118.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa đến 5 giờ sáng hôm sau tôi đã bị dựng đầu dậy.

Andrew thật sự là một thằng cha mắc toi...

Giữa thời tiết giá lạnh như vậy đó, tôi giữ rịt bên người cái khăn choàng hôm qua Nott đưa, sau đó trùm mũ len, mặc áo bông dày cộp, chân đi giày dẫm gót lết ra ngoài, bộ mặt khẳng định rất khó ở.

Tối qua sau khi trở về, chị y tá Ann có đến chửi tôi một trận. Chung quy là do tội đi ăn đêm về xong, lo sợ tôi đang cảm mà lại ăn đồ dầu mỡ như kiểu lẩu, chị dứt khoát lôi tôi đi kiểm tra toàn thân một lượt. Bác sĩ phụ trách nói nồng độ axit trong dạ dày của tôi sắp vượt mức rồi đấy, nếu không điều tiết ăn uống thì chẳng thêm 1 tháng nữa là sẽ nhập viện lần hai vì "loét dạ dày".

Sau khi kết quả từ đầu vào thông đến đầu ra một cách mỹ mãn, thì đời tôi lại không mỹ mãn như thế. Andrew xách cổ tôi ném vào văn phòng của ảnh xả một tràng liên quan đến bệnh lí đường ruột, dĩ nhiên tôi đâu có ngu đến nỗi không biết mấy bệnh về dạ dày nghiêm trọng thế nào, chỉ là trước giờ tôi thật sự chưa cảm thấy thân thể mình có gì bất ổn về tiêu hóa cả.

Nott thật sự đến trước mặt Andrew khai báo thêm một chuyện, "Anh à, hồi trước nằm trong bệnh xá Hogwarts cậu ấy còn dùng cả thuốc an thần đó."

Andrew dứt khoát ném tôi đi nội soi dạ dày một lượt.

Mọi người hiểu "nội soi" là sao không? Chính là có một cái ống nhét vào soi bên trong người bạn qua đường thực quản, và gọi nguyên thủy hơn thì chính là  họng đấy.

Cảm giác sau khi nội soi xong chính là buồn nôn muốn chết, chẳng hay ho gì khi có cái gì đó to hơn đồ ăn trôi qua họng cả.

Tôi thật sự đã nôn một trận sau khi tỉnh dậy vào 3 giờ sáng hôm nay.

Vấn đề chính mà tôi muốn nói hiện giờ, chính là gần sáng hôm nay Andrew có một ca mổ, nghe nói bệnh nhân là một phụ sản bị sảy thai, nguyên nhân là do tai nạn giao thông. Lúc sớm nay bật tivi xem thời sự 7 giờ sáng, tôi cũng thấy phóng viên nói về việc 3 giờ sáng ngày 27/12 xảy ra tai nạn ở gần quảng trường trung tâm. Mặc dù không có ai tử vong, nhưng có 1 người bị thương nặng, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện Wellington.

Lúc tôi cùng Nott từ quán lẩu trở về thì bệnh viện đang trong tình trạng hỗn loạn. Sau khi Andrew từ văn phòng đi đến thì bệnh nhân ngay lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật. Thai nhi đã được hơn 9 tháng, dự trù tuần sau là đến ngày sinh rồi.

Thời điểm đó tôi vừa nội soi xong, cũng vừa nôn một trận từ nhà vệ sinh xong. Y tá Ann tìm tới yêu cầu tôi phải truyền thêm một bình bổ sung nước, chị thay bình mới cho tôi, sau đó để mặc tôi ngồi ở băng ghế đợi dưới tầng 1, đối diện với quần tiếp tân.

Nott đứng dậy bảo, "Tôi đi mua nước."

Và cậu ta đi thẳng.

Tôi chán nản ngồi ở đó, cảm thấy vô cùng lạc lõng nhìn mọi người tất bật qua lại.

Đột nhiên một ông chú đến ngồi bên cạnh tôi.

