25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi thế mới nói, tôi chúa ghét trẻ con, đặc biệt là mấy thằng lớn xác mà não hạt chuối.

Harry Potter trước mặt tôi, hai mắt bừng sáng, hai tay nắm chặt tay tôi, hào hứng đề nghị.

-"Cậu đã từng nói chúng ta sẽ đi tham quan căn phòng ở tầng 3 vào một ngày nào đó...Orange, đêm nay chính là một cơ hội tốt đó!"

Tôi cười hiền, tìm cách rút tay ra khỏi cậu nhưng bất thành.

-"Cậu...Lão Hagrid lại bép xép cái gì?"

Harry cười hì, "Tối nay cụ Dumbledore sẽ không có ở trường. Và cách thuần phục con Fluffy."

-"Và?"

-"Hết rồi." Harry phồng má, giận dỗi lắc đầu.

Tôi vỗ đầu cậu ấy mấy cái, sau đó cười mỉm quay người bỏ đi nhanh, đến chòi của lão Hagrid.

Lúc tôi đến, lão Hagrid đang ngồi ngoài căn nhà khóc lóc. Lão cầm khăn tay màu trắng, khóc sụt sùi, miệng liên tục thương nhớ bé Norbert. Tôi đổ mồ hôi, chỉ nghe đến cái tên cũng thật là ám ảnh.

-"Cháu nghe Harry kể rồi, bác lại buột mồm nói với 3 người bọn họ về căn phòng đúng không?" Tôi lướt qua màn chào hỏi quy cách, vào thẳng vấn đề. "Không có ý gì đâu, bác ngốc thật."

Lão Hagrid nhìn tôi, chòm râu lão rung rung tỏ vẻ giận dữ.

-"Cháu không được nói với người lớn tuổi như thế, Orange!"

Tôi tặc lưỡi, "Trẻ con không được phép nói dối thì chỉ có thể nói thật thôi. Bác Hagrid, bác không muốn Harry dây vào Hòn đá phù thủy, thế mà bác lại chẳng có ý thức gì về việc phải 100% giữ bí mật hoàn toàn." Tôi giơ tay, thầm đếm. "Bác để bọn cháu thấy bác lấy Hòn đá, để bọn cháu nghe về cụ Nicolas, để bọn cháu nghe hết về con Fluffy. Bác chính là căn nguyên khơi dậy sự tò mò của Harry thì có, bác không thể trách cháu được."

-"Ta..." Lão Hagrid lại dàn dụa nước mắt. "Ta thật có lỗi."

-"Cháu chịu. Bất quá muốn chuộc tội, bác tìm cách ngăn bọn họ lẻn ra khỏi giường đêm nay kìa."

Tôi bỏ đi ngay sau đó. Nhìn lão Hagrid như thế, tôi dám cá lão chẳng nghe thấy tôi nói gì đâu.

***

Buổi tối, tôi chưa kịp trốn ra khỏi sảnh ăn đã bị giáo sư Snape thộp cổ lại. Nhìn ông ấy, cùng một tờ giấy gì đó đang cuộn tròn và được ông nắm trên tay, tôi nheo mắt, chẳng hiểu cái gì đã bị lôi tuột cổ một nước.

Giáo sư Snape mở cửa căn hầm, đẩy nhẹ mà như lùa heo vào chuồng. Tôi mất đà, chống tay lên mặt bàn, lại lỡ làm đổ một cái dung dịch gì đó màu xanh lè. Tôi chớp mắt, nhìn tay mình nhớp nháp đến khó tin.

-"Cái đó là nước mũi Quỷ khổng lồ." - Giáo sư Snape nói.

Tôi té xỉu.

-"EWWWW!"

Giáo sư lùi một bước, đồng thời kéo áo chùng lại. Tôi hả một tiếng, rửa vội tay ở bồn nước gần đấy.

-"Em đương nhiên sẽ không lau vào áo ngài, thưa giáo sư! Nên làm ơn đừng trưng cái bản mặt khinh bỉ đó ra, em nói thật!"

