12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cắm đầu nhìn vào cái xô nước bẩn bám đầy bụi, nhăn mặt khó chịu, sau đó bất chấp mọi thứ mà nhúng cái giẻ đen sì vào lần nữa. Chất bẩn bám trong vải tứa ra hệt như một cơn lốc, tôi không kìm nổi mà nôn khan.

-"...Tởm quá..."

Tôi quay đầu nhìn lên tường, vẫn hệt như cái máng lợn bất kể là tôi đã hì hục kì cọ 1 tiếng rưỡi ròng rã.

Giáo sư Snape đã tịch thu đũa phép của tôi, và có vẻ thầy không có ý định trả lại cho đến khi tôi hoàn thành công việc. Và cho dù có đũa phép, giáo sư nên biết, đối với một con bé năm nhất chưa đầy một ngày như tôi, tôi hoàn toàn không có kiến thức về mấy bùa chú dọn dẹp của năm 6.

Thầy ấy "lo bò trắng răng" rồi.

Tôi thở hắt, tiếp tục chú tâm vào kì cọ bức tường ngay trước mặt. Các viên gạch của tường được sắp xếp không khít, đôi khi có một khoảng trống nhỏ giữa các vạch xi măng. Tôi chăm chú nhìn vào một cái khe, hình như vừa có một con gì đó cử động ở trong.

Tôi chọc chọc, "Con gì đây nhỉ?"

Ngón tay tôi hơi ngứa ngứa nhột nhột, lúc tôi tò mò kéo tay ra, con gián bé bé dễ thương ngoe nguẩy trên đầu ngón tay.

Còn tôi, tôi á khẩu.

-"GIÁNNNNN!!!"

"Bịch."

Tôi ngơ ngác ngã ra sau, tận mắt chứng kiến con gián bay lên trời, sau đó đáp hạ xuống một cái gì đó đen không kém nó.

...Đương nhiên, người này nhìn tôi với ánh mắt đen sì.

-"...Trò Dursley, đã hết 2 tiếng, và ta chỉ muốn đến để trả lại đũa phép cho trò. Tuy nhiên..." Con gián bò từ tóc giáo sư Snape, hôn lên môi thầy một cái trước khi nát bét theo nghĩa đen.

Tôi nôn khan, "Nó lòi cả ruột..."

-"Đúng. Và vì sự việc này...Gryffindor, trừ 10 điểm. Còn giờ, mời trò xách xô nước và đi ngay cho khuất mắt ta."

Tôi gãi đầu, "Vậy còn...đũa phép của em?"

Giáo sư vung vẩy chiếc đũa phép của tôi, "Phải phải, ta quên mất. Trò Dursley, cầm đũa phép và đứng ra đằng kia."

Tôi không có ý thức được thầy sẽ làm gì tôi, nhưng bản năng mách bảo rằng nếu tôi phản kháng, tôi sẽ tiếp tục gặp thầy vào giờ Độc dược kế tiếp, với sự "ưu ái" chỉ cho những học sinh cưng.

Tôi hãi hùng, nuốt nước bọt, run lẩy bẩy cầm lấy đũa phép theo lệnh thầy.

Dĩ nhiên, trước khi kịp nhận ra, tay còn chưa kịp cầm vào đũa, tôi bị hất mạnh một cái về sau, rất nhanh nghe thấy giáo sư Snape niệm chú.

-"Expelliarmus!"

Ánh sáng chói lóa, tôi hấp háy mù mờ nhìn trần nhà, chỉ thấy thầy vứt cây đũa phép bên cạnh tôi, còn lại thì mặc xác tôi tự sinh tự diệt mà đi thẳng.

Tôi choáng váng nhỏm dậy, thấy Đại Xà vương liếc lại tôi, cười nhếch mép.

...Giáo sư Snape cũng ít có ác lắm...

***

Tôi nhặt lại đũa phép ở trên sàn, giắt vào áo chùng, cuối cùng mới xách xô và giẻ lau lên. Lúc men theo hành lang tầng ba, tôi nghe thấy tiếng đồng hồ vang "ding dong" một lúc lâu, tôi mới biết đã đến nửa đêm rồi.

Kiểu này coi như tôi đã quá giờ giới nghiêm, trên đường về nên cẩn thận tránh gặp mặt lão Filch thì hơn.

Vả lại, nhìn cái bản mặt chó Bull của lão lúc tối này, tôi ngạt thở mà chết luôn cũng được.

