170.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tốn gần 1 tiếng hơn cho phần chuẩn bị của mình. Tuyệt thật, biết thế tôi nên trang điểm trước cho bản thân rồi hẵn lo cho hai người kia. Giờ thì Parvati và Hermione đều nhất loạt gõ cửa giục tôi, trong khi người chịu khổ vì hai người đó mới đây 60 phút chính là con nhỏ khốn khổ này.

Tôi đang bận tết tóc, đồng loạt nghe tiếng Hermione gõ cửa giục lần thứ 6.

-"Orange! Mình điên rồi đấy! Đi ra đây nhanh lên, bồ muốn để Harry chờ tới mức nào nữa?! Mình phải đến gặp anh Krum, còn bồ thì phải chuẩn bị cho vị trí khiêu vũ mở màn! Ý mình là, cả hai chúng ta! Nói chung là nhanh lên!"

Tôi thắt nốt cái bím cuối cùng, đánh son, và giờ thì sao? Bực mình ném son vào bồn rửa chứ sao nữa!

-"Đây đây! Thật là!"

Tôi tông cửa ra ngoài, "Bồ lắm chuyện quá, Hermione!"

-"Này!" Hermione sừng cộ quay ngoắt lại. "Mình đã hảo tâm ở lại chờ bồ, Parvati thậm chí còn đi trước r---- Wao...."

Tôi buồn bực soi gương. Chết tiệt thật, chạy vội ra nên tóc bị rối hết lên, và tôi thậm chí còn chẳng có thời gian tết lại nữa chứ. Dùng sáp để vuốt nó xuống thôi vậy.

Tôi cầm lọ sáp ở trên bàn lên, khó hiểu quay lại nhìn Hermione.

-"Sao không nói nốt? Bồ tính nói gì hả?" Tôi bôi một ít sáp lên tóc, chăm chú tạo kiểu. "À à, hiểu rồi, mình xinh quá hả?"

Hermione lần đầu chửi thề, "Bồ cmn xinh đẹp, Orange ơi..."

Tôi mỉm cười và quẳng lọ sáp lên giường, "Tốt, nếu bồ thấy thế thì Harry cũng sẽ thấy thế. Nhanh chân nào, không phải bồ nói muộn rồi hả?"

-"Chờ mình chút!

Hermione vội vàng vớ lấy đôi găng của cậu ấy ở trên giường, hấp tấp chạy ra cửa.

-"Đến đây!"

Và giờ là đến lúc xem phản ứng của lũ con trai.

Mỗi người một vẻ nhỉ? Hermione có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng chuyện tốt là Ron không có ở đây. Nếu hai người họ ở đây chắc sẽ có một màn cãi vã long trời nổ đất, Ron sẽ tức nổ mắt đom đóm vì Hermione quá trời xinh đẹp, nhưng không phải đi với cậu ấy mà là với anh Krum cho xem.

Có khá nhiều người đang tụ tập ở phòng sinh hoạt chung, phần lớn là các chàng trai, việc đợi bạn nhảy của mình là chuyện bình thường, thay vì làm cái trò để con gái đợi thì đó nên là việc của những quý ông. Tôi đi xuống cùng Hermione, và chẳng cần tới tận nơi đã thấy bóng lưng của Harry đang đứng dựa vào tường rồi.

Tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên, tôi nhảy hai bậc một lúc, quên cả việc mình đang xỏ giày cao gót, hào hứng chồm tới.

-"Harry~"

Harry giật mình, "Wa! Orange!" Cậu ấy vội vàng đỡ lấy tôi, rồi thở hắt một cái. "Đừng có chạy trên cầu thang. Cậu đang đi giày cao gót đấy."

Tôi bĩu môi, tỏ vẻ không vui rời khỏi người cậu ấy.

-"Lúc này thì nên nói gì nào Harry? Nói gì nhở?"

Harry khựng lại một thoáng.

Tôi cũng nhân cơ hội đánh giá cậu ấy một lượt. Được đó, lễ phục đôi với tôi mà, kiểu dáng cực kì không tồi. Nhưng mặt cậu ấy cũng là điểm nhấn nhé. Tôi vốn biết Harry đẹp trai, nhưng cậu ấy đúng là càng lớn càng có tư vị của thiếu niên trưởng thành. Mắt xanh đẹp chết đi được, cả đôi môi cũng ngọt ngào nữa. Sao giờ tôi nhìn cái gì trên người Harry cũng giống như được phủ kim sa lên thế nhở?

