166.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi nói vào chuyện chính thì phải nhắc tới vài yếu tố ngoại lai dẫn tới rắc rối lần này.

Thứ nhất, sự kiện Harry Potter vĩ đại của chúng ta vinh quang hiển hách giành được số điểm cao chót vót trong cuộc thi Tam Pháp Thuật đã dẫn tới sự tăng trưởng đột biến của hormone oxytocin trong toàn bộ nữ sinh Hogwarts. Trong đó có cả tôi.

Nội chỉ trong vòng một tuần từ sau cuộc thi đầu tiên kết thúc, thư mời quý ngài Potter làm bạn nhảy cứ phải gọi là nườm nượp. Mà tôi thì thấy chuyện Harry bị đè bẹp dưới một chồng giấy đa màu sắc thiệt sự rất hay ho, ngoại dự đoán là bản thân không thấy khó chịu chút nào, tôi thậm chí còn thấy đây đúng là sự kiện tô điểm thêm chút gia vị cuộc sống mà.

Thứ hai, đó là thời điểm tổ chức Dạ Vũ. Giáng Sinh.

Đầu tháng 12, khi các công tác chuẩn bị bước vào giai đoạn gấp rút, tôi đóng vai trò là chân chạy vặt, bị một trong những trưởng ban Tổ Chức là quý ngài Severus Snape sai như sai chó.

Mà quan trọng hơn, tôi không biết là giáo sư Snape lại hứng thú với mấy trò như dạ tiệc đấy.

Nhưng chuyện cũng rất nhanh được làm sáng tỏ khi tôi cùng Pansy Parkinson nói chuyện, trên tinh thần bỏ phiếu bầu và học sinh các nhà trừ bỏ Slytherin ra, không ai ưa giáo sư Snape, và cũng như không ai ưa làm cái trò công tác chuẩn bị cả. Và từ những điều như trên, chúng ta rút ra rằng người chịu khổ cực nhất trong cái móc xích đó là tôi.

Tôi thật lòng muốn nhắc nhở giáo sư Snape, rằng trợ lí của ngài không chỉ có một người, là hai người.

Khốn nạn thay, người thứ hai đã chạy trước khi mà tôi kịp bẩm báo điều đó cho giáo sư Snape. Tôi cực kì nghi hoặc khi thay giáo sư Snape duyệt tờ xin phép nghỉ học của Nott, tên này rốt cục đến trường là vì muốn học hay có mục đích khác vậy?

Dẫu sao, từ chuyện thứ hai lại dẫn tới chuyện thứ ba. Nhắc tới vấn đề sự phát triển vượt trội trên bề mặt trung bình của hormone oxytocin trong nữ giới, chúng ta phải nhắc tới tâm sinh lí nam giới Hogwarts cũng đang ở độ tuổi trưởng thành.

Vào thời điểm khi sắp tới lễ Giáng Sinh, đa phần học sinh Hogwarts đều không còn tinh thần học hành, một số người thậm chí còn quyết định trở thành một đứa vô học và đi quậy phá khắp nơi. Ví dụ điển hình nhất chính là cặp song sinh nhà Weasley, sự hỗn loạn đã tiếp diễn cho tới tận khi quý ngài Fred Weasley vô tình hoặc cố ý, tôi không rõ, bắn một bùa chú trúng thẳng vào người giáo sư Snape.

Mặc dầu sau đó sự hỗn loạn vẫn tiếp diễn, nhưng hai kẻ đầu sỏ cũng đã phải tem tém lại khi án treo "cấm túc" đang đợi họ sau kì nghỉ Giáng Sinh.

Điều quan trọng tôi muốn nói tới ở đây, đó chính là Giáng Sinh, thời cơ vàng cho những tay kinh doanh.

Dựa theo nhu cầu thị hiếu mà tôi tìm hiểu được, ở độ tuổi dậy thì tầm 13 tuổi trở lên, nam sinh đều sẽ có tâm lí muốn tìm hiểu về những chuyện người lớn và tò mò về cơ thể nữ giới. Thật may mắn Harry không muốn và có muốn cũng không dám làm cái trò đó với tôi, bằng không đừng trách tôi không nể mặt "người yêu" mà vả cậu ấy một cái.

Nhưng!

