117.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đại khái không nhớ được làm sao mà sau đó chúng tôi có thể tìm được một quán lẩu rồi ngồi ăn cùng nhau nữa.

Anh Quốc nói chung, và London nói riêng, đều không phải đất nước hay thành phố thiện về các loại đồ nóng như thế này. Thực chất, xét mặt thực tế thì châu Âu cũng không phải châu lục của món ăn chế biến trước mặt khách. Bọn họ là kiểu dạng quý tộc hào hoa đầy mình, đồ ăn đa phần là các loại đồ được nấu xong bày ra bàn, dùng dao nĩa cắt miếng vừa miệng để ăn, không phải loại gắp từ nồi rồi sụp soạp nhai như vậy. Trên phương diện mỹ học, đối với người châu Âu, ăn uống nhồm nhoàm có thể gọi là bất lịch sự.

Tôi về cơ bản là một ngoại lệ.

Tôi thích ăn món nóng, hơi cay hơi mặn một chút, khẩu vị cơ bản là giống người châu Á khá nhiều. Môn học tôi giỏi nhất cũng là Toán, hồi còn đi học ở Muggle, điểm môn tự nhiên về cơ bản là cao hơn môn xã hội. Tôi đặc biệt thích lẩu, cảm nhận hơi ấm lan trên từng tế bào cơ mặt thích hơn là lạnh lẽo cầm dao dĩa ngồi ăn trong một nhà hàng sang trọng. Thời lớp 5 tôi rất hay kéo Harry trốn nhà đi tìm các quán ven đường để ăn đêm. Chúng tôi không có nhiều tiền vào thời đấy, nhưng vẫn ngon hơn là dùng thịt muối với trứng ốp của Petunia.

Tôi đưa mắt nhìn Nott, cậu ta dùng đũa thạo hơn tôi nghĩ. Nott dùng đũa chọc chọc vào miếng thịt trong bát, vẻ mặt vô cùng nhẫn nhịn gắp đồ đưa lên miệng.

Tôi buột miệng hỏi, "Cậu không thích ăn lẩu à?"

Nott nhíu mày, "Trông tôi giống như người thích ăn mấy món này à?" Cậu ta dùng đũa gắp rau vào trong nồi, nguấy một lúc lâu. "Mùi chết đi được, còn dầu mỡ nữa."

Tôi nhìn vào chỗ rau cậu ta vừa đổ vào nồi.

-"Cậu đừng đổ nhiều quá. Rau sẽ nhừ, mà rau nhừ rồi thì đừng bảo tôi ăn." Tôi cầm đũa gắp một miếng há cảo từ nồi ra, chấm tương, đưa vào miệng nhai chậm. Mặc dù là ăn lẩu, nhưng quán ăn là quán vỉa hè, tôi khịt mũi sụt sịt một lúc, thuận tay kéo áo khoác đè lên người. "Lạnh nhỉ?"

-"Đại ca, đêm nay là -5 độ. Tôi cũng không thể hiểu vì sao cậu lại chọn một quán vỉa hè nữa." Nott càu nhàu câu này đã đến 10 lần tất thảy. Từ khi chúng tôi từ bệnh viện bước ra, cậu ta vẫn chưa hết bực bội. "Lẩu này sao cay vậy?"

Tôi nhìn vào menu, "Tôi gọi lẩu Trùng Khánh đó."

Nott vớt rau ra đĩa, nhíu mày nhìn tôi. Cậu ta chắc không tìm hiểu về văn hóa Trung Quốc rồi.

Tôi miễn cưỡng hắng giọng, "Đại khái là một loại lẩu thuộc một thành phố ở Trung Quốc. Cậu biết mà, người Trung ăn rất cay."

Nott đem vẻ mặt vô cùng khó chịu nhìn bát nước chấm trước mặt.

-"Đã cay nước lẩu còn cay luôn cả đồ chấm nữa. Dạ dày bọn họ cũng tốt thật, chưa bị lủng."

