137.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mùng 2/7 năm 1994, 9 giờ sáng, Andrew vừa lái xe chở tôi đến khu tập thể mới, vừa nói chuyện điện thoại xin nghỉ ca sáng ở bệnh viện. Bởi vì sợ làm phiền anh ấy bận giải quyết công việc, tôi nghiêm túc bảo trì sự im lặng tối đa, ngồi ở ghế bên cạnh, hoặc là đọc qua cuốn sách đặt trên đùi, hoặc là ngơ ngác nhìn trời ngắm mây.

Chúng tôi dừng ở một ngã tư, lúc đấy đèn tín hiệu chuyển đỏ.

Andrew cúp máy sau cuộc nói chuyện dài 15 phút. Anh ấy đặt máy xuống khu để đồ của ô tô, trông vô cùng mệt mỏi bóp mi tâm, rồi tháo kính đưa cho tôi.

-"Cất đi cho anh."

Tôi nhận kính từ tay Andrew, mím môi nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân qua mắt kính sáng bóng.

-"...Anh bị cận từ lúc nào thế?"

Andrew hừm nhẹ một tiếng, "Không nhớ nữa...Từ lúc nào đó mà anh vẫn còn đang học đại học. Tới khi anh nhận ra thì trên mắt đã có một cái kính rồi."

Tôi chớp mắt, "Tức là anh không phải bẩm sinh cận à?"

-"Hiển nhiên là không rồi." Andrew nhấn chân ga, xe lại từ từ lăn bánh đi tiếp. "Lúc anh học năm Bảy ở Hogwarts vẫn còn là một mĩ nam không "kính" đó."

Tôi đánh giá nhan sắc của anh, âm thầm công nhận, "Quả thật."

Andrew đột nhiên bật cười.

-"Được rồi, đừng nói về anh nữa, nói về em đi. Từ giờ em tính làm thế nào?"

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc.

-"Vẫn chưa...xác định được...Em xin lỗi."

-"Không sao, định hướng tương lai mà dễ thế thì tỉ lệ tự tử đã giảm gấp 10 rồi. Tới tận lúc anh học năm cuối Hogwarts mới quyết định bản thân sẽ học đại học ở Muggle mà." Andrew vươn tay xoa đầu tôi. "Từ từ mà nghĩ, không sao. Hiện tại em vẫn còn bé lắm."

Tôi lắc đầu, rũ tay anh ấy khỏi tóc mình.

-"Em mới gội đầu hôm qua."

-"Ồ, xin lỗi. Mỗi ngày anh đều gội đầu, nên chả sao cả." Andrew nhún vai. "Mà đây là lần thứ 3 em ngồi xe của anh nhỉ?"

Tôi nhướn mày, "Có thể là hơn 3 lần, em không chắc. Mà chuyện này có liên quan sao?"

-"À thì..." Andrew cười cười. "Anh ít khi cho người khác ngồi lên xe mình lắm. Anh ghét việc họ có thể làm bẩn xe của anh mà không phải chi cho phí vệ sinh sau đó. Nhưng em thì khác."

Tôi lườm anh ấy, "Ý gì đây? Chúng ta cách nhau 10 năm tuổi đấy." Và em có người yêu rồi.

-"À không, ý anh là..." Andrew đảo vô-lăng sang trái, mỉm cười cợt nhả. "Dù sao tiền sinh hoạt và các vấn đề tiền nong của em hiện giờ là do anh quản lí mà. Nếu em có làm bẩn xe của anh, trực tiếp trừ vào tiền sinh hoạt là được."

Tôi lập tức thở hắt một tiếng.

-"Em không muốn nhận tiền không từ nhà Williams, Andrew."

Andrew nhún vai, "Cũng không phải là không công. Chỉ là đợi đến năm em 18 tuổi, lúc đó em đã đủ tuổi vị thành niên rồi, có thể đi làm rồi, vậy thì bắt đầu phải làm việc để trả lại khoản tiền đó. Một số tiền lớn như vậy, nhà Williams cũng không muốn làm từ thiện đâu."

Tôi cười lạnh, "Em đương nhiên sẽ trả lại rồi, trả hết, không thiếu một xu của mấy người đâu."

Andrew bật cười, "Thật ra em không phải tính xa đến thế. Em biết đó, trên giấy tờ thì em là một thành viên nhà Williams, mà trên quan hệ huyết thống thì cũng là thành viên của nhà Williams. Xét cho cùng, sau khi em tốt nghiệp đại học và bắt đầu làm việc như một người trưởng thành, dù ít dù nhiều cũng sẽ phải tham gia vào một số việc cần thiết và bắt buộc trong gia đình. Đó là nghĩa vụ, cũng là trách nhiệm, Orange."

