191.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến Mỹ luôn là ước mơ của hàng vô số người. Thành phố của giàu sang và sung túc. Thành phố của những tòa nhà cao chọc trời và hằng hà các quán xá tấp nập. Thành phố của hạnh phúc, đất nước của vinh quang...

...Và tự do.

Orange đã nhìn thấy Tượng nữ thần Tự Do ngay từ cửa sổ ở sân bay.

Vào ngày đầu tiên ở Mỹ, bọn họ được phân kí túc. Nữ và nam riêng, giống với đợt đi ngoại khóa năm Ba. Số lượng 12 người bao gồm cả Orange và Theodore, 6 nữ và 6 nam. Có tất cả 6 phòng, và hẳn nhiên là họ sẽ chia thành 2 người một phòng. Chủ đoàn Andrew Williams và trưởng y tá Margaret Cowell được nhận phòng riêng.

Orange ở cùng với Emma Cowell. Đây hẳn là lí do vì sao Andrew lại giới thiệu mẹ con nhà Cowell với cô.

Cô nhận chìa khóa phòng, dưới ánh mắt không buồn che giấu sự ghét bỏ của Emma, kéo vali đi tìm phòng của mình.

Chất lượng phòng không tồi, thậm chí có thể nhận xét là tốt. Hai giường riêng, ga trải màu trắng, mỗi đồ dùng đều có tối thiểu hai cái, tỉ như một phòng sẽ có hai bàn học. Emma xông thẳng vào phòng và chỉ vào cái giường gần cửa sổ hơn, nói với Orange:

-"Chị sẽ nằm giường này."

Orange nhún vai, "Tùy chị."

Dù sao chị ta cũng chẳng có cơ hội được ở trong phòng nhiều.

Một bác sĩ thực tập thì buộc phải chạy dọc xuôi cả ngày, chạy vặt cho cấp trên, băng bó những vết thương lặt vặt cho bệnh nhân - việc đáng ra phải thuộc về các y tá, hoặc là đứng hỗ trợ trong ca phẫu thuật. Emma buộc phải rời đi vì lệnh triệu tập gấp rút từ Andrew trong lúc Orange vẫn nhởn nhơ xếp đồ.

Vào cuối buổi chiều, Orange đi một vòng xung quanh khu kí túc để nắm bắt về sơ đồ bệnh viện. Có căn-tin và phòng sinh hoạt chung, thậm chí có cả phòng nghiên cứu với nhiều thiết bị sinh thiết. Một phòng đọc sách nhỏ nữa.

Orange rời khỏi kí túc vào gần 6 giờ chiều. Cô đi qua hai con phố theo bản đồ Andrew đưa cho, đến được bệnh viện, và gặp Theodore.

-"Theo."

Theodore vẫy tay với cô, "Chào. Cậu cũng tìm Andrew hả?"

Orange né bàn tay đang chìa ra với mình của Theodore bằng cách đổi chủ đề.

-"Họ đang làm gì đây?" Cô nhìn qua vai Theodore để có thể quan sát thông qua ô cửa kính nhỏ trên cánh cửa.

Theodore hạ tay xuống, "Một bài giảng về cơ thể con người."

Các bác sĩ thực tập đang được nghe giảng và xem thực hành phẫu thuật trên một bộ mô hình bởi một vị người Mỹ nào đó. Andrew đứng ở góc phòng, chăm chú đánh giá, trong khi cậu trợ lý của anh đứng ở cạnh cắm cúi ghi chép vào bảng biểu trong tay.

Andrew nhìn qua khe cửa, dặn dò trợ lý vài câu trước khi rời khỏi căn phòng.

-"Xin chào." Anh mỉm cười, đóng cánh cửa ở sau lưng lại. "Hai đứa đến đây làm gì?"

Theodore nhìn qua vai Andrew, nói, "Xem thử có thể học lỏm chút gì từ mấy bài giảng không."

