188.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Cậu sẽ đi Mỹ à?"

Orange lơ đãng nhìn xuống dãy xe cộ tấp nập từ cửa sổ tầng hai của dinh thự Black, trong khi bản thân cô cứ giữ nguyên một tư thế: tựa đầu vào ô kính cửa sổ, từ nãy tới giờ.

Harry ngồi ở một chiếc ghế bành màu kem, đặt ngay trước cửa sổ lớn trong phòng cậu. Ở góc phòng đối diện là bàn học gỗ màu trắng, trông đắt đỏ và giống như là vật dụng được đặt chế tác riêng hơn là hàng mua sẵn ngoài cửa hiệu. Trung tâm căn phòng là giường ngủ của Harry, ga trải giường trắng cùng bộ chăn bông đỏ điểm hoa văn vàng. Một Gryffindor từ máu, Orange nhủ thầm. Dù cho cô chưa từng nằm lên cái giường đó thử, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, người có phẩm vị tuyệt đối nhìn được đây là hàng hiệu, giá trị không thể dưới trăm Bảng Anh.

So với căn phòng tồi tàn khi còn ở nhà Dursley, rõ ràng chú Sirius đã đem tới một cuộc sống tốt hơn nhiều cho cậu ấy. Orange thở hắt nhẹ với cái suy nghĩ hiển nhiên đó.

-"Cùng Andrew, tớ sẽ đến New York trong 2 tuần." Cô đáp, thậm chí còn không nhìn qua bạn trai mình. "Nó giống một chuyến đi công tác của anh ấy. Tớ được phép đi cùng."

-"Vậy là điều tốt chứ?"

Orange ừ hử, rời khỏi vị trí của mình hiện tại để ngồi xuống đối diện Harry, đặt toàn bộ sự chú ý xuống quyển sách đặt trên đùi.

-"Ừ. Điều tốt."

Harry nghiêng đầu, chống tay vào một bên má, "Vậy mà trông cậu có vẻ không vui? Cậu không thích đi Mỹ sao?"

-"....."

Orange lật sang một trang khác, dù đầu nó chả thấm được chữ nào.

-"Không hẳn, ai chả thích được đi du lịch. Nhưng cậu sẽ không tài nào tỏ ra vui nổi khi hôm nào cũng thiếu ngủ trầm trọng đâu." Orange chậm chạp đưa tay lên xoa mắt. "Tớ nghĩ tớ sắp cần uống thuốc rồi. Không chẳng sớm thì muộn cậu sẽ phải đến thăm tớ ở bệnh viện, vì tớ đột nhiên ngã sấp mặt khi đang đi ngoài đường do thiếu ngủ chẳng hạn."

Harry bĩu môi, "Làm như cậu sẽ thật sự ngủ ngoài đường như vậy ấy."

-"Tại sao không?" Cô nháy mắt, điệu bộ vui vẻ nhìn bạn trai. "Thật sự có căn bệnh như vậy đó Harry."

Harry bật cười, tay cậu nhón một chiếc macaron ở trên đĩa, kề chiếc bánh tới môi Orange, "Há miệng nào."

Orange khẽ thở hắt, nhưng rồi cũng mở miệng để Harry đút miếng bánh cho mình. Vị bánh hơi ngọt quá, nhưng không tệ, dù cho Orange không phải người hảo ngọt. Đó chỉ là một cách thưởng thức đồ ăn.

-"Cậu vẫn nằm mơ mấy giấc mơ đó hả?" Harry rót một ít trà ra tách, cẩn thận quan sát sắc mặt của Orange khi nói. "Ý tớ là, về ngài Nott và chuyện xảy ra ở..."

Cậu dừng lại, để dở câu nói ở lưng chừng.

Orange chẳng tỏ ra giận dữ như mọi khi Harry nhắc tới chuyện này. Cô thường không thoải mái khi có người nhắc cái tên Nott trước mặt, ít nhất là cho tới một tuần sau khi nghỉ hè.