Tôi nhướn mày, "Tỉ như?"

-"Tỉ như là...." Andrew nghiêng đầu. "Lễ trưởng thành năm 15 tuổi, và buổi lễ ra mắt với giới quý tộc."

Tôi hít một hơi dài vào cổ họng, gió điều hòa xe thốc lên não khiến tôi hơi choáng váng, tôi đưa tay tắt điều hòa, hỏi Andrew có thể mở cửa sổ không.

Anh ấy lặng lẽ làm theo.

Gió mùa hè tháng 7 man mát chảy qua làn da. Tôi hít một hơi đầy cổ họng, mơ màng ngả người ra sau.

...Tương lai, trước hết là nên nghĩ tới, tôi nên làm một phù thủy hay làm một Muggle?

***

Vận chuyển nội thất tốn không tới một ngày, lâu la hơn là việc mua sắm nội thất.

Đồ đạc của tôi cũng chẳng nhiều lắm. Sau khi trả tiền nhà và kí hợp đồng với quản lí khu nhà xong (dĩ nhiên người kí là Andrew, anh ấy hiện tại trên danh nghĩa là người giám hộ của tôi), chúng tôi bắt đầu sắm một ít đồ đạc cần thiết.

Trước hết thì có mua quần áo. Andrew cằn nhằn hết một tiếng với tôi, anh ấy cực kì ghét bỏ việc mua sắm của con gái, đối với anh ấy đây gọi là "tốn thời gian vào mấy việc không đâu". Căn bản mỗi lần anh ấy đi mua đồ đều chỉ tùy tiện mua mấy cái sơ-mi với áo phông đơn giản. Về sau tôi nhìn tủ đồ của anh ấy, phát hiện hình như cha nội này đặc biệt yêu thích áo phông trắng không hình thù.

Mẹ nó, cha nội này nhàm chán thật 🙃

Hôm đi mua quần áo tôi chọn đồ rất kĩ, đây rõ ràng là bản tính của con gái khi mua sắm mà. Tôi không phải quá thích đi mua đồ, nhưng nếu có cơ hội thì tôi vẫn mê chứ. Andrew rất không vui khi phải xin nghỉ thêm một ngày chỉ để hộ tống tôi đi mua quần áo, anh ấy cực kì chán nản ngồi gác chân bên ngoài.

Sau đó, y như rằng chưa đầy 1 tiếng đã bực mình quẳng cho tôi một ít tiền, trực tiếp lên xe bỏ về bệnh viện.

Tôi tìm một bốt điện thoại, gọi cho Hermione, bảo cô ấy đến trung tâm thương mại mua đồ cùng tôi.

Hai đứa con gái, càng tốt, cùng nhau bàn bạc việc quần áo, hợp sở thích biết bao, hơn hẳn cha nội kia chỉ suốt ngày áo phông trắng quần đen.

Andrew đưa đề xuất, giường ngủ, tủ quần áo, bàn làm việc, tối thiểu thì là những cái đó. Tôi lần đầu tiên mắng anh ấy một trận, mẹ nó, anh cho rằng phòng của con gái có thể nhàm chán như thế sao?!

Hồi trước tôi ở nhà Dursley thì cái gì cũng có, có nhiều nhất là đồ trang trí. Lúc trước tôi đi ra văn phòng phẩm, thấy mấy loại bút chuyên dùng để sketch, sau đó mua về, mặc dù tôi rất ít khi dùng, nhưng kì thực mấy cái bút đúng là điểm nhấn tô điểm cho cả cái bàn học.

Andrew lần nữa lười biếng nói, "Tâm tình của con gái, anh thật sự không thấu được."

Ảnh vứt cho tôi một cái thẻ tín dụng, sau đó lủi đi ngay lập tức.

Sau khi tôi phát hiện cái thẻ này vốn dĩ chính là thẻ lương của Andrew, tôi không chút ngần ngại, quẹt thẳng tay. Mỗi lần quẹt thẻ có tiếng xoẹt, tâm trạng lại càng phơi phới. Cuối cùng lúc Andrew đen sì mặt giơ trước mặt tôi một loạt tin nhắn từ ngân hàng, tôi vẫn cảm thấy:

-"Đại ca, em vừa dạy anh cái gì gọi là "tâm tình của con gái" đó."