Harry không dám, không có nghĩa là cả cái trường Hogwarts đều không dám!

Nói sang lên thì thay vì trực tiếp cử ra một tên xấu số đến trước mặt Fleur Delacour hỏi chị ta rằng: "Bọn em có thể xem body và làm cái gì đó với chị không?" và nhận được một bùa chú nguyền rủa đầy quyền năng từ đối phương, thì những học sinh nam đã chọn cách xem hình ảnh. Sự kiện bắt đầu là khi một quyển tranh ảnh đồi trụy với một cô nàng ngực bự mặc bikini hai mảnh được lưu truyền trong giờ Biến Hình, và thêm một quyển thứ hai được lưu truyền trong giờ Độc Dược, và thêm một quyển nữa được lưu truyền trong các giờ học khác.

Và rồi, nó trở thành một trào lưu! Trào lưu dẫn tới cơ hội kinh doanh!

Trên tư cách là một người cũng có hiểu biết chút ít về kinh tế học, tôi cảm thấy thời cơ hốt tiền rõ như này mà còn không nhận ra thì thôi.

Thế là, bắt nguồn của việc kinh doanh sách báo đồi trụy xuất phát từ đó.

Hermione dĩ nhiên chẳng vui vẻ tí nào. Khác với mọi người, mục tiêu mà quý cô Granger đây hướng tới chính là tập hợp "S.P.E.W" và bắt đầu chuẩn bị công cuộc đấu tranh cho quyền gia tinh. Việc này thì Hermione nhận được sự ủng hộ của tôi, nhưng không phải là do tôi có hứng với quyền gia tinh hay gì đó. Chỉ đơn giản là vì tôi không thể tiếp thu nổi mấy cái ảnh sẹc-xi kimochi các thứ, vậy nên tôi phải kiếm một việc gì khác để chú tâm tới thay vì ngồi nghe lũ con trai lải nhải về "Anita Ekberg" của chúng nó.

Rồi thì...

Sự việc bắt đầu chính là do cái nguyên nhân thứ ba đã nói trên.

Buổi tối 13/12/1994, tôi không thể quên được cái ngày này. Tôi ở trong phòng kí túc cùng Parvati Patil, trong khi Hermione đang vùi đầu vào chồng sách ở thư viện để kiếm ra một tư liệu giúp cô ấy đấu tranh cho gia tinh.

Giường Parvati ở trên tôi, và mỗi người chúng tôi đều có việc riêng. Tôi đang nằm nghe nhạc và từ từ ngủ thiếp đi, còn Parvati thì đang bận đeo tai nghe đọc tạp chí. Bọn tôi một người nhắm mắt, một người quay lưng về phía cửa, thẳng cho tới khi có tiếng đập cửa rầm rập.

Lavender Brown từ nơi xó xỉnh nào đó xông vào, hoảng hốt nói với chúng tôi:

-"Hai bồ, mình gửi nhờ món này nhé! Cảm ơn hai bồ nhiều!"

Và cô ta bay thẳng. Tôi chẳng để tâm, còn Parvati thì đeo tai nghe, tất cả những gì tôi đáp lại Brown là một đôi mắt nhắm nghiền cùng với câu:

-"Nhớ đóng cửa."

"Cái thứ" mà Brown đem tới đã bắt nguồn cho một khởi đầu rất không tốt đẹp.

"Cái thứ" mà tôi còn chưa kịp nhìn mặt mũi ra sao đó đã nằm chỏng chơ trên sàn nhà, ngay chính giữa căn phòng, cho tới khi có lệnh kiểm tra phòng đột xuất. Cứ như vậy, giáo sư Mcgonagall xông vô và phát hiện ra, bắt quả tang tại trận.

-"....." Giáo sư Mcgonagall lãnh đạm nói. "Ta đã từng nhìn trò với con mắt khác, trò Williams."

Tôi không để ý, trở mình quay lưng lại với giáo sư, gật gù đáp bừa:

-"Con mắt nào thế ạ?"

-"Con mắt nào đó, dù sao thì ta cũng đã sai rồi. Không ngờ một người mang giới tính nữ rõ ràng như trò cũng có sở thích này." Tôi nghe tiếng bút lạch cạch viết phía sau lưng, kèm theo câu nói. "Chân thành cảm ơn trò đã giúp ta mở mang kiến thức."

