159.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bực mình trở về phòng và chỉ rời đi khi Parvati Patil trở về. Cô ấy nói với tôi có người tìm tôi ở trước cửa, mặc dù tôi đã nói không có tâm trạng gặp người ta thì Parvati vẫn nhất quyết kéo tôi ra khỏi phòng, đã thế còn bồi thêm:

-"Là một cậu chàng đẹp trai lắm đấy."

Tôi hừ một cái, vuốt vội lại mấy lọn tóc rối, hằn học đi ra khỏi phòng.

Cậu chàng đẹp trai đó xuất đầu lộ diện bằng cái tên Theodore Nott.

Tôi vừa bước một chân ra khỏi cái lỗ sau bức chân dung của Bà Béo đã thấy Nott. Cậu ta đứng ở một góc gần đó, dường như hơi khó xử đứng nép vào. Khá nhiều nữ sinh Gryffindor trên đường trở về nhà đều đi qua chỗ cậu ta, mỗi lần thế đều có tiếng xuýt xoa cảm thán nhỏ. Cũng không thể trách bọn họ được, tự dưng trên đường trở về nhà chung lại gặp được một anh nam thần đẹp trai, cao hứng quá cũng là bản năng tự nhiên.

Tôi đứng một bên xem trò vui mấy phút, đợi tới khi Nott đảo mắt xung quanh, tự mình nhìn ra tôi.

-"Orange! Cậu---"

Nott vừa mới định nói ra từ gì đó thì bị chặn lại.

Ginny đứng đằng sau kéo áo cậu ta, cau có hỏi, "Này, anh là Slytherin đúng không? Anh ở đây làm gì?"

Nott rõ ràng là làm biếng nói chuyện với con bé. Cậu ta lạnh lùng hất tay Ginny ra, đảo chân chạy tới chỗ tôi:

-"Cậu làm gì mà lâu thế? Đã bảo là chuyện gấp mà."

Tôi nhướn mày nhìn cậu ta, "Parvati có nói chuyện gấp đâu, nói cậu tìm tôi thôi."

Ginny từ đằng xa chạy tới kéo Nott ra:

-"Ai cho anh đến gần chị ấy?! Tránh ra! Chị ấy với anh giờ không có quan hệ gì nữa rồi!"

Tôi bất ngờ nhìn Ginny, nhưng cũng không phản đối, cứ để mặc con bé tự mình cãi tay đôi với Nott.

Theodore Nott cau mày hất mặt, "Tránh ra, anh không tìm em, Weasley."

Ginny giãy nảy lên, "Anh điên à?! Tôi đã bảo chị ấy với anh không có quan hệ nữa, chị ấy có bạn trai mới rồi! Anh ấy tốt hơn anh gấp trăm lần!"

Nott càng phát hỏa hơn:

-"Tôi nói là tôi không tìm em! Tránh ra!"

-"Tôi đang hỏi anh là anh điên à?! Tôi nói---"

Nott cắt ngang, "Đừng có để tôi điên lên!"

-"...." Tôi có chút ngại ngùng đứng giữa bầu không khí như vậy. Có lẽ tôi nên nói gì đó để giảm độ nóng đi chút.

Xem màn đấu mắt dường như không có hồi kết giữa hai người trước mặt, mặc dù thấy hay ho ghê gớm, nhưng mà Nott có vẻ thật sự có chuyện gấp tìm tôi.

Tôi gượng gạo cười cười, "Này hai người---"

Nott đột ngột bắt lấy tay tôi, dùng lực kéo đi.

-"Bỏ đi, chuyện rất gấp, nhanh lên."

Tôi giật mình a một cái, theo phản xạ níu lại, "Ê ê chậm lại! Tôi không theo kịp cậu được! Nott---"

Ginny xông tới bắt tay còn lại của tôi, tạo thành một thế kéo co cực kì chuẩn chỉnh. Tôi bất ngờ bị kẹp ở giữa, cả cơ mặt cơ người đều căng cứng, khó khăn nhìn hai bên.

Ginny kiên quyết lắc đầu, ôm tay tôi, "Anh không thể kéo chị ấy đi được!"

Nott điên tiết mắng, "Bỏ ra! Sao em phiền thế nhở?! Anh gọi Orange đi thì liên quan gì đến em!"

Ginny lắc đầu, "Anh cũng không thể lôi một người có bạn trai đi riêng với anh được!"

