126.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Chap này không dành cho fan Nott.

***

Sirius Black thật là một kẻ thiển cận. Tôi đã âm thầm đánh giá như thế về ông ta sau khi chúng tôi tạm chia tay ở chỗ cây Liễu Roi.

Black cho rằng phương pháp trả thù tốt nhất chính là dùng bạo lực. Ông ta căm hận Pettigrew, và ông ta chỉ muốn dùng loại phương thức dã man nhất để có thể tận tay giết hắn. Nhưng tôi đối với điều này rất không đồng tình.

Phân tích kĩ lưỡng một chút, Peter Pettigrew chính là một tay sai của Voldemort, vậy về cơ bản, hắn chính là một Tử thần thực tử. Mặc dù tôi có thể tự tin nói rằng luận trí tuệ thì tôi đảm bảo không kém hơn hắn, nhưng tri thức về ma thuật và bùa chú của tôi không thể bằng ông ta được. Ông ta có thể thành công ẩn nấp dưới lốt một con chuột hơn 10 năm ở nhà Weasley mà không bị ai phát giác, trên thực tế, đó cũng là một loại tài năng rồi.

Black cường đạo nói, "Con chỉ cần dụ Peter đến đây! Tự tay ta sẽ thanh toán hắn, một mẩu da cũng không để sót lại!"

Tôi xua tay, "Tôi giúp ông cũng không đồng nghĩa là tôi muốn trở thành đồng phạm giết người." Mắt tôi đảo qua bộ dáng nhếch nhác của Black, đột nhiên nổi lên thắc mắc. "Nhân tiện, ông làm sao để có thể sống được vậy? Không thức ăn nước uống? Đừng nói cơn hận thù của ông thật sự giúp ông trụ qua mọi loại tra tấn thể xác khác?"

Black lúng túng gãi gãi mũi, "À không, là con Crookshanks...Con mèo của cô bé hay đi cùng với con ấy..."

Tôi đau đầu bóp trán, "Ông làm quen được với Crookshanks? Nó thật sự hiểu được ông à?"

-"Nói chính xác là ta hiểu nó! Nó là một con mèo thông minh!" Black tỏ ra rất tự hào nói với tôi. "Nó đã sớm nhận ra con chuột Scrabbers kia vốn dĩ không phải một con vật bình thường! Ta làm bạn với nó, và nó đã giúp ta rất nhiều!"

Tôi cảm thán một câu:

-"Kế hoạch này nên được đưa vào trong Binh pháp tôn tử và 36 kế hơn là để nó thui chột ở đây. Dù sao thì, ứng dụng động vật thay vì con người đúng là đáng tin hơn đấy."

Đại khái là nói Black đã có một hướng đi chính xác.

Nhưng sẽ sai lầm nếu ông ta cứ lồng lộn lên đòi giết Peter bằng mọi cách.

Để đảm bảo chắc chắn Black không hành động xốc nổi một cách mù quáng, chúng tôi đại khái đặt ra 3 quy định.

Thứ nhất, mọi hành vi đều phải thông báo cho đôi bên cùng biết. Điều này giúp tôi dễ dàng kiểm soát và ngăn cản mấy hành động ngu xuẩn của Sirius Black kịp thời. Nếu đột nhiên ông ta phát hỏa lên nhảy xổ ra bóp cổ Ron vì con Scrabbers, vậy trước đó ông ta nhất định sẽ được nghe một bài học liên quan đến "Nhẫn nại là con đường dẫn đến thành công tốt nhất" của tôi.

Thứ hai, không được phép tìm cách tiếp cận những người xung quanh.

Đây chỉ là một mối lo nhỏ thôi, nhưng tôi cảm thấy dè chừng được thì vẫn tốt hơn. Hiện tại nếu Black trở lại dạng hóa thú, ông ta sẽ là một con chó đen xấu xí, và thuộc quyền sở hữu của Theodore Nott. Việc ông ta ở trong nhà Slytherin làm cái gì thì tôi không thể quản lí được, vậy nên tốt nhất là đừng gây sự chú ý tới những người xung quanh.

Tính cho cả tương lai, nếu Black có thể hóa giải oan khuất của ông ta, vậy thì càng ít người biết dạng hóa thú của ông ta càng tốt. Điều này thuận lợi hơn cho kế hoạch lâu dài chống lại Voldemort. Tôi tính toán việc này chính là muốn đem lên dâng cho cụ Dumbledore, dù sao thì khả năng xác định chúa tể nổi dậy cũng đã rất cao trong những năm gần đây, cụ Dumbledore tốt hơn hết nên thu thêm một chiến binh mạnh như Sirius Black vào Hội Phượng Hoàng (mà ông ta vốn đã là cựu thành viên rồi).

Cuối cùng, quan trọng nhất: Tuyệt đối không được đến gần Harry Potter.

