109.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi trước cũng không phải chưa từng có việc này diễn ra.

Harry cũng không phải lần đầu tiên bị thương, nhưng chưa lần nào khiến tôi cảm thấy hoảng sợ như lần này.

Tôi một lần nữa đảo bước chân chạy đến bệnh xá, mặc kệ Abbott đứng một mình trên khán đài. Lúc tôi đến thì Harry chưa tỉnh, các tuyển thủ đội Gryffindor đứng vây thành một vòng quanh giường cậu ấy, thấy tôi thì ngoắc lại.

Tôi thở hồng hộc, nhìn xung quanh.

-"Harry..."

Fred hất tay, "Harry mà dậy thì nhất định sẽ rất vui. Em vì nó mà chạy hụt cả hơi rồi này."

Tôi khó chịu lắc lắc đầu, sau đó đảo mắt lần nữa.

-"Anh Wood đâu rồi ạ? Lúc thành viên đội bị thương mà đội trưởng lại đi lánh nạn sao?"

-"Ầy, anh Wood..." George thở một hơi chán nản, vòng tay qua sau đầu, đánh mắt về phía nhà vệ sinh. "Khẳng định là đang muốn dìm chết mình rồi. Hufflepuff cũng là thắng một cách minh bạch mà, Diggory sau khi bắt được trái Snitch phát hiện Harry bị thương nặng còn muốn hủy kết quả thi đấu kìa."

Tôi nặng nề cúi đầu.

-"...Vậy mọi người ở lại đây với Harry, em có việc rồi. Đi trước đây."

Hermione hoảng loạn giữ tay tôi lại, cuống quýt bảo, "Bồ sao có thể đi nhanh như vậy? Chí ít cũng phải chờ đến lúc Harry tỉnh lại chứ?"

Tôi lạnh nhạt lắc đầu, "Không cần thiết. Lúc cậu ấy tỉnh dậy thì cậu hay ai đó cũng được, nói với cậu ấy là tớ đã đến đi. Tớ thực sự có việc rồi, lát sau gặp."

Tôi đẩy cửa bệnh xá bước ra ngoài, thực sự cảm thấy mình có thể phát điên.

Mẹ ơi, lúc này có thể hiểu được cảm giác của Harry khi thấy tôi nằm trên giường bệnh rồi. Không chỉ là tâm tình khó chịu, còn có cảm xúc rất chán ghét. Tôi từng thấy cậu ấy bị thương rất nhiều lần, nhưng tôi sực nhận ra mỗi lần cậu ấy bị thương nặng đều có tôi ở bên. Chúng tôi mọi chuyện đều cùng nhau trải qua, chính là từ một lúc nào đó, biết rằng có một khoảng khắc trong cuộc sống của Harry không có tôi, tôi thực sự chỉ muốn khóc.

Bỏ qua vấn đề tôi đang vô cùng bực bội, chính là việc vì sao Harry lại không dưng ngã khỏi chổi như thế. Cậu ấy đảm bảo không thể đang yên lành thì ngã được, Harry chơi Quidditch 2 năm rồi, cậu ấy là dân chuyên rồi được chưa?

...Tôi nghĩ cái này giáo sư Snape có thể giải đáp.

Văn phòng Độc Dược không có người. Tôi đi xung quanh phòng một lúc, phát hiện bút lông ngỗng vẫn còn chưa kịp cắm lại vào lọ, có vẻ giáo sư Snape cũng mới ở đây, cũng chỉ vừa rời đi, thời gian xác định không lâu lắm.

Tôi mệt mỏi ngồi lên chiếc ghế tẩu trong phòng, dùng tay bóp bóp mi tâm, ổn định tâm trạng. Lát nữa nói chuyện với giáo sư Snape mà kích động thì rất không tốt. Bình tĩnh, bình tĩnh, tôi ôn hòa điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, sau đó đem cả người thả lỏng.

