181.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó một thời gian tôi với Theodore không gặp nhau nữa.

Chúng tôi bước vào đợt cao điểm ôn thi, bởi vì năm nay còn có cuộc thi Tam Pháp Thuật, mọi bài kiểm tra đều được đẩy lên sớm hơn một chút. Trọng tâm ôn thi so với các năm trước tuy không nhiều, nhưng kiến thức rất nặng, ngay cả Hermione cũng không thể lơ là.

Thấm thoắt vừa học vừa ôn, vào lúc tôi chưa nhận thức kịp, một ngày nọ tôi ngồi trong thư viện và chợt ý thức ra. Bầu trời dường như xanh hơn so với trời tháng Tư, bên tai còn có tiếng chim hót và ve kêu. Từ thư viện nhìn xuống dưới là mặt hồ Đen, tôi chưa lúc nào phát hiện mặt nước hồ lại có điểm xanh sáng hơn hết như vậy.

Tôi sực nhận ra, vào lúc bản thân tôi đang chú tâm mỗi ngày, thời gian dường như trôi nhanh hơn. 24 tiếng một ngày cuối cùng chỉ như một cái chớp mắt. Mới hôm nào tôi nhớ thời gian đang dừng ở giữa tháng Tư, tôi cùng Theo ngồi nói chuyện ở gốc cây sau trường, thoắt cái đã trôi tới đầu tháng Năm rồi.

Chúng tôi bước vào đợt thi cuối năm.

Buổi sáng hôm thi tôi đi dạo quanh trường khá sớm. Bởi vì đêm qua ngủ không đủ, cả người tôi không có chút sức lực nào, để cho đầu óc thư giãn chỉ có thể từ khi trời còn chưa sáng hẳn lẻn ra ngoài cố tĩnh tâm một chút.

Rồi tôi đụng Theodore Nott ở trên hành lang.

-"Theo." Tôi mỉm cười, tiến tới vẫy tay với cậu ta. "Một tháng chưa gặp cậu rồi. Khỏe chứ?"

Tôi bắt tay cậu ta, Theodore cũng mỉm cười, "Chào, mọi thứ đều ổn cả. Tôi mới là người nên hỏi câu đó. Cậu trông phờ phạc quá."

Tôi gượng gạo cười, "Đại khái là ôn thi cao độ. Ai cũng không thể lơ là đi, đúng chứ nào? Nói cậu xem, cậu hẳn là dễ dàng vượt qua kì thi rồi nhỉ? Có lần nào thi mà điểm cậu dưới E đâu chứ?"

Theodore nhún vai:

-"Thi cử luôn có xác suất may rủi trong đó. Tôi cũng không phải ngoại lệ."

-"Nghe điều này từ một học bá như cậu khiến tôi rất tự ti đấy." Tôi hít một hơi, cảm nhận không khí trong lành lúc sáng sớm, đầu óc cũng phần nào tỉnh táo lên. "Việc ba cậu thế nào rồi?"

Theodore đều đều đáp, "Ông ta sẽ chẳng trở về nhà cho đến tháng 7 đâu. Trước giờ đều thế."

Tôi liền xuýt soa, "Vậy là ông ấy rất tin tưởng cậu. Cậu làm tôi nhớ tới hồi trước ba cậu từng mời tôi tới nhà làm khách, tôi vẫn chưa trả lời ông ấy nữa."

-"Đừng có đến, nhà tôi chẳng có gì hay cả." Theodore tỏ ra buồn chán thở hắt. "Cả cái nhà to nhìn thấy nhiều nhất là gia tinh. Mỗi lần tôi trở về nhà chỉ có thể hoặc là tự giam mình trong thư viện, hoặc là vùi đầu xử lí công văn."

Tôi buồn cười nói, "Cậu không đi chơi sao? Nghỉ hè là phải đi chơi."

Cậu ta bĩu môi, "Gói gọn hai việc như thế cũng đủ chiếm hết thời gian nghỉ ngơi rồi. Tôi còn có thời gian để chơi sao?" Theodore lẩm bẩm. "Tôi còn chưa từng được tới công viên. Nghe nói đó là một nơi đẹp lắm."