Tôi có hơi bất ngờ nhìn qua. Ông chú có vẻ ngoài 40, tóc vàng nhạt, xét về độ tuổi của ông ấy thì có thể nói là khá điển trai. Tôi âm thầm nhìn xuống bộ vest đen đắt tiền, có thể nói là một người đàn ông tài hoa, trên tay trái còn đeo nhẫn vàng, một người có gia đình. Ở độ tuổi trung niên, ông ấy thuộc kiểu người đang ở đỉnh cao sự nghiệp cùng gia đình đuề huề.

Chú ấy ngồi cạnh tôi không lâu. Hai đùi nhấp nhổm không yên, liên tục cắn móng tay, dù thời tiết lạnh nhưng trên trán lại là một lớp mồ hôi mỏng. Lúc chú đứng lên bỏ đi, tôi liếc mắt cũng thấy máu đỏ dính trên cổ tay áo sơ-mi bên trong.

Tôi cũng có thể mơ hồ đoán được, chú ấy là chồng của người phụ nữ bị sảy thai.

Tầm 5 giờ sáng, sau khi thay từ bình truyền nước sang bình dinh dưỡng, tôi mơ màng ngủ gật trên ghế chờ. Ca phẫu thuật từ lúc bệnh nhân được đưa đến đã trôi qua 2 tiếng, tôi gà gật nghe được y tá trong bệnh viện chạy xôn xao tìm người có nhóm máu A. Mặc dù cũng có vài người tình nguyện giúp truyền máu, nhưng nghe bảo là xuất huyết tử cung của người mẹ quá nặng, cuối cùng cả mẹ lẫn con đều không giữ được.

Nửa tiếng sau đó, phòng phẫu thuật tắt đèn, Andrew mặc áo phẫu thuật màu xanh lá, đeo khẩu trang y tế, đẩy cửa bước ra, lạnh lùng đến trước mặt người đàn ông lúc nãy ngồi cạnh tôi.

-"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân xuất huyết không ngừng, không thể cầm máu được. Người nhà có thể vào gặp bệnh nhân lần cuối."

Người đàn ông kia hốt hoảng nắm tay Andrew, lắc đầu kịch liệt, "Không! Làm ơn bác sĩ, bao nhiêu tiền cũng được!! Xin hãy cứu mẹ con cô ấy! Chí ít, chí ít cũng phải cứu được người mẹ! Làm ơn bác sĩ!!"

Andrew lạnh lùng rút tay ra, lắc đầu.

-"Cô ấy chỉ còn 5 phút thôi. Tranh thủ đi."

-"KHÔNG! BÁC SĨ! CẦU XIN ÔNG! CỨU HAI NGƯỜI HỌ, LÀM ƠN!"

-"Còn 4 phút."

Người đàn ông kia vội vàng tông cửa phòng phẫu thuật, bước vào trong.

Nott kéo tay tôi, "Này, về phòng đi. Thêm một hồi nữa là---"

Cậu ta chưa kịp nói xong thì đã có chuyện.

Từ cửa ra vào của bệnh viện có một đám người xông vào. Một người đàn ông đã quá trung niên, một người phụ nữ trung niên, cùng một chàng trai cao lớn bước đến. Bọn tôi đều không mất quá một giây để trao đổi ánh mắt với nhau: Chắc chắn là gia đình của cô gái kia.

Nott coi bộ đã không biết làm gì rồi.

Người đàn ông quá trung niên, chính là bố bệnh nhân kia, xông đến đánh Andrew một trận. Ông ta vừa đấm xa xả lên mặt anh ấy vừa luôn miệng chửi, "ĐỒ ĂN HẠI! LŨ BÁC SĨ ĂN HẠI! TRẢ TIỀN CHO BỌN MÀY ĐỂ CỨU CON GÁI TAO, MÀY DÁM SỦA LÀ NÓ KHÔNG THỂ CỨU NỮA?! LŨ LỪA ĐẢO! LŨ LANG BĂM! TRẢ MẠNG CON GÁI TAO ĐÂY! TRẢ ĐÂY!"

