160.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù tôi biết đấy là Nott quá bực mình khi tôi dây dưa mãi nên mới đề ra cái ý kiến ngu xuẩn đó, vậy mà tôi đã thật sự nghiêm túc suy nghĩ về việc kêu Harry giả bệnh tới 3 tiếng đấy.

Bỏ qua việc đó, có một việc Nott đoán không sai, đó là việc Rita Skeeter theo dõi chúng tôi là sự thật. Sáng ngày hôm sau, có lẽ là sau khi Nott đã rời trường, tôi cùng Hermione tiến vào Đại Sảnh trong con mắt nghi hoặc của toàn bộ học sinh.

Dĩ nhiên tôi cũng có chút đề phòng sau cuộc theo dõi của quý cô Skeeter chiều qua, nhưng tôi không nghĩ nó nhanh thế. Tại vì mấy trăm nghìn tờ báo, tôi đoán chắc cũng phải mất tầm mấy buổi mới in hết chứ....

Tôi đã quên mất đây là thế giới phù thủy, và thuật copy chỉ mất có 1 tích tắc.

-"Chị Orange! Ch...Chào buổi...sáng ạ!"

Tôi quắc mắt nhìn Colin hốt hoảng giấu tờ báo ra sau lưng thằng nhỏ, bực mình chìa bàn tay ra:

-"Đưa tờ báo đây."

-"Không! Không có chuyện gì đâu ạ!"

Tôi nhào đến, "Đã bảo là cứ đưa đây mà!"

Colin bị tôi cốc cho một cái, thút thít ôm đầu chui vào lòng em trai mình khóc ầm ĩ. Nhưng tôi căn bản không để tâm lắm. Tôi giở tờ báo nhưng không thấy mục liên quan đến tên mình đâu, mặc dù ở trang thứ 2, thứ 3 và thứ 4 đều đầy ắp ảnh của Harry.

Hermione ghé sát mặt vào vai tôi để đọc tờ báo. Chúng tôi đọc qua bài viết về Harry, và nhận ra tới hơn 2 phần 3 nội dung bài viết là nói về đời tư và đủ các thể loại chuyện xung quanh Harry thay vì nói về cuộc thi Tam Pháp Thuật. Trong đó còn có hẳn một đoạn viết về cảm xúc của cậu ấy đối với đấng thân sinh đã mất của mình. Tôi cố tìm tên của Viktor Krum và Cedric Diggory, nhưng rất khó.

Anh Krum thì bị đẩy xuống gần cuối bài viết, Cedric Diggory thậm chí còn không được đề cập tới.

Những người hâm mộ Quidditch và học sinh Hogwarts đã chuẩn bị sẵn một dấu dislike cho vụ này.

Hermione nổi giận đập tay lên bàn:

-"Mấy cái thứ này thật là điêu toa quá mức! Rõ ràng là điêu mà! Từ khi nào mà Harry lại đầy cảm xúc đến thế?!"

Vừa lúc Harry cũng tới luôn. Cậu ấy ngái ngủ nhìn chúng tôi, một tay với lấy túi bánh mì và một tay cầm dao quết mứt lên trên, chậm chạp bỏ bánh mì phết mứt dâu vào miệng trong khi ngồi xuống ghế đối diện.

Tôi tỉnh bơ nhìn cậu ấy, "Chào buổi sáng."

Harry ừ một cái, "Chào buổi sáng."

....Tôi cúi đầu, chúi mũi đọc tiếp tờ báo.

Hermione rụt rè hỏi cậu ấy, "Bồ ổn chứ Harry?"

Harry chớp mắt, vươn tay rót một ly sữa.

-"Có gì không ổn à?"

-"Không, ý mình là...ờ..." Hermione cố tỏ ra thản nhiên đảo salad trong bát, chớp chớp mắt hỏi. "Bồ đã đọc được tin gì chưa?"

-"Nếu ý bồ là bài viết của Rita Skeeter thì rồi..." Harry ngáp một cái. "Mình gặp thằng Malfoy trên đường đến đây, và nó đã không bỏ lỡ cơ hội để làm cái điều mà bồ vừa nói, đó là thông báo cái tin đó cho mình theo hình thức miệt thị."

Cá chắc Draco đang ghen tị ngầm thôi.

