152.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình phạt cho tội hành hung giáo viên là đình chỉ học 3 ngày.

Lúc Andrew đen sì mặt từ văn phòng Độc Dược bước ra, lần này tôi thật sự cảm thấy đây là lỗi của bản thân mình, khóc lóc tới thảm thương, cúi đầu với anh ấy:

-"Em xin lỗi anh. Em không có cố ý, em nói thật...Em thật sự xin lỗi ạ."

Andrew lừ mắt, "Đi về thu dọn đồ ngay."

Tôi sửng sốt khựng lại, cảm thấy trung tâm thần kinh ngưng trệ hoạt động tới 5 giây liền:

-"Em...em bị đuổi học ạ?

Andrew đảo mắt, không nói không rằng gật đầu, lúc đó anh ấy thật sự khiến tôi nghĩ là mình bị đuổi học thật rồi.

Thế là tôi vừa khóc vừa đi về kí túc, trước con mắt ngỡ ngàng của Hermione, thu dọn quần áo vào vali. Tôi khóc đến mức chính bản thân cũng sợ, trước giờ chưa có lúc nào khóc nhiều thế. Tôi hối lỗi thật đó, vô cùng hối lỗi...

-"Hic, sniff sniff..."

-"Aiz! Đủ rồi đó nha! Mình nhìn không nổi nữa rồi! Thật là!" Hermione quẳng quyển sách đang đọc sang một bên, chống nạnh hỏi. "Andrew đâu?! Để mình đi hỏi chuyện anh ấy! Làm quái gì có chuyện vì một cái lí do vớ vẩn thế mà bồ bị đuổi học được?!"

Tôi vừa sụt sịt vừa chỉ, "Ảnh đang đợi bên ngoài..."

Hermione lập tức xông thẳng ra ngoài, mất hút sau cánh cửa phòng.

Còn lại mỗi tôi cùng Parvati Patil ở lại trong phòng.

Tôi vẫn kiên trì khóc, khóc tới nước mắt nước mũi đều trào hết ra rồi, khóc tới đau tới đớn luôn.

Patil cuối cùng cũng không nhịn được, đập bàn mắng tôi, "Thôi nha! Cậu khóc cái quái gì mà khóc lắm thế?! Không phải chỉ là bị đuổi học thôi à! Cùng lắm về nông thôn làm nông dân, vẫn giàu đúng không?!"

Lời này rốt cục là an ủi hay chế nhạo tôi vậy?

Tôi gật đầu, "Đúng thế, thảm hại quá..."

Patil khoanh tay, "Nhưng tôi tin chắc anh gì đó mà...ờ, Andrew đúng không? Cái anh đẹp trai đứng ngoài cửa đó đúng không? Ảnh lừa cậu thôi. Làm quái gì có chuyện chỉ vì làm việc riêng trong giờ mà bị đuổi học được."

Nhưng đây hoàn toàn không phải lần đầu tiên tôi mắc lỗi được không?

-"Ừ..." Tôi nhớ tới nét mặt Andrew, lượng nước mắt hoàn toàn không thể kiềm chế được, tiếp tục chảy ào ra. "Patil à, tôi muốn nói, mặc dù bình thường chúng ta thường gây gổ xích mích, nhưng thâm tâm tôi thật sự rất coi trọng cậu. Cậu là một người con gái mạnh mẽ, đừng vì chuyện như tôi mà đánh mất cả tương lai. Nhớ lời tôi, đừng gây tội, đừng mạo hiểm, nhé?"

Parvatil Patil sửng sốt tròn mắt, "Merlin ơi, cậu thật sự khóc kìa..."

Tôi quệt nước mắt, "Từ nãy đến giờ tôi vẫn khóc, cậu cho rằng những giọt nước mắt này là giả à?" Tôi sụt sịt nước mũi, gào lên khóc. "Tôi đang vô cùng đau khổ đấy! Cậu còn cho là tôi đang diễn kịch á?! Cậu là đồ tồi! Đồ tồi Patil! Oa oa oa...."