Mơ mơ màng màng thế nào lại thấy được rất nhiều hình ảnh khác nhau. Tôi dùng một loại giác quan không biết nên gọi là gì, cứ thấy bản thân trôi nổi vô định, nhìn thấy rất nhiều chuyện, toàn bộ giấc mơ đều chỉ là những hình ảnh đứt quãng, nhưng chung quy chính là một thước phim kí ức của tôi.

Sau đó bởi vì tiếng mở cửa mà tỉnh giấc.

Giáo sư Snape cởi áo chùng bên ngoài ướt đẫm, bên trong cũng mặc áo sơ-mi đen, lạnh lẽo nhìn tôi.

-"Trò đến từ khi nào?"

Tôi nhìn đồng hồ, "Đã 2 tiếng rồi, giáo sư."

-"Có chuyện gì?" Giáo sư Snape treo áo chùng lên giá, lừ mắt với tôi. "Nếu không có chuyện thì mau về, ta còn công việc phải giải quyết nữa."

Tôi mỉm cười, "Là có chuyện mới đến chứ ạ."

Giáo sư Snape tiến về bàn làm việc, vừa ngồi vào đã cầm bút lên, không thèm liếc tôi lấy một cái.

-"Nói."

Tôi điều hòa lại nhịp thở.

-"...Chuyện Harry...có thể cho em một lời giải thích được không?"

Giáo sư Snape nhướn mày, "Dựa vào cái gì?"

-"Không phải dựa vào cái gì, giáo sư." Tôi chớp mắt. "Là trả ơn."

-"Ồ?" Thầy vẫn giữ một biểu cảm như mọi khi, điềm nhiên đứng lên tiến đến chỗ tôi, từ trong bình trà rót ra một cốc. "Ta có nợ gì trò à?"

Tôi gật đầu, "Em vốn không định nói, nhưng mà không nhắc giáo sư lại quên mất thì phải?" Tôi mỉm cười. "Giáo sư Snape, em giúp thầy cứu một học sinh Slytherin khỏi Giám Ngục, mạo hiểm đến mức bản thân cũng suýt mất mạng. Cái này là ơn tình nghĩa nặng hay lấy oán trả ơn thì phù hợp hơn?"

-"Đừng uy hiếp ta, Dursley." Giáo sư Snape lẩm bẩm. "Không ai yêu cầu trò phải làm như thế."

-"Vậy giáo sư cũng không thể một lời nói là phủi bay việc em đã thực sự liều mạng cứu Huynh trưởng Williams chứ?" Tôi làm dáng vẻ tổn thương, ôm ngực nức nở. "Giáo sư Snape, em không ngờ thầy lại là người như vậy. Nếu không phải nhờ có em suýt nữa đổi mạng, Huynh trưởng đã thật sự bị lôi xuống Azkaban rồi. Nếu chuyện thật sự xảy ra thì lại là trách nhiệm của thầy đó."

Từ góc độ này không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt giáo sư. Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, bình thường cãi láo vui vẻ thì thật sự không sợ hãi như vậy. Nhưng lần này thật sự nghiêm túc dùng lí lẽ để đối lại giáo sư Snape, tôi vẫn có giới hạn "không dám" của bản thân.

Thật sự là mạo phạm đến mức độ max rồi. Tôi ôm đầu thống thiết kêu.

-"...Được thôi."

-"Giáo sư, nếu giáo sư không---A, được thôi?" Tôi tròn mắt đứng bật dậy, há hốc miệng. "Thật sự nói cho em biết?"

-"Biểu cảm gì vậy? Không phải là trò muốn biết đầu tiên à?" Giáo sư Snape nhún vai, đặt tách trà xuống bàn. "Dù sao rồi cả trường cũng sẽ biết, cũng chẳng phải thông tin tuyệt mật, nói cho trò cũng chả sao. Trò cũng chỉ là biết sớm hơn người khác một chút thôi."

