129.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cuối cùng cũng phát hiện Harry đang lén lút làm gì.

Từ sau buổi tối nhìn thấy cậu ấy đi ra đi vào văn phòng của giáo sư Lupin, ngay đêm hôm sau, tôi thục mạng chạy đi kiếm Sirius Black. Đáng buồn là chú ấy không hề có mặt trong cái hang ở chỗ cây Liễu Roi.

Tôi mù mờ nhìn căn phòng trống rỗng đen thui trước mặt, trí tưởng tượng phong phú nghĩ tới mấy câu chuyện ma Nott kể từ lâu rồi, sau đó rùng mình mò ra ngoài.

Vậy Sirius Black có thể biến đi đâu được? Chuyện này ngay sáng hôm sau đã được lí giải khi tôi thấy Blaise Zabini đang cố tròng vào cổ con chó đen một cái vòng kèm dây xích.

Tôi mờ mịt nghĩ: Sirius đáng thương.

Zabini thành công tròng vòng cổ vào người Sirius trong dạng con chó - đang cực kì bất mãn sủa liên hồi. Cậu ta ung dung cầm dây xích lên, quay trái quay phải thế nào, chúng tôi lại đụng mặt nhau.

Tôi đang rất vui vẻ, tâm tình nhìn thấy Sirius bị đối xử thế này thật sự rất mắc cười, vậy nên cũng không ngại tiếp chuyện Zabini một lúc. Sirius liên tục sủa, dáng vẻ như cầu mong tôi tháo cái vòng này ra khỏi cổ chú ấy, cơ mà tôi không thích, tôi cảm thấy cứ thấy này cũng tốt. Sirius không thể biến lại thành người được, tôi lại càng dễ dàng kiểm soát hành vi của chú ấy hơn, coi như là tiện thể tránh được một rủi ro.

Zabini cùng tôi nói chuyện một lúc, liên quan nhất là tới làng Hogsmeade. Tôi có chút phiền não nói:

-"Năm nay tôi không thể đi đến Hogsmeade được. Vậy nên cái Lều Hét hay tiệm Công tước mật của cậu đành phải chờ tới khi giáo sư Mcgonagall gỡ lệnh cấm cho tôi vậy."

Cậu ta nhướn mày, "Lí do gì mà giáo sư không cho cậu đi? Đừng nói là cậu không có chữ kí của người giám hộ nhé."

Tôi nhăn nhó bảo, "Không phải chữ kí...Nhưng mà tôi cũng không muốn nói tới lí do thật sự lắm. Đó đảm bảo là một trong những hành vi ngu ngốc nhất mà tôi từng làm."

-"Hừm, đến nỗi đó không?" Zabini đưa tay lên chọc chọc môi, cười khẩy một cái. "Thực ra tôi có thể giúp cậu việc này, nhưng đổi lại, cậu cũng phải làm cho tôi một việc."

Tôi liếm môi, "Cậu giúp tôi đến làng Hogsmeade được?"

Thấy Blaise Zabini ở trước mặt chắc nịch gật đầu một cái, tôi càng hoài nghi hỏi, "Bằng cách nào? Đừng nói là cậu thay tôi xin giáo sư Mcgonagall, hay là nhờ giáo sư Snape xin xỏ giáo sư Mcgonagall cho tôi? Tuyệt đối không được làm cái gì trong mấy lựa chọn đó! Cậu càng làm chỉ tổ giết tôi thêm thôi!"

Zabini kiêu ngạo hất cằm, "Tôi đương nhiên sẽ không làm mấy loại hành vi ngu xuẩn đó."

Tôi cực kì không tin tưởng nhìn cậu ta. Dĩ nhiên tôi cũng muốn đến làng Hogsmeade, nhưng không đi được thì cũng không sao, dù sao hiện tại tôi cũng không có nhu cầu mua sắm gì.

-"...Coi như tôi đồng ý đi, vậy cậu muốn tôi giúp cậu việc gì?"

-"À, cái này..." Blaise Zabini nhìn xuống Sirius Black - trong dạng con chó - đột nhiên tiến đến gần tôi, nhỏ giọng nói thầm. "Tôi muốn cậu chuyển giúp một bức thư."

Tôi bật cười, "Cho ai?"

