192.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào sáng thứ Tư, Orange dậy muộn hơn thường ngày. Tuy là vẫn chưa trễ giờ học giải phẫu, nhưng Orange cũng không có thời gian để dưỡng da đàng hoàng mỗi sáng như cô thường làm nữa.

Bữa sáng kiểu Mỹ không khác với Anh là bao, chỉ là thay vì dùng trà cho các bữa ăn, người Mỹ thường uống cà phê. Cà phê của họ hơi đậm và thậm chí sẽ khá đắng, dù là Orange có thể uống được chúng, nhưng trà vẫn tốt hơn. Cô nghĩ thế khi uống cạn hớp cà phê cuối cùng trong cốc giấy, vòng qua một cái bàn để có thể rời khỏi căn-tin sớm.

Khi Orange tìm thấy Theodore, cậu đang ngồi trên một băng ghế đá ở phía sân sau ký túc, với một lá thư màu hồng đã được mở trong tay cùng một điếu thuốc vẫn còn khói.

-"Vậy..." Orange dựa người vào tường, nhìn chăm chú vào điếu thuốc lá. Mùi cay và mặn. "...Cậu, hút thuốc vì cậu stress hay vì thích đây, hả quý ngài Nott?"

Rất lâu rồi Orange mới xưng hô với Theodore bằng họ của cậu, không quen chút nào. Giống như việc đột nhiên cô phải gọi Harry là Potter chẳng hạn.

Theodore liếc mắt qua, thờ ơ nhả một làn khói trắng.

-"Để tôi yên."

-"Chỉ muốn nhắc nhở nhẹ nhàng thôi. Rằng chính cậu từng sủa với tôi không lâu trước đây, nói là cậu có thể kiểm - soát - được - bản - thân." Orange đảo mắt, giọng bất cần. "Đây là trong bệnh viện, Theo. Là một nơi dành cho sự cứu chữa thiêng liêng như cậu từng nhận xét. Tôi hy vọng cậu nhớ điều đó."

Cậu ta tặc lưỡi, trông có vẻ khó chịu hơn là giận dữ. Nhưng Theodore cũng chẳng chống đối gì nhiều. Cậu dụi điếu thuốc xuống băng ghế đá trước khi vung tay ném nó vào thùng rác kế bên, đem sự chú ý quay trở lại tờ giấy màu hồng trong tay mình.

-"Nó hay chứ?" Orange hỏi, hiếm khi nào cô nói chuyện tử tế với Theodore mà không mang hàm ý mỉa mai.

Chẳng cần mất công đoán xem lá thư màu hồng đó đến từ ai và viết về cái gì.

Theodore nhìn lên Orange, đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục cúi xuống đọc lá thư.

"Lịch sự thật." Orange bật cười. "Cậu ta luôn lịch sự như một quý ông. Không phải ai cũng sẽ ngồi đọc một lá thư tỏ tình từ một người mà mình không ưa cả."

-"Nhưng cậu cũng ngốc thật đó." Orange nhún vai, chẳng ngần ngại bộc lộ suy nghĩ. "Chấp nhận lá thư sẽ khiến Emma nuôi ảo tưởng."

-"Tôi không nhận nó, chị ấy nhét vào tay tôi vào tối qua." Cậu thậm chí còn không nhìn lên Orange. "Tôi từ chối, và đã cố trả lại bức thư cho chị ấy, nhưng chị ấy trông như sắp khóc tới nơi và có thể xỉu bất kì lúc nào nếu tôi nói thêm một từ "không" nữa."

-"Vậy nên cậu nhận hả?" Orange chớp mắt. "Từ chối thẳng thừng và quyết liệt sẽ tốt hơn."

-"Ở đó đông người, Orange." Theodore nói, mắt vẫn lướt theo dòng chữ trên tờ giấy trước mặt. "Tôi đã hẹn chị ấy ra sân sau vào hôm nay để nói chuyện rõ hơn. Đây là vấn đề riêng tư giữa hai người, lôi thêm nhiều người vào không phải ý hay."