Tôi hậm hực há miệng, "Vậy tại sao giáo sư vẫn---"

-"Vì trò dám đem cái bản mặt khó ưa đó khi dễ ta. Mà dù là cả trường biết, thì người nói ra cũng không phải là ta. Trò dùng cái lí do gì để dám đến tìm ta, ép ta phải nói chứ?" Giáo sư Snape đem áo chùng đã khô mặc trở lại, nói với tôi. "Lần sau tìm đúng người mà hỏi. Ta không phải loại người sẽ dễ dãi nói ra thông tin đâu."

Vâng, em biết. Điều này ai cũng biết cả.

Tôi âm thầm nghĩ: Nhưng cuối cùng vẫn nói, giáo sư biện luận nữa nữa nữa thì cũng chẳng ích gì.

Sau khi tôi cật lực đem toàn bộ IQ tích tụ mấy năm ra đấu với giáo sư Snape, cuối cùng chỉ đổi lại được một mẩu thông tin.

Giám Ngục bay lởn vởn trên bầu trời, rất nhiều, lên đến hàng trăm, lúc Harry bay lên thì đụng mặt chúng. Cậu ấy không biết phép phòng thân nào, cũng không kịp phản ứng, trực tiếp ngã xuống.

Tôi hít một ngụm khí vào người, cúi đầu cảm ơn, sau đó lập tức bỏ đi.

Đến bệnh xá lần thứ hai thì là đúng 7 giờ tối. Tôi tiến vào, Harry đã tỉnh, cậu ấy ngồi một mình trên giường, trước mặt là khay đồ ăn tối, nhưng trông cậu ấy không giống người có tâm tình ăn uống.

Tôi kéo ghế ngồi cạnh cậu ấy, chọc chọc một lúc, chọc đến khi cậu ấy không chịu được rùng mình.

-"Thôi đi, tớ đang không thích đùa."

Tôi nhìn vào mảnh gỗ vụn trong tay Harry, "Cái gì đây?"

-"Cái này là..." Harry ngập ngừng quay đi, sụt sịt bảo. "Cái chổi của tớ. Nó bị cây Liễu Roi đập vỡ vụn."

Tôi tròn mắt, "Số nó thật quá xui xẻo rồi! Lại có thể đụng trúng cây Liễu Roi! Có bao nhiêu cây nó có thể đụng và nó đụng vào một cái cây biết đánh người!"

Hary đang nghẹn ngào cũng không nhịn được cười phì một cái.

-"Ron cũng nói y như cậu, Orange."

-"Haha, vậy giờ sao?" Tôi nghiêng đầu, nhìn vào mảnh gỗ trên tay Harry. "Cậu không còn cây Nimbus nữa rồi, sao đây? Cầu thủ Quidditch mà thiếu chổi thì giống như mất đi đôi chân vậy, không ổn đúng không?"

Harry gãi má, "Có lẽ tớ sẽ dùng mấy cái Cleansweep cũ ở trong kho cho trận kế tiếp vậy."

Nhìn thấy cậu ấy tỏ vẻ nén buồn thật không vui, ảnh hưởng đến cả tôi nữa. Nhưng tôi sẽ không vạch trần, dù sao đau khổ thì hiển nhiên phải có, cậu ấy đều sẽ phải trải qua.

-"...Cậu mau ăn đi. Ăn rồi uống thuốc mới có thể nhanh khỏi." Tôi chợt cảm thấy bản thân giống như mẹ Petunia lúc Dudley ốm vậy, chỉ là đỡ hơn rất nhiều. "Mặc dù trận hôm nay cậu thua, nhưng chỉ cần các trận kế tiếp thắng liên hoàn, một trận thua vĩnh viễn không còn là vấn đề nữa." Nói xong, tôi còn liếc về đống gỗ vụn vỡ của cây chổi một thời Harry từng vẻ vang, rất chân thành bảo.

-"Nếu cậu muốn giữ chúng, tốt nhất nên giấu đi. Cô Pomfrey thực sự rất ghét bệnh xá bị bẩn thỉu hay có một đống rác trong phòng. Nhưng mà..." Tôi hắng giọng. "Theo tình trạng hỏng hóc của cây chổi, thậm tệ thế này, thật sự không thể sửa lại được. Dùng keo cũng không được."

