108.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có thể mơ hồ cảm thấy thân thể tốt lên khi lượng thuốc hàng ngày giảm đi. Cô Pomfrey tỏ ra ngạc nhiên với tốc độ hồi phục thân thể của tôi, hiếm khi được nữ vương bệnh xá khen, lần này cô ấy tỏ ra không chút keo kiệt, tặng cho tôi những 2 câu:

-"Nhiều vết thương như vậy mà chỉ trong 1 tuần đã có thể đi lại bình thường. Sức hồi phục của trò cũng thật đáng sợ."

Tôi ồ một tiếng, nhưng vẫn khó hiểu nhíu mày. Thân thể đúng là có tiến triển, cơ mà tinh thần tôi rất tệ. Gần đây luôn cảm thấy bản thân mơ màng, thi thoảng Harry đến thăm đều nói sức chú ý của tôi đều đem hết lên mây, hoàn toàn không để tâm đến cậu ấy.

Tôi vô cùng ái ngại, nhưng kì thực chính tôi cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại như thế.

Bình thường ở bệnh xá rảnh rỗi đều là ngồi làm luận văn và nghiên cứu cái điện thoại của Andrew. Có một lần nọ ban đêm, tránh để Nott phát hiện ra cái điện thoại, tôi đem nó ra ngoài hành lang gọi một cuộc.

Andrew rất nhanh bắt máy, giọng ngái ngủ nói "Alo."

Tôi dùng âm lượng nhỏ nhất hỏi một câu, "Anh đang ngủ à?"

Bên kia im lặng một lúc.

"...Em thông minh ghê."

-"Anh đừng có lợi dụng cơ hội xoắn đểu nhau. Em có chuyện muốn hỏi."

"Cũng không phải quan trọng đến mức lúc nửa đêm gọi cho anh chứ đại ca." Tôi nghe một tiếng ngáp dài thật dài từ đầu kia. "Nếu không phải bởi vì anh vừa có ca phẫu thuật xong, mới lên giường nhắm mắt chưa được 10 phút thì cuộc gọi này của em nhất định sẽ không kết nối được. Anh một khi đã ngủ thì ngủ rất sâu đó."

Tôi ngẫm nghĩ một lát, kiên quyết gật đầu.

-"Vậy em trực tiếp hỏi luôn. Cái đó, món đồ này ngoại trừ gọi cho anh thì có thể làm gì khác không?"

"...Em mong nó có thêm chức năng gì nữa?"

-"Chụp ảnh chẳng hạn. Em muốn chụp lại bức ảnh anh gửi kèm cho về nhà Williams." Tôi hơi chột dạ bảo. "Dạo này thằng em giai kết nghĩa của anh chẳng biết bị bệnh gì, suốt ngày kể chuyện ma mãnh. Em sợ đến không dám tự đi vệ sinh ban đêm một mình nữa."

"Rồi cái này liên quan gì tới chuyện chụp ảnh?"

Tôi hừ một tiếng, "Không liên quan, nhưng hắn ta cứ mò qua giường em chơi suốt ngày, sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra cái đống thư từ của anh. Em không muốn có người phát hiện ra bức ảnh này."

"Nhưng em đảm bảo đã kể cho lũ bạn Cứu thế chủ của em nghe rồi chứ?"

-"Chỉ là về bức thư và cho họ xem bức ảnh thôi." Tôi nhớ tới gương mặt của Harry hôm nọ, tỉnh bơ bảo. "Cái điện thoại không phải là anh muốn em giữ kín à?"

"...Chính là không ngờ là em thật sự giữ kín."

Tôi có chút bực mình, âm thanh hơi to lên theo phản xạ, "Em đối với anh có lòng tin không vậy?"

"Đừng làm câu chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, Orange. Anh mới là người phải bực mình, nhất là khi bị đánh thức vào giữa đêm như vậy." Andrew ừ hử qua điện thoại, tôi có thể tưởng tượng anh ấy đang dùng bản mặt rất ung dung đáp từng lời của tôi. "Em nằm bệnh xá được bao lâu rồi?"

Tôi áng chừng bảo, "5, 6 hôm gì đó."

"Vậy là cũng sắp được xuất viện rồi chứ?"

Tôi ậm ừ, "Cuối tuần này."

