158.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ ẩu đả rùm beng lên với Susan Bones thì tôi bị kêu tới văn phòng Hội Đồng của trường.

Chuyện này dường như chẳng có gì đáng quan trọng đến thế đi? Tôi vu vơ đá chân lên mặt đất, mường tượng khung cảnh lát nữa sẽ ra sao khi đối mặt với các giáo sư. Hẳn họ sẽ hỏi lí do này nọ, rồi đề xuất hình thức kỉ luật. Tôi mơ hồ chép miệng một cái, mặc dù không thể không quân tử như vậy, cũng biết bản thân đã làm ra chuyện rất khủng khiếp, nhưng tôi vẫn cảm thấy tôi không làm gì sai hết. Một khi tôi không cảm thấy tôi đã sai, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận chịu bất kì hình thức kỉ luật nào cả.

Tôi hừ mạnh một tiếng, lơ đãng liếc sang Susan Bones đang ngồi cạnh.

Thuốc của cô Pomfrey đúng là thần kỳ nhỉ? Cái mũi hôm qua gần như suýt gãy của cô ta vậy mà cũng lành lại rồi, đến cả răng cũng mọc lại luôn.

-"Oran---"

Tôi cắt ngang, "Đừng có gọi tên tao."

Susan Bones lập tức tặc lưỡi, "Vậy tao còn phải xưng hô với mày thế nào? Chó con ơi à?"

Tôi cười tới híp cả mắt.

-"Hình như một trận với mày vẫn là hơi thiếu nhỉ Bones? Còn muốn tái diễn không? Hôm qua mày kêu la cầu xin tao thế nào tao vẫn còn nhớ rõ đấy."

Susan Bones bất giác đưa tay che mũi, song vội vàng lấy lại thái độ kênh kiệu, hất mặt khoanh tay khiêu khích tôi, "Đừng để tao báo lại chuyện này cho nhà Bones. Ba mẹ tao sẽ kiện mày."

Tôi nhướn mày, "Mày cũng đừng có để tao nói lại chuyện này cho nhà Williams. Để tao xem ai sai ai đúng nhé? Gặp nhau trên tòa, sao? Còn muốn cãi không?"

Nhìn nét mặt bối rối quay đi của Bones đúng là khiến tôi thoải mái chết đi được.

Tôi thở hắt một tiếng, chép miệng nghĩ, Andrew mà biết chuyện này thì người sẽ bị phạt là tôi. Anh ấy là người theo chủ nghĩa cá nhân, khá chắc sẽ không có chuyện nhúng tay vào một vụ đảm bảo sẽ hạ thấp uy tín của mình như chuyện này. Tôi cũng không dám đảm bảo giáo sư Mcgonagall có hay không báo lại sự vụ này cho người giám hộ, cái đó chắc còn phải phụ thuộc vào Susan Bones.

Người ta vẫn bảo là nạn nhân thường có quyền lợi hơn khi lên tòa mà.

Tôi thì không hy vọng lắm. Mạnh mồm cảnh cáo không có nghĩa là chắc chắn ăn thua, bi quan mà nói thì có khi khả năng thắng kiện của tôi thấp tới thảm thương kìa.

Tôi liền theo thói quen cắn móng tay.

-"....Bones này..."

Susan Bones quay người đi.

-"....Tao không định xin lỗi mày hay gì đâu." Tôi cười cười nói. "Chỉ muốn cùng mày thương lượng một chút, chuyện hôm qua có thể nào lặng lẽ giải quyết không?"

Susan Bones nhếch mép cười, "Mày sợ rồi hả?"

Cái điệu bộ kênh kiệu này của cô ta khiến tay tôi muốn rục rịch quá đi mất.

Tôi cố nắm tay vào gấu áo để kiềm chế cơn giận bộc phát, giả tạo cười hì hì.

-"Đúng là rất sợ. Nhưng để nói rõ một chút, tao không cảm thấy bản thân đã sai. Tao vẫn cảm thấy hôm qua đánh mày một trận đúng là thời điểm sáng suốt nhất đời tao 14 năm nay. Nhưng là, bị kỷ luật thì cũng không ai muốn đúng không? Làm căng chuyện này đối với tao hay với mày cũng đều không có lợi mà."

