ eo xộc thẳng lên, tôi vậy mà sốc đến mức quên cả đau luôn.

-"...Cậu phun nước vào tôi..."

Tôi chỉ vào mặt Nott, "Cậu...sao cậu lại ở đây...Khụ khụ..."

Theodore Nott cả người đều bình an vô sự, ngoại trừ việc từ đầu đến chân cậu ta có chút hơi ẩm ướt, tôi hoàn toàn nhìn không ra cậu ta có thương tích gì. Nott đặt cốc nước rỗng lên đầu tủ, trừng mắt nhìn tôi, lần nữa lặp lại.

-"Cậu - phun - nước - vào - tôi."

Tôi trợn mắt, "Cái đó là trọng tâm cần nói à?! Tại sao cậu lại ở đây?!"

-"Cậu xác thực đầu óc mình vẫn ổn?" Nott khoanh tay, đảo mắt nhìn về một hướng xa xăm. "Chuyện kể ra thì dài lắm..."

Tôi vươn tay xốc cổ áo cậu ta, mặc kệ bả vai nhói lên từng đợt.

-"Nói - ngắn - gọn."

-"Cậu bỏ tay ra đã, cậu cảm thấy thế này thì tôi có thể nào kể được toàn bộ câu chuyện cho cậu không?" Nott mỉm cười. "Tôi cũng là bệnh nhân mà."

-"Kể mau, bằng không tôi---A!" Tôi buông cổ áo Nott, rờ xung quanh người mình. "Đũa phép của tôi đâu?"

Nott chớp mắt, "Bị các giáo sư tịch thu rồi. Hồi nữa cậu có thể tìm giáo sư Mcgonagall hoặc giáo sư Snape xin lại, nhưng hi vọng không nhiều đâu."

Tôi trợn mắt, "Cái gì?! Không, đừng nhắc lại, cậu cho tôi lí do chính xác! Cái gì mà thu đũa phép cơ?!"

Nott gãi má.

-"Cậu...Chúng ta, đánh nhau với Giám Ngục. Cậu bị Giám Ngục tóm được..."

Tôi xua tay, vội vàng cắt ngang, "Cái đó tôi biết rồi, cậu làm phước nói vào trọng điểm đi."

-"Trọng điểm là...sau đó cậu rơi từ tầng 3 Hogwarts xuống, ngã vỡ đầu, bị thủy tinh găm vào người."

Tôi cảm thấy cả người chợt lạnh toát.

Phải rồi, tôi với Nott, hai người bọn tôi kéo nhau ra khỏi Đại Sảnh lúc đêm khuya mịt mù để cứu Huynh trưởng Williams. Sau đó là một trận sinh tử với Giám Ngục Azkaban, và tôi thua. Tôi hiển nhiên sẽ thua, nhưng hậu quả không chỉ là bị Giám Ngục hôn, mà là rơi suýt chết từ tầng 3 Hogwarts xuống.

Mẹ nó, ngã vỡ đầu, rồi còn thủy tinh...

Tôi vừa mới mạo hiểm đánh cược với Tử thần đấy à?

-"Dursley, cậu---"

-"Orange?"

Tôi giật mình, theo phản xạ quay ra, chưa kịp hiểu chuyện đã thấy một bóng đen lao đến, thoáng cái đã ôm chặt cả người mình vào. Vết thương từ eo đến đầu bị tác động mạnh, nghiêm trọng nhói lên, tôi không kiềm được kêu.

-"Đau đau đau! Làm cái gì vậy?! Đau!"

Nott khoanh tay đứng đằng sau, lạnh lùng nói, "Potter, cậu nên nhớ công chúa của cậu hiện giờ là thương binh. Cậu ôm cậu ta chặt như vậy, có khi Dursley chưa kịp chết vì mất máu đã chết vì tắc thở rồi."

Tôi âm thầm lườm cậu ta một cái, nhẹ nhàng vỗ lưng Harry.

-"Tớ không sao, bình tĩnh nào Harry. Tớ ổn rồi."

