184. Cái chết của Nott

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Ngươi là con gái Williams..."

Tôi rùng mình, một dòng diện chạy qua người từ xương sống đến tận sâu trong tủy. Loại cảm giác pha lẫn giữa kích thích và run sợ bất giác làm đầu lưỡi tôi cứng đờ. Thâm tâm tôi nói người này tuyệt đối không thể đùa, nhưng trái tim tôi lại dấy lên sự kích thích khó cưỡng.

Loại hưng phấn đó cuối cùng kiểm soát tôi, nhưng Theodore vẫn đang ấn đầu tôi xuống đất, tôi không thể ngẩng lên được.

Voldemort dùng cái giọng sặc mùi dao của gã, lạnh giọng ra lệnh:

-"Ngẩng đầu lên."

Tôi nghe tim mình đánh thịch một cái.

Theodore ngoan cố ghìm đầu tôi xuống, và kể cả khi tôi không nhìn lên, tôi vẫn có thể cảm nhận ánh nhìn cảnh báo của Harry ở cạnh mình. Bọn họ đều bảo tôi đừng ngước lên, bởi chạm mặt với Chúa tể hắc ám là trực tiếp đối đầu với cái chết.

Dĩ nhiên tôi chưa có muốn chết...

-"Ta nói ngẩng đầu lên."

Bàn tay Theodore rời khỏi đầu tôi, tôi nghe cậu ta thét lên một tiếng.

-"Theo!" Tôi vội vàng nhìn sang, Theodore Nott thống khổ nằm trên đất, khó khăn hít thở với bàn tay bấu chặt lên ngực áo. "Cậu không....! Ông làm gì cậu ấy vậy?!"

Voldemort yểm bùa Theodore! Bùa không lời! Ông ta chỉ cần liếc mắt một cái, thậm chí là không nói một tiếng, Theodore đã vậy mà ngã lăn ra rồi.

Chó chết, tên này đáng sợ quá! Gã vừa mạnh vừa biến thái, không hổ danh "Chúa tể hắc ám" tí nào!

Mặt tôi bị cưỡng ép quay lại, mắt đối mắt, hai mắt nhìn nhau trực diện với Chúa tể.

Tôi suýt nữa bật khóc. Có một loại hormone sục sôi ở từng tế bào trong người tôi, chúng thét lên với tôi rất nhiều thứ. Bởi não tôi đang vô cùng hỗn loạn, tôi chưa từng nghĩ có lúc bản thân lại nghèo từ ngữ tới vậy. Có cái gì đó thì thầm bên tai tôi, tôi hiểu điều đó. Rằng tôi sợ hãi gã, nhưng tôi cũng kính nể gã.

Voldemort, với gương mặt xương xẩu trắng bệch, cái mũi bẹt xấu xí cùng một cái đầu trọc lóc.

Tôi ngơ ngác bị hắn bóp má, cưỡng ép nhìn lên.

-"Ngươi là con gái Violet Williams?"

Harry gào lên, "Tránh xa cậu ấy ra!"

Voldemort lừ mắt sang, "Chà chà, Potter. Harry Potter lẫy lừng của ta. Vị khách danh dự trong bữa tiệc tối nay của ta. Ta sẽ chuẩn bị khoản hậu đãi tuyệt vời cho ngươi sau." Gã hất tay. "Đem Harry Potter cùng hai tên đi kèm đi ra chỗ khác! Ta sẽ trở lại ngay!"

Harry giãy nẩy lên, nhưng vô tác dụng. Cậu ấy bị cưỡng chế lôi đi cùng anh Diggory, một Tử thần khác tiến đến cạnh tôi. Họ kéo Theodore Nott dậy, cậu ta cũng chẳng thèm phản kháng, cả người cậu ta đều đủ đau đớn rồi. Hứng một đòn từ Chúa tể như vậy...

Hai tay Harry bị trói chặt, tôi thậm chí có thể nhìn rõ vết siết của dây thừng trên hai cổ tay của cậu ấy.

-"Harry! Đừng có vùng vẫy nữa!"

Cậu ấy lảo đảo hai chân, giống như một bao tải bị kéo đi trên đất, mất hút vào một góc đồi.

-"Orange! Bỏ tôi ra! Orange!"

Tôi cố nhào tới chỗ cậu ấy, nhưng thật sự không được. Tay tôi cũng bị trói, khi tôi cố vươn người ra tới chỗ cậu ấy, trọng lực kéo tôi ngã nhào xuống đất. Cát lần nữa chui vào mắt tôi, tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt. Cát rát quá, tôi muốn rửa mặt, chưa lúc nào tôi lại biết yêu nước tới mức này....

