141.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nott dự đoán không sai một milimet nào, chẳng cần tới một tuần sau bữa khám răng, Harry đã gửi vé đi xem trận Quidditch thế giới cho tôi.

Tôi khó xử nhìn tấm vé, căn bản là bởi tôi không quá hứng thú với bộ môn này. Hơn nữa răng vẫn còn đang đau, mấy hôm nữa lại còn đến lịch tiêm phòng, tôi sợ Andrew sẽ dứt khoát nhốt tôi vào lồng giam luôn. Lúc anh ấy nghe chuyện tôi làm ầm ĩ ở chỗ nha khoa còn xách đầu tôi đến xin lỗi người ta một chuyến, tới tận bây giờ tôi vẫn không dám ló mặt đến đó nữa.

Vả lại, sắp tới là lịch thi định kì...

Tôi nhìn lên lịch để bàn trước mặt, tính toán một chút: Sau khi tiêm phòng hai hôm chính là 1/9, vừa vặn là ngày nhập học Hogwarts. Hôm 30/8 đến chắc Andrew sẽ bắt tôi đến bệnh viện phụ việc ảnh, 31 ở nhà chuẩn bị, tôi thực sự không có thời gian để đi xem Quidditch, vả lại, kiểm tra định kì đều là để nâng trình độ. Tôi muốn nhanh chóng kiểm tra để đến hè năm sau đã có thể học lên tới kiến thức lớp 9.

Sau khi đi khám răng tôi chỉ có thể làm một kẻ móm, húp cháo cầm hơi tới 3 ngày liền. Hermione thân tình an ủi tôi, nói là Sherlock Holmes vĩ đại còn bảo chỉ khi cái bụng đói thì cái đầu mới sáng sủa thông minh nhất.

Chúng tôi kiểm tra liên tiếp 3 ngày đủ các môn. Có những bài còn yêu cầu phải nộp các môn thực hành, không khác gì đánh giá ở một trường học bình thường. Thời điểm tôi nộp xong bài Mĩ Thuật liền có linh cảm vô cùng tốt, chính là nói dự cảm tương lai rất tươi đẹp.

Sự thật chứng minh, tôi đứng top đầu sau bài thi định kì. Đến hè năm sau không những học tiếp lên lớp 9, mà còn là vào học lớp nâng cao.

Các giáo sư vô cùng ngạc nhiên nhận xét với tôi, bởi lẽ tôi vào học sau tới nửa tháng nhưng thành tích thật sự quá tốt, khiến các thầy cũng rất cảm phục. Tôi cười cười khiêm tốn, nhưng thực sự cảm thấy rất vui.

Đến hôm 28, tôi viết thư gửi cho Harry, đại khái là đồng ý đi xem Quidditch. Căn bản là bởi Harry rất hào hứng mong tôi đi cùng, tôi cũng không nỡ làm cậu ấy thất vọng.

Tôi gửi thư xong, đến nhà Andrew, trùng hợp gặp Nott cũng ở đấy.

-"Chào buổi tối."

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, tròn mắt hỏi, "Sao cậu lại ở đây? Andrew đâu?"

Nott chớp mắt, "Anh ấy vừa mới đi...Cậu đến sớm một chút là có thể gặp rồi."

-"Đi đâu? Đến bệnh viện à?" Tôi bước vào nhà, cởi giày để lên tủ, sau đó lấy dép trong nhà xỏ vào. "Anh ấy không có bảo tối nay anh ấy có ca trực."

Nott đặt xấp giấy da cậu ấy đang đọc xuống bàn, không trực tiếp trả lời mà chỉ hỏi:

-"Cậu ăn tối chưa?"

Tôi lắc đầu, "Chưa ăn, tôi định ăn ké Andrew. Anh ấy khi nào thì về vậy?"

-"Đại khái cũng lâu đấy..." Nott ậm ừ nhìn lảng đi, đứng dậy lấy áo khoác ở trên giá treo. "Chờ một chút, tôi đọc hết quyển này thì chúng ta đi ăn tối."

Cậu ấy từ nãy tới giờ nói chuyện chưa hề nhìn vào mắt tôi. Nott cứ lấp lửng đảo mắt, tôi mới bắt đầu nghi hoặc nhìn.

