114.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từ trong giấc mộng bừng tỉnh, mặc dù đang là giữa mùa đông, khí hậu ở Cokeworth dù có tốt đến đâu cũng không thể khiến tôi chỉ mặc độc một cái áo mỏng lẫn cái quần ngủ mà thản nhiên bước ra ngoài.

Tôi vơ đại chiếc áo bông treo trên giá, xỏ chân vào dép, tiến đến chỗ để hành lí bắt đầu lục lọi, lôi chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông ra khỏi mớ đồ hỗn tạp.

Hiện giờ là gần 8 giờ tối.

Tôi theo quán tính chỉnh lại phần tóc mái, hơi hắng giọng để khiến giọng mũi bớt đi, bắt đầu ấn nhận.

-"Andrew, buổi tối tốt lành."

Đầu dây bên kia im lặng.

Tôi có chút khó hiểu, hơi khịt mũi, vùi mình vào trong chiếc áo bông, lần nữa cố gọi, "Anh gọi em có việc gì vậy?"

"...."

-"Andrew?"

"..."

Anh ấy vì sao cứ yên lặng vậy? Tôi bối rối nhìn chiếc điện thoại, có chút hoang mang suy nghĩ. Tôi ợm ờ một lúc, đành tặc lưỡi đưa điện thoại áp tiếp lên tai, nói qua quýt:

-"Em về đến nhà từ chiều rồi, xin lỗi, lúc về tới nhà mệt quá nên ngủ quên, chưa kịp gọi lại. Ban nãy ở nhà cũng có chút rắc rối, em chưa kịp tận hưởng Giáng Sinh nữa. Còn có..."

Bên kia vẫn kiên định bảo trì sự yên lặng.

Tôi nhăn mày, cảm thấy giọng mũi có chút nặng hơn, sẵng giọng bảo, "Anh còn ở đấy không vậy? Nói gì đi, không em cúp máy đó."

"...."

-"Cúp thật đó!"

"A..."

Ngón cái vừa chạm vào nút tắt thì khựng lại.

Tôi lần nữa đặt điện thoại lên tai, khó hiểu hỏi, "Giọng ai vậy? Andrew, có phải anh đang nói chuyện với em không đó?"

"....Không phải Andrew...."

Tôi cảm thấy cái giọng này rất quen.

-"Chúng ta có biết nhau không? Sao tôi thấy giọng cậu nghe quen vậy?"

"...Có."

-"Cậu với Andrew..." Tôi mù mờ chớp mắt. "Cái đó, hai người là anh em đúng không? Tôi quen hai người đều là em trai của Andrew cả, cậu có phải một trong hai không, hay là---"

"Orange."

Tôi hoàn toàn bất động.

Cậu ta nhẹ nhàng gọi tên tôi một cái, tôi lập tức cảm thấy như đất dưới chân mình dần dần vỡ từng mảng. Âm giọng dịu dàng, trầm ổn bình tĩnh, hoàn toàn đánh vào tâm trí tôi một cú kích mạnh mẽ, khiến toàn bộ ngôn từ bay biến hết. Tôi cứ vậy đứng trơ ra tới 10 phút, đầu óc trống rỗng, rất lâu mới có thể nhẹ tênh thốt ra.

-"Nott..."

"...À, tôi..."

-"Sao lại là cậu?" Tôi bất ngờ về chính mình, không nghĩ tới bản thân có thể có âm giọng nghe êm tai tới vậy. "Cậu không ở lại trường à?"

"...Có chút việc, John bảo tôi về. Cậu...ờm, vẫn ổn chứ?"

-"Nếu không ổn thì còn làm sao được? Tôi cũng đâu phải sắp chết." Tôi đưa mắt hướng vào bình lily trên bàn, màu đỏ nổi bật rõ rệt dưới làn tuyết trắng bên ngoài. Tôi hơi ghét bỏ nhìn bông hoa chao từ phải sang trái, ngả nghiêng không kiên định, tiến đến rút từng bông một ra khỏi bình.