Toàn là ánh sáng thôi.

-"Đại ca, để tóc xù ra nào." Tôi vui vẻ kiễng chân, vò tóc Harry loạn lên. "Tớ thích tóc x---" Cậu ấy đột nhiên ôm cả mặt tôi, cúi người hôn tới rất đột ngột, mà, bất quá tôi cũng chẳng từ chối.

Kể cả mọi người có nói gì bên cạnh, tỉ như tiếng Hermione chặc lưỡi và kêu cậu ấy đi trước, hay tiếng Dean với Seamus trề môi đánh giá ở cạnh, cả tiếng Ron vừa tới than vãn về bộ lễ phục đàn bà của cậu ấy, tôi căn bản không quan tâm.

Harry Potter là đỉnh nhất! LÀ SỐ MỘT! LÀ HƠN MỌI THỨ!

Mẹ ơi tôi thích cậu ấy phát điên lên được....

-"Râu ria Merlin ơi..." Harry thì thầm bảo. "Cậu giết tớ luôn đi Orange. Cậu đẹp lắm luôn, cực kì đẹp."

-"Đẹp lắm hả?" Tôi cười cười. "Vậy hôn cái nữa đi đại ca."

Harry lần nữa ấn môi cậu ấy lên, ngọt ngào mút môi tôi một cái nhẹ. Tôi xoa xoa gáy Harry một chút, mặc dù có chút tiếc nuối khi phải tách ra, nhưng cũng phải giới hạn thôi.

-"Dừng lại được rồi đó. Chúng ta còn bữa tiệc nữa." Tôi có hơi càu nhàu một chút. "Trôi son của tớ rồi."

Harry hờn dỗi ở sau kéo kéo tay áo tôi, khi tôi quay lại, cậu ấy cúi người thì thầm:

-"Nè, đừng đi Dạ vũ cũng được. Tớ không có quan tâm Dạ vũ lắm đâu."

Tôi buồn cười huých tay cậu ấy, "Thôi đi."

Harry vẫn kiên trì bảo, ngón tay vân vê mãi ở cổ váy của tôi. Dáng vẻ cậu ấy làm như ủy khuất lắm, cả mặt đều cúi xuống, tôi có ảo giác trên đầu Harry mọc hai cái tai mèo kìa.

-"Thiệt mà."

Tôi xoa đầu Harry mấy cái, nhanh chóng quay sang mỉm cười với 3 người kia. Seamus, Dean và Ron.

-"Chào mấy bồ, chuẩn bị kĩ càng rồi chứ?"

Nhưng không có hồi đáp. Tôi đang kiên nhẫn chờ xem mấy người họ nói gì, song Harry đã tiến tới trước. Cậu ấy che thân qua người tôi, giọng có hơi bực bội nói, "Orange đang hỏi mấy bồ đó."

Dean chửi thề một tiếng.

-"Số cậu ăn gì mà hên quá vậy Harry? Merlin ơi Orange..." Cậu ấy sốt sắng nói. "Bồ đi lên trước Harry cái được không? Mình chẳng kịp thấy gì cả."

Seamus huýt sáo bảo:

-"Tên Harry chết tiệt, bạn gái đẹp như vậy mà chỉ biết giấu."

Harry hừ một cái, "Cũng không phải bạn gái của mấy bồ. Tự đi mà kiếm đi, đừng có thừa nước đục thả câu." Cậu ấy nhấn mạnh. "Bọn này đang rất tốt. Rất rất tốt."

Ron chợt la ầm lên, "Harry! Merlin mình không thể khiến mấy cái tua rua này biến được!"

Tôi nhìn lại chỗ Ron, và bộ lễ phục của Ron...Được rồi, tôi không phải có ý chê, nhưng mà nó đúng thật quá ư là kì cục. So với bộ của Harry hay là những người khác, bộ của Ron lại có màu nâu, kèm theo là mấy tua rua xanh đỏ tím vàng khá là, lạ mắt. Chắc là hàng giá rẻ 3 xu ngoài chợ chăng? Ôi Chúa ơi....

Tôi có hơi tội nghiệp Padma, nhưng rất nhanh lắc đầu. Không được, ý nghĩ xấu xa quá, tôi không thể nói ra được.

Harry rời sang chỗ Ron, "Ron, mình nói rồi. Bồ thật sự không thể khiến nó biến mất đâu. Yah! Để yên mình coi đi! Ron!"

