179.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi với Harry từ làng Hogsmeade trở về đã là chập choạng tối.

Chú Sirius vẫn còn rất nhiều công việc bề bộn trong việc truy tìm tung tích của Peter Pettigrew, sau khi đưa chúng tôi tới gần bìa Rừng Cấm trong dạng hóa thú, chú đã vội vàng rời đi mà không kịp tới chào cụ Dumbledore một tiếng.

Sau đó tôi với Harry im lặng trở về trường.

Harry nắm tay tôi, nhưng tôi đột nhiên thấy bứt rứt. Sự khó chịu truyền từ phần da thịt tiếp xúc giữa hai bàn tay dọc theo các đốt xương và các khớp tay tôi, rồi nó trở nên râm ran tới nỗi tôi không thể tiếp tục nắm tay cậu ấy nữa.

Tôi nhẹ nhàng rút tay mình khỏi Harry, chỉ để đối diện với cái nhìn khó hiểu của cậu ấy sau đó.

-"Orange?" Harry đứng lại bên cạnh tôi, một tay níu lấy gấu áo tôi. "Cậu khó chịu gì sao?"

Tôi nhìn tới Harry, rồi lắc đầu.

-"Không. Tớ ổn."

Harry mấp máy môi, "Thật không?"

-".....Để tớ yên." Tôi sẵng giọng nói. "Chỉ cần đừng đụng vào tớ hiện giờ. Xin cậu đấy."

-"Nhưng tại sao?" Harry rít lên. "Cậu nói gì với chú Sirius ban nãy vậy? Có phải chú ấy mắng cậu điều gì không?"

-"Không Harry. Không." Tôi xua tay một cách miễn cưỡng. "Chú Sirius chẳng nặng lời gì với tớ. Chú ấy chỉ nói cho tớ nghe về mẹ tớ. Thế thôi."

-"Nhưng cậu đang khó chịu không lí do, và tớ có quyền biết điều đó. Nếu tớ có làm cậu khó chịu chỗ nào thì đó sẽ là lỗi của tớ, còn không thì cậu có thể chia sẻ với tớ mà!" Harry đã cố nắm lấy vai tôi, nhưng bàn tay cậu ấy hụt vào không trung do tôi lùi lại phía sau một bước.

Tôi gằn lên, "Không phải tớ nói đừng chạm vào tớ hả?!"

Thật vô lí, tại sao tôi lại tức giận với Harry chứ?

Tôi không có lí gì để khó chịu với cậu ấy, tôi dĩ nhiên không hề, Harry chẳng làm gì sai để tôi phải cảm thấy bực tức với cậu ấy cả.

Chỉ là, mẹ tôi là một Tử thần thực tử. Bà ấy thật sự là một Tử thần thực tử. Và khi cả nhà Williams chẳng ai có tư tưởng tiêu cực đó, một mình Violet là người dấn chân lên con đường hắc ám. Tôi cóc cần biết lí do chính nghĩa của bà ấy mà chú Sirius đề cập là gì, tôi chỉ cần biết đúng một điều, đó là Violet Williams. Bà ta cmn là một Tử thần thực tử.

Tôi cảm thấy máu nóng cả người đều sôi lên khi nhớ tới câu chuyện mà chú Sirius kể.

Chẳng xa đâu. Tôi và Violet giống nhau từ khuôn mặt đến ngoại hình và thậm chí là nụ cười, ngay cả khi tôi nói dối cũng giống như bà ấy. Mọi thứ đều khiến tôi không thể không suy nghĩ, tôi có phải sẽ giống như bà ấy không? Tôi sẽ độc ác và xấu xa, tôi sẽ dấn thân vào cái gọi là bóng tối đó. Rằng tôi sẽ giống như cái lời tiên tri chết tiệt của Sybill Trelawney vào năm ngoái, tôi sẽ sớm bước vào một con đường của Tử Thần thực tử.

