144.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có chút mong chờ đến tháng 10. Nghe nói vì giải đấu Tam pháp thuật, học viên của Beaubaxton với Durmstrang sẽ đến ở tại Hogwarts một thời gian cho đến khi cuộc thi kết thúc. Trước kia nói chuyện với Andrew, anh ấy tỏ rõ vẻ thù ghét Durmstrang tột cùng, mà lại nói Theodore Nott cũng có thái độ đồng dạng tương tự, thật sự khiến tôi có chút tò mò về học viện này.

Kể tới chuyện một ngày sau khi nhập học, sau khi tôi học hết một buổi sáng thì phát hiện ra một điều vô cùng đau khổ: Kiến thức học mỗi năm đều khó hơn gấp 10 lần.

Tôi thật sự không thể theo được chương trình nữa rồi. Mới bài đầu tiên của Thảo dược học tôi đã muốn ngất xỉu. Quy trình xử lí cái cây Mủ u trưởng thành khác biệt hoàn toàn với những gì năm Hai với năm Ba giảng dạy. Bởi lẽ hai năm trước thứ tôi được học là một cái cây con, còn giờ là cây trưởng thành.

Sau đó, bất kể Hermione có la hét cỡ nào, tôi dứt khoát rút khỏi một số lớp học. Điển hình kể đến chính là Tiên Tri và Chăm sóc sinh vật huyền bí.

Mặc dù lão Hagrid có sầu não than thở, tôi cũng dứt khoát hạ quyết tâm rồi. Ý bên ngoài chính là tôi bận, sâu bên trong chính là vì kĩ năng giảng dạy của lão Hagrid thật sự không khiến tôi ngấm vào đầu được.

Sự kiện đặc sắc đáng nói chính là Draco Malfoy bị biến thành con chồn hương ngay giữa nơi công cộng.

Cậu ta cùng với Harry gây gổ, bình thường tôi sẽ không xen vào làm gì, dù sao 4 năm rồi, tính cách của hai bên cũng vẫn trẻ con như thế, mỗi lần cãi nhau cảm tưởng có thể bỏ luôn đũa phép mà trực tiếp choảng tay không vậy.

Lần này lại khác, lần này tôi cũng cảm thấy Draco thật sự quá đáng vô cùng.

Cậu ta cùng Ron đấu khẩu, sau đó thì nói với bác Molly.

Tôi thật sự có chút khó chịu, đứng ngoài nghe nhưng cũng lén nhăn mày hai ba lần.

Thứ nhất, tôi không ủng hộ việc trẻ con cãi nhau lại đụng chạm với các đấng thân sinh. Dù sao chuyện của cá nhân ai thì nên là do bản thân họ tự xử lí, lôi bố mẹ vào chính là biểu hiện gián tiếp của sự hèn nhát và thô lỗ.

Thứ hai là do tôi rất quý bác Molly. Vào thời gian nghỉ hè lúc trước, có một giai đoạn tâm lí tôi vì việc giết người mà vô cùng khủng hoảng, sau đó chính bác Molly an ủi tôi. Mỗi ngày đều gửi tới một nồi thịt hầm, lúc đó tôi thật sự biết ơn bác muốn chết. Chính là, mọi người phải hiểu, để có thể đối xử tốt với người khác không phải chuyện ai cũng có thể làm được một cách hiển nhiên đâu.

Bởi vì thế, hai câu sau tôi đã không nhịn được nhắc nhở Draco một chút.

-"Cậu đừng ăn nói khó nghe như thế. Bác Weasley là người tốt, tôi cảm thấy cậu với Ron cùng cãi nhau thì là một chuyện, còn ba mẹ cậu ấy là chuyện khác. Chính là...tự xử lí tốt việc của bản thân đi, động đến ba mẹ của người khác là hèn đấy."

Draco vậy mà nổi sùng lên, "Cậu tại sao lại bênh hắn?!"

Tôi xua tay, "Tôi không bênh ai, tôi chỉ muốn cậu đừng nói tới bác Molly thôi."

Draco đỏ mặt quát tôi:

-"Vậy tôi nói tới mẹ cậu! Mẹ cậu cũng thế! Cũng là một ả đàn bà không ra gì!"

Harry xông tới nắm cổ áo Draco, "Mày im đi!"

Tôi tròn mắt, không nghĩ tới cậu ta lại kích động như thế.

-"Cậu đừng quá giới hạn...Tôi nói cho cậu biết, tôi đánh Nott sưng cả mặt đấy. Tôi đánh cậu một cái đảm bảo cậu nhập viện luôn!"

-"Cậu dám không?!"

Tôi tức mình vứt sách vở sang một bên, trực tiếp lao tới, "Đừng có thách!!"

Thế là chúng tôi quần thảo một trận giữa hành lang.