Zabini nhoẻn miệng nói, "Vậy là cậu đồng ý điều kiện của tôi rồi đúng không?"

-"....Để xem đã, tôi hiện giờ chưa có nhu cầu gì cần tới Hogsmeade cả. Cơ mà..." Tôi liếc cậu ta, chế nhạo bảo. "Đưa thư à...? Cậu không có bản lĩnh tới nỗi phải dùng luôn cả trò đưa thư gián tiếp á?"

Blaise Zabini nhún vai.

-"Cậu thoải mái suy nghĩ đi, nghĩ kĩ rồi thì tìm tôi. Tầm 7-8 giờ tối trong thư viện, ngày nào cũng được. Nhưng một khi đã nhận lời là phải làm tới cùng đấy."

Zabini vẫy tay, kéo Sirius đang cố ghìm móng chân xuống sàn bỏ đi. Tôi thương xót nhìn Sirius Black đang vô cùng bất lực chống lại sức kéo của sợi dây, cảm tưởng như chú ấy mà dùng sức thêm nữa là móng chân coi như bay luôn vậy.

Sau đó, tôi lại mù mờ để ý tới.

Tại sao đột nhiên lúc nãy Zabini phải tiến tới nói thầm với tôi nhỉ? Quanh đây không có người, trừ bỏ việc cậu ta biết Sirius Black thực sự là ai, mà tôi thì không nghĩ Zabini biết chuyện này đâu, Sirius che giấu kĩ thế cơ mà.

...Đệt, hy vọng cậu ta không biết chuyện gì thật. Người nhà Slytherin đáng sợ quá mà.

***

Buổi tối cuối cùng cũng có cơ hội gặp được Sirius Black. Chú ấy vẫn trong dạng con chó, đang cố gắng cấu xé cái vòng cổ ra trong tuyệt vọng. Tôi buồn cười ngồi xuống giường, gần như không có ý định giúp đỡ.

Sirius nói, "Gâu gâu gâu!!!" Và trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cười cười, "Cháu sẽ giúp chú mà, nhưng phải có điều kiện trao đổi chứ. Cái vòng mà Zabini đeo cho chú có khắc cả gia huy của nhà Nott kìa, cháu không muốn mạo hiểm đụng đến vật cưng của một gia tộc thuần huyết đâu. Vả lại, chú cũng biết mà, cháu dị ứng với chó."

Lại nói, từ sau khi tôi có chút tôn trọng đối với quý ngài Black đây, cộng thêm thời gian 1 tháng lên kế hoạch cùng nhau, quan hệ chúng tôi cũng có phần thân thiết hơn. Thay đổi cách xưng hô một chút cũng không phải chuyện quá lớn gì.

Sirius càng nói to, "GÂU GÂU GÂU!!!"

Tôi: ~^~ Cảnh tượng này cũng hay ho ghê lmao ~

-"Chú có chấp nhận điều kiện không?"

Sirius gần như cảnh giác nhìn tôi, thế nên tôi mới vội vàng xua tay.

-"Thực sự không có gì nguy hiểm đâu, chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi. Cháu đảm bảo."

Mất một lúc khá lâu sau, con chó đen mới miễn cưỡng gật đầu.

Tôi thỏa mãn tháo vòng cổ ra. Vòng này cài vào rất rắc rối, có tới 3 móc để chốt liền một lúc, lại còn một dùng đai bảo vệ quấn tới mấy vòng liền ở mỗi chốt, tôi loay hoay nửa tiếng mới tháo ra được, sau đó trừ bỏ hai tay bị nổi mẩn đỏ cực kì ngứa lên, tôi còn đau khổ nghĩ lát nữa làm sao lắp cái này lại mà không bị dị ứng đây.

Sirius lập tức biến trở lại thành người, mệt mỏi đổ ập lên giường. Cái giường cũ kĩ kêu két một tiếng, tôi còn lo dưới sức nặng của chú ấy có thể dễ dàng khiến nó sụp đổ kìa.

-"...Mấy thằng nhóc chết tiệt nhà Slytherin đó..."

Tôi đảo mắt, "Có thể trách họ được à? Họ đâu có biết chú là người."

Sirius gào ầm lên, "Vậy có nhất thiết phải đeo một cái vòng cổ bảo vệ chặt chẽ thế cho một con chó không?! Chú đã suýt tắc thở trong cái vòng đấy!"