Còn lại tôi đứng với Dean và Seamus.

Hai người này cũng bảnh bao đó chứ, tôi mỉm cười.

-"Neville không đi cùng mấy bồ à?"

-"À Neville, thằng nhóc đó." Dean gãi đầu. "Nó đi cùng Ginny Weasley, và hai đứa nó đã rời khỏi kí túc từ nửa tiếng trước rồi."

Tôi ồ một tiếng, vậy ra Neville đi với Ginny ha...

-"Vậy còn hai bồ? Bạn nhảy của---"

-"Bỏ qua chuyện đó đi Orange. Nói tới chuyện này đi." Seamus dí tới gần người tôi, khiến tôi theo quán tính lùi lại một bước. "Bồ đúng là khiến mình mở mang tầm mắt đó tiểu thư. Mình nghĩ bồ còn ăn đứt Fleur vào tối nay mất. Đẹp quá trời luôn."

Tôi ồ một cái, "Cảm ơn."

Dean tỏ ra tiếc hùi hụi, "Sao mình lại không tính tới chuyện mời bồ chứ? Thử nghĩ xem, mình mà đi với bồ thì tối nay chúng ta sẽ tỏa sáng cả hội trường."

-"....." Tôi ừ một tiếng. "Không đâu. Mình sẽ không đi với ai ngoài Harry hết."

-"Cứ để mình mơ tưởng đi mà đại nữ thần!"

-"....Ò."

Tôi chợt thấy Harry đang tiến lại, lập tức tách ra khỏi cuộc nói chuyện. Harry nắm tay tôi đi lướt qua hai người Seamus và Dean, và trước khi chúng tôi rời khỏi kí túc, Harry chợt à một cái.

Cậu ấy kiêu ngạo quay lại, ngạo nghễ cười:

-"Bạn gái tui nha."

-"!!!"

Tôi nhịn cười, nhanh chóng rời khỏi phạm vi Gryffindor.

Sau đó Harry muốn hôn tôi thêm mấy lần nữa, nhưng mà thời gian có hạn, tôi tuyệt đối không để cậu ấy dây dưa thêm. Mỗi lần Harry muốn nhắm vào môi là tôi ngoảnh mặt đi, cậu ấy cũng chỉ có thể giận dỗi hôn má tôi mấy cái, sau đó bực mình véo má tôi, lẩm bẩm than:

-"Cậu ác lắm."

Tôi nhún vai, "Đi nhanh đi ông tướng. Cơ mà..." Tôi kéo Harry lại, chỉnh lại cà vạt. "Học cách đeo cà vạt đi. Đàn ông con trai là phải biết những thường thức như vậy."

Harry cười cười bảo, "Cậu có thể thay tớ thắt cà vạt mà."

Tôi mỉm cười.

-"Đừng trông cậy tớ quá nhiều Harry. Tớ không toàn năng đến thế đâu." Tôi kết thúc nút thắt cuối cùng, vui vẻ bảo. "Đừng có trách tớ nếu sau Dạ vũ bữa nay chân cậu bị tàn phế nhé. Chắc hẳn đội Quidditch nhà chúng ta sẽ thương xót cho đôi chân dát vàng này của quý ngài Tầm thủ Potter đây."

-"Tớ có bao giờ trách cậu đâu, đại tiểu thư." Harry tỏ vẻ bất đắc dĩ lắm. "Nói một câu thì cậu sẽ dỗi mấy ngày liền, tớ đâu có dám chứ."

Có được cậu bạn trai như này cũng đáng thật.

Cô Mcgonagall đi ra, với một bộ váy ca-rô chéo màu. Cô ấy dường như không thể bỏ đội chiếc nón, thay vào đó, giáo sư cài một chiếc vòng hoa lên nón thay cho việc trang trí. Cổ kêu quán quân và các bạn nhảy đứng bên ngoài, và đúng lúc đó Fleur đi lướt qua mặt tôi.

Không ngoài dự đoán, chị ấy thật sự rất đẹp. Đúng y như dòng máu Tiên Nữ, rất rất lộng lẫy, tới nỗi anh chàng Roger Davies đi cạnh trông có vẻ lu mờ vì bạn nhảy quá xuất sắc của mình.

Harry không tỏ ra để ý lắm, cậu ấy đưa mắt dáo dác nhìn quanh, và nhanh chóng huých tay tôi:

-"Ron kìa."

