178.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết cha nội Theodore làm kiểu gì, mặc dù kết quả thì vẫn là ngon lành cành đào, nhưng tôi thật sự tò mò phương thức xử lí công việc của tên này.

Lúc tôi hỏi thì cậu ta không nói, tôi gặng hỏi thế nào cũng không, tất cả những gì Theodore đáp lại tôi chỉ có bản hợp đồng ghi rõ tôi phải phục tùng cậu ta thế nào cho tới 2 năm kế.

-"Phục tùng cái khỉ khô." Tôi suýt chút nữa quăng cái tờ giấy rách đó vô thùng rác rồi. Nhìn cái bản mặt câng câng của cậu ta, tức suýt chết. "Tôi chỉ trả tiền cơm cho cậu thôi, cậu đừng có bịa đặt."

Theodore nhún vai, "Thì tôi cũng chỉ ghi là tiền cơm thôi mà."

Đợi thằng chả vừa đi cái là tôi dùng sức xé nát tờ giấy, khốn nỗi giấy da không xé nổi. Tôi nghĩ một hồi, lập tức đổi hướng đi lên phòng vệ sinh bỏ hoang tầng Hai, ở trong đó đốt cháy cái bản hợp đồng.

Phương thức làm việc của Theodore Nott về sau vẫn là một bí ẩn, tôi chỉ nghe đồn đoán cậu ta thật sự đã dùng biện pháp đe dọa nào đó đánh vào tâm lí các học sinh Durmstrang, khiến họ mỗi lần muốn mở miệng nhắc với tên tôi cũng đồng thời nhớ tới cậu ta, mà nhớ tới Theo cũng là nhớ tới cái ảo tưởng nguy hiểm nào đó mà cậu ta đã reo rắc.

Nghe bảo Viktor Krum cũng bị Theodore chơi đòn tâm lí. Bởi vì cậu ta không biết Krum là bạn trai Hermione, theo như danh sách tôi đưa có những ai, Theodore Nott cứ vậy tìm họ thôi.

Lúc đó tôi cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Tôi cũng có hỏi anh Krum là cha nội Theo nói cái khỉ gì mà mọi người sợ thế, anh ấy tái mặt rồi đánh bài lủi thẳng. Tôi cũng bó tay.

Tiếp sau đó là những chuỗi ngày dâng cơm tới tận mồm cho tên ân nhân tên Theodore họ Nott đó. Theo cái bản hợp đồng mà đã bị tôi đốt cháy 1 giây sau khi cầm nó, thì tôi còn có nhiệm vụ hầu cậu ta rửa bát đĩa và đồ đạc. Rõ rành rành đây là thế giới phù thủy xài ma pháp, cũng không thiếu các loại phép thuật dọn dẹp, đây chỉ đơn thuần là cậu ta muốn bóc lột tôi thôi.

Sau đó tôi quá bức xúc đem chuyện này đi nói với Blaise Zabini. Zabini là con người am hiểu sử học nhất từ trước tới giờ mà tôi từng tiếp xúc. Cậu ta kể cho tôi nghe về phân chia giai cấp xã hội ở Việt Nam thời phong kiến, tôi nghe chỗ hiểu chỗ không, cuối cùng vẫn là hỏi:

-"Rốt cục ý cậu kể câu chuyện này là gì vậy?"

Zabini mỉm cười, và tới hôm sau Theodore Nott ở trong Slytherin đạt được biệt hiệu mới: "Đại địa chủ Nott."

Tôi chẳng thèm phản đối. Tôi thấy quan điểm này rất chuẩn xác, theo vai vế đó, Theo là địa chủ, còn tôi là nông dân. Tôi mù chữ và vô học, tôi bị cậu ta áp bức, tôi có nhiệm vụ đứng lên giành độc lập cho chính mình.

Nhưng Theodore đã dập tắt ngọn lửa chiến tranh bằng một cái lườm của cậu ta.

Tôi sợ mỗi lần cha nội này nổi giận cực kì. Cậu ta lườm thôi cũng đủ khiến tôi rén rồi.