Parvati Patil rõ ràng không hề lường trước biểu cảm này của tôi. Cô nàng bối rối vớ lấy bịch khăn giấy trên bàn, hoảng loạn vừa lau nước mắt vừa luống cuống bảo:

-"Không...không đến thế đâu...Cậu đừng khóc, cậu làm gì mà khóc ghê quá vậy? Bình tĩnh Dur---ý tôi là Williams. Nghe tôi, cậu có làm nông dân thì Potter vẫn sẽ yêu cậu thôi mà! Cậu cũng rất thông minh nữa! Với cả cậu vô cùng mạnh mẽ, cậu làm sao có thể thất bại thành một gã ăn mày được! Cậu đừng có khóc nữa mà..." Patil quẳng tờ giấy vào thùng rác, lấy thêm một tờ nữa tiếp tục thấm nước mắt. "Ối đại ca, cậu khóc tới mức chảy cả máu mũi rồi! Đừng khóc nữa! Cậu có thất học thì không đến nỗi làm một nhân viên vệ sinh quèn đâu! Cậu đừng---"

Tôi thảm thiết quệt nước mắt, tiếp tục khóc, "Nhân viên vệ sinh thì sao chứ? Tôi chính là đang nghĩ sẽ làm nhân viên vệ sinh đây....Nhân viên vệ sinh quèn là cái ý gì hả? Cậu có biết cậu có thể sống được trong môi trường sạch sẽ như vậy là nhờ ai không? Oa oa...."

Patil bực mình vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác:

-"Cái này là trọng điểm cơ à?! Tôi đang cố an ủi cậu đấy!"

-"Cậu hạ nhục nhân viên vệ sinh! Cậu đang nói tới tôi trong tương lai đó!"

-"Điên à?! Ối cậu đừng khóc! Khóc nữa là máu mũi chảy tiếp đấy!" Cô nàng vội vàng cuộn giấy nhét vào lỗ mũi tôi. "Thôi nào Williams, cậu---"

-"Orange!"

Hermione bất chợt đập cửa xông vào, "Mình hỏi Andrew rồi! Biết ngay mà! Đuổi học cái gì chứ?! Đình chỉ học có 3 hôm thôi, mà đấy còn là do Andrew xin giáo sư Snape phạt bồ nữa chứ! Bồ---" Cô ấy khựng lại, nhìn Parvatil Patil rồi lại nhìn đến tôi. "...Hai người thân nhau quá ha?"

Patil lập tức đẩy mặt tôi ra, "Ai nói vậy?! Tại con nhỏ này khóc dữ quá! Bồ xem, nó khóc tới chảy cả máu mũi đây này!"

Tôi sụt sịt lau nước mắt, nức nở hỏi lại, "Không... mình không có bị đuổi học đúng không?"

Hermione nghiêm túc gật đầu, sau đó còn trách tôi, "Lần sau làm ơn hỏi kĩ tình hình trước đi đã, Andrew đâu có nói là bồ bị đuổi học đâu?"

Tôi mếu máo bảo, "Có, mình hỏi là em bị đuổi học ạ, anh ấy không nói gì liền gật đầu."

Hermione đảo mắt, "Vì bồ làm ảnh tức giận quá chứ sao? Đủ rồi, bồ thu dọn đồ xong chưa?" Cô ấy nhìn về phía vali dưới sàn, bực mình lao đến lấy một phần quần áo của tôi ném ra ngoài. "Đi có 3 hôm thôi, mấy món đồ là đủ rồi, có phải không bao giờ trở lại nữa đâu!"

Parvati Patil cười cười vỗ vai tôi, làm động tác vỗ ngực tỏ vẻ đáng tin cậy.

-"Yên tâm, chuyện cậu khóc tới chảy cả máu mũi thế này, tôi sẽ không kể cho Potter đâu."

Nhưng không có nghĩa là Hermione sẽ không kể. Tôi thở hắt một tiếng, hai mắt đều khóc tới sưng cả lên, giờ muốn mở hết ra cũng khó nữa.

-"Hermione, nhắn với Harry một câu hộ mình nhé."

Hermione gật đầu, "Nhất định."

-"Còn có, nhờ bồ làm gì đó giúp Harry với Ron...ờ, cải thiện quan hệ..." Tôi nhận lấy vali từ tay Hermione, có hơi lo lắng nói. "Lúc này thì gần như cả trường đều không tin Harry nữa rồi, vào 24/11 vòng thi đầu diễn ra, tâm lý của Harry mà cứ bất ổn thì rất dễ xảy ra chuyện, ít nhất cậu ấy cũng nên có một ai đó ở bên cạnh lúc này...Ý mình là, những người bạn mà cậu ấy tin tưởng chẳng hạn. Hiện tại mình không thể ở cạnh Harry, nhờ bồ đấy."

