19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên của kì nghỉ đông, buổi sáng hôm đó là chuyến tàu chở học sinh Hogwarts về gia đình. Tôi đặc biệt dậy sớm vào ngày hôm nay, mò xuống sảnh ăn để dùng bữa, tiện thể đi tiễn Hermione luôn. Cô ấy là thành phần về đón Giáng Sinh với gia đình.

Buổi sáng trời lạnh, mà tôi thì lười choàng khăn đội mũ. Tôi khoác bừa cái áo chùng phù thủy, không thèm thay cả đồ ngủ, cứ thế mà đi dép lê ra ngoài. Hermione hẳn là thấy tôi ngứa mắt lắm. Cô ấy liếc liếc tôi vài lần khi đang nói chuyện với Ron và Harry, sau đó nheo mắt nói thẳng toẹt.

-"Đi thay quần áo ngay, Orange."

Và tôi lại lóc cóc đi ra khỏi sảnh ăn để thay đồ.

Vừa ra khỏi cửa một cái, tôi đụng độ Draco Malfoy đang kéo vali đi tới, bên cạnh là con bé tóc đen ngắn rất quen.

Hắn thấy tôi, cười:

-"Chào buổi sáng, Dursley!"

Tôi ậm ừ, "Sáng tốt lành..." Và ngáp một cái, lòng chỉ mong tên này lượn đi sớm.

Con nhỏ tóc đen đang tíu tít trò chuyện với Malfoy đột nhiên để ý tôi. Con nhỏ nheo mắt, lúc mở ra, hai con người nó sáng bừng, tựa như thấy con thú lạ được trưng ngay trước mặt.

Tôi rụt cổ, hơi suýt xoa hai tay, cơn lạnh từ chiếc áo chùng mỏng manh thấm qua lớp áo ngủ vào da thịt. Buốt buốt, lành lạnh, thật chẳng thoải mái tí nào. Tôi lê dép, gục gặc gật đầu với Malfoy, định bụng lết về phòng.

Con nhóc đột nhiên kéo áo tôi, chống nạnh, vênh mặt lên.

-"Orange Dursley! Nhớ tao không?:

Tôi:...:v

-"...Chúng ta có quen nhau sao?"

Con nhỏ giãy nảy, "Dĩ nhiên là có! Tao là Pansy đây! Pansy Parkinson! Thấy may mắn đi, đồ máu bùn!" Nó hất tóc. "Mày phải có phúc lắm mới được biết tên tao."

Có cảm giác sợi dây lí trí của tôi đang đứt dần.

-"...Cút."

-"Hả?"

Tôi mỉm cười, "Vậy, Parkinson tiểu thư, làm ơn để cho kẻ thấp hèn này đi về phòng được không? Phải chăng tôi đã từng đắc tội với cô? Xin thứ lỗi."

-"Cái quái?! Khô..."

-"Thôi Pansy." Malfoy cắt ngang, quay sang tôi. "Mày không về đón Giáng Sinh với gia đình sao?"

Tôi khoanh tay trước ngực, hơi cao giọng.

-"Không liên quan đến cậu."

-"Draco, con nhỏ đó!" Pansy Parkinson chỉ về tôi. "Nó là đứa từng bắt nạt mình mà mình kể cho bồ đó!"

Malfoy nhướn mày, "Dursley á?" Và hắn liếc liếc về phía tôi.

Đổi lại, tôi nhún vai, thờ ơ nhắm mắt.

-"Tôi làm sao có thể bắt nạt một kẻ mình thậm chí không quen?"

-"Có, mày có quen tao!"

-"Vậy sao? Tôi không nhớ."

-"Là cái hôm Quidditch!"

Tôi hờ hững dậm chân, "Đã bảo là không nhớ rồi mà!"

Malfoy đẩy người Parkinson, "Thôi Pansy! Dursley không biết thì thôi, cậu cố chấp làm cái gì? Còn cả mày nữa, không thể nhường nhịn người ta chút sao?"

Tôi hất tóc, cười lạnh, "Tôi không muốn nghe câu đó từ một người luôn cãi nhau với Harry và thù hằn Gryffindor. Một người BIẾT-NHƯỜNG-NHỊN."

Malfoy ôm trán, thở dài.

-"Ôi Merlin..."

-"Ừ, cáo từ!"

-"Này, tao là Pansy Parkinson! Nhớ cho rõ!!"

