173.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng sau đêm Dạ vũ được tổ chức, tôi nhận được đơn xin nghỉ phép của Theodore. Cậu ấy đặt nó trên bàn giáo sư Snape, và khi tôi theo thường lệ đến giúp thầy chuẩn bị dược liệu, cái đơn đã nằm chèm bẹp trên bàn.

Tôi đưa giáo sư Snape kí tên, sau đó ở trong văn phòng tới gần tiết học đầu mới rời đi.

Đến đầu giờ chiều tôi với 3 người kia không có tiết chung. Tôi đã dành phần lớn thời gian ở thư viện để học, và chỉ rời đi khi nhận ra đã đến giờ ăn tối.

Harry đón tôi ở Đại Sảnh với biểu cảm không vui lắm.

Tôi đem cặp sách đưa tới tay Harry và cùng cậu ấy đi tới chỗ ngồi ăn. Nhưng tôi không hiểu lắm, điều gì khiến Harry trông khó chịu thế nhỉ?

-"Có chuyện gì à? Sắc mặt cậu không tốt lắm."

Harry lầm bầm, "Tớ vừa choảng nhau với thằng khốn Malfoy."

-"Draco? Lúc nào vậy?" Tôi vuốt vết nhăn trên trán cậu ấy. "Đừng nhăn mặt nào, nói tớ nghe. Chuyện gì vậy?"

Harry hậm hực bảo, "Cậu còn gọi tên nó nữa."

Tôi thở hắt, lại là chuyện này.

-"Harry, Draco hay Malfoy cũng chỉ là cái tên thôi. Quan trọng chúng ta đang nói cùng một người, đúng chứ? Nói xem nào, cậu ấy lại đắc tội gì với cậu nữa rồi? Tớ sẽ xem xét mức độ và có thể sẽ cân nhắc không gọi tên Draco nữa đó."

Harry dằn dỗi phồng má.

-"Cậu đọc Nhật báo sáng nay chưa?"

Tôi ngồi vào vị trí của mình, đối diện với Harry, đồng thời lắc đầu.

-"Chưa có thời gian nữa. Tớ không hay để ý tin tức."

Nhưng Harry chưa kịp nói thì Hermione với Ron đã xông đến. Tôi nhìn họ, thật sự hy vọng hai người này không gây xích mích gì với nhau nữa. Dù sao tối qua Hermione cũng khóc hết cả nước mắt, còn sáng nay mắt Ron đỏ quạch như một tên nghiện thuốc đích thực.

Lo lắng của tôi xem ra là thừa thãi, bởi con người luôn dễ dàng đứng cùng phe với nhau, nhất là khi họ cùng ghét một ai đó.

Hermione ném cặp sách lên ghế và cáu bẳn hét với tôi:

-"Bồ biết chuyện gì không?! Bác Hagrid bị đuổi việc rồi!"

Tôi có hơi giật mình, "Đuổi việc? Tức là bác ấy không được sống ở Hogwarts nữa luôn á?"

Người đáp thay lại là Ron.

-"Không! Chưa đến nỗi đó, nhưng cứ theo cái đà này rồi sẽ sớm thôi!" Cậu ấy bực bội khua tay múa chân. "Bác ấy bị bãi bỏ chức giáo sư dạy môn Chăm sóc sinh vật huyền bí! Chiều nay bọn mình đến học, giáo sư đổi thành Grubbly-Plank! Nhưng chẳng có lí do gì để có thể đuổi một người cả, họ còn chẳng nói rõ nguyên nhân cho bọn mình!"

Chuyện này...

...Nói thật thì, chuyện này hẳn nhiên chẳng liên quan gì tới tôi.

Chỉ là một cách khách quan thì, tôi không có ý chê Hagrid, nhưng kĩ năng sư phạm của lão có hơi quan ngại, và giáo sư Grubbly-Plank có kinh nghiệm gõ đầu trẻ hơn. Mặc dù tôi không đăng kí lớp đó, nhưng cá nhân tôi với tư cách một học sinh, tôi nghĩ đó hẳn là điều đáng mừng chứ?

-"....Vậy sao hai bồ tức tối thế?" Tôi quay sang kéo Hermione ngồi xuống, sở dĩ là do cậu ấy ngồi gần tôi hơn. "Ngồi xuống đi Hermione, uống miếng nước đi."

Hermione tóm lấy cốc nước bí ngô và tu một hớp cạn tới đáy.

Rồi cậu ấy chìa ra một tờ báo, vẻ mặt cáu giận hết sức.

-"Bồ đọc đi! Cái thứ rác rưởi này! Đọc đi!"

