168.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã cùng lúc chứng kiến ba màn tỏ tình.

Ba màn tất thảy, và mỗi màn tôi lại có một vai diễn khác nhau. Nói thêm một chuyện ngoài lề cực bất ngờ, đó là không ngờ giáo sư Snape cũng có thư tỏ tình. Chắc là những người như giáo sư có một sức hút riêng mà tôi không thể hiểu được. Ok, tôi cực kì lí tính, gu mỗi người khác nhau. Không phán xét.

Mặc dù Harry cười sằng sặc khi nghe chuyện, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm. Không phán xét.

Vào chuyện chính của ngày hôm nay, chúng ta có 3 vở kịch được tấu.

Vở đầu tiên mang tên "Beauty and the Beast". Thiếu điều một nỗi, vở kịch chỉ có Belle, còn quái vật thì tuyệt không xuất hiện. Mà kể cả có thì cũng không biến hình.

Vở kịch bao gồm Gaston và Belle, cùng LeFou, kẻ tung hứng phía sau Gaston. Ở đây, trong trường hợp này, người nắm giữ vai diễn là tôi, một LeFou hàng thật giá thật.

Nhưng mọi thứ chỉ là tình cờ, tôi đảm bảo.

Vén màn vở diễn là cảnh Ron lò dò theo sau đuôi Fleur trên hành lang, và tôi đứng ở bức tường đằng sau họ xem từ đầu tới cuối vở kịch.

Về phía hậu cần có thể kể một chuyện backup, đó là quan hệ giữa tôi và Fleur không tồi. Vào thời điểm khi phong trào buôn bán sách báo đồi trụy diễn ra, thật sự có một tên dở hơi cám lợn đến hỏi chị ấy rằng "Em có thể cùng chị ứ ừ một lần không?", sau đó vào lúc Fleur chuẩn bị giương đũa phép nguyền rủa, tôi chợt xuất hiện.

Đó hoàn toàn là ngẫu nhiên, bởi lẽ tôi làm sao biết được một ngày vô tình tôi mò tới khu sách tít sau cùng của thư viện thì lại bắt gặp cảnh tượng một thằng điên đang gạ tình một đứa con gái cơ chứ? Nhưng nhờ đó mà mối lương duyên quái gở giữa chúng tôi được tạo lập, tôi cứu chị ấy khỏi một lần bị kỉ luật, chị ấy liền trả lại bằng một bữa cơm. Rồi tôi nghĩ, chị ấy mời cơm tôi mà tôi không mời lại, vậy thì quá là không phải phép rồi.

Cứ theo đà đó, một bữa, thêm bữa nữa, và lại bữa nữa. Đến cuối cùng, chúng tôi đại khái cũng gọi là "có quen biết".

Về phía khác nữa, như một LeFou, tôi được xem như một tên tung hứng cho Gaston. Y như vở diễn, Gaston, lắng nghe mọi lời pha-ke hết mức mà LeFou tung ra, và cực kì tin tưởng nó.

Đến tận bây giờ chỉ muốn nói với Ron một câu, cậu tìm sai người rồi.

Tối chủ nhật, trước ngày vở kịch diễn ra 3 hôm, Ron hỏi tôi, "Bồ thử nói xem, Fleur sẽ đồng ý đi Dạ vũ cùng mình, đúng không?"

Tôi chớp mắt.

Nghe nhầm sao? Fleur? Fleur Delacour? Quán quân của một giải quốc tế siêu cao cấp? Nữ thần vạn người mê? Cô nàng chỉ ưa nhan sắc và cực kì kiêu ngạo? Cô nàng có cả đống thư mời muốn mời cổ làm bạn nhảy vào đêm Dạ vũ?

Vãi? Nằm mơ à?

Ron gặng hỏi, "Có được không?"

Tôi mỉm cười: *hát Gaston song* (p/s: đính vid phía trên)

Ron, như một Gaston thứ thiệt, bị bài hát làm mụ mị đầu óc. Tôi đúng là một LeFou chính hiệu mà.