Tôi quay mặt lại, không tiếc rẻ tặng cho cô ta một nụ cười.

-"Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ quên cô ngay thôi."

***

Lúc trưa, sau khi đã tiễn Hermione ra ga với một bộ quần áo mùa đông hoàn chỉnh nhất có thể, tôi thư thái ngồi ở sảnh dùng bữa.

Bữa trưa của Hogwarts vào Noel là gà tây kèm với một đĩa khoai tây chiên đầy ụ. Đương lúc đói bụng, tôi không ngần ngại tống cả hai món vào mồm, với một biểu cảm vô cùng hạnh phúc.

Harry và Ron ngồi cạnh tôi bàn bạc về Quidditch. Sau đó, cả hai đột nhiên quay sang tôi, nói nhỏ về vài chuyện hôm nọ.

-"Giáo sư Snape tịch thu quyển Quidditch của mình rồi!"

Tôi nheo mắt, "Hả?"

Harry khoa tay múa chân, "Quyển Quidditch qua các thời đại của mình! Giờ thì nó hẳn đang nằm trong thùng rác ở hầm Độc dược rồi..."

Ron bồi thêm, "Và ổng còn trừ điểm nữa! Vì bọn này lấy sách ra khỏi thư viện, thật tình!"

Tôi ậm ừ, đút thêm một miếng gà lên.

-"Tuyệt thật, mình đoán giáo sư Snape đang sống với chính mình. Mà cậu bảo giáo sư thu quyển gì cơ?"

Harry phì mũi.

-"Quidditch qua các thời đại."

-"Tớ mừng vì điều đó."

Sau bữa trưa là lịch tập Qidditch của đội Gryffindor. Với tư cách một fan chân chính, Ron không thể không đi xem. Mà Harry thì lại là Tầm thủ của đội nhà, cả hai người bọn họ lập tức chạy đi ngay, còn có ý định kéo tôi theo.

Tôi dứt khoát từ chối ngay, với lí do còn bài tập đang chờ đợi ở nhà. Đặc biệt là môn Thảo dược học, tôi càng ngày càng choáng váng với mấy cái cây nhân sâm và tấm lưới Sa Tăng.

Bà thủ thư Pince đón tôi bằng con mắt giết người. Có thể là do các giáo sư đã đồn tai nhau về một con nhóc phù thủy sinh năm nhất mất dạy, thích gây mất tập trung trong giờ học. Tôi nhún nhún vai, mỉm cười chào trước khi lẩn đuôi chạy.

Và tôi thấy cái áo chùng đen quét đất đứng trước mặt.

-"Giáo sư Snape."

Giáo sư Snape cầm quyển sách đặt lên quầy thủ thư, không buồn liếc sang tôi một cái.

-"Thật là một vinh hạnh khi được gặp trò ở đây, Orange Dursley."

-"Vinh hạnh ạ?" Tôi gãi má. "Vâng, em cũng rất vui vì thầy thấy gặp em là vinh hạnh."

Thoáng nhìn lên quyển sách ở quầy thủ thư, tôi đoán non đoán già là quyển "Quidditch qua các thời đại" mà Harry nói. Nghĩ một hồi, tôi quyết định nhún vai, đi lướt qua giáo sư vào dãy sách liên quan đến Thảo mộc và cây cối.

Giáo sư Snape hừ mũi một cái, sau đó quay lại trò chuyện tiếp với bà Pince.

Đừng nghĩ tôi chăm chỉ đột xuất mà đi học vào thời gian nghỉ đông, nguyên do xuất phát vào hôm cuối cùng khi được bước vào kho Độc dược, tôi vô tình tìm được một loại cây kì lạ. Dĩ nhiên, tôi không dám hỏi giáo sư Snape làm gì, mắc công bị trừ điểm vì lí do không đâu thật chẳng vui vẻ lắm.

Một thực vật màu xanh, giống một đám rong rêu bình thường nhưng nhạt màu hơn. Sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng bằng mắt, tôi lén chôm một ít rồi giấu vào bể cá ở trong phòng.

Tuy là vậy, trước khi tôi kịp có thời gian để tìm hiểu kĩ về nó, lũ cá đã tưởng đó là thức ăn và rỉa cho bằng hết cái loài cây đó. Mà lúc tôi phát hiện ra, cái cây đã gần đến mức chết yểu, còn sót mỗi cái gốc.

