103.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết đã bao lâu khi chúng tôi dùng tư thế này để ngồi cạnh nhau, chính là một người ngồi trên giường, một người ngồi xổm dưới đất.

Tiếng đồng hồ kêu boong boong vọng vào. Đúng 3 giờ sáng.

Tôi sực tỉnh.

-"Nott, về lại giường của cậu đi."

Nott lưỡng lự đứng dậy, tròn mắt hỏi tôi, "3 giờ rồi à?"

Tôi gật đầu, im lặng nghe cậu ta nói tiếp, "Vậy quá giờ ngủ rồi...Kiểu này thì sao ngủ lại được?"

Tôi phỏng chừng nói bừa một cái, "Kêu cô Pomfrey đem cho cậu viên thuốc ngủ."

Nott bật cười, "Ờ, bảo cô ấy đem chừng 20 viên luôn đi. Tôi tự tử luôn cho cậu xem."

Tôi đưa tay chống má, tặc lưỡi bảo, "Nhớ quay thư tuyệt mệnh."

Cậu ta nhún vai, "Nhớ truyền nó lại cho Daisy."

Tôi lập tức rùng mình.

-"Cậu muốn Daisy nghe cái gì mà, à...ờ... "Daisy Williams, Theodore Nott này đến lúc chết cũng dành trọn tấm chân tình này cho em" ấy hả?"

-"Não tàn, tôi là cái thể loại giống Walter Fugde à?" Nott lè lưỡi. "Trực tiếp chặt đầu tôi ra sau khi tôi đã chết, gói thành quà rồi chờ 25/1 gửi cho Daisy nhé."

Tôi hửm một tiếng.

-"25 tháng 1?"

Nott lúc lắc đầu một hồi cho đỡ mỏi cổ, làm dáng vẻ không hứng thú nói, "Sinh nhật Daisy."

Tôi bĩu môi, "Quá độc ác, đại ca. Dùng đầu của mình làm quà cho em nó vào đúng ngày sinh nhật. Cậu muốn Daisy học thành Dracula à?"

Nott hửm một tiếng, sau đó đưa tay lên nắn cằm, quay lại nhìn tôi.

-"Dracula là đi hút máu người mà?"

-"Ông ta thường hút ở phần cổ, có thể liên tưởng là muốn cắt đứt cổ người ta luôn." Tôi chỉ vào phần gáy mình. "Phần này của phụ nữ đặc biệt xinh đẹp, nếu muốn đánh dấu người ta thì nên hôn vào chỗ này một cái."

-"Ồ..." Nott gật gù một lúc, rất nhanh khó hiểu nhìn tôi. "Vậy liên quan gì đến chuyện cậu bảo Daisy học giống Dracula?"

Tôi ậm ừ vuốt tóc, "Ý tôi chính là muốn con nhỏ cầm cái đầu đã chặt đứt của cậu đánh dấu một cái ở sau gáy, dù cho đó chỉ là mỗi cái đầu."

Nott rùng mình, "Tuyệt đối không muốn tưởng tượng nữa..."

Tôi nhàm chán bật cười cho có một cái, hờ hững kéo chăn đắp lên cổ, xoay lưng về phía Nott tiếp tục nhắm mắt. Bên kia truyền sang tiếng "lạch cạch" một lúc, có lẽ là Nott đang leo lên giường. Giường bệnh của Hogwarts có hơi cũ, cử động dù mạnh dù nhẹ cũng sẽ phát ra tiếng to như thế.

Không lâu sau thì tiếng động không còn, tôi thả lỏng trán, cố gắng tìm lại giấc ngủ còn dở dang.

Nott chán nản thở một hơi, quay sang hỏi tôi.

-"Cậu ngủ thật à?"

Tôi không chút nhúc nhích, để mặc cậu ta thích làm gì thì làm.

-"Dursley, tôi không ngủ được."

Tôi gật đầu nhẹ một cái, ra hiệu mình đã hiểu. Nott lại tiếp tục, "Là do cậu nên tôi mới không ngủ được đấy."

Tôi hừ mạnh, "Liên quan tới tôi à?"