Susan Bones cười, "Mày nghĩ sao mà tự tin cho rằng tao sẽ chấp nhận thỏa thuận để cho chuyện yên xuôi? Mày càng không muốn làm to chuyện, tao sẽ càng làm ngược lại. Để mày khốn khổ thì tao mới hạnh phúc sống tiếp được."

-"Ồ? Mày chắc là mày sẽ được hạnh phúc sống tiếp không?"

Tôi hả hê cười hì hì, nhìn nét mặt của Bones biến chuyển từ từ.

-"Ý mày là gì?"

-"Ô kìa, không có lửa thì sao có khói đúng không?" Tôi điềm nhiêm nhún vai, tỏ ra thản nhiên bảo. "Xét về khía cạnh tổn thương vật chất thì đúng là hành vi của tao nặng hơn, nhưng đấy chỉ là trong chuyện tao đánh mày thôi. Xét sâu xa hơn, có phải các giáo sư sẽ đào ra mấy hành vi mang tính công kích tâm lý của chúng mày đối với Harry không?"

Susan Bones nuốt nước bọt, "Nói rõ ra đi."

Tôi vẽ một đường trên không trung, "Đừng tưởng tao không biết chúng mày sẽ tháo cái huy hiệu "POTTER THÚI HOẮC" mỗi lần đi qua các giáo sư hoặc là vào tiết học. Việc công kích tâm lí đối với các quán quân là cấm kỵ đó, chúng mày không biết hả? Trong một cuộc thi sống còn thì yếu tố tâm lí phải được đảm bảo chắc chắn nhất, thậm chí có những nơi còn thuê cả một chuyên gia tâm lí để giúp các thí sinh thư giãn, vậy mà chúng mày lại làm ra mấy cái hành vi không thể chấp nhận nổi như vậy. Nói nhẹ là bắt nạt học đường, nặng thì là gián tiếp giết người đấy."

Susan Bones nheo mắt, "Vậy tại sao các giáo sư không phản ứng gì?"

Tôi liền nhún vai, "Bọn họ chỉ là lười để ý thôi, mấy chuyện cỏn con như vậy trên lí thuyết thì căng thẳng, nhưng về thực tế thì cứ yên đi có phải hơn không? Nhất là hiện giờ đang có giám thị của Bộ trong trường, gây náo động lên chả khác nào bôi nhọ vào danh dự của Hogwarts cả." Tôi nghĩ nghĩ một chút, liền bồi thêm. "Trước giờ các giáo sư đều mắt nhắm mắt mở cho qua, tốt nhất là không nên đụng tới giới hạn của họ. Nếu làm căng chuyện này hơn, thì các giáo sư lại phải xét về lỗi của 2 bên. Lỗi tao là một chuyện, lỗi mày...à không, phải là lỗi của tất cả chúng mày í, còn to gấp 10 lần tao."

-"....." Susan Bones đăm chiêu cúi đầu. "...Chuyện này liên quan gì đến tao?"

Tôi bĩu môi, "Ờ, mày thử nghĩ nếu các giáo sư phát hiện ra toàn bộ mấy cái hành vi bạo lực tinh thần của chúng mày thì ai sẽ bị kỷ luật? Rồi những kẻ bị kỷ luật sẽ trách ai đầu tiên? Tất nhiên là mày, vì mày là đầu sỏ để lộ mọi chuyện. Chuyện tao đánh mày thì sớm muộn cũng sẽ chìm đi, nhưng chuyện mày gây ra ảnh hưởng tới cả cộng đồng thì chưa chắc sẽ sớm bị quên lãng đâu nhé."

-"Mày đe dọa tao à?"

-"Muốn nắm một con dao thì phải nắm đằng chuôi chứ, ai lại nằm đằng đầu bao giờ." Tôi chớp mắt. "Vậy thỏa thuận nhé? Mày không làm căng chuyện lên, tao sẽ miễn cưỡng giúp mày làm một chuyện gì đó. Chỉ cần trong giới hạn cho phép, được chứ?"

