172.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thức tới tầm 1 giờ sáng để canh Hermione, sau đó nửa tiếng Parvati mới lê lết trở về.

Ờm....

Tôi chợt hiểu cảm giác của Nott cái lần cậu ta vác tôi về sau một chầu bia rượu ghê.

-"Parvati, làm ơn Chúa ơi! Đừng có nhảy trên bàn nữa!" Tôi vội vàng ở dưới ôm chặt cô ấy, nhưng kĩ thuật nhảy của Parvati quá tốt, lực nhảy quá mạnh, báo hại tôi xơi một cú đau điếng tới chảy cả máu mũi.

Bực mình hết sức.

Tôi xông tới giật đũa phép trên bàn, phóng một bùa Mê ngủ. Chấm hết!

Parvati say bí tỉ ôm chặt tôi, còn tôi thì hết cả sức để kéo được cô ấy lên giường. Giường tôi vốn dĩ nằm dưới Parvati, nhưng hôm nay cậu ấy say, tôi sẽ nhường chỗ cho. Ném được Parvati lên giường xong, tôi uể oải hết sức bám cầu thang trèo lên giường phía trên.

Sau đó, thật sự khó hiểu ghê, rõ ràng đã dính bùa Mê ngủ rồi mà Parvati vẫn nhỏm người dậy được.

Tôi đứng ở lưng chừng cầu thang, khó hiểu nhìn cô ấy.

-"Parvati?"

Parvati ngu ngơ cười với tôi. Đó là chuyện của một giây trước.

Giây tiếp theo, cô nàng cúi gập người, nôn thốc nôn tháo.

Tôi la hét bài hãi.

-"AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!! DỪNG NGAY! KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!"

Giờ thì Hermione và Parvati lăn ra ngủ, còn tôi thì ở đây đối diện với bãi nôn sặc mùi bia bơ của cô nàng Parvati Patil.

Khốn nạn thật....

Tôi khóc và khóc, cực kì khóc, vô cùng muốn khóc.

Đợi tôi phóng một bùa Dọn dẹp xong thì cũng hết cả buồn ngủ. Tôi thực sự đã dành 5 phút liền để ngồi một mình trong bóng tối và tự ngẫm về nhân sinh một lúc, cho tới khi mắt ráo hoảnh luôn. Cả người tôi hiện giờ vẫn mặc lễ phục, và lễ phục đều có mùi bia, tôi phải thay quần áo cái đã.

Thật sự không ngủ được rồi.

Đi dạo thôi. Giờ này tiệc tùng chắc chưa tan đâu. Tôi mặc pyjamas khoác thêm áo chùng đồng phục, xỏ dép bông đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa ra vào đụng phải Neville, mặt cậu ấy chỉ hơi đỏ mà thôi, nhưng mà nhìn cả người Neville đều hạnh phúc, nên tôi cũng không hỏi gì nhiều về chuyện vì sao cậu ấy mời được Ginny.

-"Harry đã về trước rồi sao?"

Tôi chớp mắt, "Cả Ron nữa. Giờ bồ mới về ha Neville." Tôi mỉm cười. "Bồ có thể vào đó và cười nhạo hai người họ rồi đấy."

Neville hứng thú hừng hực xông thẳng vào kí túc nam. Còn tôi thì thấy rất buồn cười, chắc Harry sẽ không để tâm đâu, nhưng Ron sẽ tức chết đây cho xem.

Tôi rời khỏi kí túc hít chút không khí, rồi lững thững đi xung quanh trường. Ở đại sảnh vẫn chưa tan tiệc, không khí vẫn hăng và không giảm bớt nữa. Tôi thấy Fred và George đang hăng say nhảy hip hop ở giữa sảnh với nhau, trong khi ở một phía có mấy cặp hôn nhau thắm thiết. Lúc đó Pansy Parkinson lơ mơ đi ra ngoài, cô ấy mặc bộ lễ phục đỏ rượu, đụng mặt với tôi.

-"Orange." Pansy ngọt ngào gọi. "Sao lại ở đây vậy? Đi vào trong với mình, nhanh lên."

Tôi? Với bộ đồ ngủ? Đi vào trong?

Điên à?

-"Mình không vào đâu Pansy. Cậu không đi cùng Draco à?"

-"Draco đi lấy đồ uống rồi." Pansy đỏ mặt. "Cậu gặp Theo chưa?"

-"Cả tối chưa gặp, có chuyện gì với cậu ta hả?" Tôi cố nén cười trong bụng. "Quý cô Susan Bones, bạn nhảy của cậu ta đâu rồi?"