Giáo sư Snape chẳng nói gì, ấn mạnh tờ giấy đang cầm trên tay lên mặt bàn. Mặt bàn lại sóng sánh, tôi lùi thật xa, cứ sợ sẽ bị dây thêm một cái chất gì đó tởm lợm. Tôi chùi vội tay vào áo chùng (dĩ nhiên đã rửa sạch), nhìn lên thầy.

-"Đây là..."

Giáo sư trừng tôi.

-"Bài kiểm tra của trò, trò Dursley. Chính xác hơn, bài kiểm tra Độc dược."

Nghe đến đây, tôi cười rất tươi, quên luôn cả cái dịch nước mũi. Tôi chụm hai tay lại với nhau, mắt vui vẻ nhìn thấy, chớp ba lần.

-"Có phải em làm tốt quá nên thầy muốn khen thưởng?!"

Giáo sư Snape cầm cái muôi gõ lên đầu tôi như đóng đinh.

-"Ngu ngốc! Đây là cái gì?! Đây là tờ giấy rác chứ không phải bài kiểm tra! Chữ trò thì như heo tập viết, còn đáp án thì sai be bét tùm lum! Trò cố tình chế giễu ta phải không?!"

Tôi ôm đầu kêu oai oái.

-"Ngừng tay giáo sư, em đau quá! Sao có thể được?! Em vô cùng tự tin với bài kiểm tra của mình mà?!"

-"Trò nói cái gì?! Trò nói cái câu nguyên liệu pha chế dược trị mụn là bao gồm thịt heo và lá rong ấy hả?! Trò nói nguyên liệu pha chế bùa lú là bao gồm đậu xanh và súp-lơ đấy phỏng?! Tư duy của một con heo, một con lợn đích thực! Đó là ngu ngốc, đần độn và điên rồ!"

Cứ một từ thầy chửi tôi, cái muôi lại giáng xuống đầu tôi một lần nữa.

Tôi ôm đầu đau đớn, chẳng biết nói gì. Sao có thể? Tôi không nhớ có ghi cái này trong bài thi, cũng nhớ là bài thi Độc dược tôi làm rất dễ mà?! Sao thế được?! Tôi không tin!

Trước cả khi tôi định giật lấy tờ giấy để trên bàn, giáo sư Snape ngay tức khắc giật lại. Tôi trố mắt nhìn thầy, nhìn cả tờ giấy đang được giở ra trên tay thầy.

-"Thi-lại-!"

Đầu tôi đột nhiên ong một tiếng thật to.

-"Hơ hơ...Giáo sư, xin đừng đùa..."

Giáo sư Snape hất hàm, "Nhìn ta có giống như đùa không?"

Tôi nhìn giáo sư, lại chớp mắt.

-"C...Có chút..."

-"Bá láp! Cút ra ngay! Bài thi lại trò không được trên E, ta sẽ cắt cổ trò!"

Tôi cút ngay, chỉ sợ giáo sư mất bình tĩnh chút nữa, cổ tôi lìa ngay giờ luôn thì khổ.

Mà xui xẻo thay, tôi vừa đặt chân ra khỏi hầm Độc dược, lão Filch lại chồm hỗm ở đấy. Chẳng biết nói cái gì, tôi cười làm dáng, lách mình qua khe hở để về kí túc xá.

Bà Norris kêu meo một cái thật đáng yêu, mà tôi nghe sao mà lạnh cả sống lưng. Lão Filch chắc chắn đang lườm tôi, lão vuốt con mèo, và tôi nghe tiếng cạch. Hình như lão vừa vào phòng giáo sư Snape?

Tôi nhìn lại, không chắc lắm.

Một lúc sau, tôi bắt đầu trở về kí túc xá. Do lão Filch đã dắt bà Norris vào phòng giáo sư Snape cùng với ổng, tôi chẳng lo ngại bị bắt. Mà dẫu có bị bắt, tôi vẫn có lí do để bao biện thoát tội, thế thôi.

Lúc tôi đến trước cửa vào tháp Gryffindor, tôi thề là đời tôi xui phi logic hơn cả. Bà Béo đã đi chơi khuya, và giờ thì tôi sẽ bị nhốt ở ngoài.

-"...Nếu mà giáo sư Mcgonagall đi ra..."