Harry vẫn kiên trì không đáp, tôi cảm nhận được bàn tay cậu đang dần nới lỏng ra, tránh đụng vào các phần mềm bị thương trên người tôi.

Cậu ấy vẫn luôn dịu dàng như thế...Tôi hối lỗi nghĩ, lúc nào cũng là tôi làm cậu ấy lo lắng.

Rèm bất ngờ bị kéo phăng ra, một loạt người đồng thời chạy vào. Tôi từ khóe mắt nhìn qua cũng bắt được mấy gương mặt quen thuộc. Hermione, Ron, Malfoy, Parkinson, chậm chạp theo sau bọn họ còn có cụ Dumbledore và cô Pomfrey.

Hermione bổ nhào đến chỗ tôi, cả mặt đều tái xanh đi.

-"Bồ điên hả?! Bồ nghĩ mình đã làm gì?!"

Bên kia tấm rèm cũng nghe được tiếng Parkinson mắng Nott, "Cậu là đồ thần kinh!! Cậu dám trốn khỏi Đại Sảnh, dám phá luật à?! Cậu đâu phải là Gryffindor, cậu là Slytherin đó! Từ khi nào mà cậu lại ngu ngốc mạo hiểm như lũ nhà Gryffindor vậy?!"

Malfoy cũng lao vào đó mắng xa xả Nott, toàn bộ tuôn ra những câu dài ngoằng rối rắm, tôi nghe không ra được bọn họ đang nói cái gì.

Tôi hoàn toàn không biết đáp lại Hermione thế nào, xấu hổ giấu mặt vào vai Harry.

Hermione không ngần ngại kéo mặt tôi khỏi vai Harry, mắng xa xả:

-"Ngẩng mặt lên, bồ phải biết lần này tội của bồ lớn lắm! Bồ trốn giờ giới nghiêm, bồ tự tiện dùng bùa chú trên hành lang, nhỡ bồ bị đuổi học thì sao?! Bồ còn dám tấn công Giám Ngục, bồ phải nhớ bồ chỉ là một học sinh thôi đấy! Chúng là Giám Ngục Azkaban, chỉ cần phẩy tay cũng có thể khiến bồ bay xa trăm mét rồi! Bồ...bồ..." Cô ấy bật khóc. "Mình đã lo lắm đấy, đồ chết tiệt..."

Tôi nín thở, nuốt nước bọt. Cổ họng cứ cử động lên xuống, căn bản là không biết nói gì. Tôi biết là lỗi của tôi, tôi đã đặt cược tính mạng vào một trận chiến vô nghĩa. Còn có rất nhiều người xung quanh lo lắng cho tôi hơn cả tôi lo cho bản thân mình, khi liều mạng với Giám Ngục để cứu John, tôi đã không nghĩ được nhiều đến vậy.

-"Xin...lỗi..."

Harry vuốt tóc tôi, "Không sao, cậu không sao là tốt rồi."

Hermione vẫn nức nở, "Không phải chuyện không sao! Bồ cứ thế nên Orange mới ích kỉ như vậy! Xin lỗi làm cái gì?! Bồ xin lỗi thì có ích gì không?! Dù cho có xin lỗi thì cũng không thể phủ nhận..." Cô ấy nghẹn giọng, vội vàng quay người đi che mặt.

Tối qua tôi còn dùng câu này để mắng Nott, bây giờ bị người khác dùng chính câu của mình mắng mình, cảm thấy hết sức tội lỗi.

Ron dùng ánh mắt thông cảm nhìn tôi, lắc đầu nói:

-"Sao bồ không nói với bọn mình?"

Tôi cứng họng.

-"Bọn này không đáng tin đến thế à?"

-"Không phải..." Tôi xấu hổ che mặt. "Mình chưa bao giờ nghĩ mấy cậu không đáng tin..."