Phong trào cách mạng vậy là bị dập tắt. Đơn giản là vì tôi là con dân của Vương quốc Anh chứ không phải người dân của Việt Nam dân chủ cộng hòa.

Sau sự kiện đó, tôi đột nhiên lại nằm mơ.

Rất lâu rồi tôi không nằm mơ về Violet. Bởi lẽ sau khi tôi lần đầu tiên giết người vào kì nghỉ hè, mỗi lần đi ngủ tôi đều dùng một chút thuốc Ngủ-không-mộng-mị. Liều lượng vừa phải và tôi cũng chẳng dùng nhiều lắm, tôi chỉ sợ nếu tôi lại nằm mơ về cái bóng đen ám ảnh đó một lần nữa.

Giấc mơ về Violet đột ngột quay trở lại sau khi tôi nói chuyện với Harry.

Câu chuyện bắt nguồn từ hôm bài thi thứ Ba được công bố ngày tháng cụ thể, các quán quân bắt đầu luyện tập để chuẩn bị cho vòng cuối. Thời điểm này thí sinh dường như thoắt ẩn thoắt hiện, tôi không nhìn thấy Fleur, cũng tương tự với anh Diggory. Anh Krum có lẽ là người xuất hiện với tần suất trung bình nhất, anh ấy thường xuyên tìm tới Hermione, mà tôi thì luôn bị Hermione kéo theo vào thư viện mỗi ngày.

Người gặp nhiều nhất dĩ nhiên là Harry.

Tình trạng của vị này không ổn định, tâm tính Harry cứ lên xuống thất thường. Cậu ấy than phiền cái sẹo trên trán dạo đây rất hay nhức nhối lên, cá nhân tôi thì nghĩ đây là một điềm gở gì đó, giống như cậu ấy có thể sẽ vô tình trượt vỏ chuối trên hành lang chẳng hạn.

Tôi an ủi cậu ấy, "Không sao. Không đến tai giáo sư Trelawney, trong sách cũng không nói "sẹo trên trán bạn đau" là dấu hiệu của Hung tinh."

Harry dở khóc dở cười hỏi, "Nhưng cũng là điềm không may đúng không?"

Lúc đó chúng tôi đang ở phòng sinh hoạt chung. Harry hỏi tôi như thế, tôi nghĩ một lúc, sau đó điềm nhiên bảo:

-"Viết thư cho chú Sirius đi. Chú ấy về nước rồi đúng không?" Tôi mỉm cười. "Chú ấy sẽ giúp cậu nghĩ được một cách nào đó, hoặc không cũng giúp cậu bình tĩnh hơn."

Harry sáng mắt, hào hứng gật đầu, "Tớ nghĩ là rồi đó. Chú ấy có thể đã về đến nhà rồi."

Ngay tối đó thì tôi nằm mơ.

Giấc mơ đó, nó cụ thể và rõ ràng hơn so với hồi trước. Tôi thấy bản thân mình đứng trong căn hộ của chính mình ở London, hay có thể hiểu là nhà cũ của Violet. Thông qua những hình ảnh mịt mù không rõ, qua khe cửa, tôi bắt gặp bóng dáng Violet, cứ luôn mấp máy nói một điều gì đó.

Tôi không nghe ra, nhưng tôi hiểu bà ấy đang nói với tôi. Cảm giác giống như xem một bộ phim câm.

Tôi cố nhìn kĩ để đoán dựa vào khẩu hình của Violet, nhưng mọi thứ mờ ảo và mịt mù. Violet mặc một bộ đồ đen, mái tóc bà cùng màu với tóc tôi, và đôi mắt xanh lam sáng rực nhìn tới phía tôi. Tôi thấy bà ấy đứng trước tủ đồ, đũa phép của bà giắt trên thắt lưng, bà ấy dường như chuẩn bị đi ra ngoài.

Rồi hình ảnh dần mờ hơn. Tôi thấy Violet cầm một vật gì đó từ bàn lên, giống một chiếc mặt nạ. Bà ấy đeo nó lên mặt mình, cúi người hôn trán tôi, và giấc mơ kết thúc với tiếng cánh cửa ra vào đóng sập lại.

Violet biến mất, còn tôi thì tỉnh giấc vì ngã lăn khỏi giường.