Tôi nhìn theo hướng tay Harry, và mệt mỏi thở hắt, "Cậu ấy trông khá lạc quẻ. Thiệt là, Padma cũng trông không giống tình nguyện làm bạn nhảy của cậu ấy."

Không thể không nói sự thật là tôi thật sự vô cùng xin lỗi Ron. Nhưng thiệt đó, nếu cậu ấy muốn mời Hermione thì nên chủ động chút chứ? Ngay cả tôi cũng là Harry chủ động hỏi mà, đâu phải cứ để mặc đó thì tôi sẽ chịu đi với cậu ấy đâu.

Con gái luôn thích sự chắc chắn, không thể nào hời hợt.

Càng đáng nói hơn, đúng lúc đó, Hermione cùng anh Krum đi qua trước mặt Ron, nhẹ nhàng đứng vào chỗ đối diện với tôi và Harry.

-"Hermione." Tôi mỉm cười, vẫy tay với cậu ấy. Sau đó nhìn tới bên cạnh, tôi cũng nhẹ nhàng cúi đầu. "Anh Krum, chào buổi tối ạ."

Krum gật đầu với tôi, nét mặt hạnh phúc.

-"Chào buổi tối."

Hermione cười khúc khích khi cô ấy nhẹ nhàng đánh vô tay Krum một cái, "Đây là bạn thân của em. Cứ thoải mái đi mà anh Viktor."

Tôi cười gượng, và Harry thì thầm bảo tôi, "Bọn họ tiến triển nhanh nhỉ? Còn chưa tới một tuần nhưng đã gọi tên riêng của nhau..."

Tôi mệt mỏi xoa trán.

-"Có lẽ điều này phụ thuộc vào nhiều yếu tố...Nhưng mà, nhìn tình hình này thì chắc Hermione hoàn toàn chinh phục được anh Krum rồi đó."

Harry nhún vai, tỏ vẻ không muốn quan tâm nữa. Ngay lúc tôi đang sôi nổi nói về chuyện của Hermione ra sao, anh Diggory cùng chị Cho cuối cùng cũng tới. Họ đi lướt qua chúng tôi và đứng ở giữa tôi và cặp của Fleur trên đầu.

Nói thật, tôi chợt có chút hồi hộp.

-"Harry, cậu biết khiêu vũ không vậy?"

Harry gật đầu, "Biết."

Chuyện mới nha!

-"Sao tớ không biết nhỉ?" Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy. "Cậu đúng là toàn đem lại bất ngờ đó đại ca. Cậu học lúc nào vậy?"

Harry nheo mắt, "Từ lúc cấp 1, có người nào đó một hai đòi gia nhập club khiêu vũ của trường, được nửa chừng thì bỏ. Tớ phải đi thay."

Tôi chẳng muốn đề cập tới cái quá khứ huy hoàng đó làm gì nữa.

-"Này! Tớ đánh cậu giờ!"

-"Sự thật là thế mà. Quan trọng là cậu nè." Harry cười cười. "Đừng có làm chân tớ bị què luôn đấy nhé."

Tôi thề, tôi sẽ cố hết sức.

Chúng tôi dùng bữa trước khi khiêu vũ, nhưng đó giống như một trận chiến so bì nhan sắc cùng độ thu hút hơn là ăn.

Chắc có mỗi mình tôi là tận hưởng thức ăn nhỉ?

Harry bảo cậu ấy khá ngạc nhiên khi Viktor Krum đang hào hứng nói chuyện với Hermione, chính là kiểu cực kì hăng say. Tôi chớp mắt và gật đầu cho qua chuyện, mặc dù tôi không quá ngạc nhiên lắm. Mặc dù tôi không hay cùng Krum nói chuyện, nhưng cũng đã từng giao tiếp hai ba câu xã giao. Nói chung toàn liên quan tới Hermione thôi, nên tôi nghĩ Krum hẳn là người chỉ giao tiếp với những ai anh ấy hứng thú.

Fleur trái ngược hẳn với cặp Krum - Hermione. Bạn nhảy của Fleur là Roger Davies, và anh ấy quá chú tâm tới việc ngắm nghía Fleur hơn là việc dùng bữa nữa. Chị Fleur vẫn đang lải nhải một đống về việc Beauxbatons tuyệt vời ra sao, và Hogwarts hèn kém thế nào so với ngôi trường tuyệt vời bên Pháp của chị.