Nott huýt sáo, "Cậu nói mớ nên tôi bị mất giấc đó..."

-"...Xin lỗi, cậu nằm xuống đi. Đếm cừu đến con thứ 100, 200, 300 hay một con số nào đó đi..." Tôi thều thào. "Sẽ ngủ được, tin tôi."

Có tiếng tặc lưỡi mạnh, "Dễ như thế thì chứng mất ngủ từ đâu mà ra?"

Tôi vẫn nhắm mắt, "Từ những tên lắm chuyện như cậu."

Nott giãy lên một cái, "Tôi không đùa!"

Tôi gật đầu, "Không ai đùa cả. Tôi đang mơ màng thiếp đi thì bị cậu dựng dậy đấy."

-"Cậu không hề thiếp đi lần nào." Nott mắng tôi. "Cậu vẫn đang rất tỉnh táo."

Tôi nhướn nhướn mày, "Đúng, nhưng sự tỉnh táo này không dành để tiếp chuyện với cậu."

Nott hất chăn bước xuống giường rất nhanh, đến nỗi tiếng lạch cạch vang trong phòng đến gần hơn 30 giây chưa hết. Cậu ta lò dò đến gần giường tôi, kéo kéo chăn.

-"Tôi bảo thật lòng đó, tôi mất ngủ rồi."

Tôi hằn học mở mắt ra, nhỏm đầu nhìn hắn, "Cậu mất ngủ là tôi không được ngủ hả?"

-"Đúng vậy." Nott bĩu môi. "Nằm không chán lắm."

Tôi chỉ tay ra cửa sổ, "Ra ngoài đó làm một trận với Giám Ngục xong hãy quay lại. Đến lúc đó nếu cậu thật sự còn sức, kẻ hèn này sẽ dành toàn bộ sinh lực để tiếp chuyện hoàng tử bé đây."

-"Dậy đi Dursley..." Nott vung vẩy cái chăn bông lên xuống, đập thùm thụp vào người tôi. "Tôi thật sự đang cần người nói chuyện mà."

Tôi dùng gối che mặt, cố bịt tai lại mà ngủ. Nhưng thực sự, trần đời thật chẳng có ai khó chịu hơn tên này, mình không ngủ nổi liền đi phá người ta. Thử hỏi hắn cứ cầm cái chăn đập lên đập xuống thì tôi ngủ kiểu gì?

Tôi chính thức đầu hàng sau 10 phút kế tiếp.

-"Được rồi được rồi, tôi dậy! Tôi dậy là được đúng không? Cậu tránh sang một bên đi." Tôi đau đớn cầm gối ném cái bịch lên mặt Nott, căm phẫn ngồi dậy. "Cậu muốn cái gì?"

Nott đặt lại cái gối lúc nãy lên giường, chớp chớp mắt, "Đằng nào cũng sẵn bị mất ngủ rồi, chúng ta ngồi nói chuyện với nhau cho qua đêm đi."

Tôi ngáp một cái, bảo, "Cậu thấy không? Tôi đang buồn ngủ."

Nott giơ tay véo eo tôi một cái, chuẩn xác chỗ đang được băng bó. Cơn đau chí mạng xộc thẳng lên não khiến tôi quên cả cơn buồn ngủ ban nãy, cảm xúc thế chỗ chính là tức giận tột đỉnh muốn bóp chết tên trước mặt.

-"Cậu, Nott...Cậu thực sự..." Tôi cắn răng nhịn đau, bí từ ngữ để mắng, tôi kiên quyết dùng hành động miêu tả, lập tức vớ lấy cái gối bên cạnh đập cậu ta túi bụi. Đập một hồi cũng chán, Nott thì chẳng có phản ứng gì ngoại trừ việc lấy tay đỡ đòn, không hứng thú chơi tiếp, tôi kiệt quệ ném vũ khí sang một bên, vô lực ngã người ra thành giường.

Nott ngồi trên giường tôi, hứng thú hỏi.

-"Vậy bây giờ có thể nói chuyện chưa?"

Tôi vuốt mặt, "Nói cái của nợ gì được bây giờ...?" - Chi bằng ngủ quách.