Orange dài giọng lèm bèm, "Em phải nói thật là chẳng hiểu gì, nó giống một mớ hổ lốn. Tất cả những gì bọn họ đang quan sát là lục phủ ngũ tạng của con người, họ đang mổ xẻ một cái cơ thể rồi kéo toàn bộ ruột và dạ dày từ trỏng ra." Cô huých tay sang Theodore, nhướn mày hỏi. "Cậu thấy sao? Cùng ý kiến chứ?"

Theodore xoa chỗ tay bị huých, nhăn mặt nhẹ.

-"Nó không có máu me như thế. Cái cách cậu miêu tả khiến nó ghê gớm hơn, vốn dĩ đây là một ngành cứu chữa thiêng liêng, qua cái miệng cậu thì nó giống như đang mổ xẻ thịt động vật."

-"Tôi nói không đúng hả?"

Theodore nói sẵng, "Thấy ngại ngùng vì cậu biến một ngành nghề thiêng liêng như ngành Y thành một thứ dân dã như ngành mổ thịt đi."

Orange nhún vai, cho rằng mình chẳng nói sai thì làm sao phải ngại.

Andrew bật cười khi anh vỗ vai cả hai đứa nó.

-"Tùy từng nghề mà có những đặc thù riêng mà. Nhưng anh hơi bất ngờ." Anh nhìn sang Orange, vẻ hứng thú nhưng nghi hoặc. "Em sợ nhìn nội tạng hả? Trước giờ anh không biết đó."

-"Em không sợ. Em nói nó ghê không có nghĩa là em sợ nó." Orange thờ ơ nhún vai. "Em không hứng thú với việc moi dạ dày hay ruột non ruột già của người khác ra. Thậm chí em còn chẳng ăn nổi nội tạng bò."

-"Nhưng gan và tiết ăn rất ngon đó." Theodore xen vào. "Cậu nên thử chúng một lần. Gan ngỗng chẳng hạn."

Orange rùng mình, "Gan ngỗng là món khác. Gan ngỗng là đẳng cấp quốc tế. Cái tôi đang nói là dạ dày của bò hay mấy thứ như dồi chẳng hạn."

-"Dồi cũng rất ngon." Cậu ta bảo. "Đó hầu hết là món của phương Đông mà. Không phải cậu suốt ngày tự hào vì mình thích văn hóa của mấy nước châu Á hả?"

-"Còn cậu thì lúc nào cũng bảo cậu là người thuần Anh và thích ăn bít tết." Orange lẩm bẩm. "Cậu đòi ăn bít tết Wellington, cái món đó ngốn nửa cái ví tiền của tôi. Dồi và bao tử là cái gì chứ?"

-"Ơ, thì nó ngon thôi." Theodore bĩu môi. "Cậu không thích thì cũng đừng chê nó."

Orange tính nói thêm nhưng Andrew đã xen vào. Anh chẳng thể nhìn nổi cảnh hai đứa em gây lộn giữa bệnh viện với cái chủ đề tim gan phèo phổi của chúng nó.

-"Hai đứa, thôi ngay đi." Andrew xoa đầu Theodore, nhưng mắt anh thì nhìn tới Orange. "Em thôi cự cãi cái kiểu trẻ con đó luôn nhé. Chúng ta phải làm sao? Phải tôn trọng sở thích của người khác. Anh đã nói rất nhiều về chuyện này rồi đấy."

Orange khoanh tay, "Cái em đang nói là dạ dày con người, còn Theo lái một đường hẳn sang dạ dày bò và mấy món châu Á."

-"Chúng ta đang ở Mỹ đó hai đứa. Khônga phải ai cũng có cơ hội được đến Mỹ đâu." Andrew đổi một chủ đề khác, trước khi Orange kịp tiếp tục bài chất vấn lê thê về chuyện lục phủ ngũ tạng. "Tại sao hai đứa không cùng nhau đi ra ngoài, thăm thú gì đó danh lam thắng cảnh của Mỹ rồi mua vài món đồ lưu niệm? Thay vì ở đây cãi nhau về tim với dạ dày?"

Theodore khoanh tay, nhìn sang Orange.

-"....Đi chứ?"

Orange thở hắt.

-"Em sẽ trở lại trước bữa tối, Andrew."

