113.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, tôi cùng cô Marge, và một người bạn nữa của cô, đến một nhà hàng nhỏ địa phương dùng bữa sáng. Cô Marge cùng bạn mình ngồi một phía, tôi ngồi một phía đối diện im lặng dùng bữa, hoàn toàn không có ý định can dự vào câu chuyện của hai người phụ nữ trước mặt.

Tôi ăn nốt miếng trứng ốp-la trên đĩa, đặt dao nĩa xuống, sau đó tự mình gọi một cốc cafe.

Bình thường tôi không hay uống cafe thế này, tôi thích trà hơn, đặc biệt là Earl Grey. Hồi năm Hai có lần tôi bảo cụ Dumbledore là mình không thích Earl Grey lắm, đúng là tôi không thích, nhưng tôi là người Anh, và như mọi người thường bảo: "Anh Quốc là xứ sở của trà".

Cô bồi bàn chỉ mất 5 phút tổng cộng để đem cốc cafe ra. Tôi nói cảm ơn một cái, sau đó dùng kẹp nhỏ gắp thêm 2 viên đường vào cốc, lại cho thêm một ít sữa tươi vào. Tôi không thích vị đắng, ngọt cũng không thích lắm, kì thực tôi thích ăn cay một chút, mặn một chút, khẩu vị này có phần giống với người Trung Quốc.

Tôi tự bật cười bởi suy nghĩ kì quặc này.

Tự dưng hôm nay tôi thích uống cafe, lại thích cho thêm đường. Trước giờ tôi chưa từng làm điều này.

Sau bữa sáng, cô Marge chở tôi ra nhà ga Ngã Tư Vua lần nữa. Chúng tôi nói chuyện một chút, cô Marge còn đưa một hộp quà nhỏ cho tôi, trước khi rời đi còn chúc mừng Giáng Sinh. Mặc dù hôm nay là 25 rồi, tối qua cô còn chẳng thèm nhớ có đứa cháu này nữa.

Tôi hơi bối rối cất hộp quà đi, tiến đến quầy mua một vé đến Midlands, sau đó rất nhanh lên tàu.

Thời điểm này hầu hết mọi người đều đã trở về nhà, chuyến tàu tôi đi vì vậy mà rất vắng người. Tôi không quá khắt khe với việc chọn chỗ, sau khi đi dọc hết toa B của đoàn tàu, tôi chọn một chỗ thưa thớt ở toa C gần nhất với khoang ăn uống, rồi thả mình xuống một chỗ khuất bóng.

Khoảng giữa chuyến đi, có cuộc gọi đến từ Andrew.

Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe thấy anh ấy nói trước.

"Chúc mừng Giáng Sinh, Orange. Cảm thấy tâm trạng tốt hay xấu đây?"

Tôi liếm môi, ừ hử một hồi trong điện thoại, "Anh gọi chỉ vì muốn cạy khóe em à?"

"Aizo, đương nhiên là không rồi. Nhưng mà nghe Daisy kể mấy chuyện trên trường xong, anh liền cảm thấy em với Theo, hai đứa đúng là..." Anh ấy phát ra một tiếng thở như bất đắc dĩ lắm. "Bản thân cứ tự mình quyết định như thế, em không thấy khó chịu khi không thèm nghe suy nghĩ của người khác à?"

Tôi thờ ơ nhấn mạnh, "Em nghe cậu ta nói hết rồi."

"Rồi em vẫn kiên quyết muốn phủ nhận quan hệ giữa hai đứa?"

-"Tên lắm chuyện, anh từ lúc nào thích hóng hớt vậy?" Tôi kiềm chế một tiếng chửi thề muốn phát ra từ miệng, hơi ghì tay vào điện thoại. "Em không thích cậu ta, em nói rõ rồi."

"Nhưng nó thích em, giờ em tính sao?"

Tôi bực bội quát lại anh ấy, "Đó là việc của cậu ta! Em đã nói rõ là bọn em sẽ không đi đến đâu cả! Em không thích làm việc mà không có kết quả! Không có tương lai thì tại sao phải gắng gượng chứ?!"

"...Bình tĩnh nào, Orange."

Tôi thở dốc, may mà xung quanh vắng người, nếu không thì những gì tôi vừa mất kiểm soát nói ra nhất định sẽ là tiêu đề nóng cho tờ báo London ngày mai: "Học sinh thời nay phát bệnh thần kinh sớm" chẳng hạn.

-"...Cúp máy đây."

Andrew đột ngột nói, "Anh muốn hỏi một chuyện..."

Tôi nhướn mày, im lặng nghe anh ấy nói tiếp.

"Em xác định, em đòi chia tay với Theo không phải vì thằng nhóc Potter không?"

Tôi im lặng, nhưng im lặng cũng coi như đồng tình rồi.

"Không đáp lại? Thế mà hồi đầu ai còn nói nhất định bọn em sẽ không thể yêu yêu đương đương chứ? Em đúng là con người mâu thuẫn, bé con ạ. Em có thấy em như thế là vừa tổn thương đến Potter, vừa tổn thương Theo không?"

