111.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi quả nhiên đoán không sai, y như rằng sáng hôm sau có chuyện.

Thời điểm tôi trao trả con Scrabbers cho Ron, cậu ấy đã rống lên, "Bồ tìm thấy nó lúc nó đang bị con Crookshanks ngậm vô miệng?!"

Tôi ỡm ờ một hồi, "Không, thật ra là...đại khái thì cũng không phải...Mà nói chung là bồ đừng có giận." Tôi chống nạnh, cố gắng đem dáng vẻ thật nghiêm túc nói với Ron. "Bắt chuột là bản năng của loài mèo, bồ không thể trách con Crookshanks được!"

Ron nhét con Scrabbers vào cặp, giận dữ trừng mắt, "Vấn đề không phải ở con mèo, vấn đề là ở chủ nhân của nó! Con nhỏ Hermione đó, mình đã nói bao nhiêu lần rằng đừng có thả rông con mèo hoang chết tiệt này! Nhưng nhỏ vẫn làm! Và con mèo mập đó đã suýt nữa cướp mạng của con Scrabbers!"

Tôi hừ một tiếng.

-"Đừng có nói những lời này với Hermione nha..."

-"Chứ bồ coi giờ mình phải làm sao?! Ngồi đây và chờ Scrabbers thật sự chết à?!"

-"Thực ra con chuột đó đáng lẽ phải chết lâu rồi mới đúng." Tôi ôm trán, có chút đau đầu giảng giải thật tỉ mỉ cho cậu ấy. "Tuổi đời một con chuột bình thường chỉ có 3 năm thôi. Con Scrabbers thực sự ở bên anh Percy rồi mới chuyền đến cho bồ, nó sống nhất định phải hơn 11 năm rồi. Cái này là điều phi thường nhất mà mình từng biết đấy."

Ron hậm hực mất một lúc, "Cái này là trọng tâm sao?"

Tôi đảo mắt, "Chính là muốn nói bồ đừng có tổn thương Hermione nữa. Cậu ấy đang giận mình lắm rồi, nên đừng đổ thêm dầu vào lửa."

Ron không nói gì thêm, quày quả xách cặp bỏ đi.

Tôi đứng nhìn theo mất một lúc, đợi tới khi Harry từ trong phòng trở ra với khuôn mặt ngái ngủ thì tôi mới nhận thức được tình hình.

Cậu ấy ngáp một cái, đảo mắt hỏi, "Ron đâu?"

Tôi chỉ ra ngoài, "Chắc đi tìm Hermione cãi nhau rồi."

-"Cũng không biết có thắng được không mà cãi. Lại chuyện về hai con mèo với chuột..." Harry quàng tay qua người tôi, bĩu môi lẩm bẩm. "Buồn ngủ chết đi được, tại sao mới sáng sớm mà bọn họ đã có tinh thần sống mãnh liệt như vậy nhỉ?"

Tôi thở một hơi, "Đi ăn sáng thôi."

Chúng tôi cùng đến đại Sảnh để dùng bữa.

Tôi tần ngần đứng ngoài rất lâu, phân vân có nên vào hay không. Lúc nãy trên đường đến đại Sảnh cũng đã nghe được tiếng xì xào xung quanh, một nhóm nữ Slytherin đi qua tôi còn không buồn giấu diếm ánh nhìn ghét bỏ. Harry tỏ vẻ hung dữ nhe răng với họ một cái, bọn họ tuy hơi rụt người nhưng vẫn hung hăng trừng tôi thêm mấy hồi mới bỏ đi.

Tôi đánh Daisy, thực ra cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Đối với Gryffindor, chỉ cần là chuyện gì đó liên quan đến Slytherin, Gryffindor vĩnh viễn luôn là chính nghĩa.

Mà tôi, dù có hay không phải là Gryffindor, tôi vẫn cảm thấy mặc cảm về hành động của mình.

Đó là tôi của lúc bản thân còn rất bồng bột.

Harry đảo mắt một cái, hỏi tôi.

-"Rốt cục cậu có vào hay không?"

Tôi lắc đầu, "Không vào."

Harry khoanh tay, "Không được nhịn ăn sáng, nhịn sáng không tốt."

