18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, do phải giải quyết hết đống bài tập môn Biến hình mà tôi dạy trễ hơn một chút so với thường ngày. Đại để là cũng không hẳn là muộn lắm, nhưng lúc tôi khoác vội áo chùng chạy đến sảnh ăn sáng, cả sảnh đều đã đầy ắp người.

Bên cạnh đó, sáng nay có chuyện rất lạ.

-"Này, là cô ta đúng không?"

-"Là người hay đi với Harry."

-"Ừ, đúng thế."

Tôi đổ mồ hôi, bước đi vô thức sải dài hơn. Tôi đi mà như chạy, lúc đến chỗ ngồi, tôi đập sách vở mạnh bạo lên mặt bàn, thở dốc.

Harry đặt cốc nước trước mặt tôi, vỗ vỗ lưng.

-"Thở sâu, thở sâu..."

Tôi hất tay cậu ra, "Thở cái gì? Hôm nay có chuyện gì vậy?"

Hermione liếc khỏi cuốn sách, nhìn vào tôi.

-"Chuyện gì là chuyện gì?"

Tôi chỉ về toàn bộ sảnh, trừ Gryffindor.

-"Bọn họ soi mình. Chắc chắn là thế! Cái gì mà "cô ta đúng không? Cô ta à?!" Tôi đè giọng thấp xuống. "Thực sự đã có chuyện quái gì ở đây?"

Ron búng tay, "À đúng rồi, Orange bây giờ sẽ nổi tiếng lắm đấy."

-"Hả?" Tôi méo mặt. "Nổi tiếng là sao?"

-"Ờ thì..." Ron Weasley cười cười. "Trận Quidditch hôm qua..."

Tôi trợn mắt, "Làm sao?"

-"Cậu quên rồi!" Hermione hắng giọng. "Đến mình còn nhớ! Hôm qua cậu cổ vũ cho Harry mà đứng lên lan can, hét rất to! Cậu chắc không biết, nhưng mà..."

Cô ấy gục xuống bàn nén cười, hai bả vai run run.

-"Lúc cậu cổ vũ, cả cái khán đài muốn sụp luôn."

Harry tỏ vẻ cảm thông nhìn tôi.

-"Cậu không phải lo đâu, Orange. Tớ đối với việc này rất cảm kích."

Tôi ấp úng, "Hả? K...Không có phải...Cái này..."

Cậu ấy mỉm cười.

Tôi há hốc mồm, tự hỏi bản thân đã gây nên nghiệp lớn gì thế này.

Sau bữa sáng, tôi muốn đến chòi của bác Hagrid nhanh một chút để hỏi về con chó 3 đầu, nhưng ngày hôm nay nhà Gryffindor không có tiết Độc dược, đa phần chiếm nhiều là tiết Biến hình. Điều này gây cho tôi một nỗi ám ảnh vô hình, khi nghĩ đến việc giáo sư Mcgonagall phát hiện học sinh nhà bà chủ nhiệm trốn tiết, và còn là học sinh bà ghét nhất.

Tôi dám cá bản thân không có tương lai.

Vả lại, trong thời điểm nhạy cảm này, nhất cử nhất động của tôi đều bị theo dõi đến sát sao. Ban đầu chỉ là một hai lời đồn truyền miệng, đến giờ ăn trưa, mọi thứ trở nên tệ hại hơn gấp chục lần.

"Tin hot trong ngày: Nghi án tình cảm giữa Đứa trẻ còn sống Harry Potter và nữ sinh nhà Gryffindor."

Lúc bảng thông báo đó được dán lên, tôi đang thong thả ăn trưa với Hermione ở sau trường, đầu còn rất ngây thơ nghĩ chỉ một chút nữa tin đồn sẽ lắng xuống mà thôi.

Quả thật, đời không như mơ.

-"Dursley, cậu với Potter là..."