-"Đừng nói thế..." Tôi nhét rau vào miệng, nhai chầm chậm. "Tôi thích Trung Quốc lắm đó. Có một bài hát tôi thích nghe, ca sĩ là người Trung."

Nott cười cười, mang ý tứ trêu chọc, "Tôi đồng ý đi ăn với cậu là vì gì nhỉ?"

Tôi hơi dừng động tác cầm đũa. Bởi vì cậu ta đột nhiên nói câu này, tôi thực ra cũng không biết đáp thế nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn nước lẩu sôi ùng ục trong nồi.

-"Vì cậu thích tôi."

Nott dừng động tác đưa đồ ăn lên miệng, trực tiếp thả miếng thịt xuống bát.

Tôi cười cười, "Không phải à?"

Cậu ta lắc đầu, xong lại gật. Không biết vì nóng hay mắc cỡ, tôi thoáng thấy vành tai người trước mặt đỏ lên.

Tôi cảm thấy hành động mâu thuẫn này của Nott rất hài hước. Trước giờ tôi luôn cho rằng cậu ta là loại người kiên định, một hành vi làm ra tuyệt đối chỉ mang một ý nghĩa, ý nghĩa đó cũng không phải dễ đoán ra được. Mà tôi đoán ra tâm tư của cậu ta rất nhanh, dù cậu ta lấp lửng không dám hành động dứt khoát.

Tôi buông đũa xuống bát, đưa mắt nhìn xung quanh. Thực ra quán lẩu cũng không phải ít người, dù thời tiết lạnh muốn chết, nhưng hóa ra cũng có những người không hẳn là mang đậm nét người Anh như tôi nói. Bọn họ cũng thích lẩu như tôi, hoặc cũng thích được thưởng thức cảm giác cay nóng mằn mặn của món ăn, hoặc vì lí do riêng thì tôi không biết được.

Tôi cũng có lí do đó, chọn thời điểm này nói rõ luôn. Nhắc lại, tôi sẽ không mập mờ, Nott nên thích người khác hơn là chờ đợi tôi gì đó. Không thực tế, mà cũng không phải trò đùa giống mấy tiểu thuyết ngôn tình đâu.

-"Cậu có biết vì sao tôi chọn lẩu không?"

Nott buông một từ "không", vẫn chuyên chú ăn.

Tôi hơi bật cười, "Hồi trước tôi với Harry cũng hay đi ăn đêm với nhau, mà hay ăn nhất là..." Tôi thở một hơi, nhìn xuống nồi lẩu trước mặt. "Món này này."

Tôi nén cười, cúi đầu nhìn xuống bát đồ ăn đã vơi hơn phân nửa, buồn tay lấy đũa chọc vào miếng há cảo ở bên trong, chọc đến khi nhìn thấy nhân thịt luôn.

-"Harry có khẩu vị giống cậu, đều là kiểu người châu Âu, không thích đồ cay nóng, nhưng mà lần nào tôi rủ cũng đều đồng ý đi. Đa phần là tôi ăn, nhưng chí ít trước khi tôi ăn xong, cậu ấy cũng sẽ không buông đũa trước. Có lần đi ăn tôi còn đòi uống rượu, cậu ấy không can được, sau đó lại miễn cưỡng uống cùng tôi. Dĩ nhiên lần đó chúng tôi chỉ chơi dại, mặc dù nghĩ là không sao, nhưng tôi không ngờ bản thân sau hôm đó lại bị cảm. Vì giấu ba mẹ nên không thể nói rõ, sau đó 1 tháng, mỗi buổi sáng dậy đều là Harry chuẩn bị đồ giúp tôi. Tính tôi rất bừa bộn, hay quên nhất chính là khăn choàng, cậu ấy cũng sẽ giống cậu quàng cho tôi. Cặp sách cũng sẽ giúp tôi cầm, bài trên lớp cũng giúp tôi ghi." Tôi nhẹ tênh kết luận. "Chính là, tôi không biết người khác nhìn cậu ấy thế nào. Đối với tôi, Harry luôn luôn tốt bụng, và vĩnh viễn tốt bụng như thế."

