20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc gặp gỡ Theodore Nott không phải là cái gì đó quá tệ hại, tôi đã cho rằng như thế sau khi suy nghĩ thông suốt.

Hắn ta tuy là Slytherin, ngoại trừ từ Máu Bùn ra (Thú thật, tôi còn chả hiểu nghĩa của nó) thì hắn chẳng làm gì khác với tôi cả. Hắn chỉ đưa sách cho tôi, theo cách dúi thẳng vào tay. Hắn nói ghét Gryffindor, nhưng căn bản nhìn mặt hắn chẳng có gì là ghét thật, hoặc có thể là do tôi nghĩ thế?

Tôi lật trang sách kế tiếp, hơi hít hít.

-"...Này Harry, nếu như gặp một người mà cậu không ghét thì phải làm sao đây?"

Harry hử một cái, tròn mắt nhìn tôi.

-"..."

-"..."

-"...Tớ...Không ghét thì nghĩa là bình thường...Không ghét thì...Ờm...Tóm lại là tớ chẳng hiểu cậu đang hỏi gì cả."

Tôi gục gặc, "Ừ, đến tớ cũng không hiểu tớ đang hỏi gì đây."

Harry nín cười.

Tôi cúi đầu đọc sách tiếp, lướt đến mục của mấy phù thủy cao tuổi. Ghê thật đó, cái này có cả phù thủy đến tận 655 tuổi lận, dã man thật.

Hơi liếc sang Harry, tôi thấy cây bút lông ngỗng của cậu ấy ngoáy liên hồi trên tờ giấy da dê. Tôi nhướn mày, buột miệng hỏi:

-"Cậu đang làm cái gì đấy?"

Harry mỉm cười, "Cái này là thư gửi cho Hermione. Tớ đã hứa nếu có thêm thông tin gì về con chó 3 đầu hay căn hầm ở tầng 3 thì sẽ gửi cho cậu ấy." Harry ngoáy nốt nét chữ cuối, rồi buông bút. "Xong! Hegwid, nhờ mày nhé!"

Sau khi con cú trắng của Harry bay đi, cậu ấy vươn vai đứng dậy, ngồi xuống cạnh tôi thay vì ngồi đối diện tôi như trước. Khẽ ngả đầu vào vai tôi, nhắm hai mắt, đung đưa chân ngâm nga.

-"Lâu lắm rồi mới được ở gần cậu như vậy..."

Tôi nhìn xuống trang sách, gật đầu ậm ừ.

-"Vậy sao? Đã bao lâu rồi? 2 ngày à?"

-"Không có." Harry cười hì hì. "Ý tớ là được ngồi cạnh nhau như vậy, dựa vào nhau, ấm áp thế này. Có phải rất lâu không?"

Tôi nghĩ một chút.

-"C...Không."

-"Hả?"

-"Chúng ta cũng mới ngồi gần nhau thế này mấy ngày trước." Tôi mỉm cười, ngoáy tay trên không trung. "Ở hầm Độc dược, khi bị giáo sư Snape phạt."

Harry bật cười sảng khoái, cậu ấy bật dậy, hai khóe mắt còn vương ít nước mắt.

-"Ý tớ không phải thế!" Cậu ấy đập đập ngực, kiềm chế hơi thở. "Ý tớ là tớ muốn được ngồi cạnh cậu, được chưa?"

Tôi nghiêng đầu, thoải mái vỗ vào chỗ bên cạnh.

-"Nói thẳng từ đầu thì tốt hơn đó. Ngồi đi."

Harry tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhẹ.

Tôi nhìn cậu ấy một lát, rồi cúi xuống đọc sách tiếp, tay lướt theo từng cái tên phù thủy nổi tiếng mà trang sách viết.

-"Cơ mà..." Harry vu vơ nói. "Cậu có biết Nicolas Flamel là ai không?"

Lúc đó, ngón tay tôi dừng ở đúng cái tên cậu vừa nói, hai mắt hơi giật giật.

