121.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cùng với phu nhân Williams dùng qua bữa sáng một cách yên bình. Bà ấy rất ý tứ, không hỏi gì quá nhiều liên quan đến gia đình Dursley, cũng không nói quá nhiều về Violet. Đôi khi bà hỏi tôi về việc học trên trường, đôi khi cũng hỏi tôi về một vài chuyện liên quan đến Andrew, rồi hỏi về Nott, về bạn bè tôi, nhưng tránh nhắc đến việc gia đình.

Tôi âm thầm biết ơn bà về điều này, sự thật là nếu phu nhân hỏi tôi về nhà Dursley hay Violet, tôi cũng sẽ không vui vẻ gì đáp lại.

Đều là người dưng cả, hiện giờ tôi chưa xác định được.

Sau bữa sáng, phu nhân Williams ngỏ ý mời tôi đi dạo quanh trang viên cùng bà. Tôi không quá bộc lộ sự khó xử ra ngoài, nhưng cũng ngầm hiểu: Cuối cùng phu nhân cũng quyết định nói về chuyện Violet rồi.

Phu nhân Williams đi đằng trước, tôi chỉ có thể lẽo đẽo bám theo đằng sau. Bà ấy liên tục nói về một chuyện gì đó, chủ đề rất thiên biến vạn hóa, tôi căn bản là không biết cách nào có thể đáp lại, chỉ có thể giữ sự im lặng, đôi khi là lên tiếng phụ họa theo.

Chúng tôi tiến đến một hành lang.

Tôi theo thói quen nhìn xung quanh, phát hiện tường hai bên có rất nhiều tranh ảnh treo. Các bức tranh đều đang cử động, bọn họ tròn mắt nhìn tôi, có những người trông rất già rồi, cảm giác cứ mỗi bước tôi đi, bọn họ đều soi xét từng chút.

Phu nhân Williams mỉm cười:

-"Bọn họ thấy cháu quá giống Vivi đấy."

Tôi ngơ ngác nhìn lên, "Giống Violet ấy ạ?"

-"Đừng gọi Violet chứ. Con bé tốt xấu gì vẫn là mẹ cháu, cháu không thể gọi một tiếng "mẹ" được sao?"

Phu nhân hơi cúi đầu nhìn tôi. Chiều cao của chúng tôi có sự chênh lệch khá nhiều. Thời điểm này tôi còn chưa bị kì sinh lý, cũng chưa đạt mức chiều cao tối đa, vào lúc tôi 13 tuổi, chiều cao căn bản chỉ đạt hơn 1m5 một chút.

So với một người phụ nữ đã trưởng thành, tôi vẫn rất nhỏ bé.

-"...Cháu còn chưa nhìn thấy cả khuôn mặt của Violet bao giờ, phu nhân." Tôi hơi lắc đầu. "Gọi "mẹ" thì, vẫn có thể, nhưng mà cháu không cảm nhận được sức nặng ý nghĩa trong từ "mẹ" đó. Nó vô nghĩa lắm, nhất là dùng để xưng với một người cháu không hề quen biết."

Phu nhân Williams cười mỉm một cái.

-"Đây là phòng của Violet ngày trước." Bà để tay lên một cánh cửa, khẽ vuốt lên tấm gỗ. "Từ sau khi nó rời khỏi nhà Williams, có rất nhiều lần trang viên được tu sửa. Chồng ta vẫn kiên quyết giữ nguyên cái hành lang này, giữ nguyên căn phòng của Violet."

Tôi mơ hồ hỏi lại, "Mọi người tin rằng Violet sẽ quay trở lại ạ?"

Phu nhân không đáp lại, nhưng nét mặt của bà cũng đủ để miêu tả cho tôi hiểu. Bà tin, và mọi người đều tin, dù cho nó là một loại tin tưởng hão huyền.

Tôi chỉ có thể đánh sang một chủ đề khác, "Chúng ta có thể vào phòng được không ạ?"

Phu nhân lấy từ trong túi một chiếc chìa khóa nhỏ. Nếu không phải tôi biết rằng Violet bằng tuổi với chú James tôi, tôi xin cam đoan rằng chiếc chìa khóa này trông quá mới. Phần kim loại sáng đến mức tôi cảm thấy có thể soi gương luôn.