Mặc dù tôi vẫn không để tâm, nhưng Parvati thì có. Cô ấy nhấc mình dậy, tháo tai nghe ra và hốt hoảng trèo xuống giật chăn tôi dậy:

-"Orange! Dậy đi Merlin! Bồ toi rồi!"

Tôi cau có vùng dậy, sao con nhỏ này bữa nay phiền thế nhở?

-"Toi cái gì?! Mình làm cái gì mà----Ối dm!"

Tôi tỉnh ngủ như sáo mà chửi bậy.

"Cái thứ" mà Lavender Brown đem tới là một chồng sách đồi trụy!!!!

Tổ sư con nhỏ Brown chết tiệt!! Bố nguyền rủa mày!!!

-"....Hiện giờ giải thích còn kịp không ạ?" Tôi vô biểu tình nhìn giáo sư, thậm chí nhớ lại ban nãy mình đáp nhăng đáp cuội, thế nào mà lại vừa vặn trùng hợp với cái thân phận "làm sai còn chống chế" vậy cơ chứ?

Giáo sư Mcgonagall dứt khoát.

-"Không cần giải thích. Ta đã nhìn sai trò rồi."

Tôi nói, "Vì sao giáo sư không gõ cửa?"

Parvati đập tôi một cái không lưu tình, "Hỗn hào! Con nhỏ này!"

Giáo sư Mcgonagall bật cười:

-"Có ai đi kiểm tra đột xuất còn gõ cửa sao?"

Rồi chủ nhiệm của chúng tôi chính thức đưa ra thánh lệnh cuối, "Bản kiểm điểm cuối tuần nộp cho ta. Nhớ nói rõ là trò có hai tội: tàng trữ sách cấm và chửi bậy trước mặt giáo viên. Còn có..." Tính toán triệt để. "Nộp luôn cả đống...tang vật của trò nữa."

Tôi chửi: Dm Lavender Brown.

Nhưng mà cá chết, giãy được đến đâu vẫn phải giãy bằng được:

-"Vậy còn cậu ta?!" Tôi chỉ Parvati. "Trông em có chỗ nào giống người coi mấy cái sách báo đồi trụy không ạ?! Em cũng là con gái, nếu cần thì em tự ngắm bản thân là được rồi chứ!"

Giáo sư Mcgonagall đánh mắt về Parvati Patil, người đang cay cú đánh tôi như trời giáng, "Sao bồ lôi mình vô chứ cái thứ phản bội này!?"

Rồi giáo sư bảo:

-"Anita Ekberg có đóng nhiều phim thì vẫn là phụ nữ hai đời chồng."

-"...." Ý gì vậy?

Parvati rỉ tai bảo tôi, "Ý giáo sư là cậu cong đó."

...Xin hỏi Anita Ekberg có đóng cảnh nào là "lên giường với bạn diễn nữ" sao ạ?

Chuyện này tới sáng hôm sau đã lan ra toàn trường rồi.

Đôi khi tôi cũng nể phục cái tốc độ truyền tin của học sinh Hogwarts thật.

Dạo trước vướng vào scandal với Nott bị đưa lên trang nhất của báo, tôi đã rất vất vả mới có thể dứt ra được. Mặc dù Harry không để ý tới chuyện đó, nhưng tôi cũng thấy rất hối hận, dẫu sao việc nhìn bạn gái mình bị ghép với một tên khác cũng chẳng dễ chịu gì. Lúc đó tôi tính tìm tới Rita Skeeter chửi cho một trận, cuối cùng bị Andrew gọi tới ngăn lại, thay vì tôi đi chửi người khác thì lại bị người khác nữa chửi lại.

Ý chung thì Andrew nói tôi đừng có hành động bộp chộp. Tôi mà đánh Rita Skeeter một cái, sáng hôm sau tôi sẽ lại lên báo với cái tiêu đề: "Hành vi bạo hành một kí giả chuyên nghiệp của học sinh Hogwarts."

Rồi giờ lại lên báo tiếp rồi. Gửi ngàn lời xin lỗi tới anh trai Andrew của em ạ.