Nott lập tức bảo, "Cậu nghĩ cái gì thì nói cái đó. Bình thường chúng ta nói chuyện đều có thể tự nhiên tiếp lời nhau mà."

Tôi cười haha, "Cậu có nhận ra giao tiếp của tôi và cậu bình thường là cãi nhau không?"

-"...Không nhận ra, nhưng cảm thấy dù là cãi nhau thì cũng rất thú vị." Nott nhún nhún người khiến chiếc giường kêu lạch cạch, tôi mệt mỏi giơ chân đạp cậu ta một cái.

-"Đừng có rung giường."

Sau đó là một màn yên lặng.

Nott không rung giường nữa, không có tiếng lạch cạch, chúng tôi cũng chẳng nói chuyện với nhau, đâm ra không khí có chút hơi nặng nề. Tôi vò tóc nhìn sang hướng khác, buồn chán hồi tưởng: Thực sự trước đây chúng tôi đã dùng cách thức thần kì nào để giao tiếp với nhau vậy? Nghĩ mãi chẳng ra, tôi thở một hơi, quơ quào lấy cái chiếc gối nằm chỏng chơ bên cạnh để lót sau gáy, dựa vào đấy đưa mắt hướng lên ngắm trần nhà.

Nott đột nhiên cất tiếng, phá bầu không khí.

-"Sinh nhật của cậu là hôm nào?"

Tôi ậm ừ, "Cuối tháng 8."

-"Vậy là đã qua rồi..." Cậu ta cảm thán. "Hôm sinh nhật có vui không?"

Tôi xoa tóc, hờ hững bảo, "10 năm rồi sinh nhật tôi không có tổ chức..."

Nott lập tức xoay lại, "Cậu...không phải là mồ côi ba mẹ hay gì đó đấy chứ?"

Tôi dùng hai tay xoa mặt, cố khống chế cơn buồn ngủ, mơ màng nói:

-"Không có, tôi có ba mẹ. Dù cho chỉ là ba mẹ nuôi, cơ mà hồi còn tổ chức sinh nhật cho tôi thì tôi chưa biết họ chỉ là ba mẹ nuôi của mình. Đại khái về mặt ngữ nghĩa thì cũng là trẻ mồ côi, cậu hiểu thế cũng được."

-"Vậy..." Nott ngập ngừng nhìn tôi. "Bọn họ ngược đãi cậu à?"

Tôi hả một tiếng, lắng tai nghe Nott lặp lại câu hỏi, "Ý là, đến sinh nhật còn không được tổ chức nữa..."

-"Cậu..." Tôi nhăn nhó kịch liệt, dùng chân đá cậu ta một cái bất chấp cơn đau. "Có bệnh à?! Hả?! Vu khống người ta thế hả?! Đồ điên đồ điên đồ điên! Thần kinh! Cậu uống thuốc chết đi!"

Nott xua tay, "Xin lỗi mà, tôi không có ý gì đâu được không?! Tôi đang thật lòng hỏi cậu đấy!" Cậu ta cười gượng. "Thế sinh nhật cậu vì sao..."

Tôi chán nản khoanh tay, tiếp tục hướng mắt ngắm trần nhà.

-"Má nó, tôi làm sao nỡ tổ chức sinh nhật rồi ăn uống vui vẻ được? Harry từ nhỏ sống với ba mẹ nuôi của tôi đã không được đối xử tốt. Trước khi chúng tôi quen nhau đối xử rất tệ, sau khi quen rồi thì vẫn tệ như thế. Mà tôi với Harry đến tận năm 2 tuổi mới quen nhau. Lúc tôi lên 3, sau khi tổ chức sinh nhật một ngày thì hôm sau hỏi Harry một câu: "Sinh nhật cậu hôm nào?", cậu ấy bảo lại là: "Cuối tháng 7 cơ, qua lâu rồi." Tôi nuối tiếc xin lỗi vì đã không biết sinh nhật của cậu ấy, cậu ấy lại chẳng phản ứng gì, chỉ đơn giản mỉm cười nhe răng, vui vẻ nói với tôi: "Không sao, trước giờ tớ chưa từng được tổ chức sinh nhật. Tớ quen rồi."