-"À..." Tôi ngập ngừng. "Không biết."

Harry bĩu môi, "Tiếc quá, ông ấy có liên quan đến cái thứ ở dưới căn hầm đó. Cái chỗ được con chó 3 đầu bảo vệ ấy!"

Tôi đọc sơ qua mô tả về Nicolas Flamel. Đến một chỗ viết về việc ông ta đã chế tác ra Hòn đá phù thủy, kết hợp với hình ảnh cái gói nhỏ mà lão Hagrid lấy ra từ Gringotts, tôi dần dần mường tượng được cái thứ mà con chó 3 đầu đó đang canh giữ là gì.

Harry không để ý tôi đang thấy khó xử, liền nói tiếp:

-"Tớ nghe từ bác Hagrid đó. Bác ấy nói về việc cụ Dumbledore và cụ Nicolas Flamel đang cùng canh giữ một thứ gì đó, và đó là thứ được con chó 3 đầu canh giữ. Cậu biết không, tớ nghĩ đó là cái gói mà lão Hagrid lấy ra từ Gringotts đó! Với cả lão Snape nữa, ông ấy..."

Tai tôi lùng bùng lùng bùng, một chữ cậu nói cũng không lọt nổi vào.

Tay tôi hơn run trên dòng chữ Hòn đá phù thủy, trên ý nghĩa của nó, trên sự bất tử mà nó có thể mang lại.

Nghĩ một chút, tôi thở từ từ, lật sang trang kế tiếp.

-"...Ừ, ngày mai chúng ta sẽ cùng đi tìm người tên Nicolas đó nhé."

Harry sáng mắt.

-"Ừ!"

***

Buổi sáng Giáng Sinh, tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của Ron và Harry.

-"Orange! Orange! Xuống đây!"

Tôi mặc nguyên bộ quần áo ngủ, đi dép trong nhà, tóc bù xù, ngái ngủ lết ra ngoài nhìn bọn họ. Harry và Ron đứng ở phòng sinh hoạt chung, cạnh cây thông và những hộp quà đa sắc màu.

Ron mặc chiếc áo màu đỏ mận, thêu chữ R vàng to bổ chảng ở tâm. Tôi hơi nín cười, cậu ta chẳng hợp với cái áo gì cả.

-"Bồ cười cái gì chứ? Xuống đây đi!" Ron hét vọng lên. "Và nhân tiện, chúc mừng Giáng Sinh!"

Tôi quay người, mỉm cười nhìn lại.

-"Ừ, chúc mừng Giáng Sinh."

Khi tôi xuống đến phòng sinh hoạt chung, tôi chỉ thấy mỗi Ron, còn Harry đã biến đâu mất tăm. Vừa chào Ron, tôi vừa đảo mắt xung quanh tìm kiếm, sao lúc nãy xuống đến đầu cầu thang tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Harry nhỉ? Chạy đâu rồi?

-"Bồ tìm ai đấy?"

-"Còn ai ngoài bồ và Harry là bạn mình sao?"

-"Bồ không thấy hả?" Ron chỉ vào chỗ hộp quà. "Harry đó!"

Tôi nheo mắt, "Hả?"

-"Harry đang ở đó."

Tôi khoanh tay, tiến đến chỗ Ron chỉ, nghiêng đầu nhìn. Sau đó, tôi đưa tay với với, nắm bóp thử, rõ ràng chẳng có cái gì cả.

Tôi bực mình quay lại nhìn Ron.

-"Đừng đùa cợt nữa, ở đây chẳng có ai sất."

-"Có mà!" Ron cười khúc khích. "Là bồ không nhìn kĩ."

-"Mắt mình không hề lé."

-"Vậy nếu Harry mà thật sự ở đó, bồ phải mua cho hai đứa mình 20 hộp socola Ếch đấy nhé!"

Tôi không muốn đáp nữa, vậy nên liền bơ Ron đi. Sau đó, tôi quay lại chỗ cây thông, muốn thử xem có hộp quà nào của mình không.

