2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hè năm lớp 5, tôi phải đi học phụ đạo ở trường.

Điểm C đẹp đẽ ban tặng cho tôi một mùa hè mài đít trên ghế nhà trường, cùng chuỗi ngày đối mặt với thầy Cotton soi đi soi lại. Mãi về sau khi nhớ lại ánh mắt híp híp đầy hắc khí của thầy, tôi căn bản vẫn còn run hơn cả lúc tôi đối mặt với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai.

Cái hôm nhận được thư báo hân hạnh mời tôi bỏ đôi chút thời gian quý báu đến trường vào ngày hè, tôi suýt khóc.

Harry vỗ vai an ủi tôi, tôi bất chấp giới tính, nhảy bổ vào ngực cậu ấy khóc hu hu.

Khóc đã đời, tôi chiếm giường Harry tối hôm đó, còn cậu ấy thì chẳng biết là cam chịu hay tốt bụng, trải chăn nằm dưới đất nhường cho tôi.

Sáng hôm sau, tôi lại đâm khó xử, vội vàng thu dọn sách vở đi học sớm.

Quãng đường từ nhà tôi đến trường đi qua nhà một mụ điên ở đầu phố, không phải bà Figg. Tôi chẳng biết gì về bà điên đấy sất, chỉ nhớ hồi còn bé hay nghe đồn bà điên đi bắt cóc trẻ con, tôi đâm sợ, đi học lướt qua nhà bà thôi cũng không dám liếc qua.

Khoảng thời gian sau đợt tôi bước vào tiểu học được một kì, như một cách chứng minh độ rùng rợn, giống chó cảnh sát một lòng chung thủy với đôi chân của mấy tên cướp xuất hiện trước nhà bà lão ở đầu phố. Mặc dù được xích lại, nhưng bất kể là ai đi qua nó cũng sủa, điển hình là tôi. Tôi bẩm sinh không sợ chó, nhưng nhờ phúc đức của con chó đen thùi lũi đó, đến giờ chỉ một con cún cũng đủ để tôi nhảy lên giường.

Từ sau đấy, mỗi lần đi học, tôi vòi ba tôi chở ô tô. Cơn sợ chó có phần mai một.

Hôm nay lại là ngoại lệ khác.

Đi học sớm một phần là sợ muộn, phần lớn thì do muốn tránh mặt Harry. Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách xin lỗi cậu ấy sau, dù cho tôi biết Harry cũng chẳng để ý lắm.

Sáng hôm nay lúc tôi ra khỏi nhà là chưa đến 6h30. Ba tôi hằng ngày đi làm lúc 8h, tôi không thể bắt ông dậy sớm quá mức chỉ vì một lí do không đâu, cuối cùng, tôi tự cuốc bộ ra bến xe buýt bắt xe đến trường.

Sau khi giải quyết xong bát ngũ cốc nhạt thếch thường ngày, tôi đeo cặp sách, khẽ khàng đóng cửa ra khỏi nhà. Buổi sớm đường phố mát mẻ, lại thanh tĩnh vắng người, tâm trạng của tôi đột nhiên tốt hơn hẳn. Vui vẻ hít một hơi đầy khí trong, tôi huýt sáo tung tăng bước từng bước.

Đến căn nhà đầu phố, tôi nuốt nước bọt.

Lúc này quả thật là tôi dỏng tai nghe, rón rén từng bước đi thật khẽ, tôi đồ rằng bà điên ấy chưa dậy vào lúc sớm thế này, tốt nhất không nên đánh thức bà làm gì.

Khoảng sân trống trước nhà bà lão căn bản dài chưa đến 2m, tôi đi có xíu, 2m kéo dài hơn cả 10 cây số.

Đến lúc sắp ra khỏi ranh giới lãnh địa trong bán kính 2m, tôi vui mừng quá đỗi, chân nhấc hơi cao dậm xuống đất, tạo ra va chạm giữa các hạt phân tử và mặt đường.

"Rầm!"

Chớp mắt một cái, tôi nghe tiếng rèm cửa kéo ra.

Chớp mắt lần hai, tôi bắt được tiếng cười khúc khích từ đỉnh đầu phát xuống.

Chớp mắt lần cuối, con chó đen thui nhảy xổ từ trong nhà, trực chỉ nhắm vào tôi mà trảm.

Tôi la hét bài hãi, vứt cả cặp sách mà chạy.