-"Sự thật chứng minh là chú vẫn còn sống thôi." Tôi nhún vai, quẳng cái vòng sang một bên. "Dù sao cháu cũng đã giúp chú rồi, chuyện quan trọng hơn, chú đã hứa sẽ thực hiện một yêu cầu của cháu."

Sirius lập tức chặn câu đầu, "Nếu nó liên quan tới việc chống lại Giám Ngục hay gì đó mạo hiểm, chú sẽ không trả lời."

Tôi mỉm cười, "Tiếc quá, cháu tính hỏi một chuyện liên quan tới Giám Ngục đó."

Chú ấy suýt chút nữa là trừng muốn lòi hai con mắt luôn.

-"Không được!"

-"Tại sao?! Chúng ta chỗ nào cũng đồng quan điểm, nhưng cứ động tới việc Giám Ngục là chú lại kích động lên!" Tôi hậm hực dậm chân. "Có gì xấu khi cháu biết thêm một phương pháp phòng thân chứ?!"

Sirius lắc đầu, "Quá nguy hiểm! Nếu cháu học phép này rồi suốt ngày lao đầu ra chặn Giám Ngục, đây không phải chuyện đùa đâu, là tính mạng đấy! Cháu căn bản chưa biết quý trọng mạng sống của mình tí nào! Vả lại, đây là bùa chú cao cấp, chú có nói thì cháu cũng chưa thể thực hiện được!"

Tôi ngượng đỏ cả mặt. Từ trước đến giờ thành tích Bùa chú của tôi không hề tệ, thấp nhất chỉ là A thôi, chưa có ai chê thành tích của tôi tệ như chú ấy cả.

-"Không hề! Cháu thậm chí còn chưa bao giờ đạt điểm B môn Bùa chú!"

-"Đây là kiến thức cấp cao chuyên sâu, học sinh năm Bảy chưa chắc đã được học, Orange! Cháu mới năm Ba thôi đấy!"

-"Nhưng Harry được học! Cháu thấy rồi, cậu ấy được giáo sư Lupin dạy câu thần chú đấy mỗi tuần 2 buổi!" Tôi hừ một cái. "Tại sao cậu ấy được học còn cháu thì không chứ?!"

Sirius lập tức gào ầm lên, "Cháu nói gì?! Remus dạy Harry học cái gì cơ?!"

Tôi nói thẳng, "Expecto Patronum chứ gì!! Cháu biết từ trước rồi, chú giấu không nổi nữa đâu!"

Sirius không để tâm tới lời nói của tôi, chú ấy đau đầu ôm trán, vuốt phần tóc lòa xòa trước mặt lên.

-"Remus dạy Harry cái đó à?"

Tôi gật đầu, cực kì khẳng định, "Cơ mà bọn họ không biết cháu biết đâu. Cháu thấy cậu ấy luyện tập với một Ông Kẹ, Ông Kẹ biến thành Giám Ngục, và giáo sư Lupin lấy đó để làm chuột bạch dạy cho Harry."

Sirius gần như bất lực nhìn tôi. Có lẽ ông ấy không biết nói gì cho phù hợp nữa, mà cũng có thể là do ánh mắt khao khát được học tập tới cháy bỏng của tôi. Tôi muốn học bùa phép đấy, tôi cảm thấy nó rất mạnh, vô cùng mạnh, mà tôi thì rất ưa thích những thứ có sức mạnh vĩ đại như thế.

-"....Orange này, ta..."

Tôi xua tay, "Cháu nói trước, cháu chỉ cần người dạy để thực hiện bùa chú đấy thôi! Nếu chú không đáp ứng, cháu sẽ đi tìm giáo sư Flitwick để nhờ! Chú đừng có phá bĩnh là được!"

Sirius nặng nề thở một hơi.

Tôi đứng nhìn bên cạnh, lặng lẽ đâm thêm.

-"À, hay là chú không có đủ tài năng để dạy? Có phải lúc còn đi học thành tích của chú vô cùng kém không? Đừng lo Sirius, cháu hiểu mà, mỗi người đều có khó khăn riêng. Nếu chú không muốn, cháu sẽ---"

-"Orange này, chú nghe người ta khích tướng rất nhiều rồi, nhưng chưa ai tệ như cháu cả." Sirius đen mặt nhìn tôi. "Ngoại trừ Lịch sử pháp thuật ra, môn nào cũng là O hết cả, Orange ạ."