Đáng chết hơn cả, tôi còn chẳng cảm thấy có chỗ nào trong người mình là căm ghét điều đó. Các mạch máu trong người tôi gào lên rằng tôi sẽ trở nên giống như Violet, và tôi thậm chí đã chảy máu mũi, nếu không đầu tôi sẽ nổ vì những áp lực dồn vào da thịt. Rồi khi mọi thứ ổn định hơn, tôi chợt nhận thấy trong những cảm xúc dồn dập đó, không có chút nào là sợ hãi và lo lắng. Tôi chỉ đơn thuần đang phấn khích.

Tôi biết mẹ mình là một Tử Thần thực tử. Và tôi đoán tương lai tôi cũng thế.

Ôi Chúa ơi, mọi thứ dường như quay cuồng lên vậy.

Harry đứng hình trong giây lát để nhìn tôi, phải rất lâu trước khi cậu ấy sực tỉnh ra và cố để hạ tay xuống.

Cậu ấy trông tổn thương, ánh mắt cậu ấy nhìn vào tôi, tôi chợt thấy mình như thể một mụ phù thủy già độc ác.

-".....Tớ xin lỗi mà...Bất kể là chuyện gì, đừng tức giận được không?" Harry mếu máo nói. "Cậu đừng giận mà, tớ không chạm vào cậu nữa được chứ? Đừng tức giận, tớ không muốn thấy cậu tức giận đâu..."

Tôi nhìn vào phần vải áo Harry đang kẹp bằng hai ngón tay của cậu ấy.

Đồ ngốc....

Tôi dứt lòng ôm Harry vào, kể cả khi nó khiến tôi rất khó chịu.

-"Được rồi Harry, tớ ổn. Xin lỗi vì đã to tiếng với cậu. Tớ đã gặp một chuyện không vui, không phải do cậu, do tâm tình tớ đang không vui thôi. Cậu đừng buồn, xin lỗi nhé."

Harry vùi đầu vào hõm cổ tôi, còn tôi cố xoa lưng cậu ấy để làm dịu tâm trạng đi. Thật không nên khi tạo ra những trận cãi vã vô nghĩa như này, Harry quá hiền và quá tốt để nghe theo lời tôi nói, còn tôi thì quá xấu xa và nham hiểm. Tôi trông giống một con khốn cố gắng lợi dụng tình cảm của Harry.

-"Cậu không giận nữa chứ?" Harry thì thầm, tôi nghe tiếng cậu ấy xuyên qua lớp tâm tư dày đặc đang phủ kín đầu tôi.

-"...." Tôi gật đầu. "Không giận nữa. Chúng ta trở về thôi."

Cậu ấy nắm tay tôi một lần nữa, kể cả khi tôi khó chịu, tôi cũng không thể dứt ra như lúc nãy. Cái nhìn của Harry quá đáng thương, chẳng có gì ngoài tội lỗi sẽ bao trùm cả người tôi nếu tôi từ chối cậu ấy cả.

Cả người tôi là gì cậu có biết không vậy? Tôi là một kẻ xấu, là đứa con gái dứt ruột của một Tử thần thực tử, tôi rất có tiềm năng sẽ trở thành một Tử Thần thực tử trong tương lai. Từ khi sinh ra tôi đã có tư tưởng hắc ám, cậu biết không hả? Còn cậu là ai? Cậu là Harry Potter, và cậu là Chúa Cứu Thế. Cậu được sinh ra để đánh bại những điều hắc ám, những điều giống như tôi.

Tôi chẳng cảm thấy vui vẻ nổi nữa. Harry không đáng phải chịu cảnh này.

Dường như tam quan của tôi đổ vỡ rồi...

(p/s: Spoil cái nhẹ đây cũng là một lí do về sau hai người dần xa cách và sẽ chia tay. So yeah, ai chèo thuyền Theo thì quẩy lên !!!!)

***

Mọi chuyện không trở nên khá hơn vào sáng hôm sau. Hermione nhận được một núi thư đầy ụ từ những người không tên, và nội dung của nó thì hết sức rác rưởi.

Hermione đọc mấy lá thư đầu, nhưng cô ấy đã vội bỏ ngay xuống vì những lời lẽ tục tĩu của chúng. Đa số những lá thư đều mang hàm ý mắng Hermione là kẻ lẳng lơ bắt cá hai tay, vừa câu dẫn Harry Potter vừa câu dẫn Viktor Krum. Nhiều lá thư nói rằng Harry xứng đáng với một người tốt hơn là một Máu Bùn không biết liêm sỉ như Granger.

