195.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tom, he was a piper's son
He learned to play when he was young

The only tune that he could play
Was "Over the hills and far away."
Over the hills and a long way off
The wind shall blow my top-knot off..."

-Mother Goose-

***

Orange tỉnh dậy vào 8 giờ sáng hôm sau, trễ nửa tiếng so với thường ngày. Một điều hiển nhiên khi tận 2 giờ sáng hôm qua cô mới được lên giường ngủ. Emma Cowell vẫn chưa trở về phòng, và có thể chị ta sẽ không được trở về nữa, Orange cầu mong vậy.

Không khí mát mẻ hơn khi Orange tắt điều hòa trong phòng để mở cửa sổ ra đón chút gió tự nhiên, cô sực nhận ra thời tiết đã dần vào giữa thu.

Một tiếng gõ cửa dài, Orange khoác chiếc áo len mỏng tạm qua người, đi tới mở cửa.

-"Chào buổi sáng." Theodore nháy mắt, tươi cười với nó. "Tôi chỉ tự hỏi cậu có sẵn lòng cho một buổi đi dạo cuối không, trước khi chúng ta trở về Anh?"

Cơn ngái ngủ nhanh chóng biến mất. Orange khoanh tay trước ngực, đáp lại cậu bằng một nụ cười mỉm.

-"Dĩ nhiên rồi."

Họ rời khỏi ký túc sau đó 1 tiếng, lúc 9 giờ. Cúp toàn bộ mọi lớp học giải phẫu sáng đó, dẫu sao nó cũng chẳng quan trọng. Và khi Orange ngỏ ý muốn ăn sáng ở một nơi khác thay vì ăn ở căn-tin như mọi khi, Theodore cũng dễ dãi đồng ý.

-"Tôi đã nghe về chuyện tối qua." Theodore mở chuyện, đi song song với Orange trên vỉa hè. "Cậu nói dối và đe dọa quản lý ký túc vì Emma."

Orange uốn lọn tóc trên vai bằng ngón trỏ mình, giọng có vẻ cao hứng hơn, "Tính cảm ơn tôi vì đã cứu Juliet của cậu hả, Romeo?"

-"Tôi tên là Theodore, không phải Romeo." Theodore thản nhiên nhún vai, đã quá quen với kiểu nói chuyện mỉa mai của người bên cạnh. "Và chị Cowell cũng chẳng phải Juliet. Đừng có gán ghép linh tinh nữa."

Orange cảm thán, ra vẻ như bản thân thật sự không hiểu gì.

-"Vậy mà tôi cứ nghĩ hai người đã hẹn hò cơ đấy."

-"Tôi đi với cậu đến mọi nơi ở New York trong vòng 2 tuần chúng ta ở đây, Orange." Theodore đáp. "Tôi chẳng thấy có cơ sở gì để cậu bảo tôi với Emma hẹn hò hết. Thậm chí bọn tôi còn chẳng có nổi một cuộc nói chuyện ra hồn."

Orange nhún vai, "Nó chỉ là một phỏng đoán, thật tiếc vì nó sai."

-"Nhưng tôi rất bất ngờ khi cậu sẵn sàng nói dối vì Emma." Theodore chỉ vào một nhà hàng họ đi ngang qua, sau khi nhận lại cái lắc đầu từ Orange, họ lại rảo bước đi tiếp. "Cậu ghét chị ấy là chuyện rõ ràng, và theo những gì tôi hiểu về cậu, cậu chưa bao giờ đối xử tốt với người mà cậu ghét. Tôi vẫn nhớ năm ngoái cậu đánh Susan Bones đến mức cô nàng gãy răng."

-"Đó là hai chuyện khác nhau." Orange tặc lưỡi. "Susan Bones chế nhạo Harry, còn Emma chẳng làm gì ngoài mấy trò lố bịch như ném tàn thuốc vô người tôi. Nguyên do chị ta làm vậy là vì ghen tị tôi thân thiết với cậu. Tôi ghét kiểu người ngu ngốc và tự mãn, không ngoại trừ Emma."

-"Nghe rất giống cậu hồi trước. Cậu cũng đã từng rất kiêu ngạo, và cũng từng rất ngu." Theodore bật cười, không buồn né tránh cái lừ mắt khó chịu từ người bên cạnh hướng tới mình. "Nhưng, chỉ vì Emma không gây sự với Potter nên cậu giúp chị ấy hả?"