-"Ồ..." Orange hỏi. "Cậu hẹn lúc nào vậy?"

-"Sắp rồi, mấy phút nữa. Tôi bảo chị ấy đến trước khi giờ học bắt đầu tầm nửa tiếng." Theodore gấp lá thư lại. "Chả sao đâu, dù gì hết tuần này bọn tôi cũng không bao giờ gặp lại nhau nữa." Cậu nhét phong bao tỏ tình vào túi áo, buồn chán thở hắt. "Họ đều thích cái mặt tôi, chị ấy thậm chí còn chẳng hiểu gì về tính cách của tôi---"

-"Nhưng chị ấy vẫn lao vào cậu như một con thiêu thân." Orange nhún vai, chen vào giữa lời của Theodore. "Nói để cậu biết, tìm hiểu tính cách của một người thì đòi hỏi nhiều thời gian và cảm quan tinh tế hơn là việc dùng trực quan để nhìn cái mặt họ. Tôi chẳng thấy lạ nếu mọi cô gái cậu gặp sẽ đổ gục trước cậu đâu, Theo ạ. Cái mặt cậu mang đủ tố chất của một nam tài tử hàng đầu Hollywood."

Theodore tặc lưỡi, một cách khá khó chịu, "Cậu biết tôi nhìn giống ai không?"

Orange nhún vai, để yên cho cậu ta nói tiếp.

-"Giống Elias." Theodore hậm hực nhìn cô. "Ai cũng bảo thế, từ khi tôi còn nhỏ. Tính tôi thì giống mẹ, nhưng mặt thì giống hệt Elias. Tôi thấy thật tệ khi ai cũng mê cái mặt tiền của ông ta hơn là nội tâm của mẹ tôi, nó như thể việc họ thích Elias hơn là mẹ tôi vậy."

Orange im lặng, bởi trong thoáng chốc cô chẳng biết nói gì. Rồi cô đảo mắt, giọng đều đều:

-"Tôi mừng vì cậu đã chấp nhận Elias, cậu không còn gọi ông ấy một cách cay nghiệt như trước nữa."

Theodore nhún vai, "Tôi không nhỏ nhen so đo với người đã chết."

-"Ít nhất thì cậu cũng đã gọi ông ấy bằng tên." Orange nói. "Cậu chưa từng ngại thú nhận việc cậu muốn giết ông ấy và rủa ông ấy chết đi, thậm chí đã từng cố tự tử vì Elias. Nhưng mọi thứ hẳn đã ổn rồi, tôi mừng vì điều đó."

Theodore cười lạnh một tiếng.

-"Ông ta hẳn đã chia sẻ nhiều điều với cậu, tới mức cậu phát điên khi nói về ông ta."

-"Tôi đã như thế sao?" Cô nghiêng đầu. "Tôi đã phát điên sao?"

Người đối diện nhướn mày, "Cậu giống như một con nhỏ tâm thần khi cậu nói chuyện với tôi vào năm ngoái đấy Orange."

Theodore càng nói tới vế sau lại càng nhỏ giọng, quay mặt đi để cố tránh ánh mắt của Orange. Cậu rùng mình khi nhớ lại về buổi nói chuyện ngắn hôm đó, khi mà Orange Williams đếch ngán bố con thằng nào để túm cổ áo cậu, hét vô mặt cậu và đe dọa cậu giết quách nó đi vì cậu dám gọi cô là "sát nhân cao thượng". Tất cả chỉ vì người cô giết là bố cậu, trong khi cậu gần như chẳng quan tâm tới ông ta suốt cả nửa cuộc đời mình.

-"...Cậu đã chửi tôi là một thằng khốn khiếp nhất mà cậu từng gặp."