Tôi cản Hermione đọc mấy lá thư đó lại.

-"Không cần cố đọc nếu nó khiến bồ khó chịu." Và tôi đề xuất. "Chúng ta có thể thảy nó vô làm mồi lửa chẳng hạn. Anh Fred, Anh George!" Tôi giơ tay vẫy cặp song sinh nhà Weasley khi họ vừa tiến vào đại sảnh, vui vẻ bảo. "Hai anh thấy sao về việc tối nay tổ chức một trại lửa nho nhỏ?"

Fred tròn mắt, "Đại tiểu thư, em có ý tưởng gì hả?"

-"Em tưởng các anh sẽ đồng ý vô điều kiện với mọi loại tiệc tùng chứ?" Tôi tròn mắt. "Cần có lí do cho một buổi tụ tập hả?"

George hất tay, "Ôi dĩ nhiên là không! Anh sẵn sàng gia nhập và thậm chí đứng ra làm chủ trì cho bữa tiệc. Nhưng cưng biết đó, bọn anh đang trong thời gian cấm túc." Anh ấy nháy mắt. "Cơ mà cứ theo ý em đi! Chẳng có gì ngăn cản được một bữa tiệc cả! Anh sẽ cung cấp đồ cho em rồi em sẽ tổ chức, được chứ bé?!"

Tôi có chút thất vọng nhìn biểu cảm hào hứng của cặp sinh đôi, chép miệng gạt ý tưởng đó đi.

-"Em cũng có kì thi mà hai anh. Nó chỉ là một ý tưởng thôi, hãy quên đi vậy."

George than thở, "Nếu không phải anh bị cấm túc thì nó sẽ là một kỉ niệm đẹp nữa đây."

Tôi nhướn mày, "Từ bao giờ mà mấy lệnh cấm túc đó cản trở bộ đôi siêu quậy này của Hogwarts vậy?" Rồi tôi xua xua tay. "Chúng ta có thể lén tổ chức mà. Trốn vô một cái phòng không tên khỉ khô nào đó rồi cháy lên t----"

-"A!!"

Hermione thét lên một tiếng, khiến cho tôi giật thót. Mọi thứ dường như đứng hẳn lại khi tôi quay người và thấy Hermione đang đau đớn ôm bàn tay của cậu ấy. Bàn tay đó nổi một đống mủ xanh và mụn đỏ, nó gớm ghiếc và bốc mùi, tôi không thể ngăn bản thân liên tưởng tới tay của một tên Quỷ Khổng Lồ nào đó.

Tôi vội lao tới đỡ Hermione, "Bồ sao vậy?! Sao tay bồ lại như vậy?!"

Hermione vừa nhăn nhó vừa nói, "Mình mở một cái phong thư ra...và nó..."

Fred la lên, "Đó là Mủ củ U nguyên chất đó!" Anh ấy nhấn mạnh. "Em bị đứa nào đó chơi rồi Hermione!"

Khá nhiều người đã quay mặt lại chỗ chúng tôi, tôi buộc phải lấy một chiếc khăn ăn để trên bàn nhằm băng tay tạm cho Hermione.

-"Mình sẽ đưa bồ tới bệnh xá. Đứng lên nào Hermione." Tôi nhìn sang cặp song sinh. "Ai đó trong hai anh làm ơn hãy đi báo cho giáo sư Mcgonagall đi, và ai đó hãy bế Hermione tới bệnh xá!"

Hai người họ đứng đực ra đó, đưa mắt nhìn nhau và bắt đầu đùn đẩy:

-"Mày đưa Hermione tới bệnh xá đi! Tao sẽ---"

-"Không! Tao sẽ đi gọi giáo sư và mày mới là người sẽ bế Hermione tới bệnh xá!"

-"Quần thối của Merlin không đời nào! Cô Pomfrey sẽ yểm tao cả chục cái bùa vì tao đã làm vỡ cả tá ống dược của cổ hôm bữa!"

-"Mắc mớ gì tới tao?! Vậy chắc mày nghĩ giáo sư Mcgonagall sẽ để tao yên khi tao vác mặt tới đó hả?!"