-"Không." Orange nói thẳng. "Andrew yêu cầu tôi giúp Emma, trả lại bằng một tháng tiền sinh hoạt của tôi."

Theodore ồ lên, "Nghe thật sự có logic hơn rồi."

Orange nhún vai, "Vì tôi cũng cần sống, không ai không thích tiền cả."

-"Cậu chắc chứ?" Theodore mỉm cười. "Kể cả khi tôi cho cậu 1000 galleons, cậu có sẵn sàng đến và làm lành với Susan Bones không? Giả đò như cậu thân với cô nàng lắm cũng được."

-"Đó là hai chuyện hoàn toàn riêng biệt, Theo. Tôi không ghét Emma bằng Bones."

-"Cũng không có nghĩa cậu chấp nhận dính vô rắc rối để giúp người cậu ghét." Cậu ta chen vào, tránh để Orange tiếp tục lảm nhảm thêm. "Cậu giống người sẽ khai thật sự xấu xa hèn hạ của Emma hơn là chấp nhận nói dối để giúp chị ấy. Cậu sẽ làm thế, vì cậu thích nhìn người khác đau khổ, nhất là những kẻ khinh thường cậu trước đó đau khổ, cậu sẽ càng vui."

-"Không." Orange dứt khoát cắt ngang. "Tôi sẽ không vui chỉ vì chị ta bị ai khác trừng phạt. Nó chẳng khác gì trò mách lẻo của lũ con nít."

Theodore nhún vai, "Chà, cậu thú nhận là cậu có mưu tính khi giúp Emma rồi kìa."

Orange liếc sang cậu, khó chịu vì vết nhói ở tay phải lại phát bệnh tiếp. Theodore cứ như nhìn thấy hết bụng dạ cô, điều này chẳng phải dấu hiệu tốt.

"Cậu ta cư xử như thể hiểu mình lắm, và đúng là cậu ta làm được thật." Orange cau mày. "Theo luôn nắm được thóp mình."

-"...Nếu có ai gây sự với tôi." Orange gằn giọng, bực bội khi chợt nhận ra bản thân dễ bị nhìn thấu tới mức nào. "Thì người khiến họ đau khổ lại sẽ là tôi. Tôi không cần người khác giúp tôi trả thù."

-"À." Theodore cười cười, cố ý kéo dài câu nói. "Tuyệt lắm, quý cô thù dai. Vậy cậu đã mưu tính gì khi giúp Emma Cowell thế, hả tiểu thư?"

-"Để chị ta mang ơn tôi. Giờ thì kể cả khi nhìn thấy tôi thân thiết với cậu, chị ta cũng sẽ không dám phát tiết công khai như trước." Orange híp mắt, nhẹ nhàng cười khẩy. "Tôi sẽ khiến chị ta dằn vặt vì dám gây sự với người tốt như tôi. Đánh chị ta thì còn gì vui nữa. Nỗi đau tinh thần bao giờ cũng tệ hơn thể xác mà."

Theodore Nott lập tức phụt cười.

-"Cậu đúng là con nhỏ xấu xa."

-"Cảm ơn." Orange kiêu ngạo hất tóc. "Tôi sẽ coi đó là lời khen."

***

Orange và Theodore đã cùng đi dạo và nói chuyện khá lâu, quên cả mục đích đi tìm nhà hàng để ăn sáng.

Khi họ đi qua phố West, một ban nhạc nhỏ trước một nhà hàng kiểu Anh đã thu hút Theodore. Cậu kéo Orange tấp vào lề đường, hòa cùng một nhóm đông tầm 7, 8 người đang đồng ca hát cùng ban nhạc.

-"Bài hát hay đó chứ." Orange cảm thán. "Dù nó không giống thể loại nhạc hay được nghe ở Mỹ lắm."

-"Nó không phải bài của Mỹ thật." Theodore dừng ngâm nga theo ban nhạc, nói với cô. "Đó là bài truyền thống của Anh đấy. Cậu không biết bài này hả?"

Orange ngạc nhiên nhìn lên cậu, Theodore sớm đã cao hơn cô một cái đầu trong khi mới năm ngoái, Orange vẫn cao tới tai cậu ta.

-"Không, bài của Anh thật sao?"

-"Ừ, một bài đồng dao truyền thống vào thế kỉ 18." Cậu ta đáp. "Nó nói về một nhân vật trong đồng dao của Mother Goose."

Orange thầm tán thưởng sự hiểu biết sâu rộng của Theodore trong mấy giây. Cô chậm rãi khoanh tay, chăm chú nhìn ban nhạc.