***

Mọi thứ diễn ra yên ổn trong mấy ngày đầu. Khi Andrew bận công tác của anh ở bệnh viện, vào ngày thứ 3 ở Mỹ, Orange đi cùng Theodore đến xem tượng Nữ thần Tự do. Cô đã dành cả hai ngày vừa rồi chỉ để ăn và ngủ trong ký túc, thi thoảng là đến bệnh viện Andrew làm việc chơi, rồi lại trở về ngủ.

Để đến được đảo Liberty thì cần mua vé đi phà, bến phà đặt tại Liberty State Park. Vào hôm hai người đi thì khá đông, dù sao đây cũng là mùa du lịch. Orange thấy nóng và ngột ngạt khi phải xếp hàng đi lên thuyền, nhưng cô vẫn mặc áo dài tay loại mỏng.

"Tất cả chỉ vì cái dấu của khỉ trên tay, Voldemort chó chết." Cô lẩm bẩm, mồ hôi túa ra thành một lớp dày đặc trên trán.

Mọi thứ dễ chịu và mát mẻ hơn khi lên đến phà. Gió biển mát mẻ, mang hương muối, tuy hơi lạnh nhưng vì cái nóng chói chang của mùa hè nên cũng không tới nỗi.

Phà cập bến, Orange theo đoàn người di chuyển, họ đến Tượng đài Nữ thần Tự Do.

-"Vậy đây là biểu tượng của Mỹ."

Orange thốt lên, khi cả hai đang cùng đứng dưới chân của bức tượng.

Theodore cũng có vẻ choáng ngợp.

-"Nó hùng tráng hơn tôi nghĩ..." Cậu ta đưa tay giữ chiếc mũ beret màu xanh trên đầu, tránh để gió thổi bay. "Thường các sách ảnh không miêu tả được rõ sự tráng lệ này."

-"Tôi muốn xem rõ ngọn đuốc trên tay bức tượng." Orange cố nhảy lên, dù bất thành. Việc phải ngửa cổ thật cao để thấy ngọn đuốc khiến xương gáy cô kêu răng rắc. "Thật tiếc, nó cao quá..."

Theodore giở tờ rơi vừa được phát khi ở trên phà ra đọc thay vì trả lời câu nói vu vơ của Orange. Các đoạn văn ngắn giới thiệu ý nghĩa của tượng Nữ thần tự do, cậu nghiền ngẫm nó, suy nghĩ cho tới khi bật cười vô cớ.

Orange nhíu mày, "Có gì hài hước hả?"

-"Hửm? Không." Theodore phe phẩy tờ rơi trên tay. "Tôi chỉ nghĩ họ đã định nghĩa "Tự do" khá đơn giản thôi. "Triết học của Tự Do" phức tạp hơn, tôi đọc quyển đó khi 12 tuổi, nó khiến tôi có cái nhìn khác về định nghĩa dân chủ hiện giờ."

Orange phải ngắc ngứ một lúc mới có thể nhớ ra hoàn toàn.

-"À, tác phẩm của Nikolai Berdyaev." Cô nhún vai. "Tôi không đọc quyển đó, nhưng tôi biết nó là của Berdyaev."

-"Cậu đọc quyển nào vậy?"

-"Slavery and Freedom." Orange nói. "Nhưng tôi cũng sớm quên nó rồi. Định nghĩa nô lệ hay tự do gì đó, chẳng nhớ nữa. Cái duy nhất tôi nhớ là về chế độ nô lệ."

Theodore nghịch phần góc của tờ rơi, mỉm cười nói, "Không phải chúng vẫn tồn tại sao? Như việc gia tinh phục vụ các gia tộc thuần huyết, bất kể chúng bị đánh đập và bị đối xử không ra gì chẳng hạn."