-"...Anh không liên quan đến chuyện này. Im đi."

"Theo là em trai anh đó, sao lại không liên quan được? Em khiến nó buồn, anh đương nhiên sẽ bênh vực nó hơn em rồi."

Tôi vò tóc, thở một hơi mệt nhọc.

-"Giờ em đang trên đường về nhà, Andrew. Em sẽ gọi lại sau."

"...Được. Merry Christmas lần nữa, Orange. Tận hưởng thời gian bên gia đình đi nhé."

Tôi bất đắc dĩ gật đầu, "Merry Christmas, Andrew."

Chúng tôi nhanh chóng cúp máy. Tôi đem điện thoại nhét vào sâu trong balo, tâm trạng xấu đi rất nhanh chỉ vì cuộc gọi này.

Có một điểm tôi luôn phải thừa nhận, đó là Andrew rất biết cách nói chuyện trúng vào trọng tâm. Anh ấy thản nhiên xoáy vào điều mà người khác đang lo ngại, rất dễ dàng, rất thoải mái, hoàn toàn giống như anh ấy biết cách đọc suy nghĩ người ta vậy.

Đến cả tôi, tôi cũng không biết phải đáp lại thế nào. Anh ấy nói đúng, vậy nên tôi lại càng khó xử.

Tổn thương một người đúng là điều đáng sợ nhất. Mà tôi, cùng một lúc lại tổn thương cho những 2 người lận. Bọn họ cảm nhận thế nào, thật xin lỗi, tôi không phải đọc tâm giáo sư, tôi không biết được. Nếu tôi không dựa trên phán đoán của mình về cảm nhận của bọn họ để ứng xử lại, thì có khi bọn họ còn buồn hơn.

Lựa chọn giữa buồn và buồn hơn, tôi đoán ai cũng biết sẽ phải chọn cái gì rồi.

Tàu về đến Midlands khoảng 3 giờ chiều. Tôi mơ màng tỉnh dậy khi được nhân viên soát vé đánh thức. Nhanh chóng lấy hành lí rồi rời tàu, tôi vừa bước ra sân ga ngoài đã thấy con xe của ba tôi đợi ở cạnh một góc đường.

Quãng đường từ ga tàu về tới Cokeworth tốn thêm 2 tiếng nữa, tôi vừa bước lên xe đã lập tức thiếp đi, đến lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên giường ở nhà ông bà.

Đây là phòng cô Lily, tôi dụi mắt, mơ màng thấy được bình hoa Lily đỏ được đặt trên bàn. Sau đó không còn buồn để tâm nữa, tôi lật chăn ngồi dậy, xỏ dép bông trong nhà, lấy thêm một cái áo khoác mặc vào, bỏ xuống tầng.

Lại là một cảnh tượng quen thuộc. Dudley đang ôm một đĩa bánh quy nhấm nháp, lúc tôi xuống đến nơi, anh ta tặc lưỡi nói một câu:

-"Đi có một quãng mà làm như mệt mỏi lắm. Mày trông mày kìa! Xấu hoắc!"

Tôi đưa tay chỉnh lại phần tóc mái, thờ ơ gật đầu, "Anh cũng xấu, y chang một con lợn 5 tấn rưỡi, anh trai ạ." Tôi biết anh ta đang lườm tôi, vậy nên tôi càng ra vẻ lạnh nhạt nhất, cười cười nói. "Merry Christmas, Dudley."

Ba và ông ngoại ngồi uống trà với nhau ở gần chỗ Dudley đang ăn bánh. Tôi cúi đầu chào ông ngoại một cái, sau đó đi vào bếp.

Mẹ và bà ngoại ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, tôi toan mở cửa, nhưng sau đó nhanh chóng dừng lại. Lúc đó không khí đã vô cùng căng thẳng, tôi không dám bước vào, chỉ có thể im lặng đứng ngoài, lắng nghe câu chuyện của hai người họ.

Bà ngoại vuốt ve tấm ảnh của cô Lily, giọng nghẹn ngào nói, "Nó là một đứa trẻ tốt biết bao, tại sao Chúa lại không để cho nó thêm chút thời gian chứ? Đến cả cháu trai của mẹ, mẹ còn chưa được nhìn thấy một lần..."

Mẹ Petunia cắn môi, "Dudley cũng là cháu trai mẹ mà."

-"Dudley? Đúng, là cháu trai mẹ, nhưng là do con sinh ra."

Tôi nhăn mặt, do mẹ tôi sinh ra thì sao? Không phải vẫn là cháu trai bà à?

Bà ngoại ôm mặt, nức nở giữa cơn thổn thức khe khẽ, "Từ cái ngày Lily bắt đầu vào học ngôi trường phù thủy đó, mẹ đã mong chờ đến ngày được nhìn cảnh nó đoàn tụ cùng gia đình của riêng mình. Mẹ mới chỉ được nhìn mặt con rể đúng một lần duy nhất, là vào ngày cưới của Lily. Sau đó, vĩnh viễn không thấy nữa...Chúa ơi, chúng nó đâu có tội tình gì chứ?"