Hermione bảo chẳng hiểu tôi với Parvati ăn ở thế nào. Cô ấy mới đi khỏi phòng có mấy tiếng mà đã xảy ra chuyện cho được, tôi chẳng biết đáp lại sao cho phải, cả sáng hôm sau tôi chỉ ngồi yên một chỗ nghĩ mình nên giết Lavender Brown hay tìm thẳng đến thằng cha đầu sỏ vụ buôn bán sách cấm giết trước.

Tính đi tính lại thì cũng hết ngày, tôi lại phải đi làm chân chạy vặt cho giáo sư Snape, thời gian để suy nghĩ cũng không có.

Mỗi tội ánh mắt mọi người nhìn tôi thật kì cục. Nỗi oan này rửa bao lâu cũng không sạch nữa.

Tôi hy vọng giáo sư Mcgonagall không ghi thù tới mức là điền thẳng vô học bạ của tôi: Đọc sách 18+ hay mấy cái tương tự ý đó.

Câu chuyện cũng chẳng đi xa quá được đúng không? Xa lắm thì đó là tôi phải tiếp đãi một buổi giáo dục tư tưởng của Draco Malfoy.

Lại nói tới, lúc tôi ngồi nghe Draco giảng giải về việc tâm sinh lý trẻ vị thành niên rất dễ biến đổi theo chiều hướng tiêu cực, một lí do chính là bởi sự tò mò đối với những việc chưa đủ tuổi như này. Tôi cảm thấy cha nội này đúng là biết vẽ chuyện, thực tế thì tâm lý của tôi rất bình thường, đây là hiểu lầm, nhưng rồi về sau lại thấy Draco giống như có con mắt tiên tri vậy.

Cũng có nhiều người bảo tâm lý của tôi rõ ràng là bất ổn so với mặt bằng chung. Kể cả Andrew. Lần gần đây nhất tôi nói chuyện với anh ấy là tầm một tuần trước Dạ vũ Giáng Sinh, chuyện bắt đầu từ lúc tôi than phiền việc viết bản kiểm điểm cho tới khi tôi nhắc tới buổi giảng đạo về tâm sinh lý của giáo sư Malfoy.

Thế là Andrew công nhận, "Nhưng đúng là tâm lí của em cũng bất ổn thật."

Mặc dù tôi không thừa nhận điều này, nhưng tôi cũng chẳng từ chối. Tôi nghĩ lí do để tâm lý tôi bất ổn hẳn là do nhiều thứ lắm, nhưng tôi chẳng thấy có gì là không ổn với điều đó. Căn bản mà nói, ví dụ về một trường hợp không ổn định tâm lí là tôi thấy hứng thú với 3 lời nguyền không thể tha thứ, trong khi người khác thì không.

Rồi Andrew kết luận, "Mày có tiềm năng trở thành Tử thần thực tử đấy em ạ."

Tôi còn đang vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện với anh ấy nữa chứ.

-"Anh làm em sặc đó Andrew..."

-"Sặc chết mày đi cũng được."

Tôi bĩu môi, ném vỏ hạt dưa bay vào thùng rác kế bên, "Anh cứ khéo lo. Em không đam mê cái chuyện làm tay sai cho Voldemort đâu, còn mơ mới có chuyện em theo chân hắn được."

Andrew tặc lưỡi một cái.

-"Tuần sau là Dạ vũ Giáng Sinh đúng không?"

-"Vâng, mà sao anh biết vậy?" Tôi cắn thêm một cái hạt dưa nữa. "Nott kể cho anh à?"

-"Không cần Theo kể thì anh mày cũng biết. Dạ Vũ là thông lệ trong cuộc thi Tam Pháp Thuật." Andrew thở hắt một tiếng khá rõ. "Lại nói tới Theo, hai đứa chúng mày cãi nhau à?"

Tôi đảo mắt, "Ôi dào, anh nằm mơ rồi. Cãi nhau thế nào khi mà bọn em còn chẳng nói chuyện, và Nott cứ nghỉ học liên miên nữa."

Andrew bật cười.

-"Thằng bé nghỉ học nhiều lắm à?"