Parvati bật dậy một cách hoảng hốt chỉ để thấy tôi đang chật vật ôm đầu, cố bám lấy một vật để níu trong bóng tối.

-"Orange..." Cô ấy làm một bùa Lumos nhỏ, tôi lờ mờ thấy Hermione cũng đã thức giấc và nhìn mình. "Bồ sao không? Tự dưng lăn khỏi giường vậy?"

-"Xin lỗi mấy bồ...Chắc mình bị mộng du..." Tôi đau đầu cực kì, đau tới nỗi không thể đứng lên nổi. "Không sao đâu, để mình ngồi chốc lát sẽ ổn thôi. Hai bồ đi ngủ đi."

Hermione bước khỏi giường để đỡ tôi dậy.

-"Bồ ổn chứ?"

Tôi mệt mỏi gật đầu, "Ổn hơn bao giờ hết."

Hermione thử sờ trán tôi, đổi lại một biểu cảm hoang mang.

-"Mình nghĩ tới sáng bồ nên đến khám ở bệnh xá chút đi. Làm kiểm tra tổng quan sức khỏe cũng được." Cô ấy nghiêm túc nói. "Bồ không sốt, nhưng cẩn tắc vô áy náy thì hơn. Thời điểm này nên đảm bảo sức khỏe Orange ạ."

Tôi chẳng có sức để phân bua với hai người họ hiện giờ đâu, nghe Hermione nói thì cứ gật đầu bừa cho xong thôi.

Parvati thu hồi phép, tôi lại ngồi trong bóng tối.

....Violet...Cô ấy trông như đang chuẩn bị đi chiến đấu. Cái áo choàng biểu tượng của một phù thủy, tư thế giắc đũa phép vào thắt lưng, và một biểu tượng nhỏ...ở ngực trái....

Tôi đã không nhìn rõ biểu tượng đó, nhưng khá chắc không phải hình đại diện của Hogwarts hay gia huy nhà Williams. Một biểu tượng màu xanh lá cây, tôi nhớ rõ nhất điều đó. Một biểu tượng xanh lá.

Đầu lại nhói lên, tôi chẳng thể suy nghĩ thêm điều gì. Tôi cố úp mặt vào gối và giữ yên lặng hết mức, dù tôi biết đêm nay tôi thức trắng là chắc chắn rồi.

...Có phải là do, tôi nhắc tới chú Sirius nên mới nằm mơ thấy Violet không nhỉ?

***

Khi bức thư của chú Sirius hồi đáp lại Harry được gửi tới đã là chuyện của một tuần sau. Chú đã hẹn chúng tôi tới quán Ba cây chổi của bà Rosmerta ở Hogsmeade vào cuối tuần. Tôi và Harry đều không được phép đi tới đó, và Harry còn làm mất tấm bản đồ Đạo Tặc.

Khá là kì cục để mà không lí do đến xin lại Moody - mắt - điên tấm bản đồ, chúng tôi đành tìm một cơ hội để lẻn đi theo con đường bí mật mà Harry nhớ.

Đã rất lâu tôi không được ra khỏi trường rồi....

Cảm giác không khí thật tốt. Kể cả khi tình hình đang hết sức căng thẳng do sự xuất hiện của Dấu hiệu đen vào năm ngoái, tôi vẫn cảm thấy thật tốt khi được rời vùng an toàn một chốc.

Khi tôi và Harry tiến vào quán Ba Cây Chổi, chú Sirius đã đến và đang ngồi tám chuyện với bà Rosmerta ở quầy. Trước mặt chú là một cốc Bia Bơ chỉ còn hơn phân nửa, trong khi cạnh tay phải Sirius là một cốc bia đã rỗng.

-"Harry, Orange!" Chú Sirius hào hứng vẫy tay thật cao với chúng tôi. "Hai đứa đến đúng lúc lắm! Vô đây đi! Bà Rosmerta vừa nói với chú là bả sáng chế ra được một công thức bánh ngọt mới lạ nào đó ngon lắm!"

Tôi mỉm cười với chú, trong khi Harry chạy tới ôm chặt lấy Sirius.

