162.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Sao em đột nhiên lại muốn rời trường sớm thế?"

Tôi dừng động tác khiêu vũ lại, quay người nhìn anh ấy.

-"....Em có chút chuyện..."

Andrew ừm hửm nhún vai, "Được rồi, tùy em thôi. Tiếp tục tập luyện đi."

Tôi gật đầu với anh ấy, nhìn theo bóng lưng Andrew khuất sau cánh cửa mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Sau cuộc gọi với Andrew, tôi vội vàng lựa một thời điểm vàng cô Pomfrey không để ý, lén lút chạy về phòng sinh hoạt chung dọn dẹp đồ đạc. Đi cũng có 1 ngày, chẳng cần mang theo nhiều món. Tôi lấy đại một bộ quần áo bình thường, sau đó lấy cả váy lễ phục mà chú Sirius tặng nhét vào balo, rồi cực kì lén lút đi ra khỏi phòng sau khi để một tờ giấy nhắn lên bàn học của Hermione.

Đoạn đường đi ra cũng không khó khăn. Hiện giờ đang là trong tiết học, hành lang vắng người, tôi đến chỗ giáo sư Mcgonagall thông báo một câu, rồi cứ vậy chạy ra cửa sau Hogwarts, men theo đường mòn đi tới bìa rừng Cấm.

Đến nơi thì đã thấy Andrew đứng chờ sẵn.

-"Anh! Andrew!"

Andrew ung dung đút tay vô túi áo, lúc tôi chạy tới cũng không hề bất ngờ, lững thững quay lại nhìn tôi.

-"Chào, sao nhìn người em lếch thếch thế?"

Tôi hơi ngượng ngùng vuốt lại mái tóc rối, chỉnh lại vạt áo bị nhăn, xấu hổ xua tay.

-"Không có gì, em chạy vội quá thôi..."

Andrew nheo mắt, "Mặt em hơi đỏ."

Tôi dùng tay quạt hai bên, cố điều hòa hô hấp để nói, "Vì nóng đó, em chạy mà."

-"Giọng em cũng hơi khàn nữa."

-"Vì chạy thôi, vận động quá s---"

-"Các khớp cử động chậm hơn bình thường. Nhịp thở dồn dập. Tròng mắt lảo đảo, nhãn cầu so với bình thường cũng không sáng bằng nữa." Andrew một bước bắt lấy tay tôi, không hề chần chừ bảo. "Em bị ốm đúng không?"

Tôi há hốc miệng.

-"Chuyên môn nghề nghiệp của anh đỉnh quá anh ơi...."

-"Bị sốt nhẹ à? Em bị sốt từ lúc nào đấy?"

Tôi lơ đãng cảm nhận bàn tay mát rượi của Andrew vuốt lên trán mình, mơ màng đáp, "Mới sáng nay..."

Andrew vẫn tiếp tục xoa lên trán tôi.

-"...Trở về trước đã."

Sau một trận Độn Thổ, chúng tôi đã đứng trước cổng tư dinh Williams. Di chứng từ cơn sốt nhẹ không khiến tôi thấy khá hơn lắm, bụng dạ có hơi kém, lại cộng thêm cả việc Độn Thổ không mấy vui vẻ, nhưng vào lúc cổ họng tôi sắp phun trào tới nơi, suy nghĩ tới việc ói mửa trước cổng nhà một quý tộc thật sự là một chuyện mất mặt đến thế nào cơ chứ? Tôi nhớ tới 15 cái vụt của Andrew, khổ sở nuốt ngược lại vào họng.

Một con gia tinh ra mở cửa, thay bọn tôi xách hành lí. Tôi có ý từ chối, vì tôi có mỗi cái balo nhẹ hều, nhưng con gia tinh nhìn như sắp sửa đâm họng nó vô cái đỉnh nhọn của cổng sắt đến nơi, tôi liền vội vàng đưa đồ sang cho nó.

-"Mia, chuẩn bị phòng cho Orange chưa?"

Mia cung kính đáp, "Dạ rồi ạ, Mia đã làm theo lời của ngài Andrew, phòng của tiểu thư đã được dọn dẹp sạch sẽ từ tối qua ạ."