-"Đương nhiên sẽ không ai dùng keo, Orange." Harry cười hì hì. "Cậu không cần phải nói thẳng ra chuyện này, hiểu không? Tớ đang vô cùng đau buồn đó."

Tôi khoanh tay, "Cậu phải học cách đối mặt, Harry. Mọi chuyện đau thương đều có cách vượt qua, quan trọng là cậu phải đối mặt với nó đã."

Harry cười thêm một lúc nữa, thật sự đưa tay quệt khóe mắt, nói với tôi, "Cậu nói cứ như lão già 70 tuổi vậy."

Mặc dù Harry tỏ vẻ ngốc nghếch như vậy, nhưng vào thời điểm cậu ấy cầm thìa cháo đầu tiên nuốt vào họng, tôi hiểu cậu ấy đã cảm thấy khá hơn rồi.

Mơ hồ nhìn dáng vẻ Harry ung dung ở trước mặt. Cao hơn, to hơn, so với những ngày còn nhỏ thì quá khác biệt.

Tôi nuốt nước bọt, hỏi cậu ấy.

-"Harry, lúc đó vì sao cậu lại ngã khỏi chổi?"

Harry dừng động tác múc cháo lên miệng, rất lâu không đáp, cuối cùng lại cười cười nói.

-"Mưa bão như thế, cậu không thấy là tớ ngồi không cũng khó rồi. Lúc đó thấy quả Snitch bay rất cao, không để ý lao theo. Tốc độ nhanh quá, không kịp phanh, ngã là chuyện thường mà. Chuyện đã qua rồi, bỏ đi. Không phải là tớ cũng ổn rồi sao?"

Tôi mỉm cười, cảm thấy đây là lần đầu tiên bản thân ở trước mặt cậu ấy cười gượng gạo như thế, cậu ấy cũng không hề phát giác ra.

-"Đúng, cậu không sao là tốt rồi."

Năm chúng tôi 2 tuổi lần đầu tiên gặp gỡ. Lúc đó hai bên không biết nhau, chúng tôi cùng nhau nói một chữ "chào", sau đó cùng là bạn tốt đến bây giờ.

Năm nay 13 tuổi, nhìn cậu ấy, chợt thấy rất hoài niệm. Nhớ về ngày xưa luôn bị Dudley bắt nạt, chúng tôi có bị đánh đau khóc đến thảm thương, đều là ôm nhau mà khóc, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Hồi trước còn từng nói sau này chỉ cần có chuyện, dù là nhỏ nhặt nhất cũng đem nói với nhau, còn hứa dù là chuyện gì, dù đúng hay sai cũng đều đứng về phía nhau.

Bây giờ thì khác rồi. 11 năm không phải là quá dài, chí ít đối với tôi là vậy. Trong một thoáng lướt qua đầu tôi là Harry năm 2 tuổi mỉm cười đứng trước mặt tôi, hỏi tôi: "Vậy bây giờ chúng ta là bạn rồi đúng không?". Bây giờ cậu ấy 13 tuổi, cùng tôi trưởng thành đã 11 năm, tôi vẫn chỉ cảm thấy giống như mình vừa chớp mắt một cái.

Bây giờ, không phải chuyện gì cũng đều có thể đem nói cho nhau nghe nữa.

Tôi với cậu ấy, mỗi người đều có một khoảng bí mật của riêng mình.

Suy nghĩ này thực sự rất cảm động, tôi không kiềm được, dường như còn rất nhiều việc khác tích tụ lại, khiến tôi lần nữa trước mặt cậu ấy bật khóc.

***

Harry còn bị cô Pomfrey giữ lại bệnh xá thêm 1 tuần nữa. Trong khi đó, Hogwarts lại bắt đầu nổi sóng.

Thực ra cái này cũng không phải vụ gì quá xa lạ.