Tôi bực mình ghê luôn á!

-"Này!! Hermione đang bị thương! Ngưng cãi vã đi!"

Trong sự cưỡng ép của tôi thì mọi chuyện cuối cùng cũng vào guồng. Fred đi báo cho giáo sư, còn tôi cùng George thì tới bệnh xá để trông Hermione. Cô Pomfrey chửi tôi sấp mặt khi tôi dìu Hermione vào bệnh xá do George không dám ló mặt vô, rồi cổ chẳng ngại gì đá đít tôi ra khỏi bệnh xá sau khi chắc chắn tình trạng của Hermione đã ổn hơn rồi.

Đến đầu giờ chiều thì tôi thay Hermione đến lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí của lão Hagrid. Cậu ấy dù là bệnh nhân ốm thập tử nhất sinh nhưng vẫn vô cùng chăm học, một hai níu áo tôi đòi tôi thay cậu ấy đi học cái lớp khỉ gió đó. Tôi không có tiết vào buổi chiều hôm nay, nhưng nó không có nghĩa tôi rảnh để vác xác tới một lớp học khác.

Sau đó, tôi giao trọng trách cho Harry, đợi tới khi lão Hagrid đến thì tôi lủi thẳng.

Phần thời gian sau đó tôi ngồi trong thư viện. Tôi muốn nghiên cứu về Ma thuật hắc ám.

Tôi muốn hiểu thêm về nó. Tôi không muốn trở thành Tử thần thực tử, và tôi hy vọng thế. Mặc dù mọi thứ đều không thể đoán trước khi nói tới phạm trù tương lai, nhưng Chúa ơi, sẽ chẳng sao nếu tôi có thể giới hạn nó lại và chỉ tìm hiểu phần nào cơ bản về lĩnh vực đó thôi chứ.

Theodore Nott xuất hiện một cách bất ngờ cùng Daisy Williams. Tôi thấy cậu ta ngồi cùng cô bé ở một góc gần cửa sổ thư viện.

-"Quý ngài địa chủ Theo." Tôi đi tới đó và chào họ một tiếng. "Cả em nữa Daisy. Lâu rồi không gặp."

Theodore gật đầu với tôi, "Chào."

-"Orange!" Daisy reo khẽ lên, và cô bé đứng dậy níu áo tôi. "Ngồi đây với em đi! Thiệt đó, lâu lắm không gặp chị! Rõ ràng chúng ta học cùng trường mà chị chả bao giờ đến tìm em cả!"

Tôi đặt chồng sách lên bàn và vớ lấy quyển sách ngay đầu tiên, với một nụ cười xã giao bình thường.

-"Em cũng đâu có tìm chị đâu Daisy."

-"Đâu có, em đã tìm chị vài lần. Em hỏi con nhỏ Weasley, nhưng nó nghi em mưu đồ xấu với chị. Nơi xa nhất em có thể đến là đầu cầu thang gần Gryffindor." Daisy phồng má hậm hực. "Con nhỏ phiền phức muốn chết! Em đánh nó mấy trận hồi năm Nhất đúng là---"

-"Daisy."

Theodore chợt lên tiếng, giữ tay cô bé lại, cậu ta ẩn ý nói.

-"Không phải đến giờ em hẹn với bạn rồi hả? Đi mau đi."

Daisy ngơ ngác nhìn lên đồng hồ rồi mới vội vàng thu dọn đồ đạc để rời đi, "Em quên mất! Tạm biệt hai người nhé! Orange, chúng ta sẽ cùng nói chuyện sau nha!" Cô bé xìu mặt. "Tiếc quá đi, lâu lắm mới gặp chị mà...."

Tôi cười cười, "Không sao. Còn nhiều dịp khác."

Con bé mỉm cười toe toét, rồi quay sang Theodore.

-"Em đi đây Theo." Daisy cúi người, thơm nhẹ lên má phải Theodore Nott một cái. "Hẹn gặp lại nhé."

Rồi cô bé rời đi.

Tôi nghe một tiếng chửi thề trong đầu vang lên, nhưng cũng chỉ có thể cảm thán.