Andrew gật đầu một cái, "Được rồi. Chuẩn bị một ít thuốc nữa, Orange bị ốm."

Mia đang yên đang lành nghe xong đã tá hỏa gào lên:

-"Ốm ạ?! Tiểu thư ạ?! Sao tiểu thư lại ốm ạ?!"

Tôi bám tay áo Andrew, khó xử quay đi, "Tôi không có ốm..." Chả hiểu sao tôi lại thấy ngứa họng ngứa mũi, liền tù tì ho hai tiếng hắt xì một tiếng.

Giờ thì tình huống chẳng khác nào tôi bị bệnh mà nói xạo mình còn khỏe cả.

Mia thút thít khóc ầm lên, điên cuồng đập đầu vào tường, "Là do Mia! Mia chăm sóc cô chủ không tốt! Mia đáng chết! Đáng chết!"

Tôi mệt mỏi thở hắt một cái.

Andrew lần nữa chạm lên trán tôi, anh ấy cau mày nói, "Nhiệt độ tăng lên rồi đấy. Em nghỉ ngơi đi, sức khỏe hiện giờ quan trọng nhất."

Tôi bướng bỉnh lắc đầu, "Em ổn. Chỉ là sốt nhẹ thôi, em còn chưa thạo mấy động tác khiêu vũ nữa."

Andrew dứt khoát gạt đi:

-"Mấy cái đó để buổi chiều tính tiếp. Bây giờ đi nghỉ đi." Anh ấy nhìn lên đồng hồ. "Thân thể của mấy đứa trẻ con như em không thể gắng gượng được hết đâu, sức khỏe tốt thì làm việc mới có hiệu suất cao được. Nào, đi ngủ. Lời anh nói mà em còn không tin à?"

Tôi vô phương phản kháng làm theo lời Andrew nói. Sau khi ăn hết một khay thức ăn đầy đủ dinh dưỡng này kia, Andrew pha chế một lọ dược. Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy pha chế thuốc theo công thức Phù Thủy, bình thường anh ấy toàn là kê đơn thuốc kiểu của Muggle thôi.

Bỏ qua điểm đó thì....mùi vị so với mấy cái thuốc của cô Pomfrey cũng không quá sai biệt là bao.

May mắn là thể trạng không tốt, lưỡi ăn cái gì cũng thấy nhạt, đâm ra quá trình uống thuốc của tôi cũng nhẹ nhàng mà qua.

Mia đem một cái khăn ướt đắp lên trán tôi, cẩn thận kéo chăn bông vốn đã đắp đến cổ tôi qua luôn khuôn miệng.

Tôi dở khóc dở cười ngăn nó lại, "Mia, kéo nữa là ta sẽ tắc thở đấy."

Mia lại sắp muốn cầm cái đèn bàn bên cạnh tự đập vô đầu.

Tôi vội vàng can nó, "Nào! Ta đùa thôi!" Tôi cố giữ tay nó lại, sau đó giật cái đèn bàn để sang một hướng khác. "Mia, ta muốn nghỉ ngơi. Để cho ta nghỉ ngơi được không?"

Mia cao hứng gật đầu tăm tắp, vội vàng bỏ ra ngoài.

-"Cô chủ chóng khỏe nhé."

Tôi liền cảm thấy cả người đều vô cùng ấm áp, cũng không tiếc cười với nó một cái.

-"Cảm ơn ngươi."

Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nhớ tới hội S.P.E.W của Hermione...

...Thực ra, gia tinh cũng xứng đáng với các quyền lợi này kia đấy chứ. Tôi cảm thấy chúng nó nên có nghỉ phép và lương bổng theo một khía cạnh nào đó đi. Trước giờ tôi chẳng bao giờ suy nghĩ như thế, nhưng Mia rất tốt, đối đãi của xã hội với nó như bây giờ đúng là rất bất công. Còn cả Dobby nữa, hồi năm Hai tôi bị giáo sư Snape nhốt vô một cái phòng, chính nó là người cứu tôi.