-"...Điểm này không phải trọng tâm, Sirius." Tôi cảm thấy mất cảm xúc dễ sợ. "Chú đừng nói lảng đi! Hoặc là chú đồng ý giúp cháu, hoặc cháu lập tức đi nhờ giáo sư khác!"

-"...Thực ra các giáo sư sẽ không đồng ý giúp cháu đâu. Chú đã nói rồi, đây là bùa chú cao cấp, thời bọn chú đi học cái này còn không có trong chương trình giảng dạy." Sirius nhìn nhìn tôi, tuyệt vọng thở một hơi. "Cơ mà, Remus đã dạy cho Harry rồi, chú không dạy cháu cũng bất công thật..."

Tôi hào hứng cười, "Chú đồng ý à?!"

-"....Mỗi tuần chỉ được một buổi thôi, không hơn." Sirius sụp mắt. "Nhưng cũng phải có điều kiện kèm theo."

-"Điều gì cũng được, chỉ cần cháu có thể đáp ứng được thì cháu sẽ làm!"

Sirius nhún vai.

-"Đơn giản thôi, hiện giờ con Crookshanks đang mất dấu Scrabbers, mà chú thì không thể lang thang dùng bộ dáng hóa thú đi tìm Peter được. Chúng ta cần ưu tiên việc xác định vị trí của hắn đúng không?"

-"Vâng." Tôi nghiêm túc nhìn sắc mặt Sirius biến đổi, gật đầu bảo. "Nhưng cháu có thể làm gì đây? Cháu có thể pha chế một loại thuốc mà Pettigrew uống vào xong, bất kì hắn đi đâu cháu cũng có thể nắm rõ. Nhưng với điều kiện là phải uống thuốc đã, giờ thì hắn đang ở đâu còn chả biết..."

Sirius xua tay, "Không cần thiết. Có một vật đơn giản hơn." Chú ấy hắng giọng. "Hồi trước chú cùng James, Remus và Peter nữa, bọn chú làm ra một tấm bản đồ. Chỉ dùng trong phạm vi Hogwarts, bất kì đường đi nào cũng có hết, kể cả các lối vào ngầm hay lối đi bí mật trong Hogwarts cũng có. Và nó có thể theo dõi người khác. Chỉ cần cháu lấy được nó, nắm được vị trí của Peter sẽ không phải vấn đề nữa."

Tôi cực kì bất ngờ nhìn Sirius.

-"Có loại bản đồ thần kì như thế nữa à?"

-"Có, nhưng hiện tại thì chú không giữ nó."

-"Vậy nó ở đâu? Không phải chú bảo là chú cùng chú James...ờ, giáo sư Lupin, và...nói chung không phải chú bảo 4 người bọn chú làm ra nó à?" Tôi nheo mắt. "Lúc chú ra trường không đem theo nó sao?"

Sirius cười cười, "Nó bị tịch thu rồi, bọn chú đã cố tình để nó bị thu đấy. Dù sao sau khi ra trường cũng sẽ không dùng tới tấm bản đồ nữa, hơn nữa thời điểm đó tình hình rất căng thẳng, nếu tấm bản đồ rơi vào tay một tên Tử thần nào đó thì còn nguy hơn. Vậy nên bọn ta để nó lại Hogwarts, đó là nơi an toàn nhất rồi."

Tôi chợt thấy ớn lạnh theo bản năng, "Vậy chính xác thì giờ nó ở đâu?"

Sirius nhoẻn miệng cười tươi. Dù cho chú ấy đang vô cùng bẩn thỉu, tôi vẫn là cảm thấy, CHÚ - ẤY - CƯỜI - RẤT - TƯƠI - !

-"Ở văn phòng của lão Filch. Orange, tin tưởng cháu, đột nhập vào đó và đem báu vật về đây đi nào."

Tôi thực sự khiếp sợ tới mức choáng váng ngã ra sàn.

Mé nó, chú ấy không phải là Gryffindor sao?! Tại sao cũng đáng sợ quá vậy?!!

Đáng sợ y chang Slytherin luôn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net