-"....Cậu nói lại xem, Andrew đi đâu?"

-"Là có việc thật. Anh ấy sẽ không về sớm đâu." Nott chép miệng. "Đi, chúng ta đi ăn. Cậu muốn ăn gì?"

Tôi hắng giọng, "Tôi đang hỏi cậu là Andrew đi đâu? Nói rõ xem? Anh ấy có vẻ không đến bệnh viện, anh ấy về nhà à?"

Nott im lặng.

-"....Anh ấy có việc hệ trọng."

-"Ca trực gấp? Mổ cấp cứu? Cái gì hệ trọng?" Tôi mất kiên nhẫn gõ chân lên sàn. "Hoặc cậu nói rõ cho tôi, hoặc là tôi tự đi hỏi dì Williams."

(P/s: Ý Orange "dì Williams" là mẹ Andrew, đáng ra chị phải gọi là bác. Nhưng mà trong tiếng Anh thì "aunt" có hai nghĩa, mà mình nghĩ để là bác Williams thì không hay lắm, nên thôi coi như là dì nhé.)

Nott nuốt nước bọt.

-"Anh ấy, đại khái là..." Cậu ấy nheo nheo mắt,  nhỏ giọng bảo. "Cậu hứa đừng nói lại với Andrew là tôi bảo nhé. Anh ấy cấm không cho tôi nói."

Tôi sốt ruột gật đầu, "Biết rồi, chuyện gì vậy?"

Nott cười một cách thật sự khó coi.

-"...Anh ấy là..." Cậu ta liếm môi, khó khăn bảo. "Đi xem mắt rồi."

Tôi trợn mắt.

ANDREW?!

***

Sự kiện sau đó thiệt bi hài hết sức.

Tôi nhằng nhẵng đòi Nott dẫn tôi đến chỗ Andrew đi xem mắt, bắt cho bằng được. Nott đau đớn níu lại, kiên trì một câu:

-"Tôi sợ Andrew giết tôi lắm!"

-"Cậu nói 10 lần rồi, không có ích đâu! Anh ấy đi xem mắt?! Chuyện hệ trọng như vậy mà không thèm báo với tôi." Tôi đảo chân đi theo địa chỉ Nott đưa, vui vẻ bảo. "Anh ấy cuối cùng cũng quyết định tìm cho bản thân một bến đỗ rồi."

Nott đảo mắt, "Là bị dì bắt, anh ấy vốn dĩ còn chẳng thích...."

Tôi tặc lưỡi mắng cậu ấy một trận, "Là cậu thiếu tinh tế! Tên khô khan chết tiệt! Cậu có biết Andrew giờ đã 22 tuổi rồi không? Anh ấy vậy mà chưa từng hẹn hò với ai một lần. Chuyện này thực sự rất không ổn, anh ấy cũng không thể sống độc thân cả đời được."

Nott cau mày, "Độc thân cũng đâu phải chuyện gì xấu..."

Tôi hừ một tiếng:

-"Cậu không muốn bảo tồn gen tốt của anh ấy à?"

Cậu ấy nhướn mày khó hiểu, tôi cực kì rộng lượng phân tích tiếp.

-"Anh ấy á, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, muốn tiền cũng có tiền. Đây căn bản là "cao-phú-soái" trong truyền thuyết. Cậu xem, cậu thật sự muốn để một người tuyệt vời như thế sống một mình tới cuối đời, không trải nghiệm nhân sinh ngọt mặn ra sao à?"

Nott lè lưỡi, "Tôi đâu có bảo là tôi muốn anh ấy sống độc thân. Nhưng tình cảm là chuyện duyên phận, đâu phải cứ muốn là được."

-"Nếu anh ấy chịu tự mình đi tìm cái gọi là duyên phận thì dì cũng không phải đau đầu thế rồi."

Nott chẳng thèm nói gì nữa. Cậu ta lững thững đi đằng sau, cả người đều toát lên vẻ bất mãn không buồn giấu. Nói gì thì nói, nếu tôi thần tượng một idol nào đó, về sau anh ấy đi lấy vợ, cảm giác của tôi dù thế nào cũng sẽ không vui vẻ lắm. Tâm tình của Nott, tôi về cơ bản cũng có thể hiểu được.

Nhưng chuyện nào thì phải ra chuyện đó.