"Vậy thì cũng không cần đến cái chụp ảnh gì đúng không? Em xuất viện, đem cả thư lẫn đồ anh gửi về kí túc, Theo có muốn cũng đâu thể đột nhập vào Gryffindor để vô phòng em lục lọi được." Tôi chột dạ giật mình một cái, toan cắt lời Andrew nhưng không được.

Anh ấy nói, "Em lại nghĩ ra mưu đồ gì mới đúng không?"

Tôi không biết đáp lại lời này thế nào, chỉ có thể triệt để giữ im lặng.

"Đúng không?"

Tôi hơi lúng túng, từ cổ họng chỉ bật ra được một tiếng duy nhất, "...Ừ."

"Không muốn nói?"

Tôi xác định đây là câu nghi vấn, "Xin lỗi, cái này có chút riêng tư..."

"Anh cũng sẽ không gượng ép, được không? Em không cần phải tỏ ra ủy khuất như thế, anh cũng đâu phải đang bắt nạt em. Nếu anh nhìn thấy mặt em thì có thể sẽ có chút mủi lòng, nhưng bây giờ chỉ có thể nghe thấy giọng của em. Cảm xúc duy nhất chính là muốn đánh em một trận chứ chẳng có thương xót gì đâu, đại ca."

Tôi biết ở đầu bên kia, anh ấy đang có một biểu cảm ra sao. Nhất định là đang rất ghét bỏ.

-"...Vậy---"

"Chà, anh sẽ xem xét. Mặc dù là em có ý đồ riêng, nhưng để thêm một chức năng như vậy cũng hay. Dù sao hiện tại em đừng táy máy gì vào cái điện thoại đó, hỏng rồi thì anh cũng không làm lại thêm cái mới đâu. Vậy nhé."

-"...Ngủ ngon, Andrew."

"Ngủ ngon."

Anh ấy cứ vậy mà cúp máy.

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế áp điện thoại vào tai, mệt mỏi nhìn xuống dưới khoảng sân của Hogwarts. Mùa đông lạnh như vậy, chẳng hiểu sao đứng rất lâu cũng không cảm thấy gì. Tôi rõ ràng chỉ đang mặc một bộ đồ ngủ rất mỏng, áo chùng cũng chỉ khoác hờ, thực sự cơ thể không hề rét run như tôi đã tưởng tượng.

Tôi đem điện thoại bỏ vào túi, mệt mỏi quay trở lại vào bệnh xá, trèo lên giường.

...Dạo gần đây luôn cảm thấy tâm trạng rất nặng nề.

Lúc đêm luôn nằm mơ thấy Violet, khung cảnh từ những ngày đầu luôn thay đổi giữa 3 địa điểm là nhà Williams, Hogwarts và phiên tòa, gần đây đã rất nhiều ngày đều chỉ dừng ở một nơi. Tôi không rõ đó là nơi nào, chỉ mơ hồ cảm thấy bản thân có chút quen thuộc với khung cảnh trong mơ, nhưng nghĩ mãi đều không ra.

Một đặc trưng duy nhất là mùi hôi thối của rác, còn có xác người ngã rạp trên đường. Vào khoảng khắc tôi sắp từ trong trí nhớ của mình đưa ra kết quả về địa điểm nơi này, tôi đều tỉnh giấc.

Căn bản là không chút nào vui vẻ.

Tôi đem những suy nghĩ tiêu cực áp xuống, ban ngày cố gắng tập trung tinh thần vào viết luận và nghiên cứu các loại sách khác nhau, tránh nghĩ đến những giấc mơ buổi đêm. Tối đến thì có chút khó hơn, tôi thực sự bắt đầu nhờ vào thuốc ngủ để có thể miễn cưỡng bản thân nhắm mắt.

Lúc Nott biết được chuyện thì rất không vui, bảo tôi, "Cậu đừng dùng thuốc nữa. Mấy thứ như vậy tốt đẹp gì chứ? Cậu thiếu ngủ là do bị stress, thả lỏng một chút đi. Bài vở cũng đừng có làm nữa, tâm tình thoải mái thì mới có thể ngủ được."