Tôi sảng khoái ngước mặt khỏi tờ báo, mỉm cười hì hì:

-"Cậu không cảm thấy buồn thì tức là đã trưởng thành rồi! Chúc mừng Harry của chúng ta đại công cáo thành trong việc rèn luyện bức tường cảm xúc!"

Harry vươn người sang kéo tôi ngồi xuống. Cậu ấy làm một cái sandwich, đưa sang chỗ tôi, sau đó cười hì hì bảo:

-"Tớ lo á? Cậu mới là người nên lo chứ?"

Tôi cắn một miếng sandwich, khó hiểu hỏi, "Tại sao tớ phải lo?"

-"Hừm...." Harry nhìn xuống tờ báo. "Vốn dĩ trang đầu là của cậu hết mà, đúng không?"

Tôi sặc!

-"Á khụ khụ! Khụ khụ! Ôi mẹ ơi cái gì--khụ khụ!"

Hermione vuốt lưng tôi, hốt hoảng đưa một cốc nước sang, "Bình tĩnh Orange! Nước nè! Bồ uống đi! Nè..."

Tôi vội vàng uống cạn cốc nước, rồi lật tờ báo sang trang đầu.

NGUYÊN CÁI MẶT TÔI CHÈM BẸP Ở GIỮA TRANG LUÔN!!!

-"CÁI QUÁI GÌ ĐÂY?!" Tôi đập tờ báo xuống bàn, vậy ra đây là nguyên do cho mấy cái ánh nhìn kì lạ của mọi người! "BÀ GIÀ ĐÓ BỊA CHUYỆN!"

Harry với lấy tờ báo, "Xem nào, "Tiểu thư Williams cùng thiếu gia Nott, ẩn khúc sau câu chuyện cùng tiến vào rừng Cấm trong đêm khuya"? Tiêu đề đặc sắc nhỉ? Đúng là thị hiếu độc giả thích những thứ như vậy mà."

Hermione trợn mặt, "Bồ với Nott chui vào rừng Cấm với nhau á?! Bảo sao tối qua bồ về phòng muộn thế!"

Tôi điên cuồng làm động tác suỵt, bởi vì ban nãy quá kích động nên mọi người bắt đầu để ý đến chúng tôi.

-"Này, trong sáng nhé! Bộ cứ vào rừng là làm chuyện gì khuất tất à?!"

Hermione há hốc miệng, "Vậy là hai người thật sự đi với nhau vô rừng!"

-"Thôi cái kiểu nói dễ gây hiểu lầm đó đi!" Tôi nhìn sang Harry, khẩn thiết nắm tay cậu ấy. "Harry ơi, tớ thề với cậu, tớ không làm gì có lỗi với cậu hết! Tớ thế với lương tâm danh dự tớ! Tớ thề cha chết mẹ đẻ luôn! Tớ đảm bảo cái gì tớ làm cũng là vì cậu hết á!"

Harry mỉm cười, "Tớ có nói là nghi ngờ cậu đâu. Bình tĩnh nào."

Tôi sửng sốt nhìn Harry, "Cậu tin tớ thật à?"

Cậu ấy mỉm cười cầm tờ báo lên, ung dung đọc từng chữ, "Hừm, "Nhà báo ưu tú Rita Skeeter của chúng tôi đã bỏ ra công sức vô cùng đáng giá để có thể chụp được những khoảng khắc hiếm có này." Ảnh cũng có, mà người thì cũng thừa nhận, cậu nói thử xem..." Harry nghiêng đầu. "Tớ có tin cậu thật không?"

Tôi dám chắc là không!

Cậu ấy mà không giận mới là lạ!

Harry đứng dậy, "Được rồi, tớ đến lớp học trước. Hai người cứ từ từ nhé."

Tôi đương nhiên còn khuya mới để hiểu lầm xảy ra thêm!

Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, cong đít chạy theo Harry, "Hermione à, cậu đến lớp sau nhé! Xin lỗi cậu! Harry, chờ tớ!"

Mặc dù lúc tôi cố chạy theo Harry đã không quản mất mặt mà dùng hết công suất để gào lên, bao nhiêu người cũng nhìn về phía tôi, vậy mà Harry lại không buồn nhìn lại mới hay chứ. Cậu ấy rõ ràng chẳng đi trước tôi bao lâu, thế mà tôi đứng lên được khỏi ghế đã thấy Harry mất dạng rồi.

Mịa! Đùa à?!