Voldemort nắm tóc tôi, mạnh bạo giật từng lọn tóc ngược lại. Gã thô lỗ tới mức tôi không tin nổi. Chúa tể của một đám Tử thần thực tử, của một đám cựu Slytherin lại có thể cư xử thiếu trang nhã như vậy. Hay là tôi quá đánh giá cao Slytherin hành vi thủ tục rồi?

-"Ta đang hỏi ngươi, ngươi có phải con gái của Violet không?"

Tôi đau đớn cảm nhận từng chân tóc sắp đứt ra khỏi da đầu, cố gật đầu.

-"Ta đang hỏi ngươi." Gã rít lên. "Ta yêu cầu ngươi nói!"

Tôi run lên, "V...Vâng..."

-"Tốt! Mẹ ngươi đâu?! Kêu cô ta tới đây!"

Tôi hoang mang cực kì. Voldemort làm tôi nhớ tới Sirius. Bọn họ đều cho rằng Violet còn sống, lần đầu tiên Sirius tìm tôi, phản ứng đầu tiên khi tôi nói tới "mẹ", họ luôn liên tưởng tới Violet. Tôi chẳng hiểu, bà ta mất tích cả mấy năm rồi! Gương mặt của bà ta tôi chỉ nhìn được trong ảnh hoặc trong mơ! Bà ta chết thế nào làm sao tôi biết được?!

-"Bà ấy..." Tôi lắp bắp. "Bà ấy chết rồi..."

Gã vung tay, Peter Pettigrew kính cẩn dâng một cây đũa phép cho gã. Khi Voldemort cầm cây đũa phép lên, dáng vẻ của Violet hiện lên trong đầu tôi. Tư thế cầm đũa của họ vô cùng đẹp, ngón tay của hai người họ đều dài và gầy, vào lúc họ cầm đũa phép lên, loại cảm giác hoàn hảo đó dường như chỉ mình tôi hiểu được.

Tôi chợt giật mình. Tại sao tôi lại ngưỡng mộ ông ta?

-"Cô ta chưa chết! Chính tay ta đã phá lồng giam để đưa cô ta ra! Cô ta nói sẽ trở lại, và ta đã chờ!" Voldemort đem đũa phép chĩa vào mặt tôi. "Gọi mẹ ngươi tới đây!"

Tôi phi thường sợ hãi.

-"K....không..."

Tôi tái mặt, trong vô thức nhìn tới Peter.

Tên chuột hèn hạ, nếu tôi thoát khỏi cái nơi này, tôi sẽ tính đủ lãi với hắn! Tôi sẽ xông thẳng vô cái ổ hắc ám đó và xách đầu hắn đánh một trận đòn như năm trước. Tôi sẽ! Tôi phải giết hắn! Lỗi lầm duy nhất của tôi chính là đã không giết hắn! Chỉ cần hắn chết, không ai có thể hồi sinh Voldemort!

-"Ồ...Ngươi chính là kẻ một lần nữa tống thằng Đuôi Trùn vào lại Azkaban. Ngươi sao? Bằng tay không hả?"

Tôi trợn tròn mắt.

Sa...Sao hắn biết?

-"Ta biết mọi thứ trên đời, kể cả nỗi sợ của ngươi. Ta cảm nhận được thứ ma thuật đó đang chảy trong người ngươi, con nhóc con." Hai con mắt gã khép hờ, gã còn không thèm che giấu vẻ ngạo mạn của mình nữa. "Ngươi giống mẹ ngươi, chẳng thể nào sai được. Chính mắt ta đã chứng kiến điều đó."

Những ngón tay của gã lướt qua từng thớ cơ trên mặt tôi. Voldemort nhìn vào mắt tôi, gã ép tôi phải làm thế. Tôi nhìn vô đôi mắt đen của gã và chợt nghe một giọng nói thì thầm trong đầu. Tôi phớt lờ nó, nhưng giọng nói vẫn cứ tiếp diễn.

Nó nói gã là chủ nhân của tôi.

Thật nực cười, tôi chẳng cần ai là chủ nhân hết.

-"Ánh mắt tốt đấy, con nhóc con. Ngươi giống mẹ ngươi, ta đã gặp cô ta khi cô ta vẫn còn là một học sinh. Ánh mắt của ngươi di truyền từ mẹ ngươi, và ta thích nó. Sự độc ác, sự máu lạnh, cô ta đã phản bội cả gia đình và bạn bè để đến với ta."