Hành lang Hogwarts về đêm đương nhiên là rất vắng. Từ trên tầng ba nhìn xuống lại càng thấy hãi hùng. Vực thẳm sâu hun hút đen thui, chẳng khác lỗ đen vũ trụ mấy. Tôi hít một hơi, lại có tiếng cạch cạch của mấy cái cầu thang chuyển động, tôi lập tức đến thở ra cũng không dám.

Thông thường, ở hành lang các tầng đều treo tranh để trang trí, chỉ riêng mỗi tầng 3 là không. Tôi không rõ lắm, nhưng mới năm nay là tháo hết tranh ở tầng 3 xuống, các năm khác thì trên này vẫn treo đấy.

Tôi run run, tại sao lại tháo đúng năm tôi vào học? Rõ ràng là có chủ ý xấu.

"Soạt."

-"Hử?"

Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhún vai, đi tiếp.

"Soạt."

Một lần nữa, tôi ngoái lại nhìn tứ phía. Âm thanh va đập vào bốn bề tường đá xung quanh, tôi nhíu mày, càng nghe lại càng rõ.

-"Tiếng áo chùng?"

Nhìn đằng trước, cả dãy hành lang tầng 3 sâu hun hút hun hút, lại không có chút ánh sáng. Tôi vốn là định phớt lờ tiếng soàn soạt của áo chùng, nhưng nhìn phía trước, tôi lại có chút tò mò xem người nào đằng đó.

Hành lang phía bên phải tầng 3 bị cấm vào, tại sao vẫn có người ở đây?

Thế mới đáng tìm hiểu chứ ~

Tôi nhẹ nhàng đặt xô nước xuống sàn, thủ sẵn đũa phép, nhón từng bước đi lên phía trước.

Hàng lang bên phải tầng 3 chỉ có một cánh cửa duy nhất. Tối qua nhìn từ tầng 2 lên, tôi vẫn thấy cánh cửa được đóng chặt, tựa như có bùa khóa giữ nó. Lúc này lại khác, tôi có chút kinh ngạc khi thấy cánh cửa hé mở chút xíu chưa đầy 1cm, nhưng tôi đủ thông minh để biết có người vừa bước vào bên trong.

Dựa người vào tường, tôi ghé mắt nhìn vào, khí lạnh từ trong khiến tôi run cầm cập.

-"Hử?"

Chiếc áo chùng có chút tím tím lướt qua trước mắt tôi. Tôi nheo mắt, tự hỏi đã thấy màu áo này ở đâu rồi.

Tôi thấy...nó rất quen...

"Meow~"

-"ẶC?!!!"

Tôi giật bắn, vội vàng ôm miệng, chỉ kịp thấy phần áo chùng đang lướt qua một cái, sau đó vụt sâu vào phòng. Còn tôi, tôi nhìn xuống dưới chân.

-"Meow~"

-"Mèo cưng, có ai ở đó sao? ~"

Tôi thoáng rùng mình. Từ trong bóng tối, bản mặt của lão Filch hiện ra từ từ, tựa như con chó Bull đánh hơi thấy chuột nhắt.

Nghĩ đến cảnh tượng sẽ bị lão ngoạm tai mà lôi đến chỗ giáo sư Mcgonagall, cộng thêm cái ác cảm vốn có của cổ với tôi, tôi đẩy cửa, lẻn người vào trong, vội vã nấp ngay sau cánh cửa.

Lão Filch dĩ nhiên nhìn thấy cái bóng tôi chạy vào, lão cũng đẩy cửa, đi vào trong.

Tôi ôm miệng, tim đập thình thịch trong khoang ngực, cảm giác muốn vỡ ra đến nơi.

-"Trò ngoan, ra đây đi, ta sẽ không làm gì đâu."

Tôi nín thở, tiếng bước chân lẫn tiếng nói cứ to dần to dần. Tôi biết là lão đang đi về phía tôi.

Tôi nghe lão vặn vẹo, "Ta sẽ chỉ treo trò lên xà, đánh vài cái, sau đó để trò chu du trước Rừng Cấm. Không đáng sợ đâu nào, đúng không? Nào nào..."

"Kẽo kẹt."

Cánh cửa rít tiếng thật chậm, sau đó từ từ hé ra dần dần. Tôi đội mũ áo chùng, thủ sẵn gậy phép như chỉ để làm màu. Tôi quả thực không biết bất kì bùa chú nào.