Thế nên, thời điểm từ văn phòng giáo sư Mcgonagall bước ra và bắt gặp cảnh Gaston đang níu kéo Belle, tôi không thấy tội lỗi chút nào luôn. LeFou, phản diện hạng B, cảm ơn.

...Ò, nghĩ một hồi thì hình như bọn họ đều chưa có phát hiện ra tôi. Tôi trốn lẹ thì hơn.

Thế là tôi đi thẳng. Đó là chuyện đầu tiên.

Thứ hai là câu chuyện của Bạch Tuyết và Bảy chú lùn. Phiên bản này hóa thành nhiều chú lùn, vô số lắm, nói chính xác là đoàn tùy tùng theo sau Viktor Krum.

Hermione thủ vai Bạch Tuyết đáng yêu, còn tôi thì thủ vai Hoàng Hậu. Phản diện B nâng cấp thành hạng A 5 sao, tôi đại khái cũng không biết mở lời sao cho phải nữa....

Cảnh đầu khởi diễn từ rổ cam chua hôm bữa còn thừa, Parvati tiếc rẻ đồ ngon mang về phòng chúng tôi. Tôi từ chối, tôi không ăn. Cam chua chết bỏ còn đem về bảo tôi ăn nữa, như vậy răng tôi không mẻ mới lạ.

Chủ đề liền từ đó xoay từ cam chua sang răng đẹp là thế nào? Và từ chủ đề răng đẹp, chúng tôi phát hiện, răng cửa của Hermione bé hơn trước rồi.

Không muốn cũng phải công nhận, Hermione chỉnh răng đi chút xíu là đẹp mê hồn. Mà nói, cô ấy cũng là kiểu có nhan sắc từ đầu, đường nét khuôn mặt không tồi, chỉ cần chăm chút làm đẹp hơn là sẽ biến thành Aphrodite hạng 2.

Nhưng mà Hermione không vui, kể cả khi tôi với Parvati hết lòng ca ngợi cổ.

-"Ron cứ thích kiếm chuyện với mình. Mấy bồ tin nổi không? Cậu ta suốt ngày gạ gẫm hỏi bạn nhảy của mình là ai, và kể cả khi mình đã tỏ rõ mình không muốn nói, cậu ta vẫn cứ cố tọc mạch vào."

Tính Ron xưa giờ vẫn vậy mà nhở....

Tôi muốn bênh cũng không được, chỉ biết đưa mắt nhìn sang Parvati, rồi cười trừ:

-"Đại nhân Granger à, đừng vậy mà. Hãy thông cảm cho cậu ấy, cậu ấy vừa thất tình đó."

-"Thất tình?" Hermione chợt gay gắt liếc sang chỗ tôi. "Ron á? Ron thất tình? Sao mình không biết vậy?"

Tôi nhún vai, "Bởi vì chuyện này diễn ra trong yên lặng và không công khai. Có thể Harry biết đó, và Ginny nữa."

Hermione la ầm lên, "Tức mình là đứa duy nhất không biết?! Này, mấy bồ cố tình giấu mình đấy à?! Mấy bồ đúng thiệt là quá quắt!"

Tôi thật sự bị oan. Chuyện Ron tỏ tình thất bại với Fleur mới diễn ra sáng hôm qua, đợi tới tối tôi cũng quên béng đi mất, không phải cố tình giấu. Parvati thì hình như được nghe kể rồi, hôm qua lúc tôi vừa đánh bài chuồn khỏi chỗ nghe lén thì gặp cậu ấy. Sẵn đang nhớ được chuyện thì kể luôn, tôi nghĩ cứ kể cho Parvati thì cậu ấy sẽ tự nói lại cho Hermione, tôi chỉ sai ở chỗ đã đánh giá quá cao não bộ của hai đứa chúng tôi thôi.

Sau đó, Hermione la hét ghê quá, tôi cũng phải kể ra.

Sáng hôm sau vị thế liền đảo ngược lại. Hermione biến hóa từ công chúa xinh đẹp thành hoàng hậu độc ác, cả sáng đay nghiến Ron, bù lại cho những hôm cô ấy bị Ron nói này nói nọ vì không tiết lộ bạn nhảy cùng. Tôi nói, sao Ron không mời Hermione nhảy cùng mình luôn nhở?