-"Tớ vẫn sẽ không vào." Tôi xua tay. "Cậu vào đi, mặc kệ tớ. Tớ có thể tự mình trải qua cơn đói."

Lúc tôi nói thế, thú thật là bản thân có một chút giận dỗi.

Harry vậy mà không chút lưu tình bỏ rơi tôi ở ngoài thật sự.

Tôi hơi tổn thương nhìn cậu ấy kiên định đi thẳng vào, không chút lưu luyến bỏ tôi lại bên ngoài. Thực ra rất buồn, nhưng tôi đương nhiên sẽ không trực tiếp biểu hiện sự mặt dày của mình, níu kéo Harry lại. Như thế rất mất mặt, mà chính tôi 2 phút trước còn là người đuổi cậu ấy đi cơ mà.

Cuối cùng, không ngờ cậu ấy lại lần nữa trở ra, cầm theo rất nhiều đồ ăn sáng.

Tôi tròn mắt, không nói nổi một lời nào, há hốc miệng xem Harry cầm tay tôi, đặt một cái sandwich lên.

Cậu ấy khoác vai tôi kéo đi, cười cười bảo.

-"Chúng ta tìm một chỗ nào tốt tốt dùng bữa được không?"

Tôi cầm miếng sandwich trên tay, không biết nói gì ngoài gật đầu.

Có rất nhiều chuyện cậu ấy đã từng làm cho tôi, nhưng đây là một chuyện tôi xác định sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Harry từng bảo rằng, dù cả thế giới có quay lưng với tôi, cậu vĩnh viễn sẽ đứng về phía tôi. Nói thì đơn giản, nhưng tôi chưa từng cho rằng có người nào thật sự sẽ thực hiện được câu nói nghe qua thì chỉ là một dạng thề thốt cho có như vậy.

Bởi vì Harry đã nói, và cậu ấy đã thực sự làm.

Tôi cúi đầu, không kiềm được bản thân nhếch môi cười một cái lén lút.

Harry...

***

Tôi cứ vậy trải qua một tuần bão tố. Giáo sư Mcgonagall đến tìm gặp tôi cả thảy 5 lần trong tuần này, cốt nhiều chính là khuyên tôi hãy nói ra sự thật. Ginny đã đến tìm cô, đã nói hết rồi, chỉ cần tôi thật sự công nhận thì mọi chuyện sẽ quy hết thành tội của Daisy.

Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ đành tìm cách thoái thác. Tôi không nghĩ mình sẽ độc ác đến mức thật sự đem cái nồi tội lỗi của mình ụp lên Daisy được. Chẳng thà quan hệ giữa chúng tôi không tốt đi, tôi may ra sẽ không do dự gật đầu công nhận đây là lỗi của con nhỏ. Nhưng Daisy không phải người xấu, mà tôi thì không nỡ kéo theo một người tốt xuống cùng mình được.

Tính tình tôi không tốt, trước giờ chỉ có Harry sẵn sàng chịu đựng tôi. Về người khác, tôi chưa từng nghĩ bọn họ sẽ có đủ bao dung như thế. Vậy nên, chính tôi cũng không thể bao dung cho bản thân mình được.

Sau đó 1 tuần, Nott trở lại trường.

Thời điểm tôi gặp cậu ta là lúc ở văn phòng Độc Dược.

Giáo sư Snape không có ở trong phòng, chỉ có mỗi hai người bọn tôi. Nott không nhắc gì đến chuyện chia tay hay vụ việc của Daisy. Có thể là cậu ta chưa biết, mà cũng có thể là biết rồi không muốn nói.

Tôi nhìn cậu ta vẫn đang tiếp tục liến thoắng về một chủ đề gì đó tôi không quan tâm, tự thấy mình nghiêng về phương án thứ hai hơn.

Lẽ dĩ nhiên là Huynh trưởng Williams sẽ có thể gửi thư kể cho cậu ta nghe rồi.

Nott bất chợt ngừng lại giữa câu chuyện về một bà phù thủy nào đó vô tình yểm bùa lên cái thảm của một nhà Muggle nào đó.