Pansy cười khúc khích, "Susan Bones đã cố hôn Theo ngay giữa buổi tiệc và bị cậu ấy thẳng thừng đẩy ra. Rồi Bones bực mình phát điên lên, cô nàng tát Theo một cái xong xách váy chạy khỏi buổi tiệc rồi."

Vl....

Tôi đảo mắt, "Thế Nott đâu?"

-"Cậu ấy đến chào anh họ của mình và biến mất hút ngay sau đó." Pansy hừm nhẹ một tiếng. "Mặc dù bọn mình biết Theo luôn không hứng thú với tiệc tùng, mình không ngờ cậu ấy lại trốn nhanh vậy thôi."

Cô ấy mệt nhọc nhún vai, "Ban nãy Susan Bones đã trở lại và tìm mình để hỏi Theo đâu. Mình còn chẳng biết nữa là."

Anh họ? À, Andrew hả?

Tôi quên béng mất việc phải đến tiễn anh ấy, để sáng mai gọi cho anh ấy sau vậy.

-"Được rồi Pansy, Draco gọi cậu kìa." Tôi nhìn về phía sau Pansy, thấy Draco đang cầm hai ly nước tiến lại chỗ bọn tôi. "Mình nên đi thì hơn. Chúc cậu vui vẻ nhé."

-"Ơ..." Pansy phụng phịu giở bài làm nũng, nắm tay tôi lắc qua lắc lại. "Ở lại nói chuyện chút đi mà..."

Tôi mỉm cười, "Cậu chắc là muốn có người phá hỏng thời gian giữa cậu với Draco không?"

-"...." Pansy lập tức đẩy lưng tôi. "Đi nhanh đi. Bye nha."

Tạm biệt Pansy xong, tôi lơ mơ thế nào lại đi tới tháp Thiên Văn.

Trước kia Nott từng nói cho tôi về chỗ bí mật của cậu ta, tôi cũng hay tới đây. Ở sau bảng dạy học có một cầu thang xoắn đi lên, dẫn tới mái vòm hướng ra ngoài trời của tháp. Hiện giờ tôi cần yên tĩnh một chút, vả lại...

Tôi nhịn một bụng muốn cười, nhìn cái người đang ngồi ở lưng chừng chỗ phần mái vòm cong xuống.

Ai cũng biết cậu ta rất đẹp trai nhỉ? Mặc lễ phục còn đẹp hơn nhiều. Vì cậu ta ngồi quay lưng với tôi, tất cả những gì tôi thấy chỉ là phần tóc không được chải chuốt đàng hoàng. Nhưng tóc Nott màu bạc trắng, so với bộ lễ phục cậu ta mặc hôm nay thì đúng là rất nổi.

Tôi gọi một tiếng.

-"Nott."

Theodore Nott rùng mình một cái trước khi quay lại.

-"Orange?"

Tôi có hơi giật mình nhìn bàn tay cậu ta.

Cái thứ mà Nott đang cầm trên tay...

-"....Cậu đang....hút thuốc đấy à?"

Nott chớp mắt, kể cả điếu thuốc đang cháy trên tay cậu ta cũng hiện rõ ra. Tôi đã nhìn chằm chằm vào tay Nott trong một lúc, bởi lẽ sự việc quá bất ngờ.

Cậu ta nhanh chóng mỉm cười, thậm chí còn không thèm quan tâm chuyện bản thân đang hút thuốc và bị bắt gặp nữa chứ.

-"Lên đây đi. Cậu cứ đứng đó sẽ ngã đấy."

Tôi chậm chạp bước nốt bậc thang cuối, nhưng vẫn không rời mắt khỏi cây thuốc lá Nott đang cầm được. Cậu ta ra hiệu tôi tới gần, tôi cũng đi tới, và kể cả sau khi tôi đã ngồi xuống cạnh Nott rồi, tôi vẫn không thể thôi ngạc nhiên.

-"Cậu đang hút thuốc...." Tôi không biết, có thể giọng tôi đang hơi đanh lại. "Bất ngờ thật đó."

Nott ậm ừ một tiếng.

-"Ừ, tôi hút thuốc đó." Và cậu ta mỉm cười. "Bí mật nhé. Không ai biết đâu."

-"Không không, cậu không thể nói vậy được." Tôi nheo mắt. "Cậu đang hút thuốc đó Nott. Cậu đang phạm pháp."

