131.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dự kiến tầm 3 chap nữa là hết phần 3. Phần này hơi dài nhỉ, xin lỗi mọi người nha.

***

Tôi có tấm bản đồ rồi, cũng cho Sirius xem rồi, nhưng dù chú ấy có làm mình làm mẩy đến đâu thì tôi nhất quyết không để toàn quyền tấm bản đồ cho Sirius sử dụng.

Dựa vào hiểu biết của tôi đối với Sirius, chỉ cần biết Pettigrew ở đâu, chú ấy sẽ không ngần ngại xông thẳng đến chỗ hắn. Tôi thì không ủng hộ nổi cái loại chuyện mạo hiểm như vậy, nói gì thì nói, tôi đề cao sự an toàn thứ hai, đề cao quyền lợi của Harry thứ nhất.

Sirius theo như lời hứa, mỗi tuần một buổi, tôi đến chỗ cây Liễu Roi gặp chú ấy, chúng tôi bắt đầu tập luyện bùa gọi Thần Hộ Mệnh. Tôi chăm chỉ đến đúng giờ, nghe chú ấy giảng rất nhiều kiến thức liên quan đến bùa phép, sau khi trải qua hai buổi học, tôi hoàn toàn công nhận năng lực giảng dạy của Sirius rất tốt. Chú ấy nói chi tiết từng chút một, mỗi phần đều tối giản hết mức, ít nhất là với bộ não của tôi thì có thể nghe hiểu được.

Đáng nói chính là, những kiến thức này được dạy dù có sớm nhất cũng phải gần 13 năm chú ấy không đụng tới. Tôi có chút ngưỡng mộ siêu trí nhớ của Sirius, lặng lẽ thán phục.

Thời điểm này Andrew rất hay gọi điện tới cho tôi. Anh ấy nói rất nhiều về bản thừa kế, còn dặn dò kĩ lưỡng tôi không được phép để lộ mọi chuyện ra ngoài, từ nhà Williams tới Sirius Black.

Anh ấy lạnh nhạt nói, "Sau khi em làm việc xong với luật sư thì sẽ có buổi tiệc ra mắt. Dù sao em cũng là con của một thuần huyết quý tộc, có quyền được tiếp xúc với giới thượng lưu của phù thủy rồi."

Tôi nhướn mày, "Cái này không phải tốt hơn là đợi đến lễ trưởng thành à? Bây giờ em mới có 13 tuổi."

Andrew thở hắt một tiếng, thông qua loa điện thoại nói rõ từng chữ:

-"Ra mắt cùng với lễ trưởng thành là hai việc khác nhau."

Tôi ừ ừ một lúc cho có, tỏ ra bản thân đã hiểu chuyện.

-"...Vậy còn chuyện...con Buckbeak..." Tôi nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất mà hỏi.

Andrew à một tiếng, "Em có thể hỏi Theo. Thằng bé đang sắp xếp với một vị luật sư có tiếng, đòi hỏi việc ông ta nhất định phải đem chiến thắng về cho nhà Malfoy, bằng không sẽ không được nhận thù lao."

Tôi cười gằn, "Anh cho rằng cậu ta sẽ nói với em à? Vả lại, cậu ta còn chưa về trường."

-"Anh biết, Theo gần đây ở trong Bộ nhiều hơn. Một thời gian nữa nó mới trở về Hogwarts, chắc là sau buổi kiện."

Buổi kiện tới tận tháng 4 mới diễn ra, tôi rùng mình bảo, "Sắp hết luôn kì học mới về, cậu ta còn đến trường làm gì nữa?"

-"Việc này thì anh không rõ, những đứa nhỏ lớn lên trong giới quý tộc thường có những trách nhiệm cao hơn thành tích học tập. Hồi anh tầm tuổi Theo cũng phải tham gia xã giao thay cho ông già nhà này." Andrew tỏ vẻ chán chường, sẵng giọng bảo. "Mong là bé con Orange có thể thành công thắng kiện nha ~ Anh cảm thấy em đúng là thành phần chống đối xã hội mà."

Tôi hừ một tiếng, trực tiếp thẳng tay cúp điện thoại.