Ánh sáng hơi hơi hé trên mặt tôi, tôi nín thở, trên mặt đất có in hình lão Filch và con mèo.

Bà Norris dụi râu, "Meow~"

Lão Filch cười cười, "Bắt được rồi nhé, lũ học sinh thối tha."

Khoảng khắc bàn tay lão đặt lên đầu tôi, tim tôi ngừng đập, đầu óc trống rỗng. Tôi chỉ phản xạ mà hất mạnh lão ra, đũa phép hướng về phía lão Filch, đột nhiên nhớ đến câu bùa chú của giáo sư Snape.

Tôi vung đũa, "Expelliarmus!"

Sáng chói một cái, lão Filch bay ra xa, đầu đập vào tường, hơi hoa mắt.

Tôi nhìn lão, tự biết bùa phép trên là cho các học sinh năm 2 trở lên mới dùng tốt. Tôi mới năm nhất, hiệu quả không cao, lão Filch chỉ choáng váng chút là cùng.

Dù vậy, đây vẫn là thời cơ vàng có một không hai.

Không đợi lão Filch hồi tỉnh, tôi co cẳng vụt lẹ, không quên khép cửa tầng 3 sau đó khóa chặt lại. Cùng lúc đó, cầu thang gần chỗ tôi dịch chuyển, địa điểm lại là ngay phía trước căn phòng tôi đang đứng. Chẳng cần nghĩ, tôi ngay lập tức bỏ chạy.

-"Orange?!"

Tôi khựng bước, "Harry?! Hermione?! Cả Ron nữa?! 3 người sao lại ở đây?!"

Harry gãi đầu, cười giả lả, "Bọn này, ờ, cái đó..." Cậu ấy xua tay "Cậu cứ hiểu là có chút rắc rối đi. Còn cậu, sao lại ở đây? Mà khoan đã, cậu đừng đứng trên cầu thang nữa, nó sắp di chuyển rồi đấy!"

Tôi nghe Harry nói mới sực nhớ, chạy xuống chỗ 3 người họ. Tôi vừa đặt chân xuống một cái, quả nhiên cái cầu thang di chuyển, tôi thở phào, may mà vừa kịp.

Hermione lắc tôi, "Đừng đơ nữa. Orange, cậu ở đây làm gì?"

Tôi phẩy tay, "Chuyện dài lắm, về kí túc xá đã. Lớ ngớ đứng đây một hồi lão Filch lại đến đấy."

Trong lúc cả bốn cùng trở về kí túc, trái tim tôi vẫn không ngừng đập mạnh. Tiếng thình thịch nghe rõ từng nhịp một, tôi còn lo là mình bị bệnh tim đến nơi rồi.

Tôi đang sợ cái gì chứ?

Harry nhìn tôi, tôi mới vô tình nhìn lại. Cả hai cứ chằm chằm nhìn nhau, tôi thấy cậu ấy mấp máy môi muốn nói điều gì đó, sau đó lại thôi.

Tôi nhìn cậu, mím môi quay đi. Nếu đã không muốn nói thì tôi cũng không muốn ép, tùy cậu ấy.

***

Khoảng độ vài tuần sau sự cố, năm nhất được học tiết Bùa chú đầu tiên do giáo sư Flitwitch đảm nhiệm.

Sau sự việc suýt bị tóm cổ bởi lão Filch tối hôm nảo, môn Bùa chú trở thành một ưu tiên hàng đầu của tôi. Tôi cho rằng nếu muốn sinh tồn trong cái giới phù thủy này, ít ra tôi nên biết đôi chút ma pháp của phù thủy.

Bên cạnh đó, tôi cũng không muốn ăn một chưởng "Expelliarmus" của giáo sư Snape vào bụng nữa. Nói thật, đó là lí do sáng nay tôi suýt nôn mửa khi ăn bánh mì đấy.

-"Các em, vẩy, thật nhẹ và điệu." Giáo sư lớn giọng "Wingardium Leviosa."

Tôi chống cằm nhìn lông vũ bay lên, sau đó ngúng nguẩy cầm cây đũa của mình.

Giáo sư yêu cầu chúng tôi bắt cặp đôi để làm, tuy vậy, do dân số năm nhất của Gryffindor bị lẻ, tôi suýt chút nữa mấp mé bên bờ bị đẩy làm cặp với một Slytherin.

Mà cụ thể hơn chút, Draco Malfoy.

-"Thưa giáo sư, em muốn chuyển cặp!"