-"Tình cảm thật tốt nhỉ, địa chủ?"

-"Đừng có gọi cái biệt danh khỉ gió đó." Theodore trừng mắt sang. "Tôi không nói không có nghĩa cậu được toàn quyền đặt biệt danh cho tôi."

Tôi nhún vai, "Có gì sai với cách gọi đó sao? Nó đúng mà, về cả nghĩa đen và nghĩa bóng."

-"Kể cả nó đúng." Theodore đá chân tôi một cái. "Thì cậu được gọi hả?"

Tôi buồn cười ghê.

-"Gì đây? Cậu khó ở cái gì với tôi vậy? Tôi đâu có đụng chạm tới Daisy."

Theodore chỉ nhìn chăm chăm vào tôi, tới nỗi tôi cũng thấy khó hiểu.

-"....Theodore?" Tôi vẫy tay trước mặt cậu ta. "Cậu ổn chứ?"

Theodore hất tay tôi ra, sẵng giọng bảo, "Cậu ngồi với tôi không sợ Potter để ý hả?"

.....Harry....

Tôi mỉm cười, "Tôi có hôn cậu hả? Hay chúng ta có ngủ cùng nhau sao?"

Theodore nheo mắt, "Ai mà biết, có thể sẽ có lúc đấy."

-"Lúc gì?"

-"Lúc chúng ta ngủ cùng nhau." Cậu ta nhún vai. "Rồi Potter sẽ ghen lồng ghen lộn lên. Và đại tiểu thư ạ, tôi chẳng thể nào đủ sức chống đỡ cơn thịnh nộ từ Chúa Cứu Thế đâu. Cậu ta sẽ khiến cho cả cái nhà tôi sụp mất."

Tên khốn.

Tôi cắn môi khi thốt ra một tiếng chửi thầm trong đầu, gần như là đã gằn giọng với cậu ta.

-"Vậy thì đừng có nốc rượu hay cố tìm cách lẻn vô phòng riêng của tôi, đồ biến thái."

-"Mọi thứ sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu." Theodore mỉm cười. "Cậu đúng là một con nhỏ rất khó ưa đấy, biết không?"

....Này, tôi tưởng cậu ta bảo cậu ta thích tôi nhở? Hay là hết thích rồi? Có ai ăn nói cái kiểu mất dạy như vậy với người mình thích hả?

Mà kệ đi, sao cũng được. Cậu ta hết thích tôi rồi thì càng tốt. Tôi đỡ phải dày vò bản thân vì tổn thương Theodore. Cậu ta đã chịu quá đủ đau khổ từ gia đình, và một đứa ngu ngốc như tôi chẳng việc gì khiến cậu ta phải để tâm hết.

Tôi giở quyển sách trước mặt ra.

-"Cảm ơn vì đã giúp tôi." Tôi nói mà không nhìn lên. "Về chuyện Durmstrang."

Theodore cũng không nhìn lên, "Nhớ mang cơm là được."

-"Không phải vẫn mang hả?"

-"Đó là tôi nhắc nhở thôi." Theodore lật sang một trang khác. "Tránh việc cậu quên đi một thứ gọi là "trả ơn"."

Tôi lại chuyên tâm vào đọc sách tiếp.

Không gian dường như đã yên tĩnh trở lại, chúng tôi cũng chỉ giao tiếp hai ba câu vu vơ sau đó, rồi cả hai đều im lặng đọc sách.

Mọi thứ quá bình yên, tới độ tôi không thể tin đây là thật nữa. Cái khung cảnh một Gryffindor và một Slytherin cùng ngồi đọc sách với nhau trong hòa bình, đây giống như một cảnh trong mơ vậy. Tôi đã liếc Theo một vài lần khi dừng giữa những đoạn lật trang, chỉ để thấy sống mũi của cậu ta hiện lên dưới lớp tóc bạc đó.

Và một lần nữa, không thể phủ nhận rằng cậu ta càng lớn càng đẹp.

Tôi trở lại với cuốn sách trong tay.