Tôi bật cười.

-"Đứa trẻ nào mà lại chưa được đến công viên chứ?"

-"Không phải có tôi sao?"

-"Thi cho tốt đi. Nghỉ hè tới Muggle." Tôi nháy mắt. "Tôi sẽ đích thân làm hướng dẫn viên cho cậu. Nói cho cậu biết, ở London mà không tới London Eye thì là tội lỗi."

Theodore không đáp, nhưng sắc mặt cậu ấy tươi tắn hơn.

Dưới ánh nắng sớm của mặt trời, tôi thấy cậu ta vui vẻ cười híp mắt.

-"Tôi sẽ. Cảm ơn nhiều."

***

Chúng tôi hoàn thành đợt thi cử toàn bộ môn học trong vòng 1 tuần, thời gian sau đó là dành cho công tác chuẩn bị Bài thi cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp Thuật.

Barty Crouch sau lần xuất hiện đột ngột như một lão điên ở rừng Cấm thì lại tiếp tục cáo bệnh. Ông ta đã dành khá nhiều năm để khôi phục cuộc thi, và khi cuộc thi được tổ chức lại thì ổng lại không tham dự. Những điều bất cập này khá rõ ràng, không chỉ mình tôi, cá chắc nhiều người cũng để ý.

Ludo Bagman đứng ra làm người chủ trì toàn bộ công tác hậu cần. 4 quán quân lúc này chỉ có thể chạy đua thôi, tôi thấy Harry sốt sắng chạy dọc chạy xuôi để tập luyện, nhưng tôi cũng chẳng giúp được gì. Dù sao vào bài thi thì đều dựa vào sức của cậu ấy, tôi cũng đâu thể công khai gian lận trước bao nhiêu truyền thông và các pháp sư tài năng khác được.

Tới thời điểm này, một bữa nọ Harry kéo tôi tới chòi của lão Hagrid.

Thú thật, tôi chẳng muốn tới đây chút nào. Lão Hagrid chỉ luôn đãi chúng tôi những món bánh quy cứng như đá của lão, cùng một tách trà pha hoặc quá nhạt hoặc quá đậm. Tôi không nghĩ đây là do khẩu vị, ai uống thì cũng sẽ cảm nhận như vậy.

-"Harry, hãy chuẩn bị thật kĩ lưỡng nhé! Mặc dù bác cũng làm công tác chuẩn bị, nhưng bác không thể tiết lộ cho cháu về lũ Quái đuôi tôm được! Bác phải công bằng! Cụ Dumbledore dặn bác không được hé tí tị nào cho các thí sinh!"

Tôi uống một hớp trà, trong bụng truyền lên một trận cười trào phúng.

Harry gượng gạo hỏi, "Trong cuộc thi có lũ Quái đuôi tôm ạ?"

Hagrid la lên, "Ối Merlin! Ôi! Xem bác kìa! Bác thật ngu ngốc!" Rồi lão nhanh chóng bịt miệng, ra hiệu cho Harry. "Hãy giữ bí mật nhé Harry! Đừng để cụ Dumbledore biết bác tiết lộ cho cháu!"

Harry không đồng ý, đúng hơn là cậu ấy không trả lời thẳng câu hỏi. Thay vào đó, Harry bảo:

-"Bác với bà Maxime sao rồi ạ?"

Tôi tròn mắt, "Bà Maxime? Hiệu trưởng của Beauxbatons á?"

Harry nháy mắt, "Bọn họ đã từng trong thời gian tán tỉnh nhau. Họ cùng khiêu vũ trong buổi Dạ vũ, rồi sau đó tớ bắt gặp hai người cùng trò chuyện riêng sau buổi tiệc." Tôi bất ngờ há hốc miệng, bởi tôi chưa từng để ý tới chuyện này.

Nhưng mà, Hagrid với bà Maxime...

Tôi uống một ngụm trà, thật lòng cảm thấy, hai người họ cũng...hạp tướng đó chứ? Ngoại trừ việc bà Maxime thì ranh mãnh, còn lão Hagrid thì khá ngu ngơ theo một cách tiêu cực nào đó.