Cậu ta chống cằm nhìn tôi, cực kì khó ưa cười cợt.

-"Sao thế? Cảm thấy không vui à?"

Tôi yên lặng gật đầu.

-"Phải rồi, mừng Giáng Sinh sớm." Nott híp mắt mỉm cười. "Giáng Sinh năm nay cậu về nhà đúng không? Tôi đưa quà sớm cho cậu nhé?"

Tôi thở hắt, lẩm bẩm nói, "Sao cũng được."

Nott chớp mắt, "Không thể tùy tiện vậy đâu. Cậu thích quà gì nào? Tôi sẽ đặt mua."

Tôi nghĩ một lát, quyết định ngẩng đầu nhìn cậu ta.

-"Cậu thật sự không thấy khó chịu sao? Cậu hiện đang nói chuyện và muốn tặng quà cho một tên sát nhân như tôi?" Tôi nhớ đến sáng nay bị một nhỏ nào đó trong giờ Biến Hình ném một tờ giấy ghi "tên sát nhân" lên đầu. "Không ai ưa tôi đâu, cậu cũng nên thế, Theodore."

Nott quả nhiên có phản ứng lại.

Cậu ta hoàn toàn nuốt lại câu nói kế tiếp của mình, có lẽ cảm thấy rất khó chịu. Bản thân cố gắng điều chỉnh không khí bao nhiêu, cố gắng không nhắc đến những chuyện không vui, cuối cùng tôi lại thẳng toẹt phá hết mọi thứ.

Nott không giận thì đúng là hơi lạ rồi.

Tôi hoàn toàn bỏ lơ ý ghét bỏ rõ rệt từ cậu ta, cúi đầu giả bộ tập trung vào công việc.

Nott hừ một tiếng.

-"Cậu chưa có giết ai cả."

-"Suýt giết rồi, đúng không?" Tôi cầm cây bút ở bên cạnh lên, giả bộ mình vẫn ổn tiếp tục viết bài luận. "Khoảng cách giữa hai từ này cũng không phải quá xa."

-"Đúng thế, và khoảng cách giữa nhà tù và xã hội cũng không xa." Nott cười cười với tôi, nhưng tôi biết cậu ta đang rất khó chịu. "Cậu cảm thấy vậy không? Thực ra nhà tù đáng sợ nhất chính là sự phán xét của dư luận xã hội. Bọn họ ngu ngốc không hiểu gì, chỉ dùng trí tưởng tượng phong phú của mình thêu dệt lên mấy câu truyện cổ tích của Lọ Lem hiện đại. Căn bản còn đáng sợ hơn ở tù nữa."

Tôi hơi choáng váng nhìn lên Nott.

-"...Cậu đang an ủi tôi?"

Nott thờ ơ bảo, "Tôi đang chỉ ra sự thật cho cậu. Cậu thực sự đang ủy mị đến phát khiếp lên được. Tôi nổi da gà tới lần thứ 3 rồi."

Tôi nhún vai, "Chân thành gửi lời cảm ơn sâu sắc đến cho đại thiếu gia trước mặt đây."

-"Cậu đừng có tỏ vẻ mình ổn như thế." Nott nhăn nhó nhìn tôi, chỉ chỉ lên trán. "Không vui thì hãy nói là không vui, cậu tại sao phải nói là mình ổn? Tôi không phải khán giả đến đây xem cậu diễn tuồng, mà cậu diễn dở tệ, còn chẳng đáng 1 galleons nữa là."

Tôi giận dỗi quay mặt đi, "Không ai ép cậu xem. Cửa đằng sau, không tiễn."

Nott chống nạnh, to tiếng mắng tôi, "Cậu dằn dỗi cái quái gì?! Cậu nghĩ là cậu đang đuổi ai?! Tôi chưa nổi giận thì thôi đi, cậu nghĩ cậu có quyền gì mà nổi giận?!"

Tôi trùng mắt.

-"Tôi không giận..."

-"Nếu vậy cậu thật ngốc. Chẳng có ai vào lúc này rồi còn không giận cả." Nott khoanh tay, nhỏ giọng cúi đầu. "Xin lỗi, tôi hơi to tiếng. Cậu đừng có khóc nữa."