-"Ừ." Nott không chút do dự nói thêm. "Cậu ta chỉ tốt với cậu thôi đó."

Nắm bắt trọng tâm cũng nhanh đấy.

Tôi không phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận, chỉ im lặng cúi đầu nhồi đồ ăn vào miệng.

Nott ậm ừ cho có một hồi, rất chuyên chú nhai đồ ăn trong miệng. Cậu ta nuốt xuống, đặt đũa sang một bên, lấy khăn lau miệng, sau đó cực kì thản nhiên hỏi:

-"Rồi sao? Cậu nói vậy là có ý gì?"

Tôi nuốt không trôi đồ ăn trong miệng, suýt mắc nghẹn luôn.

Cậu ta khoanh tay, nhún vai rất điệu bộ.

-"Đây không phải chuyện cậu quản lí được. Nói cho cậu là muốn thông báo, còn dù cậu bảo có hay không cũng không ép tôi được. Đại ca, tôi không phải đã nói là cậu muốn tiến tới với Potter thì cứ tiến sao? Tôi cũng chẳng muốn xen vào làm người thứ ba. Còn có, không phải xét về phương diện khác ngoài thời gian và tình cảm, tôi vẫn còn hơn cậu ta sao?"

Tôi nhướn mày, "Chẳng hạn?"

Nott không buồn đáp, chỉ đưa tay quệt nhẹ qua môi, sau đó cực kì lưu manh cười.

-"Rồi sao? 2-1 chưa?"

Tôi chính thức đập bàn đứng dậy, "Thanh toán!"

Nói một hồi tâm ý dạt dào như thế cũng không khiến thằng cha này thông não được.

Tôi cực kì hậm hực hỏi lúc quay lại bệnh viện:

-"Xin hỏi cậu, thiếu gia, tôi có gì tốt mà cậu thích đến thế? Con người lạnh lùng trước kia mà các nàng ở trường tung hô cậu đâu rồi?"

Cậu ta cười cười. "Cậu không thấy rất nhiều người thích nói chuyện với cậu à? Vì cậu biết ăn nói đó, một điểm cộng cực lớn. Còn có, cậu rất xinh, về chung là hợp mắt nhìn của tôi. Và, ừ, không thể phủ nhận là cậu rất giỏi, nhưng mà tùy hứng quá. Tôi đại khái cũng hiểu được cái bảng điểm của cậu rồi. Môn nào thích thì sẽ giỏi, nhưng cân bằng đi nhé." Nott thản nhiên choàng vai qua tôi, cúi đầu nói thầm. "Giáo sư Sprout sắp chờ cậu quay lại để chém cậu rồi đấy."

Tôi nhăn nhó đẩy cậu ta ra, "Lúc này không phải nên nói là "tôi cũng không biết thích cậu ở điểm gì" hay "điểm nào cũng thích" à. " Tôi tỏ vẻ nghi ngờ lườm cậu ta. "Tôi có chút quan ngại về việc cậu thích tôi hay không đấy."

Nott chớp mắt, "Có sao? Hai chuyện khác nhau đó chứ. Tôi thích một người sẽ là dựa trên lý trí, cảm thấy người đó có ấn tượng với tôi thì mới thích. Cậu có nhan sắc, có trí thông minh, còn biết ăn nói, không phải tất cả các chàng trai đều sẽ thích một cô gái như vậy sao?"

Tôi rất ngượng ngùng quay mặt đi, kiên quyết giữ im lặng.

-"Tôi nói nè, không phải mỗi tôi với Potter thôi đâu. Còn có vài người nữa cũng để ý cậu. Chỉ là, tiểu thư à, bạn cậu quá tài năng, người cậu thích cũng quá tài năng, mà người thích cậu cũng quá tài năng." Cậu ta cười cợt huých tay tôi. " Bọn họ chính là không dám đối đầu trực diện đó."