-"Có bạn trai là không được phép đi với bạn khác giới à?! Bọn này có tỉ thứ chuyện có liên quan nhé!" Nott dùng sức kéo tay trái tôi, gằn giọng nói. "Em có thể đi hỏi giáo sư Snape xem nhé! Lịch làm việc chung của bọn này kéo dài tới hết tuần!"

Ginny vẫn kiên quyết kéo tay tôi, biểu cảm khuôn mặt chính là có chết cũng không bỏ.

-"Không được!"

Nott bực, "Nói lý đi! Không cái gì mà không!"

Tôi cảm thấy người tôi sắp chia thành hai mảnh rách bươm luôn rồi!

-"Đau! Đau quá, lũ điên này!" Tôi la oai oái lên. "Buông ra! Đau là đau! Đau vãi!"

Nott bất chợt buông tay ra. Tôi lảo đảo một lúc ngã về phía Ginny, choáng váng nhìn cậu ta. Vào lúc cả tôi với Ginny còn đang bất ngờ, Nott lập tức vươn tay kéo tôi đi một đường thẳng tắp, không chút day dứt nào, đầu hướng về phía trước.

Tôi bực mình níu lại, "Này tên khùng! Buông ra!"

Nott không thèm đáp, thẳng tay kéo.

Tôi cực kì bực bội đập cậu ta liên hồi, vừa đập vừa kêu:

-"Này! Buông tôi ra!

-"Á tay tôi! Này!"

-"Đồ dở hơi!

-"Thằng khùng! Nghe không đấy?!"

-"Mẹ mày!"

-"****!!!"

Nott bất chợt đứng lại, cậu ta vội vàng quay người, đột ngột ôm ghì người tôi. Tôi còn đang hăng máu chửi thì im luôn, miệng lưỡi cứ líu lại với nhau hết, một từ cũng không thốt ra được.

-"...No...Nott..."

-"Im, đừng có nói gì hết. Cậu cúi đầu thấp xuống một chút, đừng có để lộ mặt ra." Nott đưa tay đặt lên đầu tôi, ấn mặt tôi ép vào lồng ngực cậu ấy. Tôi ngượng tới phát sợ, bỏ qua vấn đề người tên này ấm dã man, tôi thậm chí còn nghe được tiếng tim cậu ta đang đập nữa. Nghe rõ là đằng khác.

Tôi đột nhiên thấy vô cùng khó thở, muốn đẩy cậu ta ra liền bị ghì lại.

-"Đứng yên..." Bên tai tôi chợt run lên, khí nóng liên tục phả vào thật sự rất ngứa ngáy, tôi có hơi sững sờ một lát.

Giọng cậu ta hay thật....

-"N...Nott...Buông tôi ra được chưa?"

Nott cúi người, thì thầm khẽ.

-"Có người theo dõi chúng ta."

Tôi giật mình, bao nhiêu cảm xúc đều bay biến hết.

-"Theo dõi?"

-"Ừ, khá chắc là bám theo cậu." Nott nhỏ giọng bảo. "Cậu gây sự với lắm người thật đấy...Bây giờ tôi đếm theo nhịp, cậu quay người lại, đi tới chỗ khuất tầm nhìn một chút, chúng ta đi đường khác ít người để ý hơn."

Tôi cảnh giác lén nhìn xung quanh, Nott thì thầm đếm nhẩm bên tai tôi, tôi không dám nhìn ra ngoài, nhưng đợi đến khi chúng tôi nấp vào sau bờ tường, hoàn toàn khuất sau mọi góc nhìn, Nott mới buông tay ra, đến lúc đó tôi mới có thể quan sát kĩ.

-"Tôi không thấy có ai..."

Nott lắc đầu, "Cô ta không phải ở dạng con người đâu. Bên ngoài cửa sổ, cậu thấy không?"

Tôi cố nhón chân nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức lắc đầu:

-"Không thấy..."

Nott hừ một tiếng, "Cô ta chạy rồi, hiển nhiên. Dù sao tôi cũng biết đó là ai rồi, không nguy hiểm đâu, nhưng cậu sẽ phải chịu khổ mấy hôm đấy." Cậu ta đẩy bức tranh vẽ "Bữa tiệc cuối cùng" sang một bên, khiến mấy tông đồ với Chúa trong tranh la hét nguyền rủa ầm ĩ. Ở sau bức tranh hiện ra một đường ống, Nott quay lại hất mặt với tôi. "Đi trước đi."

Tôi lắc đầu, "Cậu đi trước, nhỡ đâu tôi đi vào xong cậu che bức tranh lại thì sao?"