Mẹ tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Mẹ à, Lily mất hơn 10 năm rồi. Con mới là người chăm sóc cho mẹ trong từng đấy năm. Mẹ đừng chỉ thương nhớ mỗi Lily được không? Còn con nữa mà..."

Bà ngoại trừng mắt, "Nhưng người mẹ cần là Lily!!"

Mẹ tôi lập tức đứng bật dậy.

-"Lily chết rồi, mẹ! Mẹ tỉnh lại đi! Con mới là người đã ở bên mẹ, không phải nó!!!"

-"Nhưng mày không có tài năng!! Mày chỉ là một đứa tầm thường!!" Bà gào lên. "Lily là phù thủy, nó là niềm tự hào của nhà ta!!"

-"Mẹ!!" Mẹ tôi bật khóc. "Lily và James sau khi kết hôn chưa lần nào trở về thăm ba mẹ được một lần! Kết hôn 2 năm trời, bọn nó cũng không gửi được một lá thư về cho mẹ! Tại sao lúc nào cũng là Lily?! Phù thủy thì sao chứ?! Tầm thường thì sao chứ?! Con cũng là con gái mẹ cơ mà!!

-"Im miệng, Petunia!!"

Tôi hoảng mình khi nghe một tiếng chát, rồi tiếng choang một cái, vội vàng đẩy cửa lao vào.

Mẹ bị bà ngoại tát một cái, sững sờ ôm má đứng một bên. Bà ngoại hoàn toàn không để tâm đến hành động mình vừa làm, chỉ luống cuống quỳ xuống đất nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh từ khung ảnh của cô Lily lên, khóc rất lớn.

-"Lily của mẹ...Lily..."

Mẹ quay sang nhìn tôi, và tôi chỉ có thể cứ vậy đứng chết lặng nhìn bà.

Mẹ vừa nãy, thực sự nói là hai từ "phù thủy". Tôi hiểu, mẹ đã đến cực hạn rồi. Mẹ đã đấu tranh, nhưng mẹ đã thất bại. Điều này không phải việc tôi có thể sửa chữa.

Tôi còn có thể làm gì nữa bây giờ...?

Mẹ Petunia xông đến đẩy tôi ra, lao ra khỏi phòng bếp, một mạch chạy lên cầu thang. Từ phòng khách có tiếng ông ngoại mắng bố vọng vào:

-"Thứ không biết dạy con! Thứ vô dụng!

Dudley từ ngoài phòng khách đi vào bếp, anh ta nhìn tôi, giống như cái cách lúc nãy mẹ đã nhìn tôi, cực kì thản nhiên nói:

-"Mày xem kìa, tại mày đó."

Tôi bật cười, "Sao lại là tại em?"

-"Còn không phải vì mày là phù thủy à? Nếu bà không biết mày là phù thủy, bà sẽ không nhớ cô Lily gì đó đến thế. Bà cho rằng mày chính là nguồn gen lặn đã lần nữa sống lại của nhà Dursley, bà yêu mày, vì mày giống cô Lily. Vì mày là phù thủy."

Tôi bật cười.

-"...Nhưng em đâu phải con ruột."

Dudley nhún vai bỏ đi.

Tôi không đành lòng nhìn bà ngoại tiếp tục than khóc nữa, chỉ có thể bước vào đỡ bà dậy, khuyên nhủ một lúc, bà khóc cạn cả nước mắt rồi thì ông ngoại mới vào. Tôi nhìn ông đỡ bà khuất sau cánh cửa phòng bếp lâu thật lâu, mới lặng lẽ lấy chổi quét mảnh thủy tinh bị vỡ dưới sàn đi.

Bức ảnh cô Lily nằm một góc trên đất. Tôi bật cười cầm bức ảnh lên. Cô Lily ở trong ảnh xinh đẹp bao nhiêu, đáng yêu bao nhiêu, tóc đỏ đẹp thế này, mắt xanh hoàn mỹ thế này, một người con gái trong mơ. Harry giống bố cậu ấy, nhưng đôi mắt thì đặc biệt giống mẹ. Đến cả con trai cũng tài giỏi hoàn mỹ, cô Lily đúng là một hình mẫu cho cuộc sống hoàn hảo mà một người phụ nữ mong ước mà.

Chẳng trách bà ngoại lại yêu cô như thế. Nếu con gái tôi mà tài giỏi như cô Lily, tôi nhất định cũng sẽ rất tự hào về nó.

Cơ mà, cái gì là quá khứ thì nên là quá khứ.

Tôi ném bức ảnh của cô Lily vào túi rác, thở hắt một cái.

Dù sao cô cũng đã mất rồi, mất hơn 10 năm rồi. Mẹ tôi nói đúng, người đã chết thì cũng không thể sống lại. Níu kéo để làm gì chứ? Vô tích sự.

Tôi quẳng túi rác ra ngoài, dứt khoát đóng cửa quay vào nhà.

Giáng Sinh tệ hại, gia đình xung đột. Tôi rốt cục nên dùng biểu cảm nào để trải qua ngày lễ này bây giờ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net