"Giờ cậu ấy có vẻ dễ chịu hơn rồi." Harry nhấp một ngụm trà, ánh mắt đảo quanh cô bạn gái ở đối diện.

Nuốt nốt miếng bánh trong miệng xuống, Orange thản nhiên nhún vai.

-"Đại loại thế. Chúng vẫn là mấy giấc mơ mang motip cũ mèm."

-"Nếu không ổn thì tư vấn tâm lý không phải ý tồi." Harry chép miệng. "Dù sao Andrew cũng là bác sĩ mà, tớ nghĩ sẽ có ích hơn nếu cậu kể rõ cho anh ấy mọi chuyện. Anh ấy có thể giúp cậu, ít nhất là khiến cậu có thể ngủ đủ giấc đã chẳng hạn."

-"Tớ nói rồi." Orange xua tay, gấp quyển sách trên đùi nó lại trước khi quẳng cuốn tập lên bàn. "Nhưng Andrew chẳng có ích gì hết. Đây không phải chuyên môn của ảnh, và tớ không muốn để Andrew mổ xẻ não tớ ra chỉ để tìm hiểu xem tớ đang ám ảnh chuyện gì. Tới nỗi nó khiến giấc ngủ của tớ không yên nổi."

-"Vậy thật tệ."

Harry cảm thán, trong khi Orange đứng dậy đi quanh phòng cậu. Cô tiến tới bàn học ở góc bên kia phòng, dò xét qua một chút trước khi cầm bừa một quyển sách lên. Chính cô cũng chẳng để ý đó là sách gì nữa, tay chân Orange buồn bực tới độ cô sẵn sàng đánh một người qua đường bất kì. "Nhưng mình không thể đánh Harry", Orange chép miệng, buồn chán trút ra một hơi thở dài.

Harry vọt miệng:

-"Đó là quyển album."

Orange nhướn mày, tay vuốt dọc gáy quyển sách, "Cái quyển hồi năm nhất lão Hagrid đưa cậu đúng không?"

-"Nó đó." Harry gật đầu. "Có cả ảnh cậu, nếu cậu muốn xem."

Orange ngẫu nhiên lật qua vài trang, đầu óc không quá tập trung .

-"Tớ chỉ muốn xem liệu có bức ảnh nào là ba mẹ cậu thời học sinh không. Có chú Sirius, thầy Lupin, và..." Orange miết tay lên rìa bức ảnh, trái tim đập dữ dội vì khuôn mặt của Peter hiện ra ở một trang sách. "Peter Pettigrew...."

Harry ồ một tiếng, "Tớ mới tìm được bức ảnh đó gần đây thôi, trong phòng chú Sirius. Nó nằm ở một góc sâu trong gầm giường, chụp vào lúc mấy người họ năm Nhất. Chú Sirius kể tớ vậy, vì hình như bắt đầu từ năm Hai, chú đã thường xuyên không về nhà vào các dịp nghỉ lễ."

Orange gập quyển sách lại, biểu cảm không rõ là giận dữ hay không.

-"Nói tới đó, chú Sirius đâu rồi?" Cô hỏi vu vơ. "Thật hiếm khi chú ấy không ở nhà như vậy."

-"Đâu, Sirius ở nhà mà. Trên tầng 3, nếu cậu muốn tìm chú ấy." Harry nằm ngang người trên chiếc ghế bành, hai chân cậu gác lên thành ghế bên tay trái, hướng về phía Orange. "Bọn họ đang họp."

-"....Ai cơ?" Orange nhìn sang cậu. "Họ là ai?"

Harry mỉm cười.

-"Hội Phượng Hoàng."

Sắc mặt Orange xám xịt đi một giây ngắn, cái tên Hội Phượng Hoàng đập vào màng nhĩ cô như thể một trận động đất 18 độ Richter không bằng. Tai cô đau âm ỉ, và cái dấu khắc tử thần trên tay lại nhói lên.