Nott giơ ba ngón tay thề thốt, "Tôi thề danh dự sẽ không làm thế, vào trước đi."

Tôi bất đắc dĩ đi vào trước, sau đó Nott cũng đi vào. Cậu ta cẩn thận kéo bức tranh lại vị trí cũ, sau đó chúng tôi theo đường ống bò ra gần cửa sau của Đại Sảnh. Từ chỗ đó lần ra một cổng ra vào khác của Hogwarts, thành công ra khỏi trường.

Chúng tôi đứng nép vào một góc khuất khó bị nhìn thấy, vào lúc tôi mệt mỏi cố lấy lại nhịp thở, Nott đã cảnh giác đảo mắt xung quanh, bực bội bảo:

-"Cô ta biến mất rồi. Tôi dám cá cổ vẫn đang theo dõi chúng ta, bực thật, tôi ghét mấy đứa kí giả kiểu này lắm."

Tôi tò mò nhìn Nott, "Cô ta là ai?"

-"Người có nhu cầu muốn phỏng vấn cậu đến từ tòa soạn Nhật Báo." Nott hằn học hừ một cái, nói sẵng. "Rita Skeeter."

Tôi giận sôi người, "Ra là cô ta! Cái cô ả đó thật sự rất khó ưa, toàn đặt ra mấy câu hỏi vô duyên và bảo đó là thêm màu sắc cho bài báo! Sáng nay cổ khiến tôi bực mình quá trời, xé luôn cả tờ giấy rồi bỏ đi luôn!"

Nott thở hắt, "Bảo sao cô ta bám theo cậu. Cứ thế này thì sáng mai sẽ có một bài báo về cậu cho xem. Tiêu đề là "Orange Williams gì gì đó với Theodore Nott" này cho xem."

Tôi nhăn nhó kêu:

-"Cô ta đâu? Để tôi đập cô ta một trận!"

-"Bình tĩnh, đừng có nóng, nghe tôi nói đã." Nott đưa tay chặn nắm đấm của tôi lại, nhẹ nhàng đẩy tay tôi xuống. "Cậu biết thuật ngữ Animagus không?"

Tôi nhớ tới chú Sirius, ậm ừ gật đầu, "Biết qua qua...Mấy người có thể biến thành thú mà vẫn có ý thức của một con người đúng không?"

Nott gật đầu, đại khái nêu ra một giả thuyết, "Tôi đoán quý cô Skeeter đó có thể biến thành thú, sau đó lén theo dõi người khác. Ban nãy tôi cảm thấy có người nhìn chúng ta, nhưng xung quanh đều không có ai, thế nên chắc cô ta có thể biến thành thú, còn là một con vật gì đó rất nhỏ nữa." Cậu ta nhún vai, cảm khái bảo. "Năng lực tiện lợi ghê, đối với một kí giả thì đó là tiện nhất còn gì. Chẳng biết có bao nhiêu người bị cô ta làm cái trò rình trộm này rồi."

-"....Vậy..." Tôi cảnh giác hỏi. "Giờ cô ta bỏ đi chưa?"

Nott lắc đầu, "Buồn là chưa, tôi cảm giác vẫn có người. Nhưng yên tâm, người cô ta theo dõi hiện giờ không phải chúng ta." Cậu ấy hất mặt về phía hồ Đen. "Cậu thấy ai kia không?"

Tôi nhìn theo hướng Nott.

Harry với Hermione đang ngồi cùng nhau ở gần hồ Đen. Mặc dù tôi có hơi không thoải mái, nhưng vẫn là lo hơn.

-"Cô ta chuyển mục tiêu sang Harry à...?"

-"Ừ, tệ cho Potter rồi." Nott cảm thán, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. "Bỏ đi, chúng ta phải tranh thủ cơ hội vàng này. Không thể phí hoài sự hy sinh của Potter, đi nhanh trước khi cô ta nhớ ra cậu với tôi còn ở đây."

Nott nhanh chân quay người đi thẳng vào rừng Cấm, trong khi tôi đứng đơ ra một lát, mãi mới có thể phản ứng lại.

-"A! C...Chờ một chút đã! Nott!"

Tôi do dự nhìn về Harry ở sau lưng, cố xốc lại tinh thần, vội vàng chạy theo Nott.

Chúng tôi đi thẳng vào rừng Cấm.

Nott kéo tôi núp vào một lùm cây, khi tôi vẫn còn mơ hồ nghĩ xem vì sao cậu ta đột nhiên lôi tôi tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, Nott làm một động tác ra dấu im lặng.