Có lẽ tôi không thể giúp chúng nó có quyền bình đẳng hoàn toàn, nhưng về một phần quyền lợi nhỏ, tôi vẫn có thể làm được.

Ngủ một giấc dậy thì thể lực cũng coi như là hồi phục một nửa. Tôi dùng bữa điểm tâm với dì Williams, sau đó bắt đầu luyện tập lại các bước khiêu vũ. Buổi lễ ngày mai cũng coi như là đại diện cho một nửa bộ mặt nhà Williams, tôi không thể khiến bọn họ mất mặt được.

Andrew thì đúng là âm hồn bất tán mà. Tôi rõ ràng đã không muốn nhắc đến chuyện của Harry, anh ấy cứ còn gặng hỏi thì thôi đi, lại thi thoảng chêm vào mấy câu tỏ ra an ủi lắm.

-"Cãi nhau với người yêu thì chóng làm lành đi nha em."

Tôi lặng lẽ buông dao với nĩa xuống, cầm khăn lau miệng.

-"Em no rồi."

Andrew chép miệng, "Ăn hết phần đi em gái. Em muốn ngày mai sẽ ngất trong buổi lễ vì đói bụng à?"

-"Còn cả bao nhiêu tiếng nữa mới tới buổi lễ chứ. Vớ vẩn thật." Tôi quay người muốn bỏ ra ngoài. "Sáng mai em ăn là đủ rồi."

-"Ê ê cưng, ai nói với cưng là mai cưng được ăn sáng thế?"

Tôi cứng người nhìn Andrew thản nhiên đưa một miếng thịt lên mồm.

-"Là sao?"

-"Sao trăng cái gì? Chưa ai nói cho cưng à?" Andrew cầm ly rượu uống, nhướn mày bảo tôi. "Ăn no quá rồi mặc không nổi lễ phục thì sao? Rồi cái bụng to bự chảng vì ăn lắm quá cưng cũng muốn trình diện ra trước bàn dân thiên hạ à? Vậy thôi mặc đồ ngủ mà đi dự tiệc luôn đi, thay lễ phục làm gì." Ảnh nhún vai. "Mất công chết."

Tôi chửi một tiếng "mẹ nó" trong đầu, miễn cưỡng quay trở lại ngồi vào bàn ăn, tiếp tục dùng bữa.

Cổ họng sao mà cứ nhạt thếch. Nhưng tôi vẫn phải ăn, không ăn thì không khỏe được.

Tối đó tôi có chút căng thẳng. Cùng Andrew ngồi ở trong phòng sách đọc qua bài diễn văn ra mắt, mặc dù tôi nắm bắt được ý chính, nhưng là vì mấy cha kí giả rất đam mê soi mói từng câu từng chữ tôi nói. Andrew vì đề phòng scandal xảy ra còn soạn sẵn một kịch bản, trong đó không những vẽ ra 100 loại tình huống tôi có khả năng sẽ phải đối mặt, còn có cách giải quyết, rồi cả đi bao nhiêu bước, cười bao nhiêu cái, cúi đầu mấy lần, kịch bản ghi chi tiết tới độ tôi cũng ớn lạnh luôn.

Xong xuôi mọi chuyện, tổng duyệt lần cuối, Andrew bắt tôi tròng váy lễ phục vô, đeo giày cao gót.

-"Xem nào..." Anh ấy vỗ hai cái lên má tôi, cười cười nói. "Mai sẽ trang điểm một chút. Em cũng có nét rồi, make nhẹ là ổn. Tóc cũng phải thay đổi nữa, kiểu tóc này không hợp với bộ váy. Vậy đi, mấy chuyện này mai anh sẽ lo ổn thỏa cho."

Tôi có hơi sượng sùng vuốt lại nếp váy.

-"Đáng lẽ em nên thử cái váy trước mới phải."

Andrew chớp mắt, "Có vấn đề gì à?"

-"Không, chỉ là..." Tôi nhìn về sau lưng. "Hở hẳn cả lưng thế này, trước giờ em không có thói quen mặc mấy bộ thiếu vải. Cái gì cần che vẫn nên che chứ."