Giường ngủ, tủ quần áo, bàn ghế hay kệ tủ trong nhà đều là hàng đặt làm. Khu nấu nướng đã có sẵn bếp ga, sau khi tôi kiểm tra thì phát hiện chất lượng vật dụng vẫn còn khá tốt, chỉ phải thay bình ga thôi. Lại nói bởi vì thời gian lâu dài không có người ở, tường xung quanh đã hơi bong tróc ra. Tôi cũng nhân cơ hội đó sơn lại hết một loạt thành màu trắng.

Bóng điện ở hành lang cũng được thay đổi, ban đầu Violet để đèn hành lang là đèn vàng, có vẻ bà ấy muốn làm lại một bản sao giống như ở tư dinh Williams, nhưng tôi cảm thấy thời thế cần thay đổi, người mất thì cũng đã mất, cũng không cần níu giữ lại kỉ vật làm gì. Vậy nên tôi thay hết thành đèn trắng, tranh hai bên cũng tháo xuống, đổi thành các bức vẽ phong cảnh. Theo thứ tự từ ngoài vào trong: xuân hạ thu đông - màu sắc rất hợp mắt.

Cũng đừng hỏi vì sao chỉ trong thời gian ngắn như thế tôi có thể sớm hoàn thiện nội thất. Chữ số trong thẻ của Andrew lên tới 10 chữ số, thẻ còn không thèm đặt password, hình như trừ bỏ việc ăn uống ra, anh ấy cũng chẳng tha thiết gì đến việc chi tiêu bên ngoài. Đời sống tinh thần của cha nội này đúng là nhàm chán thật.

Đồ đạc chưa tới 2 ngày đã được giao đến. Andrew không muốn tiêu tốn công sức vào việc dọn dẹp nhà cửa, anh ấy còn có việc, mà tôi cũng phải nhanh chóng làm quen với cuộc sống mới. Một tối sau khi tan ca trực, ảnh xách đũa phép đến, làm một bùa dọn dẹp.

Chỗ ở mới về cơ bản đã dần hoàn thiện.

Sau đó tôi dạo qua một dãy các tiện ích quanh khu nhà. Cạnh nhà có nhiều quán ăn nhanh, giá cả khá vừa vặn, đồ ăn cũng không đến nỗi. Tôi mua một vài đồ trang trí hay ho. Quan điểm nhà cửa của tôi tối thiểu phải có 2 cái thảm để chân. Một ở phòng khách, một trong phòng tắm. Sau đó là các đồ gia dụng thường nhật: bàn chải, kem đánh răng, dầu gội,...

Tôi mua 1 bộ đũa bát dùng để ăn, Hermione lại bảo nên mua hẳn một lúc 5-6 cái bát, nhỡ may có khách đến. Tôi chẳng thấy có khách nào có thể đến thăm tôi được, nhưng áp lực từ Hermione quá cao, tôi cũng chỉ còn cách chấp nhận.

Dù không biết nấu nướng gì hết, một đợt nọ Harry đến thăm tôi, cậu ấy đem theo một bộ nồi niêu xoong chảo rất hoành tráng, sau đó vừa ôm tôi vừa bảo:

-"Quà từ chú Sirius."

Tôi nhìn gia huy nhà Black trên đáy nồi, mệt mỏi thở dài, "Chú ấy nên biết là tớ không biết nấu ăn."

-"Không sao." Harry mỉm cười, cúi người thơm má tôi một cái. "Tớ nấu cho cậu được."

Bố của Hermione có quen một người bạn làm ở công ty điện máy. Hermione kể cho bố mình nghe việc tôi chuyển ra ở riêng, bác ấy rất kích động, 1 tuần sau khi tôi dọn đến căn nhà, bác cùng vợ mình, là mẹ của Hermione đến thăm, còn đem theo rất nhiều đồ ăn được nấu sẵn.

Tôi nhận nồi thịt hầm từ tay phu nhân Granger, ái ngại cảm ơn.

Chủ gia Granger còn tặng tủ lạnh với máy giặt làm quà mừng tân gia. Tôi ngại ngùng nửa muốn nhận nửa không, dây dưa đẩy qua đẩy lại một hồi, cuối cùng vẫn phải nhận, nhưng tôi yêu cầu bản thân có thể chi một nửa số tiền cho hai món đồ này. Đều là đồ đắt tiền, lòng tự trọng không cho phép tôi nhận không được.

Tôi dùng bữa đầu tiên là hamburger với coca, no bụng xong bắt đầu thu dọn rác cả ngày vào túi đựng, đi xuống tầng 1 vứt. Chỗ để rác của cả khu được để tập trung vào một xe rác, đặt ở đối diện với hòm nhận thư. Tôi đăng kí nhận báo thường nhật ở tòa soạn, mỗi sáng tầm 6 giờ đều có tiếng leng keng, tôi từ tầng trên có thể thấy được người đưa báo đang đặt báo vào từng hòm thư một.