Phạm vi hoạt động của Black không được phép tiến quá sâu vào Hogwarts. Ông ta có thể đi lại tùy tiện ở những nơi mà Harry cùng Ron ít xuất hiện, nhưng nếu vô tình gặp thì nhất định phải tránh, và đặc biệt là:

-"Không được phép tiến vào Gryffindor." Tôi nhớ tới lần trước ông ta từng cố xông vào Gryffindor một lần, tuy ông ta không nguy hiểm, nhưng tôi lo sợ Pettigrew sẽ làm bậy. "Black, ông nói rằng ông biết dạng Hóa thú của Pettigrew, vậy chắc hắn ta cũng sẽ biết dạng hóa thú của ông?"

Black gật đầu, "Không chỉ hắn, Remus cũng biết. Bọn họ nhìn ta hóa thú nhiều đến nỗi không thể đếm được nữa."

Tôi trực tiếp gạt đi bài ca quá khứ của Black, "Vậy càng không được đến gần Harry và Ron, cũng như tiến vào Gryffindor. Không tính tới giáo sư Lupin, chỉ cần Pettigrew tận mắt nhìn thấy ông đang loanh quanh gần hắn và thật sự đang tìm cách giết hắn, ông cảm thấy hắn sẽ làm gì?" Tôi dứt khoát trả lời luôn. "Tệ nhất là hắn sẽ tìm con tin! Và con tin hiệu quả nhất là ai?"

Black nhướn mày, "Harry?!"

-"Trường hợp xấu nhất là Harry, còn có thể là Ron hay Hermione, bất kì một ai trong số họ." Tôi bồn chồn dậm chân xuống đất, hoàn toàn thản nhiên nói. "Nếu Pettigrew có bất kì ảnh hưởng nào tới Harry, tôi sẽ không đợi ông đến nữa, Black. Tôi sẽ tự tay giết hắn."

Ranh giới cuối cùng là Harry, hiện tại cậu ấy là mối quan tâm lớn nhất của tôi.

Black ngạc nhiên nhìn tôi, dù ông ta không nói gì, nhưng tôi khá chắc ông ta đang cho rằng tôi bị điên. Chẳng một đứa học sinh 13 tuổi nào mà có thể thảnh thơi nói "giết người" kiểu nghiêm túc như thế cả.

Tôi cũng chẳng buồn phản đối. Chung quy cứ là vậy đã, chuyện kế tiếp thì tôi sẽ tính sau.

***

Thời điểm trở lại Hogwarts đã là 8 giờ sáng hôm sau. Tôi cuống cuồng từ kí túc xá chạy thẳng đến lớp học, đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn nữa.

Tiết học trở lại đầu tiên là Cổ ngữ Runes. Nó chán chết, và vì tôi đến muộn giờ học, giáo sư chẳng chút nhân từ nào trừ Gryffindor 5 điểm.

Tôi kiếm một chỗ ngồi, sau đó đảo mắt xung quanh. Hermione không có mặt ở trong lớp, thật kì lạ, học sinh gương mẫu như cô ấy mà có thể cúp tiết sao?

Lại nói tới Hermione, tôi nhận ra Theodore Nott cũng không có mặt ở đây. Hai học sinh gần như chăm chỉ thông minh nhất không có mặt dự tiết học, điều này cũng khiến tôi thấy hơi choáng váng rồi.

Sau tiết Cổ ngữ thì là Số học. Hermione vẫn chưa lộ diện từ sau khi tôi trở lại, điều này khiến tôi rất hoang mang. Tôi tính toán trải qua hết tiết học này sẽ lập tức đi tìm cô ấy, nhưng bởi vì lệnh triệu hồi từ giáo sư Snape, cái gì được tính toán cũng đều bay biến hết.

Giáo sư Snape vứt cho tôi một xấp dài 20 tấc anh, tôi còn suýt té ghế lúc nhận "sớ" từ tay thầy. Chúng tôi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cuối cùng:

Giáo sư: "Không muốn quà chào mừng sự trở lại này sao, Dursley?"

Tôi nuốt nước bọt, "Em không phải là Dursley nữa rồi..."

Giáo sư nhún vai, "Ta đã nghe chuyện từ Andrew rồi, trò cũng không cần mất công kể."

Tôi cảm thán hẳn ngoài mặt, "Giáo sư anh minh, thầy quả nhiên là thần thông quảng đại."

-"Bớt nịnh nọt đi, đừng lấy cái cớ ngu xuẩn đó để trốn việc." Giáo sư ngồi xuống ghế, thảnh thơi vươn vai. "Như ta đã nói, bài kiểm tra dành cho trò sau kì nghỉ đông. Gắng hoàn thành nhé, từ giờ đến tối ta đều rất rảnh."

Tôi run sợ nhìn tập giấy dài ngoằng, khóc lóc ôm chân giáo sư.

-"Em xin lỗi!! Em vô cùng xin lỗi!! Xin hãy tha cho tiểu nữ một mạng nhỏ oa oa oa!!!"