-"Con trai Harry! Con khỏe chứ?!"

Harry cười tít mắt, "Không thể khỏe hơn được ạ."

Tôi gật đầu với Sirius ở phía sau, "Lâu không gặp chú, Sirius. Cháu mừng là chú trông vẫn khỏe mạnh. Chú đã đi đâu trong thời gian qua thế?"

Sirius bảo Harry ngồi sang bên phải mình, trong khi đẩy một chiếc ghế ở đối diện chú tới cho tôi.

-"Mọi nơi, Orange à! Mặc dù không được lâu lắm, nhưng chí ít chú cũng đã dành ra một chút thời gian cho một chuyến nghỉ ngơi, bù lại cho 12 năm giam cầm trong Azkaban."

Sirius cũng đi tới ôm tôi, chú ấy rất đàn ông, và chú thừa hiểu rằng chú không thể ôm chặt tôi như cái cách chú ôm Harry được.

-"Chú cũng mừng là con khỏe Orange ạ. Con đã lớn và xinh xắn thế này rồi con gái." Ánh mắt chú tràn đầy ấm áp, mỉm cười với tôi. "Con giống hệt mẹ con, Orange."

Chú luôn nói thế mỗi lần chú gặp tôi, và tôi cũng không quá phiền hà. Sẽ thật tốt nếu mỗi lần chú nhìn tôi và có thể nhớ về một người bạn nhỏ tốt đẹp thời niên thiếu của chú, tôi hy vọng phần nào đó sẽ bù đắp cho Sirius về khoảng thời gian u tối của chú khi bị nhốt trong Azkaban.

-"Cảm ơn chú. Chú cũng đẹp trai hơn nhiều rồi Sirius. Không còn râu ria và bẩn thỉu như lần đầu nữa."

-"Con không biết sao? Khi chú còn đi học, chú đã hẹn hò ít nhất 3 cô gái vào năm đầu tiên, và gần như cả cái trường khi chú lên năm Ba." Chú Sirius ngồi xuống ghế, "Gọi tất cả những gì hai con muốn nhé. Hermione và Ron không đi cùng hai con sao?"

Họ có định đi, nhưng tôi không muốn họ đi cùng. Vì tôi muốn tranh thủ cơ hội đi riêng với Harry, nên tôi đã hối lộ hai người Hermione và Ron chút xíu...

Nhìn Harry ẩn ý cười cười ở đối diện, tôi chỉ biết gượng cười, "Bọn cháu đang trong đợt thi mà chú Sirius. Học tập là quan trọng và thiết yếu, kể cả khi thế giới có chiến tranh."

Sirius tỏ vẻ không tin tí nào, nhưng chú cũng không rảnh hỏi thêm.

-"Vậy được rồi. Harry, con nói là vết sẹo bị nhức hả?"

Harry vén tóc mái lên, "Nó bắt đầu nhói chút khi con kết thúc bài thi thứ hai, và giờ nó càng ngày càng đau. Sắp tới ngày thi thứ ba rồi chú ạ, con hy vọng nó sẽ không ảnh hưởng gì."

-"Nó chắc chắn sẽ ảnh hưởng rồi." Sirius vuốt lên vết sẹo ở trán Harry, rầu rĩ hừ bằng đường mũi. "Chú đã dành phần lớn thời gian sau khi trở lại nước bằng một chuyến đi vòng quanh mọi thành phố của Anh. Chú truy tìm Peter, nhưng tên khốn chuột nhắt đó quá ranh ma. Chú suýt tóm được hắn ở một nơi gần Bath, song hắn đã trốn kịp. Hắn biến thành một con chuột và chú thì biến thành chó, bọn chú đuổi nhau. Chú mất dấu hắn khi hắn lẻn vô một ngôi nhà dân."

-"Gần Bath?" Tôi nhíu mày. "Bath chỉ cách London tầm 156 cây, cháu đoán Pettigrew đang tìm cách để trở lại London, thông qua quán Cái Vạc Lủng rồi đi tới Hogwarts."