Tôi tần ngần nhận tờ báo, đập thẳng vào mắt là dòng tiêu đề.

"SAI LẦM KHỔNG LỒ CỦA DUMBLEDORE."

-"Rita Skeeter..." Tôi chép miệng. "Lại là cô ta."

Hermione bực bội nói, "Cô ta vẽ một đống chuyện không có thực vô! Mình suýt chút nữa xé nát tờ báo khi mà Neville đưa mình đọc lúc nãy! Cổ nói bác Hagrid là người khổng lồ man rợ và sẵn sàng lăm le xé nát mọi học sinh, mình đã quen bác gần 4 năm và bác thậm chí còn chưa chạm tới một sợi tóc của mình!" Cô ấy giật từ tay tôi, mạnh bạo đập tờ báo xuống bàn. "Xem thử đi Orange! Xem cái sự bịa đặt đó đi!"

Tôi im lặng để nghiền ngẫm hết tờ báo.

-"...Vậy bác Hagrid thế nào rồi?"

-"Bọn mình chưa có gặp. Nhưng mình đang tính lát nữa sẽ tìm bác ấy xem." Hermione xị mặt xuống, buồn bã nói. "Chắc bác ấy phải thấy tồi tệ lắm. Bác đã mơ ước có công việc này bao lâu, và mọi thứ đổ sông đổ bể chỉ trong một ngày bởi thứ tin lá cải ngu ngốc này."

Tôi lật tờ báo sang một trang khác, tò mò hỏi:

-"Ở đây nói bác Hagrid là người Khổng Lồ lai. Có vấn đề gì với việc Khổng Lồ lai hả?"

Ron lập tức bảo, "Hai bồ đúng là dân Muggle chính hiệu. Cả bồ với Harry." Cậu ấy dứt khoát nói. "Khổng Lồ không phải chuyện tốt tí nào đâu."

Tôi không phủ nhận, tôi sống ở Muggle hơn 10 năm trước khi tôi tới Hogwarts, và hiển nhiên sẽ có những phần lí thuyết tôi không biết rồi.

-"Và?"

Ron dè chừng nhìn xung quanh trước khi nhỏ giọng nói với tôi:

-"Nghe này, phù thủy xem những người Khổng Lồ là man rợ, cho rằng những người Khổng Lồ thích ăn thịt và xé xác con người, coi đó là thú vui. Và mẹ của bác Hagrid, à thì...là một kẻ rất độc ác, gần như một sát nhân hay đại loại thế đó. Bà ấy đã biến mất từ khi bác Hagrid còn nhỏ, nhưng mình còn chẳng biết điều đó cho tới khi đọc báo."

Cậu ấy cố dùng tông giọng nhỏ nhất để nói với tôi, "Ý là, mọi người đều sợ người Khổng Lồ, dù chỉ là Khổng Lồ lai, Orange ạ."

Vậy tính ra bài báo cũng không quá sai. Nếu ấn tượng về người Khổng Lồ đã xấu tới thế, nó sẽ là đương nhiên khi không một phụ huynh nào dám gửi con mình cho một giáo viên là người Khổng Lồ.

Điều này giống với trường hợp của thầy Lupin.

Tôi cầm cốc nước hoa quả uống mấy hớp, đảo mắt qua 3 người trước mặt.

-"Vậy cậu với Draco xích mích vì vụ này à Harry?" Tôi nhìn vào đoạn viết về Draco ở trang hai, với một bức ảnh cậu ấy đang hùng hồn phát hiểu cùng trích nguyên văn câu nói của cậu thiếu gia Malfoy nhỏ tuổi, về sự việc con Buckbeak vào năm ngoái.

Harry hừ lạnh, "Giờ cậu còn bênh nó nữa hả?"

...Cũng khó để bênh thật. Tôi gượng gạo cười mấy tiếng và gấp tờ báo lại.

-"Mình phải nói rằng, mình rất tiếc cho bác Hagrid. Nhưng mình cũng không thể làm gì hơn ngoại trừ chia buồn với bác." Tôi đem tờ báo trả cho Hermione. "Chúng ta chỉ có thể động viên bác ấy thôi. Và trừ phi mấy cậu có phương pháp chứng minh những tin tức trên báo là giả, hay khiến mọi người tin rằng bác Hagrid thật sự tốt bụng lương thiện, thì điều tốt nhất  chúng ta có thể làm là im lặng."

Tôi từ tốn nói, kể cả rất khó chịu, đây vẫn là sự thật.

-"Mọi hành động từ phía chúng ta, những người thân với bác Hagrid, đều có thể xem là bao biện. Nên đừng khiến mọi thứ tồi tệ hơn nữa."