-"Cậu có quê không, Theo?"

-"Có." Theodore ậm ừ chốc lát trước khi đáp. "Ở vùng Cotswolds, phía Tây Nam nước Anh. Nó là một ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi dòng sông Coln."

Orange khẽ cảm thán, "Nó đẹp chứ?"

-"Rất đẹp." Cậu ta mỉm cười. "Nó yên bình và cổ kính, một làng quê đặc trưng của Anh quốc vào thế kỉ 17. Đó là quê của mẹ tôi."

Orange khẽ ồ lên, "Cậu vẫn về đó chứ?"

-"Không nhiều, từ sau khi nhập học Hogwarts thì tôi đã không về quê thường xuyên, nhưng nơi đó từng giống như một ngôi nhà thứ hai của tôi." Theodore thả lỏng hai vai mình, nhẹ nhàng đung đưa theo giai điệu bản nhạc. "Tôi thường về đó vào mùa hè, đôi khi là cả mùa đông. Ngồi ngắm nhìn dòng sông Coln từ cửa sổ tầng 2 trong nhà bà ngoại tôi, đó đã từng là một chốn yên bình."

Orange nói khẽ, "Nghe thật tuyệt."

-"Ừ." Theodore gật đầu. "Vào mỗi chiều ở ngôi làng, luôn có đám trẻ chạy chơi ngoài đường. Chúng nó sẽ cùng nhảy nhót với nhau, chơi nhạc, và thoải mái ca hát."

Orange hỏi:

-"Cậu cũng tham gia chứ?"

Theodore nhún vai, "Đôi khi, tôi nghĩ tôi hát không hay. Nhưng bọn nhỏ rất quý tôi, chúng nó thường yêu cầu tôi tham gia cùng, kể cả khi tôi chẳng hát mấy."

Ánh mắt cậu dừng lại ở người đang độc tấu Concertina trong ban nhạc phía trước. Theodore thở nhẹ, cậu cất tiếng, giọng êm ru như tiếng flute.

-"Ngôi làng có những ngọn đồi, và những cơn gió nhẹ bình yên."

Trong thoáng chốc, Orange nhớ tới một câu chuyện ngắn trong đồng dao Mother Goose. Cô lắng nghe giai điệu của bản nhạc, liên tưởng về những ngọn đồi và những cơn gió nhẹ trong câu chuyện của Theodore, rồi thì thầm hỏi khẽ.

-"Over the hills...and far away?"

Theodore mỉm cười.

Orange không biết nói gì nhiều, ngoại trừ hít từng nhịp đều đặn vào lồng ngực mình. Ban nhạc vẫn tiếp tục chơi, người dân xung quanh cũng tụ tập lại đông hơn. Họ nhún nhảy theo âm vang của bài hát, đôi khi là hòa vào lời ca, và để những cơn gió đến, cuốn vào từng thanh âm khi họ cất tiếng hát.

-"Ừ." Người bên cạnh Orange chợt đáp khẽ, nhẹ nhàng ngâm nga theo bài hát. "Qua những ngọn đồi xanh và xa xa mãi, là một lối ra, và cơn gió thổi bay chiếc nơ cài..."

(Bản gốc: Over the hills and a long way off. The wind shall blow my top-knot off.)

Sợi ruy băng màu đỏ ở chiếc mũ beret trên đầu cậu ta cứ đung đưa mãi, Orange bất giác nghĩ: Liệu chiếc nơ có bay đi không nhỉ?

Một sự giải thoát theo cơn gió, qua những ngọn đồi, và xa mãi...

Thật đáng tiếc, chiếc nơ đã không bay. Orange chậm rãi vỗ tay khi bản nhạc kết thúc, buồn rầu nghĩ.

"Giá như nó bay đi..."

***

P/s: Well, chi tiết cái mũ và chiếc nơ mà Orange liên tưởng là về tội lỗi mà chị ấy gây ra, cũng như ý thức về những tội lỗi mà bản thân sẽ gây ra sau này. Và việc Orange ước cái nơ bay đi, cũng ẩn dụ cho mong muốn là chị muốn tìm một lối thoát cho bản thân. But yeah, cái nơ đã không bay, so ;-; Bad End go brr brr.

Quê của anh Theodore là có thật nhé. Mọi người tìm trên mạng, ngôi làng tên là Bibury và nó siêu đẹp luôn ^^^^ Cực hợp với tính cách thích sống yên bình của Theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net