Chàng trai đi cùng vội lao đến kéo ông ta lại, "Ba! Dừng lại đi! Đừng đánh nữa!"

Người phụ nữ kia chỉ biết đứng khóc lóc. Không đợi y tá hay bác sĩ cho phép, bà ta tự ý xông vào phòng phẫu thuật, mà cũng chẳng ai rảnh để ngăn cản nữa.

Y tá vội gọi bảo vệ đến xử lí, mặc dù đã bị giữ hai tay nhưng ông già kia vẫn hung dữ chửi đổng, luôn miệng mắng mấy câu xúc phạm bệnh viện với bác sĩ. Ông ta nhai đến 3 lần từ "lang băm" và 10 lần từ "lũ hám của bất tài" tất thảy.

Tôi vô cùng bất ngờ nhìn Andrew. Anh ấy rất bình tĩnh xốc cổ áo, xoa phần môi bị bầm do xô xát lúc nãy, lạnh nhạt đút tay túi áo nhìn ông ta:

-"Phiền ông giữ mồm miệng một chút, nếu ông còn động tay động chân nữa, tôi sẽ ngay lập tức kiện ông ra tòa tội xâm phạm thân thể người khác một cách cưỡng chế. Nhân chứng thì khỏi đi, bao nhiêu người xung quanh đấy thôi, vật chứng thì xem khuôn mặt tôi này. Tội này xử nhẹ thì là 3 tháng tù giam, còn nếu tôi muốn làm căng lên, có thể lên tới 5 năm tù."

Người đàn ông kia có vẻ hơi chùn bước, nhưng vẫn ngoan cố gân cổ lên, "MÀY KIỆN ĐI! MÀY DÁM KIỆN KHÔNG?! TAO SẼ KIỆN BỆNH VIỆN BỌN MÀY, BỌN MÀY CƯỚP MẠNG CON GÁI TAO! LÀ MỘT MẠNG NGƯỜI, MỘT MẠNG NGƯỜI ĐẤY!"

Andrew lập tức cắt ngang, "Còn nữa, hiện giờ tôi đang rất bình tĩnh nói chuyện, hy vọng ông cũng như thế, chúng ta mới có thể đi đến thỏa thuận một chút. Tiếp tục gào lên như thế, tôi sẽ không tiếp ông nữa."

-"MÀY DÁM?!"

-"Đừng nói tôi dám hay không, nếu ông còn muốn được đối đãi như một vị khách." Andrew lấy từ trong túi áo một tập hồ sơ được gập đôi, từ tốn đi đến đưa cho người đàn ông kia. Bảo vệ kiên quyết dùng sức giữ tay ông ta lại, Andrew hơi hất mặt một chút, bọn họ mới buông ra.

Ông ta nhận tập hồ sơ, chưa kịp mở ra đọc, Andrew trực tiếp nói thẳng:

-"Trước hết, chúng tôi đã cảnh báo, rủi ro của ca phẫu thuật là rất cao. Bệnh nhân bị thiếu máu nặng, xuất huyết không ngừng, bệnh viện lại không có đủ lượng máu cần thiết để bổ sung. Ngay sau khi xác nhận với bên quản lí kho máu, tôi đã bảo y tá lập tức liên hệ với người nhà. Từ đó đến giờ đã là 2 tiếng." Anh ấy nhướn mày. "Xin hỏi, các người đã ở đâu trong vòng 2 tiếng đó?"

Ông ta gằn giọng, "Đường tuyết lớn, đến không kịp."

-"Mất tới hai tiếng sao? Đường xá London thực ra không tắc đến thế. 3 giờ sáng rồi, còn ai mà di chuyển ngoài đường nữa." Andrew bơ phờ đảo mắt. "Lúc nãy tôi có nói chuyện với con rể ông, anh ta bảo ông cùng bà xã đang ở sân bay, chuẩn bị lên đường sang Hawaii, sợ là đến không kịp nên mới đến nước phải đi hỏi trong viện có ai cùng nhóm máu không."

