124.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có 10 tỉ phương thức mà con người ta có thể dùng để gặp mặt nhau, cũng có tới 7 tỉ người mà chúng ta có thể cơ hội được gặp gỡ họ, vậy tại sao cứ nhất thiết phải là vào thời điểm này, đúng con người này, và người gặp phải nhất định phải là tôi?

Khẳng định có phải ông trời muốn trêu đùa tôi đúng không?

Sirius Black - thật đáng sợ, ông ta đứng trước mặt tôi, tay trái cầm đũa phép của tôi, gần như hoàn toàn quên mới nửa giây trước chính mình còn cụng trán đầy thân thiết đau khổ với tôi.

Tôi:....;;;-;;; Xin hãy từ bi đại độ á....

Tôi rụt rè đưa tay ra, dè chừng hỏi, "Có thể cho tôi xin lại....cây đũa...phép..."

Chết chết, càng nói càng rén mới sợ chứ {/*≧∀≦}/

Sirius Black từ trên nhìn xuống, đảm bảo mặt tôi đang rất khiếp đảm cho xem. Nhìn coi nhìn coi, cái bộ dáng ông ta như vậy thì ai mà không sợ được cơ chứ?! Bẩn thỉu và xấu xí, may mắn người ông ta xô là tôi, nếu là Draco Malfoy, cậu ta nhất định sẽ khinh thường tận gốc.

Trông mặt Black có hơi chút tổn thương, ông ta đặt đũa phép lại lên tay tôi, tôi cũng nhanh chóng rụt tay lại.

Chúng tôi đều không biết nói gì tiếp.

Tôi thực sự rất sợ, tôi đang đối diện với một kẻ sát nhân đấy. Dù là tôi có đũa phép trong tay, nhưng mà xem hắn tay không tấc sắt vẫn trốn được khỏi Azkaban, tôi cảm thấy dù có đũa phép bảo đảm an toàn thì cũng không có gì an tâm cả.

-"Chúng ta, chúng ta, chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó không?!" Tôi luống cuống nói một câu cụt ngủn, xua tay loạn xạ. Kì thực đầu óc tôi ngoại trừ nghĩ tới chuyện nhanh chóng dắt Black kiếm chỗ nấp đi thì tôi chẳng nghĩ thêm được chuyện gì khác cả.

Vấn đề là gì? Vấn đề là Sirius Black thực thụ đang đứng đây, một nơi lộ thiên không chút giấu diếm che đậy. Chỉ cần Giám Ngục đánh hơi một cái, tôi, người đứng gần ông ta, rất có khả năng bị coi là đồng phạm. Hermione đã luôn nghi ngờ có đồng phạm giúp Black lẻn vào Hogwarts, chỉ cần một người vẫn còn an toàn mà đứng nói chuyện với ông ta, nghi ngờ rất khó tháo bỏ.

Muốn nói chuyện thì ít nhất, tránh mặt đi đã...

Black đối với tôi hiện giờ không khác gì ác mộng cả. Tại sao ông ta lại tìm tới tôi trước? Tại sao không phải là Harry mà lại là tôi?

Black vẫn không nói gì, mà điều này hoàn toàn khiến tôi bối rối.

-"...Tôi phải trở lại trường trước khi trời sáng..." Tôi nuốt nước bọt, đánh bạo nói. "Nếu, nếu ngài không có chuyện gì thì...thì tôi...về trước...À ừm, cái đó, chính là, là..." Xem xét thật kĩ từ ngữ xong, tôi mới dám phun ra. "Tôi nhất định sẽ không nói với ai về sự xuất hiện của ngài! Thật sự sẽ không nói! Nên đừng giết tôi! Thật sự tôi sẽ giữ kín chuyện này! Thật sự đó!"

Black bất chợt phì cười một tiếng. Tôi lập tức cảm thấy, mẹ nó, ai biết làm gì tiếp giờ?!

-"Con sợ ta à?"