Tôi nhìn Hermione vô cùng nghiêm túc gật đầu, có hơi bối rối một chút, quay sang nói với Parvatil Patil:

-"Ờm, thì...Cảm ơn cậu vì đã an ủi tôi lúc nãy, Pa---varti....Chuyện của Harry, cũng hy vọng cậu giúp đỡ cậu ấy thay tôi..." (P/s: Orange định nói là Patil, nhưng đến cuối chị lại chuyển thành Parvatil.)

Parvatil Patil sửng sốt tròn mắt.

-"...Đi mau đi. Làm như tiễn biệt không bằng..." Cô nàng trề môi. "Cậu đi 3 ngày thì sẽ không có ai cãi nhau với tôi nữa, nên nhớ về sớm đấy, Wil---Orange."

Tôi cũng có thể yên tâm phần nào rồi.

Đến lúc đi ra chỗ Andrew thì...

-"Woa...Mày khóc thật đấy à em?" Andrew bất ngờ mở cửa xe ngựa bước lên trước, sau đó giúp tôi kéo vali lên xe. "Lúc Granger nói anh còn không tin, thì ra mày thật sự khóc rất thảm."

Tôi vẫn còn hơi sụt sịt, mắt vẫn sưng lên, ậm ừ nói:

-"Chứ anh nghĩ bị đuổi học thì có vui không?"

Andrew nhướn mày, "Anh tưởng mày không thích đi học?"

-"...." Tôi lặng lẽ chùi nước mắt. "...Em không muốn thành đứa vô học...Em còn phải nghĩ đến tương lai nữa chứ...."

-"Được rồi được rồi, đừng có diễn sâu nữa. Này." Andrew lấy khăn tay đưa sang chỗ tôi. "Lau nước mắt đi, trông mặt mày thật là..."

-"Em cảm ơn..." Tôi sụt sịt nhận khăn tay của Andrew, ngước mắt nhìn lên. "Sao tự dưng anh lại xin giáo sư Snape cho em đình chỉ học 3 ngày?"

Andrew chớp mắt, "Đương nhiên là để phạt em rồi. Tối ngày gây chuyện, anh cuối cùng cũng hiểu cảm giác của các bậc phụ huynh khi bị mời đến gặp giáo viên rồi. Đúng là quá mất mặt mà."

Tôi bĩu môi, "Nhưng em không có cố ý. Ai bảo anh đột nhiên gọi đến đúng lúc đang giờ học..."

-"Thì ai bảo em không tắt chuông đi?"

-"Ai biết được, bình thường em vẫn mang điện thoại theo, anh cũng có bao giờ gọi đúng cái lúc em đang trong tiết đâu chứ..." Tôi thở hắt một cái, rầu rĩ nhớ lại chuyện trong phòng giáo viên. "Giáo sư Snape bảo em dùng 100 hình thức để thể hiện sự hối lỗi, nên em liền---có hơi bốc đồng chút, ờm..."

Andrew lập tức ra hiệu dừng lại.

-"Được rồi em, anh đây đã được nghe kể rồi. Lúc đầu anh còn thắc mắc vì sao trên trán giáo sư Snape lại có một cục sưng to như thế." Anh ấy ôm miệng nén cười. "Mặc dù không phải lỗi của em, nhưng đúng là chuyện hài quá đi mất. Em không biết anh đã phải nhịn cười khổ sở thế nào khi giáo sư kể lại toàn bộ chuyện đâu."

Tôi cố gắng gật đầu.

-"...Giáo sư có giận không ạ?"

-"Chẳng lẽ lại không? Nhưng mà em đừng lo, không sao đâu." Andrew cười cười nói. "Xét một cách khách quan thì chuyện này đúng ra cũng không hoàn toàn là lỗi của em. Em đâu có cố ý đúng không? Chỉ là hơi trùng hợp xíu thôi. Anh chỉ sẵn tiện coi như vừa phạt vừa xin cho em mấy ngày nghỉ thôi mà."

Tôi chép miệng, "Nhưng nếu là hình phạt thì sẽ bị ghi vào học bạ..."

Andrew bật cười, "Em nghĩ thử anh có để em bị ghi vào học bạ không?"

Tôi câm nín, nhẹ nhàng lắc đầu.