Tôi nhìn lên phía trước, thấy lão Hagrid cùng bà hiệu trưởng Maxime, đứng cùng nhau và vui vẻ trò chuyện.

Ôi Merlin....

-"...Cậu lôi tôi tới tận chỗ này chỉ để rình trộm người khác đang yêu đương chim chóc với nhau à?"

Nott đánh tôi một cái, "Im đi, cậu khẽ mồm thôi. Oang oang cái giọng, tôi vác cả dàn loa ra cho cậu nhé?" Tôi khó chịu lườm cậu ta một cái, Nott chẳng buồn để tâm, cúi người đi sâu vào trong rừng. "Cậu cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng thôi, đừng có để lão Hagrid phát hiện."

Ở bên phải tôi, theo hướng Đông, là lão Hagrid đang đi song song với bà hiệu trưởng Maxime, hai người họ vui vẻ trò chuyện, thi thoảng lại còn bật cười khúc khích lên. Ánh trăng chiếu vào hai người họ một cách đẹp đẽ và tỏa sáng, điều này khiến tôi thấy hai mắt hoa lên và gần như có cả một bầu trời đom đóm xuất hiện cùng. Thật là một khung cảnh lãng mạn biết bao.

Còn phía này...

Tất cả những gì tôi đang nhìn vào hiện tại là cái đế giày của Nott....

Đế giày của mĩ nam Hogwarts....

-"....Đến nơi chưa?" Tôi ghét bỏ kêu au một cái do bị vướng vào một cái gai của cây hoa Xương Rồng. Hai người bọn tôi vô cùng nhục nhã bò dưới một lùm cây rậm rạp, đến khi tôi quá mệt mỏi mà buột miệng cảm thán một câu đã bị lườm.

Nott chửi tôi, "Im đi, cậu nên biết chúng ta đang đi rình trộm đấy."

Tôi hừ một cái, "Ai khiến cậu làm cái trò này vậy?"

Nott quắc mắt:

-"Chúng ta đang đi xem đề thi đầu cho các quán quân đấy, sao? Không hứng thú thì cút trước đi."

Tôi nóng tiết nhìn cái điệu dáng cợt nhả của tên khỉ trước mặt, nhưng vì tương lai, vì sự an toàn của Harry, tôi nuốt nước bọt xuống họng, giả tạo cười, "Ấy không....Sao tôi lại có thể như thế? Dĩ nhiên là hứng thú rồi."

Nott cười khẩy một cái, bảo tôi, "Nói xạo."

(P/s: Thực ra nguyên văn chỗ này bé Theo nói là "xạo chó" cơ, nhưng mà mình thấy dịch thế thì mất hình tượng nho nhã của bé quá, nên thôi vậy ;-;)

Tôi cáu cũng chẳng dám làm gì, nén giận mà bò tiếp.

Rồi tôi đụng vào người Nott ở phía trước. Sống mũi hơi đau nhức lên, tôi ngước mặt nhìn góc nghiêng mặt Nott ở bên trên, bản thân thì đang kề sát ngực cậu ta. Nott đưa tay chạm vào mũi tôi, hỏi nhỏ, "Đau không?"

Tôi lắc đầu khi cố ngẩng đầu cao một chút để nhìn qua một lùm cây.

-"Đến nơi rồi à?"

Nott đưa tay ấn đầu tôi xuống một chút, "Đừng có đứng hẳn lên, hạ thấp đầu xuống. Bên kia, cậu thấy không?"

Tôi cố nheo mắt để quan sát kĩ hơn, nhưng tất cả những gì hiện hữu sau một đám cây cối xanh đen xì đó chỉ là một nhúm màu vàng.

-"Không thấy rõ. Chúng ta tiến đến gần một chút được không?"

Nott lặng lẽ nhìn sang bên phía tay phải tôi.

-"Đi sang phải đi. Sang phải sẽ không bị cây chắn tầm nhìn nữa."

Tôi cố nhịn gai đâm để đi sang phải, rón rén ngó một nửa mắt khỏi lùm cây rậm rạp.

Cái nhúm màu vàng mà ban nãy tôi thấy hóa ra là một đống lửa rất to. Ở một vùng đất trống cách chỗ chúng tôi nấp tầm 10m, một đám lửa to bự chảng được nhóm lên ở giữa vùng diện tích. Lão Hagrid cùng bà Maxime thì đứng ở ngoài rìa, trong khi bên trong vòng tròn đó, xung quanh đám lửa gồm có 4 cái lồng, cùng một nhóm phải tới hơn mấy chục người đang cố để thuần hóa mấy con thú đó.