Sau đó, tôi đã ném lũ cá vào một xó xỉnh nào cho khuất mắt. Nhưng không hiểu vì lí do gì mà nó lại bơi vào cái vạc thuốc mà Longbottom tập pha chế với giáo sư Snape. Thật may là giáo sư Snape không đứng đó theo dõi cậu ta, nếu không tôi chắc chắn thầy đã phát hiện hỗn hợp lạ trong đó.

Tuy rằng đó là lần thứ n+1 trong tổng số những lần Neville Longbottom làm nổ vạc, nhưng hẳn hôm đó giáo sư Snape đang có tâm trạng xấu (do tôi), nên chuyện này lập tức bay đến tai giáo sư Mcgonagall.

Neville bị phạt lao động công ích, vào đúng dịp nghỉ đông này. Nhưng đó là chuyện của tuần trước.

Có nhớ tôi đã từng bảo giáo sư Mcgonagall đã nói bóng gió về việc tôi trốn tiết Độc dược quá nhiều không, cô ấy còn bóng gió về cả cái loại cây xanh xanh mà giáo sư Snape nói bị mất đi một ít. Và câu chuyện xoay đến sau đó, là tôi bị lục soát phòng ngủ một cách thầm lặng. Lúc mà phòng tôi đào bới như thế, chính là lúc tôi đụng độ con chó 3 đầu.

Chỉ bằng một câu bùa chú đơn giản, sau trận Quidditch, tôi bị triệu tập và ăn chửi từ giáo sư Mcgonagall. Và khi định chối bừa, cái rễ cây còn sót đã phản bội tôi dập mặt.

Tôi bị phạt lao động công ích cho giáo sư Snape suốt kì nghỉ đông, và phải tìm lại cái giống cây đó trả lại. Trời ạ, yêu cầu tôi tìm nhưng không trả lại cái rễ để tôi còn nhận dạng nó, giáo sư Mcgonagall đích xác là thù tôi tận xương!

-"Oa..."

Sau 2 tiếng mệt mỏi tìm hiểu, mắt khô queo, đồng tử muốn díp tới nơi, tôi miễn cưỡng rời mắt khỏi trang sách nghỉ một cái.

Thư viện bây giờ vô cùng vắng người. Do kì nghỉ đông, phần lớn học sinh đều trở về đón Giáng Sinh với gia đình, thư viện cũng chỉ còn vài thành phần ở lại.

Thở một hơi, tôi hơi xoa bụng. Bữa trưa nhanh gọn với gà tây và khoai chiên đã tiêu hóa từ lâu, tôi lại thấy hơi đói. Phản xạ tự nhiên, tôi thử đưa tay vào túi áo, tìm đồ ăn dù cho tôi biết là không có.

Lục lọi một hồi cũng vô ích, sau cùng, tôi lim dim nằm gục xuống bàn, mơ màng nhắm mắt, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Sau đó nửa tiếng, tôi vẫn đang mơ màng, lập tức nghe tiếng bình luận rất chối tai.

-"Merlin, con heo con." Tôi cảm thấy đây là đang nói tôi, dù sao bộ dạng tôi lúc ngủ cũng không phải hợp mắt lắm.

Liền sau đó có giọng của Harry.

-"Đừng nói thế." Cậu ấy chạm tay tới vai tôi. "Này Orange, Orange! Ngủ đây là bị cảm lạnh đó."

Tôi mơ màng xua tay, "Tránh..."

-"Nó luôn vô phép như thế hả?" - Ron rên khẽ.

-"Chà, mình quen rồi..." - Harry gượng gạo đáp.

-"Thôi vậy, cõng bồ ấy về đi." Ron đưa ý kiến. "Đặt lên đây"

Giọng Harry chững lại, "Bồ định làm gì vậy?"

Ron nói đơn giản, "Còn gì ngoài cõng---"

-"Không được!"

Harry hơi to giọng hét lớn, tôi cũng giật mình choàng tỉnh, sau đó qua mũ áo mà thấy được bà Pince đang trừng mắt với bọn họ.

Ron gầm gừ.

-"Bồ sao vậy?!"

-"Chẳng sao sất!"