-"Rất nhiều, cảm ơn. Em đã duyệt cái đơn xin nghỉ học thêm một tuần nữa của cậu ta lần thứ 3 rồi đấy. Em nói này Andrew, Nott có thật sự muốn đi học không vậy? Cái thể loại học được bữa đực bữa cái kiểu này khiến em thấy quan ngại đấy." Tôi kết luận. "Nói chung nhá, theo cái đà này mà cuối kì thi Nott vẫn còn đạt được thành tích tốt, em sẽ viết một đơn kiện cậu ta gian lận trong thi cử gửi tới thẳng Bộ Pháp Thuật luôn."

Andrew cười sặc sụa ở đầu bên kia, mãi sau mới bảo, "Phải có chứng cứ em ơi. Chứng cứ. Chứ khi không mà vu tội một gia tộc thuần huyết, em sẽ bị tính vào trọng tội đấy."

Tôi nguyền rủa cái chế độ phân biệt giai cấp này.

-"Nhân tiện, anh tính hỏi mày có thích quà gì không?"

Tôi tròn mắt, "Quà?"

-"Ờ, Giáng Sinh mà. Chẳng lẽ em không thích được tặng quà?"

......Trước giờ tôi không có khái niệm tặng quà cho người khác.

Những việc như này đôi khi khiến tôi thấy thật phí công.

-"Em thích. Anh tính tặng quà gì cho em à?"

Andrew ừ một cái, "Olivia muốn tặng món gì đó, cô ấy hỏi anh lời khuyên. Anh chẳng biết nên nói gì để cô ấy đỡ tốn tiền nữa, em toàn thích mấy cái đồ hàng hiệu ngốn tới hơn nửa tháng lương của anh thôi."

Tôi bĩu môi, "Không phải em thích đồ hàng hiệu, là em muốn tiêu sạch tiền của anh thôi hiểu không? Anh cũng đâu có xót đâu."

-"....À à, tiêu cho em gái anh nên anh không xót."

????

Tôi có hơi ghê người để điện thoại ra xa.

-"Sến quá cha ơi..."

-"Sến đúng không? Thế mà Olivia bảo thích đấy." Andrew bật cười, và tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó.

-"....Andrew..." Tôi cười. "Hai người ở bên nhau rồi chứ gì?"

Đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại. Tôi bật loa ngoài, tiếp tục ngồi tách vỏ hạt dưa, kiên nhẫn chờ hồi đáp. Cơ mà rất lâu sau vẫn không có tiếng đáp, tôi mặc nhiên gật đầu, vừa nhét ruột dưa vào miệng vừa nói:

-"Em sẽ coi sự im lặng đó là ngầm thừa nhận nhé Andrew. Giờ thì bye anh trai, em đi ngủ đây. Ngủ muộn không tốt cho da mặt." Tôi toan tắt máy, nhưng đột nhiên muốn trêu anh ấy nốt câu cuối. "Chúc - anh - cùng - O - li - vi - a - đêm - nay - cùng - nhau - vui - vẻ - !"

Thế là.

-"YAH! Sao em biết?!"

Tôi cúp máy.

....Nhớ tới phản ứng ban nãy của Andrew....

...Nhịn cười nhịn cười!

Tôi điên cuồng đập bàn. Rồi Hermione mở cửa bước vào, và ánh mắt cô ấy nhìn tôi đảm bảo không có ý tốt chút nào.

-"....Anita Ekberg có đóng nhiều phim thì vẫn là phụ nữ hai đời chồng."

Tôi hét lên, "Này! Mình không phải cong!"

-"Ý mình là bồ trông rất biến thái, hiểu chưa?" Hermione khoanh tay, hất mặt ra ngoài. "Đi thôi."

Tôi ngớ người một lúc, "Đi đâu cơ?"

-"Mọi người đang tụ tập ở phòng sinh hoạt chung để giao lưu. Năm nhất Gryffindor năm nay có vẻ không thân thiết với các đàn anh đàn chị, vậy nên các tiền bối muốn trước Giáng Sinh gắn chặt mối giao hảo một chút." Hermione che miệng mỉm cười. "Bọn họ kêu mình vô gọi bồ ra đó. Orange đúng là được yêu quý quá mà."

Tôi tặc lưỡi ném điện thoại vào hộc tủ.

-"Không phải yêu quý đâu nhé. Chắc là trùng hợp nhìn Harry xong nhớ tới mình thôi."

-"À Harry." Hermione bí hiểm cười cười. "Mà thôi, bồ cứ đi ra là biết liền."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net