Tôi nhìn bức tranh trống rỗng, lại chẳng biết làm gì. Đẩy nó ra không được, nó mà rơi thì đầu tôi cũng rơi luôn. Chẳng lẽ tôi lại chạy đến chỗ giáo sư Mcgonagall bẩm báo?

"Phịch Rầm!"

Có tiếng động bên trong, nghe như một cục đá rơi xuống.

Dứt một cái, tôi thấy bức tranh đẩy ra, nhưng không có ai ra ngoài. Mà có thì cũng chẳng quan tâm, tôi vui mừng khôn xiết, có lối vào rồi, tôi đi vào, thế là xong. Còn việc người khác, kệ người khác ha.

"Soạt!"

***

-"Lũ các người chết đi..."

Tôi rên rỉ, bước chân dần trì trệ lại.

-"Bồ thôi rên rỉ đi." Ron cốc đầu tôi, đúng vào chỗ giáo sư Snape đập lúc nãy. Đau thê thảm. "Đã hẹn là tối nay đi kiểm tra căn phòng tầng 3, bồ bỏ đi đâu?"

Tôi xoa đầu, "Bị giáo sư Snape hành hình. Bồ nói thì giỏi lắm, cứ thử đứng đấy nghe giáo sư thuyết cho một tràng xem. Lại rồi có đứa nào dấm đài ra quần á."

-"Đừng có khích tướng nhau nha! Mình sợ gì lão Snape già khọm đó?!"

Hermione rất khinh bỉ nhìn Ron.

-"Cậu nói mà không biết ngượng mồm. Thật à Ron? Thật à?"

Tôi hùa theo ngay tức thì, "Dĩ nhiên! Cậu ta chính là loại không bao giờ biết ngượng!"

Ron bấu lấy Harry, gào thét.

-"Này, bọn họ bắt nạt tớ! Harry, công lý ở đâu?! Ở đâu?!"

Tôi đột nhiên thấy một cái bóng nhỏ bé ở trước.

-"Này, công lý là khi cậu sút đít nó một cái cho mình..."

Ron nhìn theo tay tôi, cả hai người kia cũng vậy. Trước mắt bọn họ là bà Norris ngồi chễm trệ trên cái bậc thang thứ nhất, liếm láp khắp người. Về điểm này, tôi công nhận mèo phù thủy cũng chẳng khác mèo Muggle là mấy, thậm chí trông cái cách nó liếm người còn bẩn thỉu hơn cả.

Ron xắn tay áo, khởi động chân.

-"Mình sẽ đá bay nó 100m!"

Tôi ậm ừ, "1000m luôn đi..."

Harry lập tức kéo cả hai đứa tôi đi.

Căn phòng tầng 3 luôn là nỗi ám ảnh với tôi. Như bạn biết, tôi sợ chó, và đằng sau một trong hai cái cánh cửa ở trong này là một sinh vật thuộc giống chó địa ngục. Cứ tưởng tượng có ngày bản thân bị cạp đứt đầu bởi cái thể loại quái thai đó, ha, tôi cười mỉa chính mình. Cái mũi tiêm phòng dại đã đủ khiến tôi ám ảnh rồi.

Harry vừa đẩy cửa vừa hỏi tôi, "Mà Orange, cậu sợ chó mà nhỉ? Sao bữa nọ bác Hagrid kể cậu dám đi với con Fang?"

Tôi bĩu môi.

-"Cái thể loại chết nhát như con Fang không thể đọ với con chó cảnh sát của bà lão đầu phố đâu. Cậu thử bị nó cạp một lần xem, rồi nằm viện hơn tuần như tớ đi. Tin tớ, cậu sẽ thấy con Fang là một đẳng cấp bình-thường-!"

Harry ậm ừ, sau đó cùng Hermione và Ron bước vào.

Tôi thực sự chẳng muốn bước qua cái cánh cửa thứ hai tí nào. Hermione vừa vỗ vai tôi, vừa niệm chú: "Alohomora!"

Kì quái thay, căn phòng khá là yên tĩnh. Có tiếng đàn rất ngọt, và tiếng ngáy của con Fluffy ba đầu đó. Tôi thở một chút, dù tim vẫn đập mạnh. Con Fluffy ngủ rồi.

-"Này, điều đó chứng tỏ lão Snape đã ở đây!" - Ron thì thào.