Susan Bones cười lạnh.

-"Tao sẽ muốn một chuyện, đó là mày từ giờ cút xa tao ra. Càng xa càng tốt, tốt nhất là để tao không thấy được cái bản mặt của mày nữa."

-"Hì hì." Tôi có hơi buồn cười xua tay. "Dường như mỗi một cô gái đều có một sợi liên kết tâm linh tương thông thì phải? Trùng hợp là tao cũng muốn thế lắm, mày không cần yêu cầu thì tao cũng tự làm thôi."

Thỏa thuận cũng coi như là hoàn thành.

Lát sau vào phòng gặp các giáo sư, tôi với Susan Bones không một lời trao đổi, đồng nhất một loại trả lời mang hàm ý không muốn làm căng, rồi bày tỏ ý muốn bỏ qua chuyện này. Mặc dù vẫn còn chút trắc trở, kết quả cuối cùng thì Gryffindor bị trừ 150 điểm, Hufflepuff trừ 100 điểm, tôi với Susan Bones một người bị cấm túc 2 tuần, một người thì 1 tuần. Mặc dù vẫn là hình thức kỉ luật này, nhưng so với tính toán cũng đã giảm phần nào rồi.

Tôi vừa chào các giáo sư vừa mở cửa phòng rời đi, lặng lẽ phỏng đoán chừng chừng thì chắc tuần nữa vụ này cũng ém đi thôi ấy mà.

Chỉ là...

...

-"YO! Orange!"

Tôi nhìn lên, thấy Parvati vẫy tay với mình từ xa.

Tôi mỉm cười chạy lại chỗ cậu ấy, "Xin chào. Cậu kết thúc tiết rồi à?"

Parvati nhìn tôi chằm chằm, cười cười nói, "Bồ cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay bồ làm cái gì?"

-"Hử? À, để tâm làm gì? Nhìn tay thì có cái gì được à? Bộ mình nhìn tay mình thì lạ lắm chắc?"

Parvati bĩu môi, "Có quỷ mới tin. Mà bỏ đi, sao rồi? Bồ với Susan Bones sao rồi?"

Tôi liền nhún vai, "Mình thỏa thuận với cô ta, để vụ việc êm xuôi, không cần làm căng chuyện lên. Chắc cô ta sẽ giữ thỏa thuận đi, mình hy vọng thế, không mình sẽ cho cô ta hiểu thế nào là ăn miếng trả miếng."

-"Orange à, mình biết bồ có thể êm xuôi giải quyết chuyện này mà. Thế mà Hermione với Potter cứ loạn hết cả lên, mắc công mình lo thay." Parvati sảng khoái xua tay. "Để chúc mừng bồ thì chúng ta đi uống Bia Bơ nhé! Sắp tới được đến làng Hogsmeade rồi, được không?!"

Tôi mỉm cười, "Được."

Mặc dù đầu tôi vẫn có chút ngổn ngang...

...Dường như tôi chưa từng nghĩ bản thân lại ưa thích bạo lực đến vậy. Loại hành vi đánh người tới thảm thương đó gần giống một di chấn tinh thần để lại sau vụ giết người hồi hè. Mặc dù trước Susan Bones tôi cũng không phải chưa từng đánh người nào, nhưng tìm thấy ở trong hành động đó một tia thỏa mãn sảng khoái, dường như chuyện hôm qua là lần đầu tiên.

...Merlin ơi, tôi nhận thức rõ chuyện này thật sự không tốt chút nào...

...Chấn chỉnh lại đi chứ, bạo lực học chỉ thích hợp đối với Tần Thủy Hoàng mà thôi, tôi là Orange Williams, tôi với ông ta còn chẳng phải cháu chắt chút chít gì của nhau sất.

Làm sao tôi có thể thấm cái tư tưởng thống trị bằng bạo lực của ông ta chứ?

