147.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về giải đấu Tam Pháp Thuật, tối qua thì cụ Dumbledore đã phổ biến công khai, nhưng cuối cùng vẫn đem các điều lệ trong cuộc thi tóm tắt lại, sau đó đem dán ở bảng thông báo chung của Hogwarts. Nghe nói học sinh dưới 17 tuổi thì không được phép tham gia, nhưng với tôi thì điều đó có ra sao cũng được, dù gì tôi cũng không để ý tới giải đấu Tam pháp thuật lắm. Mặc dù nếu chiến thắng thì cũng vui, vả lại, nghe nói trong cuộc thi có thể được giết người, nhưng xét cho cùng phí công phí sức quá, tôi quyết tâm bỏ đi thì hơn.

Ngày hôm sau chúng tôi có tiết Độc Dược vào buổi sáng. Giáo sư Snape giảng về sự khác biệt giữa hai loại dược liệu với nhau, tối qua ngủ không đủ, lúc tôi nghe được nửa chừng thì liền gục xuống, mơ màng ngủ gật.

Thẳng cho tới khi có người vỗ lên đầu tôi.

Tôi bực mình cựa người sang phía ngược lại, vẫn thấy người đó dai dẳng kéo áo.

-"Hermione, mình ngủ một lát thôi. Lát sau sẽ ghi lại bài đầy đủ mà."

Nhưng lại có tiếng Hermione nói, "Bồ điên rồi."

Tôi lập tức thấy vô cùng kì lạ. Hermione đang ở trước mặt tôi cơ mà?

Cậu ấy liên tục hất mặt ra phía sau tôi, tôi giật mình cảm thấy bàn tay đặt trên đầu dần dần chuyển xuống dưới.

Mạnh mẽ nhéo tai tôi đến nỗi thần kinh tôi muốn nổ tung.

-"OÁI!! OÁI OÁI OÁI! UI DA!" Tôi cứ vậy mà la hét, khổ sở vùng vẫy.

Người trước mặt cuối cùng cũng hiện nguyên hình.

Merlin, vậy mà không phải giáo sư Snape! Cái người chết tiệt này!

-"Bỏ em ra Andrew!" Tôi đau đớn thét lên. "Sao anh lại ở đây chứ?! Tên trời đánh! Anh bám đuôi em ngay cả khi ở trường à?!"

Cảm thấy ánh nhìn của mọi người xung quanh dồn về phía mình, tôi xấu hổ vùng mình khỏi tay Andrew, khốn khổ khốn nạn đối diện với cái nhìn đầy chết chóc của anh ấy.

Andrew trực tiếp cầm cổ tay tôi kéo đi, lúc đi qua giáo sư Snape còn kịp thông báo, "Em xin phép giáo sư, mượn học sinh của thầy một hôm nhé."

Còn không đợi giáo sư Snape trả lời, anh ấy đẩy tôi ra khỏi phòng học. Nghe từ sau lưng phát ra một tiếng rầm, tôi hoàn toàn khóc không ra nước mắt luôn.

Andrew quay người đi thẳng phía trước, không buồn ngoái lại. Tôi cứ chần chừ mãi, phân vân có nên đi theo anh ấy không thì đã bị chửi:

-"Còn đợi người khác bế đi à?! Có chân không?!"

Tôi khiếp sợ tới mức run lẩy bẩy, "Sao...Sao tự dưng anh hung dữ thế?"

Andrew lừ mắt sang, "Anh hung dữ? Mày nói ai hung dữ cơ?

Tôi hất mặt, "Anh có gì ức chế thì cũng đừng có trút lên đứa em nhỏ đáng thương này! Như vậy là bất công đó! Em còn chẳng biết vì sao anh lại cáu như thế!"

-"Mày là nguyên nhân đấy con nhóc con!" Andrew chống nạnh, to họng gào vào mặt tôi. "Anh không thể tin được luôn đấy! Vô tình đến tìm mày lại thấy mày đang ngủ gật trong tiết học, mày có biết anh thấy nhục nhã với giáo sư Snape cỡ nào không?! Hả?!"