-"Tôi cho rằng...." Orange mỉm cười, cố tình ngân dài giọng, cô thừa biết Theodore chẳng ưa gì cái điệu bộ trông như thể một đứa bụi đời này của mình. "Đó không phải là lần đầu tiên tôi gọi cậu là thằng khốn."

Theodore thật sự đã mỉm cười. Cậu ta luôn cười khi tức giận. "Một tên xảo quyệt." Orange nghĩ."Cậu ta chẳng bao giờ để lộ cảm xúc cho người khác thấy, trừ phi hi hữu lắm."

-"Im mồm rồi biến chỗ khác đi." Theodore cười gằn. "Cậu chỉ khiến cho mọi chuyện tệ hơn thôi."

Orange không phản đối và lập tức quay người để rời đi.

-"Ờ, nhưng tôi đi không vì bị cậu đuổi." Orange hất đầu về sau. "Quý cô của cậu tới rồi kìa."

Theodore nheo mắt, "Emma không phải quý cô của tôi."

-"Ôi dào. Khác gì nhau đâu chứ." Orange cười mỉm, nhấc người khỏi bức tường để có thể rời đi. "Cậu là quý ông của mọi cô gái mà, Theo bé nhỏ."

"Chẳng đời nào một Thuần Huyết như cậu ta sẽ kết hôn với một Muggle, hoặc thậm chí là hẹn hò với cô ấy." Orange đảo mắt, nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt của Theodore khi đi lướt qua cậu.

Orange chọn đứng lại ở một góc khuất, sau bức tường của một tòa nhà, hơi nheo mắt để cố nhìn rõ hơn sắc mặt của Emma Cowell. Cô âm thầm tặc lưỡi, mấy ngón tay phải của Orange cứ động đậy liên tục và cô cố giấu tay mình đi bằng cách khoanh tay trước ngực. Hô hấp khó khăn một cách kì lạ, có thể là do Orange đang cố cắn môi để át đi sự khó chịu bên trong.

Cô nghĩ tới Harry, điều này khiến Orange thấy thoải mái hơn. Nhịp thở ổn định trở lại, và những cơn dồn dập tức ngực cũng thôi truyền tới cổ họng.

"Nhưng tay mình thì đau..."

Orange dứt khoát xoay người rời đi, sau một cơn nhói khủng khiếp từ tay phải của mình.

Tệ thật...

***

Bữa ăn tối với Andrew vào tối thứ 6 cuối cùng cũng đến.

8 giờ Andrew mới đến, dù thực tế anh hẹn lúc 7 giờ. Orange chẳng thấy ngạc nhiên lắm, Andrew luôn trễ giờ hẹn, nửa tiếng tới một tiếng, có thể sẽ lên tới 2 tiếng luôn. May mắn là anh chưa từng bùng.

-"Xe ở đâu đây?" Orange hỏi. "Anh đâu thể thu nhỏ xe của mình rồi mang sang đây đúng không Andrew? Nó sẽ phạm pháp đó, vì biển số xe anh dùng là của Anh Quốc."

-"Đương nhiên là anh không phạm pháp, được chưa?" Andrew ấn còi xe một tiếng. "Anh mượn của một bác sĩ trong bệnh viện. Mà em quan tâm làm gì? Kể cả khi anh có mang xe chui từ Anh Quốc sang tận đây, đương nhiên anh sẽ không để mình bị bắt vô tù rồi."

-"Đó là phạm pháp, đừng biến một hành vi phạm pháp thành một thứ gì đó nghe ngầu như vậy." Orange giãy lên, đặt một tay vào thành cửa xe. "Theo đâu?"

Andrew rút một điếu thuốc từ bao ra, chậm rãi châm lửa, "Em phải biết hơn anh chứ? Hai đứa ít nhất còn ở chung một tòa nhà ký túc, anh đâu có ở đây."

Orange cũng chẳng cần cãi cọ thêm nữa khi bóng dáng Theodore đang lết lại chỗ mình từ phía cổng ký túc.