Tính tới chuyện cứu Buckbeak, tôi chạy khắp nơi tham khảo ý kiến của nhiều người. Hermione đề xuất tìm kiếm các tư liệu cũ để làm phản biện, tôi suy tính rất lâu, cho rằng cách này dường như không đạt hiệu quả cao được.

Các vụ án cũ thì cũng đã cũ rồi, bỏ qua việc nó chẳng chứng minh được điều gì ngoài việc nêu lên tội của Buckbeak không quá nghiêm trọng nhưng độ nguy hiểm thì vẫn có, vả lại, bản thân tôi không có thói quen đào lại quá khứ. Quan điểm bây giờ thì đều phải phát triển theo cái chung, chỉ cần một nhóm người có quyền và tiền cho rằng điều này đúng, những cái còn lại dù không sai cũng không được phép đúng.

Vậy nên, chúng tôi buộc phải chia ra mỗi người một con đường khác biệt. Thuận theo lời gợi ý của Andrew, tôi suy nghĩ một chút, bắt đầu thử điều tra.

Tôi tìm tới vài người quen, quan hệ giữa chúng tôi cũng không tồi, tỉ như Colin Creevey hay Ginny, tôi nhờ hai đứa nhỏ giúp đỡ việc thu thập thông tin, còn có làm một bảng khảo sát về mức độ quan tâm của mọi người đối với vụ kiện. Sau đó nhờ bọn nhỏ hỏi thêm mấy người bạn khác. Colin có khá nhiều mối quan hệ bên Hufflepuff cùng Ravenclaw, tầm 1 tuần sau thì thằng bé đem thư hồi đáp của mọi người đến cho tôi.

Tôi nghiên cứu qua rất nhiều thư từ cùng đáp án, kết luận phần đông mọi người đều tỏ ra không quá quan tâm tới vụ kiện, ý chung đại khái là: "Chỉ là một con vật thôi mà, cần thiết phải để ý đến thế không?"

Bọn họ dù sao cũng còn nhiều thứ khác để chú ý hơn là một con Buckbeack vô tri.

Tôi gạch bỏ phương án nhờ đám đông giúp đỡ. Dù cho tôi có huy động được, với thái độ miễn cưỡng hành động thì kết quả cũng sẽ không đem lại chất lượng tốt.

Andrew lần thứ 4 gọi tới trong tuần. Lúc đó tôi đang ôn lại phần kiến thức trọng tâm của Biến Hình, bởi vì anh ấy đột ngột gọi mà khiến tôi hoàn toàn quên mất những thứ đang học.

Tôi bực bội nhấc máy, anh ấy đã trực tiếp cắt ngang.

-"Báo tin tốt cho em, gần đây ngài Fudge vì nghe theo lời Walter, để ý việc Theo đã quá sức giải quyết công việc, cưỡng ép bắt thằng bé trở lại trường học rồi."

Tôi vội vàng hỏi, "Cậu ta về chưa?"

-"Có lẽ tầm sáng mai, nhưng mà bởi vì tình huống đặc thù nên ngài Nott đã viết thư cho giáo sư Snape, xin cho Theo được kiểm tra sớm, lễ tốt nghiệp cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành để tiếp tục công việc. Thằng bé ở tối đa được 1 tuần thôi, em tự lo phần còn lại đi."

Tôi nuốt nước bọt nghĩ: 1 tuần là quá đủ rồi.

Song song với việc giúp đỡ Sirius, tôi vẫn tiếp tục theo dõi sát sao Pettigrew. Chuyển động của ông ta gần như không quá rộng, lúc đầu tôi tìm thấy Pettigrew là khi ông ta đang núp ở trong đường ống nước của Hogwarts, và từ đó tới nay đều chỉ loanh quanh trong phạm vi ngắn ngủi đó.

Tôi chợt nghĩ tới việc nhanh chóng tóm cổ ông ta, kết thúc cho xong chuyện này. Nhưng bởi vì so sánh tương quan lực lượng giữa hai người quá khác biệt, nếu Pettigrew là bạn thân của chú Sirius, tôi dám đảm bảo tới 70% năng lực ma thuật của họ cũng không chênh lệch là bao, mà chỉ cần một nửa của Sirius hiện giờ tôi cũng không đánh lại nổi.