Tôi đương nhiên là sợ!! Hiển nhiên là sợ rồi! Ông hỏi câu này thật thừa thãi!!

-"Không ạ, trông ngài thật tử tế, thật sự rất bảnh bao, tôi sao có thể có mắt như mù mà chê ngài được."

Tôi đột nhiên tự hào về bản thân quá đỗi.

-"Lúc con nói dối cũng rất giống Vivi, hai người đều giỏi nói dối, đều là kiểu sắc mặt không đổi mà nói." Black toan đưa tay vuốt mặt tôi lần nữa, mà tôi thì cực kì bài trừ, tôi lùi lại, tránh một bước xa ông ta hơn.

Bàn tay Black cứ lơ lửng giữa không trung, loại tình cảnh này khiến tôi phát hiện ông ta rất hụt hẫng. Mất một lúc lâu Black mới thu tay lại, ánh mắt ông ấy cực bi thương nhìn tôi, mặc dù đôi mắt ông ta có hình phản chiếu của tôi, nhưng tôi vẫn luôn hiểu rõ ràng người trong đôi mắt đó không có tên Orange.

-"Phải rồi, con không phải Violet..." Ông ta cúi đầu. "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?"

Đại ca, người duy nhất có thể bình tĩnh mà đồng ý với yêu cầu này của ông nhất định chỉ có tôi thôi đấy. Nếu là người khác, bọn họ đã hô hào gọi hiệu trưởng Dumbledore đến rồi.

Sirius Black gần như không có sự đề phòng với tôi thì phải. Ông ta từ một con người biến lại thành con chó đen, chính là gián tiếp nói với tôi cách thức ông ta vượt ngục rồi. Tôi cực kì hoảng loạn chạy theo sau con chó, lo lắng nhìn về sau. Tôi không nhớ bản thân đã đem hành lí vứt ở đâu rồi, nếu sáng mai lão Hagrid tìm thấy một cái vali trơ trọi nằm trên bãi cỏ, đáng lo nhất là lão sẽ đem lên trình diện với các giáo sư.

Rồi bọn họ sẽ bắt đầu đi tìm, tệ hơn là tìm kiếm diện rộng. Họ sẽ phát hiện tôi cùng với Sirius Black ở một chỗ, rồi cứ thế suy ra: Tôi là đồng phạm, và tôi sẽ bị nhốt vô Azkaban cùng Sirius Black.

Black không có loại tâm trạng u ám giống như tôi. Ông ta ung dung ngoáy mông đi đằng trước, đi rất nhanh, đi thẳng đến chỗ cây Liễu Roi. Sau đó, trước ánh mắt kinh hoàng của tôi, ông ta tiến vào cây Liễu Roi, cứ thế biến mất.

Tôi đứng ở trên nhìn xuống, xác định bản thân cực kì cực kì bấn loạn.

Trước áp lực thúc ép của tên sát nhân trốn ngục, tôi buộc mình nhảy vào.

Khung cảnh trong cây Liễu Roi thật sự phi thường. Tôi đi men theo lối vào một hồi, dẫn đến một gian phòng. Cánh cửa dường như đã rất cũ, bụi bám dày đặc, tôi dùng hết sức đẩy khiến bụi bay tứ tung, bám lên quần áo.

Tôi khinh thường hết biết, chúa ơi, bộ quần áo duy nhất đó!!

Sàn nhà cũng dính bụi, điều này giúp các dấu chân dễ lưu lại hơn. Dễ dàng thấy được dấu vết chân của loài chó, chứng tỏ việc Sirius Black luôn ẩn nấp ở chỗ này càng được chứng minh.

Nó hoàn toàn là sự thật.

Tôi dùng đũa phép làm một bùa Hong khô quần áo, sau đó dùng Lumos. Trước ánh sáng tù mù leo lắt, tôi nhìn thấy một Sirius Black đã hóa lại thành người. Ông ta ngồi trên một cái giường, màn che tứ phía đều bám bụi. Tôi ho sặc sụa một hồi, dè chừng nhìn Black, đến ngồi cũng không dám, tôi chỉ có thể ái ngại đưa mắt nhìn ông ta.