Thành thử vì cái sự việc bi hài đó, đến tận tối tôi mới rời phòng Độc Dược được. Loại chuyện này khiến tôi vừa đi vừa run sợ, áp lực làm bài kiểm tra dưới ánh mắt của giáo sư thật sự khiến người khác hãi hùng. Tôi cam đoan nếu người ngồi đó không phải là tôi, bọn họ đã lập tức sùi bọt mép mà chết rồi.

Sáng trưa đều không ăn, tôi ôm dạ dày rỗng chạy đến Đại Sảnh.

Sau đó, à, chính là, cái người mà tôi muốn gặp chết luôn ấy.

Tôi đứng đờ người nhìn Harry ở đằng trước. Cậu ấy cũng ngạc nhiên nhìn tôi, hai mắt xanh lá, long lanh, vô cùng xinh đẹp. Tôi nhìn thấy cậu ấy ở trước mắt, tâm can đột nhiên rất hoài niệm nhân sinh, tựa như cậu ấy luôn chờ tôi, mà tôi cũng rất mong chờ được nhìn thấy cậu. Sau chót, lại nhớ tới rất nhiều chuyện đã xảy ra, tôi cực kì tủi thân sụt sịt một cái, nước mắt ươn ướt chảy dọc hai má.

Tôi: ༼ಢ_ಢ༽ Shiet, thế đ** nào mà khóc không ngừng chảy vậy nè?!

Harry há miệng "a" một tiếng, chạy đến chỗ tôi.

-"Orange, cậu về lúc nào vậy?! Đừng khóc, đừng khóc! Chuyện gì vậy?! Cậu vừa từ văn phòng giáo sư Snape ra sao? Có phải ông ta ức hiếp cậu không?!"

Tôi, cực kì kích động, lập tức nhào tới ôm cậu ấy.

-"Mẹ ơi Harry!!! Tớ nhớ cậu chết luôn!! Tớ cảm thấy ngoài kia đều là bão tố hết! Tớ bé nhỏ như vậy, đều bị vùi dập hết rồi!!!"

Andrew đáng chết! Nhà Williams đáng chết! Sirius Black đáng chết! Peter Pettigrew đáng chết! Giáo sư Snape cũng đáng chết! Mọi người đều bắt nạt tôi cả!!!

Harry còn đơ mất một lúc cơ, nhưng mà cậu ấy vẫn ôm tôi, tôi còn cảm thấy cậu ấy dịu dàng xoa lưng tôi an ủi. Cmn thật hạnh phúc chết người mà (TvT)

-"Bão tố cái gì chứ? Cậu khóc gì ghê vậy...A Orange, thả tay chút nào, thả tay." Harry khó khăn cúi người, lúc tôi vẫn còn ầm ĩ lu loa "bão tố vùi dập", cậu ấy đã dễ dàng bế tôi lên rồi.

Tôi sụt sịt ôm cổ cậu ấy, "Bọn họ đều là lũ xấu xa bắt nạt tớ. Cậu xem, bạn thân cậu bé nhỏ như vậy, bị bọn họ vùi dập, cậu có xót không hả?"

Harry không buồn đáp luôn.

-"Tớ ngược lại tự hỏi, rốt cục là ai tài giỏi quá vậy? Có thể bắt nạt được cả c--" Tôi giật tóc cậu ấy, buộc Harry phải hô. "Oái oái, được rồi, cậu đáng thương quá đi! Bọn họ bắt nạt cậu! Bọn họ là người xấu!"

Tôi ấm ức gật đầu, "Đúng thế, tớ rất tổn thương. Tớ cần an ủi."

-"Được rồi mà, tớ đại khái cũng hiểu ý cậu rồi, nên đừng có nhéo eo tớ nữa." Harry thở một hơi chán nản, ra vẻ rất bất đắc dĩ nhìn tôi. "Tớ nói này, ăn nhiều thật ra không tốt đâu..."

-"Cậu chê tớ béo?"

-"Đại tiểu thư nhà tôi đương nhiên ăn mãi không béo rồi." Harry cười lộ rõ vẻ miễn cưỡng. "Cậu muốn tự đi không?"

Tôi dùng hành động đáp lại thì hơn.

Harry nhún vai, "Nhân tiện, cậu sụt cân rồi. Chẳng lẽ bão tố thật sự mạnh thế sao? Quật ngã được cả Orange á?"

-"Tớ rất mỏng manh, không phải lũ nam nhi như mấy cậu." Tôi vùng vằng đá chân. "Đủ rồi, không cần nữa, tự đi được. Bỏ ra."

Harry cũng dùng hành động đáp lại luôn.

Cậu ấy giữ chặt eo tôi, một tay nâng dưới mông, dù tôi không nhìn thấy đi chăng nữa, tôi vẫn biết cậu ấy đang cười tươi thế nào.

-"Tớ tình nguyện mà."

Tôi: Vạn tiễn xuyên tim luôn á á á!!!!!! (●♡∀♡)(●♡∀♡)(●♡∀♡)

-"Mẹ ơi, Harry, tớ yêu cậu lắm lắm lắm í!!!" (ღ♡∀♡)ノ♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net