-"...Vậy nên..." Nott ngập ngừng nhìn tôi. "Sau đó cậu cũng không tổ chức sinh nhật nữa luôn?"

-"Hiển nhiên rồi. Sao tôi có thể nhẫn tâm vui vẻ khi bạn thân mình vất vả chịu đựng chứ?" Tôi nhỏm người dậy, tiện tay vỗ bắp chân mấy cái để lưu thông máu. "Tôi không đủ sức đem vui vẻ hạnh phúc đến cho cậu ấy, tôi liền chọn cách cùng cậu ấy chịu khổ chung. Vậy thôi."

Nott lặng lẽ mỉm cười.

-"Tuyệt vời nhỉ?"

-"Bây giờ bên cạnh cậu ấy đã luôn có người sẵn sàng chúc mừng sinh nhật rồi, đại ca. Tôi cũng có đủ tài chính để có thể mua cho cậu ấy một món quà nhỏ và một cái bánh sinh nhật rồi, cậu không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi." Tôi sởn da gà quay người kéo chăn đắp lên ngang cổ, lườm lườm Nott. "Hết chuyện chưa? Tôi đi ngủ nhá?"

Nott kéo chăn tôi lần nữa, "Vậy còn cậu thì sao?"

Tôi nhỏm đầu dậy, "Cái gì?"

-"Cậu..." Nott chớp mắt. "Sinh nhật cậu đó, cậu không định tổ chức à?"

Tôi hả một lúc, mất hồi lâu mơi tư duy ra được câu hỏi của tên kia.

-"Ầy, Nott à, tôi không cần sinh nhật..." Tôi dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cậu ta. "Đã 10 năm rồi không sinh nhật gì hết, tôi căn bản cũng đã không quan tâm đến cái ngày này từ lâu rồi. Chính là tôi cảm thấy mấy cái này rất vô nghĩa, được chưa?"

Nott kiên trì kéo chăn tôi, "Vậy còn mấy người kia? Granger? Weasley? Thậm chí là Potter? Đều không nhớ sinh nhật cậu?"

Tôi nhướn mày, "Không phải không nhớ, là không biết. Hermione với Ron không có hỏi, tôi cũng không nói luôn. Cảm thấy mấy cái này không quan trọng cho lắm. Đến cả Harry bây giờ ngày sinh nhật của tôi cậu ấy cũng không tặng quà nữa, căn bản là dĩ vãng hết cả rồi."

-"Ồ..." Nott buông tay khỏi góc chăn đang nắm, cụp mắt nhìn tôi.

Ánh mắt quái lạ. Tôi rùng mình.

-"Hết chuyện chưa, thiếu gia?" Tôi dùng tay khều cậu ta. "Tôi ngủ nhé? Hơn 4 giờ rồi. Sáng mai cô Pomfrey phát hiện mắt tôi có quầng thâm sẽ đánh chết cả hai chúng ta."

Nott gạt tay đi, nghiêm túc phán.

-"Chưa hết, tôi chưa buồn ngủ. Ban nãy tôi hỏi cậu rồi, lượt cậu hỏi tôi."

Tôi trợn mắt.

-"Chúng ta là đang chơi trò phỏng vấn minh tinh à?"

-"Không. Cậu hỏi xong rồi, giờ lượt tôi hỏi cậu nhé?" Nott tráo trở đổi lượt nhanh chóng, tôi còn chưa kịp phản ứng đã nói. "Tôi hỏi cậu liên tiếp 10 câu, trả lời thành thực được không?"

Tôi vùng mình, "Cái quái gì vậy? Cậu---"

Nott đập tay, "Có hay không?"

Tôi:...

-"...Đi ngủ..."

Nott cầm chăn đập đập.

Tôi vùng dậy, "Có."

Cậu ta hí hửng ngồi lên giường tôi, chớp mắt nghĩ.

Tôi ngáp ngủ đến chảy cả nước mắt, "Xong chưa?"

Nott gật đầu, "Vốn đã định sẵn trong đầu rồi. 1, Ấn tượng đầu của cậu về giáo sư Snape là gì?"