Voldemort vân vê khóe mắt tôi, tôi chợt nghĩ liệu gã có muốn móc mắt tôi ra hay không?

-".....Ngài đã, gặp mẹ tôi...khi bà còn là học sinh sao?"

Tôi thều thào hỏi, tôi cũng chẳng hy vọng Voldemort sẽ đáp lời mình.

Gã không đáp, đôi mắt đen tăm tối của gã chỉ nhìn tôi. Tôi chợt sợ hãi, tôi nghĩ tên này thật điên rồ. Hắn ta đang mưu tính thật nhiều thứ. Cái đầu trọc đó chứa cả một kế hoạch dài tinh vi có thể thống trị toàn thế giới.

Và Chúa ơi, tại sao tôi lại hứng thú với nó chứ?

-"Mắt ngươi, không giống hoàn toàn...Mắt người đậm hơn của cô ta. Phải rồi, mắt ngươi đã di truyền phần nào từ thằng cha chó chết của ngươi. Violet đã kể cho ta, ta không thể tin cô ta lại yêu một tên vô tích sự như hắn."

Tôi cố thều thào, đúng điểm mà tôi nghe được rõ nhất, "Cha...?"

-"....."

Voldemort buông tay khỏi mặt tôi. Ánh mắt gã tỏ ra chán chường.

-"Ma thuật của ngươi không còn màu trắng nữa. Ta cảm nhận được điều đó....Phải rồi, đúng, đúng thế, chính là nó...." Voldemort cười khẩy. "Ngươi đã dùng Avada Kedavra."

Ồ...

....Đúng là thế, nhưng như vậy thì sao? Tôi chỉ đang cố tự vệ thôi, chẳng lẽ khi thằng Crouch con tấn công tôi, tôi lại phải để yên cho hắn rút nội tạng tôi hay sao? Hắn còn xài Crucio với tôi nữa, hắn khiến tôi nôn ọe cả ra. Hắn xứng đáng đó chứ.

Tôi gật đầu, "Tôi đã dùng..."

Voldemort cười lạnh, "Nhóc con, ta sẽ để trống một vị trí trong quân đoàn cho ngươi. Ngươi sẽ là một bề tôi của ta. Đó là số phận của ngươi." Tôi cảm nhận được bàn tay gã đang lướt trên đỉnh đầu tôi, hơi lạnh từ nó khiến tôi rùng mình. "Ngươi sẽ như thế. Ngươi thậm chí còn là con gái của Violet. Ngươi chắc chắn sẽ trở thành bề tôi của ta. Ma thuật của ngươi đầy tiềm năng, không thể ngờ sau 13 năm vắng bóng, ta lại có thể nhận được một bất ngờ như vậy. Cô nàng Williams đó luôn biết cách khiến ta ngạc nhiên."

Tôi cúi đầu, không dám đối mắt với hắn.

Tên điên đó. Đời nào chứ, đời nào tôi sẽ theo chân hắn. Hắn là một tên biến thái.

-"Ngươi đã giết người." Tay gã vẫn lướt qua đầu tôi, và tôi lần nữa thắc mắc. "Mẹ ngươi cũng thế. Cô ta giết tổng cộng 10 cái mạng vào lần đầu tiên ra trận. Rồi cô ta đem đầu của từng tên một về cho ta. Chúng đều là những kẻ có tiếng trong Bộ hoặc đang bí mật hoạt động cho Hội Phượng Hoàng. Cô ta đúng là một con ả điên rồ nhất ta từng gặp."

Tên này đọc được suy nghĩ tôi hả?

Gã thì thầm, cái giọng sắc lạnh của gã luồn vào thính giác tôi. Từng chữ thật rõ, rất rõ, vô cùng rõ.

-"Mẹ ngươi, cô ta sống vì điều đó. Vì giết chóc và mạo hiểm. Chính cô ta đã nói với ta như vậy."

Bàn tay gã dần rời khỏi tóc tôi. Chân tóc nhói lên, nó khiến tôi khó chịu. Tay tôi vẫn bị trói, còn các cơ trên người tôi thì kêu gào. Người tôi ê ẩm lên, nó kiệt sức và tuyệt vọng.

Voldemort...rời đi chưa?

Tôi cố ngóc đầu lên, mũi chân của gã vẫn ở ngay trước trán tôi.

Chết tiệt!

-"Tên ngươi là gì?" - Gã hỏi.

Tôi chỉ có thể đáp, "Orange..."

-"Họ ngươi?"

-"....Williams ạ."

-"Phải rồi." Voldemort thì thầm. "Ngươi đâu thể nào mang họ Potter được."