-"Hogwarts?" Sirius đập bàn. "Hắn sẽ là một tên ngu nếu hắn dám mó tới Hogwarts lúc này. Đây là thời điểm ở Hogwarts tập trung cả tá những pháp sư đại tài, chúng ta còn có một thần Sáng ở đây nữa. Không có lí nào hắn lại dám mó tới Hogwarts cả."

-"Cháu chỉ đoán thôi mà Sirius." Tôi cố giữ tay Sirius lại khi thấy chú ấy dần kích động hơn, tránh gây sự chú ý. "Chúng ta không bao giờ đoán được phe Tử thần thực tử mưu tính gì. Nhưng cháu đoán chắc chắn Pettigrew đang cố quay lại Hogwarts."

-"Vì?"

-"Còn sao nữa ạ?" Tôi nhìn sang Harry. "Chúng nhắm tới Harry mà."

Harry vẫn xuýt soa cái sẹo từ nãy tới giờ.

Sirius vỗ vai cậu ấy, "Hãy cẩn thận vào thời điểm này Harry ạ. Karkaroff không làm gì con chứ?"

-"Không, ổng chẳng thèm ngó tới cháu luôn." Harry nhún vai. "Người duy nhất ngó tới cháu là thầy Moody. Ổng giúp cháu rất nhiều để cháu có thể vượt qua được các vòng thi."

Sirius sảng khoái cười, "Moody - mắt - điên chính là người đã gô cổ Karkaroff và đưa hắn tới tòa án pháp thuật. Ở cạnh ông ấy là an toàn nhất, và cả cụ Dumbledore nữa, Harry."

Tôi im lặng để họ có thể hàn huyên với nhau.

Cá nhân tôi không quá tin tưởng vào Moody - mắt  - điên. Nó đến từ bản năng trong tôi mách bảo, rằng bất kể ông ấy rõ ràng là đang cố giúp Harry, nó vẫn có điểm đáng nghi ngờ.

Nếu là một chiến binh được trui rèn qua chiến tranh, tôi nghĩ sẽ đáng tin hơn nếu ông ấy để mặc Harry tự vượt qua các vòng thi, hoặc chỉ đơn thuần là vài lời động viên cổ vũ, giống cái cách cụ Dumbledore làm với hai quán quân Hogwarts ấy. Các chiến binh đa phần đều vậy mà, cứng rắn và kiên định.

-"Orange. Con gái, con nghe chú nói không đấy?"

Tôi sực tỉnh.

-"...Dạ? Xin lỗi hai người...." Tôi bối rối vò gấu áo. "Con đã mất tập trung một chút."

Sirius xua tay, "Không sao, con hẳn đã mệt mỏi mấy ngày rồi."

Có thể, bởi vì giấc mơ về Violet đột nhiên ập tới thường xuyên, và nó chỉ dừng khi tôi kiệt sức tới độ buộc phải uống dược liệu. Giấc mơ kéo tới từ đầu tuần, còn tôi đã thiếu ngủ tầm 4 hôm nay, tình trạng của tôi bất ổn là điều rất dễ thấy.

-"Không, cháu ổn Sirius. Chỉ là việc ôn thi khá nặng thôi." Tôi dụi mắt. "Hai người đang nói tới chuyện gì thế ạ?"

Người đáp lại là Harry, "Về ông Crouch. Cậu nhớ tớ kể là tớ phát hiện ông Crouch đột nhập vô văn phòng giáo sư Snape không?"

Đó là chuyện từ 3 tháng trước rồi.

-"...." Tôi chép miệng. "Một số lượng lớn rắn ráo đã bị đánh cắp khỏi kho dược liệu. Tớ quản lí cái kho đó nếu giáo sư Snape quẳng việc sang. Nó mất rất nhiều đấy, ý tớ là rắn ráo."

-"Rắn ráo? Ý cậu là ông Crouch ăn cắp rắn ráo?" Harry nhíu mày. "Ổng ăn cắp cái thứ đó làm gì?"

Chú Sirius nhìn sang Harry, trông chú dường như biết gì đó, nhưng chú không nói hẳn ra. Tôi cũng không nói, mặc dù tôi có thể nói khá rõ rằng cái thứ ông Crouch muốn chế nhờ vào số rắn ráo ăn cắp là thuốc Đa Dịch, song tôi chẳng suy ra được bất kì lí do chính đáng giải thích rằng vì sao ổng lại muốn chế cái dược đó cả.