Andrew đã 22 tuổi rồi, thời gian thì cũng trôi nhanh lắm. Chẳng thà anh ấy chưa kết hôn thì còn dễ chấp nhận, nhưng chưa hẹn hò thì đúng là đáng quan ngại. Cha nội này thật sự là một kẻ không hiểu biết chút gì về phụ nữ. Bất quá thì anh ấy cũng biết cái gọi là "kì kinh nguyệt", nhưng không biết cách chọn băng vệ sinh. Hai hôm trước tôi đi mua đồ dưỡng da với mĩ phẩm kéo anh ấy theo, anh ấy nhìn màu đỏ đậm với đỏ sẫm, nhìn cả nửa ngày, rồi sủa một câu:

-"Không phải đều là màu đỏ sao?"

Tôi tức muốn nổ đầu luôn.

Cuối cùng cũng tới được chỗ hẹn.

Tôi đứng bên ngoài đánh giá. Bài trí không tồi, trông rất ấm cúng, tạo cảm giác gần gũi hơn. Lại còn là một quán cafe, đặc biệt không gian bên trong đúng là kiểu dành cho các cặp đôi. Tôi còn đang cảm thán Andrew thật biết chọn chỗ hẹn, Nott đã tương thẳng:

-"Cái này là dì chọn chỗ, Andrew chỉ bị động đi thôi."

Tôi nổi đóa lên, "Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu!"

Tôi từ ngoài cửa kính nhìn vào trong, liếc Đông liếc Tây một lúc, đập vào mắt chính là Andrew đau khổ ngồi ở trong góc, đối diện còn có một cô gái xinh đẹp đang ngọt ngào mỉm cười. Tôi không nghe rõ cô ấy nói cái gì, chỉ là đọc khẩu hình, đại khái cũng đoán qua:

-"Bác sĩ Williams, anh còn trẻ như vậy đã lên tới trưởng khoa, quả thật rất tài năng."

Andrew hạ vai, mấp máy nói, "Tôi 30 rồi."

Cô gái kia xua tay, "Bác nói cho em, anh căn bản mới có 22."

-"Sao mẹ tôi lại nói cho cô cơ chứ...?" Andrew nhìn qua đồng hồ, vội vàng nói. "Gần 10 giờ rồi, sáng mai tôi còn phải trực phòng phẫu thuật. Tiểu thư, khi khác chúng ta gặp lại nhé."

Nhìn cha này như kiểu vừa thoát khỏi cục nợ ấy.

Cô gái đối diện có vẻ không phản đối chút nào, mỉm cười xua tay.

-"Không sao, anh về cẩn thận."

Andrew cứ vậy mà cút luôn. Tôi nhìn theo bóng anh ấy tiến ra cửa, sau đó tôi cũng hùng dũng tiến đến, chặn ngang chân.

-"ANDREW!"

Andrew khựng luôn động tác đang định mở cửa xe, trợn mắt quay sang.

-"...Sao em lại ở đây?!"

-"Còn không phải là vì anh đi xem mắt không nói với em à?" Tôi nghĩ tới lời hứa với Nott, lại nhìn quanh thấy cậu ta lủi từ lúc nào rồi, giữ nguyên giọng bình thản nói dối. "Nếu không phải em trùng hợp đi qua thì chắc anh cả đời cũng không kể cho em đúng không?"

Andrew trừng mắt mắng tôi, "Trẻ con! Biết gì mà nói! Em biết mấy giờ rồi không?! Lên xe! Đi về nhanh!"

Tôi gân cổ cãi, "Anh đi xem mắt còn giấu em thì thôi đi, anh còn đối xử tệ bạc với cô gái kia như vậy! Anh thật độc ác! Anh xem tiểu thư người ta như hoa như ngọc thế kia, anh thì như một tên tù nhân phải chịu khổ sai vậy!"

Andrew bực mình đẩy cửa xe cái rầm.

Anh ấy lạnh giọng, quay sang lườm tôi.

-"Lên - xe - ngay -."

Tôi cun cút mở cửa xe leo lên.

Andrew đi vòng sang kia, ngồi vào ghế lái, cả chặng đường đều giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng nhìn phía trước, khiến tôi rất căng thẳng thở dồn dập.