-"GÂU GÂU GÂU!!! OẲNG OẲNG!!!!" 

-"AAAAAAAAA!!!!!!!!!"

Vào cái khoảnh khắc con chó đuổi kịp tôi, tôi thấy hàm răng trắng bóng của nó lóe một cái, cơn sợ hãi lập tức bay biến hết.

Cùng lúc đó, đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, rằng...

"Con chó này có hàm răng giống Harry."

Và...

"PHẬP!!"

Máu chảy đầm đìa, trời đất xung quanh tôi tối om, lảo đảo một hồi...

Tôi xỉu.

...Tôi nghĩ, hẳn là hôm đó dù sáng trời nhưng vẫn có hơi tối, con chó tưởng nhầm chân tôi với chân ăn trộm chăng?

Đúng là ngu như chó.

***

Sự cố kể trên cũng có hai mặt của nó.

Tin buồn không tả, rằng ơn nghĩa do bà điên cùng con vật cưng của bà ban cho tôi một cơ hội làm quen với bác sĩ thuộc bệnh viện trung ương. Bên cạnh bác sĩ, tôi cũng quen biết được thêm với mấy chị y tá trực phòng bệnh của tôi, mấy chị đều hiền, lại dịu dàng, ba vòng cũng chuẩn, tôi đoán mấy chị nên đi làm người mẫu thay cho cái nghề y tá lương bèo bọt này.

Và dĩ nhiên, ngoại trừ thân được thêm với bác sĩ y tá, tôi sung sướng nhận bằng khen của tâm hồn: Lần đầu tiên bị chó dại cắn.

Mẹ tôi vào thăm, ôm tôi khóc sướt mướt.

-"Con bé mới có tí tuổi, tại sao cục cưng của mẹ lại phải chịu nỗi đau này cơ chứ?! Orange, con tôi!!"

Khi mẹ tôi nói thế, với Harry đứng bên cạnh bà, cả hai cùng đăm đăm nhìn ông bác sĩ dí cái mũi kim nhọn hoắt chứa dung dịch xám đục vào bụng tôi.

Tôi gào thét.

-"CỨU!!!!"

Bỏ qua mẹ tôi, đến cả cậu ấy cũng chắp tay cầu nguyện.

Mãi tận về sau, ngay cả khi tôi ngày ngày phải vào bệnh xá uống cái thứ nước cống được gọi hoa mĩ là thuốc của bà Pomfrey, tôi vẫn ớn tới già cái đầu kim to tú sụ ngày ngày tặng cho tôi một cái lỗ bé xíu ngay dưới rốn, cùng một thứ chất lỏng màu đùng đục khó tả.

Cho đến cái ngày tôi từ biệt những chiếc mũi nhọn như giáo của tiêm, thì nỗi ám ảnh về cái màu xám xám của kháng thể dại chó đã ngấm vào não tôi. Về sau, tôi đâm ghét màu xám.

Ngày tôi từ biệt bệnh viện trung ương và các chị y tá đáng mến, cũng như hoàn toàn đá bay cái thứ màu xám ra khỏi đầu, thì cũng là ngày tôi xuất viện.

Tôi coi như là trong cái rủi cũng có cái hên, những ngày ôm gối co ro thân tàn ma dại trong bệnh viện cũng đã hết nửa hè. Dĩ nhiên, tôi được nghỉ học, thoát khỏi cặp mắt cú vọ của thầy Cotton.

Đúng một ngày sau hôm tôi về nhà, đến sinh nhật anh tôi, chính xác thì là thằng Dudley.

Quả thực, tôi không ưa gì Dudley lắm. Nhất là khi trong khoảng thời gian tôi bó chân trong viện, Harry luôn vào thăm tôi với vết bầm trên mắt hoặc là cặp kính nứt, thủ phạm là ai, tôi đoán chẳng cần nghĩ cũng biết.

Lí do chính của việc tôi không tặng quà cho Dudley.

Khi tôi lò mò xuống nhà hôm sinh nhật, bàn ăn đầy ắp hơn 30 gói quà to lớn nhỏ gọn khác nhau, choáng cả chỗ ngồi của tôi.

-"Chào ba, chào mẹ. Dudley, chúc mừng sinh nhật."

Mẹ Petunia vui vẻ xoa đầu tôi, "Orange con yêu, hãy đến đây và ôm anh trai con đi nào."

Thay cho cái ôm, tôi nhếch khóe môi phải lên khoảng 45 độ thể hiện sự 'vui mừng'.