Tôi cắt ngang, "Chúng tôi là bạn bè đơn thuần, thế thôi." Sau đó, tôi vội vàng ôm sách vở bỏ đi. Nghe ngóng một lát, quả nhiên có tiếng chân đuổi theo. Tôi rẽ ngoặt vào một góc khuất, và nhanh chóng biến mất nhờ con đường bí mật ở đó.

Dĩ nhiên là vào lúc này, cái bản đồ Hogwarts in chằm chặp trong não tôi mới phát huy tác dụng. Tuy vậy, tôi mặc dù có thể dễ dàng chạy trốn một hai hôm đầu, nhưng chắc chắn sẽ không được quá một tuần.

Chỉ hi vọng cái tin đồn này lắng xuống nhanh nhanh chút.

-"Orange, cậu hơi bơ phờ đó..."

Tôi nốc một lọ thuốc bổ, sau đó nôn khan. Nhìn lên Harry một cái, tôi đưa tay áo chùi mép, cười khinh khỉnh.

-"Nhờ cậu đấy, siêu sao."

-"Còn lâu nhé!" Harry bĩu môi. "Cậu cũng là tự nguyện cổ vũ cho tớ mà!"

Tôi cười mỉm, "Tin đồn nhắm về cả hai mà sao mình cậu tươi tỉnh vậy?"

-"Phần nhiều là do ăn ngon ngủ kĩ." Harry liếc sang tôi, nói như đùa. "Ít nhất là ngủ được nhiều hơn cậu."

Tôi cười hai tiếng ủng hộ, sau đó đưa tay đẩy Harry ra xa, nhanh chóng lủi đi.

-"Tuy là vậy, thời điểm này cậu tránh tớ xa xa chút. Tránh tạo thêm scandal vớ vẩn về mấy cái tình yêu nhăng nhít, đợi vụ này lắng xuống rồi chúng ta thân trở lại. Ok?"

Xét bản mặt ung dung đáp ứng khi gật đầu của Harry, tôi lo rằng điều tôi vừa đề nghị sẽ nhanh chóng bốc hơi.

***

Cùng thời điểm vụ việc tôi và Harry có quan hệ nam nữ với nhau lan truyền, thì đã gần đến Giáng Sinh. Lúc tôi nhận ra được điều này, thiên nhiên ở Hogwarts đã phủ trắng xóa bởi nền tuyết.

Điều này khiến tôi đỡ gai mắt hơn, quả thật, Hogwarts trong màu trắng tao nhã trông đẹp hơn bình thường gấp nhiều lần.

Tuy vậy, trong cái may có cái rủi. Mới hôm rồi khi giáo sư Mcgonagall đến để đưa cho tôi bản đăng kí ở lại trường vào Giáng Sinh, bà đã nhắc khéo tôi về vụ tôi liên tiếp bỏ lớp Độc dược. Tôi nghĩ thầm, giáo sư Snape đã bép xép với giáo sư Mcgonagall, nhưng hẳn là ông ấy đã giấu nhẹm lí do tôi không đến lớp.

Chính thầy là người khiến tôi không muốn đến lớp mà.

Tuy là vậy, tôi sẽ không dại gì nói ra khỏi mồm. Tôi chỉ đơn giản chuẩn bị sách vở và bài tập Độc dược để đến lớp sau một thời gian dài vắng bóng.

-"Kì lạ à nha! Hôm nay có người chịu học tiết Độc Dược kìa!"

Tôi nhíu mày, "Đừng có chọc tay mình nữa, Ron."

-"Còn không phải rất lạ sao? Bồ toàn trốn tiết à, mà chỉ mỗi tiết Độc dược nữa chứ?"

Tôi mỉm cười, đưa tay kéo khăn choàng lên cao.

-"Chà, mình nghĩ không cần phải kể lí do vì sao lại trốn tiết đi. Hẳn Harry hoặc Hermione đã kể cho bồ nghe rồi."

Ron gật đầu, "Có nghe. Giáo sư Snape thật quá đáng."

Tôi nheo mắt, nhún vai.