-"Òa!"

-"..."

Tiền bố mẹ gửi tặng tôi Giáng Sinh chỉ vì một phút lỡ dở mà bay hết.

-"Cơ mà nói thật..." Tôi săm soi chiếc áo choàng tàng hình, quay nhìn hai người bên kia đang gặm socola Ếch. "Cái áo này cũng hay thật đấy."

Harry vừa đưa tay bắt con Ếch, vừa mỉm cười.

-"Hay đúng không? Không biết là ai gửi cho, nhưng mà nó thực sự rất thú vị."

Tôi thử choàng chiếc áo lên người, sau đó quay sang chỗ hai người kia. Tôi thử lè lưỡi, thử chổng mông, thử đưa cả tay tát Harry rồi chạy thẳng, người ta cũng không biết tôi ở đâu mà bắt lại.

Tôi cởi áo choàng, cười khúc khích.

-"Thú vị đó! Harry, tớ mượn cái áo này nhé!"

Harry đột nhiên khó xử nhìn tôi, "Cái đó...Đây là áo của ba tớ, cho nên là...Ừm, tớ..."

Tôi nghĩ ngợi nhìn cậu, cười thoải mái.

-"Không phải bối rối thế. Nếu là của chú để lại cho cậu, thì cậu muốn được dùng đầu tiên là chuyện thường."

***

Như đã nói, tôi bị phạt lao động công ích cho giáo sư Snape. Tuy vậy, vào kì nghỉ đông, công việc ở hầm Độc dược không nhiều như trong học kì. Tôi vừa quét dọn xung quanh phòng, vừa trông coi nồi vạc cũng vừa có thể đọc sách.

Giáo sư Snape ngồi ở bàn làm việc, từ tốn chấm từng bài học sinh một. Thi thoảng thầy có liếc sang tôi, nhưng hai người chúng tôi quan hệ vốn chuyển xấu từ lâu, tôi cũng không có tâm để ý thầy nhiều lắm.

Cơ bản mà nói, không gian trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Tôi buông quyển sách đang đọc, quay sang đưa muôi nguấy nồi vạc một chút, sau đó lại bỏ không đó quay lại đọc sách tiếp.

Đọc một hồi, tôi ngấy tận răng, liền thẳng tay quẳng quyển sách sang bên. Ngáp một cái, tôi tò mò liếc nhìn giáo sư Snape ở trước mặt. Thầy mặc áo choàng đen, tóc bết dầu, chiếc mũi to khoằm như mỏ diều hâu hơi bóng lên, y như chưa tắm được bao giờ.

Tôi đang chán, buột miệng:

-"Thưa giáo sư Snape."

Thầy lườm tôi, "Nếu đã xong việc, trò Dursley, tôi không tiễn."

Tôi hắng giọng, "Em chưa nói gì mà..."

Thầy không thèm để ý tôi lần nữa, liếc một cái, rồi tiếp tục chấm bài. Tôi nhún nhún vai, nằm xuống bàn, hơi thở trắng xóa trên nền không gian khiến chiếc vạc bóng loáng của giáo sư Snape bị mờ. Tôi đứng dậy chùi chùi, lại để ý đến khung ảnh đằng sau đó.

Một cô gái tóc đỏ, thoạt nhìn rất quen.

Khi nghĩ đến tóc đỏ, tôi lại nhớ đến gia đình Weasley. Nhưng khi nhìn đến đôi mắt lục bảo của cô gái, tôi lại liên tưởng đến Harry.

Tôi hơi nheo mắt, soi một lát. Cô gái này khá cao, ngũ quan xinh đẹp, tóc đỏ dài, lại có mắt lục bảo, tổng quan thì là một mĩ nhân. Tôi nhớ một chút, sau đó thầm ghi nhớ rồi tưởng tượng.

Một thoáng lướt qua, tôi nhớ đến khuôn mặt của mẹ Petunia.

-"Trò hẳn là muốn ăn tát nữa đi, Dursley."