Tôi gật đầu nhẹ với cậu một cái thay cho lời chào, cùng lúc nhận lấy đĩa thịt muối từ tay Harry. Cậu ấy cũng cười chào tôi, tôi che mắt, không biết cậu đã đánh răng hay chưa mà chói quá.

Tôi nghĩ là tôi đã chậm một bước, khi mà tôi còn chưa kịp chạm vào cái dĩa để ăn, bàn ăn bị lật tung lên cùng lúc miếng thịt muối trượt khỏi đĩa.

-"36 á?! Năm ngoái là 37 cơ mà!"

Tôi tiếc của nhìn miếng thịt đang trượt dần trên cửa kính, tặc lưỡi, "36 khác 37 sao?"

-"Tao không quan tâm!! Còn những ai chưa tặng nữa?!"

Ba tôi dò xét một hồi, sau đó đánh mắt về phía Harry.

-"A phải rồi, Dudley, con có muốn nhận quà từ Harry không??"

Cậu ấy "hả" một cái, tôi đập mặt, từ từ giơ tay.

-"Dudley, em chưa tặng. Nhưng em nghĩ anh cũng không cần đâu, ừm, mấy gói quà này khá là to đấy chứ? Ít ra là hơn năm ngoái..."

-"Tao không quan tâm nó to thế nào!"

Tôi nhắm mắt hắng giọng, ho khan, "Tránh xa ra đã, mùi nước miếng hôi quá."

Xốc lại cổ áo, tôi nghiêm mặt chỉ xuống đĩa thịt, hay còn được biết là bữa sáng của tôi, đang nằm trên đất. Tôi nghĩ mình cần có một sự đền bù.

-"Anh trai, em vừa mới xuất viện hôm qua, bác sĩ dặn em phải bồi bổ cơ thể đầy đủ, và tất cả những gì anh tặng cho đứa em gái này là hất đổ bữa sáng của cô ấy. Bằng một cách nào đó, ừ, em nghĩ em đã tặng cho anh món quà tuyệt vời nhất."

Dudley ngó nghiêng, "Đâu, món quà đó đâu?!!"

Tôi nhắm mắt, chắp hai tay lên phía trước ngực, "Chúa nói, món quà tuyệt vời nhất đối với một con người chính là sự tha thứ."

-"..."

-"...Hừm, nếu anh không thích nó, có phải Dudley Dursley anh không phải là con người?"

Thú thật, tôi nghĩ mình châm chọc hơi quá, vì ngay sau đó tôi đã xơi trọn một hộp quà vào mặt.

***

Sau khi được Harry dán miếng urgo lên sống mũi che đi vết bầm, tôi lết xác ra xe. Tôi không có nhã hứng đi tham quan sở thú, nhất là sau khi bị một con chó cạp vào chân, nhưng đây là lần đầu tiên Harry được đi đến một nơi nào đó ngoài nhà mà không phải trường học hay công viên, tôi cho là bản thân nên góp mặt một chút.

Trước khi lên xe, tôi nghe thấy ba tôi đe dọa cậu ấy.

-"Nếu như mày dám giở trò gì kì quặc, thì ngoan ngoãn nằm trong cái hầm đó mà nhịn đói 1 tuần đi."

Harry vâng dạ gật đầu.

Tôi nhíu mày, cậu ấy thì giở trò gì lạ được chứ?

Bữa trưa là một thảm kịch đối với tôi. Dudley gào thét rằng chiếc bánh kem này không đủ lượng kem như chả yêu cầu, và hất tung cái bánh lên không trung.

Tôi thề là tôi không có gây ra tội lỗi gì, nhưng có lẽ xung quanh tôi có lực hút nam châm khá mạnh, chiếc bánh lộn vòng đường parabol tuyệt đẹp và đáp hạ trên đầu tôi như một thiên thạch thứ thiệt.

Trước ánh mắt của tất cả mọi người trong quán, tôi ho sặc sụa, do kem chảy vào mũi.

Mẹ tôi lẫn Harry đều tá hỏa, vội vàng dắt tôi vào nhà vệ sinh.

Vào lúc này, tôi nghĩ là tôi cần một lời xin lỗi.

Đó chính xác là lí do vì sao khi chúng tôi đi tham quan sở thú, tôi đã lôi Harry đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với Dudley. Cứ coi như là tôi đang dỗi đi, nhưng chuyện này đáng để được giận.