Tôi giật mình, "Mấy bồ vẫn nghĩ giáo sư Snape là tên muốn cướp hòn đá à? Mình nói rồi, dù cho giáo sư hơi khả nghi, nhưng đừng có trông mặt mà bắt hình dong."

Ban nãy thầy còn chửi tôi ở văn phòng, làm sao nhanh như vậy đã tới đây đánh ngất con Fluffy rồi thành công cuỗm hòn đá Phù Thuỷ được?

-"Bồ đừng có bênh cho lão nữa. Lão đã ểm bùa Harry ở trận Quidditch, và nếu không nhờ Hermione nhanh trí thì giờ đối diện với bồ là một Harry què đó!" Kèm theo đó là cái gật đầu đồng tình của Harry.

Tôi hất tay, tặc lưỡi.

-"Với mấy cái thuốc vị cống của cô Pomfrey, cậu ấy sẽ chẳng bị sao sất. Vả lại, thay vì nghi ngờ giáo sư Snape, mình đặt cược vào lão Quirrel nhiều hơn."

Harry lúc đó vừa để ý Hermione đang gọi, thế là cả bọn chạy tới. Con chó 3 đầu tuy ngủ gật nhưng vẫn kịp chèn cái chân lên trước cửa sập, trông như là sự cố ý của người đã ru ngủ nó. Cả bốn đứa lại hì hục nhấc cái chân ra, nhưng tôi vừa mới chạm vào cái tay nó, từ phần tiếp xúc lại truyền lên một dòng điện phản xạ. Tôi ngã ngửa ra sau.

Ba người kia, "???"

Tôi cười trừ, "Cứ tiếp tục đi, kệ mình." Quả nhiên là tôi vẫn sợ chó, chỉ có con Fang là miễn dịch được.

Tôi ngồi bó gối xem bọn họ cặm cụi nhấc cái chân ra, vừa canh con chó không tỉnh lại. Tiếng nhạc rất du dương, tôi ngồi không xem lại thấy hơi buồn ngủ, bèn ngáp một cái chảy cả nước mắt. Mà đột nhiên vừa ngáp xong, xung quanh lại vô cùng yên tĩnh. Tôi hử một cái, trước mặt đã thấy 6 con mắt chăm chú nhìn 3 người.

Harry chỉ xuống, "Bây giờ thì mình ra hiệu, mỗi người lần lượt nhảy nhé. Orange, lại đây nhanh lên!"

Tôi nhìn cậu ấy, méo cả mồm, lại nhìn con chó. Ron và Hermione cứ vẫy tôi, mà tôi thì chẳng biết làm gì, cứ mấp máy:

-"Bên trên, bên trên..." - Mà hình như nhỏ quá, không ai nghe thấy.

Con chó nhỏ dãi một chút, xuống vai Ron.

...Và bọn họ cùng sốc: "NHẢY! NHẢY NGAY!"

Tôi thì lại khác, có ai để ý con chó có 3 đầu không vậy?! Ron nhảy xuống cuối, nhưng cậu ta cứ chần chừ, trong khi con chó một đầu thì rình tôi, một đầu nữa thì nhăm nhe trảm đứt đầu Ron. Chẳng biết làm gì, tôi phi giày hết mức, đẩy cậu ta ngã xuống.

Sau đó, sau đó...Sau đó cửa sập đóng lại, còn tôi thì ở đây với con chó 3 đầu.

Tôi:...Mình hận Merlin...

-"Chó ngoan, chó ngoan, tao là bạn Hagrid đây." Nghe tên lão Hagrid, con chó có vẻ bớt gằm ghè hơn. Mà thực tế thì chẳng được tích sự gì. "Tao chỉ vô tình đi vào đây thôi, nên là xin phép đi ra he---"

"Meo~"

Tôi hóa đá.

-"Mèo cưng, có ai trong này không?"

Tôi nhìn qua khe cửa. Lão Filch và con mèo Norris đang tuần tra bên ngoài, và không có dấu hiệu rời đi.

Tôi cào cửa, hối hận sao lúc nãy không đá bay con mèo chết tiệt đó?! Nó hại đời tôi rồi!

Quả nhiên, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.