Ron chống tay trước cằm, âm trầm nói:

-"Chúng ta có thể làm một chuyện đó."

Tôi đưa miếng thịt vừa cắt lên miệng, trong khi Hermione lắc đầu:

-"Ron, thêm một lần kỉ luật nữa là cậu sẽ chính thức bị cấm túc đấy."

-"Ôi Hermione, mình thà đến đánh cúp tại phòng huy chương với lão Filch còn hơn là nhìn cái bản mặt câng câng của thằng chó đó." Ron đứng dậy và dứt khoát xắn tay áo lên. "3 phút, mình chỉ cần 3 phút để có thể đi tới bàn Slytherin, tìm thằng chó Malfoy, và đúng 10 giây để đấm thằng Malfoy một trận ra trò ngay bây giờ."

Và trước khi chúng tôi, bất kì ai trong chúng tôi. Harry, Hermione hoặc tôi kịp ngăn cản, Ron đã đứng dậy, sải từng bước dài tới dãy của Slytherin.

Một cú đấm giáng thẳng vô mặt Draco Malfoy còn đang ngơ ngác sau đó 3 phút, bắt đầu cho một trận ẩu đả hoành tráng tiếp theo.

Ron bị bắt đi cấm túc ở văn phòng Độc Dược của giáo sư Snape. Và tôi thì đồng thời cũng đến trực công cho thầy. Thời hạn cho vụ cấm túc là 10 ngày. Đến tầm tối thứ Năm, tức 3 ngày sau đó, khi tôi cùng Ron lếch thếch trở về kí túc xá, Harry cũng đang lén lút rời khỏi kí túc nam với cái áo choàng tàng hình.

Ron ngáp ngắn ngáp dài vỗ vai cậu ấy, "Chúc may mắn bồ tèo." Và mệt mỏi lết từng bước lên bậc thang.

Tôi cũng mệt mỏi vỗ vai Harry, "Chúc may mắn. Cẩn thận nhé, ban nãy tớ thấy lão Filch đang đi ở chỗ gần bậc thang tầng 2 đấy. Lão đang đuổi theo con Peeves."

Harry có hơi lo lắng hỏi tôi, "Chỉ mặc áo choàng tàng hình thì có đủ không nhỉ?"

-"Áo choàng sẽ đủ với lão Filch, nhưng con mèo Norris có khứu giác nhạy lắm. Và còn một người nữa cũng nhạy. Cậu nên cẩn thận."

-"Ai?"

Tôi bảo, "Giáo sư Snape. May mắn là thầy vừa đi ngủ rồi, ngay sau khi đá đít tớ với Ron về. Nhưng cẩn tắc vô áy náy, cậu đứng chờ một chút, đừng đi vội." Tôi quay người đi vào kí túc. "Tớ lấy tấm bản đồ Đạo tặc cho."

Harry đã suýt bị tóm vào hôm đó, mặc dù cậu ấy vẫn bình an vô sự trở về, với cái bản mặt trắng bệch. Đại để cậu ấy kể cho tôi là suýt nữa bị giáo sư Snape thộp cổ vì cậu ấy bị mắc chân vô cầu thang, nhưng may mắn là Moody - mắt - điên tới giải cứu kịp thời.

Mặt khác, quý ngài Snape rõ ràng đã phát giác ra điều gì đó, sáng hôm sau tôi đến thì thầy đang kiểm tra lại các lọ dược liệu.

-"Đêm qua đã có kẻ đột nhập vô văn phòng của ta."

Tôi vội vàng giơ 3 ngón tay thề thốt, "Em đảm bảo là em đã khóa cửa sau khi ra về tối qua rồi ạ."

-"Kể cả là không khóa cửa. Ta đã yểm bùa phòng của ta bằng một bùa chú chỉ có pháp sư mới giải được." Giáo sư Snape đặt lọ dược liệu cuối cùng vào tủ rồi đóng cửa lại. "Cá chắc là một đứa học sinh nào đó đột nhập vô kho riêng của ta để lấy dược liệu nấu thuốc lậu."

Tôi hy vọng thầy không nhớ tới chuyện hồi năm Hai bọn tôi chôm dược liệu để chế thuốc Đa Dịch.

Tôi tò mò hỏi, "Vậy kẻ đột nhập có lấy gì không ạ?"

-"Nếu nó dám, ta sẽ lùng sục tận ngóc ngách để ểm cho con chuột đó một bùa Độc Đoán, và sẽ là Avada tùy vào tâm trạng của ta."