Nhớ nhất là 3 năm trước, hình như lúc nào tôi cũng đánh nhau với Draco thì phải. Mỗi lần đều bắt nguồn từ việc cậu ta gây sự với Harry, mà tôi đứng không một bên cũng bị dính đạn. Khác biệt nhất là năm nay Draco thật sự có phong thái của một thiếu niên trưởng thành rồi, sức của cậu ta cũng hơn hẳn, tôi chật vật một hồi đã bị lật ngược lại, hoàn toàn mất quyền chủ động, trở thành người bị đánh.

Lúc Draco giơ tay lên cao, tôi nhắm tịt mắt, không dám nhìn.

...Chờ một lúc không thấy gì...

Tận tới khi Harry đỡ tôi một thân đều rối loạn ngồi dậy khỏi mặt đất, Draco đã biến thành một con chồn hương lông trắng nhảy tưng tưng khắp hành lang rồi. Moody - mắt - điên vì sự kiện này lập tức được học sinh các nhà tôn lên làm anh hùng, mỗi ngày đều thấy các chàng trai đếm từng giây để được đi học Phòng chống nghệ thuật hắc ám của ông ta. Mà tôi, tôi không phủ nhận, tôi cũng rất thần tượng ổng.

Kết quả sau chót của chuyện này chính là, dù sau đó tôi với Draco đều cùng bị kiểm điểm, nhưng tôi vẫn thấy rất thỏa mãn, cậu ta dựa vào cái gì mà dám nhục mạ tôi như thế chứ? Tôi lúc đó vừa ngồi trong phòng giáo sư Mcgonagall viết tường trình, vừa dậm chân lên sàn. Đáng đời cậu ta! Đáng đời Draco Malfoy! Tôi rủa cậu ta về sau sẽ trở thành một lão già hói đầu!

Đặc sắc về các câu chuyện trong Hogwarts thì cũng chỉ có cái chuyện bên trên là hay, kiến thức thì đáng nói hơn. Sau khi tham dự tiết học phòng chống nghệ thuật hắc ám đầu tiên, tôi sâu sắc cảm thấy cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối.

Chính là, Moody - mắt - điên đem học sinh lên trước bục, giảng dạy chi tiết về ba lời nguyền không thể tha thứ. Vừa dạy vừa thực hành.

Neville đối với lời nguyền Hành hạ (Crucio) thật sự vô cùng ám ảnh. Sau đó tôi nghe chuyện từ Hermione mới biết được, đó là do ba mẹ cậu ấy vì lời nguyền này mà trở thành tâm thần không ổn định, cả đời vĩnh viễn không thể sống bình thường nữa.

Câu chuyện về cặp vợ chồng Longbottom anh dũng chiến đấu với tùy tùng của Voldemort cũng nổi tiếng y như chuyện của Harry vậy. Tôi đột nhiên thắc mắc thầm trong đầu: Thế thì Neville cũng có thể là đứa trẻ sống sót chứ?

Nhưng cũng chỉ là một thoáng rất ngắn tôi tự hỏi thôi. Căn bản không đáng để tâm.

Buổi tối của một ngày nào đó vào cuối tháng 9, tôi đi tìm giáo sư Snape, thật sự rất lâu rồi chúng tôi chưa có thời gian trực tiếp gặp nhau. Sáng hôm đó khi ở tiết Độc Dược, tôi hỏi thầy chúng tôi có thể cùng nói chuyện một chút không, vậy mà giáo sư lại thật sự đồng ý.

Trái lại với việc nhiều người cho rằng tôi cùng thầy không thể nào bình thường trò chuyện với nhau, tôi khẳng định ngược lại, đó là chúng tôi, tức là tôi là giáo sư Snape, hai người bọn tôi thật sự có vô số chuyện để nói. Tôi lò mò đến văn phòng Độc Dược lúc gần 10 giờ đêm, giáo sư Snape pha một bình trà, chuẩn bị ít bánh, sau đó cùng tôi nói chuyện.

-"Hai tháng trước Andrew đã tới tìm ta. Nghe nói trò hoàn toàn trở thành thành viên của nhà Williams rồi?"

Tôi mỉm cười thỏa mãn, "Nhà Williams rất tốt."

-"Đương nhiên là tốt. Khi ta còn là học sinh đã đến thăm nhà Williams rất nhiều lần." Thầy gật đầu. "Đối với việc hành xử khi biết thân phận của ta, thế đã đủ để chứng minh họ là người tốt rồi."

Tôi chớp mắt, "Thân phận của giáo sư?"

Giáo sư Snape cười lạnh một cái, sau đó hỏi tôi, "Trò muốn uống thêm trà không?"

-"Cảm ơn thầy ạ. Phải rồi, một tháng trước em học Phòng chống nghệ thuật hắc ám." Tôi hào hứng đưa một cái bích-quy lên miệng. "Giáo sư có biết Moody - mắt - điên đã dạy gì không?"

Sắc mặt giáo sư Snape tối sầm lại, "Những thứ không nên được dạy trong chương trình."