***

Cái cụm từ "ngóng chờ tài tiên tri" mà tôi dành cho Nott không cần mất quá lâu để xác minh tính đúng đắn của nó. Một tuần sau đó, vào tiết Độc Dược, ngay khoảng khắc Harry thiếu chút nữa là bị thộp cổ lên làm vật thực nghiệm thì Colin Creevey xuất hiện. Ngài Ludo Bagman gọi tất cả các quán quân tập hợp để có thể làm một nghi thức gì đó trước cuộc thi, và mặc dù giáo sư Snape vô cùng bất mãn, ông ấy vẫn không thể từ chối được.

Colin đột nhiên nói, "Thưa thầy, cụ Dumbledore gọi cả chị Orange nữa ạ."

Tôi bất ngờ nhìn lên, thấy hầu hết ánh mắt đều đang hướng vào mình thì ngại ngùng cúi xuống.

Giáo sư Snape cau mày, "Nếu như trí nhớ của ta không nhầm, toàn bộ học sinh năm Tư chỉ có một quán quân."

-"Vâng ạ, nhưng có người tìm gặp chị ấy. Cô ấy là một kí giả, thưa giáo sư." Colin xun xoe hai bàn tay với nhau và nhe răng cười. "Cụ Dumbledore yêu cầu chị Orange đem theo đồ và cùng anh Harry đi lên chỗ của các quán quân ạ."

Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên bàn vào cặp, và trước ánh mắt gần như muốn phanh thây tôi ra của giáo sư Snape, tôi rón rén bỏ ra ngoài cùng Colin.

Harry cực kì ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng sau đó cậu ấy lại thở phào:

-"May là có cậu, tớ đang nghĩ không biết nên đối diện ra sao khi ở cùng với các quán quân khác đây."

Tôi chỉnh lại quai đeo cặp sách, tò mò nhìn cậu ấy, "Họ bắt nạt cậu à?"

-"Không, họ quá ưu tú. Hào quang của những người tài năng khiến tớ thấy tự ti dã man luôn." Harry nhún vai. "Tớ đang lo không biết phải làm sao để có thể vượt qua bọn họ rồi cố mà sống đây, nhỡ đâu có vòng thi yêu cầu đấu tay đôi giữa các thí sinh với nhau, tớ cá chắc họ sẽ đánh bay tớ khỏi sàn đấu chỉ bằng một ngón bùa đơn giản mất."

Tôi cười gượng gạo vỗ vai Harry, mơ hồ nhớ tới cuộc nói chuyện với Theodore Nott một tuần trước.

Vậy ra có người tìm tôi hôm nay thật...

-"Phải rồi, nghe nói hôm qua cậu với Draco đánh nhau. Sao lại thế?"

Harry cau mày, "Sao cậu lại gọi là "Draco"?"

Tôi mới nhận ra mình đã mắc sai lầm nghiêm trọng thế nào.

-"Ờ không, là...ý tớ là....là...ờ..." Tôi cực kì bối rối xua loạn hai tay lên, hai tròng mắt đảo vòng vòng, trung khu thần kinh thực sự đình trệ luôn ngay tức khắc. Đối diện với ánh mắt dò xét của Harry, tôi vô cùng quẫn bách lắp bắp lên lắp bắp xuống, cuối cùng cắn vào lưỡi.

-"Úi!"

-"Orange?! Cậu sao không?! A, há miệng tớ xem nào!" Harry vuốt hai bên má tôi, lo lắng thúc giục. "Mở miệng ra nào, có đau không?"

Tôi toan muốn mở miệng đáp, nhưng Colin đã nói xen vào tiếp:

-"Anh Harry, chị Orange, chúng ta đến nơi rồi ạ."

Chúng tôi đứng trước một cửa phòng, Colin mở cửa cho tôi cùng Harry bước vào, sau đó thằng nhỏ mỉm cười đứng bên ngoài vẫy tay với chúng tôi:

-"Chúc anh chị may mắn."

Tôi đột nhiên thấy căng thẳng.