-"Lễ phục nó thế, đòi hỏi quá. Em mặc cũng hợp mà." Andrew cười khúc khích, dịu dàng vuốt đuôi tóc tôi.

Anh ấy đột nhiên cúi người, hôn lên mu tay tôi một cái, báo hại tôi không kịp phòng bị liền thét lên:

-"Yah! Làm gì vậy?! Anh có Olivia rồi đấy!"

Andrew híp mắt nhìn lên, ngọt ngào bảo, "Tiểu thư, mời em nhảy một điệu được không?"

Tôi thả lỏng người, thoải mái thở phào. Thì ra chỉ là muốn mời nhảy thôi...

-"Nhưng mà---"

Andrew cắt ngang, "Đêm nay trăng đẹp thế này, để không thì phí quá. Coi nào, muốn mời em nhảy một điệu cũng không được sao? Không coi người anh này ra gì nữa à?"

-"Ai nói thế bao giờ?" Tôi chép miệng. "Em có dẫm vào chân anh thì anh cũng không được mắng em đâu nhé."

-"Cưng có biết kị sĩ thì có đặc quyền gì không?" Andrew thay đổi tư thế, dịu dàng mỉm cười. "Đó là được hộ tống công chúa đấy."

Tôi phút chốc nhớ tới lời cô giáo dạy khiêu vũ nói tới trước kia: Thiếu gia Andrew là thiên tài khiêu vũ đó.

Tôi nghĩ tôi cũng hiểu rồi.

Dáng vẻ của Andrew khi khiêu vũ muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu. Tôi thấy trăng từ ngoài cửa hắt lên nửa khuôn mặt anh ấy, thầm cảm thán rốt cục vì sao ông trời lại bất công đến vậy? Làn da trắng mịn, đôi mắt ngọc tỏa sáng, đến mái tóc vàng cũng lấp lánh giống sao trời ban đêm. Tôi biết rõ đây tuyệt đối không phải rung động gì sất, chỉ là đứng trước một tạo vật quá đỗi đẹp đẽ, loại xúc động dâng trào khiến tim tôi không tự chủ được đập mạnh liên tục.

Anh ấy có thể đẹp đẽ đến nhường này...

Tôi nghĩ tôi hiểu cảm giác của Nott rồi.

Andrew xoay một vòng kết thúc điệu nhảy. Tôi tiếc nuối nắm tay ảnh, mẹ ơi, tôi mất tập trung từ nãy tới giờ, chỉ là do cái thói mê trai này.

-"Cảm ơn anh, Andrew."

Andrew mỉm cười, "Đi nghỉ sớm thôi. Mai là một ngày quan trọng đấy."

-"Vâng."

***

6 giờ sáng hôm sau đã có tiếng tấp nập chuẩn bị, mặc dù tới tận tối buổi lễ mới diễn ra.

6 giờ tối, tôi ngồi trước gương, để cho thợ trang điểm quẹt đủ thứ bột phấn lên mặt. Đằng sau là một thợ làm tóc, đầu tôi hiện giờ đang bị kẹp cho hơn chục cái cặp tóc, mặt thì bị giam giữ, bụng thì đói, tôi kiệt sức thở một hơi mệt mỏi.

Ai nói quý tộc là sung sướng thì tôi sẽ đánh chết họ. Có quỷ mới sướng, làm thường dân mới là tốt nhất.

-"Tiểu thư, xin hãy ngẩng đầu lên một chút."

Ôi ôi...

Tôi ngẩng đầu lên, khoan khoái thở hắt. Từ nãy đến giờ cứ ấn đầu tôi xuống, mỏi chết.

-"Orange."

Tôi đảo mắt về phía cửa ra vào, gật đầu một cái làm dấu hiệu đã hiểu.

-"Andrew, chào buổi tối."

Andrew diện một thân vest đen, tay đeo găng tay trắng, chân đi giày quý ông. Đến cả mái tóc thường ngày bù xù cũng được vuốt keo gọn gàng một phía. Thú thực bộ dáng quý ông lịch lãm này tôi chưa từng được tận mắt nhìn thấy, tỉ như trên phim ảnh vẫn có, nhưng khí chất của người thật đúng là chói mắt hơn gấp tỉ lần xem trên ti vi mà.