Harry có vẻ hứng thú với mấy con vật bay nhảy tối ngày, như chim chóc gì đó. Tuy vậy, bên cạnh khu loài "chim" là khu của giống "chó", tôi nghĩ nếu không nhờ cậu ấy kéo tay tôi, thì con chó trong cái buồng đó nên được đặt lên đĩa làm thịt.

Tôi lẩm bẩm, thịt chó làm quà sinh nhật cũng không phải là tệ.

Chúng tôi chuyển sang khu "bò sát".

Ở đây thì tôi đụng mặt lại Dudley, đúng thật là trái đất hình cầu.

Ba tôi đang cố gắng đánh thức con rắn nằm trong buồng, tôi hắng giọng, may ra biết được ngôn ngữ của loài rắn thì hay.

Đợi nhà tôi bỏ đi, liếc sang Harry, tôi đè giọng bắt chước tiếng rắn.

Tôi lè lưỡi, "Xè xè xè...."

Cậu ấy nhìn tôi, "Orange? Cậu có còn bị dại không?"

Tôi trừng mắt, "Tớ đang nói chuyện với con rắn, đừng làm phiền."

Được rồi, tôi thừa nhận tôi có hơi làm quá, nhưng đó là biểu hiện hết sức bình thường của một đứa trẻ.

Harry nuốt nước bọt, đăm đăm nhìn tôi thè lưỡi tiếp.

-"Xè xè, dậy dậy!"

Harry bịt miệng, "Biết sao không? Cái tiếng cậu phát ra giống với lúc người ta muốn đi vệ sinh vậy..."

Tôi nhéo eo cậu ấy, gằn giọng.

-"Tôi nói cậu trật tự cơ mà?!!"

Harry ho khan, sau đó im luôn.

Sau vài lần lè lưỡi, tôi bất lực ngã quỵ. Đập đập vào tấm kính vài lần, tôi than vãn.

-"Oài, ngài rắn, làm ơn có chút động tĩnh đi..."

Harry mím môi, "Thôi nào Orange, chúng ta cùng chuyển sang chỗ kh..."

Ngoài dự đoán, con rắn có phản ứng. Tôi xô ngã Harry, hí hửng đập tay vào tấm kính, in cả khuôn mặt tôi lên.

-"Ngài hiểu tôi nói gì à?! Hiểu đúng không?!"

Con rắn gật đầu, tôi lại càng khoái chí.

-"Nghe nói ngài đến từ Brazil, nơi đó có đẹp không?Tại sao ngài lại đến đây? À, thế vì sao ngài lại bị người ta bắt? Có phải...AUUUU!!!!"

Trước khi tôi kịp nói hết câu, tôi ngã nhào sang một bên, chân suýt trẹo tới nơi. Harry vội vàng đỡ tôi, còn tôi thì cáu tiết nhìn cái tên vừa đẩy.

Dudley chắc là sướng lắm khi được trò chuyện với ngài rắn mà tôi mất công đánh thức.

-"Ê, em mới là người đang được nói chuyện với nó chứ!"

-"Im đi! Tao không quan tâm, đây là sinh nhật tao!"

Tôi phát điên, từ đằng sau xông đến đẩy Dudley.

Thực sự mà nói, tôi không biết gì hết, hoàn toàn không. Tôi nghĩ là khi bị tôi đẩy, Dudley chắc chỉ bị đập đầu vào kính là cùng, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều.

...Sau đó, tấm kính biến mất.

Tôi theo đà đẩy Dudley mà ngã nhào vào trong, ướt nhẹp. Con rắn ở trong buồng thì nhẹ nhàng bò ra, nó nhìn xuống tôi và thè ra cái lưỡi tam giác.

Tôi nghe nó nói cảm ơn, cũng vô thức gật đầu.

Cùng lúc tiếng la hét hoảng hốt của mọi người truyền đến, tôi nhỏm người đứng dậy định bước ra, rất khổ sở bị cụng đầu một cái.

Đập đập gõ gõ, nhìn ra ngoài, Harry cũng hốt hoảng nhìn tôi, tôi mới ngớ ra là bị nhốt trong buồng rồi.

Vào lúc này, tiếng gào khóc của Dudley cùng sự hoảng hốt của ba người nhà chẳng khiến tôi vui vẻ thêm chút nào.

Tôi thở hắt, đây thực sự là một kì-nghỉ-hè-tuyệt-vời-!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net