Tôi, người ngồi cạnh và ngay sát, cảm thấy thật khó xử.

Chị ấy không thể nói xấu ngôi trường của một người đang cặp với chị ấy chứ?

Tôi không nghĩ Fleur sẽ cay cú tới thế chỉ vì Nott từ chối nhảy cùng chỉ. But yeah, tâm lí con người mà. Tôi nhún vai và thản nhiên tiếp nhận phần thịt đã được cắt sẵn từ chỗ Harry.

Moody - mắt - điên đã tìm tới và bắt chuyện với chúng tôi hai câu, và rời đi ngay sau khi nốc thêm một ngụm nước bí rợ khác.

Sau bữa ăn là khiêu vũ.

Tôi căng thẳng thiệt nè. Tôi bám lấy tay Harry, cảm nhận được cậu ấy lén lút vuốt sau lưng để cổ vũ tôi. Được rồi, chắc cũng không tệ tới thế đâu ha. Tôi chỉ cần nhắm mắt nhắm mũi và nhảy phát cho xong thôi, giống như hôm Lễ ra mắt í.

Chợt tôi thấy ở trên bàn giám khảo, Andrew chễm chệ ngồi đó, với một cái nhếch mép khinh khỉnh cùng cái vẫy tay đúng chuẩn một tên gian trá hạng nhất.

Tôi chợt thấy hết muốn sợ luôn.

-"Harry, nhìn kìa." Tôi chép chép miệng. "Andrew ngồi ở chỗ bàn giám khảo..."

Harry búng trán tôi một cái:

-"Giờ này cậu còn chú tâm đến cái khác được hả?"

Tôi bĩu môi, "Nhìn thấy ảnh làm tớ bớt căng thẳng hơn."

Harry xì một tiếng, "Vậy đừng có dẫm lên chân tớ đó nha."

Được rồi....

Tôi hít một hơi, thả lỏng người, cuối cùng cũng tìm được nhịp điệu. Bước chân thanh thoát hơn, tôi đã cố để không dẫm lên chân Harry, nhưng đôi khi cũng sẽ có sai sót chứ. Đi giày cao gót thiệt khó, may là trước đó tôi cũng đã từng học làm quen rồi.

4 quán quân sẽ phải nhảy mở màn ở giữa tâm điểm của đại Sảnh, chưa lúc nào tôi thấy Đại Sảnh mà mọi khi thân quen với tôi lại trở nên hồi hộp như lúc này cả. Hermione đứng gần đó có nhỏ giọng động viên mấy câu, ôi tại sao cậu ấy, đường đường là người nhảy cùng anh Krum mà chẳng thấy lo lắng gì, trong khi tôi lo tới quặn cả ruột thế nhở?

Tôi có chút căng thẳng, cảm giác bản thân là tâm điểm chú ý thật sự hơi hồi hộp xíu. Rồi tôi nghe tiếng Harry thì thầm ở phía trên:

-"Orange, nhìn tớ này. Đừng nhìn xuống chân nữa."

Và ừ, tôi nhìn cậu ấy.

Đôi mắt xanh đó, nét dịu dàng không che giấu, cả cái kiểu mỉm cười cực ôn nhu kia nữa....

Tiếng nhạc dần vang lên từ một góc.

Harry mỉm cười, khi đó tôi thấy đôi mắt cậu còn sáng rực hơn bao giờ.

....Harry nên biết ơn cô Lily đi, vì đôi mắt tuyệt đẹp mà cô ấy truyền sang cho cậu.

-"Quý cô Adler, sẽ là một vinh dự to lớn cho tên thám tử vô năng này nếu được nhảy với cô."

Tôi buồn cười muốn chết, "Holmes không phải là tên thám tử vô năng."

-"Tớ tin rằng kể cả là một Sherlock Holmes tài năng đầy mình cũng sẽ có lúc ngớ ngẩn." Harry nhẹ nhàng cúi người, hôn lên mu tay tôi. Tôi chợt thấy hối hận quá, sao ban nãy tôi không bôi dưỡng tay chứ?

-"Adler đâu phải người ông ấy yêu đâu."

-"Sẽ yêu, nếu câu chuyện được tiếp tục. Đâu có ai nói rằng sau khi rời khỏi xứ Bohemia, Holmes và Irene không trao đổi thư từ nữa đâu." Harry mỉm cười. "Đáng tiếc rằng cốt truyện không nhắc tới chi tiết đó, nên tớ sẽ viết tiếp nó nhé."