Orange hừ một tiếng nhỏ xíu trong cổ họng khi lén lút đưa tay trái luồn vào ống tay áo bên phải, khẽ khàng xoa lên dấu khắc. Cô chẳng nói với ai về dấu khắc này - một trong những lý do Orange luôn mặc áo dài tay kể cả khi thời tiết nóng nực như hiện giờ - kể cả Andrew. Chẳng có ích lợi nếu mọi người biết, họ sẽ cho rằng cô là một Tử thần thực tử, bất kể bản thân cô chẳng xem Voldemort là gì ngoại trừ một mối nguy hại cho Harry.

-"Ồ..." Orange thốt lên, rời tay trái buông thõng xuống bên hông. "Hội Phượng Hoàng hả?"

-"....Cậu trông không thoải mái. Sao thế?" Harry hỏi. "Hội Phượng Hoàng thì sao?"

-"....Nó chống lại Voldemort." Orange nói lấp lửng, bấu chặt hai tay mình vào ống tay áo để tránh bản thân xoa tai theo thói quen. Harry sẽ biết cô đang nói dối, và điều đó thì cực kì tệ. Orange ghét việc bản thân bị bắt thóp bởi bất kỳ ai.

Harry khó hiểu gật đầu, "Và?"

Orange im lặng, từng ngón tay lướt qua dãy sách xếp gọn ở trên một góc bàn.

-"Không. Chả có gì." Orange chép miệng, rồi gượng gạo chuyển sang chủ đề khác. "Gần đây tớ nhớ lại về mấy chuyện quá khứ. Tớ cảm thấy bản thân sống như một bà lão 80 tuổi, dù tuổi tớ phải kém 6 lần so với con số đó."

Harry, một cách khó hiểu hơn, gật đầu cái nữa, "....Quá khứ?"

Cô ừ một tiếng.

-"Về nhà Dursley."

Orange không xoa tai, vì đây là một lời nói thật. Không phải là nói dối khi cô nói đã nhớ về nhà Dursley dạo gần đây.

Mỗi thời điểm Orange tỉnh giấc vào chập chùng sáng, sẽ luôn cực kì khó khăn để có thể trở lại giấc ngủ một lần nữa. Cô sẽ kéo ghế và ngồi vào bàn học, nơi cửa sổ hướng ra mặt đường chính ở khu căn hộ. Đèn đường ở vỉa hè đối diện màu trắng, ánh sáng in lên ô cửa thủy tinh, nhưng Orange chẳng quan tâm đến việc thứ phản quang này khiến mình chói mắt ra sao.

Đầu cô cứ hoài niệm về quá khứ, dẫu đó chẳng phải một quá khứ đẹp.

Orange nhớ tới cuộc nói chuyện với Theodore Nott vào đêm Dạ vũ năm ngoái, khi cậu ta bảo rằng nhà Dursley chẳng tệ như Orange thường nghĩ. Cô công nhận điều đó một cách miễn cưỡng, thâm tâm nghĩ rằng Theodore cũng chẳng hơn gì mình. Cậu ta cũng cố chấp với cái định kiến khỉ gió về cha mình tới tận khi ổng chết, và xét cho cùng, nó chẳng khác gì so với cái cách Orange suy nghĩ về gia đình Dursley.

Harry hạ giọng, "Nhà Dursley?"

-"Ừ, nhà Dursley. Hoặc cụ thể là Petunia." Orange khép hờ mắt. "Mọi chuyện đã chuyển biến lạ từ sau khi Voldemort xuất hiện. Bộ Pháp Thuật chẳng công khai rõ ràng mọi chuyện cho dân chúng, họ cứ giấu hết mọi thứ đi, rồi lùm xùm này chồng lên lùm xùm khác."

Cô thở hắt, "Họ cứ tự biến mình thành một kẻ nói dối điêu luyện, hoặc một tay lừa đảo thứ thiệt."

Harry không phủ nhận lời nhận định của Orange, thay vào đó, cậu chỉ hỏi:

-"Rồi cậu nghĩ tới nhà Dursley?"