-"Chào buổi tối." Theodore nói, họ theo thói quen bắt tay nhau. Orange nhanh chóng dứt tay ra, tránh để cảm giác thiếu an toàn kì lạ xâm chiếm vào người mình.

-"Chào. Cậu đến muộn đấy."

Cô nhìn lướt qua bộ trang phục trên người Theodore.

....Cậu ta đang mặc như một dân Muggle bình thường, trông hơi kì lạ, nhưng thú thật thì nó khá mới mẻ. Orange đảo mắt. Cô đã nghĩ sẽ thấy Theodore mặc một bộ đồ đậm chất mấy tay nhà giàu, như vest đen cùng nơ đeo cổ, hoặc cà vạt, thay vì thấy cậu ta mặc quần bò áo phông như một thanh niên Muggle.

-"Bởi vì cậu đã nói về việc Andrew sẽ đến muộn, nên tôi đã đi ngủ một giấc." Theodore bảo, ngáp một cái trước khi mở cửa xe. "Tôi đã căn giờ thức dậy sai, vậy thôi. Lên xe đi."

Họ yên vị trên xe sau đó mấy phút.

-"Anh tính chở bọn em đi đâu vậy ạ?" Orange kéo dây an toàn qua người mình, nhìn vào mắt Andrew thông qua gương chiếu hậu.

-"Bạn anh giới thiệu một nhà hàng ở Mỹ, nó khá nổi tiếng. Anh cũng đặt chỗ rồi nữa."

Andrew vẫn tiếp tục hút thuốc, Orange buộc phải nhắc anh mở cửa sổ ra. Andrew chẳng thèm để tâm tới cô, nhưng Theodore thì có. Thật may là cậu ta còn nghe mình, không thì chẳng đầy mấy phút sau Orange sẽ chết ngạt vì cái mùi nồng nặc cần sa này.

-"Anh nghe nói Emma tỏ tình với em hả Theo?"

-"Này Andrew..." Theodore nhăn mặt. "Sao anh kêu không biết gì mà anh toàn biết hết vậy?"

Andrew đập tay lên vô lăng, nhún vai thờ ơ, "Anh thân với bà Margaret, và Emma là con gái bà ấy. Tại sao anh lại không thể biết được?"

-"Vậy là anh đi nghe ngóng hả?"

-"Đâu có." Andrew nhả một làn khói. "Nó tự bay vô tai anh, anh đâu có cố tình nghe."

-"Nó chẳng khác gì nhau cả." Theodore gằn giọng. "Để em yên đi, anh với cô em họ anh chẳng khác gì nhau hết. Hai người đều tọc mạch."

Orange rít lên, "Sao lại lôi cả tôi vào chứ? Khi cậu nói chuyện với Emma sáng hôm qua, tôi đã rời đi cực tế nhị. Tôi cũng đâu có hỏi cậu bức thư Emma viết cho cậu như thế nào đâu hả?"

-"Cậu không thể hỏi, Orange." Theodore nắm chặt vô mặt cô, sưng xỉa bảo. "Để tôi yên với vấn đề của tôi đi. Emma và tôi sẽ chẳng thể nào đến với nhau, kể cả khi tôi có thích chị ấy."

Andrew ồ lên, "Em thích Emma hả Theo?"

-"Merlin ơi, em không có!" Theodore giãy lên. "Em đang lấy ví dụ! Bởi vì hai người cứ ngồi đó và cố gán ghép em! Cả anh lẫn em họ anh! Hai người cứ gán ghép em vô một cuộc tình không hồi kết với Emma Cowell, trong khi em còn chẳng để ý tới chị ấy!"

-"Tôi chẳng hề gán ghép nhé Theo." Orange nhún vai. "Đó là do các bác sĩ thực tập khác thêu dệt lên. Họ biến cậu thành Romeo trong truyện của Shakespeare, còn Emma là Juliet Capulet. Hai người không thể đến được với nhau, nhưng thay vì nói tới yếu tố gia đình, họ thay thành yếu tố tuổi tác."