Tôi giật mình, vội giấu tay áo ra sau lưng theo phản xạ (Dù cho tôi chẳng cầm cái gì).

-"Không có, em xin lỗi."

-"Có việc thì làm nốt. Không có việc..." Giáo sư Snape vung đũa chỉ là ngoài. "Cút."

Tôi cút ngay, trước khi thầy kịp trừ điểm nhà Gryffindor hay cho tôi một cú Expelliarmus lần nữa.

Lúc tôi rời khỏi phòng Độc dược, đồng hồ Hogwarts ở ngoài điểm đúng 11h đêm. Thoáng nghe tiếng mèo kêu, tôi rón rén chân chạy ra hầm, thoăn thoắt trèo lên cầu thang nấp ở góc. Tôi cuống cuồng nhớ xem ở đây có đường hầm bí mật không, đập vào tường mấy cái, tiếng mèo kêu lại gần sát một chút.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy chỗ rẽ đằng kia chính là đường vào thư viện. Chạy một lèo, tôi đẩy cửa đề phòng, đảm bảo bà Pince đã về phòng đi ngủ mới khẽ lẻn vào trong.

Bên ngoài có tiếng bước chân của lão Filch, tôi chạy đến khu vực sách Hạn chế, hi vọng lão ta sẽ không để mắt đến. Đột nhiên sượt một cái, tôi ngã lăn quay.

"RẦM!!!"

-"Ai?! Học sinh ra khỏi giường! Học sinh ra khỏi giường!"

Quá rối trí, tôi luống cuống đứng lên mà vẫn ngã. Chân nam đá chân xiêu, tôi càng hoảng, lần này mà lão Filch tóm được tôi là tôi chết thật!

Lão sẽ quẳng tôi cho con chó 3 đầu!

"Soạt"

Tiếng bước chân của lão Filch dậm ngay trên đầu tôi, tôi cúi đầu, không dám liếc lên, chờ đợi một cái gì đó giáng xuống. Điều kì lạ, rõ ràng là đứng ngay trước tôi, vậy mà lão thờ ơ đi lướt qua, đảo mắt xung quanh, tựa như không thấy tôi ở đó.

Tôi căng thẳng đến độ không dám thở, đợi lão Filch đi lướt qua rồi mới dám phù một tiếng.

-"Orange."

Có người đang đứng đằng sau tôi.

-"...Hơ?"

-"Tớ hoảng lắm đấy." Tôi biết giọng nói này. "Cậu chút nữa là bị lão Filch tóm, khéo sẽ bị đuổi học mất. Cũng may là có cái áo này."

Tôi quơ quào trước mắt, đúng vậy, có tấm vải mỏng ngay trước mặt. Tôi biết cái áo này, là cái áo tàng hình. Còn người đang nói, tôi không cần đoán cũng biết ngay.

-"Harry?"

-"Ừ?"

Tôi thở phào.

-"Sao cậu lại ở đây? Trốn ngủ à?"

-"Tớ muốn tìm về ông Nicolas." Cậu ấy cười xòa. "Nhưng mà do không được vào khu vực sách Hạn chế, nên phải lén thôi."

-"Cậu vào chưa? Khu vực Hạn chế ấy?"

-"Chưa. Nhưng lão Filch ở đây rồi. Chạy thôi, lúc khác tớ sẽ đọc thử sau."

Harry nắm tay tôi chạy ra ngoài thư viện. Ở góc quẹo của hàng lang, tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm, chỉ muốn bảo cậu tạm dừng đừng đi nữa. Nhưng cuối cùng, tôi đấu tranh giữa việc được ăn cả ngã về không, lặng im đi tiếp.

Sau đó, chúng tôi đụng độ giáo sư Snape ở ngay trước. Ông đang ghì cổ giáo sư Quirrell vào tường.

-"...Xui quá..."

-"Xui thật."

-"Chạy lẹ đi Harry."

-"Khéo khéo chút nha."