-"Tôi cũng không phải chưa từng làm việc gì phạm pháp." Rồi cậu ta dụi đầu thuốc xuống mái vòm, vò nát nó. "Yên tâm, tôi không nghiện đâu. Chỉ là để giải tỏa thôi."

Tôi thật sự không tin. Tin thế quái nào được khi mà cả một bao thuốc đang để ngay cạnh tay cậu ta chứ?

-"Cậu hút từ khi nào vậy?"

-"....Tôi không rõ." Nott chớp mắt. "Có thể là sau khi tôi 10 tuổi?"

10 tuổi? 10 tuổi á? Tôi nghe nhầm à?

10 tuổi, tôi vẫn còn đang ngồi trên ghế trường tiểu học cãi tay đôi với giáo viên, còn cậu ta thì hút thuốc á?

-"Cậu điên rồi...." Nhưng tôi chẳng nghĩ tới chuyện ngăn cản Nott đâu. Tôi chỉ thấy cậu ta thật sự đang hút thuốc, cái việc mà trong tưởng tượng của tôi chỉ có mấy thằng cha đầu đường xó chợ mới làm. Một cái việc mà chẳng bao giờ xuất hiện trong mấy cậu quý tử nhà giàu, như Theodore Nott đây. Một việc hoàn toàn...

...Hoàn toàn phạm pháp.

Nott bật cười, "Cậu đừng có căng thẳng như thế. Làm sao? Cậu định tố cáo tôi với giáo sư hả?"

Tôi lắc đầu.

-"Không....Nhưng là, đừng để...ai khác thấy...."

-"À yên tâm." Nott mỉm cười. "Chỉ là trùng hợp thôi. Trước giờ chưa ai thấy tôi hút cả, cậu là người đầu tiên. Nên là, đại tiểu thư ạ." Cậu ta xoa đầu tôi, nhẹ giọng thì thầm. "Chỉ cần cậu không nói, sẽ không ai biết đâu."

Tôi im lặng, và Nott lại rút thêm một điếu mới từ bao thuốc ra.

-"Vậy, Potter đâu rồi, sao để cậu đi một mình như vậy?"

Tôi thu gọn chân lại và quàng tay ôm lấy hai đầu gối mình.

-"Tôi bị đau chân nên bọn tôi đã rời bữa tiệc sớm. Cậu thì sao? Quý cô Susan Bones đâu rồi?"

-"Đá rồi." Nott rít một hơi. "Cô ta phiền chết đi được. Cô ta cứ nhất nhất chu môi đòi hôn tôi, tôi đã từ chối lịch sự nhất có thể, và khi cô ta không năn nỉ được nữa, cô ta tức giận chửi tôi một trận rồi phát điên lên bỏ đi với người khác. Nếu không phải cô ta cầm cái dép của tôi, đừng có mơ cả đời tôi sẽ dính tới loại người phiền nhiễu ngu ngốc như vậy."

Tôi cười cười bảo, "Một cái dép thôi, cậu bỏ cũng được mà."

Nott nhún vai, "Tôi không bỏ được, đó mới là vấn đề." Cậu ta nhắm mắt. "Tôi không thể buông bỏ những thứ vốn thuộc về tôi lại rơi vào tay người khác được."

Ý gì vậy?

Tôi đã nghĩ vậy, nhưng tôi không nói ra. Cả tâm trí tôi lúc đó đều chỉ tập trung vào điếu thuốc kia.

Tôi không hiểu vì sao, có thể là do từ trước tới giờ cậu ta luôn mang một bộ dáng ngoan ngoãn nghiêm túc, và những việc như hút thuốc...

Tôi chỉ là, không thể tưởng tượng Nott sẽ dính vào...

....Hút thuốc có hương vị thế nào nhỉ?

Nott bật cười sặc sụa.

-"Cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào bao thuốc lá đó. Sao? Muốn thử à?"

Tôi có chút tò mò, "Thử? Cậu cho tôi thử à?"

Tôi đã đưa tay ra và chạm vào một đầu điếu, nhưng Nott đã giật lại. Nụ cười của cậu ta rất sáng, mái tóc vốn đã là màu bạc còn tỏa sáng hơn nữa. Nhưng cậu ta quay lưng lại với trăng, nên một phần nào đó của bóng tối của phủ lên nửa người trước của Nott.

-"Không thể, Orange. Cậu không được dính tới những thứ này, hiểu chưa?" Nott nghiêng đầu. "Tuyệt đối, kể cả khi sau này cậu có tuyệt vọng tới đâu, không được dính vào chúng."