Ổng muốn biến thành ai đó sao? Nhưng ổng có thể tự mua rắn ráo thay vì đi ăn cắp mà, đi ăn cắp mà bị lộ thì không phải sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ổng sao? Tôi còn không nghĩ ông Crouch nghèo tới độ không thể tự mua dược liệu tới mức làm cái trò trộm cắp này.

Chú Sirius cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

-"Barty Crouch có thể không phải kẻ ăn cắp đâu. Ổng sẽ mất hết thể diện nếu bị tóm, chẳng đời nào ông ta làm một cái trò mạo hiểm như thế cả. Ông ta ham hố quyền lực và địa vị phát điên, và ổng sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ cái vị trí hiện tại của mình."

Tôi bật cười, "Chú có vẻ hiểu rõ ông Crouch quá nhỉ?"

-"À dĩ nhiên, chú hiểu ông ấy cực kì rõ." Sirius khinh khỉnh cười mỉa một cái và đảo mắt. "Ổng là người đã ra lệnh tống chú vô ngục mà không cần xét xử. Đó chính là Barty Crouch đấy."

Rồi Sirius kể ra một lô xích xông các hành động của Crouch, cái thời mà chúng tôi còn chưa được sinh ra. Nào là ổng thi hành các biện pháp tàn bạo và độc ác ra sao đối với những người mới chỉ là tình nghi hoạt động cho Voldermort, ví như chú Sirius ấy. Không cần xét xử mà cứ thế tống vô ngục, nếu là tôi thì tôi sẽ làm nên một cuộc phản động cho xem, bởi như thế thì thật quá sức bất công.

Rồi nhiều người lên án ổng, nhưng người đứng về phe ổng lại nhiều hơn. Chuyện xảy tiếp tới khi Voldermort biến mất thì ông Crouch gần như là người có chức quyền cao nhất trong bộ, rất nhanh ổng sẽ thăng quan tiến chức và gần như trở thành Bộ trưởng bộ pháp thuật.

Ờ và, trọng điểm là.

Chú Sirius nhún vai, "Thằng con của ổng bị bắt, cùng một nhóm Tử Thần thực tử. Kiểu đó."

Harry gần như sốc với câu chuyện này.

-"Con trai ổng ấy ạ?"

-"Ờ, thằng con ổng. Anh ta là một Tử thần thực tử, rồi bị tóm trong cuộc thanh trừng của Bộ hồi đó. Chú đã suýt chút nữa cười vô cái mặt của ông Crouch, một quý ngài tưởng như có một lí lịch trong sạch bậc nhất ở Bộ cuối cùng lại nhúng chàm chỉ vì thằng con ổng là Tử thần thực tử. Chú đã cười một trận đã đời ngay trong Azkaban, bọn Giám ngục nhìn chú như kẻ điên, chú yêu cái cảm giác đó."

Tôi cầm cốc Bia Bơ uống trong khi đảo mắt, phải nói sao đây? Sirius cuối cùng vẫn là Sirius thôi.

-"Rồi con trai ông Crouch thì sao ạ?" Harry sốt sắng hỏi. "Ổng cứu anh ấy ra khỏi Azkaban ạ?"

-"Con nghĩ gì vậy Harry? Đó là Barty Crouch đấy, ông ta ham hố quyền lực thuộc vào hàng bậc nhất cái Vương quốc Anh này." Sirius vung tay cực kì sảng khoái. "Ổng thèm gì cứu con trai ổng, anh ta là một vệt mực đen xấu xí bôi nhọ lên cái lí lịch trong sạch quá trời đó của ổng đấy. Anh ta hủy hoại thanh danh của cha mình, nên ông Crouch cần quái gì cứu anh ta. Ơn nghĩa cuối cùng mà ổng dành cho con trai mình là đưa anh ta đến phiên xét xử, và chấm hết. Thế thôi."

Tôi chợt ước bản thân có thể xem lại phiên tòa gay cấn đậm mùi phụ tử đó. Hẳn là đặc sắc như mấy bộ drama truyền hình hay chiếu lúc 8 giờ tối vậy.