Một vài mảng cơ bản về Lĩnh vực ma thuật Hắc ám dần rõ hơn khi tôi đọc qua về chúng trong cuốn sách. Dĩ nhiên chúng có đề cập tới 3 lời nguyền không thể tha thứ, đồng thời nói tới những rủi ro khi thực hiện những bùa chú đòi hỏi kinh nghiệm cao và kiến thức nền vững chắc. Tác giả viết về Ma thuật hắc ám đa phần đều nghiêng theo hướng tiêu cực, và không loại trừ quyển này. Họ đánh bóng cái thứ gọi là Bạch Ma pháp, thứ mà tôi đang học hiện nay và xây dựng hẳn một cái nhìn đầy đen tối về ma thuật hắc ám, thứ mà như người ta đều biết, là dành để tượng trưng cho Voldermort và lũ lâu la của hắn.

Tôi chợt có chút tò mò về việc vì sao Violet lại bị thu hút với những thứ xấu xa như vậy. Nếu bà ấy được nuôi dạy trong môi trường tốt như nhà Williams từ nhỏ, sau đó lại tiếp thu nền giáo dục gần như rất "sáng" của Hogwarts, chẳng có lí do nào để bà ấy trở thành một Tử thần thực tử chứ không phải một Thần Sáng cả.

....Có thể Violet đã trực tiếp được gặp Voldermort?

Mọi thứ đã bắt đầu từ đó chăng? Hay là có một sự kiện nào khác?

Tôi vò đầu và đẩy quyển sách sang một bên. Theodore trùng hợp làm cùng một động tác với tôi, hai gáy sách của chúng tôi chạm vào nhau, gần như khá gượng gạo.

Cậu ta nhấc quyển sách lên, chuẩn bị xô ghế đứng dậy.

-"Cậu về hả?"

Theodore nhìn xuống chỗ tôi, "Trời tối rồi. Tôi sẽ trở về kí túc làm bài tập." Cậu ta chớp mắt. "Cậu cũng nên về đi. Thời điểm hiện giờ không đủ an toàn để cậu đi lang thang trong đêm đâu."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã ngả hẳn sang màn đêm.

-"...Mấy giờ rồi?"

-"8 giờ hơn." Theodore đáp. "Gần quá giờ ăn tối rồi, nếu cậu muốn hỏi tiếp."

-"Tôi chẳng ăn tối đâu." Tôi lẩm bẩm. "Tôi sẽ đến chỗ giáo sư Snape. Và cậu cũng thế."

Theodore chặc lưỡi, "Phiền hà thật." Nhưng rồi cậu ta cũng thở hắt ra khi vẫn giữ nguyên cái nhíu mi trên mặt, dáng vẻ miễn cưỡng gồng chân bước đi tiếp. "Khi nào chuyện này mới kết thúc đây?"

Theodore đứng ở đối diện tôi khi cậu ta đang sắp lại các quyển sách đã mượn từ thư viện.

-"Theo."

Tôi chợt vọt miệng hỏi, sau đó cũng thấy bất ngờ. Bởi tôi chẳng có lí do gì để gọi cậu ta, chỉ là tự dưng tôi thấy Theodore đứng trước mặt mình, tôi liền gọi thôi.

-"Sao thế?" Theodore chăm chú lựa các quyển sách khác nhau, đến cả đáp cũng không nhìn về tôi.

Tôi cũng cứng họng luôn. Tôi đâu có tính nói gì đâu chứ?

-"Cậu sao thế? Gọi xong không nói hả?" Theodore nhíu mày, ánh mắt cậu ta khó hiểu đánh sang.

Tôi gượng gạo cười, "K...Không...."

-"Cậu rảnh hả?" Theodore gấp quyển sách đang đọc vào. "Tôi đi đây."

-"Theo."

Theodore đảo mắt, hằn học thở một hơi trước khi quay nửa người lại chỗ tôi, "Tôi đánh cậu đấy Orange. Cậu đừng tưởng tôi quý cậu là tôi không đụng tới cậu. Có gì nói đi."

-"Cậu có tìm hiểu về Ma thuật hắc ám không?"

Theodore nhíu mày. Rất rõ ràng việc cậu ta đang cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ tôi đã đụng tới điều không nên, trước kia cũng có lần cậu ta nói không quá hứng thú với ma thuật hắc ám.