Tôi gần như bỏ hết cả tiết 1 để tìm Harry, nhưng tôi không tìm thấy. Một vài tên điên rảnh rỗi không có tiết học đã rảnh mồm trêu tôi, mặc dù mỗi đứa chúng nó đều được nhận một cú đấm thẳng vô mặt ngay sau đó, nhưng tôi vẫn không hả dạ được.

Cho tới khi tôi đi qua bảng tin trường, và thấy cái tờ báo chết tiệt kèm bản mặt của mình ở trên đó.

Cảm giác sôi máu tới tận óc khiến tôi không thể kiềm chế được bản thân bộc lộ hẳn cơn giận ra thành hành động bên ngoài. Bực mình giật tờ báo xuống, điên tiết vò nát nó.

Mụ già Skeeter chết tiệt! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!

Tôi mở toang cửa sổ, muốn dùng sức để ném cái tờ báo được vo tròn kia văng ra xa chút cho khuất mắt, ngay lúc đó, đập vào mắt tôi là Harry.

Cậu ấy đứng ở ngay sân cỏ bên dưới, dường như đang nói chuyện với ai đó, mặc dù tôi không nhìn thấy người kia là ai, nhưng kệ đi! Tìm thấy cậu ấy là được rồi!

-"Harry! Này Harry!"

Harry giật mình, cậu ấy đưa đầu nhìn xung quanh. Tôi liền hét lên, "Phía trên! Harry ơi!"

-"Orange...." Harry chớp chớp mắt, bất động nhìn tôi. Cậu ấy theo bản năng giơ tay lên, hành động mang ý nghĩa như thể cậu ấy sẵn sàng đỡ tôi nếu tôi hâm dở nhảy xuống bất kì lúc nào, tôi có chút dở khóc dở cười nói thêm:

-"Tớ không nhảy đâu, nhưng đứng yên đó! Cậu phải đứng yên đó! Tớ sẽ xuống đó ngay, chờ nhé!"

Tôi vội vàng nhảy xuống khỏi lan can và chạy một mạch xuống hết mấy tầng lầu lận.

-"Harry! Harry ơi!" Tôi tìm thấy Harry đứng dựa lưng vào một góc tường móc rêu. Tôi chạy tới bám chặt dính cậu ấy, suýt chút nữa khóc luôn.

Harry cũng vòng tay ôm tôi.

-"Sao thế? Cậu vội như vậy làm gì? Tớ đâu có đi đâu."

-"....Tại vì..." Tôi bấu vào mép áo cậu ấy, vùi mặt vào lồng ngực Harry. Cảm giác ấm áp này thật sự rất an toàn, tôi hít một hơi thật sâu, cố điều chỉnh lại nhịp thở. "....Tớ sợ cậu giận tớ..."

-"Tớ không có, tớ đã bảo là tớ không giận mà." Harry mỉm cười. "Được rồi Orange, cậu ôm chặt quá, tớ sắp nghẹn thở luôn rồi được không? Nới lỏng ra chút nào...."

-"Cậu tin tớ thật à? Cậu nhìn thấy bạn gái mình cùng người khác đi vô rừng mà vẫn tin tớ à?" Tôi cố ôm chặt cậu ấy hơn. "Cậu tốt quá, xin lỗi, tớ thề là tớ không có làm gì sai với Nott hết. Tớ thề luôn."

Harry vuốt lưng tôi, "Tớ biết cậu không làm gì với cậu ta hết. Trừ việc, xem nào..." Cậu ấy hơi cười cười bảo. "Hai người bò chui lủi xuống từng lùm cây một, sợ chạy té khỏi trước con rồng và bị đủ thứ gai đâm. Ngoại trừ mấy cái đấy thì chẳng có gì hết đúng không?"

Tôi đơ người, đứng khựng lại, một lát sau thì từ từ rời khỏi người Harry.

Lần này thì đến cậu ấy ôm chặt tôi.

-"Rồi rồi, đừng có hoảng, tớ nói thật mà! Tớ tin cậu đương nhiên cũng phải có cơ sở chứ! Haha!" Harry sảng khoái vò đầu tôi, cười tới nhe răng. "Dĩ nhiên nếu tớ không biết chuyện gì mà đọc bài báo đấy, tớ sẽ giận lắm lắm lắm luôn! Nhưng mà tớ lại chứng kiến hết từ đầu tới cuối mới hay chứ! Cậu không biết tớ đã nhịn cười khổ sở thế nào đâu, hôm qua tớ thậm chí còn xoa đầu cậu một cái nữa mà cậu không biết đấy!"