Giờ quay lại với con chó ba đầu, tôi nhớ lúc nãy có tiếng đàn. Hẳn là để ru con chó ngủ, tức là con Fluffy sẽ ngủ khi được nghe nhạc. Cũng giống kiểu nuôi dạy của chủ nó lắm, ý tôi là lão Hagrid.

Được, nếu nó thích nghe nhạc, thì tôi sẽ cho nó nghe.

Tôi sẽ hát.

Hắng giọng, lấy hơi từ bụng, rồi thở ra. Nói thật, về khoản âm nhạc, tôi khá tự tin vào giọng của mình. Hồi tôi ở nhà trẻ, cô giáo từng khen tôi có một giọng ca "thánh thót" như Chúa trời. Thế nên, nghe xong đừng sốc đấy.

-"E hem."

***

-"Orange! Orange! Chết rồi, cậu ấy bị kẹt ở ngoài rồi!"

Ron vùng vẫy, "Bồ còn có tâm tư để mà lo cho Orange hả?! Lo cho mình đi kìa!"

Hermione gào lên, "Tin mình! Thả lỏng ra! Bồ càng vùng vẫy nó càng quấn chặt đó!"

Harry hít một hơi sâu, rồi thả lỏng. Bên dưới cậu bé càng lúc càng lún xuống, rồi lún xuống, đến khi bịch một cái, Harry bất ngờ thấy mình đã nằm trên mặt đất bình thường. Cậu bật dậy, nhảy mấy cái, chẳng bị làm sao cả.

-"Có sao không?"

Harry lắc đầu, "Hổng sao! Còn nguyên vẹn! Nhưng mà Ron..."

Ron vẫn vùng vẫy, "Cứu!" Ở góc nhìn phía trên, bạn có thể thấy Ron Weasley đích thực đang trở thành cái xác ướp bằng dây leo. Hermione ôm đầu, vô cùng hoảng:

-"Chết rồi, bồ ấy không chịu thả lỏng! Mình phải làm gì bây giờ?! Hẳn là có một phương pháp nào khác!" Cô bé lẩm nhẩm. "Tấm lưới Sa Tăng, Tấm lưới Sa tăng, chúng vui thứ giết người và...và...và....và sẽ rụt lại khi mặt trời lên! Đúng thế, chúng sợ sáng!"

Harry gào lên, "Thế thì đốt lửa lên!!!"

Hermione tròn mắt, "Nhưng kiếm đâu ra củi! Củi củi củi! Aaa!"

-"BỒ ĐIÊN RỒI! THẾ BỒ CÓ PHẢI LÀ PHÙ THỦY HAY KHÔNG?!"

Hermione lại hoảng hơn, "Nhưng phép làm lửa! Phép làm lửa! A a, ừm...Hơ! Phép làm lửa..."

Lúc đó Ron đã bị quấn đến gần cổ. Cả ba đứa hoảng loạn, Hermione thở dốc, vung loạn đũa phép, chẳng biết phải nói cái gì. Harry lắc người Hermione, miệng luôn nói lửa, khiến cho cô bé càng hoảng loạn. Ron cứ ngỡ nó chết đến nơi rồi...

-"LA LA LA LA LA!"

"SỤP!"

Tấm lưới Sa Tăng co lại, Ron rơi xuống trong gang tấc. Tuy nhiên, Ron không chỉ rơi xuống mỗi một mình, mà còn có thêm hàng đi kèm.

Orange Dursley với hai mắt đảo tròn, nằm đè trên người Ron, hai đứa tạo thành hình dấu cộng. Đầu óc choáng váng, Ron sờ soạng cái thứ đang đè lên mình, lí nhí:

-"Con heo..."

Và cậu ta chỉ nghe một tiếng chát sau cùng trước khi xỉu.

***

Tôi đỏ mặt đứng dậy, hậm hực dẫm lên Ron.

-"Đồ bất lịch sự! Có biết nói về cân nặng của con gái là tối kị hay không?!"

Nhưng Hermione không để ý về điều đó.

-"Sao bồ xuống đây được vậy, Orange?"

Tôi nhìn cô ấy, "Mình ru ngủ con chó."

-"Bằng?"

-"Mình hát."