Tôi hừ một cái, "Thằng cha này thật khó tính."

Nott nén cười.

-"Câu 2, cậu cảm thấy Draco là người thế nào?"

Tôi đảo mắt, "Đẹp trai, thông minh, cực kì bảo vệ bạn bè, nhưng toàn bộ đức tính tốt của cậu ta đều bị khuyết điểm lấn áp hết."

-"Khuyết điểm của Draco là gì?"

Tôi nhíu mày, "Đó là câu thứ 3 à?"

Nott bất đắc dĩ gật đầu.

Tôi phán, "Trẻ trâu."

Cậu ta nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau.

-"..."

-"..."

-"...Câu 4, cảm thấy Pansy là người tốt hay xấu?"

Tôi nghĩ một lúc, "Tâm tính về bản chất là thiện lương, nhưng cách biểu hiện thì y như mấy bà phù thủy trong phim hoạt hình Disney. Cậu ta nên cải thiện cách diễn đạt, cứ như vậy mà ra ngoài đời có mà bị vả sấp mặt."

Nott lập tức chuyển câu, "Câu 5, 3 từ, nói về chính mình đi."

Tôi hắng giọng, "Chuyển câu được không?"

Nott lắc đầu, "Cậu đã đồng ý trả lời hết 10 câu rồi."

Tôi ậm ừ một lúc.

-"...Trẻ con, ích kỉ, ngu ngốc."

-"Cậu thật sự cảm thấy mình như thế à?"

Tôi còn chưa kịp nói gì thêm, Nott đã vọt miệng, "Là câu thứ 6."

Tôi thở một hơi mệt nhọc, "Ờ, cảm thấy bản thân luôn rất ấu trĩ."

-"...Câu 7..." Nott nghiêng đầu. "Kể về gia đình cậu đi."

Tôi giật mình, "Cái này là làm văn tiểu học à? Thầy cô cho đề "Hãy kể về gia đình em", tôi còn nhớ hồi viết bài này tôi được một con A. Giáo sư Theodore Nott đạt giải Nobel sắc đẹp cuối cùng rút lui về mở một lớp tiểu học dạy học sinh lớp Một viết văn à?"

Nott nhíu mày, "Tôi mới là người hỏi."

Tôi vội xua tay, "Em nói, đừng giận. Để em viết một bài văn miệng cho thầy nghe luôn." Y như một cái máy, tôi nghêu ngao đọc. "Nhà em có 5 người, gồm bố mẹ anh trai ruột anh họ em, mỗi người đều có một việc khác nhau. Em và anh trai cùng anh họ là---"

-"Tử tế đi."

Tôi cau mày, "Nhiệt huyết đang bùng cháy thì bị cậu tạt nước dập tắt rồi."

Nott xì một tiếng, "Tôi tạt thêm cho cậu 2 xô nữa bây giờ."

Tôi đảo mắt.

-"Được rồi, tử tế này. Nhà này rất bình thường. Trừ bỏ Harry với tôi thì có ba mẹ nuôi, thêm một con heo biết đi biết nói là anh trai tôi nữa, tên là Dudley. Ba mẹ thường quan tâm anh trai tôi hơn, từ nhỏ đã không để tâm mấy đến tôi. Nhưng tôi không có buồn, đừng có dùng cái ánh mắt thương hại đó nhìn tôi, tôi đính chính là tôi không cảm thấy khó chịu với việc này." Tôi ngáp một cái. "Tôi thích được tự do. Vậy nên, họ càng vô tâm tôi lại càng vui vẻ, chỉ cần họ vẫn hoàn thành nghĩa vụ đầy đủ với tôi là cho ăn học đàng hoàng là được."

-"...Kì quái..."Nott lẩm bẩm nhìn tôi, chưa kịp để tôi giãy lên đã nói tiếp. "Câu 8, sở thích của cậu là gì?"

Tôi chớp mắt, "Đọc sách, gần đây thì hay đọc sách Độc Dược. Hồi hè vô tình về quê gặp được giáo sư Snape, vậy nên đối với sách Độc Dược cao cấp cũng có hứng thú. Còn có loại sách văn học Trung Quốc như quyển Trâm Trung Lục, rất hay, rất logic. Đặc biệt yêu thích mấy quyển nào như vậy."