-"Ôi dào, cậu phải chấp nhận thôi." Orange than vãn. "Đó là một thực tế hiển nhiên, rằng bất kể ở thời đại nào, nô lệ và địa chủ là hai giai cấp xã hội chủ yếu. Kể cả khi chúng nó được thay bằng những từ nghe sang hơn, như là "quý tộc" và "người hầu", chúng vẫn có cùng đặc điểm. Khác biệt chỉ duy nhất nằm ở chỗ điều kiện làm việc có thể tốt hơn thôi, như là môi trường sạch sẽ hay gia chủ tâm lý chẳng hạn."

-"Tôi chẳng biết nói gì cả, thậm chí là phản đối nó." Theodore bật cười. "Ở trong gia tộc tôi thì tôi là chủ, nên thật khó để có thể đồng ý với cậu."

Orange nghiêng đầu, "Ồ phải rồi, địa chủ nhỏ. Tôi đã suýt quên cái biệt danh mà Zabini đặt cho cậu."

Cô xoay người, tiến vào trong Tượng đài Nữ thần.

-"Bỏ qua mấy chuyện triết học hay xã hội đó đi. Tôi đã mua hai vé để đi lên Vương Miện của nữ thần." Orange mỉm cười. "Đi cùng chứ?"

Theodore không có ý từ chối một lời mời hào phóng như thế.

Cậu nhét tờ rơi vào túi áo, đi tới bên cạnh Orange, vui vẻ nói những điều vụn vặt.

-"Cậu biết về thần thoại Hy Lạp chứ? Nghe nói nữ thần Tự do được xây phỏng theo một vị nữ thần. Nữ thần tự do của La Mã, Libertas. Còn ngọn đuốc thì là biểu tượng của Prometheus."

Orange thắc mắc, "Prometheus?"

Theodore mỉm cười, "Người mang ngọn lửa đến cho nhân loại, Prometheus. Rồi ông ấy bị Zeus trừng phạt vì tội dám đánh cắp lửa thiêng của thần linh để đem cho con người." Cậu ta giữ một giọng đều đều, không cảm xúc, bất kể gương mặt Theodore có đẹp mã tới đâu, biểu cảm này vẫn khiến cậu trông khó gần hơn gấp nhiều lần bình thường. "Zeus trói ông ấy vào một tảng đá, để một con đại bàng mỗi ngày bay đến ăn gan của ông ấy. Cứ qua một đêm thì gan của ông ấy lại tái sinh, con đại bàng lại tiếp tục ăn hết nó, và ông ấy cứ chịu cái vòng lặp đau đớn như thế. Lặp đi lặp lại, cho tới khi Heracles cứu ông."

-"Câu chuyện hay đấy. Đáng sợ nhất chính là đau mà không thể chết nổi." Orange cảm thán. "Để xã hội phát triển, sẽ luôn có người phải hy sinh nhỉ?"

Theodore cười khẽ.

-"Chế độ nô lệ và địa chủ mà."

Họ kết thúc chuyến du hành nhỏ bằng cách ghé thăm Quảng trường Thời Đại, đi dạo ở đó tầm 2 tiếng, rồi trở lại ký túc trước giờ ăn tối.

Andrew thường xuyên không lộ diện gần đây. Trợ lý của anh bảo rằng Andrew thường bận bịu với việc sắp xếp dụng cụ và lớp học cần thiết, anh còn phải trò chuyện với các giáo sư bác sĩ ở bệnh viện Mỹ để có thể đảm bảo chất lượng bài học.

Một vài bác sĩ có tiềm năng đã bắt đầu được cho phép vào quan sát trong lúc các cuộc phẫu thuật diễn ra. Và khi Orange nghe rằng quý cô Emma Cowell cũng có tên trong danh sách thực tập sinh tiềm năng, cô chỉ có thể chép miệng.

"Rồi thế nào tối nay về phòng, chị ta cũng lại đay nghiến và vênh mặt với mình cho xem." Orange thở hắt. "Chắc mình nên trốn tới phòng sách cho tới khi chị ta đã ngủ thì hơn."

Đó là cái suy nghĩ bốc đồng 1 giây trước khi một khay cơm lạ đặt xuống chỗ đối diện Orange, cạnh Theodore. Theodore giật mình và dịch sang trái như một bản năng né tránh, nhưng tay cậu bị Emma kéo lại gần.