Harry trợn mắt, "Cậu hát?!"

Tôi giật mình, "Bản mặt gì đó?! Tớ hát thì sao nào?!"

Hermione chụm đầu vào sát với Harry, thì thào một chút. Sau đó cả hai người cùng nhìn tôi, cười rất kịch:

-"Biết sao không? Cậu vừa tạo thêm một cách mới để đánh bại Tấm lưới Sa Tăng."

Tôi ồ một tiếng, "Là gì?"

Harry cười hì, "Giọng ca "thánh thót." (^ヮ^)

Tôi chớp mắt, chẳng hiểu cái gì cả.

Ron đã xỉu. Sau khi thảo luận một lúc, bọn tôi quyết định đặt cậu ta ở lại chỗ Tấm lưới, nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm. Nếu Ron tỉnh dậy không thấy bọn tôi, tôi không dám chắc cậu ta có đủ thông minh để nghĩ đến việc đi báo giáo sư Dumbledore về Hòn đá, sợ cậu ta lại chạy theo bọn tôi thì hỏng.

Nghĩ một chút, tôi để lại một tờ note nhỏ cho Ron. Hi vọng cậu ta nhận ra.

Tôi theo Harry và Hermione trượt xuống một con dốc nhỏ, sau đó đến được cánh cửa kế tiếp. Có tiếng vỗ cánh ở trong, tôi thở phào, may là không có tiếng gâu gâu đáng sợ đó.

Bên cạnh tiếng vỗ cánh, có tiếng leng keng, như những chùm chìa khóa va vào nhau.

-"...Nghe thật lạ..."

Harry kéo tôi, "Đi vào mau đi Orange."

Chúng tôi cùng bước vào căn phòng cùng lúc. Trần nhà cao, và rộng, còn trong suốt. Tôi cứ ngỡ có thể nắm được ngôi sao ở tít trên kia. Tiếng leng keng vẫn đều đều với tiếng cánh vỗ. Harry và Hermione không để tâm đến những "chú chim" kì lạ ở trên đầu cho lắm, bọn họ đang săm soi ở lỗ khóa trong cánh cửa kế tiếp.

Tôi thử nhìn lên trên, chúng đâu phải là chim?

-"Harry, tìm chìa khóa đi. Tìm một cái khác biệt nhất..."

Harry hả một tiếng, "Là sao?"

Tôi chỉ lên trời, "Cái này là...chìa khóa đó. Chỉ là nó biết bay thôi."

Quả nhiên là thế, Hermione gật gù, chỉ Harry.

-"Bồ sẽ lên lấy nó, Harry. Ở đây không có ai điều khiển chổi khéo như bồ, nên chỉ có bồ thôi."

Tôi lại nhìn, "Không có cách nào khác ngoại trừ bay lên sao? Thú thật, mình không giỏi dùng chổi lắm..."

-"Đủ hiểu với một người rơi từ độ cao hơn 10 thước trong buổi học đầu tiên. Mà không sao." Hermione khoát tay. "Chỉ cần một mình Harry là đủ! Bồ lên đi, bọn này sẽ yểm trợ!" Cô ấy nhìn lỗ khóa. "Một chiếc chìa to, kiểu xưa...Có lẽ làm từ bạc."

Tôi ái ngại, "Hình như cái nào cũng làm từ bạc đó."

Harry gật đầu, lập tức bắt lấy cây chổi, bay vút lên.

Vào khoảng khắc cậu ấy cất cánh bay lên một cái, tôi nhận thấy cả đàn chìa khóa đang lơ lửng bay chậm rãi đột nhiên tăng tốc độ đột ngột. Tựa như một đàn chim bói cá thấy con mồi của mình. Chúng lao rất nhanh, rồi lại chậm, rồi lại nhanh, chuyển động không theo một quy tắc cố định.

Chìa khóa rất nhiều, dáng vẻ lại na ná nhau, Harry hẳn rất khó tìm.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn Harry cứ chới với ở trên không. Đầu đột nhiên ong một cái, không rõ vì sao.

Tôi xoa trán, thấy lướt qua trước mắt là một loạt những hình ảnh không rõ ràng. Có người đã ở đây, ngồi trên cùng chiếc chổi mà Harry đang dùng, bắt được chiếc chìa khóa. Hành động rất hung bạo, khiến cho chiếc chìa gẫy một cánh.