-"Được rồi. Câu 9, trước khi vào học Hogwarts, cậu học ở trường nào?"

Tôi mơ hồ nghĩ một lát, "Tên cụ thể là gì thì tôi không nhớ, cùng trường với Harry. Đại khái là một trường tiểu học ở Muggle."

-"Ồ...Câu 10..." Nott quay sang nhìn tôi. "Kể cho tôi nghe về cuộc sống tiểu học của cậu."

Tôi lẳng lặng nhìn Nott, rồi nhìn xuống đồng hồ. Hơn 5 giờ sáng luôn, thôi thì khỏi ngủ nữa.

-"Rất nhàm chán, còn dài dòng nữa. Tôi có thể không kể không?"

-"Cậu đoán xem?" Nott mỉm cười.

Tôi thở dài, qua quýt kể vớ vẩn.

-"...Hồi học lớp 1 bị coi là có triệu chứng trầm cảm. Lên lớp 2 thì có chút hoạt bát hơn, nhưng vẫn là con ngốc tự kỉ, bị giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở rất nhiều. Lớp 3 thì cãi nhau với thầy hiệu trưởng, sau đó bị giám thị lẫn hiệu trưởng ghim tên, mỗi ngày đều phải lên văn phòng hiệu trưởng đứng phạt. Lớp 4 không đặc biệt gì nhiều, có mỗi việc năm đó là lần đầu tiên đứng nhất toàn khối trong kì kiểm tra. Lớp 5 trước khi tốt nghiệp bị một con nhỏ đánh ghen, nói vì tôi mà Harry không chấp nhận tình cảm của nó, sau đó phát hiện họ cậu ấy là Potter."

-"Cậu...đến lớp 5 mới biết họ Potter là gì à?"

Tôi nhún vai, "Chuyện nhạt nhẽo đúng không?"

Nott lắc đầu, "Cậu kể qua loa như thế sao dám chắc nhạt hay không được. Có câu chuyện nào mà cậu giấu không kể cho tôi không?"

-"Tôi tốt nghiệp tiểu học 3 năm rồi, cậu sao có thể đòi hỏi tôi nhớ mấy câu chuyện vớ vẩn đó được." Tôi ôm mặt than vãn, đau buồn nói. "À, ngoài lề chút, đến hè năm lớp 5 phải đi học phụ đạo, một sáng bất cẩn bị chó rượt, nó đớp cho một cái. Thế là vô viện, ăn đủ luôn. Sợ chó, sợ màu xám vì đó là màu của thuốc tiêm dại. Bây giờ còn bị dị ứng với chó luôn."

-"...Vậy nên cậu mới không thích Darling?" Nott tròn mắt. "Dị ứng thật luôn hả?"

Tôi nhăn mặt, "Cậu hỏi hết 10 câu rồi."

Nott nghiêng đầu, "Chuyện này có gì nghiêm trọng đâu mà cậu phải giấu?"

-"...Thật trần đời chưa thấy con chó nào hội tụ toàn bộ những đặc điểm tôi ghét như nó." Tôi vò tóc, vùi mặt vào gối than thở. "Đã là chó rồi, lại còn mắt xám. Mắt đã xám xong lông còn đen. Vừa bẩn vừa xấu, ai ưa nổi?"

Nott chợt phá ra cười.

Tôi lẩm bẩm, "Cười cái gì không biết. Hết phiên cậu rồi nhé, đến tôi." Tôi lắc đầu ngồi dậy. "10 câu liên tiếp."

Nott nén trận cười lại, ôm bụng nắc nẻ một lúc mới nói hoàn chỉnh được câu.

-"Hết giờ rồi, Dursley. Để tối nay đi." Cậu ta quệt nước mắt, chỉ tay ra ngoài. "Trời sáng rồi đó, cậu xem. Chúng ta hết giờ chơi rồi."

Tôi tặc lưỡi.

-"Thực sự là thức đêm để tán nhảm cùng cậu đó, Nott." Tôi ngáp một cái. "Giờ lại thấy buồn ngủ."