-"Thì họ cũng từng là gia đình của một đại pháp sư mà. Đặc biệt là Petunia, bà ấy cũng từng là chị gái của một phù thủy." Orange nhìn sang bạn trai mình. "Mẹ cậu đó."

-"Ôi Merlin...." Harry thống khổ rên rỉ, đầu cậu ngả ra sau thành ghế quá lực. Tóc Harry rối tung rối xù lên vì hành động này, cái mà Orange nghĩ rằng nó khiến Harry đáng yêu hơn gấp 10 lần bình thường. "Tớ chẳng muốn nhớ nhung gì về họ hết. Họ như ác mộng vậy. Kể cả khi chú Sirius thường xuyên chiên trứng cháy, tớ thà ăn chỗ trứng đen thui đó còn hơn là trở về cái phòng ngủ rách ở nhà Dursley."

Orange khoanh tay trước ngực khi cô mỉm cười.

-"Nó đâu tệ tới vậy."

-"Tại sao nó lại không tệ? Cậu có bao giờ bị bỏ đói ở nhà Dursley đâu. Dĩ nhiên là cậu không thấy tệ rồi." Harry làu bàu. "Và chưa từng bị đóng song sắt vô cửa sổ nữa."

-"Cậu cũng thế, Harry. Tớ luôn tuồn đồ ăn cho cậu vào mỗi đêm nếu hôm đó cậu bị bỏ đói." Orange cười cười. "Dù là tớ công nhận, chuyện đóng song sắt thật quá đáng."

-"Rất quá đáng." Harry nhấn mạnh. "Nó không khác gì ngược đãi trẻ nhỏ cả."

Orange phụt cười, "Đại thanh niên hơn 1m7 của tôi đang tự nhận mình là trẻ nhỏ ấy hả?"

Harry sượng sùng cúi đầu, lầm bầm mấy tiếng, "1m7 thì sao chứ..."

-"Được rồi Harry. Tớ chỉ muốn nói vài chuyện, rằng có lẽ tớ sẽ đến thăm nhà Dursley một chuyến." Orange nghiêng đầu, hai mắt híp lại. "Cũng đã 1 năm kể từ lần cuối tớ gặp họ rồi."

-"Không!"

Harry vùng dậy khỏi chiếc ghế bành, xông xáo đi lại chỗ Orange, dợm từng bước nặng nề trên cái nền trải thảm đỏ trong phòng cậu.

-"Cậu về đó thì sao?! Petunia sẽ lại hét vô mặt cậu, còn con lợn Dudley sẽ nhào vô ngoạm cậu một cái! Nó sẽ ăn thịt cậu, nó sẽ đó! Cậu không hiểu được tâm lý lũ con trai tuổi này đâu, chúng nó thích mấy cô gái đẹp và chỉ lăm le được lên giường với họ! Nhất là với cái tính của Dudley, nó là một thằng bại hoại biến thái!"

-"Ồ." Orange bật cười. "Tớ là cô gái đẹp hả?"

Harry gật đầu chắc nịch, "Rất xinh đẹp."

...Cái mặt tiền của Violet đúng là không phí hoài.

-"Tớ vẫn sẽ đi, chỉ là một cuộc gặp ngắn thôi. Chẳng có gì xảy ra đâu." Orange thôi đùa cợt, cô cũng chẳng mỉm cười nữa. "Tình hình đang chuyển biến xấu hơn, tớ chỉ muốn đảm bảo họ an toàn. Dù sao tớ cũng có ơn với họ..."

-"Không phải với tớ." Harry nói sẵng. "Họ chẳng làm được cái gì cả."

-"Họ cho bọn mình đi học." Orange nói, dù là trước khi rời nhà Dursley, cô đã thanh toán toàn bộ tiền học phí và sinh hoạt của mình trong 13 năm cho họ. "Họ cho mình ăn, và ít nhất thì họ không đánh đập tổn thương mình. Đúng chứ nào?"