-"Đúng thế, thầy ấy vô cùng quá đáng."

Vừa nói, tôi vừa đặt sách vở xuống chiếc bàn gần vào cuối lớp nhất. Một là để giáo sư không nhận ra tôi, hai là tôi muốn tránh cả Draco Malfoy nữa.

Khi giáo sư Snape bước vào lớp, thầy đã ngạc nhiên tột độ khi thấy tôi đang chồm hỗm ở cuối lớp nhìn lên, ánh mắt muốn giết người tới nơi.

Cũng chỉ đến thế, bạn phải hiểu, ánh mắt diều hâu của giáo sư Snape đủ để cho bất kì đứa trẻ tuổi 11 nào như tôi phải ngậm ngay tức khắc.

Tôi nuốt nước bọt, rồi quay đi.

-"Ủa Dursley? Hôm nay chịu đi học rồi hả?"

Bàn tay đang cắt nhân sâm của tôi khựng một chút. Harry nhìn sang, và rõ ràng ánh mắt cậu ấy tối sầm lại.

-"Malfoy, đừng có làm phiền, cút."

-"Tao không đụng chạm gì đến mày nhé, Potter. Tao đến để nói chuyện với Dursley."

Tôi ậm ừ, kéo tay áo Harry, "Có chuyện gì à?"

Malfoy sấn tới, "Mấy tuần mày nghỉ học? Bệnh hả?"

-"Cảm ơn đã quan tâm." Tôi phủi tay, đổ hết nhân sâm vào vạc. "Tôi vẫn học các lớp khác bình thường, chỉ riêng một tiết này là bỏ thôi."

-"Tại sao? Hay là..." Malfoy đưa bột xương sống của cá sư tử cho tôi. "Mày vẫn thù hằn vì bị ăn tát à? Đồ trẻ con."

Tôi cười ngọt, "Vậy hả? Cậu thì người lớn lắm, Draco Malfoy."

-"Cái đó là lời khen à?"

Tôi im im, lẳng lặng quay lại nồi vạc còn đang sôi.

Harry đưa tay xua Malfoy ra xa, nhăn mặt kịch liệt. Tôi còn thoáng thấy cậu ấy trợn mắt lè lưỡi với hắn, sau đó hai tên đần đó nhảy vào bổ xả với nhau. Tôi làm lơ, tiếp tục quấy nồi vạc đang sôi ở trước.

Dược liệu trong nồi sôi lên một chút, sau đó nổi lềnh bềnh trên mặt nước một quả bong bóng nhỏ. Tôi đưa đũa chọc vào nồi, thử độ đặc và dính của sản phẩm, sau đó mới hài lòng gật đầu. Chất lượng tạm được.

Đột nhiên, nhác thấy bóng lão Hagrid qua khóe mắt, tôi vứt đũa và nồi lại cho Harry, ù chạy ra khỏi hầm. Giáo sư Snape trừng mắt một cái, tôi giả lơ, lập tức nghe tiếng sấm sau lưng:

-"Gryffindor, trừ 5 điểm!"

Các học sinh nhà tôi đã quá quen việc một con nhóc năm nhất đối đầu kịch liệt với bậc thầy độc dược, cũng chẳng phản ứng nhiều. Hóa chăng chỉ mỗi Hermione bị kích động. Xét vẻ mặt của cô ấy, tôi cam đoan lát nữa tôi sẽ gặp rắc rối to đây.

Mà trước đó, tôi phải gặp lão Hagrid đã.

-"Chờ đã!" Tôi thở dốc. "Bác Hagrid!"

Lão Hagrid đang khệ nệ khiêng cây thông Noel, thấy tôi liền quay lại.

-"Ồ Orange? Sao vậy cháu yêu?"

Tôi thở hồng hộc, tay chống đầu gối.

-"B...Bác đi đâu vậy?"

-"Ta đem cái cây này vô đại sảnh. Sắp Giáng Sinh rồi."