Căn phòng khá nhỏ, số lượng người hiện tại trong phòng thì cũng không hẳn là quá đông. Trừ bỏ tôi với Harry ra, ở trên một cái ghế, ngài Ludo Bagman đang ngồi cùng với một bà phù thủy áo đỏ lạ hoắc. Gương mặt bà ta tô son lòe loẹt cùng với mái tóc uốn xoăn cứng đờ kì cục, cái gu ăn mặc quái đản này khiến tôi rợn cả người.

Ngoại trừ những người đó thì còn có những vị quán quân còn lại. Cedric Diggory và Fleur Delacour đứng ở một phía cùng nói chuyện. Công nhận là Diggory rất đẹp trai, còn Fleur thì rất xinh đẹp, bọn họ đứng cạnh nhau trông vô cùng hài hòa. Nhưng kể cả anh chàng Diggory đó có ưu tú đến đâu thì cũng là nguyên do gián tiếp khiến Harry phải chịu đựng mấy trò công kích tầm phào, tôi âm thầm bĩu môi, tỏ vẻ không quá để tâm đến.

Ngài Ludo Bagman cuối cùng cũng nhận ra Harry.

Ông ấy vội vàng đứng dậy khỏi vị trí đang ngồi, vồn vã chạy tới chào hỏi cậu ấy. Tôi im lặng đứng bên cạnh nghe ngài Bagman cùng Harry nói chuyện, đợi ông ấy nói xong thì mới quay sang tôi.

Tôi nhìn bàn tay ông ấy đưa ra trước mặt mình, cũng nhẹ nhàng nắm lại.

-"Chào con, tiểu thư Williams."

-"Rất vui được gặp, ngài Bagman." Tôi cố tỏ ra ngạc nhiên nhìn ông ấy.

Tôi nghĩ ông ấy biết tôi cũng không phải chuyện gì quá lạ lẫm, có thể ông ấy quen Andrew, và Andrew thì rất lắm chuyện. Nhưng ông ấy đã tỏ ra như thế thì tôi cũng không thể khiến ông ấy mất mặt:

-"Con rất ngạc nhiên là ngài biết tên con, con đâu phải quán quân đâu nhỉ?"

Ngài Bagman xởi lởi mỉm cười, "Không không, ai có thể không biết tới con chứ. Ta đã nhận được lời mời từ nhà Williams, Orange ạ. Ta rất mong chờ tới buổi lễ ngày 20 đấy."

Andrew còn mời cả ông ấy cơ à...

Tôi nghĩ thầm, vậy có khi anh ấy sẽ mời cả ngài Bộ trưởng Fudge tới. Merlin ơi, trách nhiệm của tôi lại nặng nề hơn rồi.

-"Cảm ơn ngài nhiều ạ, thay mặt nhà Williams, con rất vinh hạnh được chào đón ngài đến tham dự."

Ludo Bagman gật đầu, ông ấy quay người lại chỉ vào bà phủ thủy áo đỏ, nói với chúng tôi:

-"Giới thiệu với hai con, đây là cô Rita Skeeter, một kí giả đến từ tòa soạn tờ Nhật Báo. Cô ấy đang viết một cột nhỏ về các quán quân và về---"

Cô Skeeter nhanh chóng ngắt lời ngài Bagman để chữa lại, "Không hẳn là nhỏ đâu, ngài Bagman." Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào Harry, cậu ấy có hơi không thoải mái kéo gấu áo tôi. Tôi còn chưa kịp nói gì đã nghe cô Skeeter nói tiếp. "Không biết tôi có thể nói đôi lời với Harry Potter trước khi chúng ta bắt đầu nghi lễ Cân đũa phép không ạ? Ngài biết đó, chỉ là thêm chút màu sắc cho bài báo thôi..."

Harry bất đắc dĩ bị lôi đi vào một căn phòng trống gần đó.

Tôi có hơi lo lắng nhìn vào cánh cửa căn phòng bị đóng kín, cô Rita Skeeter này thật sự khiến tôi thấy quan ngại đấy.

Ngài Ludo kéo một cái ghế ra và bảo tôi ngồi xuống.

-"Vậy Orange, đúng không? Con là Orange nhỉ?"

Lúc nãy ông ấy cũng gọi tên tôi một lần rồi mà.

Tôi gật đầu vâng một cái, "Đúng ạ."