Anh ấy cười cười giật lại tập hồ sơ, đá đểu một câu, "Con gái đang mang thai, sắp sinh đến nơi mà ba mẹ còn nhởn nhơ đi du lịch? Ông cũng yêu con gái mình quá đi ~"

Sau đó, bệnh nhân được đẩy từ phòng phẫu thuật ra.

Tôi đứng từ xa nên không thể thấy rõ, chỉ thấy rõ nhất là cảnh tượng người chồng lặng lẽ cầm chiếc chăn trắng đắp qua mặt cô gái kia, bọn họ bắt đầu đẩy ra ngoài. Nott thì thầm với tôi, "Đến nhà xác đó."

Thật ra, có một loại thời điểm này khiến tôi nhớ rất rõ.

Giường bệnh nhân nằm đẩy lướt qua chỗ tôi với Nott đứng. Ngay lúc đó, một cánh tay cô gái từ trong chăn rơi ra ngoài, từng đầu ngón tay đỏ thẫm màu máu. Bởi vì trải qua một thời gian khá dài, máu đã hơi thâm lại, trông qua chỉ giống cô ấy sơn móng tay. Da cô ấy rất trắng, tôi vẫn có thể nhìn rõ mạch máu ở bên trong hiện lên qua lớp da ngoài.

Chồng cô ấy âu yếm cầm tay cô, đặt trước trán. Chú ấy là một người đàn ông mẫu mực từ địa vị xã hội đến gia đình đều vẹn toàn, chuẩn mực thước đo của thế giới đánh giá chú là một người thành đạt, đáng lí sẽ có một cuộc sống hạnh phúc nếu không vì việc này. Nếu vụ tai nạn lùi lại 1 tuần sau, đứa nhỏ sẽ được ra đời trước khi người mẹ chết. Nếu cô gái có thể kiên cường thêm 1 giờ, biết đâu ba mẹ cô đến và có thể truyền máu, cô sẽ sống.

Thương tâm nhất chính là, người đàn ông thành đạt trước mặt kia òa lên khóc.

Sinh mạng của một con người kết thúc dễ dàng như vậy đó.

***

Lịch trình có chút thay đổi đột xuất. Tầm 7 giờ sáng, Nott nhận được một bức thư Sấm từ ba cậu ta.

Nott không thèm mở ra đã trực tiếp ném lá thư vào lò sưởi. Cậu ta buồn bực đến văn phòng Andrew, hỏi tài liệu về vụ con Buckbeak, sau đó thì rời đi.

Tôi tỏ ra đồng cảm nhìn xấp giấy trên tay Nott, "Một ông bố tuyệt vời ghê. Mà cậu cũng thật là một cậu con trai ngoan. Giáng Sinh rồi còn chạy việc vặt cho bố sao? Ngoan quá à."

Nott hậm hực nhìn chồng giấy như muốn ném chúng vào cái máy nghiền bất cứ lúc nào.

-"Đáng ra ông ta phải tự lo việc này, chỉ là tôi thấy ngứa mắt việc cứ phải nhìn thấy cái bộ dạng của ông ta suốt ngày, kiếm cớ để chạy đến London thôi."

-"Cậu có chắc là mình ghét bố không đấy?" Tôi nhớ lại câu chuyện hôm qua ở bệnh viện, có hơi cảm xúc nhìn Nott. "Sinh mạng chỉ một giây trước còn sống, giây sau cũng không biết sao đâu. Cậu nói thử xem, nếu cậu không ghét bố cậu đến thế, vậy nhân lúc này bày tỏ tình cảm với ông ấy nhiều vào..."

Tôi ngập ngừng nuốt lại nửa câu sau.

...Đừng như tôi, 13 năm sống trong cái nhà đó, cố gắng trở thành dáng vẻ họ mong muốn, cuối cùng đều là vô ích.