-"Nhưng...." Tôi bàng hoàng nói. "Cậu đang hút mà..."

-"Nó là một sự giải thoát." Nott rít một hơi dài, từ miệng cậu ta đều có khói trắng. "Nhưng tôi có giới hạn của bản thân. Tôi không hút quá nhiều đâu, thật đó. Thậm chí có những tháng tôi không đụng tới chúng. Chỉ khi nào tôi quá mức mệt mỏi thì tôi mới dùng thôi."

-".....Điều gì vậy?"

-"Điều gì?" Nott hửm một tiếng sau khi cậu ta nhả thêm một hơi nữa.

Động tác thuần thục quá ha. Giờ tôi tin cậu ta thật sự dùng mấy thứ gây nghiện này từ năm 10 tuổi rồi đó.

-"Điều gì khiến cậu mệt mỏi tới mức...." Tôi nhìn bao thuốc lá trong tay Nott. "Dùng mấy thứ này...?"

-"....."

Nott dụi điếu thuốc xuống, vung tay quẳng nó xuống dưới.

-"Không gì cả. Tôi mệt mỏi vì phải sống." Cậu ta xoa phần cánh tay. "Nó chỉ là từ khi, mẹ tôi mất, và tôi không thể kiểm soát được bản thân vào một vài thời điểm."

-"..." Tôi nuốt nước bọt. "Mẹ cậu...mất...?"

-"Khi tôi 10 tuổi, ừ, bà ấy đã mất. Nhưng không phải bởi vì ám sát gì đâu, cậu đừng có làm gương mặt nghiêm trọng như vậy." Cậu ta bảo. "Nó là một căn bệnh kéo dài, vì sự lao lực của bà ấy và nhiều chuyện khác. Bà ấy đã phải gồng gánh cả gia tộc trong nhiều năm, bởi ông già chết tiệt nhà tôi chỉ biết mù quáng chạy theo chân Chúa tể. Nó giống một sợi dây kéo căng, và nó đứt khi tôi lên 10. Thế thôi."

Vậy, mẹ cậu ta đã mất 1 năm trước khi cậu ta nhập học.

Nott đã cố cười để mọi thứ bớt nặng nề hơn, nhưng tôi chẳng thấy vui gì cả. Đây là chuyện sống chết, chỉ những ai từng suýt chết hoặc đã chết mới có thể hiểu mạng sống quý thế nào.

-"Rồi cậu hút thuốc vì nhớ mẹ sao?"

-"....Có thể lắm." Nott xoa xoa tay. "Tôi yêu mẹ mình. Bà ấy đã từng là người duy nhất nói chuyện với tôi trong nhà. Ông già kia thì không đời nào nhìn tới tôi, còn những người hầu thì quá sợ để có thể giao tiếp bình thường."

Cậu ta chép miệng, "Ít nhất thì, bà ấy giúp tôi biết rằng tôi chưa mất khả năng nói như một con người bình thường."

Vậy đó là một cú sốc lớn với cậu ấy.

Tôi cắn môi, tôi đã luôn nghĩ tôi đã bất hạnh lắm rồi, không nghĩ tới một Theodore Nott tài năng đầy mình lại có thể có một quá khứ đau khổ như thế.

-"Mẹ cậu...hẳn là người tốt lắm...."

Nott mỉm cười, "Vậy sao? Cảm ơn."

-"Tôi..." Tôi ấp úng liếm môi một chút. "Có thể hỏi, một chuyện không?"

Nott nhướn mày, "Tự nhiên."

-"Cái đó, mẹ cậu mất..." Tôi nuốt nước bọt. "Hôm nào vậy?"

Nott nói, "Mùng 1 tháng 10."

Tôi nhớ cái ngày này. Ôi Chúa ơi...

Sinh nhật cậu ta...

-"Thật xin lỗi." Nott bật cười. "Tôi không tính làm cậu khóc đâu. Thôi nào Orange."

Tôi chỉ là, chợt không kiềm nổi, tôi thật sự không hiểu nữa. Bởi vì, chắc là do đột nhiên nghe Nott nói chuyện. Giọng cậu ta hay quá, và cậu ta kể câu chuyện này. Tôi bảo, đây không phải là chuyện về vấn đề sống còn sao? Tại sao cậu ta vẫn có thể dùng cái giọng thản nhiên này để kể chuyện vậy?

Cậu điên rồi sao?