-"Chị ngồi được chứ, hai đứa?" Emma mỉm cười, tay chị bấu chặt vào cánh tay Theodore.

Làm sao mà từ chối được? Hỏi thừa.

Orange mỉm cười.

-"Chế độ nô lệ và địa chủ, Theo." Cô gật đầu. "Chị ngồi đi ạ, cứ tự nhiên."

Dù sao cô cũng đã kiềm chế được bản thân nhíu mày và đảo mắt mỗi khi Emma Cowell cứ cố tình ngồi sát rạp với Theodore rồi.

***

Lịch trình lặp đi lặp lại như thế cho suốt một tuần ở Mỹ.

Buổi sáng thì cùng Theodore đi thăm quan New York, rồi tới chiều lại trở về kí túc, đối mặt với Emma Cowell trong giờ cơm tối và chôn chân ở phòng đọc sách sau khi dùng bữa tối để tránh gặp mặt chị ta.

Đa phần các sách hoặc tài liệu ở phòng đọc của ký túc đều mang chủ đề về phẫu thuật và dược liệu, hướng dẫn giải phẫu các bộ phận trên cơ thể người rồi mô phỏng bằng vài hình ảnh mờ mịt.

Nhưng chúng khá thú vị, nếu bạn có thể đọc hiểu nó.

Orange bắt đầu từ chối tham gia vào việc đi thăm quan buổi sáng với Theodore để tham dự các buổi giảng về giải phẫu. Và khi Theodore cảm thấy đủ chán với Viện bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan và các tác phẩm điêu khắc ở bảo tàng Nghệ thuật hiện đại, cậu cũng tham gia cùng Orange.

Những bài giảng lê thê và các buổi thực hành, đôi khi Orange được cầm vào dao phẫu thuật để thực hiện vài thao tác cơ bản.

-"Đây là động mạch." Andrew vừa nói vừa cầm tay Orange đặt vào vị trí anh miêu tả. "Em mà cầm dao không chắc và cắt nhầm vô đây, bệnh nhân sẽ mất máu nghiêm trọng, có thể dẫn tới tử vong."

Orange theo quán tính nắm chặt dao phẫu thuật hơn, "Vậy phải cầm như vậy ạ?"

-"Không." Andrew đánh vào tay cô. "Thả lỏng cổ tay ra. Cầm chắc và linh hoạt, không phải là ghì tay xuống. Nếu em làm thế thì tay em sẽ rất nhanh bị mỏi."

-"Bị mỏi tay nghiêm trọng lắm ạ?"

-"Một buổi phẫu thuật có thể kéo dài tới hàng tiếng liền." Andrew nheo mắt. "Em nhắm cổ tay em chịu được không?"

Orange nhún vai và chậm rãi thay đổi cách cầm dao của mình. Cơn đau từ tay phải khiến cô khó mà kiểm soát các cử chỉ tay. Cô không thể cầm chắc con dao, ngón tay cứ run bần bật lên như thể chủ nhân nó sắp lăn vào một cơn động kinh tới nơi, buộc Andrew giữ cổ tay Orange lại.

-"Sao tay em..." Anh chợt nheo mắt. "Mà sao em lại cầm tay trái?"

Orange dứt tay mình khỏi tay Andrew nhẹ nhàng hết mức, nhỏ giọng đáp, trong khi các ngón tay nắm chặt vào con dao phẫu thuật để không đưa tay lên xoa mang tai.

-"Em thuận tay trái."

-"....Ủa?" Andrew nheo mắt. "Đũa phép của em là cho người thuận tay phải mà?"

Orange giả bộ ngạc nhiên, "Đâu có, tay trái mà. Anh nhớ nhầm rồi." Dù sao đũa phép cũ cũng bị mất, đợi tới lúc về đi mua một cái thuận tay trái là được.

Rõ ràng Andrew tính kì kèo thêm về vụ tay thuận của Orange, nhưng anh bị Theodore cắt ngang. Cậu ta đã ngồi một bên quan sát cùng một hộp sữa mút, chưa đưa ra ý kiến nhiều từ lúc bắt đầu.