Tôi bất động để cho Harry ôm, ừ ừ gật gật như một con robot.

Nếu cậu ấy biết hết mấy chuyện hôm qua tôi với Nott...ờ...

....Tức là cái cảnh tôi với Nott nhục nhã bò lồm cồm trên đất cũng sẽ biết hết rồi....

....Thế thì tại sao tôi phải lo lắng mất công làm gì vậy????

????

-"...Sao...Sao cậu lại biết...?"

Harry mỉm cười, "Hôm qua lão Hagrid hẹn tớ đến rừng Cấm, nên tớ mặc áo tàng hình rồi đến đó."

-"Nhưng...nhưng trước đó..." Tôi giật giật khóe mắt bảo. "Tớ thấy cậu ở hồ Đen với Hermione mà?"

-"Ừ, tớ cũng thấy cậu với Nott đứng ở góc tường bàn bạc với nhau mà." Harry nhe răng cười. "Thú vị nhỉ? Cậu có thấy kích thích không?"

Éo.

-"....Hừ." Tôi đẩy Harry ra. "Cảm ơn, đỡ tốn nước bọt minh oan."

-"Còn đỡ tốn nước bọt cho cậu đỡ phải kể về mấy con rồng cho tớ nữa chứ."

Harry nhẹ nhàng dựa người vào tường, dịu dàng nhìn tôi.

-"Tớ rất biết ơn cậu đã mạo hiểm bám theo bác Hagrid chỉ để tìm hiểu về bài thi đầu tiên cho tớ, nhưng cậu đáng lẽ nên biết lão Hagrid dĩ nhiên sẽ giúp tớ trước tiên rồi." Cậu ấy thì thầm với tôi. "Nhân tiện, gửi lời cảm ơn cho Nott hộ tớ luôn."

Tôi sững lại.

-"Cậu nghe cậu ta nói cái gì tối qua à?"

-"Tớ nghe hết mà." Harry nhướn mày. "Hỏi lời khuyên của giáo sư Moddy cũng không phải ý tồi đâu. Tớ sẽ thử tìm đến thầy ấy vào cuối ngày hôm nay."

Tôi ừ ừ mấy cái miễn cưỡng, cau có bảo, "Biết trước cậu sẽ có phương pháp mò ra đề trước thì tớ đã không thèm làm cái trò nhục nhã như thế. Bò dưới đất rồi cố mà tìm mọi cách để nhìn được mấy con rồng, đúng là mấy chuyện nhục nhã nhất mà tớ từng làm mà."

Harry xoa xoa má tôi, cười cười bảo, "Tớ vui lắm mà, không sao đâu."

-"Hơ..." Tôi cười mấy tiếng nhạt nhẽo. "...Cậu vui là được."

Thôi, nhìn cậu ấy mỉm cười vậy cũng tốt hơn là mấy ngày ủ dột vừa qua.

-"Nhân tiện, ban nãy cậu nói chuyện tới ai đấy?"

Harry nắm tay tôi, chúng tôi cùng đi dạo xung quanh hồ Đen vừa cùng nói mấy chuyện lặt vặt. Tôi đột nhiên nhớ tới mấy phút trước thấy cậu ấy cùng ai đó trò chuyện, buột miệng hỏi.

Harry à một tiếng, bảo tôi, "Với anh Cedric."

-"Cedric? Cedric Diggory?" Tôi bất ngờ tròn mắt. "Cậu nói gì với anh ấy?"

Harry bảo, "Về đề thi đầu tiên. Tớ nói cho anh ấy biết về mấy con rồng."

Tôi sửng sốt a một cái, tiếc nuối nói, "Merlin ơi, tớ rõ ràng cố gắng bao nhiêu để tìm đề thi trước cho cậu có lợi thế, cậu lại đi chia lợi thế đó cho người khác. Cậu điên rồi..."

Harry cảm thán nhún vai:

-"Nhưng hôm qua cậu thấy đó, bác Hagrid đã dẫn theo cả bà Maxime cùng đúng không? Làm gì có chuyện bà ấy sẽ không nói lại đề thi của Fleur chứ. Còn ngài Karkaroff hẳn cũng có phương thức ngoại giao nào đó để biết trước đề và tuồn cho Viktor Krum rồi. Tớ cũng biết đề thi, nếu cả 3 người đều biết rồi mà có mình anh Cedric không biết thì thật bất công cho ảnh quá."