...Gẫy một cánh...

-"...Chiếc chìa chỉ có một cánh..."

Hermione nhìn tôi, lại hào hứng nói vọng lên.

-"Harry, tìm cái nào chỉ có một cánh thôi ấy!"

Cùng lúc đó, Harry đã kịp bắt được một chiếc bay chậm rì so với đám còn lại. Và dĩ nhiên, nó bị gãy một bên cánh, bên còn lại cũng trơ trụi xơ xác, đích thị là cái bọn tôi cần tìm.

-"Thấy...Thấy rồi!"

Harry lao nhanh tới, ghì chiếc chìa khóa vào tường, âm thanh nghe keng lên một cái.

-"Đi tiếp nào!" Harry đáp đất, giơ chiếc chìa khóa vẫn đang vùng vẫy lên cao. "Sẵn sàng chưa?" Cậu ấy tra chìa khóa vào lỗ.

Hermione gật đầu, còn tôi thì im. Dù gì thì cũng mở thôi mà.

***

Ở căn phòng thứ ba là một bàn cờ vua khổng lồ. Vào lúc nhìn thấy nó, tôi đã ước giá như chúng tôi không bỏ Ron ở lại.

Trong cả ba đứa, Harry thì biết sơ sơ, Hermione thì biết mà không giỏi. Tôi thì...

Phương pháp tốt nhất là để Ron chơi, nhưng quay lại đón cậu ấy mới là phiền.

Tôi thử nhìn qua một lượt. Bàn cờ rộng bằng cả căn phòng, không thể đi vòng qua. Ở phía bọn tôi vừa bước vào là hai dãy cờ đen cờ trắng, mỗi bên khoảng 16 quân. Nếu như bảo tôi phải tìm cách đi qua, tôi nghĩ chỉ có cách đánh một ván cờ vua.

Hai bên rìa tường tôi nhặt được vài mảnh đá vỡ, đoán chừng là của người đã xâm nhập vào đây. Nhưng người đó sẽ chịu chôn chân vài giờ chỉ để đánh ván cờ vua à?

-"Hay là phá hủy hết đi."

Hermione nhìn tôi, "Bồ nói cái gì khôi hài vậy?"

Tôi phủi bụi trên tay, "Cái chính là không ai bảo chỉ có đánh cờ mới vượt qua. Huống hồ ba đứa mình chẳng đứa nào biết chơi cờ, người duy nhất biết thì nằm bẹp ở xó xỉnh nào rồi." Tôi nhìn cô ấy. "Chứ hay là bồ muốn chơi?"

Hermione lắc đầu, "Vinh dự thế này, mình xin từ chối."

Tôi cười mỉm, "Từ chối khéo đấy. Vậy thì phá hết nhé?" Tôi giơ đũa phép, mà Harry lại lao đến giữ tôi lại. Cậu ấy dùng sức kéo đũa phép ra, giấu ra sau lưng, chớp mắt vô tội nhìn tôi.

-"Cậu định làm gì?"

Tôi lớ ngớ nhìn cậu, "Phá hủy...chỗ này."

Harry lại cười, "Cậu định làm gì cơ?"

Tôi nheo mắt:

-"Thì là phá---"

-"Làm - gì - cơ - ?"

Tôi hoảng hồn nuốt nước bọt, ái ngại nhìn lại vào bàn cờ.

-"À, chúng ta có thể chơi cờ để đi qua. Bất quá, mình không biết chơi, Hermione cũng không biết, còn cậu thì..." Tôi hơi do dự để nói tiếp. "Đại khái là mình không nghĩ chúng ta đánh thắng được."

Harry giãy nảy, "Ê, lúc nãy cậu sao không nói nốt đi?"

Tôi tạm phớt lờ, "Hermione, đầu hàng?"

Hermione giơ tay, "Mình tán thành ý kiến phá hủy cả nơi này."

Tôi gật đầu, "Còn cậu?" Tôi nhìn Harry. Cậu ấy tiếp tục nắm cây đũa chặt hơn:

-"Dĩ nhiên là không rồi?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net