-"Em thử được không ạ?"

Orange dừng sự chú ý của mình khỏi mô hình phẫu thuật để nhìn lên, trong khi Andrew chẳng ngần ngại đẩy cô sang một bên. Orange âm thầm thở phào một tiếng, cô không chắc có thể tiếp tục lấp liếm nếu Andrew cứ gặng hỏi thêm về việc "tay trái tay phải".

-"Được. Lại đây." Anh ta lườm Orange. "Còn mày thì tránh sang bên kia."

Orange đặt con dao phẫu thuật xuống bàn trước khi xoay cổ tay mấy vòng, vui miệng nhận xét mấy câu, "Theo sẽ khéo hơn em. Cậu ta được O cho bài Độc Dược của giáo sư Snape, cả thực hành lẫn lý thuyết."

Theodore mỉm cười, còn Andrew nghi hoặc nhìn Orange, "Thật hả?"

Orange nhìn chằm chằm vào nụ cười của Theodore, cái biểu cảm trông chẳng khác nào đang cười vô cái bảng thành tích của cô.

-"Không chỉ Độc Dược, mà là toàn bộ các môn." Orange chống tay lên cằm, hừ lạnh một cái. "Đúng không Theo?"

Theodore nhún vai, quay lại với việc ấn dao phẫu thuật lên bộ phận Andrew chỉ vào.

-"Ờ, tôi giỏi vậy đấy."

-"...Đồ tự mãn."

Orange chợt cảm thấy một sự nóng rực truyền từ dọc sống lưng lên tới gáy mình, rồi cô quay người, vừa cười nhạo vừa khinh thường khi phát hiện Emma Cowell đang cay cú nhìn về phía mình. Vốn dĩ cô chẳng có ý định tán tỉnh Theodore hay trêu chọc bà chị Emma, nhưng cái trò cay cú và âm thầm ghen tị của Emma đã diễn ra hơn một tuần rồi. Nó khiến Orange phát mệt. Và với tính cách của Orange Williams, chẳng tội gì mà không ăn miếng trả miếng.

Orange thấy mỏi chân vì phải đứng nãy giờ, nhưng giờ thì kể cả chân có gãy, cô vẫn sẽ ngoi dậy và lết tới đứng cạnh Theodore. Orange đặt tay trái lên vai cậu, miệng mỉm cười, vừa là vì cơn đau nhức ở tay phải giảm đi, vừa là vì cảm giác thỏa mãn.

Theodore lẫn cả Andrew khó hiểu nhìn.

-"Gì vậy?"

Orange nhướn mày, cười một cách tự hào.

-"Có gì đâu. Em muốn quan sát thôi."

-"Ra ghế ngồi mà quan sát." Andrew hất mặt. "Theo không thể di chuyển tay nếu em cứ bám lấy vai nó như thế."

Orange nhanh chóng nhấc tay khỏi người cậu ta, vẫn duy trì nụ cười mỉm trên mặt.

-"Theo đâu có khó chịu nhở? Đúng không?"

Theodore nhíu mày, "Không.... Nhưng nó không giống cậu bình thường lắm..."

Ánh mắt rực cháy tia lửa điện của Emma Cowell càng sắc bén hơn khi Orange cố tình nhón chân, kề đầu vào mang tai Theodore, khoa trương và cực kỳ lộ liễu, đến mức cả Andrew lẫn Theodore đều khó hiểu.

-"Không, tôi là vậy đấy. Tôi đang là địa chủ, để yên cho tôi tận hưởng cảm giác chiến thắng này đi."

Theodore bật cười, "Vậy ai là nô lệ?"

Orange cười khúc khích, "Ai đó, chẳng biết được."

Buổi học sáng kết thúc vào gần trưa, Andrew phải dùng bữa với các bác sĩ hợp tác khác và bà Margaret. Anh tháo găng tay y tế, để sang một bên trước khi bắt đầu kì cọ rửa tay dưới nước. Các tốp thực tập sinh khác thu dọn dụng cụ của họ trước khi lũ lượt rời khỏi phòng, cho tới khi căn phòng chỉ còn lại mỗi 3 người chúng nó cùng một nhóm bác sĩ thực tập khác.