Tôi chọc cây đũa vào lông vũ, "Đừng có làm như mình là nạn nhân. Tôi chưa tính sổ cậu làm tôi nát người là số cậu còn tốt chán đấy."

Malfoy hếch mặt nhìn tôi, cười khinh.

-"Là do cậu không biết cách bay, đồ máu bùn."

Tôi híp mắt, "Cậu nói cái gì? Máu bùn?"

Hắn vung đũa, đầu nhọn gần kề vào trán tôi.

-"Là mày đấy."

Tôi dùng đầu đũa của mình đẩy nó sang một bên.

-"Nếu như cậu dám đâm mù mắt tôi, tôi sẵn sàng đánh bay cậu về sinh sống với Muggle đấy, quý ngài Malfoy."

Hắn đến nói cũng chẳng buồn nói nữa, ha một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi. Tôi nhìn Malfoy, chẳng nói chẳng rằng thu dọn sách vở mà bỏ đi chỗ khác. Đã đuổi thì tôi cũng đi, Draco Malfoy nên biết trong mắt tôi, cái dòng máu thuần chủng của hắn chẳng đáng giá 1 xu Anh nữa kìa.

Những kẻ tôn sùng cái thứ đó căn bản là những kẻ lạc hậu, vậy thôi.

-"À Malfoy, có vẻ như có một nhóm thuần chủng đằng kia chờ đón quý tộc cậu chung nhóm lắm. Và tôi, theo như lời cậu, à..." Tôi đảo mắt. "Một...máu bùn? Đại khái thế. Tóm lại, một máu bùn như tôi không có tư cách chung nhóm với thuần chủng, tôi đi, khỏi tiễn."

-"Không cần cậu nói."

Tôi nheo mắt, "Cẩn thận dưới chân nhé."

Tôi dậm bước rời đi. Malfoy nhìn tôi, sau đó tôi thấy hắn ngó xuống chân bàn. Hắn nên biết, nghe theo lời tôi là cả một sai lầm.

"BÙM!"

-"GIÁO SƯ FLITWITCH, MALFOY NGẤT RỒI!!!"

Nhún nhún vai, tôi đâu có ngờ tổ hợp rau diếc cá cùng lá lốt lại tạo phản ứng mạnh như thế.

Malfoy không nên trách tôi, tôi là còn bị hắn ném vào bệnh xá nguyên buổi chiều kia mà.

Tôi chuyển sang ngồi cạnh Hermione. Tuy vậy, bên cạnh cô ấy hết chỗ, tôi miễn cưỡng chuyển sang ngồi cạnh Ron.

Hermione chung nhóm với Ron. Cậu chàng có vẻ gặp rắc rối trong việc thi triển phép Bay, mà theo như lời giáo sư Flitwitch nói, đó là phép cơ bản nhất của phù thủy. Tôi cười cười, vỗ vai Ron an ủi cậu ta. Ai cũng có lần đầu, thất bại là chuyện vặt.

Tôi cầm đũa lên, trở lại bài học.

-"Wingardium Leviosa."

Cái lông vũ nhẹ nhàng nhấc lên khỏi bàn, sau đó bay lơ lửng trong không trung.

-"Trò Dursley, xuất sắc! Xuất sắc! 5 điểm cho Gryffindor!"

Ron nhìn tôi, "Sao bồ làm hay vậy?!"

Tôi cầm đũa, "Vung lên và chạm vào."

Ron nheo mắt, "Bồ rất dở trong khoản giải thích đấy, biết không?"

Tôi nghiêm túc nhìn lại, tặc lưỡi, "Còn hơn bồ dở tệ trong việc tán gái."

-"Bồ nói cái gì vậy?!"

Tôi nhún vai, "Thì tùy."

-"Thôi nào, Ron, Orange! Hai bồ nên biết đây là trong tiết học đấy."

Hermione cắt ngang rất kịp lúc, đối với tôi. Nếu như Ron còn gặng hỏi nữa, tôi nghĩ kẻ phải lo lắng không phải cậu ta đâu. Hermione sẽ khá bất ngờ khi biết tôi cho rằng Ron gặp tiếng sét ái tình với cổ đó.

Hoặc nặng hơn, với cái mớ kiến thức trong bộ não khủng bố đó, Hermione sẽ tặng tôi một bùa "Experlliarmus" cũng nên.

Tôi rùng mình.

-"Ron, bồ đừng có vung đũa linh tinh nữa! Bồ đâm vào mắt người khác bây giờ!"