Tôi cầm đũa phép, "Để cháu giúp bác. Wingardium Leviosa."

Cái cây bay lơ lửng lên, cách mặt đất độ 5 cm rồi cứ thế mà bay. Tôi dùng đũa điều khiển, vừa đi bên cạnh lão Hagrid. Nghĩ ngợi một chút, lúc đầu tôi vốn là muốn hỏi về con chó ba đầu, nhưng sợ lại to chuyện, phải khéo chút.

-"Bác Hagrid, thật mừng vì gặp bác ở đây. Cháu tìm cơ hội nói chuyện với bác mấy hôm rồi không được."

-"Ồ." Lão nhìn tôi. "Sao lại không có cơ hội?"

Tôi chép miệng, "Cháu bị dính mấy vụ yêu đương nhăng nhít..." Nghĩ một chút, tôi bồi thêm. "Với Harry."

Thay cho phản ứng ngạc nhiên tôi mong chờ, Hagrid cười sảng khoái, vỗ bụng kêu to.

-"Được đấy chứ! Hai đứa rất hợp nhau!"

Tôi buông đũa, cây thông đáp thẳng xuống chân lão Hagrid.

-"Thứ lỗi..." Tôi cười nhếch. "Cháu mới học phép thuật, chưa thành thạo."

-"Không sao không sao..." Lão Hagrid ngờ vực nhìn tôi, lắc lắc đầu ôm chân. "Ây da, đau quá. Pomfrey lại có việc làm rồi."

Tôi cười mỉa. Nếu mà cô Pomfrey biết tôi là thủ phạm, còn lâu bác Hagrid mới được chữa.

-"Vâng, đến đại sảnh rồi đây ạ."

Cây thông Noel lão Hagrid mang đến phải cao đến 10m là cùng, tôi khá bất ngờ với việc cái cây chưa chạm đến trần nhà của Hogwarts. Có vẻ Hogwarts cao hơn tôi tưởng tượng.

Tôi cầm mấy món đồ trang trí, treo bừa lên xung quanh cây thông. Có mấy chỗ khá cao, tôi thử kiễng chân cũng không treo được.

Này nhé, 1m5 không phải là cái tội! Tôi họa hoằn lắm mới có 11 tuổi thôi nha!

-"Orange!" Harry nhảy từ đằng sau. "Chạy lẹ thế? Mới rời mắt cậu đã biến mất rồi."

Tôi lắc lắc đầu, tránh sợi tóc của Harry đang cọ vào cổ tôi.

-"Tránh ra chút."

-"Cậu không thể đặt trang trí cao hơn tình bạn được."

Tôi mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng quay lại trang trí tiếp. Nhướn nhướn chân, chỏm cây thông ở cao hơn tôi mấy cái đầu, nếu không dùng bùa chú, tôi khó có thể vươn lên đấy. Phải cái, tự thí nghiệm Wingardium Leviosa lên thân mình, tôi không dám.

Harry nhìn tôi, bất chợt tiến một bước, vòng qua vai tôi.

Cậu nhẹ nhàng rướn người, quả cầu màu đỏ lập tức nằm ngay gọn trên cành cây xanh xanh.

Tôi khó xử nhìn lại, huých khuỷu tay.

-"Gần quá..."

-"Hì."

-"Cậu cười cái gì? Tránh tránh mau, lại có thêm tin đồn là xong."

Nhất là khi, tôi thấy được Draco Malfoy đang tiến vào sảnh đường. Chẳng muốn ở cùng hắn thêm phút giây nào nữa, lại thấy lão Hagrid đã bỏ đi để lấy thêm đồ trang trí, tôi đẩy đẩy Harry, muốn đuổi theo lão ngay bây giờ.

Harry chu môi nhìn tôi, cậu ấy đứng tránh sang cho tôi đi. Tôi giơ tay ra dấu cảm ơn, sau đó ù chạy theo lão Hagrid, lướt qua cả Malfoy.