-"Và tôi sẽ nói cho cậu biết, rằng họ nói đúng đấy." Theodore hừ lạnh một cái. "Tôi không yêu người hơn tuổi mình, tới 3 tuổi lận."

Andrew bật cười lớn, "Nhưng Orange nói hay đấy chứ! Em cũng xứng đáng là Romeo, dù chúng ta đều hiểu. Gì nhỉ?" Anh nháy mắt với Orange qua gương chiếu hậu. "Nói đi Orange, em hiểu điều gì?"

-"Emma không phải Juliet." Cô bật cười. "Chị ta không đủ trình."

Theodore vươn tay sang đánh nhẹ lên vai Orange, "Đừng có phán xét họ."

-"Đó là sự thật. Tôi đã nói mà Theo, nhìn mặt bao giờ cũng dễ hơn nhìn tính." Orange nhún vai. "Mà tôi cũng nhìn rõ cả tính cách của Emma Cowell rồi. Chị ta chẳng thể là nữ chính trong một bộ tiểu thuyết được đâu."

-"Anh công nhận điều đó, dù nó thô." Andrew quay vô lăng sang một khúc rẽ ở ngã tư, híp mắt mỉm cười với hai đứa nó. "Nhưng Emma cũng có tài với nghề Y lắm đấy. Con bé có trí nhớ tốt, nó nhớ được nhiều loại dược liệu mà thậm chí anh còn chẳng nhớ nổi. Đặc biệt, nó có thể tư duy tốt với hình 3D."

Theodore giơ tay đầu hàng với cái miệng của hai con người còn lại.

-"Các người cứ như con quỷ ấy." Cậu nhăn mặt. "Nói mà không nể nang ai cả."

Andrew mỉm cười, "Anh thích nói thẳng hơn là vòng vo, Theo. Em nên học điều đó, em toàn nói năng phức tạp như một tên quý tộc con. Nó sẽ chẳng có ích đâu, trừ việc khiến vấn đề thêm rắc rối."

-"Em nói cho anh biết, em chính là quý tộc con." Theodore dựa người ra sau ghế khi cậu đồng thời bắt chéo chân. "Còn anh thì sao hả? Anh cũng vòng vo với cái bà chị tuần trước."

-"Bà chị tuần trước?" Orange quan sát cái rùng mình bất chợt từ Andrew, trước khi nó nhìn sang Theodore. "Ai vậy?"

Theodore hửm một tiếng, "Cậu quen chị ta mà? Cái người sống cùng khu với cậu ấy. Gặp chúng ta hôm đầu tiên xuất phát."

......!

-"Phải rồi." Orange mỉm cười. "Chị Rose."

Andrew lẩm bẩm, "Lũ quỷ con..."

-"Anh vòng vo với bà chị đó không liên quan tới việc bọn em là quỷ hay ma, Andrew ạ." Theodore nói. "Rồi anh cứ để bả tiếp cận mình vậy luôn hả? Trong khi anh có bạn gái rồi?"

Andrew hậm hực đáp, "Anh đã từ chối cô ấy 6 năm rồi được không? Đủ thể loại rồi. Anh nói cho hai đứa biết, hồi anh học năm Hai đại học, Rose tỏ tình bằng cả tá hoa hồng với socola trong ngày Valentine, trước cái sân bóng rổ trong trường đại học của anh. Anh đã ném thẳng bó hoa vô thùng rác, trước mặt cả trăm người, với hy vọng cổ sẽ để anh yên trong toàn bộ quãng đời còn lại."

Orange phụt cười, trong khi Theodore cố kiềm chế tiếng cười xuống họng, chỉ để cậu tò mò nốt, "Rồi sao nữa? Chị ta tát anh rồi chửi anh là thằng tồi hả?"