-"Anh không muốn đến xin giáo sư Mcgonagall lắm. Hồi anh còn đi học có hơi không thích cô ấy, tại anh không giỏi Biến Hình, giáo sư cũng hay nhắc anh về việc sức học rất lên xuống, thế nên anh không có thiện cảm với cô ấy lắm." Andrew nhún vai. "Bây giờ chúng ta sẽ đến Hẻm Xéo, sau đó trở về nhà nhé."

Tôi chớp mắt, "Nhà? Nhà nào ạ?"

Andrew bật cười, "Nhà em. Khu tập thể đó. Rời đi có gần 2 tháng đã quên mất nhà mình là nơi nào rồi à?"

-"...Dạ không...." Tôi có hơi không quen khi Andrew bảo "về nhà", chắc đời sống tự lập thế này vẫn chưa trở thành thông lệ với tôi được. Dù sao gần 10 năm nay tôi đều là trở về nhà Dursley, tính ra cũng thuận mồm gọi đó là "nhà" rồi, 2 tháng sống một mình thì vẫn còn chưa đủ.

Andrew từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy, ném sang chỗ tôi.

-"Tranh thủ thời gian một chút, anh sẽ nói về những việc em cần chuẩn bị cho buổi lễ. Trước hết, chúng ta đã ấn định ngày tổ chức là vào ngày 24 tháng sau. Đầu tiên---"

Tôi vội vàng cắt ngang, "Khoan đã Andrew, ngày tổ chức có thể rời đi không? Hôm 24 em có lịch rồi." Việc Harry tham dự vòng đầu đầu tiên của giải Tam Pháp Thuật thật sự rất quan trọng, tôi không thể bỏ lỡ được.

Andrew nhướn mày, nhưng cũng không hỏi vì sao, "Được thôi, vậy ngày 20 tháng sau?"

Tôi gật đầu, "Được ạ."

-"Rồi, tiếp theo về những việc cần làm. Trước hết là về trang phục, phu nhân Malkin đã may xong váy cho em. Cầu Merlin, em làm ơn đừng xé cái váy hộ anh, mặc dù nó không phải màu tím, nhưng anh đã phải vận dụng toàn bộ nơ-ron trong não để cùng phu nhân Malkin tạo kiểu cho bộ váy đó."

Tôi có chết cũng không có gan xé cái váy trước mặt Andrew hiểu không?

-"Dạ."

-"Thứ hai là...ờ, anh nghĩ em sẽ không thích đâu, anh cũng không hào hứng lắm. Em biết là đối với một quý tộc thì bọn họ cũng coi như là người của công chúng đúng không?" Andrew có vẻ khá ngập ngừng, nhưng ảnh vẫn nói. "Tờ Nhật Báo muốn phỏng vấn em vào mấy hôm trước khi diễn ra buổi lễ...Chưa có lịch cụ thể, nếu có anh sẽ báo, nhưng hãy ăn nói cẩn thận nhé. Đám phóng viên với kí giả là cái đám thêu dệt chuyện giỏi nhất mà anh từng thấy đấy."

Tôi chớp mắt, "Nói vậy thì, nếu anh là quán quân của một cuộc thi nổi tiếng thì sao ạ? Anh cũng sẽ bị phỏng vấn đúng không?"

Andrew ngước mặt nhìn tôi, "Em đang nói đến cuộc thi Tam Pháp Thuật à?"

Tôi gật đầu, "Anh biết ạ?"

-"Vâng cảm ơn, cuộc thi đó nổi tiếng hết biết, chẳng có lẽ anh mày lại không biết? Đương nhiên là sẽ được phỏng vấn rồi, đám phóng viên với kí giả sẽ viết nên đủ thứ chuyện cho xem." Andrew cười chế giễu. "Anh từng khá mong là John sẽ tham gia cuộc thi, nhưng vì cơ chế an toàn nên các thí sinh tham gia đã bị giới hạn độ tuổi rồi. Thôi cũng được, dù sao đó cũng là một cuộc thi nguy hiểm, vả lại John với Daisy đều còn khá nhỏ, chúng nó không cần thiết phải xuất hiện trên mấy cái tờ báo truyền thông nhăng nhít đó."

Cha nội này đúng thực sự rất ra dáng một người anh cả. Tôi gật gù một lúc, cố tỏ ra vu vơ đáp, "Nhưng năm nay có một vị quán quân trẻ tuổi nhất lịch sử đó."