-"Chuẩn bị tới đâu rồi? Còn có 1 tiếng nữa, anh muốn kiếm tra lại bài diễn văn với tập đi xuống cầu thang một lần."

Thợ trang điểm bảo, "Phần make up chỉ còn đánh son nữa thôi."

Andrew gật đầu, "Thế còn tóc tai?"

Thợ làm tóc cũng bảo, "Xong rồi đây."

Thế là tôi trơ mắt nhìn mái tóc thẳng của mình biến thành tóc xoăn công chúa. Gương mặt mộc mọi khi cố lắm cũng chỉ là son dưỡng và kem chống nắng của mình biến thành đại tiểu thư mĩ miều.

Andrew hài lòng đỡ tôi đứng dậy, bảo, "Hợp với em lắm."

-".....Hợp thật ạ?"

-"Rất xinh đẹp. Em gái anh đương nhiên là đẹp nhất rồi."

Andrew cũng biết nói ngọt cơ đấy, mặc dù chả biết đúng hay sai, nhưng tôi vẫn có chút tự mãn vênh mặt trong lòng. Phụ nữ được khen là hoa hồng, ai mà không thích cơ chứ.

7 giờ đúng, khách khứa đổ đến. Tôi đứng ở ban công tầng 2 nhìn xuống, bụng dạ bất chợt nhộn nhạo hết lên, đúng hệt như là có bướm bay trong dạ dày. Nghĩ tới dáng vẻ lát nữa bản thân sẽ phải đứng lên đọc diễn văn, tôi chợt thấy căng thẳng tột độ, mồ hôi lạnh ào ào đổ ra sau lưng.

Hồi hộp chết đi được.

-"Chị Orange! Chị ơi!"

Tôi khó khăn nhìn lên, từ cuối hành lang thấy Daisy Williams hồ hởi chạy tới. Cô bé mặc một bộ váy màu vàng lấp lánh, dễ thương hết sức. Tôi đưa tay đón lấy Daisy vui vẻ nhào vào ôm chặt mình, vuốt tóc cô bé.

-"Em cũng đến dự à Daisy?"

-"Em đương nhiên là đến rồi! Chị sắp trở thành người một nhà với em, em vui chết đi được!" Daisy ngọt ngào hôn má tôi. "Chúc chị luôn luôn vui vẻ, chị ạ."

-"Daisy, hành xử vô phép tắc quá! Anh đã nói là không được chạy trên hành lang!"

Tôi thả Daisy xuống, theo phép lịch sự nhún người.

-"Anh---ý em là Huynh trưởng Williams...Chào anh ạ."

John trừng mắt với Daisy một cái, sau đó mới nhìn sang tôi.

-"Chào em, ừm, chào mừng em đến với đại gia đình Williams. Cứ gọi anh là John nhé." Anh ấy chìa tay về phía tôi. "Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà rồi, không phải khách sáo nữa."

Tôi cảm thấy, không nên từ chối. Từ chối hiện giờ là phủ nhận lòng tốt của anh ấy, ấn tượng như thế không đẹp.

-"Vâng, anh John."

Hy vọng tôi không hành xử sai chỗ nào.

John bảo tôi, "Lát nữa lên đó phát biểu cũng không cần quá căng thẳng đâu. Anh chỉ cho em một bí quyết." Anh ấy cúi người, thì thầm với tôi, để mặc Daisy la hét kéo vạt áo tuxedo của mình:

-"John! Không nói thầm! Anh chơi xấu quá! Em cũng muốn nghe nữa!"

John rời xa khỏi người tôi, nhìn xuống Daisy.

-"Daisy, hôm nay có rất nhiều khách khứa. Chú ý một chút, em là thiên kim tiểu thư đó, hành xử trẻ con như thế này là sao hả? Học tập nhà Greengrass đi, con gái nhà đó mới chính là biểu mẫu xứng đáng để em học hỏi đấy."

Tôi bất chợt không ngăn được khóe môi cười khẽ.