Thời điểm sau khi quen biết hơn với khu nhà, một vài người hàng xóm giới thiệu cho tôi việc đăng kí sữa mỗi ngày. Mặc dù tôi không thích uống sữa, cơ mà Harry sau khi biết chuyện thì đã tự tiện đăng kí trước cho tôi, cậu ấy bảo, "Uống sữa bổ sung canxi, cậu lùn quá, cao lên một chút mới tốt."

Tôi chán ghét bảo, "Cậu ghét người lùn à?"

Harry nhún vai, "Nếu người đó là cậu thì cái gì cũng thích cả."

Miệng lưỡi cậu ấy càng lúc càng ngọt rồi.

Giống như lời bà quản lí nói, có một vài trung tâm đào tạo dạy thêm ở gần khu nhà. Tôi đi thẳng rẽ hai ngoặt đã tới.

Việc học các môn học bình thường của Muggle đã 4 năm rồi tôi không đụng tới. Hồi cấp 1 mỗi ngày đều học Toán Văn Anh Sử Địa, tới lúc sang học Hogwarts lại trở thành một phù thủy tập sự, mỗi ngày đều học ma pháp bùa chú, ngắm đồ vật bay lơ lửng tới phát quen. Lúc tư vấn viên của một trung tâm dẫn tôi đi tham quan lớp học, tôi liền thấy lo lắng liệu mình có thể tập trung học với những món đồ vật chỉ có thể nằm im hay không?

Andrew đưa kiến nghị: Nên học.

-"Hồi trước anh cũng như em. Ba anh làm giáo sư đại học ở Muggle, ông ấy mỗi năm chỉ về nhà vào các kì nghỉ dài, còn nếu không thì vẫn ở bên Mĩ dạy học. Lúc anh bằng tuổi em thì cũng phân vân bản thân nên làm việc ở thế giới phù thủy hay thế giới Muggle như ba." Anh ấy nhún vai. "Mà bởi vì chưa xác định được, nên cái gì cũng phải chuẩn bị. Anh đăng kí học các trung tâm dạy thêm vào lúc nghỉ hè để có đủ kiến thức cơ bản, nếu sau đó em vẫn quyết định làm một phù thủy thì bỏ, nhưng nếu muốn làm việc ở bên Muggle, thì đó là nền tảng để thi đại học trước tiên đấy. Học đi, cũng chẳng mất gì đâu."

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó lại đi hỏi Hermione.

Cô ấy chớp mắt, "Học đi, mình cũng có học mà. Mình đăng kí học mỗi mùa hè từ sau khi biết tin được vào Hogwarts và phải học các phạm trù kiến thức khác hẳn với Muggle. Cái này là để đề phòng thôi, tại mình cũng chưa xác định được nên làm một Muggle hay một phù thủy trong tương lai nữa. Cái gì cũng nên chuẩn bị một chút. Điều tốt mà, nên làm."

Tôi đảo mắt bảo, "Mình cảm thấy, dù có là một Muggle hay phù thủy, bồ cũng làm rất tốt."

Hai người học giỏi và thông minh nhất mà tôi quen biết đã đưa ra ý kiến riêng rồi, nên tôi cũng chẳng có gì phản bác cả, cứ thế làm theo.

Tôi đăng kí ca học tối mỗi ngày. Học phí một môn trung bình là 50$, tôi đăng kí học full các môn trên trường, được giảm 20% so với học phí gốc. Mỗi ngày 6 giờ bắt đầu học, 11 giờ tan. Buổi sáng tôi dành để hoàn thành bài tập của Hogwarts, buổi trưa bắt đầu ôn lại bài ở lớp học thêm, tới chiều thì đi ăn tối. Thông thường bởi vì tối đi học nên sáng hôm sau tôi dậy rất muộn, trực tiếp bỏ qua luôn bữa sáng và bữa trưa, thế nên chiều ăn tối cũng như là năng lượng cho cả ngày.

Mỗi ngày đều bắt đầu là tiếng chuông leng keng của người giao báo, cảm nhận hương sữa tươi phảng phất trong không khí. Sương mù lành lạnh dù là giữa mùa hè, bởi lẽ người ta bảo London là "thành phố sương mù".

Buổi tối đi học về là lúc đêm muộn.

Thường vào giờ đó thì đường xá đã vắng người. Tôi thả bộ trên vỉa hè, cảm nhận gió mát lùa qua tai và chân tóc, lúc đó thấy tinh thần vô cùng thoải mái.

Sinh hoạt thường ngày ở khu tập thể mới, đại khái chính là thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net