-"Anh cũng mong vậy lắm..." Andrew lẩm bẩm. "Đừng nói tới chuyện của anh nữa được không?"

-"Anh là người gợi nó mà Andrew." Theodore cười khoái trá. "Anh bắt đầu nó bằng cách hỏi về chuyện của em, em chỉ đang trả đũa lại thôi."

Orange suýt chút nữa đã theo thói quen vỗ vai Theodore, nhưng kịp dừng lại.

-"Cậu nhìn giống mấy tên lưu manh lắm đấy, Theo." Cô nói. "Thôi tỏ ra độc ác đi, cậu chẳng hợp đâu."

Theodore nhìn sang Orange, cau có và bực bội.

-"Tôi không được phép tỏ thái độ với người vừa bắt bẻ cuộc đời tôi luôn hả?"

-"...Không, tôi nói sai rồi, cậu được phép." Orange mỉm cười. "Andrew, nói tiếp đi. Rose với anh sao nữa?"

-"Mấy đứa có thể tự hiểu khi nhìn vào tình cảnh hiện giờ mà?" Andrew rùng mình. "Anh vẫn đ*o hiểu, tại sao mà một người vẫn có thể si tình tới độ này sau khi bị thẳng thừng từ chối bằng cách ném bó hoa vô thùng rác cơ chứ?"

-"Ngôn ngữ, Andrew."

-"Ngôn ngữ lần nữa, Andrew."

-"Xin lỗi được chưa?!" Andrew hét lên. "Sao hai em cứ như mấy ông Kẹ thế?! Mấy em bắt bẻ và soi mói anh! Ở mọi hình dáng! Bất kể mấy em rớ vô chuyện gì thì nó cũng là chuyện anh không muốn nói tới nhất! Anh đắc tội gì với mấy đứa hả?!"

-"Anh đắc tội với em." Theodore vươn người để vỗ nhẹ lên vai Andrew. "Anh xứng đáng. Cảm ơn về lời xin lỗi không thật lòng đó nhé."

Andrew rít lên, "Em nên học cách im lặng lúc cần, Theo ạ. Em sẽ đáng yêu hơn bao nhiêu nếu không mở cái miệng độc địa đó ra." Rồi Andrew nhìn vô gương chiếu hậu để thấy gương mặt Orange hiện lên. Cô đăm chiêu nắn cằm, chỉ ngước lên khi phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào người mình.

Orange nhún vai, "Anh không đắc tội với em. Em chỉ thích bắt nạt anh thôi."

-"....Vinh dự quá, thưa quý cô Williams."

-"Cũng vinh dự quá, thưa quý ngài Williams." Orange nhại, giọng chế giễu.

-"Em chẳng đáng yêu gì cả..." Andrew liếc mắt xuống. "Bao nhiêu người đã bị lừa bởi cái vẻ ngoài tưởng như ngây thơ đó của em hả Orange?"

Orange giả bộ giơ ngón tay ra đếm, điềm nhiên đáp, "Chắc nhiều đấy, nhưng họ thấy em sắc sảo thay vì ngây thơ như anh nói."

-"....Em đáng ra không nên tên là Orange." Andrew chép miệng. "Em nên tên là Irene Adler, rồi sẽ có ngày em lừa được cả một tên Sherlock Holmes vô tròng."

-"Anh cũng không nên tên là Andrew." Orange mỉm cười. "Anh nên tên là Jack thì đúng hơn. Jack Dawson."

Theodore phụt cười, cậu ta cười tới mức chảy cả nước mắt sinh lý. Theodore cũng chẳng ngại nhận xét thêm vào, một cách cực kì tự nhiên, "Jack Williams, đúng không? Thay vì là Dawson."

-"Tôi chẳng biết họ của Rose, ý là chị Rose ấy, còn trong phim thì tôi nhớ, nhưng ai quan tâm ha." Orange nháy mắt. "Rose và Jack, mối tình Titanic đẹp như mơ đó. Dù là chắc Jack không ném bó hoa của Rose vô thùng rác đâu."