Tôi đảo mắt, "Gì? Mỗi thế cũng khiến anh bực mình à? Nhân sinh của anh sao mà nhàm chán quá vậy." Vô cùng tự tin vỗ ngực. "Học sinh ai mà chẳng có lúc ngủ gật trong tiết. Anh có dám nói lúc anh đi học thì tiết nào cũng tỉnh táo nghe giảng không?"

Andrew không nói hai lời, trực tiếp nhéo tai tôi.

-"Có nhá! Đừng có giảo biện! Anh đây lúc nào cũng nghiêm túc học hành, không như mày, thứ lãng phí tiền của!"

Tôi vừa la đau vừa đáp, "Ui ui! Từ từ nào Andrew! Chúng ta từ từ nói chuyện đi mà! Đau em! Ui da ui da!"

Andrew càng nhéo mạnh hơn mới sợ, "Từ từ nói chuyện á?! Mày thử trở thành anh xem?! Thử trở thành người giám hộ cho một đứa nít ranh như mày xem! Anh mà không cáu thì có phải đã được ghi tên vào những người có lòng bao dung nhất thế gian không hả?!"

Tôi hừ mạnh một cái, "Cũng có phải thần Irene đâu mà đòi hòa bình? Quan điểm của em là đề cao tính cạnh tranh trong mỗi người, tranh luận mới đáng làm phương thức giao tiếp cơ bản giữa người với người nhất."

(Irene là nữ thần đại diện cho hòa bình trong thần thoại Hy Lạp.)

-"Lại còn nói nữa!" Andrew chỉ tay thẳng vào mặt tôi, nhăn nhó khó ưa thấy chết. "Anh nói cho em biết, đợi đợt kiểm tra sắp tới thành tích của em mà vớ vẩn thì đừng mong sống tốt với anh nữa, rõ chưa?!"

Tôi chờ tới khi Andrew buông tay ra mới dám nhìn anh ấy. Andrew thì không chút do dự, xoay người đi cái rụp, đã thế còn lừ mắt về sau, thông qua ánh mắt nói lên hàm ý: Không đi anh chặt chân mày.

Tôi vội vàng đảo chân, cun cút chạy theo đằng sau.

Đánh giá từ trang phục thì phát hiện ảnh vẫn còn mặc áo blouse trắng, ngực vẫn còn đeo bảng tên của bệnh viện. Tôi thắc mắc nhìn Andrew từ trên xuống dưới, cố đi lên ngang hàng với anh ấy, tò mò nói, "Cơ mà, sao tự dưng anh lại đến tận trường tìm em vậy? Có chuyện gấp à?"

Andrew liếc tôi, "Không phải chuyện gấp thì đã không trực tiếp tìm em rồi."

-"...Liên quan tới cái gì nhỉ?" Tôi đảo mắt nghĩ ngợi. "Gần đây em đâu có gây chuyện gì đâu."

-"Tức là em thường xuyên gây chuyện à?" Andrew nhăn nhó lườm tôi. "Em có thể ra dáng một đứa con gái được không? Tối ngày cứ đâm đầu vào mấy cái thứ...khó coi mạo hiểm, chẳng có chút khí chất thùy mị nào cả."

Tôi lập tức chỉnh lại phần mép áo bị nhàu, duyên dáng vuốt tóc ra sau, chớp hai mắt nhìn anh ấy.

-"Em không dịu dàng sao?"

Andrew thoáng rùng mình một cái.

-"Né! Ngay bây giờ!" Anh ấy ôm hai cánh tay, tặc lưỡi đi nhanh hơn về phía trước. "Anh thấy cả người đều nôn nao rồi. Không được, anh phải vào nhà vệ sinh! Chờ đấy!"

Còn chưa kịp đợi tôi "a" một cái, Andrew đã tấp vào nhà vệ sinh gần nhất, liên tục phát ra mấy cái tiếng "ọe ọe" rất ghê tởm. Anh ấy khiến tôi mặc cảm về bản thân đấy! Tôi vẫn cảm thấy xét về ngoại hình, có lẽ tôi cũng không đến nỗi nào, nhưng chẳng lẽ tôi thật sự không có dáng vẻ của một cô gái đến thế?

Nhưng mà mỗi người có một gu khác nhau chứ bộ...Rõ ràng Andrew không thể tiếp nhận nổi hình tượng này của tôi, nhưng lúc bình thường tôi sừng cộ cãi nhau với anh ấy thì hoàn toàn không có chuyện gì.