Tôi nghe cạch một cái, sau đó cánh cửa trước mặt liền mở ra.

Căn phòng vô cùng sạch sẽ.

Tôi ngơ ngác bước vào bên trong, vô thức đánh giá qua căn phòng. Bài trí đơn giản, rất hợp mắt. Tông chủ đạo là màu vàng nhạt, tôi thấy có bàn học và kệ sách, kê gần giường ngủ. Bên cạnh có một cái tủ đồ, tôi có chút hấp tấp đi đến mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong ngoại trừ một vài hộp các-tông thì cũng không còn gì khác.

Phu nhân Williams từ đằng sau nói với tôi:

-"Con bé mang đi hết rồi, một số ít đồ còn sót lại đều được để hết trong căn phòng này."

Tôi lục các thùng các-tông, vừa lắng nghe phu nhân Williams kể một vài chuyện:

-"Mỗi tuần các gia tinh đều vệ sinh căn phòng một lần, bọn ta đều không muốn Violet trở về sẽ thấy căn phòng của nó bụi bẩn bám đầy. Còn có, con bé rất thích hoa Violet, vì giống với cái tên nó. Mỗi tuần ta đều thay một bình hoa mới, đặt ở trên bàn học. Đều là dành cho nó hết đó."

Tôi từ trong thùng các-tông lôi ra một bức ảnh được lồng trong khung kính.

Phu nhân Williams từ đằng sau nhìn lên, nhẹ nhàng bảo, "Là James đó. Hai đứa nó là bạn thân, bạn từ nhỏ rồi." Bà ấy rút khung ảnh từ tay tôi, mở chốt, lấy bức ảnh ra, tôi mới phát hiện bức ảnh bị gập vào một phần.

Tôi nhìn bức ảnh, phần bị gấp vào là một cậu bé tóc đen, nét mặt mang dáng vẻ rất ngỗ nghịch, đại khái rất giống phong thái một người đàn ông có tư duy nổi loạn. Phu nhân Williams liền bảo, "Đây là Sirius, cháu biết không? Chính là người đang bị truy nã gần đây, Sirius Black."

Tôi gật đầu, "Bọn họ quen nhau từ nhỏ ạ?"

-"Sirius quen Vivi sau James. Ba đứa nó đã từng rất thân, sau đến khi vào học Hogwarts, James thích Lily Evans, người mà sau này trở thành vợ nó. Violet thì lại khác nhà với James, cũng khác với Sirius, ta cũng không còn rõ quan hệ của ba đứa nhỏ ra sao nữa. Có thể là quan hệ có chút xấu đi." Bà đặt lại bức ảnh vào khung kính. "Con bé không mang theo bức ảnh, ta nghĩ nó đã muốn quên cái tình bạn này rồi."

Tôi không bày tỏ loại suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều có móc xích với nhau. Sirius Black quen Violet, mà Violet lại là bạn của chú James tôi. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ Sirius Black cũng có mối quan hệ với James Potter, mà không phải loại quan hệ xấu, chính là loại bạn bè đi.

-"Sirius Black đó, phu nhân..." Tôi đảo mắt theo thói quen, hít một hơi lạnh vào người. "Chính là, vì sao ông ấy phải vào Azkaban thế ạ?"

-"Vì giết người, không phải sao?" Bà ấy cau mày, cả gương mặt đều bày tỏ sự tức giận, nhưng gia giáo buộc bà kiềm chế lại. "Hắn ta phản bội James, phản bội Vivi. Hắn ta đã chỉ chỗ của James cho Voldemort, khiến cho cả nhà Potter bị giết. Hắn ta còn giết thêm cả một người bạn thân thiết khác của mình, giết thêm cả 12 Muggles. Hắn ta đáng phải chịu hơn thế."

-"...Phu nhân à..." Tôi ngập ngừng nhìn vào thùng các-tông, chợt cảm thấy không biết nên nói gì. "Phu nhân, gọi thẳng tên của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai ra ạ?"