-"...Con có thể ngồi mà Orange. Ta sẽ không làm hại con, ta hứa đó."

Tôi lén lút nhìn đôi mắt của ông ta. Phần tóc mái dài đã che đi gần như nửa đôi mắt, tôi không đoán ra được ông ta đang nói thật hay không nữa.

-"Cảm...ơn ngài." Tôi tìm một cái ghế nhỏ, cố gắng ngồi xuống nhẹ hết mức (dù tâm tôi ghê tởm sự bẩn thỉu của cái ghế).

Black vẫn kiên trì nhìn tôi, mà tôi cực bối rối cắn môi.

-"Con đã không ở trường trong một thời gian dài, ta rất lo. Con đã đi đâu vậy?"

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, "Về nhà, đây là kì nghỉ đông mà..."

-"Về nhà sao?" Ông ta mỉm cười nhìn tôi. "Mẹ con vẫn sống tốt chứ?"

Tôi nghĩ tới Petunia, hậm hực gật đầu, bà ta đương nhiên là sống tốt rồi, có gì khiến bà ta không thể sống tốt sao? Mà Black lại nói, lần này tôi mơ hồ cảm thấy âm giọng của ông ta trầm ấm hơn, rất dễ nghe.

-"Ta rất muốn gặp lại cô ấy."

-"Ngài có thể trực tiếp đến gặp, dù sao thì tôi cũng không còn quen biết gì họ nữa rồi."

-"Tại sao?" Black hình như rất ngạc nhiên. "Violet và con cãi nhau à?"

Ai nói với ông "mẹ" ở đây nghĩa là Violet?

-"Thật xin lỗi, chúng ta đang có hiểu lầm thì phải. Tôi không nói tới Violet gì đó, trên thực tế, tôi còn chưa có cơ hội được gặp Violet một lần." Tôi xua tay, dựa vào sắc mặt của ông ta mà nói. "Violet đúng là mẹ tôi, nhưng bà ấy...có thể coi là chết rồi. Tôi từ lúc sinh ra đã sống cùng người khác rồi."

Black kích động lao đến, hai tay ông ta nắm chặt vai tôi, lắc điên cuồng.

-"Con nói sao?! Violet chết rồi?!"

Tôi hoảng loạn xua tay, "Tôi không biết! Bà ấy đã không ai rõ tung tích mấy năm, người nào mất tích quá lâu thì đều được coi là đã chết! Tôi thật sự không biết tình hình của bà ấy hiện giờ ra sao?!"

Black gào lên, "Violet chưa chết! Bọn họ không thể chỉ vì mấy năm không thấy cô ấy xuất hiện thì lập tức cho rằng cô ấy đã chết được?!"

-"Điều này tôi làm sao quản được?! Ngài đừng lắc nữa, tôi thật sự không biết!"

Sirius Black cũng không lắc người tôi nữa, nhưng nhìn bộ dáng của ông ta rất đáng sợ. Ông ta cúi đầu thật thấp, tóc che qua cả mắt, tôi không đọc được biểu cảm của ông ta bây giờ, chỉ có thể nói là áp lực rất cao. Tôi không biết điều gì khiến ông ta kích động đến thế, nhưng chỉ cần ông ta đừng điên lên hóa thành chó. Tôi rất sợ chó, tôi còn dị ứng với chó nữa.

Bằng chứng chính là, tôi hiện giờ thấy rất ngứa ngáy trong người. Ông ta đã trong hình dạng con chó tiến đến gần tôi quá nhiều rồi.

Tôi có chút bồn chồn hỏi lại, "Ngài không sao chứ? Cái đó...có phải tôi nói gì sai không?"