Chắc gu của Andrew là mấy cô nàng táo bạo chủ động, ảnh hưởng từ hình ảnh dì Williams đây mà.

Tôi nhún vai nhìn anh ấy bước ra khỏi nhà vệ sinh, ân cần hỏi thăm, "Anh ổn không ạ?"

Andrew xua tay, cau mày quay đi chỗ khác, "Dừng ngay, xin em. Anh thật sự đã nôn hết bữa sáng ra rồi đấy."

Cái gì mà bữa sáng cơ? Đừng tưởng bịp được nhau nha...

Tôi nhăn nhó nhổ cái toẹt, "Làm như bà đây không biết giờ làm việc của bệnh viện là 9 giờ sáng thì anh sẽ ngủ tới 9 giờ kém 5 ấy. Bữa sáng cái quái gì? Điêu toa! Phét lác!" Tôi chỉ lên đồng hồ đeo tay, căn đo từng giây phút một mà nói. "Bây giờ là 9 rưỡi đấy nhé Andrew! Anh nghĩ anh nói anh ăn sáng rồi thì em sẽ tin à? Đừng có tưởng bịa chuyện là xong!"

Andrew hất tay, "Đủ rồi, anh không nói vớ vẩn với em nữa. Đi ra ngoài, hôm nay tạm nghỉ học một hôm."

Tôi hoàn toàn vứt chuyện anh ấy nói xạo ra phía sau, lóc cóc chạy theo, "Chuyện gì ạ? Tự dưng nghỉ học?"

Andrew nhún vai, "Về buổi lễ ra mắt. Không phải anh đã dặn em trước rồi à?" Anh ấy thở dài một tiếng. "Mỗi một thành viên trong các gia đình quý tộc đều sẽ có 2 buổi lễ, đó là lễ ra mắt và lễ trưởng thành. Lễ ra mắt thường được tổ chức ngay từ khi người đó vừa được sinh ra, nhưng em là ngoại lệ. Dù sao lúc em ra đời cũng không có ai biết rõ cả." Andrew đảo mắt. "Lễ trưởng thành là vào năm em 15 tuổi. Năm sau sẽ có chuyện khác, còn bây giờ là lễ ra mắt đã."

Tôi tính hỏi thêm mấy chuyện khác, nhưng Andrew đột nhiên không nói thêm gì nữa. Thái độ của anh ấy thực sự khiến tôi căng thẳng theo, trong phút chốc liền giữ mồm giữ miệng, không dám hó hé thêm nữa.

Andrew bảo tôi dẫn anh ấy đến chỗ của giáo sư Mcgonagall, từ chỗ cô ấy giải thích lí do, sau đó đem giấy chấp thuận cho tôi rời trường một hôm đưa cho chúng tôi. Chúng tôi đi ra ngoài khuôn viên trường, có sẵn xe ngựa đợi ở đó, Andrew trèo lên trước, còn tôi thì tự mình lên sau.

Ở trên xe, nói chưa được hai câu, anh ấy liền bảo:

-"Một lát nữa sẽ nói rõ hơn với em. Giờ ngủ đi, đoạn đường cũng không gần lắm đâu." Andrew đưa tay xoa bóp mi tâm, mệt mỏi nhắm mắt. "Đã hai hôm rồi anh chưa được ngủ tròn một giấc đấy. Để anh nghỉ một lúc đi."

Tôi gật đầu, "Chúc anh ngủ ngon."

Chưa nói xong đã nghe tiếng Andrew thở đều đều ở đối diện. Tôi tỏ ra là một đứa nhỏ biết điều, tuyệt đối giữ trật tự, tựa người ra sau nhìn khung cảnh bên ngoài.

Đột nhiên lại có một sự việc bất ngờ như vậy. Ban nãy lúc anh ấy gọi tôi dậy lúc từ trong lớp Độc Dược, tôi hoàn toàn chưa ngủ đủ giấc. Mà việc hăng say cãi nhau với Andrew cũng rút đi của tôi không ít sức lực, bây giờ nhìn mây trắng bên ngoài trôi bồng bềnh, cả người bỗng chốc uể oải đi trông thấy.