Tôi cầm tay Harry.

-"Lúc này cậu nên gọi tớ là Juliet Capulet hơn là Irene Adler đó."

-"À, về chuyện đó." Harry bảo. "Cậu đâu có thích Juliet và Romeo đâu nhỉ?"

Trí óc tôi mơ màng trôi về một miền kí ức trước kia.

Juliet và Romeo là một tình yêu bi kịch và không có hồi kết, nó đem tới lợi ích cho những người xung quanh hai nhân vật, nhưng bản thân hai nhân vật chính lại không có kết quả. Và tôi thì không đời nào thích những motip như vậy, bởi tôi theo chủ nghĩa cá nhân, tôi đặt bản thân mình lên trên mọi người khác.

Để nói tới chủ đề này thì vô cùng muôn hình vạn trạng. Tỉ như, có rất nhiều mẫu hình phụ nữ trên thế giới. Độc lập hoặc dựa dẫm, xinh đẹp hoặc xấu xí, tài năng hoặc vô dụng. Và bất kể là ai, mỗi người họ đều có mơ ước về bạch mã hoàng tử của đời mình. Nhưng không phải tất cả.

Hồi còn cấp 1 cô giáo chủ nhiệm của tôi là một người tài giỏi, cô xinh đẹp và thông minh, cũng không thiếu tiền, nhưng khi đã quá 30 tuổi mà vẫn chưa có ý định lập gia đình, tôi nghe rất nhiều người bảo cô đã thất bại trong vai trò của một người phụ nữ. Điều này nghe qua thì khá là không thích đáng, nhưng đó chính là cuộc sống thực tế.

Trong suốt quá trình học tập từ khi còn là một cô bé tiểu học tới giờ, có rất nhiều thứ tôi có thể hiểu qua, về cả người lớn lẫn trẻ con. Một cô bé sẽ mơ về cung điện và hoàng tử, một thiếu nữ sẽ mơ về nam thần đẹp trai giàu có Leonardo DiCaprio, và một người phụ nữ sẽ nghĩ tới một người đàn ông không phân giàu nghèo, chỉ cần yêu mình.

Điều kết luận chính là, bất kể những người phụ nữ đó có thành công bao nhiêu, mọi thứ sẽ chỉ vẹn toàn khi họ đặt dấu chấm cho cuộc đời bằng cụm từ "hôn nhân" và "gia đình".

Vậy nên thay cho một Juliet Capulet bị gia đình ép buộc gả cho bá tước Paris, Irene Adler là một người phụ nữ xinh đẹp và sắc sảo, thành công lừa được ngay cả một thám tử hạng nhất Anh Quốc. Dĩ nhiên không phải ai cũng thích Irene như cái cách họ thích Juliet, nhưng chẳng sao, bởi tôi không để tâm tới cái nhìn của họ.

Tôi thích Harry, vô cùng thích, và tình cảm đó hoàn toàn là sự thật. Chỉ là, cậu ấy quan trọng, nhưng cậu ấy không phải là hạng nhất.

Tôi biết bản thân ích kỉ và nhỏ mọn, tôi rất rõ điều đó. Nhưng tôi đã học được bài học rồi, khi tôi thích một cái gì đó quá nhiều, đến một ngày khi thứ đó biến mất, tôi sẽ suy sụp với mức tuyệt vọng, và rất khó để có thể vực dậy sau cú sốc đó. Vậy nên, thứ duy nhất tôi có thể yêu chính là bản thân tôi.

Tôi là người theo chủ nghĩa cá nhân. Tôi có ngông cuồng, có kiêu ngạo, và tôi tự hào về điều đó.

Irene Adler sắc sảo và xinh đẹp, vượt xa Juliet Capulet.

Tôi bật cười, theo nhịp của bài valse xoay người một cái, nhìn dòng người hai bên bắt đầu đổ ra sàn.

-"Nè Harry, cậu biết vì sao tớ không thích Juliet không?"

Harry nhướn mày, "Không rõ, cậu chỉ bảo không thích thôi mà. Ừm..." Cậu ấy chớp mắt. "Bởi vì Juliet không xinh bằng Irene hả?"

-"Gần đúng đó."

Tôi mỉm cười, kiễng chân nói thầm vào tai Harry.

-"Bởi vì là, so với Romeo, Sherlock đẹp trai hơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net