Black kích động cười một tràng dài, tôi sợ hãi nhìn ông ta, âm thầm cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh phủ lên trán.

Mà Black vẫn cứ cười, cười rất lâu, rất to. Ông ta ôm trán, ngã khuỵu xuống giường, cứ thế bật cười ha hả, vừa cười vừa nói.

-"Vậy cô ấy chết rồi, thật sự đã chết rồi. Violet chết rồi."

Tôi biết nói thế nào tiếp đây...

-"Ngài đừng kích động..."

-"Trông ta giống như kích động lắm sao?! Ta ngược lại rất vui mừng, thật sự rất vui..." Black cười gằn một tiếng. "Ai đã giết cô ấy?"

Não ông bị sao vậy?

Tôi nghiêm túc xua tay, "Chính là, ngài Black à, Violet là mất tích, không phải bị giết."

-"Mất tích không tìm thấy sau ngần đấy thời gian, con cho rằng cô ấy thật sự chỉ là mất tích à?" Black vuốt mặt một cái, trừng mắt với tôi. "Có phải Peter Pettigrew không? Hắn báo cáo cô ấy cho Voldemort, đúng không?"

Tôi cười một tiếng lạnh ngắt.

-"...Sirius Black, Peter Pettigrew là chính tay ngài giết vào 13 năm trước rồi...Ngài không nhớ nổi người mà chính mình đã giết sao?"

Black cười một tiếng nhẹ tênh, "Không nhớ? Sao mà ta có thể không nhớ hắn? Tên khốn đó, hắn nằm trong từng cơn ác mộng của ta mỗi đêm, hắn ám ảnh ta, hắn là kẻ mà ta phi thường căm ghét. Ta khinh bỉ hắn, ta đã tưởng hắn đã chết, nhưng không hề!" Ông ta đập tay xuống bàn, nghe rầm một tiếng. "Hắn còn sống, hắn sống ở ngay cạnh Harry! Hắn vẫn còn sống trong khi ta cho rằng hắn đã chết! Tên lỏi ranh ma khốn khiếp đó!"

Câu chuyện đột nhiên trở thành một hướng tôi không thể hiểu được nữa.

Tôi cứ đăm đăm nhìn Sirius Black trước mặt vẫn liên tục gào thét, hai thùy não xoay mòng mòng, sau cùng chính là cảm thấy: Hình như, sự việc so với quá khứ có khác biệt.

Tôi vội vàng ngăn Black lại.

-"Từ từ đã! Câu chuyện của chúng ta không giống nhau, ngài Black! Chính là, tôi nghe được câu chuyện vốn dĩ là..."

Tôi mất 15 phút kể lại từ đầu câu truyện, trước ánh nhìn khinh bỉ chán ghét của Black. 13 năm trước, ông ta đã bán đứng hai người bạn thân nhất của mình là James Potter và Lily Evans cho Voldemort, rồi ông ta giết Peter Pettigrew, cũng là một trong những người bạn thân của mình. Ông đã khiến Pettigrew nổ tung xác, chỉ còn lại một ngón tay, ông còn giết thêm 12 Muggles nữa. Đó không phải là câu chuyện thật sự sao?

Tôi không cảm thấy chuyện này có ẩn khúc gì cả. Tính cho tới thời điểm hiện tại, tôi quả thực có một chút điều tra. 13 năm trước đúng là có một vụ nổ rất lớn, không những khiến 12 Muggles chết mà còn khiến tất cả các cống nước sâu hàng trăm feet bị phá hủy. Peter Pettigrew đã được nhận giải thưởng danh dự cho công lao của ông ta, ông ta hy sinh anh dũng trước tên tội đồ Sirius Black và thành công khiến hắn phải chịu tội trong Azkaban. Còn gì nữa? Đến nay những người được nhắc tên trong câu chuyện có ai là còn sống ngoại trừ Black không? Điều này chính là minh chứng rõ nhất, tôi không tìm thấy bất kì lỗ hổng nào cả.