Harry ngoan cố lắc đầu, "Rồi họ cứ miệt thị cha mẹ tớ là tốt hả?"

....Ồ.

Orange ngại ngùng gãi má, "Được rồi mà Harry. Tớ sẽ về một mình, cậu cũng đâu có cần đi cùng đâu. Đúng không nào? Hãy cứ ở yên trong nhà Black, với chú Sirius. Ở đây còn có Hội Phượng Hoàng nữa, họ sẽ bảo vệ cậu an toàn." Cô vỗ lên vai Harry. "Chẳng sao đâu, tớ thì có chuyện gì được chứ?"

Harry nheo mắt, "Tại sao cứ phải trở về nhà Dursley? Có lí do gì cần thiết không?"

"Thực ra là không." Orange nghĩ thầm vậy.

Đơn giản là vì cô cần giải quyết toàn bộ những khúc mắc trong đời mình. Cô muốn hiểu bản thân có thật sự căm ghét nhà Dursley tới thế không, dẫu sao họ cũng đối xử với cô không tệ chút nào. Đồ ăn, giáo dục và y tế, đó là những nhu cầu tối thiểu, và họ đáp ứng Orange. Họ thậm chí còn nhắm mắt làm ngơ chuyện cô thân thiết với Harry - đứa cháu mà họ thù ghét như cái gai trong mắt, và cả chuyện cô đi học ở Hogwarts - ngôi trường phù thủy mà họ kinh tởm mỗi khi nhắc đến.

"Sẽ thật phức tạp nếu chuyện này trở thành một cuộc đời giống Theodore Nott lần thứ hai." Orange đảo mắt. "Căm phẫn cha mình từ bé tới tận khi ông ấy chết, và khi có thể buông bỏ thì cũng đã quá muộn."

Có một loại cảm xúc bừa bộn cuộn chảy trong người Orange khi nhắc tới cái tên Dursley, khó chịu và ngổn ngang.

Thật tệ khi có những thứ thuộc về chính bản thân mình mà lại không thể kiểm soát trong tầm tay được.

Cô tặc lưỡi.

-"Không, chẳng có lý do gì. Tớ thích thôi." Orange ngoảnh mặt đi. "Tớ phải về đây."

Harry vò tóc.

-"Đừng có bướng." Cậu lẩm bẩm. "Cậu chẳng bao giờ nghe lời tớ cả."

Orange mỉm cười, "Tớ có sao? Tớ cảm thấy tớ vô cùng ngoan ngoãn mà Harry."

Harry đảo mắt, rồi cậu cúi xuống hôn phớt qua má Orange.

-"Đồ cứng đầu."

Cô nàng Williams nháy mắt, với cái kiểu cười ngạo nghễ trông phát ghét mỗi khi đạt được thành quả nào đó đáng tự hào.

Harry cụp mắt, đem mặt vùi vào hõm cổ Orange, hơi thở của cậu phả vào da khiến cô bật cười.

-"Đi cẩn thận." Bàn tay cậu ôm chặt eo Orange. "Rất tiếc vì không thể đến tiễn cậu ở sân bay hôm khởi hành."

-"Tớ hiểu thời điểm mà." Orange xoa đầu cậu bạn trai mình. "Giữ an toàn trong vòng 2 tuần tới khi tớ sang Mỹ nhé."

Harry tiễn Orange đến cổng sau của dinh thự. Lý do bảo mật, những vị khách đến nhà thường phải đi cổng sau.

Orange thu lại nụ cười ngay sau khi dinh thự Black hoàn toàn biến mất giữa căn nhà số 11 và 13. Tâm trí phẳng lặng và nhạt nhẽo, cái không khí ẩm từ nhiệt độ xung quanh khiến da dẻ Orange đổ một lớp mồ hôi mỏng. Người cô cứ nhớp nháp và ngứa ngáy, Orange không còn cách nào khác ngoài rảo bước dọc theo vỉa hè, đón một chuyến xe bus công cộng trở về nhà.