-"Bởi vì anh không phải là Jack, hài lòng em chưa hả?" Andrew gầm lên. "Chẳng phải không có lí do gì mà mẹ lại đặt tên anh là Andrew. Anh yêu cái tên mình, và chưa lúc nào anh yêu nó hơn lúc này, hiểu rõ chưa hai con quỷ?"

-"Thật tệ khi anh nói về một người thích thầm mình bằng cái giọng trịch thượng như vậy." Orange khẽ cảm thán một câu, khoa trương thở hắt, nghe khó chịu tới mức Andrew lườm lại cô. "Anh nên tôn trọng Rose hơn, Jack thân yêu ạ."

-"Để nói lại một lần nữa, anh tên là Andrew. Và---"

-"Thủ tục đổi tên cũng không phức tạp lắm đâu Andrew - Jack."

-"Để anh nói hết đi." Andrew chép miệng. "Chúng ta đang ở Mỹ, bang New York. Em hiểu ý anh không?"

Theodore lắc đầu, và Orange cũng lắc. Chúng nó làm đồng nhịp như thể hẹn sẵn, cũng như cùng mỉm cười lên, cái góc cười nhếch môi cũng chung một độ.

-"Không hiểu."

Andrew lừ mắt lại, "Chúng mày hiểu. Chẳng có cái quái gì chúng mày không hiểu hết."

-"Nói không hiểu thì anh lại không tin?" Theodore nhún vai. "Bang New York thì sao? Nó liên quan gì tới Rose và Jack?"

-"Anh không nhấn mạnh vào bang New York. Anh nói!" Andrew thở hắt. "Chúng - ta - đang - ở - Mỹ. Mỹ, hiểu chưa?"

Orange mỉm cười, gõ ngón tay lên thành ghế bọc da.

-"Được rồi, tập trung lái xe đi Andrew." Cô giơ hai tay, vô tội chớp mắt. "Bọn em không nói nữa, được chứ?"

Theodore cũng bật cười, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, vu vơ nói.

-"Chà, bó hoa đẹp ghê. Hoa hồng luôn đó."

Orange cũng nói thêm, "Hoa hồng mà nằm trong sọt rác thì phí quá trời. Tiếc thật tiếc thật."

-"Này!" Andrew quay người, đánh cả hai đứa nó mỗi người một cái. "Anh tống cổ hai đứa xuống xe giờ! Hai con quỷ con! Sao chúng mày kêu không biết mà cái gì chúng mày cũng biết thế?!"

-"Nó đập vô tai em." Theodore đáp. "Và anh kể cho bọn em nữa. Bọn em đâu có xung phong lắng nghe."

Andrew gắt gỏng nói, "Vậy giờ anh đếch kể nữa!"

-"Ngôn ngữ, Andrew."

-"Ngôn ngữ lần nữa, Andrew."

-"Thôi ngay!"

***

P/s: Tui sẽ giải thích để phòng trừ mọi người không hiểu chi tiết Andrew nhấn mạnh việc "đang ở Mỹ". Nói chung là, Orange với Theodore đang trêu Andrew với Rose là cặp đôi Titanic nổi tiếng, nhưng Andrew lại nhấn mạnh đến việc họ đang ở Mỹ, bởi vì như chúng ta đều biết, con tàu Titanic chìm khi trên đường từ Anh đến Mỹ, và nó đã không bao giờ hoàn thành được lộ trình của mình.

Ngoại trừ cái nghĩa đen là Andrew muốn nói anh với Rose không thành đôi, thì đây cũng là một cái death sign cho cái chết của Andrew về sau.

Anw tình tiết phim Titanic xuất hiện sớm so với bối cảnh trong truyện, nhưng mong mọi người bỏ qua nhé TvT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net