-"Tôi rất....chia buồn với cậu...." Tôi hít một hơi. "Rất chia buồn."

-".....Cậu muốn biết một chuyện nữa không? Thực ra tôi không hút thuốc vì nhớ mẹ." Nott lắc bao thuốc trong tay. "Có lần tôi từng bảo là Crucio không đau đến thế. Cậu nhớ không?"

Tôi nhớ mang máng, thực ra tôi không nhớ rõ, nhưng là có trong kí ức. Đúng thật, cậu ta từng bảo vậy.

Tôi gật đầu.

Và Nott nói, "Mẹ tôi đã dùng bùa Tra Tấn lên người tôi khi bà ấy còn sống. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây." Cậu ta thở một hơi. "Tôi đã luôn sống trong sợ hãi. Tôi đã luôn như thế."

Nott chỉnh lại tư thế ngồi. Cậu ta cử động chân một chút, tìm một vị trí thoải mái hơn và hướng ánh mắt ra xa. Cậu ấy nói mà không nhìn tôi.

-"Khi mẹ qua đời, những bùa chú đó.... để lại chút di chấn. Tôi có vài vết sẹo trên người, và chúng sẽ luôn nhức nhối khi tới giờ đi ngủ, mọi thứ đều khiến tôi muốn phát bệnh và gặp ác mộng."

Cậu ta thở một hơi, "Giờ nghĩ lại, tôi nghĩ đó là lúc tôi quá tuyệt vọng. Tôi đã kiệt sức, thậm chí vài lần tôi cố tự tử, nhưng tất cả đều không thành."

-".....Và...." Tôi lẩm bẩm. "Cậu hút thuốc...."

-"Đại loại thế." Nott nhún vai. "Sau một thời gian tôi tự mình chống chọi thì có ai đó đã bảo tôi nên thử hút thuốc. Tôi không nhớ đó là ai, bác sĩ tâm lí? Tôi chẳng nhớ, nhưng người đó đã giúp tôi." Cậu ta tung bao thuốc lá trên tay, thờ ơ nói. "Thuốc là một cách để giải thoát. Nó giúp tôi quên đi thực tại một lúc, và sau khi tỉnh lại tôi sẽ khá hơn."

-"....Mẹ cậu ếm...Crucio lên người cậu...?" Tôi nghĩ tôi đã hơi to tiếng, nhưng thật khó để kiểm soát. "Có...Có ai biết không?! Ba cậu?! Ông ấy, ông ấy sẽ không vô tâm tới nỗi để mẹ cậu...ếm Tra Tấn....lên cậu chứ...?"

Tôi nhìn đôi mắt đang híp lại của Nott, dường như chợt hiểu ra.

-"....À..."

Nott nói, "Ông ta không biết. Tôi không nói, và những người hầu cũng không. Ông ta không thể biết." Cậu ta mỉm cười. "Tôi thật sự yêu mẹ mình lắm, Orange ạ. Ít nhất khi bà ấy tỉnh táo, bà ấy vẫn là một người mẹ đúng nghĩa."

-"Kể cả là thế, Theo...." Tôi hít một hơi. Nghĩ xem, nếu trước kia Petunia đánh tôi, không đời nào tôi chịu để yên cả. Tôi sẽ gào thét, và sẽ khóc, tôi sẽ làm mọi thứ để trả thù bà ấy. Tôi sẽ như thế đó. "Cậu không đáng phải chịu những thứ như vậy..."

-"Không Orange. Không. Điều đó không quan trọng...."

Nott cười buồn khi cậu ta đồng thời lắc đầu.

-"Nó chỉ là... Bà ấy là mẹ tôi. Bà đã sinh ra tôi. Mọi thứ của tôi đều là từ bà ấy cho. Mái tóc, giọng nói, thậm chí đến từng cái móng tay hay từng mẩu thịt một, đều là từ bà ấy. Bà ấy là người duy nhất có quyền đánh tôi...." Cậu ta nhắm mắt. "Nó chỉ là một bùa chú nhỏ. Tôi cũng đã học được cách chịu đựng nó. Mẹ đã phải hy sinh nhiều thứ cho tôi, vậy vì sao bà không thể đánh tôi vài cái vì bà đang mệt mỏi chứ?"

Tôi chỉ không hiểu vì sao những chuyện này lại xảy ra với cậu ấy.

Cậu ấy cùng tuổi với tôi, và những gì cậu ấy phải trải qua không thể nào tưởng tượng được.