-"Hắn ta đáng sợ đến thế sao?" Dáng vẻ ngông cuồng của bà ấy không hề mang chút khiếp sợ nào, đối diện với tôi thẳng thắn nói. "Chỉ là một cái tên, tại sao lại không thể gọi? Nhà Williams trước giờ không những không thần phục Voldemort, mà còn là khinh thường ghét bỏ hắn."

Tôi im lặng.

-"Cái đó, trên bàn học của Violet còn lưu lại vật gì không ạ?" Tôi mơ màng nhớ lại thời điểm năm nhất, Hagrid từng đưa cho tôi một chiếc vòng. "Có người đưa cho cháu một cái dây chuyền, mặt dây là hình hoa Violet, còn bảo đó là của...Ý cháu là, người đã đưa cho lão Hagrid cái vòng là phu nhân ạ?"

Phu nhân Williams nhìn xuống tôi, gương mặt tỏ vẻ vô cùng bất ngờ.

-"Cháu nói cái vòng có hình hoa?"

Tôi lặng lẽ gật đầu, "Vâng ạ."

-"Chà, cái vòng này..." Phu nhận Williams bí hiểm xua tay. "Thật xin lỗi, không giúp được rồi. Ta không biết cái vòng đó là ai đưa cho Hagrid, nhưng mà đúng, nó là của mẹ cháu. Cháu còn giữ nó chứ?"

Nó đang ở trong phòng tôi tại nhà Dursley, nhưng mà chẳng sao cả, sớm thôi, tôi sẽ lấy lại nó. Còn bao nhiêu đồ đạc của tôi ở trong nhà Dursley, nhưng cái duy nhất tôi muốn lấy chỉ là cái vòng thôi. Những vật khác đều là do Petunia và Vernon mua cho, mà mấy cái đó thì tôi không cần.

-"Đương nhiên ạ, nhưng hiện tại nó đang không ở đây." Tôi mỉm cười. "Phu nhân yên tâm, cháu sẽ lấy lại nó. Vì nó là thứ duy nhất thuộc về cháu mà."

Phu nhân Williams hơi nghiêng đầu nhìn tôi, "Cháu gái, mấy năm qua cháu đã sống thế nào vậy?"

Tôi rướn người nhìn qua cửa sổ trước bàn học, tỏ ý không muốn tiết lộ.

-"Không kể được không ạ? Nó không phải kí ức đẹp đẽ lắm..."

-"Violet mà lại để cháu chịu khổ á?" Bà mỉm cười khẽ. "Con bé sẽ không, đúng chứ? Nó sẽ không để những người thân yêu bị liên lụy chỉ vì mình đâu."

Tôi tạm thời không rõ lí do, nhưng phu nhân nói đúng đó, đúng là Violet không muốn để tôi bị liên lụy.

Tôi cảm nhận được Violet đã âm thầm sắp xếp, dù cho Petunia Evans ghét cay ghét đắng phù thủy nhưng vẫn chịu chấp nhận nuôi nấng tôi 13 năm nay, tôi hiểu điều này chứng tỏ quan hệ giữa Violet và Petunia tốt thế nào.

Nhưng vì sao lại phải để tôi cho Petunia?

-"Cháu không cảm thấy cảm động sao? Biết thêm nhiều chuyện về mẹ ruột mình như thế." Phu nhân Williams mỉm cười. "Nếu là đứa nhỏ khác thì đã sớm khóc lóc ầm ĩ rồi."

Tôi cười nhạt một tiếng trong đầu, "Cháu không xác định được cảm xúc với người lạ."

-"Là mẹ ruột cháu mà."

-"Nhưng chưa từng gặp mặt, phu nhân." Tôi khách sáo mỉm cười. "Phu nhân đừng quá lo, nếu thực sự có tồn tại một cái gọi là "tình mẫu tử liên kết" đó, cháu sẽ sớm òa khóc thôi."

Phòng của Violet cũng không có gì nhiều, ngoại trừ một tấm ảnh còn sót lại, tôi còn tìm thấy được một album ảnh khá cũ dưới gầm giường. Bìa ngoài bọc da, bên trên còn khắc chữ "Hogwarts - 1971". Có thể là do Violet để quên lại, như kiểu bà ấy không biết rằng có một album nằm dưới gầm giường chẳng hạn, nếu không Violet đã sớm mang đi rồi.

Tôi cảm thấy điều này có chút may mắn.