Harry biết chuyện cũng tỏ vẻ không quan tâm. Tính của cha này thì tôi hiểu rõ quá rồi, chuyện nào không cần thiết thì sẽ trốn biệt tăm, nhưng tôi thấy thế thì chán quá. Cuộc sống mà, không có gia vị thì vui thế nào được.

Tôi nghiêm túc bảo, "Nếu hôm Dạ vũ Hermione không có bạn nhảy cùng, vậy cậu sẽ nhảy cùng cậu ấy, Harry."

Harry sặc nước.

-"Gì?!"

-"Tớ không nói xạo đâu. Tớ nghiêm túc đó." Tôi ra vẻ thản nhiên, chớp chớp mắt. "Tớ không thể nhìn bạn thân tớ cô đơn lẻ loi trong một ngày vui như vậy được."

-"Cái này không liên quan tới tớ được không?" Harry trề môi. "Orange à, cậu cũng biết tớ không đời nào nỡ bỏ mặc cậu đúng chứ? Đừng có quyết định vậy mà...."

Tôi nghe cậu ấy nói rất có lí, nhưng là lời nói ra, tôi sẽ không rút lại.

-"Cậu thật sự không hiểu ý tớ à?"

Harry lắc đầu, ngây ngô hỏi, "Ý cậu là đang muốn đẩy tớ sang cho Hermione, không phải sao?"

-"À á, hông phải nha." Tôi lắc ngón tay, hào hứng chớp mắt. "Ý tớ là chúng ta biến thành con của Hermione nào."

Harry há hốc miệng.

-".....Chúng ta mới có 14 tuổi, như vậy là phạm pháp đó."

-"Này không phải! Aiz! Ý tớ là đi làm thần Cupid, hiểu chưa?!"

(p/s: Ai không hiểu thì đọc đây nè. Đoạn trên Orange ví Hermione giống Aphrodite, và Cupid là con trai của Aphrodite đó.)

Trước ánh mắt không hiểu gì của Harry, tôi hào hứng kể, "Dạo trước tớ biết được một chuyện rất thú vị, anh Krum đó. Đúng rồi, đúng người cậu đang nghĩ đó, không phải làm bộ mặt ngạc nhiên như vậy đâu. Là Viktor Krum." Tôi mỉm cười. "Ảnh để ý Hermione. Cậu xem, chúng ta có phải nên tận dụng cơ hội này, như một người bạn tốt đích thực, giúp đỡ hai người họ một chút không?"

Harry thở hắt một cái.

-"Cậu lại tính làm gì vậy?"

-"Không gì hết." Tôi cười cười. "Anh Krum chắc là đang ngại, nên tớ sẽ giúp ảnh có một chút xúc tác tí xíu thôi. Thề, không có gì nguy hiểm hết. Nhưng là...." Tôi chớp chớp mắt, yểu điệu dựa vào lòng Harry. "Cậu sẽ phải vất vả đấy."

-"Tớ nói luôn." Harry mỉm cười. "Không."

-"Ok, vậy hôm Dạ vũ cậu đi nhảy với Hermione đi ha."

-"Này!" Harry nhéo má tôi mấy hồi. "Sao cậu cứ phải lôi chuyện này ra thế nhở?!"

-"Ủa, chắc tại tớ biết Harry chiều tớ quá?" Tôi huých tay cậu ấy. "Tớ sẽ gửi cậu bản kế hoạch chi tiết vào tối nay nhé. Liệu mà thực hiện cho tốt."

Rồi tôi nhảy chân sáo đi thẳng.

Kế hoạch cực kì đơn giản thôi. Không phải anh Krum vì muốn lựa cơ hội mời Hermione đi Dạ vũ, vậy nên đã luôn trực chờ thời cơ mỗi ngày ở thư viện sao? Harry chỉ cần tỏ ra thân thiết một chút với Hermione, khuấy động bản chất chiếm hữu của nam giới là xong. Nhưng Harry nhất quyết không chịu, ý là, không phải cậu ấy ngại làm skinship với Hermione hay gì, mà là cả hai bọn họ đều không ngại mấy cái đấy. Bọn họ thi thoảng nắm tay hay đi cùng nhau cũng không phải quá lạ, và thú thật, Hermione thân với chúng tôi là chuyện ai cũng biết rồi.