Tôi quá mệt mỏi để phản ứng lại, nhưng vậy là sao? Tại sao tôi lại mang họ Potter?

-"Ngươi có biết đây là gì không?"

Gã chỉ xuống một mô đất phía xa, nơi mà ban nãy Peter đào một vật quái thai từ nó lên. Tôi đã không có đủ can đảm để nhìn rõ vật thể kì lạ đó, và cũng không hề ngẫu nhiên khi thâm tâm tôi chẳng có ý muốn nhìn. Nội việc nhìn thấy Peter Pettigrew tự mình cắt tay đã là quá buồn nôn.

Voldemort nói, "Đó là mộ người cha quá cố của ta. Hắn là một tên Muggle và là một thằng ngu. Ta đã giết chết lão khi ta còn là học sinh, chính tay ta đã xây cái mộ cho lão ở đây."

Gã tiếp tục chỉ về ngôi nhà cũ trên đỉnh đồi.

-"Còn đó, là nơi lão từng sống. Mẹ ta là một phù thủy và bà đem lòng yêu lão, rồi khi lão biết bà là phù thủy, lão đã bỏ rơi mẹ ta. Cả họ nhà lão đều căm ghét pháp thuật. Rồi mẹ ta tự sinh ta ra, ta lớn lên trong một cô nhi viện của Muggle. Ta căm thù cha ta, lão đặt cho ta một cái tên quê mùa và tầm thường. Tom Riddle. Ta thù ghét lão tận xương tận tủy. Vậy nên ta đã quay lại trả thù lão bằng cái chết. Thật đáng tiếc, ta đáng lẽ phải dằn vặt lão một cách thống khổ nhất, nhưng chẳng sao. Xem lão có ích thế nào cho ta đi, lão giúp ta hồi sinh."

Tôi hít không thông, chỉ có thể âm thầm phụ họa theo.

Voldemort kéo Peter ở gần đó, vạch cái tay bị đứt của hắn cho tôi xem. Trải dọc bắp tay của Peter Pettigrew là một hình xăm quái lạ. Một cái đầu lâu có con rắn thòi ra từ miệng, nó giống hệt với cái biểu tượng các Tử thần thực tử đeo trên ngực họ.

-"Đây là dấu hiệu của ta. Dấu hiệu của những kẻ trung thành." Gã nhìn tôi, ánh mắt quỷ dị. Tôi bất chợt muốn xoa tay mình theo bản năng, rồi tôi nhớ ra tôi đang bị trói.

-"V...Vâng..."

-"Ngươi sẽ vinh dự có được dấu khắc này." Voldemort ra hiệu cho Peter. Hắn tiến tới chỗ tôi, trực tiếp ấn cả người tôi xuống đất lần nữa. Tôi chẳng thể đếm nổi trong đêm nay, đây là lần thứ bao nhiêu tôi bị úp mặt vào cát nữa rồi. Tôi bắt đầu vùng vẫy và la hét, khi Voldemort tiến tới, gã giơ đũa phép lên, ánh đỏ từ trên đầu đũa làm tôi hoảng loạn.

-"Thưa Ngài! Khoan! Khoan!"

-"Sẽ rất nhanh thôi." Voldemort thì thầm, ngón tay hắn vuốt dọc bắp tay tôi, tôi đã rùng mình một thoáng. "Mẹ ngươi cũng có. Và ta yêu mẹ ngươi, cô ta làm tốt công việc của mình tới nỗi ta không thể không thương nhớ cô ta được."

Cơn đau đớn lan dần, đó là một loại nỗi đau sống. Tôi gào thét và khóc lóc, tôi sợ đau! Tôi thề là chưa lúc nào tôi sợ đau như này! Andrew đánh tôi 15 roi tôi cũng có thể khóc, và giờ thì Voldemort dí một cái khỉ gì đó như một hòn than nung lên tay tôi! Tôi ghét đau! Tôi ghét tiêm, ghét bị đánh và ghét những thứ đau đớn!

Tôi chỉ có thể khóc thôi chứ sao?! Tôi đau chết đi được! Tay tôi như sắp đứt lìa luôn vậy!

HUHUHUHU!!!!!!!!!!!!

Tay tôi có cái vết của Tử thần rồi....

Voldemort giúp tôi cởi trói, tôi cảm ơn ông ta, nhưng mà chẳng bù đắp nổi cái vết xăm như than nung trên tay đâu.

Tôi khóc lóc ỉ ôi, ôm chặt cánh tay bị xăm trong lòng. Dù tôi không nhìn lên, tôi cũng biết Voldemort đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống mình.