-"Rất tiếc là anh không thể dùng bữa với hai đứa hôm nay."

Cái giọng sặc mùi giả nhân giả nghĩa...

Orange tựa hông vào cạnh bàn, làu bàu nói, "Anh cũng đã ăn cùng bọn em được bữa nào từ hôm đến Mỹ tới giờ đâu. Toàn là bọn em ăn cùng nhau..." Cô liếc về phía khác. "Và thêm một vị khách không mời nữa."

-"Ồ, hai em làm quen được bác sĩ thực tập nào hả?" Andrew tắt vòi nước, anh với lấy chiếc khăn treo cạnh bồn rửa để lau tay. "Ai vậy?"

-"Còn ai nữa? Emma Cowell." Orange cũng chẳng ngại che giấu. "Chị ta để ý Theo, và chị ta cứ nghi ngờ miết em với Theo có gian tình với nhau."

Theodore gắt khẽ, "Đừng có phát tán mấy thông tin không chắc chắn. Nhỡ cậu chỉ ngộ nhận thì sao?"

-"Ngộ nhận cái khỉ gì khi chị ta còn chẳng thèm giấu mỗi lần lườm tôi hả?" Orange nhại. "Nott à, tối nay có thể đi dạo cùng chị không? Nott à, em có bạn gái chưa? Nott à, chị biết một quán cà phê nổi tiếng lắm, chúng ta cùng đi nhé? Nott à, kể chị nghe về chuyện ở trường em đi."

Cô nói sẵng, "Có ai không để ý người khác mà lại hỏi mấy câu đó không hả?"

Andrew phì cười, "Em nói với Emma là được mà, rằng em có bạn trai rồi."

Orange chẳng thèm để ý tới tiếng thở nặng nhọc đột xuất của Theodore, vẫn thản nhiên nhún vai, "Em chẳng việc gì phải giải thích với chị ta. Chẳng có lý do gì mà em phải khai báo quan hệ và đời tư của em cho Emma cả, chị ta chẳng có quyền để soi mói em."

-"Vậy thì tức là em muốn được hiểu lầm. Làm sao? Em muốn bị nghĩ là em hẹn hò với Theo hả?" Andrew mỉm cười, cắt ngang trước khi Orange kịp chen vào miệng anh. "Nói rõ đi, hoặc Emma vẫn sẽ nghĩ là em cùng Theo có quan hệ đặc biệt. Tới lúc có chuyện thì người thiệt là em thôi."

Orange nghĩ tới Harry ngay tức khắc, cái cảm giác tội lỗi xông thẳng tới họng, làm cho cô không kiềm được nghiến răng.

-"Mẹ kiếp!"

-"Ngôn ngữ, Orange." Andrew vươn tay lấy một ít nước sát khuẩn. "Nhưng nó chỉ là một vấn đề nhỏ thôi đúng chứ? Emma không cố tình đánh em hay là nói xấu gì em đúng không?"

-"Làm sao em biết được." Orange bực mình gắt lên, giọng cô nghe nặng nề hơn. "Có thể chị ta đã nhạo báng em với các đồng nghiệp của chị ta. Chắc em rõ đấy? Cả mấy ngày trước em toàn đi chơi, tối đến thì trốn trong phòng đọc sách để tránh mặt Emma. Có cái quỷ em biết được nếu chị ta có nói xấu em hay gì."

Theodore đảo mắt, một cái chạm nhẹ vào lưng của cậu ta khiến Orange rùng mình bất chợt. Sự thoải mái dễ chịu không ngờ, cô nhích người ra xa. Bản năng của cô gào thét lên điên cuồng, rằng điều này quá nguy hiểm.

-"Sẽ không sao đâu Andrew. Còn mỗi một tuần nữa thôi mà." Theodore thản nhiên nói. "Anh nên đi ăn trưa đi thì hơn. Giờ nghỉ trưa chỉ có 1 tiếng thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net