Nói chung diễn viên kiểu này không trông chờ gì được. Tôi đi tìm người khác đóng thế vậy.

Đúng bữa đó Theodore Nott đến báo danh với giáo sư Snape. Đại ca này nghỉ học 3 tuần liền rồi, dường như phải 1 tháng chúng tôi không gặp nhau. Nhưng cậu ta cũng trở lại đúng lúc lắm, tôi như chết đuối vớ được cọc, tóm luôn cậu ta vào vai bác thợ săn đi đuổi giết Bạch Tuyết luôn.

Nott đọc bản kế hoạch tôi viết, dễ dãi gật đầu.

-"Rồi cậu tính trả công gì cho tôi?"

Tôi nói, "Tôi giúp cậu kiếm bạn nhảy, ok?"

Nott cười hơ hơ hai tiếng, "Tôi không cần. Người muốn nhảy với tôi có đầy."

-"Motip này quen thuộc quá đại ca. Đừng nói cậu tính bắt chước tuồng phim Titanic, nói "anh có thể không sống, nhưng em phải sống" đấy nhé?" Tôi nghiêm túc bảo. "Tôi không thể đâu. Tôi có Harry rồi."

Nott chớp mắt, "Tôi đâu nói là tôi muốn nhảy với cậu. Kĩ thuật khiêu vũ của cậu đem áp lên thực tế, tôi còn thấy thương cho đôi chân của Potter nữa là."

Tôi làm động tác hình súng, cau có hừ một tiếng.

-"Tôi nguyền rủa cậu ế hết đời."

-"Người đang nhờ vả tôi là cậu đó Orange. Không thể có dáng vẻ của người đi nhờ được hả?" Nott nhún vai, tỏ vẻ bất cần. "Ở đó tự thẩm với cái màn kịch 3 xu này đi, tôi đi trước."

Tôi la hoảng lên, "Này Nott! Nott ơi!" Tôi chạy tới nắm tay áo cậu ta. "Đừng vậy mà, sao tự nhiên cậu khó tính thế? Giúp tôi một lần đi, please ~"

Nott nhìn xuống chỗ tôi, phun một câu xanh rờn.

-"Tôi muốn ăn cơm. Nhất là bò bít tết Wellington."

-"Trời đất cha mẹ ơi, cái món đắt lòi cả họng ra đó á?!"

Nott nhún vai, "Cơ hội không đến lần hai. Thế nhé."

Tôi ngớ người một lúc, định thần lại thì thấy Nott đã mở cửa văn phòng đi ra ngoài rồi. Tôi vội vã đuổi theo.

-"Nott!"

Ai đó có thể khen tôi một câu không? Tôi vì giúp anh Krum với Hermione đến cạnh nhau mà phải hạ mình như vậy nè.

Cảnh này cũng điên thiệt chứ ôi Chúa ơi!!!

Nott quay người, "Ừ hứ?"

Tôi đem hết mọi can đảm, chẳng muốn đâu, thề. Nhưng tôi quý Hermione lắm, sự thật cậu ấy tới giờ vẫn chưa có bạn nhảy khiến tôi hoang mang dễ sợ, cậu ấy thậm chí còn bày tỏ với tôi, rằng không có ai đi cùng thì cậu ấy ở lì trong phòng cũng được. Tôi chỉ không nỡ làm thế thôi được không! Tôi không muốn nhìn Hermione cô đơn lẻ loi trong khi tôi với Parvati đều có đôi có cặp cả!

Nott nhìn tôi.

-"....Cậu tính làm gì nào?"

Tôi lí nhí nói, "Không được nói cho....ai hết...Nhất là Harry..." Vì tôi không muốn có bất kì ai khác biết tôi mời cơm cha nội này.

-"Tôi cũng đâu có thân với Potter, nhưng tùy cậu thôi." Nott say: Ok. "Cậu cứ nhớ đây là cậu tự nguyện là được."