-"....Tôi cũng đã nghe về chuyện của cậu với mẹ nuôi." Theodore chợt nói. "Andrew đã kể cho tôi. Nhưng tôi đã luôn tránh để nói với cậu chuyện này."

-"Không sao đâu." Tôi thở hắt. "Mọi chuyện đều qua rồi."

-"Cậu không thật sự ghét bà ấy chứ? Cái người họ Dursley đó."

-"....."

Theodore mỉm cười, "Đừng quá đặt nặng. Dù gì hai người cũng đã sống cùng nhau 13 năm trước khi xảy ra chuyện mà. Tôi nghe Andrew bảo, cậu nghĩ rằng bà ấy chỉ chăm sóc cậu vì nghĩa vụ và mang ơn. Nhưng Orange à." Cậu ta lắc đầu. "Nếu không có tình cảm, thì 13 năm là quá nhiều. Rất nhiều đó."

Tôi nhìn cậu ta, "....Nhiều à?"

-"Bà ấy có thể vứt cậu cho một cái viện trẻ mồ côi nào đó, rồi quyên góp tiền vô. Như vậy là đủ nghĩa vụ rồi. Nhưng bà ấy đâu có làm thế. Bà ấy đã tự tay nuôi nấng cậu từ khi còn nhỏ tới năm cậu 13." Theodore hít một hơi. "Tôi chỉ nghĩ, bà ấy đối xử với cậu không quá tệ. Không đến nỗi để đến mức này, đúng chứ?"

Tôi lập tức gọi.

-"Theo...."

Theodore ừ một tiếng, "Sao?"

-"Cậu...." Tôi mếu máo nói. "Cậu không...hận mẹ cậu chứ?"

Tất cả những gì tôi nhớ sau đó là nụ cười của Theodore.

Cậu ấy nhìn lên trời, và dần dịch chuyển xuống đối mặt với tôi. Nét mặt cậu ấy thật dịu dàng, đôi mắt dường như tỏa sáng. Và giọng nói cậu ấy nhẹ nhàng truyền tới.

-"Không hề. Tôi yêu mẹ lắm, tới tận bây giờ." Theodore Nott mỉm cười. "Tôi ước bà ấy sống lại, kể cả khi bà muốn ếm tôi thêm một bùa Imperio nữa. Chẳng sao cả. Chỉ cần bà ấy sống lại thôi."

Tôi nghĩ tôi đã nhớ tới Petunia trong thoáng chốc.

Petunia, đã luôn chiều theo tôi. Bà ấy không phải một người mẹ tốt nhất, nhưng cũng không phải tệ. Bà ấy có thể sẽ vô tâm vài lúc, nhưng lúc tôi bị sốt nằm trong viện, vào lúc tôi phải đi tiêm kháng thể dại chó chẳng hạn, bà ấy cũng đâu phải không đến. Và ừ, những gì tôi muốn đều được đáp ứng cả.

Tôi có quần áo đẹp và đồ ăn ngon, được đi học, và thậm chí là khi tôi đòi Vernon một căn phòng cho Harry thay cho cái gác xép bé tí dưới chân cầu thang. Họ đều đáp ứng mà.

Họ không phải tốt nhất, nhưng cũng không phải tệ nhất.

-"Đi xuống thôi Orange. Trời lạnh hơn rồi đấy, và cậu thì mặc mỏng manh quá." Theodore đưa tay kéo tôi đứng dậy.

Chúng tôi từ từ đi xuống cầu thang, mặc dù cả đoạn đường sau đó chẳng ai nói chuyện, nhưng bầu không khí không hề khó xử.

Theodore đưa tôi về tới gần cầu thang vào Gryffindor, nhưng cậu ta không tiến thêm nữa.

-"Tôi sợ Potter sẽ xông ra đánh tôi vì dám đi với cậu một mình lắm. Nên thôi." Theodore vẫy tay trước khi quay người lại. "Ngủ ngon nhé. À và, chúc mừng Giáng Sinh."

Cậu ấy lại cười rồi. Giả tạo quá...

Tôi mơ hồ ừ một tiếng.

-"Chúc mừng Giáng Sinh."

Sáng hôm sau, tôi lại nhìn thấy một bản xin nghỉ phép 1 tuần của Theodore Nott trên bàn của giáo sư Snape.

Tuần thứ 4 cậu ấy nghỉ trong niên học này rồi đấy.

Tôi đặt tờ đơn lên bàn giáo sư Snape, chợt thấy cổ họng hơi cay và mặn.

....Thì ra vị của thuốc lá là như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net