-"Sau đó rồi sao ạ? Phiên tòa kết thúc và anh Crouch bị bắt vô Azkaban ạ?" Tôi hỏi. "Ý cháu là anh con trai ấy."

-"Cậu con trai hả..."

Sirius đưa mắt lên, giống như đang cố nhớ lại, "Theo chú nhớ, ừ thì, khá là tệ cho thằng nhỏ. Khi chú vô ngục thì chú đã hơn 20 tuổi. Chú đã sống trong chiến tranh ít nhất 2 năm, đủ để chú có thể trụ vững trong cái ngục đó tới 12 năm liền. Nhưng thằng nhỏ mới 19 và nó bị chính ba nó tống vô đó. Lũ Giám ngục giam thằng nhỏ ở một buồng gần chú. Nó khóc rất ghê vào những ngày đầu, nhưng rồi nó dần trở nên yên lặng đi. Giống như tình trạng của bao người khi bị đẩy vô đó lần đầu."

-"Vậy hiện giờ ảnh còn sống chứ ạ?"

Sirius xua tay.

-"Không đâu, thằng nhỏ chết một năm sau khi vô ngục. Nó gần như phát điên lên, thằng nhỏ chẳng thiết ăn uống và cả ngày cứ ngồi trầm lặng một góc trong buồng giam của nó. Tội nghiệp đứa trẻ đó thiệt." Chú chép miệng. "Lần cuối mà ông Crouch cùng vợ mình vào thăm con trai là khi thằng bé đang hấp hối. Ổng dìu vợ mình vào phòng giam của thằng bé, rồi trở ra. Thằng nhỏ chết và ông Crouch không thèm đến nhận xác con mình. Tận mắt chú thấy điều đó, bọn Giám Ngục chôn thằng bé ngoài pháo đài."

Chú Sirius dừng câu chuyện một lát, rồi nói thêm, "Mẹ của nó cũng chết sau đó một năm. Tội nghiệp họ, ông Crouch đáng lẽ nên rút ra bài học từ cái thói đam mê quyền lực quá đáng của mình. Tại nó mà ổng mất đi cả gia đình, thế mà trông ổng chả để tâm gì lắm."

.....Khá là bi thương cho một thanh niên. 19 tuổi vô ngục và chết xó trong đó.

Mà sao tôi cứ cảm thấy bồn chồn vậy nhỉ?

-"Chú Sirius, chú nói là ông Crouch và vợ mình vào thăm con trai lần cuối lúc ảnh đang hấp hối ạ?"

Sirius gật đầu, "Ờ. Cũng chỉ có thế thôi. Chú đoán ổng vô đó để miệt thị thằng con mình lần cuối và rủa nó sớm chết đi để ông ta còn nhanh được thăng quan tiến chức."

-"....."

Chắc tôi nghĩ nhiều thôi.

Harry thở hắt, "Giờ thì ông Crouch cũng biến mất rồi. Cháu có nên đề phòng ổng không ạ?"

-"Ông ta là người con cần đề phòng hơn cả Karkaroff, Harry." Sirius xoa đầu cậu ấy. "Karkaroff có thể giết cháu, nhưng nếu lão tấn công con, chú thề sẽ sống mái tới chết với cái lão già đó. Nhưng Crouch thì khác. Ổng có thể tống con vô tù bất kì lúc nào, kể cả khi con không có tội thì ổng cũng sẽ tạo ra tội cho con thôi. Và chú thì không muốn bất kì đứa nào bị đẩy vô Azkaban hết."

Sirius rùng mình trước khi rời tay khỏi tóc Harry, "Đó là địa ngục trần gian. Tiếng hét của phạm nhân mỗi đêm, và những Giám Ngục lởn vởn cướp đi niềm vui của hai con. Mấy con sẽ sống như chết, rồi sẽ sớm chết thật nếu ý chí không thể trụ vững nổi nữa."

Tôi cố kiềm một tiếng thở dài trút ra ngoài. Đầu tôi vẫn đau nhức do giấc mơ mỗi đêm,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net