-"Tại sao lại không chứ?! Em cảm thấy dạy những lời nguyền đó cho bọn em là một điều vô cùng tốt! Dù sao đây mới là thực tế bọn em cần phải biết, thật sự cần phải biết, chứ không phải mấy cái ba xàm như cách chống lại bọn ma lùm ma xó được." Tôi bĩu môi cầm tách trà đưa lên miệng. "Thiết nghĩ, Bộ nên thay đổi chương trình của sách giáo khoa..."

Giáo sư Snape nghiêm túc nhìn tôi, "Williams..."

Tôi nhún vai, "Có thể gọi em là Orange. Williams gì đó, em không quen..."

-"Được, vậy Orange. Trò phải biết những lời nguyền không thể tha thứ đó về bản chất chính là ma thuật hắc ám." Giáo sư tự mình rót thêm một cốc trà, đưa mắt nhìn lên. "Vả lại, Avada Kedavra vốn dĩ là loại chú thuật không nên được lưu truyền."

Tôi nhún vai, "Em ngược lại cảm thấy, không phải chỉ là một luồng sáng xanh thôi sao?"

-"Đó là giết người."

Tôi thở hắt một cái.

-"Giết người không hề đơn giản như thế! Avada cái gì đó, em cảm thấy đó mới là cái chết tốt đẹp nhất." Tôi vung tay làm động tác phụ họa. "Một nhát liền chết luôn, không đau đớn thống khổ, cũng không dày vò, đơn giản như thế mà chết. Cái đó, đến máu còn chả có nữa là đau đớn!"

Giáo sư lừ mắt sang, "Trò đã từng giết người chưa?"

Tôi có hơi khó xử lảng nhìn sang một hướng khác.

...Chuyện bản thân đã giết người hay chưa là chuyện dễ thừa nhận đến thế à?

Thực ra tôi đoán Andrew hẳn đã kể cho giáo sư Snape nghe rồi, mà với đài bắt sóng tin tức của thầy ấy, chẳng lẽ không biết đường đọc báo hay sao? Tôi nghĩ kể cả trên truyền thông không nêu rõ tên họ, thậm chí là đổi cả giới tính, giáo sư vẫn là người đủ thông minh để nhận ra người nào là "thiếu niên X".

Tôi không biết đáp lại ra sao, nhưng tôi đoán biểu cảm của mình đã tự tố cáo chính bản thân rồi.

Giáo sư Snape yên lặng cúi đầu.

-"....Orange, đó là những lời nguyền không được tha thứ..."

Tôi hằn học gật đầu, "Em biết, thầy nói cái đấy rất nhiều rồi..."

-"Trò phải hiểu, không phải tự nhiên nó có cái tên không - được - tha - thứ. Bởi vì giết người là hành vi xấu xa tột cùng nhất." Thầy lặng lẽ nhìn xuống cốc trà, nhìn nước sóng sánh. "Một học sinh bình thường không thể có cảm giác hứng thú với những thứ chết chóc được. Trò có phải gặp vấn đề về tâm lí không?"

Tôi làm sao có thể có vấn đề cơ chứ?!

-"Em không có! Em rất bình thường! Tại sao ai cũng cho là em có vấn đề?!" Tôi dậm chân bình bịch lên sàn. "Em chỉ nói là em cảm thấy đây là chuyện vô cùng, vô cùng tốt! Thầy có hiểu mọi người thực ra không phải sợ chết không?! Họ là sợ cái cách họ chết thế nào thôi!"

-"..."

-"Vả lại, không - thể - tha - thứ ám chỉ là những lời nguyền đó vô cùng tối ưu. Không thể phá giải, như thế là sức mạnh đó." Tôi nhíu mày nói. "Sức mạnh tối thượng nhất, cái này không phải ai cũng rất thích à? Sức mạnh và quyền lợi. Tiền và quyền."

Giáo sư Snape đột nhiên hất tay.

-"Muộn rồi, trò về kí túc đi. Trước khi tới giờ giới nghiêm."

Tôi lập tức vùng vẫy, "Em còn có nhiều chuyện muốn nói mà!!"

-"Hôm khác. Bây giờ, lập tức ra về."

Tôi bị lườm nên không dám nói lại, chỉ có thể lủi thủi bỏ đi.

Mọi người tại sao lại cảm thấy mấy cái lời nguyền kia hắc ám nhỉ? Tôi phi thường không hiểu...

Chính là, khoảng khắc Moody - mắt - điên dùng cây đũa phép thực nghiệm Avada Kedavra lên vật sống, rồi thấy luồng ánh sáng màu xanh lóe lên. Tôi cảm thấy, màu xanh đó vô cùng đẹp, giữa một bầu trời tăm tối, thấy ánh sáng đó vụt lên, thật sự giống như một loại hy vọng.

Nhất là, tôi đối với màu lục thật sự rất thích. Mắt Harry chính là cùng một màu như thế. Đẹp vô cùng, lại quyến rũ, đối với cá nhân tôi mà nói, ánh sáng xanh đó giống với tượng đài cái đẹp lắm đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net