-"Orange, con cảm thấy việc trở thành một thành viên trong gia đình quý tộc có quá đột ngột không? Mặc dù nhà Williams là một nhà rất tốt, nhưng đột ngột như vậy cũng rất khó tiếp nhận đúng chứ?"

Tôi máy móc gật đầu, lười phản đối, "Vâng ạ, cũng hơi đột ngột."

Ngài Bagman tỏ vẻ xuýt xoa nói:

-"Khi ta còn là học sinh đã gặp cậu con trai út của nhà Williams. Lúc đó cậu ta là một học sinh năm Ba của Slytherin, nhưng cách ứng xử của cậu ấy thật không chê vào đâu được. Nhất là khi có lần một nhóm Gryffindor cùng một nhóm Slytherin cãi nhau công khai ở trên hành lang, cậu ấy đã đứng ra giảng hòa cho hai bên, nhưng luận điểm của cậu ấy không hề nghiêng về bên nào hết. Ta cảm thấy cậu ấy thật sự được nuôi dạy rất tốt."

Tôi ồ một cái, máy móc gật đầu lần nữa, "Vâng, thật là một người tuyệt vời ạ."

Ngài Bagman liền mỉm cười tiếp, "Ta cũng đã gặp cả chị gái cậu ấy."

Tôi hơi giật mình.

...Ý ông ấy là Violet đúng không nhỉ?

-"....Vậy sao ạ...?" Tôi cố hết sức để có thể giữ bình tĩnh, nuốt nước bọt hỏi. "Cô ấy trông ra sao ạ?"

-"Vô cùng xinh đẹp, vô cùng thông minh. Ta cảm thấy không còn lời lẽ nào để miêu tả được sự thông minh của cô ấy nữa." Ngài Bagman mơ mộng nhìn lên trần nhà. "Ta chưa từng được tiếp xúc với người nào tinh tế và biết đối nhân xử thế hơn cô ấy cả, trừ vợ ta."

Tôi buồn cười cố nén lại trong bụng, vâng dạ gật đầu, "Đúng đúng, vợ ngài thật tuyệt."

Đúng lúc đó thì cụ Dumbledore bước vào phòng. Ngài Bagman buộc phải đứng dậy tiếp chuyện với cụ thay vì tiếp tục ngồi tỉ tê với tôi về vợ mình. Tôi cảm thấy nhịn cười tới thống khổ luôn, Merlin ơi, vậy ra một người đàn ông đức cao vọng trọng như thế lại là người cuồng vợ, vô cùng yêu vợ mình luôn. Cũng hiếm thấy thật.

Nhưng ngài Bagman đi rồi thì chả còn ai nói chuyện cùng nữa.

Những người còn lại trong phòng tôi đều không quen biết. Fleur và Diggory vẫn cùng trò chuyện riêng ở một góc, và bọn họ gần như không có dấu hiệu sẽ sớm tách nhau ra. Tôi có hơi rén nghĩ tới việc bắt chuyện với Viktor Krum, dù sao anh ấy cũng là người duy nhất tôi từng có giao thiệp qua lại, nhưng mà mặt ảnh đáng sợ quá.

Tôi chui vào một góc, cố không làm phiền đến ai, một mình vẩn vơ suy nghĩ.

-"Chào em."

Tôi giật mình nhìn lên.

Cha mẹ ơi, Viktor Krum ra bắt chuyện với con này!

-"Chào anh ạ, anh Krum." Tôi cố nặn ra nụ cười ngọt, nhích mông ngồi sâu vào trong ghế để một khoảng trống còn dư lại. "Anh ngồi đi ạ."

Krum nhanh chóng ngồi xuống. Dáng người anh ấy đúng thật là của một cầu thủ quốc tế, vô cùng lực lưỡng, khi ngồi xuống ghế còn khiến chiếc ghế lõm xuống một chút kìa.

Tôi im lặng quay mặt lên trên, có hơi khó xử không biết nói gì.

-"....Anh đã chuẩn bị gì cho cuộc thi chưa ạ?" Tôi mấp máy môi hỏi. "Em nghe nói cuộc thi sẽ rất khó khăn."