Nott bật cười, xoa xoa đầu tôi.

-"Được rồi, đừng nói nữa. Tôi biết rõ bản thân yêu hay ghét người nào mà." Cậu ta nhìn đồng hồ, vẫy vẫy tay. "Đi trước đây, cậu mau vào trong đi, không phải tiễn đâu."

Tôi lặng lẽ vẫy tay với Nott, đợi cậu ta khuất bóng mới quay lại vào trong.

Sau khi vụ tranh cãi giải quyết ổn thỏa, Andrew nhận được một bức thư xin lỗi ngay buổi chiều hôm đó.

Anh ấy đẩy vali hành lí sang cho tôi, sau đó cười nhạt đọc bức thư:

-"Ông ta thực ra cũng không phải người xấu."

Tôi nghĩ: Hiển nhiên ạ, anh dằn mặt ông ấy trước bao nhiêu người, anh mới là người xấu.

Cơ mà tôi chỉ có thể nói, "Ai cũng tốt cả mà, chỉ là xúc cảm nhất thời thôi."

Andrew ừ ừ một hồi, đột nhiên hỏi tôi, "Hôm 30 em có rảnh không?"

Tôi hơi suy nghĩ một chút, "Em còn phải về trường nữa."

-"Chúng ta có thể xin rời đi, anh sẽ viết một bức thư tới giáo sư Mcgonagall cho." Andrew gấp bức thư lại, bỏ vào túi áo. "Đi dự tang lễ với anh."

-"Tang lễ? Của cô gái hôm qua á?" Tôi cười cười đá chân vào không trung. "Ông ấy mời anh à?"

Andrew nhún vai, "Tư cách một người bác sĩ, vẫn là nên đến chào bệnh nhân lần cuối. Ông ấy bảo tang lễ sẽ được tổ chức trong 3 ngày, tại nhà thờ nhỏ trong vùng thôi. Họ hàng xung quanh nói là nên kết thúc trước khi đến năm mới và ngày cuối năm. Anh thì không có ý kiến---"

Tôi xen vào, "Nếu không muốn nói là anh đồng tình."

Andrew nhướn mày, "Thế hả?"

-"Anh cũng sẽ không bỏ phí thời gian đón năm mới cùng gia đình mình chỉ để đến dự tang lễ của bệnh nhân mà. Em cũng sẽ làm thế đó." Tôi kéo khăn quàng lên, lạnh lẽo thở ra. "Vả lại, bọn họ cũng chẳng liên quan gì đến em, việc quái gì em phải để tâm."

-"Là em máu lạnh." Andrew nhìn đồng hồ đeo tay, nhún nhún vai. "Bỏ đi, đến giờ rồi. Anh đi làm thủ tục xuất viện cho em, em ra quầy tiếp tân nhờ gọi taxi cái nhé. Cứ bảo là bác sĩ Williams nhờ là được."

Tôi nhìn theo bước chân Andrew đi ra cửa, mơ hồ nhớ lại dáng vẻ của anh ấy hôm qua.

Không nghĩ một Andrew hay cợt nhả trước mặt tôi, đến khi vào công việc lại nghiêm túc thấu đáo như vậy. Nếu bản thân tôi là anh ấy hôm qua, khẳng định sẽ không chút kiềm chế lao đến đánh nhau một trận với ông già kia rồi.

Andrew rất giỏi, rất thông minh. Cái tôi hâm mộ ở anh ấy nhất chính là cách xử lí tình huống. Đại khái là vì tôi luôn cảm thấy bản thân rất khó giữ bình tĩnh ở nhiều chuyện, chỉ cần đụng đến giới hạn của tôi, tôi đều sẽ sẵn sàng hăng máu dùng bạo lực đánh trả.

Đem loại chuyện hôm qua mà nói, anh ấy về cơ bản chính là dáng vẻ tương lai mà tôi muốn trở thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net