Chúng tôi từ trong phòng Violet bước ra ngoài, tôi không chút chần chừ liền cảm thấy rất quen. Khung cảnh hành lang dài, cuối đường có một cánh cửa sổ đang đóng. Tôi vô thức đi đến, đi qua một khung ảnh to lớn treo trên tường, cũng là một dòng chữ "Asshley B. Williams" và "Angelia S. Williams."

Tôi mở cánh cửa sổ, bên ngoài là một đồng cỏ xanh trải dài.

Phu nhân Williams không chút than phiền gì với việc tôi tự tiện đi lại. Bà đi đến, đặt một tay lên đầu tôi, khẽ vuốt dọc mái tóc, nhẹ nhàng nói đúng một câu.

-"Cháu cảm thấy quen thuộc sao?"

Tôi liền cảm thấy không thể kiềm chế được. Xúc động cứ trào ra mãnh liệt, tôi cúi đầu, khóc rất lâu, cũng rất dài.

Cuối cùng cũng cảm thấy được sự quen thuộc. Tôi đảm bảo bản thân chưa từng đến nơi này, nhưng khung cảnh này, cánh cửa sổ, đến cả khung ảnh treo tường, những bức tranh biết nói xung quanh, tôi đều thấy quen hết.

Chính là, loại khả năng này...

Có thể Violet đã từng đưa tôi đến đây rồi.

***

Buổi tối Andrew trở về, còn mang theo một vị khách bất ngờ. Lúc đó tôi đang ở trong phòng xem album ảnh tìm thấy được, phát hiện rất nhiều chuyện.

Đều là bức ảnh đen trắng, nhưng mà có rất nhiều gương mặt mà tôi biết.

Tỉ như Lily Evans, dù cho ảnh đen trắng đi chăng nữa, tôi cảm thấy con người cô ấy luôn tỏa ra một khí chất mà không thể lẫn với người khác.

Tỉ như Remus Lupin, trong một bức ảnh nọ chỉ chụp riêng thầy ấy. Thầy đứng ngược sáng, yếu ớt mỉm cười, mặt trời đối diện tỏa sáng ánh lên mặt thầy. Khí chất hiền hòa ôn nhu, loại cảm giác bình an yên tĩnh chỉ có thầy mới có.

Tỉ như cả James Potter, dễ dàng nhận ra. Harry rất giống chú, tôi tuyệt đối không thể nào không nhận ra được.

Violet thuộc Slytherin, các bức ảnh chụp cùng bạn học Gryffindor ít hơn nhiều so với Slytherin. Tôi có thể nhận ra một vài gương mặt khá quen trong bức ảnh của Slytherin, như Lucius Malfoy chẳng hạn. Ông ấy thật dễ nhận biết, ông ấy cao, nổi bật và thu hút, vào thời điểm Violet vào năm nhất Hogwarts, có khi ông ấy đã là học sinh năm thứ năm rồi.

Có một trang để riêng cho ảnh Violet cùng với một cậu bạn tóc đen. Tôi luôn cảm thấy hình dáng này rất quen, sau cùng cứ mỗi lần nhìn cậu bạn tóc đen là lại thấy má nhói lên, tôi lập tức kết luận được người này.

Giáo sư Snape.

Thì ra ông ấy cũng quen Violet thời đi học.

Tôi âm thầm ghi nhớ, thời gian sau trở lại Hogwarts nhất định phải hỏi giáo sư mọi chuyện.

Có một bức ảnh ghi note bên dưới là "Câu lạc bộ Slug", ảnh chụp Violet đứng với rất nhiều người. Có những người mà khuôn mặt rất quen thuộc, song có thể là tôi chưa từng gặp, hoặc tôi chưa từng gặp con của họ, nên tôi không nhận ra.

Ngoại trừ đó, còn một người nữa tôi không thể ngay lập tức nhận ra, chính xác là Sirius Black.

Bức ảnh gần nhất trong album là vào năm Black học năm thứ năm ở Hogwarts, ông ta cao ráo và đẹp trai, nụ cười ngạo nghễ ma mãnh, một loại dáng vẻ quý tử nổi loạn mà khiến lũ con gái chết mê chết mệt. Điều này đem so với bức ảnh trên tờ truy nã được dán đầy đường phố kia, tôi không thể nhận ra luôn được. Bởi vì chiến tranh và thời gian mà có thể khiến một con người trở nên như vậy, tôi phi thường cảm nhận được sự biến hóa.