Tôi có hơi khiếp sợ, nhưng phần nhiều là hoảng hốt, nhìn đám quái vật được nhốt kia.

-"Rồng...."

Nott thì thầm bảo, "Các quán quân năm nay xui thật, lại còn đấu với rồng nữa."

Tôi nuốt nước bọt, một trong số những con rồng há mồm khè ra một ngọn lửa phải dài tới mấy thước, tôi còn cảm tưởng ngọn lửa đó có thể vươn tới chỗ chúng tôi kìa.

-"Bọn họ sẽ phải giết chúng à?"

-" Tôi không rõ, nhưng tôi không nghĩ bài thi sẽ khó thế đâu." Nott nhún vai. " Để giết một con rồng thì phải được học bùa Diệt Tuyệt, đó là một loại bùa cao cấp dành riêng cho những pháp sư chuyên trị rồng. Ít nhất bọn họ cũng phải tính tới năm nay có một vị quán quân nhỏ tuổi, những bùa phép cao cấp không nằm trong chương trình học của năm Tư đâu, kể cả là trong các lớp chuyên Bùa phép."

Tôi vẫn lo lắng nhìn vào 4 con rồng.

Một trong những vị pháp sư tiến lên và bắt chuyện với bác Hagrid, điều này giúp tầm nhìn của tôi rõ ràng hơn. 4 con rồng với bốn màu khác nhau, bạc, xanh lá, đỏ và đen.

Con rồng màu đỏ bất chợt ngước lên và lườm tôi. Ánh mắt của nó khiến tôi rợn người, tôi cố cúi thấp người xuống một chút, nghĩ chắc nó đang nhìn một cái gì đó khác chứ không phải tôi, nhưng rõ ràng không phải.

Dường như cái miệng của nó đang chuẩn bị há ra....

-"NÀY! CON CẦU LỬA TRUNG HOA ĐANG CHUẨN BỊ PHUN LỬA! MỌI NGƯỜI, ĐỨNG VÀO ĐỘI HÌNH ĐI!"

Tôi hốt hoảng lùi về sau, rõ ràng nó đã nhìn thấy tôi!

-"Này, xem đủ rồi. Biết thế là được." Nott lập tức kéo áo tôi. "Chạy lẹ đi, trước khi bọn họ phát hiện ra chúng ta. Xem trước đề thi là trọng tội đấy."

Tôi vội vàng quay người bò theo Nott, đợi một khoảng cách khá xa so với chỗ nấp ban nãy rồi, chúng tôi mới dần dần đứng dậy và đi bằng hai chân. Tôi nhớ tới ánh mắt của con rồng màu đỏ ban nãy, ở một khía cạnh nào đó nó khiến tôi bị ám ảnh. Mắt nó hơi lồi ra và màu vàng kim, nó khiến tôi nhớ tới ánh mắt của tên sát nhân ở gần khu tập thể, cái người mà chính tay tôi đã giết hắn.

-"Orange, cậu ổn chứ?"

Tôi cảm thấy tay mình hơi run, song nghĩ một lúc, tôi vẫn lắc đầu.

-"Ổn."

Nott quay mặt đi thẳng lên trước.

Tôi nhìn bóng lưng của cậu ta, nghĩ tới lúc nãy cậu ta giảng giải suy luận này nọ rất đặc sắc. Kiến thức của Nott rất phong phú, điều này trước giờ chưa ai có thể phủ nhận được. Tôi chợt nghĩ tới, vậy có thể cậu ta....

-"Này Nott, cậu có biết mấy con rồng đó là chủng loại gì không?"

Nott gật đầu.

-"....Cậu biết à?" Tôi chớp mắt. "Cậu biết hết tất cả bọn chúng?"

Nott lại gật, "Biết hết."

-"Nói đi!" Tôi nhào tới kéo áo cậu ta. "Tôi có nói cho Harry nghe về con rồng thì cũng không được gì! Chí ít tôi cũng nên nói về chủng loại này nọ cho cậu ấy chứ! Nếu thế cậu ấy có thể tìm hiểu về điểm yếu này kia của chúng, vậy mới có cơ may sống sót được!"

Nott chống hông, quay lại nhìn tôi, "Cậu muốn biết con nào?"

-"Con nào cũng muốn!"