"Orange, cậu còn đó không?"

Tôi đặt bông hoa cuối cùng xuống bàn, lạnh nhạt ậm ừ, "Còn. Andrew đâu? Sao cậu lại cầm điện thoại của anh ấy?"

Tôi có thể tưởng tượng bản mặt cười ngờ nghệch của Nott ở đầu dây bên kia.

"Anh ấy cho tôi mượn mà. Tại tôi nghĩ dù tôi có gửi thư thì cậu cũng chẳng thèm hồi đáp lại. Mà với tính khí của cậu, dám cá cậu có thể vứt luôn lá thư của tôi vào sọt rác đó."

Tôi tựa người vào cạnh bàn, có chút đồng tình gật đầu, "Cậu nói vậy là rất hiểu tôi đó, bạn nhỏ ạ. Tôi đúng là kiểu người sẵn sàng vứt thư của ai đó vào sọt rác, nhất là..." Tôi nghịch nghịch móng tay, bật cười thành hơi. "Với những người không quen biết."

"...Tôi tổn thương đó."

-"Cũng không phải chuyện của tôi."

Bên kia có tiếng thở dài.

"...Nhân tiện, tôi có quà Giáng Sinh cho cậu. Bởi vì cậu không nói là cậu thích món gì, tôi tự ý đặt món này theo lời gợi ý của Daisy. Ừm...Cái đó, tôi gửi cho cậu nhé?"

Tôi trùng mắt, không vui vẻ lắm khi nghĩ tới việc phải nhìn thấy mặt cậu ta.

-"...Không. Mấy hôm nữa tôi sẽ gặp Andrew, cậu có thể nhờ anh ấy đưa hộ." Đột nhiên cảm thấy không vui lắm, tôi hơi cao giọng, thẳng thừng nói. "Cậu nói xong chưa? Xong rồi thì tôi cúp máy đó. Tôi nhớ mình đã nói một lần rồi, tôi không muốn một mối quan hệ lưng chưng mơ hồ. Nếu không thể rõ ràng với nhau, vậy thà rằng đừng gặp nhau còn hơn. Cậu---"

"Tôi không có ý gì cả, cậu nghĩ nhiều rồi. Chỉ là muốn tặng quà Giáng Sinh cho cậu thôi..."

-"...Cảm ơn." Tôi nhỏ giọng nói thêm. "Lần sau đừng làm thế nữa, Nott. Tôi thật sự không vui đâu."

"...Xin lỗi..."

Tôi thở một hơi, mơ màng thấy làn khói trắng từ mũi mình phả ra, ngơ ngẩn gật đầu, "Còn có, nói với Andrew, nếu lần sau còn dám để cho cậu dùng phương thức này liên lạc với tôi, tôi sẽ không bao giờ nghe máy của anh ấy nữa."

"...Tôi nói nốt một câu được không?"

Tôi theo quán tính gật đầu, mặc dù tôi biết Nott chẳng thể nhìn thấy được hành động của mình.

"...Chúc mừng Giáng Sinh, Orange."

Tôi đờ người nghe tiếng "tút" kéo dài từ đầu dây bên kia, bản thân cũng nhanh chóng tắt nguồn điện thoại, sau đó buông mình xuống giường.

Có đôi chút hơi hối lỗi, nhưng tôi đã nói rất rõ. Tôi ghét kiểu quan hệ mập mờ, cũng không muốn trở thành dạng người đi níu kéo cái cũ. Đã chia tay rồi, tôi cảm thấy chúng tôi nên giữ khoảng cách thì hơn. Tốt nhất là giống như trước kia, mỗi người một cuộc sống riêng, không ai phạm đến ai.

Dù sao, tôi cũng không nhìn thấy được con đường nào mới là tốt nhất cho cả bản thân mình lẫn Nott. Dẫu là con đường nào tôi phải lựa chọn, thì một hướng sẽ là tôi tổn thương, một hướng sẽ là cậu ta đau khổ. Sống thì đều phải thực tế, tôi không rộng lượng bao dung đến mức sẽ chấp nhận ôm đau thương về mình.