Malfoy đang đi cạnh một con nhỏ tóc đen ngắn ngủn, lúc chạy qua, tôi thoáng nghe tiếng con nhỏ đó gọi tôi.

-"Dursley."

Hogwarts, ngoài tôi ra còn có ai họ Dursley nữa sao.

Tôi không dừng, tôi không ưa Slytherin, cớ gì phải đứng tiếp chuyện với chúng chứ?

***

-"Bác Hagrid!!"

Lão Hagrid đang bê một chồng các dây rợ trang trí, thấy tôi liền quay lại.

-"Chà chà, lại có việc gì đây?"

Tôi dụi mũi chân, giơ đũa phép.

-"Cháu bê đồ giúp bác."

Lão mỉm cười, "Cảm ơn, nhưng ta có thể tự bê." Tôi hối lỗi, hẳn là chân lão đang đau lắm.

-"Dù sao thì, cháu định hỏi ta việc gì đúng không?" Thấy lão đã đi lên phía trước, tôi vội đuổi theo.

-"Vâng, có việc ạ."

Bước chân của người khổng lồ dài hơn tôi mấy mét lận. Một lần lão nhấc chân là 3 cái sải chân của tôi, tôi thở mệt, thể lực từ khi nào lại kém như vậy chứ?

-"Hôm nọ cháu đi lạc, lạc lên hành lang tầng 3."

Lão gật gù, "Rồi?"

Tôi mím môi, "Cháu đã vào căn phòng cấm."

Chỉ đúng lúc đấy, tôi thấy lão khựng lại.

-"Con chó 3 đầu, đúng không ạ?" Nghĩ thêm một chút, tôi bồi tiếp. "Nó đang căn giữ căn hầm, và cháu dám cá nó liên quan đến cái gói bác lấy ở Gringotts. Không sao đâu, đừng dùng khuôn mặt man rợ đó nhìn cháu, vì cháu chưa có nói cho ai cả. Kể cả Harry."

-"Ta cảnh báo cháu, Orange Dursley." Tôi biết lão gằn giọng, giọng lão đã trầm, giờ lại càng gay gắt ồm ồm. "Cháu không biết mình đang dây vào cái gì đâu. Rất nguy hiểm, tránh xa nó ra!"

Tôi mỉm cười, "Chính vì không biết nên cháu mới tìm hiểu. Nghe bác nói xong lại càng có hứng thú."

-"Không được, đây là công chuyện tuyệt mật của Hogwarts!" Lão phất tay, đống đồ trang trí rơi xuống nền tuyết trắng. "Chỉ có cụ Dumbledore và người bạn của cụ được biết!"

Tôi nheo mắt, "Người bạn của cụ? Là ai?"

-"Không liên quan đến cháu." Và lão nhanh chóng ôm hộp đồ bỏ đi.

Tôi không đuổi theo, nhìn cái dáng đi mà như chạy của lão, tôi dám cá tôi có đuổi nữa đuổi mãi cũng không bắt kịp được.

Thở một hơi trắng xóa, tôi ngẫm nghĩ, quả nhiên là không dễ moi ra.

Tôi thử nhìn xung quanh, nền tuyết trắng xóa dần chuyển sang ban đêm. Giờ giới nghiêm thì sắp đến, mà tôi thì vẫn đứng đây, hẳn sẽ là miếng mồi ngon cho lão Filch cùng cô Mcgonagall cho xem.

Về nhanh thôi.

-"Bạn của cụ Dumbledore..." Tôi nheo mắt, bước chân lại càng nhanh hơn. "Một đầu mối."

Lão Hagrid càng không muốn tôi tìm ra, tôi sẽ lại càng nhúng tay vào. Hẳn là giới phù thủy không có nghiên cứu về tâm lí trẻ nhỏ, tôi sẽ nói cho mà biết, đối với trẻ nhỏ, càng cấm đoán chỉ càng khiến chúng hiếu kì thôi.

Đôi khi, sức mạnh của sự tò mò cũng ghê gớm lắm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net