-".......Nhớ cái mặt cậu đó." Tôi nghiến răng trèo trẹo, nói vào tai cậu ta. "Một bữa cơm thôi. Đúng một bữa."

Nott hài lòng mỉm cười.

-"Tôi có nên tính thêm phụ phí phải đưa ra gợi ý không ta?"

-"TÔI GIẾT CẬU!"

Ờ thì sau cùng, nhờ công sức của cậu ta mà vở diễn vẫn hoàn thành trót lọt mà. Krum tỏ tình với Hermione cũng siêu hoành tráng, anh ấy dẫn hẳn một đội quân hùng dũng tới, đem thư mời được cẩn thận viết tay, trao tới chỗ công chúa Hermione ngồi ở một góc trong thư viện.

....Mà Ron không có mặt ở đây à?

Vở kịch đặc sắc nhất phải nói tới vở thứ ba, Cinderella cùng đôi giày lọ lem. Và tôi, Bà tiên nhân hậu ban phép thuật cho Cinderella.

Không có mở màn nhé. Bắt đầu là vào, ờ, tối thứ hai, tôi mặc đồ ngủ, áo chùng quấn tới sát cổ, đội thêm cả mũ, chân đi dép bông, lết tới thư viện để trả sách.

Lúc đó chắc tầm hơn 9 giờ tối. Tôi đang ngáp ngắn ngáp dài ở thư viện chờ cô Pince đóng dấu xong thì thấy Nott lò dò bước vào. Dư âm bữa trước phải mời cơm cậu ta khiến tôi thấy tức tăng xông, giờ nhìn mặt tên này chỉ muốn đấm một cái. Cáu tiết quá trời, tôi nhịn xuống một cục tức, cố gắng nói, "Chào."

Theodore Nott đúng là một con quỷ. Vừa gặp đã cạy khóe tôi.

-"Cậu biết hiện giờ cậu giống con gì không?" Nott quét mắt một lượt khắp người tôi, cuối cùng chốt hạ. "Nghe tới chimpanzee chưa?"

Mẹ thằng dở. Trong thâm tâm tôi lúc đó chỉ có nỗi mong muốn kiềm nén cầm quyển sách phang vô mặt cậu ta, sau đó trấn tĩnh lại. Tôi nhìn một lượt.

-"....Cậu cũng mặc khác gì tôi đâu? Dép bông quần ngủ, cậu làm giá với ai vậy?"

Nott nhún vai, "Đâu có. Cậu giống chimpanzee thứ thiệt, còn tôi là một con chimpanzee đẹp trai."

Tôi giật mình tỉnh cả ngủ.

-"Ồ ờm...."

Uầy, mới phát hiện thì ra cũng có lúc tôi nghèo ngôn ngữ ghê...

Tên này đột nhiên bị ngu à? Tỏ ra một biểu cảm hàm ý từ chối tiếp chuyện mấy đứa mất não với Nott xong, cô Pince hạ lệnh đuổi một cái, tôi cút liền.

Sau đó, tôi đi ra khỏi cửa, tự dưng thấy Nott cũng lò dò đằng sau. Tâm trạng cực kì không vui, tôi cứ đi hai bước lại quay ra sau nhìn, đến bước thứ 25 thật sự không thấu nổi nữa, trực tiếp quay lại hỏi, "Cậu theo tôi làm gì?"

Nott ngước mặt khỏi quyển sách.

-"....Slytherin là theo hướng đó."

-"Vậy cậu đứng đây chờ một chút. Đợi tôi đi tới cuối cầu thang cậu hãy đi nha?" Tôi đon đả cười, cảm giác cơ mặt muốn tê cứng luôn là vừa. "Hãy là một quý ông lịch thiệp được không? Tôi kiểu, có hơi sợ cậu á."

Nott ồ một tiếng, thoải mái buông hai tay cầm sách, mỉm cười.

-"Được thôi. Mời tiểu thư."