Đến đó thôi, tôi chưa kịp xem hết thì con gia tinh Mia lên, mời xuống dùng bữa. Tôi thực sự không muốn ăn tối lắm, nhưng không thể vô lễ được. Tôi vẫn đang ở ké nhà người ta, từ chối thì thật không biết điều.

Vị khách mà Andrew mang tới là gia đình nhà Nott.

Tôi vô cùng bất ngờ khi bước xuống, đập vào mắt là Theodore Nott đang cau có ngồi cạnh Andrew. Cậu ta chỉ hơi tròn mắt khi thấy tôi, nhưng rất nhanh liền chuyển thành điệu bộ tươi cười.

-"Orange, xuống đây. Ngồi với tôi nè." Cậu ta đứng lên kéo ghế bên cạnh ra, cười hì hì. "Cậu lâu lắm đó, mọi người đều đang chờ cậu xuống."

Một người đàn ông lạ mặt tôi chưa từng gặp đột nhiên lên tiếng.

-"Vậy đây là Orange Dursley mà con hay nhắc tới à?"

Nott cau mày nhìn sang, "Không liên quan đến ông."

Ông ta đứng lên, đợi tôi tiến đến gần lập tức giơ tay ra, "Xin chào, ta là Elias Nott, là cha của tên tiểu tử này. Theo rất hay nhắc đến cháu, Orange đúng không?"

Tôi gật đầu, vươn tay bắt lại, "Cảm ơn ngài nhiều, ngài Nott. Thật vinh hạnh."

Theodore Nott đột ngột kéo tôi lại. Ánh mắt cậu ta sắc lẹm bắn sang ba mình một cái, gằm ghè nói:

-"Đừng có đụng đến cậu ấy, ông già."

Tôi bất mãn nhìn thái độ vô lễ của cậu ta.

-"Theo, đừng tỏ ra vô lễ thế." Andrew kéo cậu ta ngồi xuống. "Chúng ta dùng bữa vui vẻ một chút, được không nào?"

Bữa ăn xuyên suốt về một chủ đề, chính là ngài Nott bày tỏ hy vọng nhà Williams sẽ cùng nhà Malfoy đứng về một phe trong buổi kiện tụng về con Bằng Mã. Phu nhân Williams luôn đi theo phương pháp "nước đôi", cách bà ấy nói chuyện giống như đứng về phe ngài Malfoy, nhưng cũng không bày tỏ ý định rõ ràng là sẽ ra mặt trong phiên tòa.

Tôi cắt một miếng thịt bò nướng, uể oải đưa lên miệng. Bình thường tôi không có tinh thần ăn uống kiểu quý tộc thế này, nhưng mấy năm quen biết học hỏi theo Draco Malfoy, cái kiểu giáo dục lễ nghi này cũng phần nhiều ngấm vào người tôi rồi...

Phỏng đoán chừng cuộc nói chuyện giữa Andrew và ngài bộ trưởng đã được thuật lại với phu nhân Williams rồi.

Tôi quay sang, thì thầm hỏi Nott vài chuyện, "Gần đây cậu có về Hogwarts không?"

-"Hử? À, Hogwarts..." Nott gãi gãi má. "Không về, nhưng có vài tin khá hay ho."

Tôi nhướn mày, "Tin gì?"

Cậu ta nhún vai, "Là một vài chuyện liên quan đến vụ kiện của con Buckbeak, còn có việc, Darling---"

Tôi hất tay, "Không hứng thú với con chó đen đó. Thiếu gia Nott, lúc ăn thì không được nói chuyện! Thật không có lễ nghi!"

Tôi tỏ ý không muốn ăn nữa, nhanh chóng cáo từ. Nott bất ngờ nhìn tôi vội vàng đứng lên, cậu ta nhìn bộ dáng cũng muốn rời đi lắm, nhưng cậu ta không thể.

Có ba mình giám sát kĩ càng ở đây, Theodore Nott cũng không thể tùy tiện hành động được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net