-"Ê, thầy ấy đang để ý đến mình kìa! Chạy chạy!"

Một cách thần kì nào đó, tôi đẩy Harry chạy đi, áo choàng tàng hình bay phấp phới một cái. Và Merlin, tôi đứng chồm hỗm trước mặt giáo sư Snape và Quirrell. Tôi cười haha, búng tay.

-"Chúng ta có duyên ghê..."

Hết kì nghỉ đông sau đó, tôi bị phạt cấm túc. Ngoại trừ phạm vi kí túc xá ra,  tôi không được bước chân đi đâu cả, đến cả hầm Độc dược lẫn thư viện cũng bị cấm.

Tôi nhờ Harry và Ron tha một ít đồ ăn về dự trữ, còn lại thì nhâm nhi đống đồ ăn vặt mà Hermione gửi làm quà Giáng Sinh cho đỡ chật phòng. Giết thời gian, tôi ngồi cày bài tập. Từ bài Độc dược cho đến bài Biến hình, đủ thể loại.

Đúng ra thì kì nghỉ đông của tôi chính là gắn liền với phòng ngủ và bài tập, nhưng một buổi sáng, giáo sư Mcgonagall gửi cú nhắc tôi về việc trả lại cái giống cây ăn trộm, bét nhất là hết Giáng Sinh tôi phải trả cho cô. Cực chẳng đã, tôi mượn áo choàng tàng hình của Harry, tối đó, lần nữa tôi vác thân ra ngoài, đích thẳng đến chòi lão Hagrid.

Đón chờ tôi là con chó của lão, nó xồ ra, suýt nữa xé rách cái áo choàng tàng hình. Tôi vội vàng đẩy nó ra, sau đó chạy vào nhà.

Lão Hagrid đặt ly trà nóng xuống, ngồi đối diện tôi.

-"À, một loại thực vật màu xanh và giống rong rêu. Có cả trăm loại như thế, cháu có ảnh không?"

Tôi hỏi lão, "Bác có sách tranh ở đây không?"

Lão Hagrid đứng dậy lấy cho tôi một cuốn sách từ trên giá, đưa cho tôi.

-"Là cái này." Tôi đảo mắt. "Tại sao cuốn sách này lại không có chú thích tên?"

-"Cái đó là cỏ mang cá. Tại sao cháu lại tìm hiểu về nó?"

Tôi cười lảng.

-"Chuyện riêng tư thôi. Cháu về đây, mà bác có biết kiếm cái cỏ này ở đâu không?"

Lão Hagrid vuốt râu, "Cỏ này hiếm đấy. Cháu có thể tìm trong kho của giáo sư Snape."

Tôi cười miễn cưỡng, vốn dĩ chẳng biết là nên nói sao cho phải.

-"À phải rồi, để ý thằng Harry với Ron cho bác nhé. Cả Hermione nữa."

Tôi đang định mở cửa thì quay lại.

-"Sao ạ?"

-"Bọn nó cứ tò mò về thứ ở trong căn hầm bí mật. Có gì nếu nó hỏi về Nicolas Flamel, nhớ đánh trống lảng hộ bác."

Tôi gật gù, "Vâng." Nghĩ một chút, tôi bồi vào. "Cháu sẽ không nói về Hòn đá phù thủy đâu."

Không gian đột nhiên lại yên ắng.

-"Bác cũng không nhất thiết phải trưng ra bản mặt kì quái đó. Cháu cũng đâu định nói với ai."

-"Tại sao cháu biết?"

-"Chà, có thể là do cháu quá thông minh đi."

-"Ba xạo!" Lão gầm gừ. "Rõ ràng có ai đó giúp cháu."

Tôi trùm áo choàng lên người, mỉm cười nhẹ.

-"Đúng như bác nói, có người giúp cháu đó." Tôi nghĩ đến Theodore Nott. "Là một Slytherin."

-"Cháu?!"

-"Ngủ ngon, và Merry Christmas, bác Hagrid."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net