Andrew nhướn mày, mắt vẫn nhìn vào tờ giấy trên tay, "Ai?"

Anh ấy chưa biết à? Andrew nắm bắt thông tin khá nhanh, vậy mà ảnh chưa biết chuyện này à...

Tôi nghĩ một lúc, dù sao chắc mấy hôm nữa Harry cũng sẽ được phỏng vấn, đến hôm đó thì Andrew sẽ biết thôi. Có khi ảnh còn biết sớm hơn ấy chứ.

Nhưng mà tôi vẫn muốn kể, "Harry ạ."

-"Potter? Thằng nhóc không phải bằng tuổi em à?" Andrew có vẻ hơi bất ngờ nhìn lên. "Có ai lén ghi danh nó vô đúng không?"

-"....Em không biết..." Tôi sững người. "Nhưng anh cho rằng có người ghi danh Harry vô chứ không phải cậu ấy tự mình làm ạ?"

-"Hiển nhiên mà. Không phải anh muốn bênh Potter hay gì, chỉ là anh cảm thấy tài năng của thằng nhóc không đủ để qua mắt luật lệ của cuộc thi do cả Bộ Pháp Thuật tạo nên thôi. Thằng nhóc có tài, nhưng tài năng của nó không phải dạng quá hiếm có." Andrew thở hắt một cái. "Khá chắc Potter đang có một khoảng thời gian khó khăn ở trường đây, anh chợt thấy có hơi tội lỗi vì đã lôi em ra xa nó mấy hôm đấy."

-"Harry không có yếu ớt đến thế!" Tôi chống hông. "Em tin cậu ấy có thể vượt qua!"

-"Ừ hứ, rồi rồi, anh nói tiếp về chuyện thứ ba nhé." Andrew mỉm cười. "Làm ơn đại ca, em làm ơn học khiêu vũ hộ anh. Học nghiêm túc vào, bởi vì em sẽ là người nhảy điệu mở đầu cho buổi lễ với tư cách là nhân vật chính đấy. Đừng làm mất mặt nhà Williams. Và cả bài phát biểu nữa, anh đã viết sẵn kịch bản rồi, học thuộc đi. Một từ cũng không được thiếu, không được sai, nói chung là thế đó."

Anh ấy đảo mắt, "Phải luyện cả một số tác phong ăn uống và đi lại, rồi cả....Ờ, em cao mét mấy nhở?"

Tôi hử một cái, "Lần kiểm tra gần đây nhất thì là 1m65 ạ."

-"Thế còn Potter?"

-"1m7, cũng có thể hơn, cậu ấy cao hơn em nửa cái đầu mà." Tôi nhíu mày. "Mà anh hỏi cái này làm gì?"

Andrew nhún vai, "Để cho mày biết là hôm bữa tiệc diễn ra, mấy cái giày bệt ở nhà vứt vào xó hết cho anh. Mày phải đi giày cao gót."

Tôi hở một cái, "1m65 còn chưa đủ ạ?!"

-"Chưa đủ, so với anh mày. Vì anh sẽ là người hộ tống mày. Anh cao 1m88, thế nên bắt đầu từ mai cho đến hôm 20, tập khiêu vũ trong giày cao gót nhé."

Tôi ủ rũ vâng dạ miễn cưỡng. Ôi Merlin, giày cao gót....đi rất đau chân. Rất đau. Phi thường đau ạ.

-"Còn một chuyện cuối nữa..."

Tôi vừa mới gấp tờ giấy lại xong thì liền vội vàng mở ra, "Vâng ạ?"

Andrew xua tay, "À không, không phải chuyện đó. Chỉ là sáng mai anh sẽ đón em đến chỗ tiệm của phu nhân Malkin..." Anh ấy ngập ngừng nói. "Anh muốn đưa một người đi cùng, được không?"

Tôi ngớ người một lát.

-"...Vâng, anh cứ thoải mái ạ. Sao mà...ơ..." Tôi khó hiểu hỏi. "Em ổn mà, sao anh tự dưng phải hỏi khách sáo thế? Trước giờ em đâu có câu nệ mấy chuyện đi cùng ai hay gì đâu?"

Andrew đỏ mặt.

...Anh ấy rõ ràng vừa đỏ mặt!

-"...Không có gì..."

Tôi cảm thấy lúc này nên im lặng thì hơn. Hỏi thêm nữa thì sẽ thành tội mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net