-"Khóc? Tại sao lại khóc?"

Khóc...Đau chứ sao? Đau còn không được khóc hả?

Tôi cố lấy hơi, sụt sịt đáp trong khi hô hấp hụt lên hụt xuống, "Đ...Đau ạ..."

-"Đau?" Voldemort quay sang Peter. "Đuôi Trùn, mi có thấy đau không?"

-"Thưa...Thưa Ngài, con bé...con bé mới 14 tuổi..." Peter lắp bắp đáp. "Tôi không...tôi hoàn toàn không đau, nhưng con bé thì...nó có thể. Nó còn bé, thưa ngài..."

-"Ta hiểu rồi."

Voldemort nói tiếp, "Đem dược giảm đau thoa cho nó đi. Ta không bạc đãi bất kì ai liên quan tới Violet, nhất là con gái của cô ta. Nó sẽ là một tiềm năng tương lai cho quân đội của ta."

Tôi...giờ tôi nên cảm ơn hả? Cái tình huống vừa đấm vừa xoa khỉ gió gì đây?

Chợt có tiếng động. Tôi giật thót một cái, hướng tới vị trí có tiếng phát ra. Ở trong bụi rậm, dù tiếng động đã nhanh chóng im bặt hẳn, thậm chí tôi còn cho rằng đó chỉ là một con vật nhỏ nào đó gây ra thôi. Song Voldemort nheo mắt một cách khó chịu. Gã đem đũa phép giơ lên, không chút chần chừ chĩa về phía bụi cây.

-"Bước ra đây. Ngươi có 3 giây để thú tội trước khi chết."

Tôi xoa tay, nhìn bụi rậm vẫn không có chút động tĩnh gì.

-"...C...Có thể chỉ là...con sóc nhỏ thôi, thưa ngài..." Tôi lẩm bẩm.

-"Quanh đây không có sinh vật sống nào hết, Orange." Voldemort bảo. "Đây là vùng bị bỏ hoang từ lâu. Trừ ta và các Tử thần ra, không ai xuất hiện ở đây hôm nay cả."

Từ trong bụi rậm, quả nhiên có một tử thần bước ra.

Dáng người quen thuộc ghê, tôi nghĩ thế.

Gã tử thần tiến tới hôn lên chân Voldemort, từng hành động đều tỏ rõ sự tôn thờ nhất đối với chủ của hắn. Rồi hắn đứng lên, bắt đầu cởi mũ, tháo mặt nạ. Và một gương mặt quen thuộc hiện lên trước mắt tôi.

Ngài Nott.

Voldemort nheo mắt, "Ngươi đã học cách nghe lỏm từ bao giờ, Nott?"

Elias Nott điềm nhiên đáp, "Thưa ngài, tôi đã tọc mạch. Tôi đã xen vào chuyện của ngài. Tôi thật đáng chết."

Tôi còn sốc hơn. Elias Nott đáng ra phải ở Romania và không trở về cho tới tháng 7 chứ?! Sao ông ta lại ở đây?!

Voldemort không chần chừ đáp.

-"Đúng, ngươi đáng chết. Còn lời nào để nói không?"

-"Thưa Chúa tể của tôi." Elias cúi đầu, bàn tay ông ta đặt trước ngực hơi run lên, song vẫn bình tĩnh vô cùng. "Tôi nguyện dâng tất cả cho ngài, dẫu là hơi thở cuối cùng."

Chúa tể hắc ám giơ cao đũa phép, ngón tay dài của gã uốn lượn quanh thân cây đũa một cách uyển chuyển. Động tác thi triển ma pháp của gã khiến tôi choáng ngợp trong chốc lát, nhưng tôi cũng nhanh chóng hồi tỉnh.

Elias Nott! Đúng rồi!

Tôi vội lao đến, ý muốn đẩy ông ta, "Né ra đi!"

Nhưng Nott chẳng thèm nghe. Ông ta mỉm cười, cái kiểu thản nhiên đón nhận. Ông ta đẩy tôi sang một bên, hướng tới Chúa tể của mình, kính cẩn đáp.

-"Vì ngài, Chúa tể của tôi. Tôi không ngại chết."

Một luồng ánh sáng xanh xoẹt qua trước mắt tôi. Chói tới độ tôi phải nhắm mắt lại.

Rồi khi tôi cố mở mắt ra, trước mặt tôi là thân hình cao gầy của Elias Nott. Ông ta nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, và thậm chí còn chẳng có máu chảy ra.

Elias Nott chết rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net