Tôi che miệng ngáp một cái, trước cả khi nhận ra, hai mí mắt đã dần dần sụp xuống, mơ màng ngủ gục.

Rồi lại xuyên tới chuyện của 3 tiếng sau đó.

Đoạn đường đúng là dài thật.

Tôi bơ phờ đem một mặt ngái ngủ bước xuống xe ngựa, thậm chí tóc tai rối bù còn chưa chải, quần áo xốc xếch cũng không kịp chỉnh được đã bị Andrew kéo đi. Lúc nãy ở trên xe tôi ngủ một giấc, những tưởng lúc thức giấc đã đến nơi thì đã hoàn toàn sai lầm. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy xe vẫn đang chạy, mơ màng thế nào lại gục đầu ngủ tiếp.

Tới lần hai mở mắt ra thì thấy xe vẫn chạy, có mỗi cái khác biệt là Andrew dậy rồi. Anh ấy nhìn tôi, chép miệng bảo, "Còn lâu mới tới, ngủ tiếp đi."

Tôi lại ngủ tiếp. Liền tù tì 3 tiếng ngoẹo đầu ngủ trên xe ngựa đã đem tới di chấn sai khớp xương cổ sau đó, bả vai tôi vô cùng mỏi. Dựa theo kiến thức y khoa đỉnh cao hàng đầu, Andrew trực tiếp phán, "Nhìn là biết ngủ sai tư thế rồi. Đáng lắm."

Tôi đay nghiến dậm chân bình bịch, trong đầu chất chứa một tràng những từ muốn chửi bậy mà không thoát ra khỏi miệng được.

Tới khi tôi thật sự nhận ra liền phát hiện nơi chúng tôi đang đứng là Hẻm Xéo.

Andrew đi phía trước dẫn đường, tôi chạy theo sau, cố bám theo đôi chân dài mà nửa bước bằng một bước của tôi kia, thở dốc liên hồi.

Cuối cùng Andrew cũng đứng lại, gấp tới nỗi tôi không kịp phanh, trực tiếp đụng vào lưng anh ấy.

-"Úi!" Á, muốn chửi..."Anh điên à?! Đứng lại thì phải báo chứ!"

Andrew không nói hai lời, dùng một tay xách cổ áo tôi, lôi vào cửa hàng trước mặt.

-"Đi vào đây. Anh đã hẹn lịch với phu nhân Malkin rồi. Nghiêm túc vào đó, để bà ấy may cho mày một bộ đẹp một chút." Andrew trừng mắt. "Có chống cự là anh chém thẳng đấy nhé."

Cái kiểu dọa nạt mang đầy tính trẻ con này thế mà cũng làm tôi sợ được!

Thế là tôi mang một bộ mặt khóc không ra nước mắt, nhăn nhó run rẩy để phu nhân Malkin lấy số đo. Mất tầm nửa tiếng lấy số đo eo ngực mông đủ thể loại xong, đáng lẽ tôi còn phải cùng với bà ấy thảo luận về kiểu dáng và màu sắc của bộ váy. Nhưng số thảm hết biết!

Tôi thích màu tím! Tôi muốn chọn vải tím! Nhưng lúc tôi đem mẫu cùng vải ra cho Andrew duyệt, anh ấy không nói hai lời đẩy đầu tôi ra khỏi cửa hàng, đưa ra phán quyết cuối cùng:

-"Kiếm cái gì khác chơi đi."

Hàm ý ẩn sau: Mày chọn đồ rách quá em ạ.

Lần này thì tôi chửi bậy thật.

Xem cái người sở hữu một tủ chỉ có áo phông trắng nói cái gì kìa!!!

Thử xem ai mới là người đột nhiên xông vào lớp học của tôi, không báo trước kéo tôi đi?! Ai là người khiến cho tôi đột nhiên rất quan ngại về giới tính của bản thân?! Ai là người khiến xương cổ xương vai tôi như muốn gãy lìa khỏi cả cơ thể?! Ai là người khiến tôi như chết nửa tâm hồn khi đứng lấy số đo?!

DM ANDREW!! DM DM DM DM!!!! (Nguyên văn câu này bên bản dịch Anh thì là F*CK YOU ANDREW! F*CK x 4)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net