Dường như anh John với Daisy thật sự rất quan tâm lẫn nhau. So với cái người anh trai chả có quan hệ máu mủ gì mà cũng từng mang danh là anh trai tôi Dudley Dursley đó, tôi biết trong tim có một tia ghen tị nhỏ xíu, ước gì tôi cũng được như John với Daisy ha.

Và rồi cũng đến lúc khai mạc.

Tôi căng thẳng nắm tay Andrew, theo bước đi của anh ấy, đi ra hội trường.

Từ trên bục nhìn xuống, bao nhiêu người, tôi lo lắng tới mức quýnh quíu. Bàn tay sau lớp găng tay bên ngoài đổ từng lớp mồ hôi mờ nhạt, chân tôi cũng run nữa, tôi căn bản không thể dừng cả cơ thể run rẩy lên được. Có tới cả trăm ánh nhìn hướng vào tôi, ở một góc phòng còn có cả kí giả phóng viên cầm máy ảnh thủ sẵn. Ôi Merlin, biết đâu vạt váy của tôi có chỗ nào nhăn nhúm thì sao? Hay tôi run tới mức ai cũng nhìn ra thì sao? Rồi tôi phải nói gì bây giờ? Sao tôi lại đứng đây nhở? Tôi chả nhớ cái gì sất...

...Đầu tôi trống rỗng.

Mọi người đều đang nhìn tôi, ngại quá, tôi chẳng nhớ phải nói gì cả! Tôi nhìn mặt đất, hình như trên đất có con gì kìa, tự dưng tôi tò mò muốn biết con gì ghê.

Tôi cúi đầu, sâu thật sâu, có cảm tưởng bản thân hình như sắp bò trên mặt đất luôn rồi.

"Bí quyết là, Orange ạ, đừng bao giờ cúi đầu."

Andrew ở cạnh nắm tay tôi, nhắc nhở khẽ, "Phát biểu đi Orange. Tối qua chúng ta đã tập luyện rất kĩ rồi mà. Thả lỏng người, không sao, anh nói cho em, đó đều là khoai tây, không phải con người."

Tôi cuối cùng cũng có thể bình tĩnh phần nào.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thật xa.

...Khung cảnh trở nên rất khác biệt.

Tôi chỉ nhìn thấy chỏm tóc của mỗi người bọn họ thôi, nhìn y hệt mầm khoai tây mà Andrew nói ấy. Cái gì chứ? Người đánh Pettigrew tới không nhận ra nhân dạng là tôi đó, tôi đánh thắng cả một Tử thần thực tử mà không cần đũa phép luôn, vậy tại sao chỉ mấy củ khoai tây vô nghĩa cũng khiến tôi hoảng loạn?

Còn lâu nhé!

Tôi vốn dĩ đâu phải người tự ti như vậy!

Và từ ngữ cuối cùng cũng trơn tru thoát từ cổ họng ra tới môi.

-"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian tới dự buổi lễ ngày hôm nay. Tôi là Orange Williams..."

***

Buổi lễ hôm nay cuối cùng cũng nhịp nhàng tiếp tục. Phát biểu xong rồi, xã giao cũng phần nào rồi, đồng hồ chuyển sang con số 9, tôi mệt mỏi đứng nép vào một góc, bất chợt quan sát thấy Andrew ở đằng xa đang mở cửa tiến ra ngoài ban công.

Hôm nay vì xã giao, rượu cũng vào bụng hơi nhiều, mặc dù tôi có thể miễn cưỡng chịu được, nhưng nhiệt độ cơ thể cũng tăng không ít.

Tôi cũng muốn hóng chút gió trời nữa.

Thế là tôi chạy tới chỗ Andrew, thấy anh ấy một thân vest đen đứng tựa lên thành ban công, hướng mắt nhìn ra xa.

-"....Anh."

Andrew ừ khẽ một tiếng, nửa khuôn mặt phải quay lại nhìn tôi.

-"Bên trong hơi ngốt, anh muốn hít khí trời một chút." Andrew cười một tiếng bằng hơi. "Còn em, khi không chạy ra chỗ này làm gì?"