Tôi rùng mình, nhớ tới việc Harry kể bản thân gần như bị thầy Snape tóm. Hình như thầy thấy tấm bản đồ nằm lăn lóc do Harry vô tình làm rơi, rồi lập tức nhận là đó là cái bảo bối thần kì gì.

-"....Dù sao cũng không mất gì đúng không ạ? Vậy là tốt rồi mà." Tôi đon đả cười. "Vậy ai dám cả gan đột nhập vô phòng làm việc của giáo sư thế?"

Giáo sư Snape quắc mắt lên, "Mi về nói với Potter cứ cẩn thận đấy, rằng sẽ có ngày tự tay ta thộp cổ nó và lôi nó ra khỏi cái lớp áo tàng hình khỉ gió đó."

Tôi gượng gạo cười.

-"V...Vâng..."

Đúng là không gì qua được mắt rắn...

Rồi lát sau tôi nói chuyện với Harry về chuyện thầy Snape đe dọa cậu ấy.

-"Cậu đến phòng tắm của Huynh trưởng cơ mà, tự dưng mò qua văn phòng làm gì?"

Harry giãy lên, "Tớ không hề! Tớ bị lão Filch lùa tới đó! Tớ đang ở trong bồn tắm thì lão ập đến, nên tớ phải mặc vội quần áo rồi chạy! Sau đó tớ làm rơi tấm bản đồ, tớ không hề bước một bước chân vô văn phòng Độc Dược!"

-"Thầy bảo với tớ là có người đột nhập vô phòng thầy." Tôi khoanh tay. "Cậu có thấy là ai không?"

Harry khó xử à một tiếng, trước khi cậu ấy cúi người nói thầm với tôi.

-"Tớ không thấy cả người, nhưng mà nó hiện trên tấm bản đồ." Harry thì thào. "Là ông Crouch."

-"...." Tôi tròn mắt. "Barty Crouch? Tớ tưởng ổng đang bệnh thập tử nhất sinh và không thể đi làm?"

Harry lắc đầu, "Tớ không biết thật. Tấm bản đồ hiện tên của ông Crouch, nhưng rồi tớ chẳng kịp nhìn rõ vì lão Filch ập tới. Tớ còn chẳng biết ông ấy đột nhập vô phòng Độc Dược làm gì."

Tôi thở hắt.

-"....Giáo sư Snape sẽ không thích tin này đâu đây, Chúa ơi."

***

Tầm một tuần sau Dạ vũ thì Theodore Nott trở lại trường, nhưng cũng chẳng phải tôi cố tình gặp cậu ta hay gì.

Từ sau việc cậu ấy kể cho tôi nghe về mẹ mình, việc đối mặt với nhau khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ đôi chút. Có thể là do tôi cảm thấy bản thân quá may mắn khi được sống hạnh phúc gấp 10 lần so với Theodore, thế mà tôi còn chẳng hiểu cách trân trọng cái diễm phúc đó.

Thời điểm Theodore trở lại là vào sau 10 giờ tối hôm Chủ Nhật. Cậu ấy đến báo cáo với giáo sư Snape, trùng hợp là tôi cũng đang phải trong giờ làm nô dịch cho thầy.

-"...Giáo sư đâu rồi?" Theodore đứng ở cửa, đối diện với chỗ tôi. Còn tôi thì đang chăm chú đảo bút lông trên tay, chỉ dừng lại khi nghe tiếng cậu ấy gọi.

-"....Vừa rời đi. Đến không đúng lúc rồi." Tôi hất đầu về phía cửa. "Moody - mắt - điên tới tìm thầy, và họ vừa cùng nhau đi ra ngoài xong. Tôi nghĩ họ sẽ đứng ngoài cửa, té ra không phải."

-"Ồ." Theodore mỉm cười, cậu ấy tiến tới bàn làm việc của giáo sư và cầm cây bút lông để viết tên lên sổ báo danh. "Cậu chưa về phòng à? Muộn rồi đấy."

Tôi nhìn chồng dược liệu còn chưa xử lí xong ở bên cạnh.

-"....Cậu về sớm hơn tôi nghĩ."

-"Một tuần rồi mà." Theodore thở một hơi. "Tôi cũng còn việc học nữa, tôi không thể dành hết thời gian cho những việc ngoại lai như vậy được."

Tôi chớp mắt, "Cậu thường xuyên rời trường nhỉ? Vì sao vậy?"

-"Không có gì nhiều, ông già nhà tôi chỉ biết mỗi Chúa tể Voldemort, những công văn liên quan tới gia tộc đều bị ổng vứt xó. Nếu tôi không giải quyết thì không còn ai nữa." Theodore nhún vai. "Mà, người đứng tên là một người chú bên họ của tôi, tôi chỉ làm việc thôi."