Phương pháp an toàn đi, chuyện từ ai thì người đó mới nên là người kết thúc.

Tôi suy nghĩ trong mấy ngày, sau đó trực tiếp hỏi Sirius trong buổi học tối hôm thứ Năm, chú cảm thấy thời điểm nào thì thích hợp nhất để kết thúc việc trả thù này?

Sirius cười lạnh bảo, "Càng sớm càng tốt, chỉ cần con chuột đó còn sống thêm một ngày là cơn ác mộng của ta còn kéo dài."

Tôi lập tức quyết định, "Vậy ngay sau khi cháu thi xong, chúng ta sẽ kết thúc mọi thứ."

***

Để đảm bảo thời gian kết thúc được diễn ra đúng kế hoạch, tôi dồn toàn lực chú ý vào việc giải cứu Buckbeak. Kiến thức phần nền cơ bản nhất đã đảm bảo cho tôi có thể vượt qua bài thi với số điểm vừa đủ để lên lớp, sau khi ôn lại một lượt cuối cùng bài Số học, tôi quả quyết gấp sách vở, dù sao thì từ giờ đến ngày thi 3 hôm nữa, tôi cũng sẽ không còn thời gian đụng lại vào chồng sách này.

Tôi gọi cho Andrew, hỏi rõ một chuyện, "Rốt cục ý anh, cái gì mà..."Cứu người không phải đợi đến lúc người ta bị bệnh" là sao?"

Andrew nói từ đầu dây bên kia, cười cợt bảo, "Em mà cũng không hiểu ra nghĩa bóng của nó à?"

-"Nếu em hiểu thì đã không có cuộc nói chuyện này." Tôi thở hắt. "Em phỏng đoán tới việc anh muốn nói dựa vào sức mạnh đám đông. Nhưng phần chung mọi người đều không quá để tâm đến vụ kiện, Andrew."

-"Có thể huy động được mọi người là một chuyện tốt."

-"Thái độ miễn cưỡng không đem lại kết quả đâu." Tôi ngắc ngứ nghịch móng tay. "Còn 2 tuần nữa tới vụ kiện rồi, anh xem, chúng ta đẩy nhanh tiến độ đi, anh đưa đáp án cho em luôn được không?"

Andrew im lặng một lúc lâu.

-"...Phải có điều kiện trao đổi chứ nhỉ?"

Tôi buồn phiền nghĩ quả nhiên, "Sẽ có."

Andrew cười hì hì một lúc, "Cứ vậy đi, đến hè gặp nhau anh sẽ nói rõ điều kiện. Còn về vụ kiện à...Xem nào, anh lấy một ví dụ đi, sau đó em tự hiểu thế nào là việc của em nhé?"

Tôi cảm thấy có thể buộc anh ấy nói đến mức này đã là quá ổn rồi.

Andrew dài giọng, 10 phút kế tiếp, anh ấy chuyên chú phân tích một câu chuyện.

-"Trong một vụ giết người, A và B cùng là nghi phạm. Sau đó vị thám tử D đến điều tra, ông ta phát hiện cả A và B đều có bằng chứng ngoại phạm chứng minh họ vô tội. Kết quả tòa án lại xử người B có tội, vậy câu chuyện này có ý nghĩa gì?"

Tôi nghĩ một lúc, phân vân nói, "Sự bất công?"

-"Cũng một phần, nhưng không phải trọng tâm." Andrew hừm một tiếng khẽ. "Gợi ý nhé, vấn đề không phải nằm ở chỗ bằng chứng ngoại phạm đó chứng minh được cái gì, Orange."

Tôi nín thở, cảm thấy câu nói tiếp theo của anh ấy chính là một chìa khóa rõ nhất.

-"Vấn đề chính là, bằng chứng đó rốt cục có tồn tại hay không."

Thời điểm này gần như khiến tôi thấy nghẹn thở.

Lâu như vậy, cuối cùng tìm ra đáp án để phá rối một vấn đề khó nhằn. Tôi mơ màng nhìn điện thoại không biết đã tắt từ bao giờ, cảm thấy trong đầu giống như lóe lên một tia sáng mờ nhạt.

Mẹ nó, tôi vừa nghĩ ra một kế hoạch điên rồ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net