Tôi chính là chưa hề nhìn nhận luôn, đời tôi thực sự toàn diện như thế à?

-"À, nhưng cậu thì có thêm một điểm nữa rất tốt." Nott nghiêng đầu. "Chính là tôi cảm thấy tâm đầu hợp ý, có một loại cảm xúc muốn tiến đến với cậu đó."

Giữa đường đi có cuộc gọi đến, tôi vừa nhấc máy đã bị Andrew chửi tơi bời. Anh ấy bảo tôi đưa điện thoại cho Nott, mặc dù tôi không biết hai người họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ta, tôi cam đoan số phận hai chúng tôi cũng không hề khác nhau.

Nott dập máy, sau đó vẫn mỉm cười hì hì.

-"Anh ấy bảo cậu là bệnh nhân, tránh đồ cay nóng dầu mỡ là chủ yếu. Chúng ta đi ăn một bữa này là coi như số mệnh cậu định đoạt rồi."

Tôi liếm môi, nhỏ giọng bảo, "Bệnh cảm có thể lây nhiễm đó."

-"Ồ? Có sao?"

-"Cậu ban nãy hôn tôi 2 lần." Đảm bảo da mặt tôi phải dày lắm mới dám nói toẹt ra. "Cậu cũng bị dính bệnh rồi, Nott. Số phận hai chúng ta không khác nhau là bao đâu."

-"Không cùng sinh nhưng cùng tử à?" Nott thở một hơi. "Thực ra nghe không tệ lắm."

-"Đừng có nói mấy câu sến rện nữa. Ớn chết đi được." Tôi giả bộ run rẩy, mà cũng chả biết có phải là giả bộ không. "Sáng mai tôi còn có việc, về sớm đi."

Sau đó bọn tôi còn lảm nhảm thêm về một vài chuyện vớ vẩn nữa. Tôi cũng hơi bất ngờ, không nghĩ chúng tôi vẫn còn có thể tự nhiên nói chuyện như thế này. Thực ra nếu không phải thật sự nghiêm túc yêu đương, tôi nghĩ chúng tôi cũng có thể hợp làm bạn. Tôi cũng không quá bài trừ, dù sao thì trừ bỏ cảm xúc "tiến đến" ra, tôi rất đồng ý chuyện "tâm đầu hợp ý" của Nott.

Nói chuyện chơi chơi, hay tán nhảm mấy câu, kì thực cũng không phải tệ đến thế.

Tôi bảo với Nott là tôi thích Harry, nhưng không nói là tôi định sẽ tiến đến với cậu ấy. Tôi luôn cảm thấy tôi không tốt đủ để cùng Harry trải nghiệm cảm xúc yêu đương gì đó. Thế giới có tới 7 tỷ người, cậu ấy có thể thích 6,999,999,999 người kia, xui xẻo thế nào lại vào 1 người còn lại là tôi, tôi thật sự rất bất mãn.

Mà, nghĩ xa hơn đi, nếu tôi cùng Harry thành người yêu, sau này nhỡ chúng tôi chia tay, tôi cũng không muốn tình bạn hơn 10 năm của chúng tôi sẽ vì chuyện này mà tan. Dù sao, tôi cũng không có loại suy nghĩ muốn đi đến cùng với cậu bạn thân nhất của mình. Nó vẫn là lạ sao đó, tôi vẫn quen việc chúng tôi tâm sự thân thiết hơn là kiểu vợ chồng chung chăn chung gối.

Trước đây có một câu nói thế này: Mỗi ngày thích cậu, thích nhiều hơn một chút, hy vọng sẽ có ngày yêu cậu.

***

Tìm người cùng thuyền, mọi người thích ai nào? Cá nhân mình thì thích Nott hơn.

Xin hỏi là mọi người ăn đường 2 chap là đủ chưa ạ? Nhưng mà chia buồn là chap sau không còn đường đâu nhé, hết chap này là đợi đến quyển 4 mới có đường tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net