Tôi nên dẹp đi thì hơn, "Được rồi, nếu cậu không thoải mái thì thôi. Tôi chỉ buột miệng---"

-"Đưa quyển sách cậu đang đọc đây." Cậu ta đột nhiên rít lên. "Cậu đang đọc cái gì từ nãy tới giờ hả?"

Tôi cũng giật mình luôn.

-"Sa--Sao tự dưng cậu dữ thế? Tôi đâu---Yah Theo! Yah!"

Theodore lao tới giật quyển sách từ tay tôi. Dáng vẻ cậu ta hung dữ tới nỗi tôi không dám phản kháng luôn. Tôi cũng không hiểu vì sao cậu ta đột nhiên nổi giận như vậy, dường như từ lúc đầu tâm trạng của Theodore hôm nay đã không tốt.

Quyển sách bị giật ra cực kì dứt khoát.

-".....Tại sao cậu tìm hiểu về cái này?"

Tôi cười hơ hơ hai tiếng.

-"Cậu...đang làm tôi sợ....Tôi thật sự đang sợ cậu đấy..."

-"Đồ điên!" Theodore rít lên, quẳng quyển sách vào người tôi. "Cậu điên hả?! Ai cho cậu tìm hiểu cái thứ này?! Cậu lẻn vô Durmstrang rồi giờ cậu đi đọc mấy cái sách vớ vẩn viết về Ma thuật hắc ám! Cậu âm mưu cái gì đấy hả?!"

-"The..Theo..." Tôi muốn bịt miệng cậu ta lại, tâm can đau nhức nói. "Đang trong thư viện...."

Theodore trừng mắt tới chỗ tôi, tôi nghe rõ ràng ý muốn đe dọa của cậu ta trong đó.

-"N...Này đại ca, cậu có thể lui ra trước được không?" Tôi nuốt nước bọt. "Chúng ta thật sự đang ở trong thư viện...."

-"Cậu không được biết về những thứ liên quan tới ma thuật hắc ám! Cậu rõ chưa hả?! Rõ chưa?!"

Tên này điên hả?! Cậu ta rống mồm to thế?!!

Tôi nhìn thấy bà Pince đang hầm hập từ phía xa đi tới, ầm ĩ mắng Theodore.

-"Trò Nott! Đây là thư viện, ý thức công cộng đâu hả!? Cút ra khỏi đây nếu trò không muốn đọc sách!"

Theodore Nott đứng thẳng người dậy, không quá để tâm tới lời cô Pince. Còn tôi thì đang cố thu dọn đồ nhanh nhất để trốn lẹ, cái tình cảnh bị dòm ngó bởi cả chục con mắt thế này khiến tôi thấy tóc gáy dựng hết lên. Tôi thề đây thật sự là tình huống khó hiểu nhất, mọi thứ đều khiến tôi hoang mang tột độ.

-"Cậu đứng lại đấy."

Theodore Nott gọi tôi khi chúng tôi đều cùng đứng ở trước thư viện, và nỗi sợ hãi khiến tôi đứng lại thật. Tôi sợ cậu ta tới phát run lên, hiện giờ để nói năng bình thường có khi tôi còn không thể nữa.

-"...."

Theo chậm rãi nhả từng chữ.

-"Tôi nói cho cậu biết Orange. Tôi cảnh cáo cậu. Nếu như tôi phát hiện cậu tham gia vào mấy cái này một lần nữa." Cậu ta trừng mắt. "Tôi sẽ nhốt cậu vô Azkaban đấy. Cậu hiểu chưa? Tôi sẽ đấy, cậu đừng có tưởng tôi không dám. Tôi sẽ báo cho Giám Ngục cậu là một con khốn Tử thần thực tử tương lai, rồi cậu cứ chờ để mà chết dần chết mòn trong đấy cả đời đi."

Tôi hoảng sợ lắc đầu, "Tôi không hề! Tôi thề! Tôi chỉ vì tò mò thôi! Đây hoàn toàn không phải là do tôi muốn dùng Ma thuật hắc ám hay gì đó!"

Theodore mỉm cười, "Cậu có biết nó giống gì không? Ma

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net