Tôi gật đầu bảo, "Ừ", nhưng đến lúc đêm vẫn cứ dùng thuốc để cưỡng chế tinh thần. Dù sao Nott cũng không thể quản tôi 24/24, cậu ta căn bản chỉ có thể mỗi ngày thấy tôi lấy lọ thuốc ra là giằng lấy đem đi giấu. Tôi thực sự không thể phản kháng nổi.

Cuối cùng, bởi vì đến gần 2 giờ sáng vẫn cứ thế mở tròn mắt nhìn trần nhà, tôi đành đầu hàng đứng dậy, đi sang lay Nott dậy.

-"Tôi thực sự ngủ không nổi."

Nott từ trong cơn mơ màng đáp lại, "Không được uống thuốc."

Tôi thở một hơi, "Tôi trừng mắt với trần nhà 4 tiếng rồi, thực sự rất mệt, nhưng vẫn không thể ngủ."

-"..." Nott lật chăn ngồi dậy. "Đi dạo được không?"

Tôi chớp mắt, "Cậu không ngủ à?"

-"Không sao, ngủ đủ rồi." Cậu ta lấy 2 chiếc áo chùng trên móc treo, một cái tự mình mặc lên người, một cái khoác cho tôi, cuối cùng đẩy tôi ra khỏi cửa. "Tôi dẫn cậu đến một nơi. Bình thường tâm trạng không tốt tôi đều đến chỗ này, được không? Đi dạo một chút có thể sẽ dễ ngủ hơn."

Sau đó, cậu ta dẫn tôi đến lớp học Thiên Văn. Trước khi Nott chỉ dẫn tôi hoàn toàn không biết, đằng sau bảng viết của giáo sư và kính thiên văn khổng lồ có một cầu thang uốn lên. Từ đó thẳng tiếp sẽ là lên mái nhà, ngồi ở trên phần mái khổng lồ ngắm bầu trời. Lớp học Thiên Văn so với lớp Tiên Tri có khi còn cao hơn, tôi ngồi trên đỉnh chóp, tận hưởng gió trời, cảm thấy tâm tình tốt lên một phần.

Nott đứng một bên nhìn tôi, lặng lẽ cười.

-"Giữ bí mật nhé?"

Tôi gật đầu, còn hỏi thêm một câu, "Sao cậu biết nơi này?"

Nott co người ngồi xuống cạnh tôi, đưa mắt nhìn lên trời.

-"Mẹ tôi nói, hồi bà còn học ở đây nhờ vào phát hiện nơi này mà quen ông già nhà tôi. Dù là trước đó hai người họ đã có hôn ước nhưng chưa lần nào chính thức gặp mặt, đến một hôm cũng do không ngủ được, bà cũng lẻn ra ngoài đi dạo, rồi lại vô tình phát hiện ra nơi này, rồi lại vô tình gặp ông già. Mọi thứ xảy ra đều trôi chảy tự nhiên, y như bọn họ vốn dĩ phải gặp nhau rồi vậy."

Tôi gật đầu, chống tay ra sau, cũng theo cậu ta ngửa đầu lên, "Duyên hay định mệnh vậy? Đã có hôn ước, lại còn vô tình gặp nhau. Ba mẹ cậu không phải từ đầu được Merlin ban hôn sẵn rồi đấy chứ?"

-"A, nếu vậy thì họ sẽ không sinh tôi ra đâu." Nott mù mờ nói một câu như vậy. "Khoảng cách giữa họ, thực ra vẫn chỉ là một bản hôn ước thôi. Không có yêu đương, nhưng có thể được gọi là bạn tốt."

Tôi không hiểu được ý của Nott, cũng không muốn hiểu. Nơi này rất đẹp, tôi không muốn vì chuyện buồn của cậu ta mà ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, vậy nên tôi im lặng.

Nott cũng im, chúng tôi chỉ đơn giản nhắm mắt tận hưởng gió vờn qua mí mắt, đem toàn bộ phiền não thổi đi.

Tôi có phiền não của tôi, và cậu ta cũng thế. Có lẽ đây là một điểm chung hiếm có mà tôi có thể thấy được.

Tận sau đó lúc ra khỏi bệnh xá rồi, tôi vẫn giữ thói quen bất kì khi nào tâm trạng xấu, nhất định sẽ tìm đến lớp Thiên Văn trèo lên mái nhà ngồi một lúc.