Ngoại trừ việc, ngay bây giờ ngồi khai thác thông tin từ một trong 4 nhân vật chính. Thực tế thì, trông Sirius Black cũng sẵn lòng kể lắm, mà tôi thì cũng rất có lòng lắng nghe.

Black cười mỉa mai khi tôi kết thúc câu chuyện trên.

-"Đúng vậy, đúng, ai cũng tin tưởng vào cái chuyện anh hùng giả tạo của tên chuột nhắt Peter từng đấy năm, kể cả ta, ta cũng tin vào nó. Ta đã nghĩ Peter chết rồi, và đó là lí do ta chấp nhận bị đày đọa trong Azkaban. Nhưng hắn ta chưa chết! Hắn ta xác thực chưa chết! Ta đã tận mắt nhìn thấy hắn rồi!"

Tôi thẳng thắn hỏi, "Hắn ở trong Hogwarts sao?"

-"Không những ở trong Hogwarts, mà còn ở rất gần con, Orange." Black điên cuồng đập tay xuống giường. "Peter giống ta, con gái! Hắn cũng là một Hóa thú sư không đăng kí! Và hình dạng của hắn là một con chuột!"

Tôi lập tức nghĩ ngay tới được đáp án.

-"....Scrabbers?"

-"Chính là nó! Con chuột của Ron Weasley, nó đã sinh sống với nhà Weasley từng đấy năm! Thứ mầm giống hiểm họa đó!"

Tôi suýt nữa cắn môi đến chảy máu luôn. CMN tôi đã nghi ngờ rồi! Làm sao mà một con chuột có thể sống dài hơn những 10 năm cơ chứ?! Đã thế lúc bị con Crookshanks đuổi, nếu không phải mấy lần Ron giúp đỡ, vậy cái hôm tôi gặp nó lúc ra ngoài với Draco buổi đêm thì tại sao nó thoát được? Một con chuột già nua và một con mèo trẻ khỏe, nó lấy sức ở đâu chứ?!

Nếu nó chính là Pettigrew, nó là một con người, vậy thì dễ hiểu hơn rồi.

-"Vậy là, ngài không phải sát nhân đúng không?"

Tôi dè chừng nhìn Black, mặc dầu ông ta cứ liên tục vò tóc, "Không hẳn, ta đã gián tiếp giết nhà Potter. Ta cũng không hẳn là vô tội, nhưng mà...nhưng mà...."

Nhưng mà, đúng thế, ông ta không phải kẻ gây tội thực sự. Vậy thì yên tâm rồi.

Tôi buông lỏng đũa phép ra, lạnh lùng cắt ngang chuỗi ấp úng không dứt của Black.

-"Được rồi, Black, đừng gây ồn nữa."

Ông ta có vẻ rất bất ngờ đứng khựng lại. Sirius Black chăm chú nhìn tôi, mấp máy hỏi, "Cách con nói chuyện..."

Tôi hừ một tiếng, "Đừng có nhanh chóng kết luận, tôi vẫn chưa tin ông đâu, nhưng việc ông vẫn chưa làm gì tôi tới bây giờ đúng là một bằng chứng rất tốt. Tuy nhiên, đúng là ban nãy tôi có chút sợ ông thật, nhưng giờ thì không nữa, không phải ai cũng có thể khiến tôi sợ hãi mãi được."

Tôi thở hắt một hơi, người mà tôi tới giờ vẫn sợ thì có 2 người: giáo sư Snape và Andrew.

Tôi nghiêm túc nhìn ông ta, trực tiếp nói vào vấn đề, "Có thể kể mọi chuyện từ đầu được không?"

Sirius Black kiên quyết gật đầu.

Tôi len lén ếm một bùa Ù tai. Dù tôi nghĩ là chẳng có ai mò được tới đây đâu, nhưng tôi muốn đề phòng.

13 năm trước? Xác thực là chuyện gì đã xảy ra?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net