Nếu thế thì đúng là bất công thật...

Tôi âm thầm bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình, nhưng thực ra tôi cũng không phủ nhận được, bất công như vậy đúng là quá lớn cho anh Diggory.

Harry nói:

-"Nhân tiện, hôm qua tớ gặp chú Sirius."

Tôi ồ một cái, "Chú ấy đến trường à?"

Harry lắc đầu, "Không, chú ấy liên lạc với tớ qua lò sưởi. Sau khi tớ vào năm học thì chú ấy đã đi ra nước ngoài mấy tháng để thư giãn, nhưng vì tớ viết thư kể cho chú ấy việc cái sẹo bị nhức hồi đầu năm, chú ấy đã vội vàng bỏ ngang chuyến du lịch và trở về, hiện giờ thì chú ấy đang ở trong tư dinh Black."

Tôi gật đầu, "Mấy hôm trước chú ấy cũng có viết thư cho tớ. Lúc tớ rời trường và trở về London, chú ấy nói cậu kể cho chú về việc tớ bị đình chỉ."

-"Cũng chỉ là cập nhật một chút thôi mà." Harry nhún vai. "Tối qua chú Sirius kể về vài chuyện. Tớ hỏi lời khuyên của chú về con rồng, nhưng chú bảo mấy con đó không đáng lo ngại. Chỉ cần một câu bùa chú đơn giản là có thể vượt qua...."

Tôi mơ hồ nghĩ tới con rồng Cầu Lửa, vô thức gật đầu, "Cũng có thể chú Sirius nói đúng. Nhưng câu bùa chú đơn giản đó là gì?"

-"Chú ấy không kịp nói. Chú bảo chú không có quá nhiều thời gian." Harry thở hắt một tiếng, cậu ấy siết tay tôi, nghiêm giọng bảo. "Orange, nghe này, đêm qua Peter Pettigrew đã vượt ngục rồi."

Tôi lập tức cảm thấy cơ chân cứng đờ lại.

-"Peter vượt ngục?"

-"Tin tức chưa được công bố, bộ trưởng Fudge đang muốn âm thầm xử lí mọi chuyện mà không để cánh truyền thông biết. Nếu dân tình biết được Pettigrew vượt ngục thành công, tức là lại có thêm một tên tù nhân nữa trốn được khỏi Azkaban. Dân chúng sẽ sinh nghi đối với vấn đề an ninh vốn được truyền tụng là kiên cố của nhà tù, nếu tính sâu hơn thì sẽ có một phe phái đảo chính để lật đổ nhà tù đó." Harry nói. "Chú Sirius được thông báo tin sớm nhất, và ngay tối qua thì chú ấy đã lên đường để truy lùng hắn."

Tôi có hơi lo lắng nhìn đi chỗ khác, "Hy vọng là chú ấy sẽ sớm bắt được Peter. Hắn càng ở bên ngoài lâu càng nguy hiểm." Tôi đột nhiên nhớ tới. "Cậu đó Harry! Hắn sẽ tìm cậu đấy! Cậu phải--"

-"Hắn sẽ tìm cậu chứ, Orange. Sao lại tìm tớ?" Harry dùng tay nghịch một lọn tóc đen trên vai tôi, dùng ánh mắt để ám chỉ về độ nguy hiểm của tình hình hiện tại. "Cậu là người đã khiến hắn vào tù cơ mà? Mọi người đều không biết sự thật cậu là người trực tiếp tóm hắn, mọi người nghĩ là tớ, vậy nên cậu sẽ không có bất kì sự bảo vệ nào đến từ Bộ cả. Tớ đang lo cho cậu đấy, cậu xem, nếu hắn ta liên lạc được với nhóm Tử Thần Thực Tử, vậy cậu sẽ được cho vào danh sách đen của chúng."

-"Không thể nào..."

-"Có thể." Harry lắc đầu. "Một người bình thường không thể chỉ dùng tay không mà đánh bại được một tay sai của Voldemort được. Bọn chúng sẽ coi cậu là mối nguy hiểm."

Tôi đảo mắt một cách mông lung, cố nhìn sâu xuống dưới hồ Đen để bình ổn tâm trạng.