Cứ như vậy mà sinh hoạt, thẳng đến ngày thứ 7 cuối tuần, dùng một tâm trạng bất đắc dĩ xem Quidditch.

***

Thời điểm tôi đến xem trận Quidditch là đã gần nửa thời gian trận đấu diễn ra. Cũng không phải là tôi muốn đến trễ, là giữa đường đang đi thì bị giáo sư Snape tóm, sau đó thì không thoát được, đành phải tốn ít thời gian bưng bê dược liệu của thầy xong mới đến được.

Lúc đó chênh lệch giữa Gryffindor và Hufflepuff là 50-0, thời tiết mưa gió thất thường, sau khi tôi dùng một bùa Chống Nước lên người xong mới dám bước ra ngoài khán đài. Một điều nữa không ngờ đến chính là thời tiết không những ẩm ướt mà còn lạnh bất thường, tôi lập cập ôm cả người, vùi mình vào áo chùng, sau đó đứng im ở trên cao.

Đảo mắt một vòng trên khán đài, tôi phát hiện ra Ron đang ngồi cạnh Hermione, một bên còn lại có Seamus Finnigan ngồi cùng, đằng sau là Neville đang lén lút hô cổ vũ cho Harry.

Tôi đem nửa con mắt khép hờ, tránh mưa rơi vào, đưa tay quệt phần nước rơi lên mặt mình đi, nheo mắt tìm Harry trên sân.

Xác định là không thể tìm thấy rồi, tôi lén trút một tiếng thở dài.

-"Orange! Xuống đây đi!" Tôi đưa mắt nhìn xuống, thấy Ron đang hô hào vẫy tay với tôi, một tay còn lại cố đẩy Finnigan ra xa. "Nhích ra một chút, Seamus. Để Orange ngồi đây."

Finnigan bất bình cau mày, "Mình lùi hết mức rồi Ron. Bồ thấy mông mình chòi hẳn ra chỗ ngồi nửa phần luôn chưa?"

Tôi tính bảo "không cần" thì Neville đã lên tiếng trước, cậu ấy như cũ rụt rè đưa ý kiến.

-"Cái đó, bên mình còn chỗ trống. Nếu Orange không ngại thì..."

Tôi hất tay, cười cười bước xuống, "Không sao không sao, mình tùy ý ngồi một chỗ cũng được. Cảm ơn nhé Neville." Tôi ngọt ngào cười với cậu ấy một cái, sau đó để mặc Neville đang ái ngại cúi đầu, lạnh nhạt nhìn về phía sân. Harry bay tà tà ở một góc sân, đảo mắt kiếm quả Snitch vàng, tôi thoáng thấy cậu ấy đánh mắt về phía khán đài, rất nhanh hướng tầm chú ý đến tôi.

Tôi vẫy tay với cậu ấy, Harry cũng hào hứng mỉm cười. Đôi mắt cậu ấy lấp lánh màu xanh lá, càng rõ ràng hơn giữa bóng đêm, mơ hồ khiến tôi cảm thấy chói mắt.

Thực ra, màu mắt của cậu ấy luôn rất đẹp. Tôi căn bản đã sớm nhận ra điều này rồi.

Đẹp nhất là khi cậu ấy nhìn tôi.

-"Orange, Orange."

Tôi hử một tiếng, giật mình khẽ quay sang nhìn Neville.

-"...Ừ?"

-"Thật xin lỗi, lúc bồ nằm bệnh xá vẫn chưa thể đến thăm. Mình thật sự không có thời gian. Học xong các tiết đều vội trở về kí túc luôn, tại ngài Cadogan luôn đổi mật khẩu hàng giờ. Nếu mình không biết được thì sẽ không thể ghi nhớ." Neville chớp chớp mắt. "Bồ khỏe rồi chứ?"

Tôi cười cười, "Vẫn chưa chết được."

Neville xoa xoa hai tay, nói, "Mình học rất tốt môn Thảo dược. Nếu được thì lát nữa có thể cùng mình đến nhà kính một chút không? Mình nghĩ giáo sư Sprout sẽ không ngại nếu chúng ta hái một ít thảo dược để điều chế thuốc hồi phục cao cấp đâu."

Tôi nghĩ nghĩ một lát.