Krum mỉm cười đáp, "Năm nay sẽ an toàn hơn các năm trước."

Tôi ồ một cái, "Vậy thì tốt quá. Em nghĩ anh sẽ dễ dàng vượt qua thôi, anh rất giỏi mà."

-"Mọi người đều giỏi, Orange."

Tôi có hơi sượng khi anh ấy gọi tên cúng cơm của tôi. Dù sao cũng chưa thân thiết lắm, tự nhiên gọi tên thì thật là....

-"....Dạ, nhưng anh là giỏi nhất ạ."

-"Em nịnh anh đấy à?"

Tôi có thể nói là vì tôi có hơi sợ anh ấy không?

-"....Chúc anh may mắn trong cuộc thi, anh Krum."

Krum nhếch mép mỉm cười, "Chúc sớm quá, còn tới hơn 1 tuần nữa mới diễn ra vòng 1 mà. Nhưng anh cũng không lo đâu, chỉ là một cuộc thi mà thôi, trước giờ anh đã tham gia cả chục trận đấu Quidditch rồi. Ngã khỏi chổi cũng có mà từng bị chơi xấu cũng có, cái gì cũng trải nghiệm rồi, không tình huống nào anh không xử lí được hết."

Tôi nhìn bộ dáng tự tin chắc thắng của Krum, gượng gạo gật đầu, "Vâng, thật tốt quá."

Một bầu khí gượng gạo tột cùng diễn ra sau đó khiến tôi suýt chút nữa tắc thở. Đây chắc là cái hào quang người tài năng mà Harry nói, ngồi cạnh Viktor Krum khiến tôi căng thẳng quá đi mất. Tôi cảm tưởng như tôi sắp ngất luôn được rồi đấy.

-"Nhân tiện, Orange này..." Krum dường như đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.

-"Dạ, em xin lỗi, em không nghe được. Anh vừa nói gì thế ạ?"

Krum có vẻ hơi ngập ngừng, "Anh nói là---"

May mắn là không đợi Krum nói hết câu, Harry đã uể oải đẩy cửa đi vào phòng. Cậu ấy gần như kiệt sức sau cuộc nói chuyện với cô Skeeter, Harry đi tới chỗ tôi, chép miệng bảo:

-"Cô Skeeter nói muốn gặp cậu kìa."

Tôi gật đầu, đứng dậy đi ra cửa phòng.

Cô Skeeter hào hứng lôi tôi vào đúng căn phòng ban nãy cổ lôi Harry vô, ấn tôi ngồi xuống một đống thùng giấy rỗng ở góc. Đây rõ ràng là một cái nhà kho để chổi mà, tôi khiếp đảm nhìn xung quanh trần nhà và phát hiện ra mạng nhện chăng đầy trong góc, có hơi ghê ghê mà rùng mình một cái.

Rita Skeeter tự mình ngồi trên một cái xó úp ngược đối diện tôi, cổ cười yểu điệu, ngọt ngào hỏi:

-"Em không ngại nếu chị xài viết lông ngỗng tốc ký chứ? Chỉ là để tăng tốc độ thôi, hoàn toàn không gây phiền chút nào đâu."

Tôi cảnh giác nhìn cây bút lông ngỗng cô ấy lôi từ túi xách ra, cẩn trọng gật đầu.

-"Coi nào bé cưng...Aiza, Orange Williams đúng không? Chà chà, cưng thiệt là xinh đẹp quá đi mất..." Cô Skeeter chỉnh gọng kính ngọc của mình và nhìn vào một tờ giấy giống như profile của tôi, nhưng ánh mắt cô ấy hướng lên nhìn thẳng vào mặt tôi. "Ta nhớ trước đây ta từng phỏng vấn một người xinh đẹp hao hao cưng, ôi chao, cái lúc ta mới vào nghề đó...."

Tốn thời gian quá má ơi...

-"Coi nào...Vậy Orange, em hiện tại đã là một thành viên của nhà Williams rồi. Em có thể nói một chút cảm nhận không? Làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net