Tôi tùy hứng nói một câu gì đó, nói xong dù tôi vốn chẳng có ý gì, nhưng là bởi tôi đem chuyện này nói cho sai người hoặc lúc đó tâm trạng không vui, lập tức một câu nói tùy hứng của tôi liền trở thành vấn đề nghiêm trọng.

Tôi đem một biểu cảm u ám như vậy mà đi trên hành lang, thẳng tới lớp Số học là vô vàn các lời bàn tán khác nhau. Có người bảo tôi là hồ ly tinh đi câu dẫn Nott, cũng có người nói Nott bắt cá hai tay, thấy người kia xinh hơn liền đá tôi.

Tôi thật sự thán phục tài miệng lưỡi của đám nữ sinh, đến cả câu chuyện bi thảm như tôi là con nhà nghèo rách không có nổi manh áo, Nott là công tử nhà giàu, hai bên không môn đăng hộ đối. Cậu ta đến tận cửa nhà tìm tôi, anh tôi đóng cửa không cho tôi ra, mẹ tôi tát tôi một cái. Đến cái loại truyện bi kịch đậm chất Quỳnh Dao như thế cũng có thể suy ra. Tài viết văn của họ tài hoa vậy sao không đặt một chút tâm tư đối với mấy bài luận đi?

Tôi với Nott căn bản mới có 13 tuổi, (dù cho không phải là thật) thì thử yêu một người do rung động nhất thời này nọ, chán rồi thì chia tay là chuyện gì to tát lắm sao?

...Bọn họ cũng chỉ là nuối tiếc một CP kì cục.

Chuyện thực không ngờ lại có thể biến trướng như thế. Có một lần nọ tôi vừa từ kí túc đi ra định đến bệnh xá đã thấy Daisy Williams đứng chờ, hai mắt đỏ ầng ậc nước, rõ ràng là vừa khóc xong.

Tôi có chút mủi lòng, đưa tay xoa đầu con nhỏ, "Em đừng nói em chạy đến đây vì cái việc---"

-"Chính là nó, Orange! Em chạy đến đây chính là vì nó!" Daisy thút thít thêm hồi, bám áo tôi lắc lắc. "Chị thực sự chia tay với Theo rồi sao?"

Tôi đen mặt hừ hai tiếng, "Việc này sao em không trực tiếp hỏi thằng anh trai đáng kính của em? Chạy đến tìm chị làm gì?"

-"Theo về nhà rồi, Orange. Ba anh ấy gọi về, anh ấy đã rời trường từ hôm qua rồi." Daisy tròn mắt. "Chị không biết ạ?"

Tôi mỉm cười. Phải rồi, cậu ta chạy rồi, để mặc tôi tự lo cái đống rác do tôi đổ ra này.

-"...Biết chứ, sao lại không biết!" Tôi cười cười vỗ đầu Daisy. "Cái gì về cậu ta chị cũng đều biết hết!"

-"...Vậy là hai người vẫn có quan hệ đúng không?" Daisy mím môi. "Chưa chia tay?"

Tôi mù mờ nhìn một hướng, "Ờ, ờm, cái này có chút khó nói...Em biết đó em gái, chị và anh em thực ra...ờm, đại khái chính là hai người bọn chị, có chút...Nói thế nào nhỉ..." Tôi cố lục từ ngữ trong đầu, dùng bản mặt ngu ngốc nhất phun một tràng như đọc kịch bản. "Đại để là có chút bất hòa...Cãi nhau một chút, sẽ...ờm..."

Daisy chớp chớp mắt, "Sẽ làm lành chứ? Không đến nỗi sẽ chia tay đúng không? Cái kia chỉ là tin đồn vịt đúng không?"

Ánh mắt long lanh khẩn cầu đến mức tôi không nỡ từ chối, mím môi gật gật.

Daisy cực kì phấn khởi, ngừng cả khóc, cười hì hì ôm cổ tôi.

-"Em biết mà! Vậy mà chị Pansy cứ bảo chị đã đá anh Theo rồi."

Tôi sầm mặt: Bà đây không chỉ muốn đá Nott đâu, nếu được thì sẽ dìm chết cậu ta luôn.