-"...Aizo, không cần không cần. Mình đâu có bệnh thập tử nhất sinh đâu. Không phải để ý, mình hiện tại rất tốt, rất khỏe mạnh. Nếu bồ mà ép mình uống thêm thuốc thì mới là khiến mình bệnh đó." Tôi giả bộ ôm họng, làm động tác ghê tởm nhìn Neville. "Một tuần này bồ không biết cô Pomfrey đã nốc cho mình bao nhiêu loại thuốc rồi đâu."

Neville nuốt nước bọt, "Bồ thật sự cảm thấy khỏe mạnh chứ?"

Tôi gật đầu, "Còn có gì khác à?"

-"Không, chỉ là...mình hay bị như bồ nên rất hiểu." Neville len lén cúi đầu nhìn mặt tôi, trực tiếp bảo. "Bồ đang không phải không ổn về thể chất, mà là về tinh thần. Sắc mặt tệ như vậy, mỗi lần hết tiết Độc Dược mình vào phòng vệ sinh soi gương đều thấy mặt mình giống vậy đó."

Tôi lập tức cảm thấy chấn động, "a" một tiếng, trợn mắt quay sang Neville, thật sự dọa sợ đến mức khiến cậu ấy hoảng loạn xua tay, "Nếu mình nói sai thì bỏ qua nhé! Đừng giận, đừng giận! Mình xin lỗi!"

Tôi nuốt nước bọt, có chút khó khăn tránh ánh mắt của Neville.

-"Không sao..."

Sau đó, không khí giữa chúng tôi có phần ngại ngùng.

Neville, thực sự thì rất tinh tế đấy chứ? Những người tinh tế như cậu ấy đa phần đều rất giỏi, tại sao năng lực cậu ấy lại vẫn thấp như vậy?

-"Dursley."

Tôi xoay người lại, thấy Parvati Patil với chiếc khăn choàng đỏ nổi bật ngồi đằng sau, khoanh tay hất mặt về một hướng, "Có người tìm bồ kìa."

Tôi gật đầu, quay sang vỗ vai Neville, "Mình đi trước nhé. Cảm ơn ý tốt của bồ, Neville." Sau đó trực tiếp đảo chân, đi ra phía sau khán đài.

Người tìm tôi thì kì thực không quá bất ngờ. Sau khi nhìn thấy cô nàng đang đứng ở một góc nhỏ trên khán đài, tập trung xem Quidditch trong lúc chờ tôi, tôi dùng một biểu cảm lạnh nhạt nhất đứng cách xa người kia 2m, hướng mặt lên sân Quidditch xem tiếp.

-"Quý cô Abbott, cần tìm tôi à?"

Hannah Abbott mỉm cười, "Soái---"

Tôi cắt ngang, "Cậu gọi tôi bằng cái từ đó nữa, tôi lập tức bỏ đi. Một lời cậu nói cũng sẽ không nghe."

-"A, thật xin lỗi. Vậy Orange?"

Tôi hừ một tiếng, "Gọi Dursley."

-"Mình không thể gọi tên cậu à?"

-"Không thể." Tôi gằn giọng. "Trừ phi cậu đem đoạn video tôi đánh Daisy Williams đi thủ tiêu, tôi tuyệt đối sẽ không gọi cậu bằng tên."

Hannah hào hứng vỗ tay, "Vậy mình sẽ vứt đoạn video đó đi ngay!"

-"...Cảm ơn, mặc dù đó không phải trọng tâm." Tôi cắn răng, miễn cưỡng nở một nụ cười. "Tìm tôi có chuyện gì?"

Hannah vẫn nhìn lên sân Quidditch, vừa cười khúc khích vừa nói, "Chỉ là mình muốn hỏi thăm cậu thôi. Đợt trước cậu vào bệnh xá có đến thăm một lần, vậy mà cậu lại không có trong phòng."

Tôi mơ hồ nhớ lại có lần Nott bảo có người đến thăm tôi, đành gật đầu.

-"Chỉ vậy thôi?"

-"Chỉ vậy thôi." Hannah vẫn hớn hở dùng một khuôn mặt tươi tỉnh nhìn tôi, mặc cho sắc mặt tôi càng lúc càng tệ. "Cậu lúc đó đã đi đâu vậy? Mình đến mà chỉ gặp mỗi bạn trai cậu thôi."

Tôi hừ lạnh, "Ai là bạn trai tôi cơ?"