-"Thôi đi, bồ không phải mẹ mình! ĐỪNG-CÓ-LẮM-LỜI-NỮA-!"

-"AU! Chó chết Ron, cậu đâm vào mắt tôi!"

Tôi xoa mắt, rất nhanh hướng đầu đũa của tôi vào thẳng mắt cậu ta. Ron giơ hai tay, mặt tái mét. Về cá nhân, nếu không phải Harry đang nhoài người qua Seamus giữ tôi lại, tôi đảm bảo Ron sẽ không bao giờ còn đủ cả hai mắt để mà có sĩ diện xin lỗi tôi nữa đâu.

Quả thật, cậu ta tốt hơn bỏ nghề phù thủy đi.

-"Xin lỗi bồ, Orange! Mình lỡ tay!"

Tôi trừng mắt, "Cách tôi xa xa chút, Weasley."

-"Mình xin lỗi!"

Tôi ngoảnh mặt, làm ngơ. Hermione bất lực thở dài, chỉ dạy cho cậu chàng.

Tôi lớn giọng, ho khan, "Dạy cậu ta cách cầm đũa đi đã, Hermione!"

Ron lắc vai tôi, "Này, mình đã xin lỗi rồi mà!"

Tôi lơ đi.

-"Đủ rồi Ron, Orange nói đúng đó! Bồ tập trung vào đi. Với cả, bồ phát âm sai rồi đó. Nó là Wing-GAR-dium Levi-O-sa. Kéo dài cụm "gar" ra, chứ không phải Levi-o-SAR của bồ."

-"Bồ nói hay ha?! Sao bồ không thử làm đi?!"

Tôi len lén nhìn lại, tò mò xem Hermione làm thế nào. Cô ấy nhẹ nhàng vung đũa một cái, ngọt giọng đọc một cái, sau đó trước cái mồm há ra như chó của Ron, lông vũ bay lên tựa cánh chim tự do.

Tôi hào hứng vỗ tay.

-"Hermione giỏi quá! Yay!"

Tôi giơ bàn tay ra, cô ấy cười cười, sau đó cũng chịu high five với tôi.

Ron nằm nhoài ra bàn, ỉu xìu thấy rõ. Cậu chàng chắc chắn là đang rất ức chế.

Tôi ngồi xuống lại ghế ngồi, liếc cậu ta đầy thách thức. Ron nhìn tôi còn chẳng thèm, trực tiếp bê sách vở quay mặt sang chỗ Hermione.

Tôi cười thầm, chẳng khác gì con cún con bị đánh lại quay về liếm mẹ.

Bên trái tôi cùng lúc là Seamus Finnigan, cậu bạn cùng nhà tôi chưa bao giờ nói chuyện. Sau khi thấy cả tôi lẫn Hermione đều làm được, thân là quân tử nam hán, thua nữ nhi thật sự quá nhục nhã. Cậu ta vung đũa, đọc không rõ mà niệm.

-"Wingar...Leviosa. Wingar...Leviosa."

Tôi định tốt bụng nhắc, cậu ta đọc sai chú thuật rồi.

Seamus vung tay, niệm lần cuối, "Wingar...Leviosa!"

Mắt tôi sau đó lóe một cái. Sấm nổ long trời, bùm rõ to, hai tai tôi tựa như muốn ù đi đến nơi vậy. Tôi hai mắt hoa hoa, đầu đầy sao trời, choáng váng nhìn trước mặt.

Harry nhìn tôi, nhìn Seamus, sau đó nhìn cái lông vũ đang bay lơ lửng trong không trung.

Cậu ấy ngập ngừng nhìn giáo sư, "Thưa thầy Flitwitch, em nghĩ chúng em cần một chiếc lông vũ mới ạ."

Tôi lấy lại thần thức, rất vô tình bắt được hình ảnh chiếc lông vũ đen đen bay nhẹ nhàng rồi đáp xuống mặt bàn. Bất chấp tất cả, tôi cười sặc sụa.

Giáo sư nhìn tôi, tôi nghĩ ông ấy sẵn sàng đẩy tôi xuống bệnh xá lần nữa.

Bạn học nhìn tôi, bọn họ chắc nghĩ tôi bị điên.

Còn tôi, tôi chỉ đơn thuần là cười không rớt mồm. Cười rất to, cười thành tiếng. Chẳng phải hay ho sao? Dạo này có nhiều drama để tận hưởng quá còn gì?