Tôi hỏi, "Tại sao chú lại đứng tên? Cậu mới là người giải quyết đống rắc rối đó, cậu mới nên được ghi công chứ?"

Theodore hừm nhẹ một tiếng, "Thế nên tôi mới phải học đó. Tôi chưa đủ tuổi mà, tôi phải tốt nghiệp và đủ tuổi trưởng thành, sau đó tôi mới được trực tiếp giải quyết hết mọi công việc."

-"....." Tôi quay lại với đống dược liệu còn dở, điềm nhiên ừ một tiếng. "Vậy chúc may mắn, thưa quý ngài bận rộn."

Theodore mỉm cười trước khi tiến ra cửa.

-"Chào giáo sư Snape một tiếng hộ tôi nhé."

-"Đi đâu vậy?" Tôi nhìn tới chỗ Theodore, nhận lại một ánh nhìn khó hiểu của cậu ấy:

-"Đi về phòng. Sao đây? Cậu mong tôi ở lại à?"

-"Cậu không định làm việc à?" Tôi nói. "Cậu cũng là trợ lí của giáo sư Snape. Đừng có đi nhanh vậy chứ."

Theodore dừng lại một giây, và cậu ta hẳn đã khó khăn lắm khi hạ quyết tâm bỏ tay khỏi núm cửa.

-"Đưa đống việc đang tồn đọng đây nào."

Tôi lập tức ném sang một chồng giấy, một mặt Theodore miễn cưỡng cầm bút, một mặt lén thở dài.

-"....Cậu có cảm thấy muốn làm việc không?"

Theodore nhăn nhó nói, "Một chút cũng không. Có ai thích bị bắt làm việc à?" Cậu ta ấn bút lông xuống. "Nhìn tôi giống người chăm chỉ lắm chắc?"

-"Vậy nói chuyện chút được không?"

Theodore không nhìn sang tôi. Cậu ấy nằm bò ra bàn và đưa mặt theo hướng ngược lại, nhưng vẫn đáp, "Cứ nói đi."

Tôi chép miệng, "Cậu có tính nghỉ học nữa không?"

-"Ít nhất là không phải trong số thời gian học còn lại." Theodore mỉm cười khi cậu ta quay một nửa mặt sang. "Tôi nghĩ tôi sắp nghỉ quá số ngày cho phép rồi."

Tôi gật nhẹ đầu, và chợt thấy nhẹ nhõm phần nào đó.

Cậu ấy sẽ an toàn hơn nếu chịu ở yên một chỗ thay vì cứ lăng xăng đi khắp nơi.

Tôi lẩm bẩm mấy từ.

Theodore chợt giật mình bật dậy, cậu ấy khiến tôi cũng bất ngờ theo đấy.

-"Gì vậy?"

Theodore xoa tai, tròn mắt nhìn tôi.

-"...Cậu không nói gì đúng không?" Cậu ấy chớp mắt một cách khó hiểu. "Tôi nghe có tiếng."

-"Tôi nói đó." Tôi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn tới Theodore. "Tôi bảo là thật tốt vì cậu không phải rời trường nữa. Khá là buồn khi phải một mình làm việc ở văn phòng Độc Dược như vậy mỗi ngày, giáo sư Snape còn chẳng thèm nói chuyện với tôi. Nên là, ừ, có cậu ở đây thật tốt. Thiệt đó."

Theodore tròn mắt, tới độ khiến tôi đứng hình theo cậu ấy mấy giây.

Tôi nói sai gì à?

-".....Cậu đùa à?" Cậu ấy vội vàng úp mặt xuống bàn, mà tôi rùng mình mấy cái liền, nuốt nước bọt nhìn cậu ấy.

-"Th...Theo?"

Theodore không dám ngẩng đầu dậy, nhưng phần tai của cậu đỏ ửng lên.

Tôi cũng choáng.

Tôi...tôi chỉ nói một câu như vậy thôi mà?! Sao cậu ấy lại?! Oắt phắc tôi nói cái gì nghe cảm động thế hả?! Sao cậu ấy lại đỏ mặt vậy?!!

Ôi Chúa ơi cái bầu không khí ngượng ngùng này....

Tôi khóc không ra nước mắt, ngại ngùng lấy tay che mặt đi, ngẫu nhiên thấy tai mình cũng nóng lên.

Chúng tôi đều bị sao vậy?!

Cả hai chúng tôi đều cùng có vấn đề rồi...

***

Nói chỉ để mọi người biết Orange không bắt cá hai tay nhé. Về sau chị ấy chia tay với Harry rồi mới đến với Theodore nha ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net