-"Hử? Không phải cậu ấy là..." Hannah chớp chớp mắt. "Cả trường đều nói mà, Dursley. Cậu với Theodore Nott cùng nhau vào sinh ra tử, thật đúng là tròn một đôi hoàn mĩ. Các giáo sư cũng tuyên dương hai cậu, nội nguyên một tuần này giáo sư Sprout đã đứng trước bọn mình ca ngợi lòng dũng cảm của các cậu không biết bao nhiêu lần rồi đấy."

Tôi thực sự cảm thấy cả người đều nhộn nhạo khó chịu.

Ban đầu tôi với Nott vì sao mà lại làm cái trò yêu đương này chứ? Giờ thì hay rồi, trở thành cái gì mà "cặp đôi hoàn mĩ"? Mẹ nó cái này là cái gì với cái gì chứ? Rõ ràng bắt nguồn của tôi chỉ là muốn xem Harry sẽ phản ứng thế nào, đằng này lại trở nên một tượng đài mĩ miều. Tôi thật sự cần mấy cái vô nghĩa này à?

Hannah Abbott rõ rành rành không tinh tế được như Neville. Nói chuyện với Neville lúc nãy, sắc mặt tôi hơi xám đi là cậu ấy đã có thể nhận ra. Giờ thì sắc mặt tôi, dù tôi có không nhìn thấy được, tôi cũng khẳng định là nó rất xấu, vậy mà Abbott vẫn không nhận ra? Cậu ta còn định tiếp tục liến thoắng bên tai tôi, lách chách đến khi nào mới xong chứ?

...Nhức đầu thật...

Tôi gằn giọng.

-"Chia tay rồi."

-"Hai cậu thật sự là---Hả?" Abbott tròn mắt. "Cậu nói gì..."

Tôi khó chịu nhìn sân Quidditch trước mặt. Harry bay lên thật cao, cậu ấy chắc hẳn đã phát hiện ra trái Snitch vàng. Tôi dời tầm mắt của mình theo hướng bay của cậu ấy, thấy được Harry vươn ra khỏi từng đám mây đen, càng lúc càng khuất bóng đằng sau đó.

Mọi người bắt đầu xôn xao.

Trong lúc hỗn loạn đó, rõ ràng chỉ có mỗi mình tôi cùng Abbott là bình tĩnh đứng đây, nói về mấy chuyện không quan trọng như vậy.

-"...Làm sao? Nghe không rõ hả?" Tôi hằm hè trong cổ họng, liếc Abbott một cái. "Tôi nói là tôi với cậu ta, với Nott đó. Chia tay rồi. CHIA - TAY. Cậu có cần tôi đánh vần cho không?"

-"Không phải, nhưng cậu---"

Câu nói của Abbott bị cắt ngang bởi một tiếng xôn xao.

Đột ngột thấy được, từ trong làn mây đen có một vật thể lạ rơi xuống. Toàn bộ đều lơ lửng lơ lửng, trong nháy mắt tôi liền cảm thấy tim thót lại, hoàn toàn không tin nổi.

Cụ Dumbledore từ phía khán đài cho các giáo sư đứng lên, niệm một câu chú, "Expecto Patronum!"

Mặc dù sau đó tôi không nhớ được cái mà cụ Dumbledore đã làm là gì, điều duy nhất nhớ được chính là Harry, Harry của tôi...

Cậu ấy một thân nằm trên đất lạnh, mưa xối xuống, từ vị trí của tôi không thể thấy rõ được cậu ấy có hề hấn gì không. Toàn bộ mọi người đều nhốn nháo hoảng loạn, giáo sư Hooch vội vàng kết thúc trận đấu, nhưng tôi đều không nhớ. Tôi chỉ nhớ chính là khung cảnh Harry thực sự nằm như chết trên đất, không cử động, không nhúc nhích. Chỉ cần vậy, căn bản đem cả tầm mắt trước mặt tôi tối sầm lại.

Thời điểm tôi nhìn rõ được mọi việc, khẳng định là tinh thần tôi đã đến cực hạn rồi.

Trận Quidditch giữa Gryffindor và Hufflepuff, tầm thủ Cedric Diggory bắt được trái Snitch, đội Hufflepuff giành được 150 điểm. Hufflepuff thắng cuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net