Tuy nghĩ vậy, nhưng chuyện này cũng mới lạ lắm, nó kích thích tính tò mò trong tôi. Tôi hào hứng cười một trận, sau đó vui vẻ hỏi, "Cháu chưa từng để ý bác với bà Maxime lại thân nhau tới vậy, Hagrid ạ! Hai người đã tỏ tình chưa thế? Cháu thấy bà Maxime có vẻ cũng có tình cảm với bác---"

-"Merlin tôi ơi! Đừng có nhắc tới bả!" Hagrid cắt ngang lời tôi một cách sỗ sàng, lão gắt gỏng nói với chúng tôi bằng cái giọng ồm ồm, dáng vẻ vô cùng tức tối gào lên từng tiếng. "Bả chỉ tiếp cận bác vì muốn biết về nội dung bài thi thứ Ba thôi! Thế mà bác đã tiết lộ cho bả! Bác thật ngu ngốc!"

Tôi nín thinh. Rồi lặng lẽ đánh mắt sang Harry.

Tôi thấy cậu ấy cũng đang bối rối nhìn lại tôi.

Nói vậy thì....đương nhiên Fleur cũng sẽ biết về nội dung bài thi cuối rồi....

-"Nhưng bác...bác đã rất tổn thương..." Lão Hagrid bất chợt sụt sùi. Bàn tay to của lão bấu vào khăn trải bàn, tôi hơi lo lão sẽ đột ngột kéo đổ mọi thứ ấm tách trà bánh trên bàn xuống, vậy nên tôi lén lút giữ một góc khăn ở đối diện.

Harry thở hắt, "Bác đừng buồn quá...Bả không đáng để bác buồn, bác Hagrid ạ..."

-"Không phải lo cho bác đâu mấy đứa. Bác ổn rồi." Hagrid tỏ ra thản nhiên, dù mới phút trước lão còn đang đau khổ tổn thương. "Ngài Karkaroff đã rủ bác cùng uống rượu. Bác tâm sự với ổng xong, giờ bác ổn rồi!"

-".....Ka...Karkaroff...?" Tôi không kiềm được bản thân lắp bắp luôn. "Bác nói Karkaroff á?"

Harry hoảng loạn còn hơn tôi, "Hagrid! Bác đi uống rượu với Karkaroff?! Sao bác bảo bác không dính gì tới Durmstrang vì đó là cái lò hắc ám!?"

Tôi có hơi chột dạ xuống, nhưng mà kệ thôi.

Hagrid vô tội bảo, "Chỉ là...chỉ một chén thôi...Có..Có chuyện gì hả Harry?"

Tôi với Harry tâm ý tương thông, không cần trao đổi ánh mắt. Tôi đặt cốc trà xuống, Harry đứng dậy, chúng tôi nhất loạt xin cáo từ.

Ờ đó, giờ thì cả Krum lẫn Fleur hẳn đều biết nội dung bài thi cuối rồi.

-"Harry, cảm tử quân." Tôi nhấn mạnh. "Cậu có nhiệm vụ cao cả đây. Đó là sống toàn thây trở về."

-"Đừng có làm tớ sợ!" Harry nhéo tôi một cái nhẹ hều. "Tớ biết ngay là không thể tin Hagrid trong mấy việc giữ bí mật được mà..."

Tôi nhìn cái mặt phụng phịu của Harry tới mắc cười.

-"Ôi dào ơi, kể ra thì tình huống cũng đâu có lạ đâu." Tôi nhún vai. "Đâu phải cứ biết trước đề thi là sẽ thắng. Rồi mọi chuyện đều ổn thỏa cả thôi, cậu xem, không phải vòng nào cậu cũng an toàn vượt qua hả?"

Harry xị mặt, cả hai má cậu ấy đều chảy ra, trông hết sức đáng thương. Tôi kiềm lòng không đậu thơm má Harry một cái, vui vẻ nói.

-"Tớ tin cậu mà. Cố lên."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net