-"Bồ không hề kể bất cứ chuyện gì của bồ cho bọn mình cả." Ron giận dữ nhìn tôi. "Bọn này nghe giáo sư Lupin nói rồi, rằng bồ biết mẹ ruột của mình là ai, bồ có biết bọn này thất vọng thế nào khi được biết chuyện này qua một người quen bồ mới 1 năm không? Chúng ta là bạn 2 năm, còn giáo sư Lupin mới vào trường năm nay, đến thầy ấy còn hiểu bồ hơn cả bọn mình."

-"Xin lỗi..." Tôi hoàn toàn không biết nói gì hơn. "Rất xin lỗi...Là lỗi của mình, thực sự rất xin lỗi..."

Tôi bật khóc, tay níu lấy áo Harry.

-"Mình không có cố ý. Mình không nói cho mấy bồ không phải vì không tin, cũng không nhờ mấy bồ đi cùng mình tối qua vì mình ngu ngốc. Mình đã lo mọi người sẽ gặp nguy hiểm..." Tôi cắn môi. "Xin lỗi..."

Rất xin lỗi, thực sự rất xin lỗi mọi người...

Tôi đã không chú ý xung quanh mình vẫn còn có những người thực sự vì tôi mà lo lắng, vì không hiểu tôi nên tổn thương, vì những hành động thiếu suy nghĩ của tôi mà cảm thấy đau đớn. Luôn cho rằng bản thân chỉ có một mình chống chọi với áp lực nặng nề của cuộc sống, kì thực tôi không cần thiết phải tự ôm đồm toàn bộ trách nhiệm như thế.

Có bạn bè ở bên cạnh cơ mà.

Hermione gục đầu lên vai tôi, qua lớp vải vẫn cảm thấy cô ấy đang khóc.

-"Đừng như thế nữa...Bồ đã suýt chết đấy, mình đã lo lắm...Lúc mà đến nơi rồi thấy bồ một thân đầy máu nằm trên đất, cả người đầy thủy tinh nhọn, bồ không thể tưởng tượng mình đã sợ chết khiếp thế nào đâu. Mình đã nghĩ là bồ có thể sẽ không mở mắt ra nữa, đã nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội cùng bồ nói chuyện nữa..."

Harry thở một hơi, cậu ấy cuối cùng cũng buông tôi ra.

-"Bọn tớ đều rất lo cho cậu, Orange."

Tôi đỏ mặt.

-"..."

-"Tớ rất sợ nếu cậu thực sự sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa. Tớ đến tưởng tượng cũng không dám, nếu ngày đó có thật..." Cậu ấy thì thầm, ánh mắt vô hồn nhìn xuống, thẳng vào mắt tôi.

Tôi rùng mình. Mắt Harry lúc nào cũng tỏa sáng, đây là lần đầu tiên tôi thấy mắt cậu ấy âm u tối đen như vậy.

Cứ thế mà nói, tôi không kiềm được nhào đến ôm Harry, nức nở khóc.

Có một khoảng khắc duy nhất khi bạn nhận ra, đứng trước một người nào đó rất muốn nhào đến ôm họ, kể cho họ nghe mọi sự trên đời, sẵn sàng cùng họ nắm tay dù có từ đông sang hè hay từ hè đến đông đều không chán. Tôi cho rằng đó không phải là tình yêu, đó là khoảng khắc khi bạn nhận ra, bản thân có thể cùng với ai đó trở thành anh em tốt cả một đời.

Tôi nhớ mới tối qua Nott còn hỏi tôi: "Cậu nói thử xem, nhỡ tối nay Potter mới là người đi trực, cậu có nguyện ý giống tôi, làm mọi việc để đi cứu cậu ta không?"

Bây giờ thay tên Harry thành Hermione hay Ron đi, tôi sẽ đảm bảo chắc chắn mình sẽ đáp "có". Gặp được người yêu mình không khó, gặp được người hiểu mình mới là khó. Vậy nên, tôi nguyện ý đặt tình bạn cao hơn mọi thứ tình cảm khác.

Nguyện ý, dùng cả tính mạng để được gặp các cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net