Rồi không chỉ là Daisy, tôi gặp lại huynh trưởng Williams lúc ở phòng Độc Dược, nghe anh ấy nói bóng gió về tin đồn một hồi là quá đủ, tôi lập tức cáo lui.

Sau đó, một bữa nọ vào khoảng 3 giờ sáng, cái điện thoại mắc toi của Andrew đổ chuông.

Tôi không nhìn màn hình đã cúp máy, sau đó liên tiếp 3 lần. Nó gọi, tôi cúp, nó kêu, tôi tắt, nó rung, tôi ném nó hẳn về phía góc phòng.

Cuối cùng lúc cái điện thoại lần thứ 4 đổ chuông đã thành công đẩy tôi từ ổ chăn ra, đón nhận không khí lạnh lẽo để cầm nó, ấn nút 'nhận'.

-"Tên chết tiệt, anh có biết giờ là mấy giờ không?"

"3 giờ sáng. Hôm nọ em gọi cho anh là nửa đêm."

-"0h và 3h có thể giống nhau à?" Tôi nghiến răng, dùng tay đỡ trán ngồi ở bàn học. "Em còn tiết học sáng mai nữa, anh nói nhanh lên."

"Hửm? Aizo, cũng không phải chuyện gì to tát..."

Tôi gằn giọng, "Cúp máy."

Andrew từ bên đầu kia cười một hồi, "Bình tĩnh nào em gái, thật sự bình tĩnh. Anh chỉ là nghe Daisy nói, em với Theo chia tay rồi à? Chà, anh thì không có để ý đến mấy chuyện này lắm, nhưng mà lúc hỏi Theo thì nó cứ cười cười, thật sự là tò mò lắm đó."

Tôi trực tiếp cúp máy.

Tên khốn đó, đảm bảo là đang cố ý đào sẵn một cái hố chờ tôi nhảy xuống mà.

Lại nói tới một buổi sáng nọ, tôi đem theo tâm tình không tốt đẹp ngồi trong bệnh xá với Harry thì liền có người tìm. Harry vừa ngồi gặm táo vừa mông lung nhìn tôi, nhỏ giọng bảo:

-"Người thứ 5 rồi..."

Tôi đứng lên đi ra. Cho Chang của nhà Ravenclaw đứng chờ tôi ở một bên góc tường, thực sự rối loạn nhìn tôi, hỏi:

-"Dursley, cậu với Nott đó..."

Tôi xoa xoa thái dương, "Đừng nói chuyện với tôi. Chuyện tôi với cậu ta không liên quan tới các người, có thể bớt tọc mạch đi được không?"

Cho chớp chớp mắt nhìn tôi, dùng chất giọng đặc sệt của phương Đông nói:

-"Nhưng mà hai người vì sao lại đến mức này? Không phải bình thường vẫn còn rất hòa hợp với nhau sao?"

Tôi thật sự đem câu truyện Quỳnh Dao vào, kể một hồi. Nào là tôi nhà nghèo, cậu ta nhà giàu, bố mẹ không đồng ý đến với nhau. Rồi bla bla các thứ, tôi nói xong còn đưa tay quệt nước mắt giả trên mặt, tự phục bản thân quá là có tài diễn xuất rồi, tự kể mà còn khiến chính mình cảm động phát khóc luôn.

Cho Chang không chút e dè, lập tức bật khóc nức nở luôn.

-"Mình...Mình mình, mình thật sự không ngờ hai người lại...oa, vất vả quá..." Cô ấy đưa tay áo chùi nước mắt. "Mình sẽ luôn ủng hộ hai người, nhất định."

Nghe xong chính là hận không thể hộc máu chết luôn.

Tôi mờ mịt thấy xung quanh chỉ phủ toàn màu đen, sắc mặt hẳn là rất khó coi, gượng gạo cười một cái trong khó khăn.

-"...Cảm ơn."

Quả nhiên là tâm tình không tốt, thế giới quan dẫu đẹp cũng trở nên khó coi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net