-"Thôi được rồi, mình tỉnh rồi." Tôi hơi khó xử vùi mặt vào áo chùng, bọn họ cãi vã to quá, tôi muốn giả lơ cũng khó. Tôi chống tay ngồi dậy khỏi mặt bàn. "Đa tạ ý tốt, Ron. Dù sao thì mình cũng thức rồi, mình tự về cũng được."

Harry nhìn tôi, "Cậu thức từ lúc nào vậy?"

Tôi đáp lấp lửng, "Được...vài phút."

Cậu ấy chợt thở phào.

-"Vậy sao?"

Tôi nheo mắt, cậu nhẹ nhõm cái gì chứ? Là do tôi xạo quá đúng lúc để cậu ấy không biết, sự thật là tôi đã dậy từ lúc hai người các cậu đi tới gần chỗ tôi hả?

Tôi sắp lại sách vở ở trên bàn, sau đó ôm sách đi khỏi chỗ. Ron đi sau lưng tôi, khẽ lầm bầm.

-"Harry bị sao vậy?"

Tôi nhún vai, "Không biết. Tính cậu ấy vốn nắng mưa thất thường, hỏi mình thì cũng khó trả lời lắm."

-"Orange, bồ thử lí giải đi! Thời gian biểu cho tâm trạng của cậu ta là gì chứ?!"

Harry cau có đáp, "Mình không kì quặc như thế. Không ai lại có thời gian biểu tâm trạng cả!"

-"Cậu cũng không cần thiết phải trả lời!" Ron gạt đi, cậu ấy quay lại cãi cọ với Harry. "Đó là câu hỏi tu từ!"

Tôi ôm trán, bà Pince đang lao như vũ bão ra kia kìa.

Phớt lờ hai tên đó, tôi đi đến dãy sách thực vật, trả lại quyển vừa đọc. Sau đó liếc mắt xung quanh, dò một chút, tôi nghĩ nên tìm vài cuốn đọc giết thời gian trong thời gian nghỉ đông. Tôi chú ý đến quyển sách mỏng nằm trong góc kệ, thử cầm lên.

Bìa sách màu đen, mạ dòng chữ màu xám "Thực vật ngày nay", không có tên tác giả. Quyển sách cũng không dày, tôi thử miết nhẹ vào bìa, một tấc bụi đóng đặc đến hai phân là ít tụ ở trên. Hẳn là đã lâu không có ai dùng đến.

-"Quyển này hay lắm." Một cánh tay đặt lên kệ sách bên cạnh tôi. "Đọc đi."

Tôi ậm ừ, "Vậy à?"

-"Cậu có thể thử quyển này nữa." Một quyển khác được đặt trên quyển tôi đang cầm. "Không liên quan đến thực vật, nhưng có tác dụng trong môn Lịch sử phép thuật đấy."

Tôi nheo mắt, thử đọc. "Những phù thủy vĩ đại."

-"Cái tên sao mà nhàm chán muốn chết. Nhưng thôi, xin đa tạ." Tôi cầm cuốn sách, sau đó mới liếc lên. "Cơ mà cậu là ai?"

Cậu ta hơi cười, không hề rõ. Một cậu bạn đẹp trai, màu tóc rất đặc biệt, nhưng mắt cậu ta cùng màu với mắt Harry.

-Theodore Nott." Nott mỉm cười, tay cậu ta giữ hai quyển sách màu bìa nâu. "Slytherin."

Tôi lập tức nín thở.

-"Orange Dursley, Gryffindor. Và tôi ghét Slytherin."

-"Gryffindor sao? Ừ, tôi cũng ghét Gryffindor."

Trong tình huống này, cả hai chúng tôi đều bình tĩnh kì lạ.

Tôi cười mỉa, nhét lại cuốn sách vào tay cậu ta.

-"Gửi trả lại. Ghét nhau thì không nên cầm đồ gì của nhau."

Nott cầm cuốn sách, đặt lên tay tôi.

-"Tôi không thích cầm lại đồ của Máu bùn." Cậu ta rời đi ngay sau đó.

Tôi hơi chớp mắt, nhìn quyển sách, rồi lại nhìn cậu ta.

-"Biết là ghét nhau, nhưng mà..." Nhìn cuốn sách đang bất động trong tay, tôi cảm thấy khóe mắt mình đang giật mạnh. "Mình trả lại quyển sách thế nào giờ?"

Nếu phải cho điểm, cuộc gặp gỡ kì quặc này xứng đáng một con T.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net