-"....Thực ra chúng nó đều không có điểm yếu, cậu biết đó. Dù chúng nó có thì tôi không chắc với trình độ của phù thủy sinh có thể đánh được chúng." Nott đảo mắt. "Con màu đỏ là con Cầu Lửa Trung Hoa, con rồng xanh là xứ Wales. Con nhỏ hơn nó là Mũi Cụt Thụy Điển."

Tôi e dè nhớ tới con rồng Cầu Lửa Trung Hoa, "Con nào nguy hiểm nhất? Con đỏ đúng không?"

-"Không, con đen. Con Đuôi-Gai Hungary. Tôi đang có một dự tính không tốt về chuyện này, Orange ạ." Nott thở hắt một tiếng, bảo tôi. "Cậu biết không, rõ rành rành một chuyện là cậu với Potter rất có tiềm năng dính vào rắc rối. Tôi đang nghĩ tới trường hợp Potter sẽ bốc trúng con Đuôi-Gai Hungary cho xem, đến lúc đó thì cậu ta tiêu đời chắc rồi. Cái con rồng đó là loại hung dữ nhất tôi từng thấy, kể cả là tôi cũng không muốn đối đầu với nó đâu."

Tôi sợ hãi nuốt nước bọt.

...Nhưng mà tên Nott này dự đoán chuẩn lắm....

Nott im một lát, rồi cậu ta nhún vai, đảo chân đi tiếp.

-"Mà thực ra tôi chả muốn đối đầu với rồng. May là tôi không phải Cứu thế chủ Harry Potter, không thì giờ chắc tôi đang phải lo sốt vó xem nên làm sao để tự tử trước cho đỡ mất mặt rồi."

Tôi nhìn Nott sải chân đi qua một lùm cây cuối cùng và thoát khỏi khu rừng, bước tới đường mòn nhỏ. Cậu ta quay người nhìn tôi, hất mặt ra hiệu:

-"Nhanh quay về kí túc đi, trước khi các giáo sư phát hiện cậu đang quá giờ giới nghiêm."

Tôi méo mồm, "Thật sự không có cách gì à? Nhỡ Harry thật sự...thật sự..." Tôi làm dấu hiệu cắt cổ cho cậu ta xem, sợ hãi nghĩ tới viễn cảnh Harry đầu một chỗ thân một chỗ nằm tắc thở giữa đấu trường.

Nott hử một tiếng, rồi bật cười.

-"Không phải là không có cách đâu."

-"Cách gì?! Cậu có sao?!" Tôi cao hứng nhảy tới chỗ Nott, chắp hai tay cầu xin. "Hiến kế cho tôi đi mà! Xin cậu!"

Nott bảo bình tĩnh, "Có cách, nhưng tôi không nghĩ ra được."

-"Vậy cậu có thể từ từ nghĩ!"

-"Có từ từ cũng không thể, nói chung là có cách, nhưng người sẽ nghĩ ra không phải là tôi. Tôi không có kinh nghiệm hay kiến thức chuyên môn về rồng, đối sách để đấu với chúng dĩ nhiên sẽ không có. Vả lại, mai tôi sẽ rời trường thêm một thời gian nữa."

Tôi chán nản a một cái, "Sao mà cậu rời trường lắm thế? Trốn học à?"

-"Không phải ai cũng như cậu, đừng có cơ hội." Nott búng trán tôi một cái, sau đó nghiêm giọng, nắm hai vai tôi bảo. "Nghiêm túc nghe này, Alastor Moody là một Thần Sáng vô cùng tài năng. Ông ấy có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, tôi khá chắc chiến tích cuộc đời của ông ấy ít nhiều phải đấu với một con rồng rồi. Bảo Potter tìm đến ông ấy đi, ông ấy sẽ có cách giúp cậu ta."

Tôi xụi lơ nói, "Alastor Moody? Moody - mắt - điên á?"

-"Ừ. Là ông ấy đó. Tôn trọng người ta chút đi, toàn bộ vết tích trên người ông ấy đều có một quá khứ huy hoàng đấy." Nott bỏ tay khỏi hai vai tôi. "Dĩ nhiên, đó là lời khuyên của tôi mà thôi. Các cậu có thể tùy ý nghe hoặc không."

Tôi thở hắt đầy tuyệt vọng.

-"Còn lời khuyên nào khác không?"

-"Còn, dĩ nhiên rồi, phương pháp an toàn nhưng mất mặt nhất." Nott hừ một cái. "Cậu kêu Potter giả bệnh ấy, thế thì khỏi phải thi với thố, mệt người."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net