Tôi dụi mắt, "Tôi không khóc. Cũng không có giận. Lỗi của tôi, tôi tự hiểu bản thân phải tự trả giá."

Nott tặc lưỡi, "Nhưng không ai cấm cậu không được buồn. Cậu không vui thì có thể nói ra không? Tôi rất ghét thấy cậu buồn như vậy."

-"Chúng ta còn chẳng có quan hệ gì thân thiết như thế. Cậu không nhất thiết phải quan tâm đến tôi." Tôi xoa mặt, cúi đầu thật sâu. "Tôi nghĩ cậu đã biết rồi, chuyện tôi nói với Abbott. Nó lan ra toàn trường rồi, nhưng tôi muốn thật sự xác minh với cậu. Quan hệ giữa chúng ta thật ra chẳng bền chặt như thế. Chẳng có lí do nào để níu kéo, cũng chẳng có gì thúc đẩy, tại sao phải tiếp tục làm gì? Tôi thấy chúng ta có tương lai, nhưng không cái nào là tương lai tốt."

Tôi nhìn cậu ta, thật cẩn thận mắt đối mắt với cậu.

-"Chia tay đi, được không?"

Nott bảo.

-"Chuyện này là tự cậu đơn phương nói, chưa từng có sự xác nhận của tôi."

Tôi cắn môi dưới, cảm thấy bản thân giống như vừa bị đánh một cái.

Tôi thật sự không muốn tiếp tục chuyện này nữa. Nếu không ai biết chuyện tôi đánh Daisy, thì có rất nhiều người ủng hộ tôi và Nott. Nhưng vì chuyện tôi và Daisy lộ ra, đại nam thần như Nott thân cận với ai, một ngày nói chuyện với bao nhiêu người, bọn họ còn có thể biết, chẳng lẽ đến cái phận "em gái kết nghĩa" của Daisy cũng không biết.

Tôi không thể mặt dày đã đánh em gái người ta, còn tiếp tục giả như không có chuyện, chơi tiếp trò người yêu với người ta được.

Mà, cậu ta thích Daisy, chứ không phải thích tôi. Tôi cũng chẳng thích cậu ta, tôi thích người khác rồi.

Chẳng có động lực nào để tiếp tục hết.

Tôi đem toàn bộ những điều bên trên nói hết ra, thành công đổi lại một ánh nhìn giễu cợt của Nott.

Cậu ta im lặng rất lâu, cứ như vậy đứng trước tôi, dùng một loại biểu cảm khó hiểu nhìn tôi chăm chú.

Rất lâu sau, cậu ta bỗng lắc đầu.

-"Không được."

Tôi cảm thấy máu nóng xộc thẳng lên não.

-"Tôi lí giải như vậy cậu còn chưa vừa lòng à?! Còn thiếu dẫn chứng nào nữa?! Cậu nói xem, tôi lập tức tìm ra! Chuyện hôm nay không kết thúc nhanh đâu, tôi tuyệt đối không chấp nhận cái kiểu quan hệ mập mờ như vậy! Tôi không thích cậu, trước giờ đều không thích! Cậu cũng đâu có thích tôi, cậu tại sao cứ phải dai dẳng như vậy chứ?!"

Nott cực kì bình tĩnh nhìn tôi.

-"Cậu nói nhiều như vậy, nhưng không có nói đủ."

Tôi thở dốc, "Còn chỗ nào không đủ?"

-"Tôi muốn nói một chuyện, cậu im lặng lắng nghe được không?" Nott trùng mắt. " Về Daisy..."

-"..."

-"Tôi vẫn thích con bé. Chỉ là, hoàn toàn không có mãnh liệt như trước nữa." Cậu ta cúi đầu. "Sở dĩ vì bản tính của Daisy rất trẻ con, từ nhỏ tôi đã luôn chiều nó, nó đối với thế giới chính là một công chúa nhỏ, không bao giờ bước ra khỏi lâu đài của mình. Thời điểm tôi nhận ra tôi thích nó, tôi đã nghĩ, nhất định sẽ không để lâu đài của nó bị sụp đổ."

-"..." Tôi cực kì hoang mang, cẩn thận gật đầu một cái.