Cho đến cùng, hoa mỹ mà nói, ai cũng có một phần hèn mọn và xấu xa, khác nhau duy nhất chỉ ở cách họ biểu hiện ra ngoài. Một bên là công khai thẳng thắn, một bên là đâm dao sau lưng. Bên nào đau hơn, tôi nghĩ mọi người đều có thể tự hiểu.

***

Chiến tranh lạnh giữa bà ngoại và mẹ vẫn còn tiếp tục, và dư âm trận chiến bắt đầu lan đến cánh đàn ông trong nhà. Ngày nào tôi cũng thấy ông ngồi cạy khóe ba lúc dùng trà chiều với nhau, gần như đã quá quen tai.

Dĩ nhiên, trong mắt ông ngoại thì mẹ vĩnh viễn là tốt nhất, là công chúa nhỏ mà chỉ có một chàng hoàng tử bạch mã mới xứng đáng rước đi.

Mà ba, ba không phải hoàng tử bạch mã, nhưng ông yêu mẹ, và tôi cảm thấy giữa một chàng hoàng tử vĩnh viễn không có thật cùng một người đàn ông sẵn lòng bên mình cả đời, mẹ đã có quyết định rất đúng đắn.

Sau đó tôi viết thư kể cho Harry về những chuyện đang xảy ra ở nhà, cậu ấy cũng nhanh chóng hồi đáp. Qua thư tôi biết được việc giữa Ron và Hermione càng lúc càng căng thẳng. Tôi có chút đau lòng đọc bức thư của Harry, không thể làm bộ dáng không để tâm được, tôi viết thêm một bức thư nữa gửi cho Ginny.

Thoạt tiên, bức thư này tôi định viết cho Ron. Nhưng nghĩ cho kĩ, tôi không nghĩ Ron sẽ thích nghe tôi khuyên bảo giảng dạy, nói chuyện với Ginny sẽ dễ dàng hơn.

Cùng thời điểm đó, tôi nhận được thêm hai bức thư.

Có một bức là của Draco, một bức còn lại...

Tôi khá bất ngờ khi thấy trên phong thư ghi hàng chữ "Remus Lupin".

Tôi không nghĩ quan hệ giữa tôi và giáo sư lại tốt đến mức có thể trao đổi thư từ. Ý nghĩ này khiến tôi đắn đo một lúc lâu trước khi hạ quyết tâm đọc lá thư.

Tôi sẽ không tiết lộ bức thư đâu, ít nhất là vào lúc này, bởi lẽ tôi hoàn toàn không nhớ được giáo sư đã viết gì cho tôi. Tôi chỉ nhớ đó là một thông tin quan trọng, mặc dù mở đầu lúc nào cũng là sự dông dài khó hiểu của những người thuộc tuýp tuổi trung niên như giáo sư, nhưng phần sau là một đoạn quan trọng khác.

Chi tiết thì không thể nhớ ra, nhưng tôi biết nó liên quan đến mẹ tôi, ý tôi là mẹ ruột.

Còn có, cái tên James Potter...

Một lí do nữa mà tôi không nhớ được giáo sư Lupin đã viết gì cho tôi còn là vì tôi không giữ bức thư đó nữa. Kì thực trong tương lai gần và xa sau này, quan hệ giữa hai chúng tôi thật sự có một bước cải thiện lên, tần suất liên lạc thư từ cũng nhiều. Mỗi một bức thư của giáo sư tôi đều giữ cẩn thận, tôi cảm thấy giáo sư lớn tuổi hơn tôi, còn là bạn thân của mẹ, tôn trọng thầy là thường thức phải làm.

Bức thư gửi vào lễ Giáng Sinh năm Ba này là bức thư đầu tiên thầy gửi cho tôi, cũng là bức thư duy nhất tôi không giữ.

Sự việc ngoài ý muốn sau đó khiến bức thư hoàn toàn biến mất, cũng khiến tôi kiên quyết muốn từ bỏ cái họ Dursley.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net