Thời tiết nóng nực, điều hòa trên xe hỏng. Người phụ xe đã thông báo điều này ngay khi Orange bước lên xe.

Cô trèo lên tầng hai xe bus, dù cho không khí ngoài trời nóng bức, nhưng còn tốt hơn là ngồi hâm mình trong cái buồng xe không chút gió lọt ở phía dưới. Orange chọn một chỗ gần cuối, ngồi trước nó là một anh chàng trẻ tuổi, mặt mũi non choẹt với các đốm tàn nhang rải rác, điều này làm cô liên tưởng tới gia đình Weasley trong một thoáng ngắn ngủi.

Orange chống khuỷu tay lên thành xe bus, mơ hồ nhìn đường phố tấp nập. Bản thân cô cũng chả rõ chính mình đang nghĩ gì, Orange chỉ biết ôm chặt bắp tay phải đau đớn, chăm chú dõi theo dãy đèn đường cứ lướt vụt qua tầm mắt của mình.

"Ánh sáng khiến mình khó chịu." Orange nheo mắt, cố cúi thấp đầu xuống để tránh mắt mình bị loá thêm.

Anh chàng ngồi trước mặt chợt đứng bật dậy.

-"Quý khách ở lầu 2, xin hãy ngồi xuống đi." Người phụ xe thờ ơ nhắc. "Xe đang chạy, rất nguy hiểm nếu quý khách đứng lên."

-"....Này?" Người phụ xe lặp lại, giọng gần như mất kiên nhẫn. "Xin lỗi, anh nghe tôi nói gì không vậy? Tôi bảo anh ngồi xuống!"

Orange nheo mắt, người nôn nao.

1 giây trước khi cô kịp hiểu ra, anh chàng ghế trước đạp một chân lên thành xe buýt, thả mình xuống lòng đường khi chiếc xe đang lao với vận tốc 60km/h.

"Bịch."

Orange chỉ kịp trợn tròn mắt, không thốt lên tiếng nào, cũng như bao hành khách khác trên xe.

-"Này! Anh Henry! Dừng xe lại! Có người tự tử!"

-"Gì cơ?!"

Người phụ xe hét lớn với tài xế để dừng chiếc xe buýt lại, còn Orange thì chỉ biết dán chặt thân ở chỗ ngồi của nó.

Cô cắn môi, không dám quay đầu lại để nhìn. Tiếng nhốn nháo inh ỏi của xe cộ và tiếng hét của người dân đi đường xung quanh vọng tới từ sau lưng. Orange nghe tim mình đập mạnh từng nhịp, thậm chí là bắt đầu tưởng tượng hình ảnh của một cái thi thể nát bét.

Sự căng thẳng đó chỉ được giảm bớt khi cô nhận ra bản thân đang chảy quá nhiều máu mũi. Hẳn đây là một cách cơ thể cân bằng áp lực lên các dây thần kinh đang vận động quá sức trong não. Orange nhủ thầm, vội vã nhỏm người dậy để chạy trốn khỏi chiếc xe buýt, nhưng rồi cô vội vàng khựng lại.

Nếu chạy bây giờ, cảnh sát sẽ đặt một nghi vấn vô lý: Orange là hung thủ giết người.

Đúng là một thảm cảnh tồi tệ, cô đã từng trải qua một lần lấy khẩu cung ở sở cảnh sát, cô không thể tiếp nhận thêm cái áp lực khủng khiếp đó lần nữa.

Orange cắn môi, ép mình ngồi lại xuống ghế, rút khăn tay từ túi áo để ngăn máu mũi chảy trước khi hít một hơi, thực hiện các bước sơ cứu khẩn cấp theo trí nhớ.

Đầu cô lại mơ hồ, trước mặt hiện lên cái xác vô hồn của Elias Nott, và Orange chán nản hiểu ra rằng: Đêm nay sẽ không còn là thiếu ngủ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net