***

Sau tiết Bùa chú, chúng tôi ôm sách di chuyển đến lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Quirrel. Tôi định bụng dạ lẻn đi trước kiếm chỗ nào khuất góc, tránh việc nhìn thấy ông thầy rắn cà lăm mà tôi ghét cay ghét đắng, lại bị Harry tóm ở ngay bước đầu tiên.

Cuối cùng, bọn tôi đi thành nhóm. Tôi lười biếng vác xác, thểu não lết giữa Harry và Ron. Còn có Seamus đi cùng bọn tôi, và một cậu bạn da đen, dường như tôi chưa gặp lần nào.

Harry tựa như lâu lắm không nói chuyện với tôi, cậu ấy choàng vai tôi thân thiết kể đủ chuyện xuyên việt. Tôi đợt đầu còn hứng thú lắng nghe, về sau lại càng ảo não.

Harry vung tay, "Orange, cậu biết không, Quidditch thú vị gấp 10 lần bóng đá á! Cậu có những 3 trái để rượt theo, có một quả tên Quaffle, giống hệt công dụng quả bóng thường. Còn có 2 quả Bludger nữa! Thiệt tình, tớ ghét mấy quả đấy nhất á! Vừa nặng vừa hại! Lại còn..."

Người ta thì khua chân khua tay tạo nên một câu chuyện đặc sắc, mấy người khác cũng nghe, tôi khó hiểu tại sao họ lại thích thú thế.

Tôi hắng giọng, miễn cưỡng cười giả lả.

-"Lần nữa, Harry, tớ không biết Quidditch là gì."

Harry ồ một cái, sau đó hất tay.

-"Chả sao sất, kệ đi. Mà không chỉ có hai trái đấy đâu nhé, còn có quả Snitch vàng nữa cơ! Quả đó bé tẹo, nhưng đẹp lắm, cậu sẽ thích mê cho coi."

Tôi híp mắt, nửa đùa nửa thật trêu, "Ừ, thế thì cậu nhất định phải bắt cho tớ một quả đấy."

Harry cười nhe răng, nắm hai tay tôi, hào hứng gật.

-"Yên tâm, tớ chắc chắn sẽ lấy quả bóng về tặng cậu."

Tôi tặc lưỡi, khó xử nhìn chỗ khác. Ron nhìn hai đứa bọn tôi, sau đó đột nhiên nhíu mày. Cậu ta níu áo tôi, gằn giọng như trách cứ.

-"Orange, nhân tiện luôn, bồ đừng có chơi với con nhỏ tóc xù nữa."

Tôi nheo mắt, "Tóc xù?...À, ý bồ là Hermione?"

Ron kiên quyết nhìn tôi, "Kệ cái tên đi, mình muốn nói chuyện khác. Bồ không thấy trong giờ Bùa chú nó đã dần mình thế nào à?"

Tôi nhún vai, "Cô ấy là muốn tốt cho bồ."

-"Mình không cần, bộ nó là mẹ mình hả?" Sau đó cậu ta dài giọng "Không phải Leviosar, là Levio-SA. Ha, mắc cười không hà?"

Nhóm con trai xung quanh tôi cười cười trên khuôn miệng. Tôi nhíu mày, nhìn Ron, có chút không hài lòng.

-"Ron, bồ thôi đi. Hermione chỉ bồ là giúp bồ, bồ còn trách người ta hả?"

Ron vỗ đầu tôi, "Bồ ngây thơ quá, con nhỏ đó chẳng tốt đẹp gì đâu. Thiệt tình, cứ như bà cụ già, vừa lập dị lại quái đản. Nó đúng là một cơn ác mộng đó. Hèn gì..." Cậu ta nhún vai. "...Nó còn chả có bạn đó."

Tôi khựng bước, quay người nhìn Ron.

-"Cậu..."

"Bộp."

Sách vở của tôi rơi lộp bộp xuống đất do chút va chạm bất ngờ. Tôi thất thần nhìn về sau, mái tóc xù vàng quen thuộc lướt qua tôi một cái, sau đó khuất hẳn. Tôi chỉ kịp thấy bờ vai cô run run, tôi biết Hermione là đang khóc.

Harry nhặt sách vở hộ tôi, nói khẽ.

-"Cổ đứng đằng sau mấy bồ nãy giờ đó."

Tôi liếc Ron, trừng trừng với cậu ta.

Sau đó, tôi cúp tiết Phòng chống phép thuật hắc ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net