Nott đứng khỏi giường tôi, chỉnh lại quần áo bị xộc xệch. Cậu ta vươn vai một cái, sảng khoái nghe tiếng gân cốt giãn dài, xong xuôi quay lại nhìn tôi.

-"Cảm thấy buổi nói chuyện thế nào?"

Tôi úp mặt vào gối, ậm ừ bảo, "Thú vị hơn tưởng tượng."

Nott nghênh ngang lè lưỡi, "Đáng thì giờ không?"

Tôi lắc đầu, "Buồn ngủ..."

-"Có cảm thấy chúng ta hiểu nhau hơn chưa?"

Tôi cười khinh, "Toàn bộ là cậu hỏi tôi trả lời. Cậu xem tôi hiểu thêm về cậu ở chỗ nào?"

-"Quả thật..." Nott nhún vai. "Mà không sao, dần dần rồi sẽ hiểu thôi."

-"Tránh một bước đi, đừng có đến gần tôi." Tôi ngáp ngủ lần nữa, đau đớn trùm chăn lên. "Đi ngủ."

-"Từ từ, tôi chưa nói xong!" Nott lập tức giữ chăn tôi đang định đắp lên người, đột nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi. "Tôi hỏi thật, so với lần đầu gặp, cậu cảm thấy tôi với cậu có thân thiết hơn chưa?"

Tôi hừ một tiếng, "Chúng ta còn đang là người yêu GIẢ."

Nott bật cười, "Đúng vậy, nghe thật kì quái."

Tôi triệt để muốn đấm cậu ta, "Có thể vào trọng điểm không?"

-"À, chính là..." Nott gãi má. "Tôi gọi tên cậu được không? Orange ấy..."

Tôi nhướn mày, "Tên..." Rồi ồ một cái. "Cậu vòng vo cả tối chỉ vì cái này à?" Không đợi Nott trả lời, tôi trực tiếp gật đầu. "Được được, chỉ cần cậu tha cho tôi đi ngủ, cậu muốn gì đều được hết."

Nott níu tay tôi, kéo một lúc.

-"Còn cậu nữa!"

Tôi hả một tiếng, "Tôi làm sao?"

-"Cậu gọi tôi là---"

-"Theo--dore." Tôi cắt ngang. "Tôi định gọi cậu là Theo, nhưng hình như tên này chỉ những ai thân quen với cậu lắm mới được gọi. Tôi trước tiên cứ bắt đầu từ Theodore, được không?"

Nott khựng lại, cúi đầu xuống gật gật. Cậu ta hình như đang ngại, tôi nén cười trong lòng, tên mặt dày như hắn mà cũng có lúc ngại. Phi thường hiếm có.

-"Tôi biết rồi, được chưa? Theodore." Tôi thở một hơi. "Nhưng mà không quen, cảm thấy cứ gọi Nott thì quen hơn."

-"...Tôi cũng cảm thấy gọi họ thì quen hơn...Suốt ngày Dursley cũng quen rồi, gọi Orange thật sự không thuận miệng." Nott lẩm bẩm, ngần ngại mỉm cười. "Tôi cảm thấy cậu đối với tôi đã có phần rất thân thuộc, không gọi tên thì thật lạ. Nhưng mà cũng không quen thật..."

Tôi nhún vai.

-"Cùng cố gắng nhé..." Tôi khựng lại ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định chọn từ này. "Đại thiếu gia."

Nott cười một tiếng.

-"Cùng cố gắng."

Lúc Nott nói thế, những tia nắng mặt trời đầu tiên trong ngày cùng chiếu vào cửa sổ. Cậu ta đứng thuận sáng, cả gương mặt đều như bị ánh sáng đẹp đẽ bao phủ lên. Tôi liền không kiềm được mà cười khẽ một tiếng, sau một trận chiến dài với đầy vết thương tích trên người, tôi thực sự cảm thấy khung cảnh này thật sự giống một loại phần thưởng, mệt mỏi tích tụ đều bay biến hết.

Bình minh hôm nay rất đẹp.

***

Lời tác giả: Cuối cùng hai ẻm cũng có một bước tiến. 5ting!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net