...

-"....Tớ nên làm gì bây giờ?"

-"Đừng rời trường nữa. Cậu không thể rời trường, hiện giờ Hogwarts là nơi an toàn nhất." Harry siết tay tôi lần nữa. "Mà thực ra cũng không hẳn...."

Tôi trùng mắt xuống, im lặng lắng nghe Harry nói:

-"Karkaroff, ý tớ là hiệu trưởng của Durmstrang, ông ấy là một Tử Thần thực tử. Ông ta rất nguy hiểm, tớ với chú Sirius đã nghĩ đến trường hợp ông ấy là người bỏ tên tớ vô cái Cốc Lửa, mặc dù khả năng không cao. Nhưng nói chung thì ông ta vẫn nguy hiểm."

Tôi có hơi khó hiểu nhìn Harry, "Vậy sao ông ta lại được ở đây?"

Harry buồn phiền lắc đầu, "Cậu biết đấy, dù sao cụ Dumbledore cũng không thể không nể mặt ông ấy được. Dẫu ông ấy là một Tử Thần thực tử, ổng vẫn là hiệu trưởng Durmstrang, rồi sẽ ra sao nếu cụ Dumbledore từ chối ông ấy? Nhỡ đâu ổng nổi điên và dẫn một quân đoàn đến giết hết sạch Hogwarts thì sao?"

-"Tình huống cũng không quá sai biệt...."

Mặc dù tôi chưa từng gặp một Tử Thần thực tử đích thực nào thật sự nguy hiểm. Từ hình bóng mà Peter Pettigrew phô diễn ra, tôi cảm thấy Tử Thần thực tử hẳn chỉ là một lũ nhát chết cậy quyền của Voldemort mà thôi. Nhưng nếu hiệu trưởng Karkaroff là một Tử Thần thực tử, vậy tôi khá chắc quân đoàn của Voldemort mạnh tới phát sợ theo nghĩa đen đấy.

-"Ông ta cũng từng vào Azkaban đấy. Nhưng ổng hối lộ ngài Fudge, rồi ổng kể ra đủ cái tên khác để thế chỗ ổng trong tù, thế là ông ta được thả ra." Harry bất lực thở dài. "Và giờ thì ổng ở đây, trong Hogwarts...."

Tôi thở hắt một cái, "Nhỡ đâu ông ấy tấn công học sinh thì sao?"

Harry đáp, "Chú Sirius bảo đó là lí do Moody - mắt - điên ở đây. Một Thần Sáng tài năng, đủ để chế ngự một Tử Thần."

Tôi nhìn vào mặt nước đen ở trước mặt, buồn rầu nhặt một hòn đá ném xuống hồ.

Hôm nay là ngày 18 tháng 11, tức là còn 6 ngày nữa sẽ tới bài thi đầu tiên, và 2 ngày nữa là tôi sẽ phải rời trường vì buổi lễ ra mắt. Tôi có nên nói cho Andrew về việc Peter đã vượt ngục và dường như quá mạo hiểm để tôi có thể rời khỏi Hogwarts hiện tại không nhỉ?

Harry nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.

-"Cậu ổn chứ?"

-"Ừ, không thể ổn hơn được." Tôi bật cười. "Một đám rồng và một tay sai của Voldemort đang lảng vảng ngay trong khuôn viên trường, và ngoài kia thì cũng có một tên khác vượt ngục lăm le muốn giết tớ. Xã hội điên hết rồi."

Harry không nói gì, nhưng ánh mắt cậu ấy cũng mơ màng giống như tôi. Tôi cảm nhận được cậu ấy sợ hãi đến thế nào, dù sao tôi cũng chỉ là bị truy bắt, còn cậu ấy là trong tầm ngắm chính. Cậu ấy phải tham gia một cuộc thi giết người mà làm như hợp pháp, và gần như là một trong những vị trí gần nhất để Karkaroff thộp cổ bất cứ lúc nào.

Vậy mà cậu ấy lại nói:

-"Tớ đảm bảo cậu sẽ không có chuyện gì hết. Tớ đảm bảo bằng cả tính mạng tớ, Orange."

Ôi trời, xem chân của ai đang run kìa.

Tôi cười nhạt.

-"Yên tâm, tớ tin tưởng cậu mà."

Bầu trời hôm nay âm u quá...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net