Nott phì cười.

-"Cũng không phải lâu lắm rồi đâu. Tôi chỉ là mới gần đây cảm thấy, Daisy sẽ không mạo hiểm cùng tôi đi ra ngoài lúc nửa đêm, đặt cược mạng sống lên một việc vô nghĩa như thế. Con bé cũng sẽ không thích thú nằm nghe tôi lải nhải về một người mà tôi coi là tín ngưỡng của mình. Con bé luôn là ngoại lệ của tôi, tôi biết là tôi thích nó, nhưng tôi chưa bao giờ nghiêm túc cho rằng, loại tình cảm con nít này có thể đi đến cùng."

Cậu ta ngẩng đầu, đem mắt đối mắt với tôi, mỉm cười nói.

-"Tôi trước giờ không thích người lạ chạm vào người, nhưng lúc nào cũng muốn nắm tay cậu. Đặc biệt ghét những ai chuyên đi nói xấu người khác sau lưng, tôi vẫn luôn nói xấu Walter Fudge với cậu. Trước giờ chưa từng đối với ai nói nhiều chuyện của bản thân như thế, cậu đối với tôi biết rất nhiều, tôi biểu hiện như thế vẫn không được coi là đủ à?"

Tôi cảm thấy tầm mắt bỗng lờ mờ choáng đi.

Người đứng trước mặt cứ ẩn ẩn hiện hiện. Cậu ta nói những lời này, nét mặt trông bình bình thản nhiên, cảm giác cậu ta bày tỏ tình cảm bao giờ cũng chỉ là một loại mặt liệt ngu ngốc, người nào không tinh ý còn nghĩ cậu ta đang đùa cợt.

Thờ ơ như vậy, nhưng lại vừa vặn khiến tôi đem chuyện này ghi vào lòng.

-"Tôi sẽ đợi, được không?" Nott mỉm cười. "Tôi biết hiện tại tình cảm của cậu là đang dành cho ai. Cùng tôi chơi cái trò người yêu này mấy tháng, cậu với cậu ta đảm bảo sẽ có sự bất đồng. Nhưng tôi thật sự không có mặt dày như vậy, tôi cảm nhận được cậu thích người nào, tôi sẽ không có ý định làm người thứ ba hay gì hết. Tôi trước giờ ghét nhất là chen chân vào hạnh phúc của người khác. Loại nhân vật như vậy, tôi từ nhỏ đã luôn nghĩ mình tuyệt đối không được trở thành."

Tôi hối lỗi cúi đầu.

-"Xin---"

-"Aa, đừng xin lỗi! Cậu chẳng có lỗi gì hết!" Nott xua tay. "Chí ít, có thể cho phép tôi được đợi cậu không?"

Tôi nhìn cậu ta, cảm thấy bản thân chẳng khác gì một con nhỏ ngu ngốc.

Đùa giỡn với tình cảm người khác lâu như vậy, tôi tại sao lại có một chút cảm giác thành tựu chứ? Tôi không thể mặt dày đồng ý được. Đồng ý là hy vọng, để cậu ta ngày ngày hão huyền trong một thứ hy vọng mơ hồ là điều độc ác nhất. Tôi đã khiến một người chờ đợi tôi 13 năm rồi, tôi không thể đem loại chuyện này đặt lên một người khác được.

Nott với Harry đều giống nhau mọi mặt, bọn họ chỉ duy nhất khác nhau ở một điểm, là từ đầu tôi đã chọn Harry, chọn sớm hơn Nott những 13 năm trời. Chỉ là tôi vẫn luôn vùng vẫy không muốn hiểu mà thôi.

Nott hỏi tôi, có thể cho cậu ta đợi tôi không? Tôi không đáp, sau đó cũng không có cơ hội trả lời nữa.

Một tuần sau đó là Giáng Sinh, tôi xách va-li trở về nhà, cũng không ngờ kì nghỉ bất đắc dĩ này lại kéo dài ngoài dự kiến. Tôi từ Giáng Sinh đến gần cuối năm học, căn bản cũng không có trở lại Hogwarts nữa.

***

Thông báo: Chính thức drop.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net