Anh ấy dừng ở một chỗ đèn đỏ, nhẹ tênh nói, "Anh biết là Theo kể cho em. Lát nữa anh về sẽ phạt nó một trận, thứ phản bội. Lúc nãy anh thấy nó chạy lên xe buýt trốn về rồi. Em xem, tình cảm giữa hai đứa thật tốt ha?"

Tôi nghe gáy mình run lên một cái.

-"....Anh gay gắt quá vậy....Cũng chỉ là đi xem mắt thôi mà..." Tôi bĩu môi, căng thẳng chớp mắt. "Vả lại, cô gái kia cũng đâu có đến nỗi. Chị ấy xinh như thế, so với vài tiểu thư thuần huyết khéo còn hơn đó."

Andrew hừ lạnh, "Em có biết cô ấy bao nhiêu tuổi không?"

Tôi ngơ ngác lắc đầu, thấy anh ấy tặc lưỡi đáp lại:

-"16, hơn em 2 tuổi thôi đấy."

Tôi tá hỏa đứng bật dậy, quên mất còn đang ngồi trong xe, lại còn quên chưa thắt dây an toàn, đỉnh đầu với trần xe hôn nhau một cái thật mạnh, khiến tôi choáng váng ngã xuống.

Andrew thương hại quay sang xoa đầu tôi, "Đau không vậy?"

Tôi rên rỉ, "Đừng có hỏi khi đã biết kết quả rồi..."

Andrew bình thản nhún vai, rẽ vô-lăng sang trái, cười khẩy bảo, "Nói chung là thế đấy, em đừng có nhắc lại chuyện này nữa. Anh cũng chưa có ý định kết hôn lập gia đình, mà dẫu có thì cũng sẽ không phải là với một đứa trẻ con."

Tôi xì một tiếng, "Vợ chồng cách nhau 9 tuổi là chuyện thường, anh nói lạ. Anh với cô ấy cách có 6 tuổi."

Andrew bật cười.

-"Nếu có duyên thì ắt sẽ nên thôi. Anh không quá quan trọng chuyện tình cảm, tùy duyên mà tới thì vui hơn."

-"Ý anh là gì?"

-"Ý anh là..." Andrew nhún vai. "Đúng người, đúng thời điểm."

Tôi hừ một cái, "Chờ đợi cũng không phải một cách tốt đâu. Phải rồi, cô gái lúc nãy tên gì vậy?"

Andrew tặc lưỡi:

-"Olivia."

Tôi chép miệng khen, "Tên đẹp ghê. Vậy còn họ? Mà chị ấy cũng không đến nỗi là một Muggle đúng không? Em cho rằng nếu như dì chọn bạn gái cho anh, ít nhất cũng phải là một Máu lai."

-"Còn tệ hơn cả thế cơ." Andrew bật cười.

-"Tệ? Đến mức nào? Chẳng lẽ thật sự là một Muggle."

-"Không, chỉ là anh nghĩ em biết cô gái này đấy. Em từng gặp rồi, nhưng chắc em quên mất." Andrew khép hờ mắt, nhỏ giọng bảo. "Đó là một Squib."

Tôi trợn mắt.

-"Squib á?!"

-"Ừ, đó là đại tiểu thư của nhà Abbott đấy. Em biết mà, anh nhớ hồi ngoại khóa năm ngoái em gặp cô ấy rồi." Andrew nhún vai. "Olivia Abbott, chị của Hannah Abbott, cái con bé mà cuồng em phát điên phát dại lên đó."

Tôi la hét một lúc, "Thật sự là Olivia sao?! Olivia á?! Bảo sao em thấy quen quen! Chị ấy vẫn còn nhớ anh chứ?! Hồi đó còn gọi anh là bác sĩ Williams!"

-"Đều còn nhớ nhau. Bất quá anh phải nhấn mạnh cho em, anh nhớ là bởi vì cô ấy khá thân với em, không có ý gì khác. Em dập tắt cái hy vọng thành thần Cupid cho anh." Andrew hừ lạnh. "Nếu thật sự có duyên thì ắt sẽ thành thôi. Anh bảo rồi...."

Tôi nhìn anh ấy nhếch môi cười khẩy, dáng vẻ kiêu ngạo đáng ghét vô cùng.

-"Đúng người, đúng thời điểm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net