Tôi quay mặt lên đi tiếp, hậm hực dậm từng bước. Rồi sự kiện cực kì ngẫu nhiên quay trăm phát không trúng, thế quái nào lại dính ngay lúc này. Tôi đi tới đầu cầu thang, chợt thấy cái bóng khổng lồ từ hướng ngược lại. Cái bóng lập lòe một lúc, sau đó vẫn ở nguyên vị trí, dường như đang đứng yên một chỗ.

Trời mé? Não tôi chỉ hiện lên hình ảnh của một người.

Giáo sư Snape - Bà mẹ kế của Cinderella.

Rồi tôi nhìn Nott phía sau, không hiểu sao tự dưng thấy tên này giống mấy bà chị chành chọe của Cinderella chết đi được.

-"....Cậu không đi tiếp à?"

Tôi lắc đầu, "Không, nghĩ lại rồi. Chúng ta cùng đi." Đề phòng giáo sư Snape thộp cổ tôi, tôi còn có cái khiên chắn.

Nott gật đầu, nhưng không hề mang ý tốt. Cậu ta chìa tay, mỉm cười bảo tôi, "Mời cậu đi trước. Nào, đi đi."

Tôi cũng mỉm cười, "Tôi không thể thật."

-"Vì? Chân cậu bị què sao? Đi xuống cầu thang cũng không thể?" Nott à một cái, rồi cười hô hố lên. "Cậu sợ ma à?"

Đúng, tôi sợ ma thiệt. Ma Snape.

-"Tôi sợ ma. Có thể đi với tôi không Theo?"

Nott cười khẩy.

-"Vậy ra chimpanzee cũng có thể sợ ma."

DOUMA TÊN NÀY LẮM MỒM VÃI!

Vào thời điểm này, tôi không kiềm được tháo dép bông dưới chân, đánh cậu ta một cái bép! Đánh xong một cái, thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác chính là phi thường thỏa mãn đó. Tôi lại vung dép, đánh thêm một cái nữa.

-"Tôi cảnh cáo cậu! Cậu từ nãy tới giờ bị phê thuốc à?! Nhất thiết phải đùa dai tới mức này à?! Chị đây đã hạ mình rồi! Cậu điên à?! Điên à?! Điên thật à?! Hả?!"

Nott kêu la oai oái một hồi, chân cũng vung vẩy loạn xạ lên. Một cái dép của cậu ta từ chân bay ra, trúng vô mặt tôi, báo hại tôi càng điên tiết hơn, lập tức hạ thêm một tràng dép quật nữa. Quật cho đã tay thì Nott cũng hết điên, nhưng sau đó chúng tôi không tìm thấy cái dép của cậu ta đâu.

-"....Đền dép cho tôi!" Nott nhằng nhì gào thét. "Trả dép đây! Cậu đúng là tên phá của! Cái dép đó tôi dùng 2 năm rồi đấy!"

Tôi có hơi...ờm, tội lỗi. Dù sao lỗi từ tôi mà cậu ta mất dép, thế là tôi tốt bụng như tiên, đưa dép của tôi cho Nott.

Sau đó sáng hôm sau, chiếc dép bị mất của Nott quay trở lại. Vị trí chính xác mà cái dép đã nằm cả tối qua chính xác là trong góc tường gần thư viện, sáng nay thì đã có người nhặt được.

Điểm tối quan trọng là gì? Quan trọng nhất là biểu tượng gia tộc Nott chèm bẹp trên cái đế dép.

Quý ngài Theodore Nott lại nổi tiếng rồi. ^^)/

Để giới thiệu sơ qua về bạn nhảy của ngài Nott nào ~ Hannah Abbott, nhà Hufflepuff, nhặt được cái dép. Công chúa Nott mặt dày ghê gớm đến xin lại cái dép bị rớt, Abbott cũng vui vẻ nhiệt tình hoàn trả đồ cho chủ, nhưng cô bạn thân Susan Bones xinh xắn đáng yêu của Abbott đâu có biết cái gì gọi là "ngây thơ".

Cơ hội được khiêu vũ với mỹ nam đến sát tay như vậy, Bones mà không nắm bắt tôi mới nghi ngờ.

Vở kịch cuối cùng, Cinderella và đôi giày thủy tinh, vậy là hoàn thành nhé. ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net