-"Em biết! Em cũng thế!" Tôi ngập ngừng đan hai tay vào nhau, ly rượu rỗng trên tay chợt trở nên hữu dụng hết mức. Tôi xoáy chiếc ly một vòng, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu:

-"Cảm ơn anh ạ."

Andrew bật cười, "Cảm ơn cái gì? Anh có làm được cái gì đâu?"

Tôi vội nói, "Anh là người đầu tiên tìm ra em! Anh là người biết em là người nhà Williams! Anh đương nhiên là ân nhân lớn nhất của em!"

-"Mấy cái đó thì tính toán làm gì." Andrew chép miệng. "Người lạ thì không nói, nhưng em là em họ anh, giúp em là chuyện thường, không phải ơn nghĩa gì hết. Vào chuyện chính đi, em thật sự chỉ vì mấy cái câu cảm ơn hình thức đó mà chạy ra đây à?"

-"Không...đâu có phải hình thức, là....Thì là....Em muốn..." Tôi bối rối xoắn hai bàn tay, hít một hơi thật sâu. "Có mấy chuyện, em cảm thấy nên nói về nó. Như là...về...ý em là về chuyện tờ báo, em xin lỗi. Anh đã dặn em phải cẩn thận, em bất cẩn quá. Tin tức này có phải ảnh hưởng tới nhà Williams rất lớn không ạ? Em---"

Andrew tùy ý hất tay, "Không ảnh hưởng, chỉ là mấy chuyện vặt. Quý tộc về bản chất cũng là người công chúng, sống dưới ống kính truyền thông vừa là nghĩa vụ cũng vừa là bổn phận. Dĩ nhiên, tin tốt có thì cũng có tin xấu, mấy chuyện đó em không cần để ý, chỉ là giống như ăn một bữa cơm tối hằng ngày nhưng có thêm một miếng bít tết Wellington thôi."

Tôi ảo não nhấc tà váy dài lên, đi tới đứng cạnh Andrew. Anh ấy liền tự động đứng dịch sang một chút, nhường cho tôi một khoảng trống.

Tôi vui vẻ ngắm góc nghiêng của Andrew, những người tinh tế đúng là biết cách khéo léo đối nhân xử thế ghê.

-"Em còn muốn nói về cuộc thi Tam Pháp Thuật nữa anh."

Andrew gật đầu, "Ở trường có chuyện à?"

Tôi mím môi, "Anh biết hết rồi còn hỏi..."

-"Anh biết và nghe em kể là hai chuyện khác nhau chứ." Andrew xoa đầu tôi. "Khi John còn bằng tuổi em thì cũng hay tìm anh tâm sự. Daisy đến tuổi này vẫn ôm gối sang ngủ với anh nếu con bé gặp ác mộng ban đêm. Em cũng thế, bé con. Em mới có 14 tuổi thôi, những gì cần lo thì hãy lo, nếu không thì đừng quá áp lực."

Anh ấy bất chợt mỉm cười nhẹ.

-"Anh rất mong em, so với trước kia, hiện giờ có thể an yên hạnh phúc sống tốt thật tốt, bé con ạ."

Tôi xác thực bản thân vô cùng cảm động, bao nhiêu lời hay ý đẹp, cuối cùng chỉ đúc kết lại thành 3 chữ:

-"Cảm ơn anh."

Andrew gật đầu.

-"Lại đây."

Tôi mơ hồ nhìn thấy anh ấy đưa tay về phía mình, lại là vẻ đẹp đến chói lóa, tôi căn bản không thể cưỡng lại được, cứ vậy mơ màng tiến về phía Andrew.

Anh ấy ôm tôi, nhưng khác với lúc Harry ôm tôi.

Cái ôm này chất chứa một loại cảm xúc ngọt ngào đầm ấm, không phải là ngọn lửa mãnh liệt, nhưng là một cơn gió nhẹ mát. Tôi cảm thấy cơn gió lướt qua bên tai tôi, tựa như tiếng chuông gió kêu leng keng. Cơn gió trong tim, thổi mát từng mạch máu. Tôi nghĩ tôi sắp khóc rồi, cảm xúc ào ào dâng tới, rồi tôi ôm lại Andrew, rấm rứt khóc trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net